Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 631-635
Chương 631: Bị cản đường
Anh đến bên cạnh, thấy bà lão không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi xây xát.
Lục Hi nhẹ nhàng dìu bà lão ngồi dậy, hỏi: “Bà ơi, bà không sao chứ?”
Bà lão một mực cúi đầu không trả lời, liên tục kêu đau “ai da”.
Lục Hi nhìn đồng hồ, có chút vội, bà lão có lẽ ngã đau không tỉnh táo, làm sao bây giờ?
Anh đột nhiên phát hiện tấm bảng trên ngực bà cụ ghi dòng chữ: “Tôi là Vương Tố Trân, tôi bị Alzheimer, nếu đi lạc, vui lòng gọi vào số điện thoại con trai tôi, Lưu Minh”.
Phía dưới là số điện thoại.
Con trai bà lão thật cẩn thận, Lục Hi nghĩ thầm.
Anh gọi điện và tường thuật sự việc, thông báo địa chỉ, lại trấn an bà lão vài câu, sau đó liền lên xe rời đi.
Không lâu sau, Lục Hi tới khách sạn, trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
Lúc này bỗng có hai bảo vệ chặn đường anh: “Đứng lại, tối nay có buổi lễ từ thiện, không phận sự miễn vào”.
Lục Hi ngẩn người, nói: “Anh nhìn kiểu gì mà bảo tôi là người không phận sự?”
Một bảo vệ khinh thường nói: “Anh nhìn quần áo mình đi, không biết tối nay ai tổ chức từ thiện hả? Giám đốc Hoắc tập đoàn Giai Mĩ, những khách mời hôm nay đều là nhân vật máu mặt, anh nhìn anh, ăn mặc nhếch nhác bẩn thỉu, chẳng khác gì tên ăn xin, còn dám đỗ xe, đây không phải chỗ kiếm ăn đâu, mau cút đi”.
Lục Hi cúi xuống nhìn mới nhận ra, không biết từ bao giờ quần áo dính đầy bùn đất, trông chẳng khác gì vừa đi cày về, chẳng trách bảo vệ khinh người.
“Anh này, tôi ăn mặc nhếch nhác một chút, nhưng có đáng bị chửi đến mức vậy không, lại còn đuổi tôi, tôi nói cho các anh biết, tôi là bạn của giám đốc Hoắc, cẩn thận bị sa thải đấy”, Lục Hi hờ hững nói.
Hai bảo vệ có lẽ là người của tập đoàn, Lục Hi không định tính toán với họ, chỉ muốn nhắc nhở chút, để họ cho anh vào trong là được.
Một trong hai bảo vệ bật cười khinh miệt, nói: “Anh là bạn của giám đốc Hoắc, vậy tôi là bạn trai của cô ấy, đừng có cản trở nữa, tôi tống cổ anh ra ngoài bây giờ, mau cút đi”.
“Anh nói gì?”, Lục Hi nổi giận.
Thấy anh tức giận, hai bảo vệ chỉ hất hàm nói: “Sao, định dọa ai hả, nói cho anh biết, đừng có đụng vào tập đoàn Giai Mĩ, cẩn thận tôi đánh gãy chân”.
Bọn họ ăn nói cay nghiệt như vậy, Lục Hi không nhịn nổi nữa, đang định vung tay đánh người thì một người mặc vest, tay cầm bộ đàm chạy tới: “Chuyện gì vậy, ồn ào cái gì thế?”
Lục Hi vừa nhìn, không khỏi tròn mắt, đây chẳng phải Tư Không Trích Tinh ư, sao lại ăn mặc thế này?
Anh khó hiểu hỏi: “Cậu làm quái gì ở đây thế?”
Tư Không Trích Tinh chưa kịp đáp, bảo vệ đã liến thoắng: “Đây là đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn Giai Mĩ, đội trưởng Tư Không là một cao thủ, anh còn không mau cút đi, cẩn thận chân mình”.
Lục Hi sững sờ nói với Tư Không Trích Tinh: “Cậu làm bảo vệ ở Giai Mĩ?”
“He he”, Tư Không Trích Tinh cười khan, nói: “Đại ca, ăn nói cẩn thận, là đội trưởng đội bảo vệ, quản lý tất cả bảo vệ ở đây”.
Lục Hi lắc đầu: “Cậu đúng là biết cách sống, thoắt cái đã thành cấp cao tập đoàn Giai Mĩ, chúc mừng nhé”.
Lục Hi miệng cười mắt không cười nói.
Tư Không Trích Tinh bối rối cười gượng, sau đó liền sầm mặt, quát hai bảo vệ: “Hai người vừa nói gì hả?”
Bọn họ sợ hết hồn, hóa ra người này quen biết đội trưởng, hơn nữa có vẻ rất thân thiết, hỏng rồi.
Hai người lập tức mếu máo: “Đội trưởng, chúng tôi không biết là người quen của anh, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự không cố ý, anh bỏ qua lần này đi”.
Bọn họ giờ đây vô cùng hối hận, đãi ngộ tập đoàn Giai Mĩ tốt có tiếng trong ngành, chỉ làm bảo vệ cũng đủ nuôi miệng ăn cả nhà, bọn họ không thể để mất việc.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ cũng tiến tới, ban nãy cô đứng cách đây không xa, thấy ồn ào liền ra xem thử.
Đây là buổi từ thiện đầu tiên của tập đoàn Giai Mĩ, có ý nghĩa rất quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất, cô vừa nhắc Tư Không Trích Tinh thắt chặt an ninh, không hiểu sao thoáng cái đã xảy ra cãi vã.
Chương 632: Vu tội
Cô vừa bước ra thì thấy Lục Hi, Hoắc Tư Duệ vui mừng nói: “Anh Lục, em đang nghĩ xem mấy giờ anh tới, không ngờ anh đến sớm vậy”.
Hoắc Tư Duệ vừa nói vừa thân mật khoác tay Lục Hi.
Lục Hi vội vàng giằng ra: “Đông người thế này, làm gì thế, giờ cô là người có thân phận, phải để ý một chút”.
