• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New CÚ KẾT HÔN LIỀU LĨNH (8 Viewers)

  • Chương 39-40

Chương 39: Gặp gỡ ở thang máy


Duy Nhất không tự giác cảm thấy một trận lạnh lẽo chui lên từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, lạnh buốt.


Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một cặp mắt trong trẻo lạnh lùng.


Khó trách lạnh như thế! Hóa ra là núi băng!


Đáng chết chính là ánh mắt của anh ta lần này tuyệt đối không băng giá, ngược lại thiêu đốt lên ngọn lửa, hơn nữa là ngọn lửa tức giận, trong nháy mắt, Duy Nhất giống như trải qua khảo nghiệm băng và lửa đồng thời.


Duy Nhất ném một ánh mắt xem thường, “Xui xẻo! Khắc tinh!”


Núi băng Lãnh Ngạn nhìn thẳng cô chằm chằm, bước vào thang máy, ánh mắt ấy, Duy Nhất có cảm giác mình giống như bị anh ta ăn, hoặc là giống như mình thiếu anh ta mấy ngàn mấy triệu, không hiểu nổi vì sao anh ta lại nhìn mình như vậy, mình chọc anh ta chỗ nào?


Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.


“Đợi một chút! Khoan đã!” Có người lớn tiếng kêu.


Rõ ràng Doãn Tử Nhiên giơ một đôi giày da cao gót chen lấn đi vào, tay kia cầm gói to, dưới cái nhìn chăm chú của Lãnh Ngạn, vẻ mặt tươi cười cứng lại trong nháy mắt.


“Anh cũng ở đây!” Anh lạnh lùng lên tiếng chào.


Khi đó ánh mắt Lãnh Ngạn cùng đảo qua Duy Nhất, gật gật đầu, nhưng không nói lời nào, quả nhiên đủ lạnh!


Doãn Tử Nhiên rất thân mật đi đến bên cạnh Duy Nhất, “Duy Nhất! Em xem em mơ hồ không! Quên thay giày!”


Duy Nhất cúi đầu nhìn, ôi không, cô vẫn còn mang dép thỏ nhỏ! Quá ngốc nghếch rồi! Đều do Mỹ Mỹ làm hại! Còn có tòa núi băng này! Mỗi lần gặp anh ta đều không có chuyện gì tốt! Hơn nữa nhất định là giày gặp chuyện không may!


Chắc là vậy, cô tính toán khoản sổ sách này lên đầu Lãnh Ngạn…


“Duy Nhất, đến đây, nhấc chân lên!” Doãn Tử Nhiên ngồi xổm dưới chân cô, nhẹ nhàng nâng mắt cá chân của cô lên, thay giày da cho cô.


Sau khi thay xong, Duy Nhất mới đột nhiên phát hiện, đây không phải là đôi giày cao gót kia của cô, mà là một đôi giày bệt!


Doãn Tử Nhiên nhặt túi trên đất đưa cho cô, còn cằn nhằn cô một trận, “Mang giày cao gót khổ cực như vậy, đừng mang nữa! Đôi giày bệt này, cầm lấy mà đi! Đôi cũ ở đây, nhưng anh thấy chỉ có thể ném! Thật sự không hiểu phụ nữ các em có chuyện gì, tiêu tiền chịu tội, đi đôi giày cao như vậy nhất định dễ nhìn sao? Như vậy có phải đà điểu đẹp mắt nhất thế giới?”


“Cũng không phải do em mua!” Duy Nhất rất uất ức mà làu bàu.


Doãn Tử Nhiên tuyệt đối chơi ác mắng một tiếng, “Đó chính là do tên ngu ngốc kia mua! Anh ta ngu ngốc! Em cũng ngu ngốc! Mua rồi phải mang sao?”


Nghe Doãn Tử Nhiên chửi mắng anh ấy, trong lòng Duy Nhất cảm thấy không vui, chu môi nhìn sang bên cạnh, lại nhìn thấy sắc mặt tái mét của Lãnh Ngạn.


“Ting” một tiếng, thang máy dừng lại, Lãnh Ngạn bước ra khỏi thang máy đầu tiên, mặt đen như đáy nồi.


Duy Nhất suýt chút nữa bị anh đụng vào, nhìn bóng lưng của anh mà hung ác trợn mắt theo, “Không có phong độ!”


