Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 626-630
Chương 626: Chỉ là diễn kịch mà thôi
Ngay khi Độc Xà nói xong, năm người đàn ông cường tráng sau lưng gã cũng nhanh chóng rút năm cây mã tấu sáng quắc từ thắt lưng ra, hung hăng nhìn chòng chọc vào Lục Hi, như thể chỉ cần một lời không hợp thì sẽ lập tức chém anh.
Đường San San sợ hãi hét lên, còn Độc Xà lại rất ung dung, gã nhìn Lục Hi không nói lời nào.
Khi Chu Kiến Cương vừa tìm gã thương lượng chuyện này, gã đã cực kỳ có hứng thú.
Người có tiền, một mình ở nơi đất khách quê người, người như vậy thực sự là một mục tiêu quá hời, nếu không hung hãn chém một đao thì sao mà qua chuyện được.
Trên đường đến đây Độc Xà đã quyết định phải chém mạnh một đao. Ở Bangkok, với thế lực của gã, một kẻ ngoại quốc còn có thể lật trời sao, gã không hề lo lắng gì cả, chuyện này đối với gã mà nói dễ như ăn cơm uống nước, không có gì khó khăn cả.
Lúc này Lục Hi mới nhìn về phía Độc Xà, chậm rãi nói: "Anh hãy nghĩ cho kỹ, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến anh, cứ muốn dìm bản thân xuống nước sao?"
“Haha, người ngoại quốc, ở nơi này tao khuyên mày nên biết điều chút, nếu không vì tiền mà mất mạng thì không đáng đâu”, Độc Xà lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Lục Hi nhướng mày, chậm rãi nói: "Được rồi, nếu như anh nhất định muốn làm thế thì tôi cũng hết cách, đợi tôi gọi một cuộc điện thoại”.
Ngay khi Lục Hi đang định gọi điện thoại thì có tiếng gõ cửa.
Thấy vậy, anh cười nhẹ nói: "Xem ra không cần nữa, người đưa tiền đã tới rồi”.
Sau đó, Lục Hi quay đầu lại nói với Đường San San đang cực kỳ sợ hãi: "Hứa với tôi, bất kể lát nữa nhìn thấy bất kỳ chuyện gì cũng đừng sợ, được không?"
Đường San San khẽ gật đầu.
Lúc này Lục Hi mới nói: "Vào đi”.
Ngay lập tức, cánh cửa được đẩy ra, chỉ thấy Oona mặc một bộ áo giáp, thắt lưng đeo kiếm và trên tay là một chiếc hộp gỗ lớn. Phía sau cô ta, còn có hai tên thị vệ nghi trượng của vương thất, tất cả đều mặc trang phục rực rỡ.
Khi Oona bước vào, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta và hai tên thị vệ phía sau, rõ ràng đây là trang phục chỉ hoàng thất mới được mặc. Đừng nói là Độc Xà, ngay cả Đường San San và Chu Kiến Cương cũng biết trang phục này, người bình thường mặc chúng chắc chắn sẽ bị kết án.
Đây là màu sắc và kiểu trang phục độc đáo của vương thất Thái Lan, theo luật thì chỉ các thành viên trong hoàng tộc mới được mặc, hơn nữa các tước vị khác nhau được mặc trang phục khác nhau, có quy định khá nghiêm ngặt.
Oona vừa đi vào đã cau mày nhìn tình hình bên trong, nhưng cô ta nhanh chóng trở lại bình thường, cầm hộp gỗ trong tay đi đến chỗ Lục Hi, sau đó quỳ một gối xuống, hai tay nâng hộp gỗ lên đỉnh đầu, lớn tiếng nói:
"Chao Phraya tôn kính, đây là bộ lễ phục được may gấp rút suốt đêm và sách mệnh phong tước. thị vệ trưởng hoàng cung Oona, đến đây để trình diện với ngài theo lệnh của quốc vương”.
Khi Oona nói xong, tất cả mọi người đều bị sốc.
Sắc mặt Chu Kiến Cương tái mét, mồ hôi đổ xuống như mưa, còn Đường San San thì trợn tròn mắt không thể tin được.
Hiện tại Độc Xà ngồi ở đó chỉ cảm thấy hai chân yếu ớt, không có một chút sức lực nào để đứng lên.
Mấy chữ Chao Phraya, thị vệ trưởng hoàng cung, quốc vương như sấm sét đánh vào tim gã.
Từ nhỏ đến lớn gã đều sinh sống ở Bangkok, gã biết rất rõ những từ này có ý nghĩa gì.
Điều này đại diện cho sự tồn tại tối cao của vương thất Thái Lan, còn Chao Phraya là siêu cấp đại quý tộc đứng sau quốc vương bệ hạ. Một người như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã chỉ với một câu nói, vậy mà gã lại dám tống tiền nhân vật thuộc đẳng cấp này. Đến hiện tại, Độc Xà vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
Trong lòng Độc Xà không ngừng gào thét những lời này, Chao Phraya của Thái Lan sao có thể phong cho một người ngoại quốc, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được, bọn họ nhất định là đang diễn kịch.
Nghĩ đến đây, Độc Xà bỗng lấy lại tinh thần, chỉ thấy gã đột ngột đứng lên, nghiêm mặt nói: "Tên ngoại quốc kia, đừng có diễn kịch trước mặt tao nữa. Mày tưởng như vậy thì có thể doạ Độc Xà tao sao, đúng là nực cười, người đâu, chặt tay hắn cho tao, lấy đó làm bài học trừng phạt".
Lúc này, thuộc hạ của gã như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, xách đao đi về phía Lục Hi, ánh mắt của Chu Kiến Cương cũng sáng lên, dường như hắn cũng đã hoàn hồn.
Đúng vậy, Chao Phraya sao có thể phong cho một người Hoa Hạ được chứ? Thực sự là quá nực cười, đây chắc chắn là vở kịch do tên Lục Hi mời diễn viên đến diễn, muốn lừa bịp cho qua chuyện, an toàn thoát thân. Nực cười là bản thân còn bị doạ sống dở chết dở, con mẹ nó tên họ Lục này thực là đáng hận.
Lúc này, Chu Kiến Cương hung hăng nhìn chằm chằm Lục Hi, vẻ mặt thẹn quá hóa giận.
Đường San San dường như cũng đã có phản ứng, hoảng sợ nhìn Lục Hi.
Chiêu này của anh quả thực khiến người khác rất bất ngờ, suýt chút nữa đã thành công rồi, đáng tiếc vẫn còn sơ hở bị Độc Xà phát hiện, bây giờ phải làm sao đây? Nhìn mấy gã cường tráng đang đi về phía Lục Hi, Đường San San vô cùng hoảng loạn.
Chương 627: Gánh chịu hậu quả
Lúc này, Lục Hi ung dung cầm lấy chiếc hộp gỗ, mở ra liếc nhìn một cái, bên trong là một bộ lễ phục Chao Phraya và một tập bìa nhỏ bằng vàng.
Lục Hi chỉ nhìn thoáng qua rồi ném vào dị không gian.
Sau đó, Oona hành lễ đứng dậy, đối mặt với năm gã đàn ông cường tráng đang cầm mã tấu đi về phía Lục Hi.
Cô ta không nói một lời, lập tức rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, cả căn phòng đột nhiên rực sáng kiếm quang rồi biến mất trong nháy mắt.
Chỉ thấy Oona từ từ đút thanh kiếm lại vào vỏ, đứng yên bất động.
Khoảnh khắc này, mọi người đều một mặt kinh hãi, chỉ thấy năm gã đàn ông cường tráng đột nhiên đứng lại, không hề nhúc nhích.
Độc Xà, Chu Kiến Cương và Đường San San ngơ ngác nhìn năm gã đó, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau một lúc, bọn họ mới nhìn thấy cổ họng của năm gã kia phun ra một dòng máu, thân thể từ từ ngã xuống đất, cứ như vậy mà chết.
Lúc này, bọn họ mới biết chính người tên Oona này đã giết năm gã đàn ông cường tráng chỉ trong nháy mắt với một chiêu.
Giờ phút này, biểu cảm của Độc Xà và Chu Kiến Cương đều đột ngột thay đổi, người có được năng lực như vậy, chắc chắn không phải là diễn viên, chỉ có thể là thị vệ thực sự của hoàng cung, bởi vì với thực lực của cô ta, hoàn toàn không cần phải nói dối.
Như vậy xem ra, thân phận Chao Phraya của tên họ Lục kia cũng là thật rồi, lúc này Độc Xà bị doạ sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
Tuy gã là đại ca thế giới ngầm ở Bangkok, có thế lực rất lớn. Nhưng Oona là đại diện của hoàng thất đấy, nếu bản thân gã dám chống lại thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác, đến lúc đó, khắp Thái Lan này cũng không còn nơi nào cho gã dung thân.
Giờ phút này, Chu Kiến Cương thấy vậy cũng kinh hãi không thôi, cùng Độc Xà quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Khuôn mặt của Đường San San đầy vẻ không thể tin được, ngơ ngác nhìn Lục Hi.
Tiếp đó, chỉ nghe Oona nói: "Đại nhân, những người này dám tấn công ngài. Đây là đang khinh nhờn hoàng thất, tôi mạo muội thay ngài xử lý bọn chúng rồi, hy vọng ngài không để ý”.
Oona biết cho dù cô ta không ra tay, những người này cũng không thể nào khiến đại nhân Chao Phraya bị thương. Chỉ là, dám động tay động chân với Chao Phraya do hoàng thất sắc phong, đây là hành vi khinh thường vương thất, bản thân cô ta có trách nhiệm khiến những kẻ này biết, hậu quả của việc khinh nhờn thành viên của vương thất là gì.
Nghe thấy lời này của Oona, Lục Hi cười nhẹ nói: "Không sao, những kẻ này đều là mấy tên cặn bã, tôi cũng không định tha cho bọn chúng”.
Lúc này, Độc Xà và Chu Kiến Cương đã sợ đến mức ngất xỉu.
Hóa ra ngay từ đầu, vị Chao Phraya này đã không định bỏ qua cho bọn họ, còn bản thân bọn họ lại luôn huênh hoang kiêu ngạo, thực sự là quá nực cười.
Độc Xà đột nhiên nhớ lại những gì lúc nãy Lục Hi hỏi gã, lúc này mới hiểu được hàm ý của câu nói đó, đáng tiếc, bây giờ mới hiểu ra thì đã quá muộn rồi!
"Đại nhân, ngài là Chao Phraya, thành viên của vương thất. Những kẻ này xúc phạm ngài, ngài muốn xử lý bọn chúng thế nào, chỉ cần ngài nói một tiếng, để tôi xử lý là được rồi”.
Oona sợ Lục Hi vẫn không biết bản thân anh có quyền lực lớn đến mức nào, nên đặc biệt giải thích.
Nghe vậy, Lục Hi cười nhẹ nói: "Mấy tên này đều là loại cặn bã, giết đi là được”.
Lục Hi hời hợt nói, như thể vừa uống một ngụm nước.
Lúc này, Độc Xà và Chu Kiến Cương đều kinh hãi đến mức chết đi sống lại.
Độc Xà bắt đầu quỳ xuống liên tục dập đầu, trong phút chốc máu thi nhau tuôn ra, nhuộm đỏ cả một tấm thảm lớn.
"Đại nhân, là mắt chó của tôi bị mù, dám gây phiền phức cho ngài, xin ngài hãy tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa, tôi nguyện dâng nạp hết tất cả tài sản, chỉ hy vọng ngài có thể tha mạng cho tôi", Độc Xà vừa dập đầu vừa sợ hãi cầu xin.
Gã biết cơ hội sống sót của mình không lớn, nhưng gã vẫn muốn cố gắng giành giật một chút, dù sao thì ai mà chả muốn sống tiếp chứ.
Khoảnh khắc này, Chu Kiến Cương lại càng tuyệt vọng hơn, không ngờ người mình có ý đồ lừa gạt lại thực sự là một vị Chao Phraya, quả thực là tự đập đầu vào đá, ngu chết đi được.
Dưới tình trạng khẩn cấp, Chu Kiến Cương đột nhiên nhìn sang Đường San San đang ở phía sau Lục Hi, thảm thiết kêu lên.
"San San, anh sai rồi, là anh hồ đồ, làm nên những chuyện điên rồ mất trí như vậy, em nói với Chao Phraya, tha cho anh đi, chúng ta đã ở bên nhau mấy năm rồi, em không thể giương mắt nhìn anh chết được”.
Chu Kiến Cương biết, nếu cầu xin Lục Hi tha mạng thì căn bản không có chút hy vọng nào, dù sao thì hắn cũng là người khơi mào cho sự việc này, nên chỉ có thể đặt hy vọng vào Đường San San. Dù sao, hai người bọn họ cũng có mấy năm tình cảm thắm thiết, mặc dù hiện tại hắn đối xử với Đường San San cực kỳ tệ bạc, nhưng phụ nữ vẫn luôn mềm lòng.
Chu Kiến Cương chỉ có thể hy vọng Đường San San nể tình chuyện trước đây mà nói giúp hắn một câu, giúp hắn giữ được mạng sống. Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng là bạn gái của hắn, hơn nữa cô ta còn ngủ với tên Lục Hi này rồi, chỉ cần cô ta nói một tiếng, Lục Hi nhất định sẽ tha cho hắn.
Lúc này, Đường San San nhìn về phía Chu Kiến Cương, chậm rãi nói.
"Chu Kiến Cương, tôi đã nhìn thấu con người anh rồi, anh chính là một con rắn độc mất nhân tính, tôi sẽ không có bất kỳ lòng thương xót nào với anh nữa đâu, tất cả mọi chuyện hôm nay đều do chính anh tạo nên, anh tự chịu trách nhiệm cho hậu quả này đi”.
Sau khi nói xong, Đường San San không thèm để ý đến Chu Kiến Cương nữa.
Chu Kiến Cương nghe vậy thì đột nhiên vô cùng tuyệt vọng, quỳ xuống đất, gào khóc.
Chương 628: Giải quyết xong
Hiện tại, Oona đã rút kiếm chuẩn bị sẵn sàng, lặng lẽ nhìn Lục Hi, chỉ cần anh đưa ra ánh mắt xác định, cô ta sẽ lập tức giết chết hai tên điên này ngay tại chỗ. Về lý do tại sao bọn họ lại xúc phạm đến Chao Phraya đại nhân, Oona không quan tâm chút nào, Oona chỉ biết bọn họ đã phạm tội tử hình rồi.
Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nhìn về phía Oona gật đầu, Oona thấy vậy liền đi về phía hai người với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Ban đầu Lục Hi không có ý định giết Độc Xà và Chu Kiến Cương, vốn dĩ anh chỉ nghĩ, đợi Oona đến rồi dạy cho bọn họ một bài học, từ nay về sau tránh xa Đường San San ra là được.
Nhưng Độc Xà lại dám huênh hoang đòi thêm tiền của anh, Lục Hi nhất thời tức giận, dám moi tiền của anh?
Nếu đã như vậy thì để Oona ra tay giết hai tên rác rưởi này đi, tránh phiền phức về sau, dù sao anh cũng không cần ra tay, chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.
Lúc này, Chu Kiến Cương nhìn Oona cầm thanh kiếm đi tới, hắn đột nhiên giật nảy mình, phân và nước tiểu thi nhau trào ra, lập tức chảy xuống đũng quần của hắn, một mùi hôi thối nhanh chóng lan toả khắp căn phòng, Lục Hi vội vàng đưa tay bịt mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ.
Oona cũng cau mày, tăng nhanh tốc độ, lập tức đến trước Độc Xà, một kiếm đâm xuống.
Đúng lúc này, Độc Xà đột nhiên gầm lên, trên người nổ ra một luồng sáng trắng lao về phía Oona, tấn công cô ta.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, còn Lục Hi chỉ lạnh lùng nhìn Độc Xà, mặt không chút cảm xúc.
Khoảnh khắc này, chỉ nghe thấy tiếng Oona hét lên: "To gan”.
Ngay lập tức, một luồng sáng trắng chói lóa bùng nổ từ thanh kiếm của cô ta, trực tiếp phá vỡ lớp chân khí hộ thân của Độc Xà, một kiếm đâm xuyên qua người gã.
Độc Xà không kịp kêu lên tiếng nào, trực tiếp ngã xuống đất, một dòng máu nhỏ từ trên ngực gã chảy xuống, chết ngay tại chỗ. Mặc dù ở trước mặt Lục Hi, Oona không là gì, nhưng cũng là một cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, Độc Xà hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.
Sau đó, Oona đi đến bên cạnh Chu Kiến Cương, hắn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, muốn cầu xin tha mạng, nhưng Oona đã lập tức đâm kiếm vào miệng hắn, mũi kiếm xuyên qua sau gáy, kết liễu mạng sống hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mắt, sắc mặt Đường San San trắng bệch rất muốn nôn, lúc này cô ta đột nhiên nhớ tới lời Lục Hi nói, cho dù có nhìn thấy gì cũng đừng sợ hãi, hoá ra chính là chuyện này, xem ra ngay từ đầu anh đã không định tha cho bọn họ!
Sau khi giải quyết xong hai tên này, thanh kiếm mỏng của Oona đút lại vào vỏ, đi đến chỗ Lục Hi, hành lễ nói: "Chao Phraya đại nhân, một lần nữa xin lỗi ngài vì sự vô lý của bọn họ”.
"Không cần, tôi cũng không tức giận. Bây giờ chuyện đã giải quyết xong, tôi phải trở về rồi. Cô giúp tôi đặt một vé máy bay đi”, Lục Hi chậm rãi nói.
Lục Hi cảm thấy nếu muốn về sớm thì nên để Oona thu xếp thì tốt hơn, nếu không, anh không chắc có thể mua được vé máy bay trong ngày hôm nay.
Oona nghe vậy, do dự một chút rồi nói: "Ngài là người có đặc quyền, không cần mua vé, tôi sẽ giúp ngài thu xếp”.
Lục Hi gật đầu, sau đó Oona đi gọi điện thoại, Lục Hi nhìn lại Đường San San đang run bần bật, thấy sắc mặt cô ta tái mét, anh nói: "Đừng sợ, chuyện này về sau sẽ không gây phiền toái cho cô đâu, sẽ không còn ai quấy rối cô nữa, cô cứ yên tâm học tập là được".
Đường San San sửng sốt gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích.
Dù Chu Kiến Cương và cô ta đã ở bên nhau được vài năm nhưng hắn đã trở thành một tên tiên mất lý trí, không ngừng hành hạ giày vò cô ta, thậm chí còn cố đẩy cô ta vào hố lửa, cô ta sớm đã cực kỳ thất vọng về Chu Kiến Cương.
Còn Độc Xà càng không liên quan gì đến cô ta cả, nên Đường San San không hề cảm thấy buồn trước cái chết của hai người này, thay vào đó cô ta lại cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Lúc này, Oona đã gọi điện thoại xong, quay lại nói với Lục Hi: "Máy bay chuyên cơ của bệ hạ đã chuẩn bị xong rồi, ngài có thể xuất phát bất cứ lúc nào”.
Lục Hi sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không cần đâu, tôi cũng không vội lắm”.
Xa như vậy, để người ta đặc biệt đưa về một chuyến, Lục Hi cảm thấy rất ngại.
Oona đáp: "Đây là ý của bệ hạ, ngài đừng từ chối nữa”.
Nghe vậy, Lục Hi không còn cách nào khác đành phải gật đầu, tình sâu nghĩa nặng khó chối từ, đại khái chính là ý này đây.
Lúc này Đường San San nhìn Lục Hi với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Có thân phận Chao Phraya đã rất khó tin rồi, bây giờ trở về Hoa Hạ còn được Rama X đích thân phái chuyên cơ đưa về. Anh ấy rốt cuộc là ai, đã làm chuyện gì, sao lại nhận được sự đối đãi khủng khiếp như thế này?
Sau đó, Lục Hi nói với Đường San San: "Được rồi, tôi đưa cô về, học tập thật tốt, đợi cô học xong trở về, chúng ta cùng nhau chúc mừng”.
Dứt lời, Lục Hi liền bước ra ngoài trước.
Đường San San thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo, cô ta không dám ở lại đây thêm nữa.
Một nhóm người đi ra ngoài, Oona lái chiếc Lincoln Stretch Limousine có quốc kỳ đến đây, đậu ở cửa.
Lục Hi và Đường San San lên xe dưới sự lịch thiệp của Oona, sau đó lái xe về phía thị trấn đại học.
Trên đường, Lục Hi nói: "Oona, để lại số điện thoại của cô cho Đường San San. Sau này có chuyện gì, bảo cô ấy tìm cô”.
"Vâng, thưa ngài”.
Oona lập tức cho Đường San San biết số điện thoại của mình, vẻ mặt Đường San San không dám tin, lưu lại số điện thoại của Oona.
Chương 629: Trở về
Nằm mơ cô ta cũng không nghĩ đến, mình được nói chuyện với hoàng gia Thái, thế giới này thật quá kì diệu.
Không lâu sau, xe dừng trước phòng trọ của Đường San San, cô ta bước xuống, im lặng nhìn Lục Hi, anh cũng mỉm cười chào cô ta, sau đó phóng xe đi.
Nhìn bóng xe khuất dần, Đường San San véo mạnh cánh tay mình, đau đến mức suýt xoa.
Đây không phải mơ, tất cả đều là thực, Đường San San gập người thật thấp về hướng Lục Hi vừa rời đi, sau đó tự nói với chính mình.
“Anh Lục, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau này trở thành một người như anh”.
...
Sân bay.
Chiếc xe Lincoln từ từ tiến vào bãi đỗ xe đặc biệt, chỉ thấy một chiếc máy bay thương gia đang dừng ở đó.
Bên cạnh máy bay là Rama X và các thành viên hoàng gia, ngoài ra còn có giám đốc sân bay run rẩy đứng đó.
Ông ta không biết Rama X đang đợi ai, nhưng ông ta rất muốn biết danh tính người được Rama X chờ đợi, đến cả tổng thống cũng không có vinh dự đó.
Đợi khi Lục Hi xuống xe, ông ta không dám tin vào mắt mình, bệ hạ Rama X hóa ra đang đợi một thanh niên cực kỳ bình thường.
Thấy anh, Rama X nhiệt tình tiến lên bắt tay, nói: “Anh Lục, về nước gấp vậy sao, tôi muốn giữ anh lại mấy ngày, cùng tôi thưởng thức phong cảnh nước Thái tươi đẹp”.
“Ngại quá, vẫn còn việc đang đợi tôi, tôi buộc phải trở về, dù sao tôi cũng đã là Chao Phraya của Thái, sau này có cơ hội nhất định sẽ thường xuyên đến đây”.
Thực ra Lục Hi chả có chuyện quái gì, nhưng anh ghét nhất là xã giao, một đám người tụ tập ăn uống vô bổ, tất cả đều vô nghĩa.
Thế nhưng Rama X nghe anh nói vậy thì rất vui vẻ, sau đó đích thân tiễn anh lên máy bay và để Oona hộ tống.
Với thực lực của Lục Hi, hoàn toàn không cần Oona hộ tống, nhưng đây là lễ nghi, đồng thời thể hiện sự tôn trọng với anh.
Lục Hi không cách nào từ chối, chỉ đành chào tạm biệt Rama X.
Máy bay từ từ trượt trên đường băng rồi cất cánh.
Rama X nhìn máy bay khuất dần, sắc mặt suy tư.
Đưa chức vị Chao Phraya cho người ngoại quốc, có rất nhiều người ý kiến, nhưng Rama X vẫn kiên quyết thực hiện.
Rama X có một cảm giác mãnh liệt, trong tương lai, Lục Hi sẽ trở thành người cực kỳ quan trọng với nước Thái.
Trên máy bay, Lục Hi và Oona ngồi cạnh nhau, anh nhàm chán nghịch điện thoại cho hết quãng đường mấy tiếng.
Vì đây là máy bay tư nhân, có mạng vệ tinh nên vẫn có thể sử dụng điện thoại.
Lục Hi vừa định mở game chơi thì bị tin mới làm giật mình.
Đó là video ở Royal Hunting Ground của anh, video quay rất tỉ mỉ, từ đầu đến cuối không sót chi tiết nào, dưới phần bình luận gần như nổ tung.
Tất cả đều đang tranh luận tính xác thực của video, đa số mọi người cho rằng nó được cắt ghép, trên đời hoàn toàn không có người làm được như vậy.
Một số khác cho rằng đây là quay phim, cố tình sử dụng diễn viên đóng thế để thu hút dư luận, không lâu nữa sẽ có bài đính chính.
Ngoài ra còn có số ít người mỉa mai đám đông, nói rằng đây là nhân vật thần bí mọi người không hay biết. Bọn họ đều biết đến Lục Hi, vừa nhìn liền nhận ra, bởi video được quay rất rõ nét.
Lục Hi bất lực lắc đầu, nhớ lại mấy người ở cổng Royal Hunting Ground, hẳn là do họ quay, xem ra lần này anh nổi tiếng rồi.
Lại một đề xuất mới thu hút sự chú ý của anh.
Là tin tức thời sự, một trận động đất mạnh 7 độ richter xảy ra tại quận Tân Vị, thành phố Cát Phong khiến hơn 300 ngàn người bị ảnh hưởng. Chính phủ lập tức huy động quân đội để bắt đầu công việc cứu trợ thiên tai.
Lục Hi kinh ngạc không thôi.
Khu vực Tây Bắc, có dãy Tần Lĩnh vắt ngang, rất ít khi xảy ra động đất chứ đừng nói là động đất lớn như vậy, đây có lẽ là trận động đất lớn nhất 1000 năm trở lại ở Tây Bắc.
Chương 630: Tổ chức từ thiện
Hơn nữa, quận Tân Vị thuộc vùng núi, diện tích cực lớn, cư dân đông đúc, theo báo cáo, trận động đất là do ảnh hưởng của thiên tai, dẫn đến sạt lở đất, may là xảy ra ban ngày, phần lớn người dân đang đi làm, thương vong không quá nghiêm trọng.
Nghe nói do sạt lở đất đá, khiến cho nhà cửa ruộng đồng bị thiệt hại nặng nề.
Lục Hi thở dài, thiên nhiên vô tình, con người chỉ như hạt cát trước sức mạnh của nó, dù là anh cũng không cách nào chống lại.
Lục Hi mất hứng vứt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không đến một tiếng sau, điện thoại anh đột nhiên đổ chuông, là Hoắc Tư Duệ gọi, anh nhanh chóng bắt máy.
“Tư Duệ”.
“Vâng, anh Lục, tôi có chuyện này muốn nói với anh”.
“Cô nói đi”.
“Anh xem tin động đất chưa?”
“Xem rồi, sao thế?”
“Là như này, vừa xảy ra động đất, tập đoàn Giai Mĩ liền mở cuộc họp bàn tổ chức công tác từ thiện, kêu gọi tất cả doanh nghiệp ở Tây Bắc đóng góp, anh thấy có được không?”
Lục Hi lập tức đáp.
“Không vấn đề, rất tốt, vừa kiếm được tiền, vừa giúp cho dân, Giai Mĩ giờ là doanh nghiệp lớn, cô cũng là doanh nhân có tiếng, nên đảm đương trách nhiệm xã hội, tôi rất ủng hộ chuyện này, tôi sẽ giúp một tay, quyết định xong thì gửi địa chỉ và thời gian cho tôi, tôi sắp về nước rồi”.
“Được, anh đợi một chút”.
Hoắc Tư Duệ cúp máy, Lục Hi có thể nghe thấy tiếng không ít người đang thảo luận.
Lục Hi cảm thấy rất hài lòng với hành động này của Hoắc Tư Duệ, anh quả là có mắt nhìn người.
Con người không thể chỉ chăm chăm kiếm tiền, kiếm quá nhiều cũng không tiêu hết, giữ lại chẳng để làm gì, không bằng trả lại xã hội, như vậy tiền mới có giá trị.
Một lát sau Hoắc Tư Duệ gọi lại, gửi địa chỉ và thời gian cho anh.
Thời gian vào 8h tối ngày kia tại khách sạn Tây Kinh, được chính quyền cung cấp, tiết kiệm một số chi phí.
Khách sạn Tây Kinh do chính phủ bỏ tiền xây dựng, xem ra Hoắc Tư Duệ cũng có quen biết với bên trên.
Dù sao đây cũng là chuyện tốt, chính phủ không có lí do từ chối.
Lục Hi cúp máy, sau đó lướt vòng bạn vè, soạn tin rồi đăng lên.
Nội dung tin:
“Hay tin Tây Bắc Cát Phong gặp thiên tai, tại khách sạn Tây Kinh 8h tối ngày kia, tôi sẽ tham dự buổi từ thiện do tập đoàn Giai Mĩ tổ chức, nhân dịp này, hi vọng mọi người cùng đến tham gia, chung tay góp sức giúp đỡ những người dân gặp nạn!”
Đăng bài xong, anh tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Thời gian vừa qua anh quen biết không ít người có tiền, để xem họ có nể mặt anh không.
Vài tiếng sau, máy bay hạ cánh, Lục Hi và Oona chào nhau, mỗi người đi một hướng.
Bên ngoài sân bay, Phù Đồ, Lâm Tiêu và một đám võ giả đã đợi sẵn, Lục Hi nhìn bọn họ, lắc đầu rồi bước lên xe, tất cả cùng quay về Tây Kinh.
Lục Hi vốn định về thẳng Thiên Nhân Cư, nhưng không cưỡng lại nổi sự nhiệt tình của Lâm Tiêu, thế là đành cùng nhau đi ăn một bữa.
Trong bữa ăn, mọi người liên tục ca ngợi công lao của Lục Hi tại Xiêm, nào là thể hiện quyền uy đất nước, vang danh Hoa Hạ, người Thái sau này không dám đến Hoa Hạ diễu võ giương oai...
Lục Hi dở khóc dở cười, ăn cho qua bữa, không uống chén nào liền tạm biệt.
Anh quay về Thiên Nhân Cư, đợi một mạch đến 10h tối Hoắc tư Duệ mới về, hai người bàn bạc một hồi rồi đi ngủ.
Hoắc Tư Duệ có vẻ rất bận rộn, Lục Hi cũng không nhiều lời.
Chớp mắt qua hai ngày.
Tối nay, Lục Hi lái chiếc xe quèn của mình đi tới khách sạn Tây Kinh.
Thiên Nhân Cư vẫn có người khác, nhưng anh không gọi, từ thiện thì nên tự nguyện, anh không muốn cưỡng cầu ai, vậy là một mình xuất phát.
Vừa ra đến cổng trời liền đổ mưa, Lục Hi lẩm bẩm vài câu, tiếp tục di chuyển, khi sắp đến nơi, anh đột nhiên thấy một bà lão trượt chân ngã sõng soài trên đường.
Bà lão khoảng hơn 70 tuổi, Lục Hi hoảng hốt, tuổi này mà ngã thì không ổn chút nào.
Anh vội dừng xe, đi về phía bà lão.
Lúc này người bên đường rất đông, thấy anh tiến đến chỗ bà lão thì liền chỉ trỏ bàn tán.
Lục Hi thu cảnh này vào mắt, thở dài.
Xã hội bây giờ đúng là hết nói nổi, con người chẳng còn chút tin tưởng nhau.
Ngay khi Độc Xà nói xong, năm người đàn ông cường tráng sau lưng gã cũng nhanh chóng rút năm cây mã tấu sáng quắc từ thắt lưng ra, hung hăng nhìn chòng chọc vào Lục Hi, như thể chỉ cần một lời không hợp thì sẽ lập tức chém anh.
Đường San San sợ hãi hét lên, còn Độc Xà lại rất ung dung, gã nhìn Lục Hi không nói lời nào.
Khi Chu Kiến Cương vừa tìm gã thương lượng chuyện này, gã đã cực kỳ có hứng thú.
Người có tiền, một mình ở nơi đất khách quê người, người như vậy thực sự là một mục tiêu quá hời, nếu không hung hãn chém một đao thì sao mà qua chuyện được.
Trên đường đến đây Độc Xà đã quyết định phải chém mạnh một đao. Ở Bangkok, với thế lực của gã, một kẻ ngoại quốc còn có thể lật trời sao, gã không hề lo lắng gì cả, chuyện này đối với gã mà nói dễ như ăn cơm uống nước, không có gì khó khăn cả.
Lúc này Lục Hi mới nhìn về phía Độc Xà, chậm rãi nói: "Anh hãy nghĩ cho kỹ, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến anh, cứ muốn dìm bản thân xuống nước sao?"
“Haha, người ngoại quốc, ở nơi này tao khuyên mày nên biết điều chút, nếu không vì tiền mà mất mạng thì không đáng đâu”, Độc Xà lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Lục Hi nhướng mày, chậm rãi nói: "Được rồi, nếu như anh nhất định muốn làm thế thì tôi cũng hết cách, đợi tôi gọi một cuộc điện thoại”.
Ngay khi Lục Hi đang định gọi điện thoại thì có tiếng gõ cửa.
Thấy vậy, anh cười nhẹ nói: "Xem ra không cần nữa, người đưa tiền đã tới rồi”.
Sau đó, Lục Hi quay đầu lại nói với Đường San San đang cực kỳ sợ hãi: "Hứa với tôi, bất kể lát nữa nhìn thấy bất kỳ chuyện gì cũng đừng sợ, được không?"
Đường San San khẽ gật đầu.
Lúc này Lục Hi mới nói: "Vào đi”.
Ngay lập tức, cánh cửa được đẩy ra, chỉ thấy Oona mặc một bộ áo giáp, thắt lưng đeo kiếm và trên tay là một chiếc hộp gỗ lớn. Phía sau cô ta, còn có hai tên thị vệ nghi trượng của vương thất, tất cả đều mặc trang phục rực rỡ.
Khi Oona bước vào, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta và hai tên thị vệ phía sau, rõ ràng đây là trang phục chỉ hoàng thất mới được mặc. Đừng nói là Độc Xà, ngay cả Đường San San và Chu Kiến Cương cũng biết trang phục này, người bình thường mặc chúng chắc chắn sẽ bị kết án.
Đây là màu sắc và kiểu trang phục độc đáo của vương thất Thái Lan, theo luật thì chỉ các thành viên trong hoàng tộc mới được mặc, hơn nữa các tước vị khác nhau được mặc trang phục khác nhau, có quy định khá nghiêm ngặt.
Oona vừa đi vào đã cau mày nhìn tình hình bên trong, nhưng cô ta nhanh chóng trở lại bình thường, cầm hộp gỗ trong tay đi đến chỗ Lục Hi, sau đó quỳ một gối xuống, hai tay nâng hộp gỗ lên đỉnh đầu, lớn tiếng nói:
"Chao Phraya tôn kính, đây là bộ lễ phục được may gấp rút suốt đêm và sách mệnh phong tước. thị vệ trưởng hoàng cung Oona, đến đây để trình diện với ngài theo lệnh của quốc vương”.
Khi Oona nói xong, tất cả mọi người đều bị sốc.
Sắc mặt Chu Kiến Cương tái mét, mồ hôi đổ xuống như mưa, còn Đường San San thì trợn tròn mắt không thể tin được.
Hiện tại Độc Xà ngồi ở đó chỉ cảm thấy hai chân yếu ớt, không có một chút sức lực nào để đứng lên.
Mấy chữ Chao Phraya, thị vệ trưởng hoàng cung, quốc vương như sấm sét đánh vào tim gã.
Từ nhỏ đến lớn gã đều sinh sống ở Bangkok, gã biết rất rõ những từ này có ý nghĩa gì.
Điều này đại diện cho sự tồn tại tối cao của vương thất Thái Lan, còn Chao Phraya là siêu cấp đại quý tộc đứng sau quốc vương bệ hạ. Một người như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng gã chỉ với một câu nói, vậy mà gã lại dám tống tiền nhân vật thuộc đẳng cấp này. Đến hiện tại, Độc Xà vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
Trong lòng Độc Xà không ngừng gào thét những lời này, Chao Phraya của Thái Lan sao có thể phong cho một người ngoại quốc, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được, bọn họ nhất định là đang diễn kịch.
Nghĩ đến đây, Độc Xà bỗng lấy lại tinh thần, chỉ thấy gã đột ngột đứng lên, nghiêm mặt nói: "Tên ngoại quốc kia, đừng có diễn kịch trước mặt tao nữa. Mày tưởng như vậy thì có thể doạ Độc Xà tao sao, đúng là nực cười, người đâu, chặt tay hắn cho tao, lấy đó làm bài học trừng phạt".
Lúc này, thuộc hạ của gã như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, xách đao đi về phía Lục Hi, ánh mắt của Chu Kiến Cương cũng sáng lên, dường như hắn cũng đã hoàn hồn.
Đúng vậy, Chao Phraya sao có thể phong cho một người Hoa Hạ được chứ? Thực sự là quá nực cười, đây chắc chắn là vở kịch do tên Lục Hi mời diễn viên đến diễn, muốn lừa bịp cho qua chuyện, an toàn thoát thân. Nực cười là bản thân còn bị doạ sống dở chết dở, con mẹ nó tên họ Lục này thực là đáng hận.
Lúc này, Chu Kiến Cương hung hăng nhìn chằm chằm Lục Hi, vẻ mặt thẹn quá hóa giận.
Đường San San dường như cũng đã có phản ứng, hoảng sợ nhìn Lục Hi.
Chiêu này của anh quả thực khiến người khác rất bất ngờ, suýt chút nữa đã thành công rồi, đáng tiếc vẫn còn sơ hở bị Độc Xà phát hiện, bây giờ phải làm sao đây? Nhìn mấy gã cường tráng đang đi về phía Lục Hi, Đường San San vô cùng hoảng loạn.
Chương 627: Gánh chịu hậu quả
Lúc này, Lục Hi ung dung cầm lấy chiếc hộp gỗ, mở ra liếc nhìn một cái, bên trong là một bộ lễ phục Chao Phraya và một tập bìa nhỏ bằng vàng.
Lục Hi chỉ nhìn thoáng qua rồi ném vào dị không gian.
Sau đó, Oona hành lễ đứng dậy, đối mặt với năm gã đàn ông cường tráng đang cầm mã tấu đi về phía Lục Hi.
Cô ta không nói một lời, lập tức rút thanh kiếm ở thắt lưng ra, cả căn phòng đột nhiên rực sáng kiếm quang rồi biến mất trong nháy mắt.
Chỉ thấy Oona từ từ đút thanh kiếm lại vào vỏ, đứng yên bất động.
Khoảnh khắc này, mọi người đều một mặt kinh hãi, chỉ thấy năm gã đàn ông cường tráng đột nhiên đứng lại, không hề nhúc nhích.
Độc Xà, Chu Kiến Cương và Đường San San ngơ ngác nhìn năm gã đó, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau một lúc, bọn họ mới nhìn thấy cổ họng của năm gã kia phun ra một dòng máu, thân thể từ từ ngã xuống đất, cứ như vậy mà chết.
Lúc này, bọn họ mới biết chính người tên Oona này đã giết năm gã đàn ông cường tráng chỉ trong nháy mắt với một chiêu.
Giờ phút này, biểu cảm của Độc Xà và Chu Kiến Cương đều đột ngột thay đổi, người có được năng lực như vậy, chắc chắn không phải là diễn viên, chỉ có thể là thị vệ thực sự của hoàng cung, bởi vì với thực lực của cô ta, hoàn toàn không cần phải nói dối.
Như vậy xem ra, thân phận Chao Phraya của tên họ Lục kia cũng là thật rồi, lúc này Độc Xà bị doạ sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất.
Tuy gã là đại ca thế giới ngầm ở Bangkok, có thế lực rất lớn. Nhưng Oona là đại diện của hoàng thất đấy, nếu bản thân gã dám chống lại thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác, đến lúc đó, khắp Thái Lan này cũng không còn nơi nào cho gã dung thân.
Giờ phút này, Chu Kiến Cương thấy vậy cũng kinh hãi không thôi, cùng Độc Xà quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Khuôn mặt của Đường San San đầy vẻ không thể tin được, ngơ ngác nhìn Lục Hi.
Tiếp đó, chỉ nghe Oona nói: "Đại nhân, những người này dám tấn công ngài. Đây là đang khinh nhờn hoàng thất, tôi mạo muội thay ngài xử lý bọn chúng rồi, hy vọng ngài không để ý”.
Oona biết cho dù cô ta không ra tay, những người này cũng không thể nào khiến đại nhân Chao Phraya bị thương. Chỉ là, dám động tay động chân với Chao Phraya do hoàng thất sắc phong, đây là hành vi khinh thường vương thất, bản thân cô ta có trách nhiệm khiến những kẻ này biết, hậu quả của việc khinh nhờn thành viên của vương thất là gì.
Nghe thấy lời này của Oona, Lục Hi cười nhẹ nói: "Không sao, những kẻ này đều là mấy tên cặn bã, tôi cũng không định tha cho bọn chúng”.
Lúc này, Độc Xà và Chu Kiến Cương đã sợ đến mức ngất xỉu.
Hóa ra ngay từ đầu, vị Chao Phraya này đã không định bỏ qua cho bọn họ, còn bản thân bọn họ lại luôn huênh hoang kiêu ngạo, thực sự là quá nực cười.
Độc Xà đột nhiên nhớ lại những gì lúc nãy Lục Hi hỏi gã, lúc này mới hiểu được hàm ý của câu nói đó, đáng tiếc, bây giờ mới hiểu ra thì đã quá muộn rồi!
"Đại nhân, ngài là Chao Phraya, thành viên của vương thất. Những kẻ này xúc phạm ngài, ngài muốn xử lý bọn chúng thế nào, chỉ cần ngài nói một tiếng, để tôi xử lý là được rồi”.
Oona sợ Lục Hi vẫn không biết bản thân anh có quyền lực lớn đến mức nào, nên đặc biệt giải thích.
Nghe vậy, Lục Hi cười nhẹ nói: "Mấy tên này đều là loại cặn bã, giết đi là được”.
Lục Hi hời hợt nói, như thể vừa uống một ngụm nước.
Lúc này, Độc Xà và Chu Kiến Cương đều kinh hãi đến mức chết đi sống lại.
Độc Xà bắt đầu quỳ xuống liên tục dập đầu, trong phút chốc máu thi nhau tuôn ra, nhuộm đỏ cả một tấm thảm lớn.
"Đại nhân, là mắt chó của tôi bị mù, dám gây phiền phức cho ngài, xin ngài hãy tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa, tôi nguyện dâng nạp hết tất cả tài sản, chỉ hy vọng ngài có thể tha mạng cho tôi", Độc Xà vừa dập đầu vừa sợ hãi cầu xin.
Gã biết cơ hội sống sót của mình không lớn, nhưng gã vẫn muốn cố gắng giành giật một chút, dù sao thì ai mà chả muốn sống tiếp chứ.
Khoảnh khắc này, Chu Kiến Cương lại càng tuyệt vọng hơn, không ngờ người mình có ý đồ lừa gạt lại thực sự là một vị Chao Phraya, quả thực là tự đập đầu vào đá, ngu chết đi được.
Dưới tình trạng khẩn cấp, Chu Kiến Cương đột nhiên nhìn sang Đường San San đang ở phía sau Lục Hi, thảm thiết kêu lên.
"San San, anh sai rồi, là anh hồ đồ, làm nên những chuyện điên rồ mất trí như vậy, em nói với Chao Phraya, tha cho anh đi, chúng ta đã ở bên nhau mấy năm rồi, em không thể giương mắt nhìn anh chết được”.
Chu Kiến Cương biết, nếu cầu xin Lục Hi tha mạng thì căn bản không có chút hy vọng nào, dù sao thì hắn cũng là người khơi mào cho sự việc này, nên chỉ có thể đặt hy vọng vào Đường San San. Dù sao, hai người bọn họ cũng có mấy năm tình cảm thắm thiết, mặc dù hiện tại hắn đối xử với Đường San San cực kỳ tệ bạc, nhưng phụ nữ vẫn luôn mềm lòng.
Chu Kiến Cương chỉ có thể hy vọng Đường San San nể tình chuyện trước đây mà nói giúp hắn một câu, giúp hắn giữ được mạng sống. Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng là bạn gái của hắn, hơn nữa cô ta còn ngủ với tên Lục Hi này rồi, chỉ cần cô ta nói một tiếng, Lục Hi nhất định sẽ tha cho hắn.
Lúc này, Đường San San nhìn về phía Chu Kiến Cương, chậm rãi nói.
"Chu Kiến Cương, tôi đã nhìn thấu con người anh rồi, anh chính là một con rắn độc mất nhân tính, tôi sẽ không có bất kỳ lòng thương xót nào với anh nữa đâu, tất cả mọi chuyện hôm nay đều do chính anh tạo nên, anh tự chịu trách nhiệm cho hậu quả này đi”.
Sau khi nói xong, Đường San San không thèm để ý đến Chu Kiến Cương nữa.
Chu Kiến Cương nghe vậy thì đột nhiên vô cùng tuyệt vọng, quỳ xuống đất, gào khóc.
Chương 628: Giải quyết xong
Hiện tại, Oona đã rút kiếm chuẩn bị sẵn sàng, lặng lẽ nhìn Lục Hi, chỉ cần anh đưa ra ánh mắt xác định, cô ta sẽ lập tức giết chết hai tên điên này ngay tại chỗ. Về lý do tại sao bọn họ lại xúc phạm đến Chao Phraya đại nhân, Oona không quan tâm chút nào, Oona chỉ biết bọn họ đã phạm tội tử hình rồi.
Lúc này, Lục Hi mới chậm rãi nhìn về phía Oona gật đầu, Oona thấy vậy liền đi về phía hai người với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Ban đầu Lục Hi không có ý định giết Độc Xà và Chu Kiến Cương, vốn dĩ anh chỉ nghĩ, đợi Oona đến rồi dạy cho bọn họ một bài học, từ nay về sau tránh xa Đường San San ra là được.
Nhưng Độc Xà lại dám huênh hoang đòi thêm tiền của anh, Lục Hi nhất thời tức giận, dám moi tiền của anh?
Nếu đã như vậy thì để Oona ra tay giết hai tên rác rưởi này đi, tránh phiền phức về sau, dù sao anh cũng không cần ra tay, chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.
Lúc này, Chu Kiến Cương nhìn Oona cầm thanh kiếm đi tới, hắn đột nhiên giật nảy mình, phân và nước tiểu thi nhau trào ra, lập tức chảy xuống đũng quần của hắn, một mùi hôi thối nhanh chóng lan toả khắp căn phòng, Lục Hi vội vàng đưa tay bịt mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ.
Oona cũng cau mày, tăng nhanh tốc độ, lập tức đến trước Độc Xà, một kiếm đâm xuống.
Đúng lúc này, Độc Xà đột nhiên gầm lên, trên người nổ ra một luồng sáng trắng lao về phía Oona, tấn công cô ta.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, còn Lục Hi chỉ lạnh lùng nhìn Độc Xà, mặt không chút cảm xúc.
Khoảnh khắc này, chỉ nghe thấy tiếng Oona hét lên: "To gan”.
Ngay lập tức, một luồng sáng trắng chói lóa bùng nổ từ thanh kiếm của cô ta, trực tiếp phá vỡ lớp chân khí hộ thân của Độc Xà, một kiếm đâm xuyên qua người gã.
Độc Xà không kịp kêu lên tiếng nào, trực tiếp ngã xuống đất, một dòng máu nhỏ từ trên ngực gã chảy xuống, chết ngay tại chỗ. Mặc dù ở trước mặt Lục Hi, Oona không là gì, nhưng cũng là một cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, Độc Xà hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.
Sau đó, Oona đi đến bên cạnh Chu Kiến Cương, hắn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, muốn cầu xin tha mạng, nhưng Oona đã lập tức đâm kiếm vào miệng hắn, mũi kiếm xuyên qua sau gáy, kết liễu mạng sống hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mắt, sắc mặt Đường San San trắng bệch rất muốn nôn, lúc này cô ta đột nhiên nhớ tới lời Lục Hi nói, cho dù có nhìn thấy gì cũng đừng sợ hãi, hoá ra chính là chuyện này, xem ra ngay từ đầu anh đã không định tha cho bọn họ!
Sau khi giải quyết xong hai tên này, thanh kiếm mỏng của Oona đút lại vào vỏ, đi đến chỗ Lục Hi, hành lễ nói: "Chao Phraya đại nhân, một lần nữa xin lỗi ngài vì sự vô lý của bọn họ”.
"Không cần, tôi cũng không tức giận. Bây giờ chuyện đã giải quyết xong, tôi phải trở về rồi. Cô giúp tôi đặt một vé máy bay đi”, Lục Hi chậm rãi nói.
Lục Hi cảm thấy nếu muốn về sớm thì nên để Oona thu xếp thì tốt hơn, nếu không, anh không chắc có thể mua được vé máy bay trong ngày hôm nay.
Oona nghe vậy, do dự một chút rồi nói: "Ngài là người có đặc quyền, không cần mua vé, tôi sẽ giúp ngài thu xếp”.
Lục Hi gật đầu, sau đó Oona đi gọi điện thoại, Lục Hi nhìn lại Đường San San đang run bần bật, thấy sắc mặt cô ta tái mét, anh nói: "Đừng sợ, chuyện này về sau sẽ không gây phiền toái cho cô đâu, sẽ không còn ai quấy rối cô nữa, cô cứ yên tâm học tập là được".
Đường San San sửng sốt gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích.
Dù Chu Kiến Cương và cô ta đã ở bên nhau được vài năm nhưng hắn đã trở thành một tên tiên mất lý trí, không ngừng hành hạ giày vò cô ta, thậm chí còn cố đẩy cô ta vào hố lửa, cô ta sớm đã cực kỳ thất vọng về Chu Kiến Cương.
Còn Độc Xà càng không liên quan gì đến cô ta cả, nên Đường San San không hề cảm thấy buồn trước cái chết của hai người này, thay vào đó cô ta lại cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy.
Lúc này, Oona đã gọi điện thoại xong, quay lại nói với Lục Hi: "Máy bay chuyên cơ của bệ hạ đã chuẩn bị xong rồi, ngài có thể xuất phát bất cứ lúc nào”.
Lục Hi sửng sốt một chút, sau đó nói: "Không cần đâu, tôi cũng không vội lắm”.
Xa như vậy, để người ta đặc biệt đưa về một chuyến, Lục Hi cảm thấy rất ngại.
Oona đáp: "Đây là ý của bệ hạ, ngài đừng từ chối nữa”.
Nghe vậy, Lục Hi không còn cách nào khác đành phải gật đầu, tình sâu nghĩa nặng khó chối từ, đại khái chính là ý này đây.
Lúc này Đường San San nhìn Lục Hi với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Có thân phận Chao Phraya đã rất khó tin rồi, bây giờ trở về Hoa Hạ còn được Rama X đích thân phái chuyên cơ đưa về. Anh ấy rốt cuộc là ai, đã làm chuyện gì, sao lại nhận được sự đối đãi khủng khiếp như thế này?
Sau đó, Lục Hi nói với Đường San San: "Được rồi, tôi đưa cô về, học tập thật tốt, đợi cô học xong trở về, chúng ta cùng nhau chúc mừng”.
Dứt lời, Lục Hi liền bước ra ngoài trước.
Đường San San thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo, cô ta không dám ở lại đây thêm nữa.
Một nhóm người đi ra ngoài, Oona lái chiếc Lincoln Stretch Limousine có quốc kỳ đến đây, đậu ở cửa.
Lục Hi và Đường San San lên xe dưới sự lịch thiệp của Oona, sau đó lái xe về phía thị trấn đại học.
Trên đường, Lục Hi nói: "Oona, để lại số điện thoại của cô cho Đường San San. Sau này có chuyện gì, bảo cô ấy tìm cô”.
"Vâng, thưa ngài”.
Oona lập tức cho Đường San San biết số điện thoại của mình, vẻ mặt Đường San San không dám tin, lưu lại số điện thoại của Oona.
Chương 629: Trở về
Nằm mơ cô ta cũng không nghĩ đến, mình được nói chuyện với hoàng gia Thái, thế giới này thật quá kì diệu.
Không lâu sau, xe dừng trước phòng trọ của Đường San San, cô ta bước xuống, im lặng nhìn Lục Hi, anh cũng mỉm cười chào cô ta, sau đó phóng xe đi.
Nhìn bóng xe khuất dần, Đường San San véo mạnh cánh tay mình, đau đến mức suýt xoa.
Đây không phải mơ, tất cả đều là thực, Đường San San gập người thật thấp về hướng Lục Hi vừa rời đi, sau đó tự nói với chính mình.
“Anh Lục, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau này trở thành một người như anh”.
...
Sân bay.
Chiếc xe Lincoln từ từ tiến vào bãi đỗ xe đặc biệt, chỉ thấy một chiếc máy bay thương gia đang dừng ở đó.
Bên cạnh máy bay là Rama X và các thành viên hoàng gia, ngoài ra còn có giám đốc sân bay run rẩy đứng đó.
Ông ta không biết Rama X đang đợi ai, nhưng ông ta rất muốn biết danh tính người được Rama X chờ đợi, đến cả tổng thống cũng không có vinh dự đó.
Đợi khi Lục Hi xuống xe, ông ta không dám tin vào mắt mình, bệ hạ Rama X hóa ra đang đợi một thanh niên cực kỳ bình thường.
Thấy anh, Rama X nhiệt tình tiến lên bắt tay, nói: “Anh Lục, về nước gấp vậy sao, tôi muốn giữ anh lại mấy ngày, cùng tôi thưởng thức phong cảnh nước Thái tươi đẹp”.
“Ngại quá, vẫn còn việc đang đợi tôi, tôi buộc phải trở về, dù sao tôi cũng đã là Chao Phraya của Thái, sau này có cơ hội nhất định sẽ thường xuyên đến đây”.
Thực ra Lục Hi chả có chuyện quái gì, nhưng anh ghét nhất là xã giao, một đám người tụ tập ăn uống vô bổ, tất cả đều vô nghĩa.
Thế nhưng Rama X nghe anh nói vậy thì rất vui vẻ, sau đó đích thân tiễn anh lên máy bay và để Oona hộ tống.
Với thực lực của Lục Hi, hoàn toàn không cần Oona hộ tống, nhưng đây là lễ nghi, đồng thời thể hiện sự tôn trọng với anh.
Lục Hi không cách nào từ chối, chỉ đành chào tạm biệt Rama X.
Máy bay từ từ trượt trên đường băng rồi cất cánh.
Rama X nhìn máy bay khuất dần, sắc mặt suy tư.
Đưa chức vị Chao Phraya cho người ngoại quốc, có rất nhiều người ý kiến, nhưng Rama X vẫn kiên quyết thực hiện.
Rama X có một cảm giác mãnh liệt, trong tương lai, Lục Hi sẽ trở thành người cực kỳ quan trọng với nước Thái.
Trên máy bay, Lục Hi và Oona ngồi cạnh nhau, anh nhàm chán nghịch điện thoại cho hết quãng đường mấy tiếng.
Vì đây là máy bay tư nhân, có mạng vệ tinh nên vẫn có thể sử dụng điện thoại.
Lục Hi vừa định mở game chơi thì bị tin mới làm giật mình.
Đó là video ở Royal Hunting Ground của anh, video quay rất tỉ mỉ, từ đầu đến cuối không sót chi tiết nào, dưới phần bình luận gần như nổ tung.
Tất cả đều đang tranh luận tính xác thực của video, đa số mọi người cho rằng nó được cắt ghép, trên đời hoàn toàn không có người làm được như vậy.
Một số khác cho rằng đây là quay phim, cố tình sử dụng diễn viên đóng thế để thu hút dư luận, không lâu nữa sẽ có bài đính chính.
Ngoài ra còn có số ít người mỉa mai đám đông, nói rằng đây là nhân vật thần bí mọi người không hay biết. Bọn họ đều biết đến Lục Hi, vừa nhìn liền nhận ra, bởi video được quay rất rõ nét.
Lục Hi bất lực lắc đầu, nhớ lại mấy người ở cổng Royal Hunting Ground, hẳn là do họ quay, xem ra lần này anh nổi tiếng rồi.
Lại một đề xuất mới thu hút sự chú ý của anh.
Là tin tức thời sự, một trận động đất mạnh 7 độ richter xảy ra tại quận Tân Vị, thành phố Cát Phong khiến hơn 300 ngàn người bị ảnh hưởng. Chính phủ lập tức huy động quân đội để bắt đầu công việc cứu trợ thiên tai.
Lục Hi kinh ngạc không thôi.
Khu vực Tây Bắc, có dãy Tần Lĩnh vắt ngang, rất ít khi xảy ra động đất chứ đừng nói là động đất lớn như vậy, đây có lẽ là trận động đất lớn nhất 1000 năm trở lại ở Tây Bắc.
Chương 630: Tổ chức từ thiện
Hơn nữa, quận Tân Vị thuộc vùng núi, diện tích cực lớn, cư dân đông đúc, theo báo cáo, trận động đất là do ảnh hưởng của thiên tai, dẫn đến sạt lở đất, may là xảy ra ban ngày, phần lớn người dân đang đi làm, thương vong không quá nghiêm trọng.
Nghe nói do sạt lở đất đá, khiến cho nhà cửa ruộng đồng bị thiệt hại nặng nề.
Lục Hi thở dài, thiên nhiên vô tình, con người chỉ như hạt cát trước sức mạnh của nó, dù là anh cũng không cách nào chống lại.
Lục Hi mất hứng vứt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không đến một tiếng sau, điện thoại anh đột nhiên đổ chuông, là Hoắc Tư Duệ gọi, anh nhanh chóng bắt máy.
“Tư Duệ”.
“Vâng, anh Lục, tôi có chuyện này muốn nói với anh”.
“Cô nói đi”.
“Anh xem tin động đất chưa?”
“Xem rồi, sao thế?”
“Là như này, vừa xảy ra động đất, tập đoàn Giai Mĩ liền mở cuộc họp bàn tổ chức công tác từ thiện, kêu gọi tất cả doanh nghiệp ở Tây Bắc đóng góp, anh thấy có được không?”
Lục Hi lập tức đáp.
“Không vấn đề, rất tốt, vừa kiếm được tiền, vừa giúp cho dân, Giai Mĩ giờ là doanh nghiệp lớn, cô cũng là doanh nhân có tiếng, nên đảm đương trách nhiệm xã hội, tôi rất ủng hộ chuyện này, tôi sẽ giúp một tay, quyết định xong thì gửi địa chỉ và thời gian cho tôi, tôi sắp về nước rồi”.
“Được, anh đợi một chút”.
Hoắc Tư Duệ cúp máy, Lục Hi có thể nghe thấy tiếng không ít người đang thảo luận.
Lục Hi cảm thấy rất hài lòng với hành động này của Hoắc Tư Duệ, anh quả là có mắt nhìn người.
Con người không thể chỉ chăm chăm kiếm tiền, kiếm quá nhiều cũng không tiêu hết, giữ lại chẳng để làm gì, không bằng trả lại xã hội, như vậy tiền mới có giá trị.
Một lát sau Hoắc Tư Duệ gọi lại, gửi địa chỉ và thời gian cho anh.
Thời gian vào 8h tối ngày kia tại khách sạn Tây Kinh, được chính quyền cung cấp, tiết kiệm một số chi phí.
Khách sạn Tây Kinh do chính phủ bỏ tiền xây dựng, xem ra Hoắc Tư Duệ cũng có quen biết với bên trên.
Dù sao đây cũng là chuyện tốt, chính phủ không có lí do từ chối.
Lục Hi cúp máy, sau đó lướt vòng bạn vè, soạn tin rồi đăng lên.
Nội dung tin:
“Hay tin Tây Bắc Cát Phong gặp thiên tai, tại khách sạn Tây Kinh 8h tối ngày kia, tôi sẽ tham dự buổi từ thiện do tập đoàn Giai Mĩ tổ chức, nhân dịp này, hi vọng mọi người cùng đến tham gia, chung tay góp sức giúp đỡ những người dân gặp nạn!”
Đăng bài xong, anh tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Thời gian vừa qua anh quen biết không ít người có tiền, để xem họ có nể mặt anh không.
Vài tiếng sau, máy bay hạ cánh, Lục Hi và Oona chào nhau, mỗi người đi một hướng.
Bên ngoài sân bay, Phù Đồ, Lâm Tiêu và một đám võ giả đã đợi sẵn, Lục Hi nhìn bọn họ, lắc đầu rồi bước lên xe, tất cả cùng quay về Tây Kinh.
Lục Hi vốn định về thẳng Thiên Nhân Cư, nhưng không cưỡng lại nổi sự nhiệt tình của Lâm Tiêu, thế là đành cùng nhau đi ăn một bữa.
Trong bữa ăn, mọi người liên tục ca ngợi công lao của Lục Hi tại Xiêm, nào là thể hiện quyền uy đất nước, vang danh Hoa Hạ, người Thái sau này không dám đến Hoa Hạ diễu võ giương oai...
Lục Hi dở khóc dở cười, ăn cho qua bữa, không uống chén nào liền tạm biệt.
Anh quay về Thiên Nhân Cư, đợi một mạch đến 10h tối Hoắc tư Duệ mới về, hai người bàn bạc một hồi rồi đi ngủ.
Hoắc Tư Duệ có vẻ rất bận rộn, Lục Hi cũng không nhiều lời.
Chớp mắt qua hai ngày.
Tối nay, Lục Hi lái chiếc xe quèn của mình đi tới khách sạn Tây Kinh.
Thiên Nhân Cư vẫn có người khác, nhưng anh không gọi, từ thiện thì nên tự nguyện, anh không muốn cưỡng cầu ai, vậy là một mình xuất phát.
Vừa ra đến cổng trời liền đổ mưa, Lục Hi lẩm bẩm vài câu, tiếp tục di chuyển, khi sắp đến nơi, anh đột nhiên thấy một bà lão trượt chân ngã sõng soài trên đường.
Bà lão khoảng hơn 70 tuổi, Lục Hi hoảng hốt, tuổi này mà ngã thì không ổn chút nào.
Anh vội dừng xe, đi về phía bà lão.
Lúc này người bên đường rất đông, thấy anh tiến đến chỗ bà lão thì liền chỉ trỏ bàn tán.
Lục Hi thu cảnh này vào mắt, thở dài.
Xã hội bây giờ đúng là hết nói nổi, con người chẳng còn chút tin tưởng nhau.
Bình luận facebook