Hai bảo vệ thấy cảnh này thì càng sợ hơn, chân không đứng vững.
Ôi trời đất ơi! Anh ta thực sự quen biết giám đốc Hoắc, giám đốc làm hành động thân mật, anh ta còn tỏ ra trách móc, bản lĩnh quá đi mất.
Bọn họ đã đắc tội với bạn trai trong lời đồn của giám đốc Hoắc, phen này e là chết không chỗ chôn.
Hoắc Tư Duệ nhướng mày nói với Lục Hi: “Sao đến mà không vào vậy?”
“Người của cô không cho vào”, Lục Hi hết cách nói.
Hoắc Tư Duệ ngẩn người, hóa ra tiếng ồn ào ban nãy là do bảo vệ với Lục Hi.
Sắc mặt cô sa sầm: “Hai người các anh thật lớn gan, dám cản đường anh Lục?”
Lúc này, vẻ mặt bảo vệ không nói nên lời, toàn thân run rẩy sợ hãi.
Tư Không Trích Tinh cười hòa, nói: “Trông bộ dạng anh Lục thế này, cũng khó trách bảo vệ ngăn cản”.
Hoắc Tư Duệ quan sát anh, bật cười: “Anh Lục, anh như này luộm thuộm quá”.
“Chịu thôi, vừa nãy gặp chuyện ngoài ý muốn”, Lục Hi bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, mau vào trong đi”.
Hoắc Tư Duệ nói với Tư Không Trích Tinh: “Thay hai bảo vệ khác, cho họ về tự viết đơn nghỉ việc”.
Tư Không Trích Tinh: “Rõ thưa giám đốc Hoắc”.
Lục Hi mỉm cười, trông Tư Không Trích Tinh cũng thật ra dáng.
Hai người tiến vào bữa tiệc.
Lúc này vẫn còn vắng, Hoắc Tư Duệ biết anh không thích náo nhiệt, sắp xếp anh ngồi ở một góc khuất, sau đó nói qua về chương trình.
Hai người trao đổi một hồi, Lục Hi tỏ ra rất hài lòng, đồng thời nói bạn bè anh có khả năng cũng sẽ tới.
Trong lúc hai người trò chuyện, người tham dự dần nhiều thêm, mỗi lần có khách vào, đều nghe thấy Tư Không Trích Tinh hô tên, làm việc cực kì chăm chỉ.
Hoắc Tư Duệ bắt đầu đi đón tiếp khách mời, cô là chủ trì, không thích hợp ngồi ở đây.
Lục Hi nhấm nháp ly sâm panh, quan sát hội trường ngày một đông đúc.
Người đến đều là những doanh nhân có tiếng ở Tây Bắc, không phải giám đốc tập đoàn thì là CEO công ty.
Những người này ngồi thành nhóm 3 nhóm 5, vừa uống vừa trò chuyện, trông thật ra dáng những buổi họp mặt thượng lưu.
Hoắc Tư Duệ vô cùng bận rộn, chốc ở chỗ này, lát qua chỗ kia, di chuyển liên tục, Lục Hi nhìn đôi cao gót của cô, có chút xót xa.
Điện thoại anh đột nhiên đổ chuông, là một dãy số khá quen mắt.
“Alo”.
“Xin hỏi, vừa nãy cậu giúp mẹ tôi phải không?”
Là giọng một người đàn ông trung niên.
Lục Hi đáp: “Đúng vậy, mẹ ông bị ngã, có điều không vấn đề gì lớn, cho bà ấy nghỉ ngơi mấy hôm là được”.
“Xin hỏi quý danh của cậu”.
“Tôi họ Lục”.
“Được, họ Lục kia, mẹ tôi bảo rằng cậu đâm bà ấy, lại còn lái xe bỏ chạy, tôi nói cậu biết, tôi đã có số điện thoại, bạn tôi là người trong đội điều tra, cậu không chạy thoát đâu”.
Thấy đối phương đột nhiên trở mặt, Lục Hi có chút bất ngờ.
Anh còn tưởng đối phương hỏi tên để cảm ơn, đang định từ chối, không ngờ là để thăm dò.
Lại còn đem cả đội tuần tra ra dọa.
Lục Hi ôm một bụng tức, anh tuyệt đối không ngờ mình sẽ gặp phải loại chuyện này, trước đây chỉ thấy trên TV, giờ đã được đích thân trải nghiệm.
Anh còn tưởng chắc mọi người chừa mình ra, lấy đâu nhiều lừa đảo đến vậy, không ngờ lại có thật, đúng là khó tin.
Lục Hi ổn định tinh thần, từ tốn nói: “Tôi nói này, mẹ ông là tự ngã, có lẽ bà ấy ngã đến hồ đồ rồi, đợi bà ấy tỉnh táo ông hãy hỏi lại, tôi thực sự không đâm bà ấy, nếu có, tôi sẽ không bỏ chạy”.
“Đừng có giở bài này với tôi, tôi cảnh cáo cậu, giờ mẹ tôi đang kiểm tra ở bệnh viện Nhân Dân, cậu lập tức đem 10 ngàn đến đây, nếu không, cẩn thận bị gông cổ”, đối phương hung hãn nói.
Lục Hi nghe vậy, ngọn lửa tức giận xộc thẳng lên não.
Chương 633: Ăn giấm
Năm nay thật không thích hợp làm việc tốt, khó khách người ta bảo người tốt khó làm.
Lục Hi sầm giọng: “Tôi nói ông biết, chuyện này không liên quan đến tôi, giờ tôi còn bận việc, không dây dưa với ông, lo chăm sóc mẹ ông đi, đừng tự chuốc họa”.
“Khẩu khí lớn thật đấy”.
Lục Hi định cúp máy thì đầu dây bên kia gầm lên.
“Tôi nói cậu nghe, hạn chót sáng mai cậu phải đến bệnh viện, nếu mẹ tôi không sao thì còn dễ nói chuyện, cậu dám không tới, tôi sẽ nhờ bạn điều tra tội gây tai nạn bỏ trốn, nghĩ cho kĩ vào, mẹ tôi mà có vấn đề gì thì cậu chuẩn bị ngồi tù đi”.
Mí mắt Lục Hi giật giật, nói: “Biết rồi, sáng mai tôi sẽ đến”.
Anh cúp máy, liên tục lắc đầu, xã hội quái gì thế này, làm việc tốt lại bị hất nước bẩn.
Nhưng Lục Hi không phải người dễ dàng chụp mũ, nếu tối nay không vướng việc, giờ anh đã lập tức tới bệnh viện, cho người đàn ông kia một bạt tai, xem xem ông ta có bị khùng hay không.
Bỗng nhiên, anh chợt nhìn thấy mấy người Tần Lam, Phù Đồ nối nhau đi vào.
Lục Hi mỉm cười, bọn họ quả nhiên không làm anh thất vọng, có tiền hay không là một chuyện, đến hay không là một chuyện, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Tiếng hô vang lên: “Giám đốc tập đoàn Chấn Thanh, Lưu Chấn Thanh tới”.
Nghe âm thanh này, hầu hết tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, Lục Hi có chút khó hiểu, người này rất ghê gớm sao, vừa đến đã thu hút chú ý như vậy?
Chỉ thấy hai người tiến vào, người phía trước thân cao 1m8, người mặc vest xanh ngọc, tay đeo đồng hồ vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, tuổi chưa đến 30, gương mặt cũng vô cùng điển trai, rất hút mắt.
Phía sau anh ta là một người đàn ông trung niên trạc 40 tuổi, ánh mắt tinh tường, cước bộ trầm ổn, thoạt nhìn là biết cao thủ.
Vẻ mặt anh ta đầy kiêu ngạo, vừa vào liền nhìn một lượt, sau đó tiến thẳng đến chỗ Hoắc Tư Duệ.
Lục Hi nghe thấy người bên cạnh bàn tán không ngớt.
“Lưu Chấn Thanh này thật hống hách”.
“Người ta có tư cách hống hách đó, bố anh ta thành lập tập đoàn Chấn Thanh, giá thị trường hơn 80 tỷ, gia tộc giàu có nhất nhì Tây Bắc, anh ta lại là con trai duy nhất, không hống hách sao được”.
“Phải nhỉ, ông lão sinh được thằng con trai, chiều lên tận mây, đến tên tập đoàn cũng lấy tên con trai để đặt là biết”.
“Ha ha, anh ta là một trong những kẻ theo đuổi giám đốc Hoắc nhiệt tình nhất, mấy tháng nay ngày nào cũng tấn công mãnh liệt, rất là khí thế”.
“Nhưng mà, hình như giám đốc Hoắc có bạn trai rồi, không phải người trong giới”.
“Ai mà biết được, đều là tin đồn”.
Nghe những lời bàn tán này, khiến Lục Hi phải quan sát Lưu Chấn Thanh.
Chỉ thấy Lưu Chấn Thanh đã đến chào hỏi Hoắc Tư Duệ, hai người bắt tay, sau đó, anh ta tặng Hoắc Tư Duệ một món quà nhỏ, cô từ chối rồi cũng khách khí nhận.
Hai người tiếp tục trò chuyện, Hoắc Tư Duệ thấy đám Vân Khả Thiên ngồi một bên liền chào Lưu Chấn Thanh và qua chỗ Vân Khả Thiên chào hỏi.
Lục Hi không hiểu sao cả người đột nhiên khó chịu, anh uống cạn ly rượu trong tay, lại rót thêm một ly.
Một lát sau, Hoắc Tư Duệ tiến tới chỗ anh, ngồi xuống cạnh Lục Hi.
“Anh Lục, mấy người Khả Thiên đến rồi, anh không qua chào họ à?”
Lục Hi lắc đầu: “Không, nhìn bọn họ cũng đủ mệt chết rồi, để tôi yên tĩnh một lát”.
“Ha ha, cũng tốt, anh thích là được, nào, tôi mời anh một ly”.
Hoắc Tư Duệ nâng ly hướng về Lục Hi.
Lục Hi rót rượu cụng ly với cô, giọng điệu “chua chát” nói: “Sao không uống với cậu chủ Lưu Chấn Thanh, anh ta hình như rất thích cô”.
Hoắc Tư Duệ sững sờ, sau đó che miệng cười: “Anh Lục, anh ghen đó à?”
Vừa nói vừa dùng đôi mắt lấp lánh ánh cười nhìn anh.
Lục Hi mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Còn lâu, chẳng qua tôi thấy anh ta cứ bám theo cô”.
Ý cười trong mắt Hoắc Tư Duệ càng đậm hơn, cô rướn người kéo Lục Hi ngồi xuống, khoác tay anh nũng nịu nói: “Anh Lục, ghen thì cứ nói là ghen, tôi không cười anh đâu”.
Lục Hi tức thì thẹn quá hóa giận, anh âm thầm đưa tay ra sau, bóp mạnh vòng 3 của Hoắc Tư Duệ một cái: “Tôi ghen đấy, sao nào”.
“Ai da, anh hâm à, nhiều người như vậy, mặc kệ anh”.
Hoắc Tư Duệ đỏ mặt đứng dậy bỏ đi.
Mặc dù ngoài miệng mắng anh, nhưng trong lòng cô lúc này tràn đầy ngọt ngào, giờ cô đã thực sự trở thành bạn gái Lục Hi, đây là chuyện cô mong mỏi từ lâu.
Chương 634: Dằn mặt
Có điều, cô chưa từng tiếp xúc những nơi nhạy cảm như vậy bao giờ.
Đặc biệt là người cô mong ngóng trong lòng từ lâu, Lục Hi, bị anh đụng chạm vào khiến Hoắc Tư Duệ gần như đổ gục.
Cô buộc phải nhanh chóng rời khỏi, nếu không anh làm ra hành động bạo hơn, e là cô sẽ mất mặt trước đám đông mất.
Còn Lục Hi lúc này coi như trút được cơn tức, câu nói buột miệng ban nãy đã giúp anh giải quyết vấn đề thắc mắc từ lâu.
Anh chợt nhận ra, bản thân vô cùng để ý Hoắc Tư Duệ, nếu anh đã quan tâm cô, vậy nên cho cô một danh phận, anh biết, Hoắc Tư Duệ vẫn luôn đợi anh mở lời, không thể bắt cô chờ đợi quá lâu.
Giờ có người của Thiên Nhân Cư ủng hộ, Hoắc Tư Duệ cũng đang tu luyện, đã có chút kết quả, tuổi thọ không phải vấn đề quá nghiêm trọng, phía sau anh còn có đàn tế Long Thần.
Đến lúc đó tìm mấy thứ kéo dài tuổi thọ chắc không quá khó, có thể sẽ giải quyết được, không đến mức phải rời xa Hoắc Tư Duệ, một mình sống cô độc trên đời.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Lục Hi tức thì cảm giác khoan khoái hơn nhiều.
Lúc này, anh chợt thấy Lưu Chấn Thanh cùng vệ sĩ tiến về phía mình.
Lục Hi bình thản quan sát Lưu Chấn Thanh, mà anh ta cũng nhìn anh hồi lâu mới lên tiếng: “Xin hỏi quý danh?”
“Tôi họ Lục”, Lục Hi không mặn không nhạt đáp.
Lưu Chấn Thanh gật đầu, bắt chéo chân, khẽ nâng ly rượu trong tay, từ tốn nói: “Anh và giám đốc Hoắc có quan hệ gì?”
“Bạn bè”.
Lưu Chấn Thanh im lặng một hồi, nói tiếp: “Anh Lục, tôi khuyên anh một câu, anh và giám đốc Hoắc không phải người cùng đường, không nên đến quá gần, anh hiểu ý tôi chứ?”
“Không hiểu”.
Lưu Chấn Thanh hoài nghi nhìn Lục Hi, anh cũng bình tĩnh đón nhận ánh mắt anh ta.
“Xem ra tôi nói chưa đủ rõ”.
“Anh Lục, tôi và giám đốc Hoắc đều là người kinh doanh lớn, sở hữu tài sản hơn chục tỷ. Anh không bao giờ hiểu được thế giới chúng tôi, giám đốc Hoắc có thể nhất thời hứng thú với người không cùng thế giới, nhưng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nơi cô ấy thực sự thuộc về là những người như tôi, đó mới là việc một doanh nhân thành công làm, anh đã hiểu chưa?”
Trong mắt Lưu Chấn Thanh, Lục Hi chỉ là một người hết sức bình thường, anh ta chưa từng nghe nói Tây Bắc có đại gia nào họ Lục.
Cộng thêm trang phục lạc quẻ của Lục Hi, Lưu Chấn Thanh càng khẳng định, anh cùng lắm chỉ là một thanh niên thích ăn diện bóng bẩy làm bộ, đến đây nhằm lấy le với Hoắc Tư Duệ.
Hành động ám muội ban nãy của Lục Hi và Hoắc Tư Duệ cũng bị anh ta bắt gặp, tức thì nổi giận đùng đùng.
Anh ta theo đuổi Hoắc Tư Duệ đã rất lâu, người trong giới ai cũng biết chuyện.
Thực ra anh ta có thể hiểu, người có tiền đều như vậy, luôn có vô số người tình, Hoắc Tư Duệ qua lại với một hai người cũng không có gì lạ.
Nhưng giờ đã khác, anh ta theo đuổi Hoắc Tư Duệ, đương nhiên không chấp nhận cảnh tượng như vậy xuất hiện ngay trước mắt.
Chỉ có anh ta mới là người sinh ra dành cho Hoắc Tư Duệ, cả Tây Bắc này có kẻ nào dám tranh giành với anh ta?
Anh ta có gia thế hùng hậu, Hoắc Tư Duệ cũng là thuộc thế gia đang lên, hai người trai tài gái sắc, liên hôn liền có thể cùng tiến lên đỉnh cao, một tên lưu manh giả danh trí thức thì làm được gì?
Lưu Chấn Thanh cho rằng Lục Hi không có bất kì điều kiện nào cạnh tranh với anh ta, nghe xong những lời này, có lẽ Lục Hi sẽ hiểu mình cần phải rời xa Hoắc Tư Duệ, không nên tiếp tục làm xấu mặt bản thân.
Lục Hi nhìn Lưu Chấn Thanh, nói một cách chậm rãi.
“Tôi không biết anh lấy đâu ra tự tin, chắc nhờ có tiền, nhưng tôi mong anh nhớ rõ, mặc dù không có tiền chẳng làm được gì, nhưng, tiền không phải toàn năng, giống như anh có tiền nhưng cũng không có được Hoắc Tư Duệ, cô ấy là của tôi”.
Dứt lời, anh nhấp một ngụm rượu, mỉm cười tự tin.
Lưu Chấn Thanh khỏi nói tức giận đến cỡ nào, nhưng anh ta tự cho mình là người có thân phận, đương nhiên sẽ không nổi khùng với Lục Hi.
Anh ta có trăm ngàn cách khiến Lục Hi nhục nhã ê chề rời đi, bạo lực không phải cách hay, chuyện có thể dùng tiền, việc gì phải động thủ.
Lưu Chấn Thanh đáp: “Xem ra, anh vẫn chưa biết những người chúng tôi rốt cuộc là như nào, có điều, lát nữa anh sẽ biết ngay thôi, hi vọng anh có thể giữ vững phong thái tự tin rời khỏi”.
Chương 635: Buổi từ thiện bắt đầu
Nói xong, Lưu Chấn Thanh đứng dậy rời đi.
Lục Hi lắc đầu, không khỏi cảm thán thế giới sao lại có nhiều người tự tin quá đáng đến vậy.
Hiện đã là 9h hơn, không lâu nữa là tới giờ diễn ra buổi đấu giá từ thiện, khách mời cũng đến gần đông đủ, đại sảnh vô cùng náo nhiệt.
Tiếng hô của Tư Không Trích Tinh lần nữa vang lên.
Khách mời bước vào, Lục Hi khẽ mỉm cười.
Tông sư Miêu Cương, Vương Dương Minh; Thiên Diệu Linh Vũ Thượng Kinh, Diệp Phùng Xuân; bác cả Lục Viễn Chí cùng con gái Lục Tiểu Hiên.
Còn có Vương Hiển nhà họ Vương ở Lạc Thương, Liễu Tư Vũ và Chu Tiên Hiền nhà họ Liễu ở Cam Túc, tông sư Lương Thông và Vương Bá Hổ ở Nguyên Thái Tây Sơn.
Bố mẹ của anh cũng đã có mặt, thật sự là đại lão tụ hội.
Lục Hi chợt thấy nhức đầu, anh không ngờ lại kinh động nhiều người như vậy, đến những người vùng khác cũng tham gia.
Giờ muốn khiêm tốn cũng không được rồi.
Lục Hi có chút khó xử, nếu ra mặt, nhiều người như vậy, thân phận của anh chắc chắn không qua nổi mắt mấy lão cáo già này.
Nhưng nếu không chào hỏi, người khác có thể bỏ qua, có điều bố mẹ và bác cả đều có mặt thì không ổn.
Trong lúc Lục Hi khổ não thì lại phát hiện ra một chuyện càng ngạc nhiên hơn, Nhan Phi Hoa cũng xuất hiện.
Không phải cô đang bận quảng bá bộ phim mới ra mắt ư, sao lại rảnh rỗi đến đây?
Sự xuất hiện của Nhan Phi Hoa khiến cả hội trường bùng nổ.
Nhan Phi Hoa có thể coi là “phim chưa hot người đã hot”, bộ phim chưa phát sóng, vô số quảng cáo và hoạt động quảng bá đã được tung ra khắp nơi, người người đều biết, số tiền quảng bá bộ phim phải hàng trăm triệu.
Nhan Phi Hoa đã trở thành diễn viên tuyến 1, đợi phim phát sóng, chỉ cần nội dung không quá tệ, địa vị trong giới giải trí của Nhan Phi Hoa sẽ đạt đỉnh cao, khó bề lay chuyển.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, bàn tán không ngừng, Hoắc Tư Duệ cũng vui mừng ra mặt, nhiệt tình tiến chào hỏi.
Có đại minh tinh xuất hiện, tập đoàn Giai Mĩ lần này nở mày nở mặt phải biết.
Lục Hi lại càng không dám ra mặt, nếu anh nói chuyện với Nhan Phi Hoa, e là ai ai cũng chú ý.
Họ không nói anh đũa mốc chòi mâm son, thấy sang bắt quàng làm họ mới lạ.
Lục Hi trầm tư đôi lát, sau cùng quyết định thông báo nhưng không lộ mặt, ít nhất phải có phép lịch sự tối thiểu.
Anh sử dụng thần thức truyền âm thanh vào trong đầu mọi người.
“Các vị hảo hữu, bố mẹ, bác cả, gặp mọi người tôi rất vui mừng, tuy nhiên, hiện giờ tôi không tiện xuất hiện, mong mọi người thông cảm, đợi buổi tiệc kết thúc, tôi mời mọi người dùng bữa, còn bây giờ không cần tìm tôi, chào mừng mọi người đã đến đây”.
Những người nghe được có chút bất ngờ, sau đó mỉm cười bất lực, bọn họ đều biết, thân phận Lục Hi cực kỳ đặc biệt, không muốn lộ diện cũng là lẽ thường.
Lục Hi quan sát mọi người không có phản ứng khác thường mới thở ra một hơi.
Một số người quan sát nhanh nhạy đã phát hiện hình ảnh một thanh niên vừa thất thần trong chốc lát, trông rất kì lạ, nhưng không biết tại sao, vì vậy chỉ nhíu mày bỏ qua.
Chuông đồng hồ báo 10h, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu, tất cả đều ngừng trò chuyện, tập trung về phía Hoắc Tư Duệ.
Hoắc Tư Duệ quan sát một lượt, khẽ mỉm cười, nhấc váy duyên dáng bước lên bục ở trung tâm.
“Các vị khách mời, đầu tiên, tôi xin thay mặt quần chúng gặp nạn và tập đoàn Giai Mĩ, gửi lời cảm ơn chân thành tới các vị. Có lẽ mọi người đều hay tin động đất ở Cát Phong, người dân nơi đó đang chật vật chống chọi với thiên tai, tôi không cần nói nhiều nữa. Hiện giờ, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu, mọi người hãy nhanh chóng gửi những đồ vật và khoản quyên góp đến đồng báo vùng thiên tai, cho họ cảm nhận được tình người ấm áp”.
Hoắc Tư Duệ phát biểu xong, một cô gái mặc sườn xám bước lên bục.
Đám đông lập tức xôn xao, cô gái này là MC hàng đầu của đài truyền hình Tây Kinh, Phan Viên Viên, xem ra tiếp theo cô ta sẽ dẫn chương trình.
Quả nhiên, Phan Viên Viên vừa lên, Hoắc Tư Duệ liền tháo micro, đồng thời cởi sợi dây chuyền đang đeo trên cổ.
Một nhân viên bưng khay trải khăn đỏ tới, Hoắc Tư Duệ đặt vòng cổ vào khay rồi bước xuống bục.
Tiếp theo, giọng nói phát thanh viên đặc trưng của Phan Viên Viên vang lên.
Anh đến bên cạnh, thấy bà lão không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi xây xát.
Lục Hi nhẹ nhàng dìu bà lão ngồi dậy, hỏi: “Bà ơi, bà không sao chứ?”
Bà lão một mực cúi đầu không trả lời, liên tục kêu đau “ai da”.
Lục Hi nhìn đồng hồ, có chút vội, bà lão có lẽ ngã đau không tỉnh táo, làm sao bây giờ?
Anh đột nhiên phát hiện tấm bảng trên ngực bà cụ ghi dòng chữ: “Tôi là Vương Tố Trân, tôi bị Alzheimer, nếu đi lạc, vui lòng gọi vào số điện thoại con trai tôi, Lưu Minh”.
Phía dưới là số điện thoại.
Con trai bà lão thật cẩn thận, Lục Hi nghĩ thầm.
Anh gọi điện và tường thuật sự việc, thông báo địa chỉ, lại trấn an bà lão vài câu, sau đó liền lên xe rời đi.
Không lâu sau, Lục Hi tới khách sạn, trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
Lúc này bỗng có hai bảo vệ chặn đường anh: “Đứng lại, tối nay có buổi lễ từ thiện, không phận sự miễn vào”.
Lục Hi ngẩn người, nói: “Anh nhìn kiểu gì mà bảo tôi là người không phận sự?”
Một bảo vệ khinh thường nói: “Anh nhìn quần áo mình đi, không biết tối nay ai tổ chức từ thiện hả? Giám đốc Hoắc tập đoàn Giai Mĩ, những khách mời hôm nay đều là nhân vật máu mặt, anh nhìn anh, ăn mặc nhếch nhác bẩn thỉu, chẳng khác gì tên ăn xin, còn dám đỗ xe, đây không phải chỗ kiếm ăn đâu, mau cút đi”.
Lục Hi cúi xuống nhìn mới nhận ra, không biết từ bao giờ quần áo dính đầy bùn đất, trông chẳng khác gì vừa đi cày về, chẳng trách bảo vệ khinh người.
“Anh này, tôi ăn mặc nhếch nhác một chút, nhưng có đáng bị chửi đến mức vậy không, lại còn đuổi tôi, tôi nói cho các anh biết, tôi là bạn của giám đốc Hoắc, cẩn thận bị sa thải đấy”, Lục Hi hờ hững nói.
Hai bảo vệ có lẽ là người của tập đoàn, Lục Hi không định tính toán với họ, chỉ muốn nhắc nhở chút, để họ cho anh vào trong là được.
Một trong hai bảo vệ bật cười khinh miệt, nói: “Anh là bạn của giám đốc Hoắc, vậy tôi là bạn trai của cô ấy, đừng có cản trở nữa, tôi tống cổ anh ra ngoài bây giờ, mau cút đi”.
“Anh nói gì?”, Lục Hi nổi giận.
Thấy anh tức giận, hai bảo vệ chỉ hất hàm nói: “Sao, định dọa ai hả, nói cho anh biết, đừng có đụng vào tập đoàn Giai Mĩ, cẩn thận tôi đánh gãy chân”.
Bọn họ ăn nói cay nghiệt như vậy, Lục Hi không nhịn nổi nữa, đang định vung tay đánh người thì một người mặc vest, tay cầm bộ đàm chạy tới: “Chuyện gì vậy, ồn ào cái gì thế?”
Lục Hi vừa nhìn, không khỏi tròn mắt, đây chẳng phải Tư Không Trích Tinh ư, sao lại ăn mặc thế này?
Anh khó hiểu hỏi: “Cậu làm quái gì ở đây thế?”
Tư Không Trích Tinh chưa kịp đáp, bảo vệ đã liến thoắng: “Đây là đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn Giai Mĩ, đội trưởng Tư Không là một cao thủ, anh còn không mau cút đi, cẩn thận chân mình”.
Lục Hi sững sờ nói với Tư Không Trích Tinh: “Cậu làm bảo vệ ở Giai Mĩ?”
“He he”, Tư Không Trích Tinh cười khan, nói: “Đại ca, ăn nói cẩn thận, là đội trưởng đội bảo vệ, quản lý tất cả bảo vệ ở đây”.
Lục Hi lắc đầu: “Cậu đúng là biết cách sống, thoắt cái đã thành cấp cao tập đoàn Giai Mĩ, chúc mừng nhé”.
Lục Hi miệng cười mắt không cười nói.
Tư Không Trích Tinh bối rối cười gượng, sau đó liền sầm mặt, quát hai bảo vệ: “Hai người vừa nói gì hả?”
Bọn họ sợ hết hồn, hóa ra người này quen biết đội trưởng, hơn nữa có vẻ rất thân thiết, hỏng rồi.
Hai người lập tức mếu máo: “Đội trưởng, chúng tôi không biết là người quen của anh, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự không cố ý, anh bỏ qua lần này đi”.
Bọn họ giờ đây vô cùng hối hận, đãi ngộ tập đoàn Giai Mĩ tốt có tiếng trong ngành, chỉ làm bảo vệ cũng đủ nuôi miệng ăn cả nhà, bọn họ không thể để mất việc.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ cũng tiến tới, ban nãy cô đứng cách đây không xa, thấy ồn ào liền ra xem thử.
Đây là buổi từ thiện đầu tiên của tập đoàn Giai Mĩ, có ý nghĩa rất quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất, cô vừa nhắc Tư Không Trích Tinh thắt chặt an ninh, không hiểu sao thoáng cái đã xảy ra cãi vã.
Chương 632: Vu tội
Cô vừa bước ra thì thấy Lục Hi, Hoắc Tư Duệ vui mừng nói: “Anh Lục, em đang nghĩ xem mấy giờ anh tới, không ngờ anh đến sớm vậy”.
Hoắc Tư Duệ vừa nói vừa thân mật khoác tay Lục Hi.
Lục Hi vội vàng giằng ra: “Đông người thế này, làm gì thế, giờ cô là người có thân phận, phải để ý một chút”.
Hai bảo vệ thấy cảnh này thì càng sợ hơn, chân không đứng vững.
Ôi trời đất ơi! Anh ta thực sự quen biết giám đốc Hoắc, giám đốc làm hành động thân mật, anh ta còn tỏ ra trách móc, bản lĩnh quá đi mất.
Bọn họ đã đắc tội với bạn trai trong lời đồn của giám đốc Hoắc, phen này e là chết không chỗ chôn.
Hoắc Tư Duệ nhướng mày nói với Lục Hi: “Sao đến mà không vào vậy?”
“Người của cô không cho vào”, Lục Hi hết cách nói.
Hoắc Tư Duệ ngẩn người, hóa ra tiếng ồn ào ban nãy là do bảo vệ với Lục Hi.
Sắc mặt cô sa sầm: “Hai người các anh thật lớn gan, dám cản đường anh Lục?”
Lúc này, vẻ mặt bảo vệ không nói nên lời, toàn thân run rẩy sợ hãi.
Tư Không Trích Tinh cười hòa, nói: “Trông bộ dạng anh Lục thế này, cũng khó trách bảo vệ ngăn cản”.
Hoắc Tư Duệ quan sát anh, bật cười: “Anh Lục, anh như này luộm thuộm quá”.
“Chịu thôi, vừa nãy gặp chuyện ngoài ý muốn”, Lục Hi bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, mau vào trong đi”.
Hoắc Tư Duệ nói với Tư Không Trích Tinh: “Thay hai bảo vệ khác, cho họ về tự viết đơn nghỉ việc”.
Tư Không Trích Tinh: “Rõ thưa giám đốc Hoắc”.
Lục Hi mỉm cười, trông Tư Không Trích Tinh cũng thật ra dáng.
Hai người tiến vào bữa tiệc.
Lúc này vẫn còn vắng, Hoắc Tư Duệ biết anh không thích náo nhiệt, sắp xếp anh ngồi ở một góc khuất, sau đó nói qua về chương trình.
Hai người trao đổi một hồi, Lục Hi tỏ ra rất hài lòng, đồng thời nói bạn bè anh có khả năng cũng sẽ tới.
Trong lúc hai người trò chuyện, người tham dự dần nhiều thêm, mỗi lần có khách vào, đều nghe thấy Tư Không Trích Tinh hô tên, làm việc cực kì chăm chỉ.
Hoắc Tư Duệ bắt đầu đi đón tiếp khách mời, cô là chủ trì, không thích hợp ngồi ở đây.
Lục Hi nhấm nháp ly sâm panh, quan sát hội trường ngày một đông đúc.
Người đến đều là những doanh nhân có tiếng ở Tây Bắc, không phải giám đốc tập đoàn thì là CEO công ty.
Những người này ngồi thành nhóm 3 nhóm 5, vừa uống vừa trò chuyện, trông thật ra dáng những buổi họp mặt thượng lưu.
Hoắc Tư Duệ vô cùng bận rộn, chốc ở chỗ này, lát qua chỗ kia, di chuyển liên tục, Lục Hi nhìn đôi cao gót của cô, có chút xót xa.
Điện thoại anh đột nhiên đổ chuông, là một dãy số khá quen mắt.
“Alo”.
“Xin hỏi, vừa nãy cậu giúp mẹ tôi phải không?”
Là giọng một người đàn ông trung niên.
Lục Hi đáp: “Đúng vậy, mẹ ông bị ngã, có điều không vấn đề gì lớn, cho bà ấy nghỉ ngơi mấy hôm là được”.
“Xin hỏi quý danh của cậu”.
“Tôi họ Lục”.
“Được, họ Lục kia, mẹ tôi bảo rằng cậu đâm bà ấy, lại còn lái xe bỏ chạy, tôi nói cậu biết, tôi đã có số điện thoại, bạn tôi là người trong đội điều tra, cậu không chạy thoát đâu”.
Thấy đối phương đột nhiên trở mặt, Lục Hi có chút bất ngờ.
Anh còn tưởng đối phương hỏi tên để cảm ơn, đang định từ chối, không ngờ là để thăm dò.
Lại còn đem cả đội tuần tra ra dọa.
Lục Hi ôm một bụng tức, anh tuyệt đối không ngờ mình sẽ gặp phải loại chuyện này, trước đây chỉ thấy trên TV, giờ đã được đích thân trải nghiệm.
Anh còn tưởng chắc mọi người chừa mình ra, lấy đâu nhiều lừa đảo đến vậy, không ngờ lại có thật, đúng là khó tin.
Lục Hi ổn định tinh thần, từ tốn nói: “Tôi nói này, mẹ ông là tự ngã, có lẽ bà ấy ngã đến hồ đồ rồi, đợi bà ấy tỉnh táo ông hãy hỏi lại, tôi thực sự không đâm bà ấy, nếu có, tôi sẽ không bỏ chạy”.
“Đừng có giở bài này với tôi, tôi cảnh cáo cậu, giờ mẹ tôi đang kiểm tra ở bệnh viện Nhân Dân, cậu lập tức đem 10 ngàn đến đây, nếu không, cẩn thận bị gông cổ”, đối phương hung hãn nói.
Lục Hi nghe vậy, ngọn lửa tức giận xộc thẳng lên não.
Chương 633: Ăn giấm
Năm nay thật không thích hợp làm việc tốt, khó khách người ta bảo người tốt khó làm.
Lục Hi sầm giọng: “Tôi nói ông biết, chuyện này không liên quan đến tôi, giờ tôi còn bận việc, không dây dưa với ông, lo chăm sóc mẹ ông đi, đừng tự chuốc họa”.
“Khẩu khí lớn thật đấy”.
Lục Hi định cúp máy thì đầu dây bên kia gầm lên.
“Tôi nói cậu nghe, hạn chót sáng mai cậu phải đến bệnh viện, nếu mẹ tôi không sao thì còn dễ nói chuyện, cậu dám không tới, tôi sẽ nhờ bạn điều tra tội gây tai nạn bỏ trốn, nghĩ cho kĩ vào, mẹ tôi mà có vấn đề gì thì cậu chuẩn bị ngồi tù đi”.
Mí mắt Lục Hi giật giật, nói: “Biết rồi, sáng mai tôi sẽ đến”.
Anh cúp máy, liên tục lắc đầu, xã hội quái gì thế này, làm việc tốt lại bị hất nước bẩn.
Nhưng Lục Hi không phải người dễ dàng chụp mũ, nếu tối nay không vướng việc, giờ anh đã lập tức tới bệnh viện, cho người đàn ông kia một bạt tai, xem xem ông ta có bị khùng hay không.