======


Chương 40: bá đạo


Đối với Duy Nhất, cuộc sống mỗi đêm ở nhà họ Lãnh đều giống nhau


Bị má Tằng hung ác nhét một bữa cơm tối, uống một chén to thuốc bắc có thể “Sớm sinh quý tử”, sau đó trở về phòng vượt qua ban đêm thuộc về mình.


Chỉ có điều, đêm nay có thêm một phần thấp thỏm chờ mong.


Mong ngọn đèn dưới lầu kia sẽ lặng yên không tiếng động mà sáng lên, mong chuông gió nhỏ trên con búp bê sẽ vang lên thanh thúy trong đêm.


Duy Nhất thấy mình giống như rơi vào cảm giác yêu qua mạng.


Yêu qua mạng không phải như vậy sao? Chờ đợi một hình ảnh đại diện u ám sáng lên, chờ đợi âm thanh “tinh tinh tinh” của hình đại diện nhảy lên, một ngày không thấy liền mất hồn mất vía…


Tối nay anh có ở đây không? Duy Nhất đi đến bên cửa sổ nhìn vô số lần, cũng thất vọng vô số lần, lần này…


Chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngưỡng cửa sổ tầng dưới sáng rõ, trong lòng cô cũng sáng theo.


Kéo dây thừng ra, chuông gió đang vội vã vang lên không ngừng, nhưng mà, người bên trong cửa sổ không phản ứng…


Ánh sáng trước mắt vẫn như cũ, nhưng ánh sáng trong lòng lại ảm đạm xuống, tiếng chuông cũng biến thành thưa thớt.


Anh không ở đây? Hay là, không muốn để ý đến cô?


Bắt đầu ngây ngốc, chuẩn bị ngủ thiếp đi, “tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên.


Duy Nhất mở cửa, má Tằng cầm một mảnh vải đỏ trong tay đứng ở ngoài cửa, “Thiếu phu nhân, thiếu gia kêu tôi đưa cô xuống đó.”


Mảnh vải đỏ?!


Duy Nhất thấy nó liền đỏ mặt, chẳng phải có ý nghĩa…


“Má Tằng, hôm nay không phải Chủ nhật!” Duy Nhất đỏ mặt nói.


“Dạ! Nhưng thiếu gia nói là thời kỳ rụng trứng.” Má Tằng nói nghiêm trang.


Rống! Ngay cả thời kỳ rụng trứng của cô cũng biết, người gì vậy!


Chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo má Tằng xuống tầng hai, ở trước cửa gian phòng của anh bịt kín cặp mắt.


Má Tằng gõ cửa thay cô, cửa mở ra, má Tằng rời đi, để lại tất cả cho cô, cô mím môi, khổ sở như vậy, mặc cho một đôi tay cường tráng ôm cô vào phòng, cũng ôm lấy…


“Hi! Chào buổi tối!” Đã không phải là lần đầu tiên, nhưng Duy Nhất vẫn cảm thấy lúng túng, cũng không thể không nói gì liền tiến thẳng vào khâu tiếp theo chứ? Chào hỏi trước…


“Anh nhìn nét mặt của em, hình như em tuyệt đối không cảm thấy đây là một buổi tối tốt đẹp…” Giọng anh giống như buồn buồn mang theo chút tức giận.


Duy Nhất im lặng, vốn không phải là…


Phản xạ có điều kiện giống như đưa tay chụp tới, hy vọng có thể ôm gấu tiểu Bố của mình, nhưng mà, cô nghĩ lại, gấu tiểu Bố đặt ở tầng trên…


“Em có thể lên lấy gấu tiểu Bố trước không?” Duy Nhất nhát gan hỏi.


“Tại sao mỗi lần em đều muốn ôm gấu tiểu Bố?” Anh thấy cô không thể hết sức tập trung ôm mình mà hơi nổi cáu.


“Đó là Tử Nhiên đưa cho em…” Duy Nhất thuận miệng nói, thật ra thì cô định nói ôm gấu tiểu Bố cảm thấy an toàn, nhưng vì sao lại nói thành như vậy?


“Không thể!” Anh không cần suy nghĩ hôn lên môi cô, vội vàng, nóng bỏng, bá đạo, cắn nuốt cô, xâm lược cô, hòa tan cô, cho đến khi người trong ngực trở nên mềm mại mà run rẩy, cho đến khi cặp mắt người trong ngực mơ màng, hô hấp rối loạn, anh mới để cho cô có không gian hô hấp, dịu dàng tiếp tục dây dưa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom