Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-38
Chương 37: Yêu anh?
“Hả? Cô nhóc! Cậu nói yêu đương sao? Người nào? Doãn Tử Nhiên? Rốt cuộc cậu cũng chịu thừa nhận!” Giọng cao quãng tám của Mỹ Mỹ thiếu chút nữa phá tan màng nhĩ của cô.
“Không phải! Cậu đừng nói bừa, tớ hỏi một chút! Nói nhanh đi!” Duy Nhất hơi nhíu mày.
“Yêu một người, chính là lúc ở bên cạnh anh ấy cảm thấy rất ngọt ngào, lúc anh ấy không ở đây thì cứ mãi nghĩ về anh ấy, muốn gọi điện thoại cho anh ấy lại không dám, sau đó một mình thất hồn lạc phách, đứng ngồi không yên…” Mỹ Mỹ rất háo sắc nói một hồi trong điện thoại.
Duy Nhất ở bên này không dám nghe tiếp, toàn bộ “biểu hiện lâm sàng” này đều được kiểm nghiệm trên người cô, nói như vậy, cô yêu anh? Yêu ông xã thần bí cô chưa từng gặp mặt? Chuyện này cũng quá hoang đường?
Không! Cô không nghe nổi nữa, cũng không quan tâm Mỹ Mỹ vẫn còn càu nhàu cái gì, liền cúp điện thoại, tâm phiền ý loạn tới cực điểm.
Lại bắt buộc mình cẩn thận nhớ lại thời gian đi chung với Doãn Tử Nhiên một lần, phát hiện cho tới bây giờ cũng chưa có những biểu hiện này, Doãn Tử Nhiên không ở bên người cô thì người đứng ngồi không yên gọi điện thoại quấy rầy cô là anh ấy, lúc hai người ở chung một chỗ người cười ngây ngốc cũng là anh ấy, anh ấy đi nước Mỹ hai năm, mình rất không có lương tâm, chưa bao giờ nghĩ tới anh, chỉ có anh gọi điện thoại tới mỗi lần đều hỏi, Duy Nhất, nhớ anh không?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Duy Nhất ôm đầu nhớ tới lời khuyên của Tần Nhiên, ngàn vạn lần không được yêu thiếu gia, nếu không cô sẽ đau lòng, lời dặn dò lúc sáng của Doãn Tiêu Trác cũng như quỷ thần xui khiến chui vào đầu, “Không nên làm tổn thương cậu ta!”
Rốt cuộc bọn họ yêu nhau sẽ có tổn thương như thế nào Tại sao anh không muốn để cho mình thấy? Nếu giữa bọn họ chỉ là khế ước, vậy những thứ này cô đều không sao cả, chỉ khi nào phát hiện mình lặng lẽ yêu anh, tình hình đã có thể không hề giống vậy rồi!
Vậy chỉ có thừa dịp bây giờ cô vẫn chưa thích sâu đậm nhanh chóng rút lui mới để tổn thương đến thấp nhất? Đúng! Chỉ có như vậy!
Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh, nói cho anh biết, cô muốn ngưng hẳn hiệp ước.
Trong lúc bất tri bất giác tiếp thu cái cớ Doãn Tử Nhiên cho cô:
Chào anh! Khế ước giữa chúng ta căn cứ theo vụ án của mẹ em, bây giờ mẹ em đã qua đời, có phải chúng ta có thể ngưng hẳn hiệp ước không? Có khi không bằng ly hôn đi!
Ngón tay cái của Duy Nhất bồi hồi thật lâu trên nút “Xác định”, rốt cuộc nhẫn tâm đè xuống, sau đó trong lòng bắt đầu nhảy loạn nhịp, anh sẽ trả lời thế nào? Sẽ đồng ý sao?
“Tút tút” mấy tiếng, nhắc nhở cô có tin nhắn tới.
Che ngực mở ra, ba chữ, gọn gàng: không thể nào!
Tự nhiên, Duy Nhất thế mà lại thở phào nhẹ nhõm…
“Duy Nhất, chào buổi sáng!” Trước bàn làm việc bao phủ một bóng đen.
Ngẩng đầu, thì ra là Doãn Tử Nhiên.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng!” Hôm nay Duy Nhất cố gắng hết sức tránh nói quá nhiều với Doãn Tử Nhiên.
“Anh nghe chuyện lần trước. Sau khi điều tra, là Serena cắt hỏng giày cao gót của em, cho nên…” Doãn Tử Nhiên cười một tiếng, “Về sau đi làm không nên cởi giày cao gót ra đổi dép thỏ nhỏ!”
=======
Chương 38: Anh là ai?
Duy Nhất cúi đầu nhìn dép thỏ nhỏ trên chân mình, may mà chung quanh không có ai, nếu không đã thành vai hề rồi.
Chỉ có điều, ai bảo cô không có thói quen mang giày cao gót? Nếu mang giày cao gót một ngày chân của cô sẽ gẫy mất, cho nên mới phải sau khi đến công ty thì bỏ giày lại, mang dép. Như thế lại tạo cơ hội cho Serena cắt hỏng giày mình. Nhưng tại sao cô ta lại phải đối xử với mình như vậy? Không oán không thù với cô ta…
“Duy Nhất, anh đã đuổi Serena rồi. Sau khi anh ra sức giành đoạt, anh đã điều Mỹ Mỹ từ chỗ anh trai anh về làm thư ký cho anh, như vậy em cũng có bạn!” Doãn Tử Nhiên thay đổi thái độ từng bước áp sát Duy Nhất, ôn hòa như vậy khiến Duy Nhất thấy xa lạ, thật ra thì cô không hy vọng mất đi tình bạn với anh…
“Cảm ơn!” Duy Nhất gật đầu, không dám nhìn mắt Doãn Tử Nhiên.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Doãn Tử Nhiên dần dần rời đi, Duy Nhất mới dám ngẩng đầu.
Doãn Tử Nhiên đã đi tới trước cửa phòng làm việc của mình, đột nhiên dừng bước chân, “Duy Nhất, phải nhớ bảo vệ tốt cho mình, nếu như anh ta đối xử không tốt với em, còn có anh, anh sẽ luôn chờ em.”
Bóng lưng của anh dần biến mất phía sau cánh cửa đóng chặt, Duy Nhất hơi cảm động, rồi lại rơi vào mê man lần nữa, sao mỗi người đều cho rằng bọn họ ở bên nhau sẽ có kết cục đau lòng chứ?
Duy Nhất tỉ mỉ nghiền ngẫm lời Doãn Tử Nhiên nói, cảm thấy nhất định là Doãn Tử Nhiên biết người này! Cô muốn đi hỏi rõ ràng!
Cô vẫn mang đôi dép thỏ nhỏ, Duy Nhất ầm ầm xông vào phòng tổng giám đốc, Doãn Tử Nhiên bị cô làm sợ hết hồn, “Có chuyện gì?”
“Anh ấy… Rốt cuộc là ai?” Duy Nhất hỏi hơi hụt hơi.
“Ai?” Doãn Tử Nhiên tỏ vẻ không hiểu ra làm sao.
“Ông xã… của em đó! Anh biết phải không?” Ánh mắt Duy Nhất hơi lưỡng lự.
“Bịch” một tiếng, là âm thanh Doãn Tử nhiên té xuống từ trên ghế, “Em… có ý gì? Em không biết anh ta?” Anh đứng lên từ trên đất hỏi.
“Tổng giám đốc, tôi tới trình diện!” Đột nhiên Mỹ Mỹ chui ra từ sau lưng Duy Nhất, nhìn tình hình hai người le lưỡi một cái. “Đây, giống như tôi tới không đúng lúc?”
Duy Nhất nhíu mày, “Đi ra ngoài làm việc thôi!” Thôi, hay là không hỏi, quan tâm anh ấy là ai làm gì, thuận theo tự nhiên…
Kế tiếp lại bị Mỹ Mỹ làm phiền cả ngày, từ việc ngã xuống thang máy lần trước, tới trưa nay má Tằng mang cơm hộp tới, rồi đến trang phục giá cả xa xỉ trên người Duy Nhất, chọc cho Duy Nhất chỉ muốn trốn.
Cho nên vừa tan tầm, Duy Nhất nắm lấy túi xách bỏ chạy, Mỹ Mỹ gần đuổi kịp phía sau, may mà Duy Nhất có quyền lợi sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, rốt cuộc mới bỏ rơi Mỹ Mỹ!
Nhưng mà khi cửa thang máy mở ra, một bóng người bao phủ lấy cô…
“Hả? Cô nhóc! Cậu nói yêu đương sao? Người nào? Doãn Tử Nhiên? Rốt cuộc cậu cũng chịu thừa nhận!” Giọng cao quãng tám của Mỹ Mỹ thiếu chút nữa phá tan màng nhĩ của cô.
“Không phải! Cậu đừng nói bừa, tớ hỏi một chút! Nói nhanh đi!” Duy Nhất hơi nhíu mày.
“Yêu một người, chính là lúc ở bên cạnh anh ấy cảm thấy rất ngọt ngào, lúc anh ấy không ở đây thì cứ mãi nghĩ về anh ấy, muốn gọi điện thoại cho anh ấy lại không dám, sau đó một mình thất hồn lạc phách, đứng ngồi không yên…” Mỹ Mỹ rất háo sắc nói một hồi trong điện thoại.
Duy Nhất ở bên này không dám nghe tiếp, toàn bộ “biểu hiện lâm sàng” này đều được kiểm nghiệm trên người cô, nói như vậy, cô yêu anh? Yêu ông xã thần bí cô chưa từng gặp mặt? Chuyện này cũng quá hoang đường?
Không! Cô không nghe nổi nữa, cũng không quan tâm Mỹ Mỹ vẫn còn càu nhàu cái gì, liền cúp điện thoại, tâm phiền ý loạn tới cực điểm.
Lại bắt buộc mình cẩn thận nhớ lại thời gian đi chung với Doãn Tử Nhiên một lần, phát hiện cho tới bây giờ cũng chưa có những biểu hiện này, Doãn Tử Nhiên không ở bên người cô thì người đứng ngồi không yên gọi điện thoại quấy rầy cô là anh ấy, lúc hai người ở chung một chỗ người cười ngây ngốc cũng là anh ấy, anh ấy đi nước Mỹ hai năm, mình rất không có lương tâm, chưa bao giờ nghĩ tới anh, chỉ có anh gọi điện thoại tới mỗi lần đều hỏi, Duy Nhất, nhớ anh không?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Duy Nhất ôm đầu nhớ tới lời khuyên của Tần Nhiên, ngàn vạn lần không được yêu thiếu gia, nếu không cô sẽ đau lòng, lời dặn dò lúc sáng của Doãn Tiêu Trác cũng như quỷ thần xui khiến chui vào đầu, “Không nên làm tổn thương cậu ta!”
Rốt cuộc bọn họ yêu nhau sẽ có tổn thương như thế nào Tại sao anh không muốn để cho mình thấy? Nếu giữa bọn họ chỉ là khế ước, vậy những thứ này cô đều không sao cả, chỉ khi nào phát hiện mình lặng lẽ yêu anh, tình hình đã có thể không hề giống vậy rồi!
Vậy chỉ có thừa dịp bây giờ cô vẫn chưa thích sâu đậm nhanh chóng rút lui mới để tổn thương đến thấp nhất? Đúng! Chỉ có như vậy!
Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh, nói cho anh biết, cô muốn ngưng hẳn hiệp ước.
Trong lúc bất tri bất giác tiếp thu cái cớ Doãn Tử Nhiên cho cô:
Chào anh! Khế ước giữa chúng ta căn cứ theo vụ án của mẹ em, bây giờ mẹ em đã qua đời, có phải chúng ta có thể ngưng hẳn hiệp ước không? Có khi không bằng ly hôn đi!
Ngón tay cái của Duy Nhất bồi hồi thật lâu trên nút “Xác định”, rốt cuộc nhẫn tâm đè xuống, sau đó trong lòng bắt đầu nhảy loạn nhịp, anh sẽ trả lời thế nào? Sẽ đồng ý sao?
“Tút tút” mấy tiếng, nhắc nhở cô có tin nhắn tới.
Che ngực mở ra, ba chữ, gọn gàng: không thể nào!
Tự nhiên, Duy Nhất thế mà lại thở phào nhẹ nhõm…
“Duy Nhất, chào buổi sáng!” Trước bàn làm việc bao phủ một bóng đen.
Ngẩng đầu, thì ra là Doãn Tử Nhiên.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng!” Hôm nay Duy Nhất cố gắng hết sức tránh nói quá nhiều với Doãn Tử Nhiên.
“Anh nghe chuyện lần trước. Sau khi điều tra, là Serena cắt hỏng giày cao gót của em, cho nên…” Doãn Tử Nhiên cười một tiếng, “Về sau đi làm không nên cởi giày cao gót ra đổi dép thỏ nhỏ!”
=======
Chương 38: Anh là ai?
Duy Nhất cúi đầu nhìn dép thỏ nhỏ trên chân mình, may mà chung quanh không có ai, nếu không đã thành vai hề rồi.
Chỉ có điều, ai bảo cô không có thói quen mang giày cao gót? Nếu mang giày cao gót một ngày chân của cô sẽ gẫy mất, cho nên mới phải sau khi đến công ty thì bỏ giày lại, mang dép. Như thế lại tạo cơ hội cho Serena cắt hỏng giày mình. Nhưng tại sao cô ta lại phải đối xử với mình như vậy? Không oán không thù với cô ta…
“Duy Nhất, anh đã đuổi Serena rồi. Sau khi anh ra sức giành đoạt, anh đã điều Mỹ Mỹ từ chỗ anh trai anh về làm thư ký cho anh, như vậy em cũng có bạn!” Doãn Tử Nhiên thay đổi thái độ từng bước áp sát Duy Nhất, ôn hòa như vậy khiến Duy Nhất thấy xa lạ, thật ra thì cô không hy vọng mất đi tình bạn với anh…
“Cảm ơn!” Duy Nhất gật đầu, không dám nhìn mắt Doãn Tử Nhiên.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Doãn Tử Nhiên dần dần rời đi, Duy Nhất mới dám ngẩng đầu.
Doãn Tử Nhiên đã đi tới trước cửa phòng làm việc của mình, đột nhiên dừng bước chân, “Duy Nhất, phải nhớ bảo vệ tốt cho mình, nếu như anh ta đối xử không tốt với em, còn có anh, anh sẽ luôn chờ em.”
Bóng lưng của anh dần biến mất phía sau cánh cửa đóng chặt, Duy Nhất hơi cảm động, rồi lại rơi vào mê man lần nữa, sao mỗi người đều cho rằng bọn họ ở bên nhau sẽ có kết cục đau lòng chứ?
Duy Nhất tỉ mỉ nghiền ngẫm lời Doãn Tử Nhiên nói, cảm thấy nhất định là Doãn Tử Nhiên biết người này! Cô muốn đi hỏi rõ ràng!
Cô vẫn mang đôi dép thỏ nhỏ, Duy Nhất ầm ầm xông vào phòng tổng giám đốc, Doãn Tử Nhiên bị cô làm sợ hết hồn, “Có chuyện gì?”
“Anh ấy… Rốt cuộc là ai?” Duy Nhất hỏi hơi hụt hơi.
“Ai?” Doãn Tử Nhiên tỏ vẻ không hiểu ra làm sao.
“Ông xã… của em đó! Anh biết phải không?” Ánh mắt Duy Nhất hơi lưỡng lự.
“Bịch” một tiếng, là âm thanh Doãn Tử nhiên té xuống từ trên ghế, “Em… có ý gì? Em không biết anh ta?” Anh đứng lên từ trên đất hỏi.
“Tổng giám đốc, tôi tới trình diện!” Đột nhiên Mỹ Mỹ chui ra từ sau lưng Duy Nhất, nhìn tình hình hai người le lưỡi một cái. “Đây, giống như tôi tới không đúng lúc?”
Duy Nhất nhíu mày, “Đi ra ngoài làm việc thôi!” Thôi, hay là không hỏi, quan tâm anh ấy là ai làm gì, thuận theo tự nhiên…
Kế tiếp lại bị Mỹ Mỹ làm phiền cả ngày, từ việc ngã xuống thang máy lần trước, tới trưa nay má Tằng mang cơm hộp tới, rồi đến trang phục giá cả xa xỉ trên người Duy Nhất, chọc cho Duy Nhất chỉ muốn trốn.
Cho nên vừa tan tầm, Duy Nhất nắm lấy túi xách bỏ chạy, Mỹ Mỹ gần đuổi kịp phía sau, may mà Duy Nhất có quyền lợi sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, rốt cuộc mới bỏ rơi Mỹ Mỹ!
Nhưng mà khi cửa thang máy mở ra, một bóng người bao phủ lấy cô…