Bỗng nhiên, anh chợt nhìn thấy mấy người Tần Lam, Phù Đồ nối nhau đi vào.
Lục Hi mỉm cười, bọn họ quả nhiên không làm anh thất vọng, có tiền hay không là một chuyện, đến hay không là một chuyện, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Tiếng hô vang lên: “Giám đốc tập đoàn Chấn Thanh, Lưu Chấn Thanh tới”.
Nghe âm thanh này, hầu hết tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, Lục Hi có chút khó hiểu, người này rất ghê gớm sao, vừa đến đã thu hút chú ý như vậy?
Chỉ thấy hai người tiến vào, người phía trước thân cao 1m8, người mặc vest xanh ngọc, tay đeo đồng hồ vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ, tuổi chưa đến 30, gương mặt cũng vô cùng điển trai, rất hút mắt.
Phía sau anh ta là một người đàn ông trung niên trạc 40 tuổi, ánh mắt tinh tường, cước bộ trầm ổn, thoạt nhìn là biết cao thủ.
Vẻ mặt anh ta đầy kiêu ngạo, vừa vào liền nhìn một lượt, sau đó tiến thẳng đến chỗ Hoắc Tư Duệ.
Lục Hi nghe thấy người bên cạnh bàn tán không ngớt.
“Lưu Chấn Thanh này thật hống hách”.
“Người ta có tư cách hống hách đó, bố anh ta thành lập tập đoàn Chấn Thanh, giá thị trường hơn 80 tỷ, gia tộc giàu có nhất nhì Tây Bắc, anh ta lại là con trai duy nhất, không hống hách sao được”.
“Phải nhỉ, ông lão sinh được thằng con trai, chiều lên tận mây, đến tên tập đoàn cũng lấy tên con trai để đặt là biết”.
“Ha ha, anh ta là một trong những kẻ theo đuổi giám đốc Hoắc nhiệt tình nhất, mấy tháng nay ngày nào cũng tấn công mãnh liệt, rất là khí thế”.
“Nhưng mà, hình như giám đốc Hoắc có bạn trai rồi, không phải người trong giới”.
“Ai mà biết được, đều là tin đồn”.
Nghe những lời bàn tán này, khiến Lục Hi phải quan sát Lưu Chấn Thanh.
Chỉ thấy Lưu Chấn Thanh đã đến chào hỏi Hoắc Tư Duệ, hai người bắt tay, sau đó, anh ta tặng Hoắc Tư Duệ một món quà nhỏ, cô từ chối rồi cũng khách khí nhận.
Hai người tiếp tục trò chuyện, Hoắc Tư Duệ thấy đám Vân Khả Thiên ngồi một bên liền chào Lưu Chấn Thanh và qua chỗ Vân Khả Thiên chào hỏi.
Lục Hi không hiểu sao cả người đột nhiên khó chịu, anh uống cạn ly rượu trong tay, lại rót thêm một ly.
Một lát sau, Hoắc Tư Duệ tiến tới chỗ anh, ngồi xuống cạnh Lục Hi.
“Anh Lục, mấy người Khả Thiên đến rồi, anh không qua chào họ à?”
Lục Hi lắc đầu: “Không, nhìn bọn họ cũng đủ mệt chết rồi, để tôi yên tĩnh một lát”.
“Ha ha, cũng tốt, anh thích là được, nào, tôi mời anh một ly”.
Hoắc Tư Duệ nâng ly hướng về Lục Hi.
Lục Hi rót rượu cụng ly với cô, giọng điệu “chua chát” nói: “Sao không uống với cậu chủ Lưu Chấn Thanh, anh ta hình như rất thích cô”.
Hoắc Tư Duệ sững sờ, sau đó che miệng cười: “Anh Lục, anh ghen đó à?”
Vừa nói vừa dùng đôi mắt lấp lánh ánh cười nhìn anh.
Lục Hi mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Còn lâu, chẳng qua tôi thấy anh ta cứ bám theo cô”.
Ý cười trong mắt Hoắc Tư Duệ càng đậm hơn, cô rướn người kéo Lục Hi ngồi xuống, khoác tay anh nũng nịu nói: “Anh Lục, ghen thì cứ nói là ghen, tôi không cười anh đâu”.
Lục Hi tức thì thẹn quá hóa giận, anh âm thầm đưa tay ra sau, bóp mạnh vòng 3 của Hoắc Tư Duệ một cái: “Tôi ghen đấy, sao nào”.
“Ai da, anh hâm à, nhiều người như vậy, mặc kệ anh”.
Hoắc Tư Duệ đỏ mặt đứng dậy bỏ đi.
Mặc dù ngoài miệng mắng anh, nhưng trong lòng cô lúc này tràn đầy ngọt ngào, giờ cô đã thực sự trở thành bạn gái Lục Hi, đây là chuyện cô mong mỏi từ lâu.
Chương 634: Dằn mặt
Có điều, cô chưa từng tiếp xúc những nơi nhạy cảm như vậy bao giờ.
Đặc biệt là người cô mong ngóng trong lòng từ lâu, Lục Hi, bị anh đụng chạm vào khiến Hoắc Tư Duệ gần như đổ gục.
Cô buộc phải nhanh chóng rời khỏi, nếu không anh làm ra hành động bạo hơn, e là cô sẽ mất mặt trước đám đông mất.
Còn Lục Hi lúc này coi như trút được cơn tức, câu nói buột miệng ban nãy đã giúp anh giải quyết vấn đề thắc mắc từ lâu.
Anh chợt nhận ra, bản thân vô cùng để ý Hoắc Tư Duệ, nếu anh đã quan tâm cô, vậy nên cho cô một danh phận, anh biết, Hoắc Tư Duệ vẫn luôn đợi anh mở lời, không thể bắt cô chờ đợi quá lâu.
Giờ có người của Thiên Nhân Cư ủng hộ, Hoắc Tư Duệ cũng đang tu luyện, đã có chút kết quả, tuổi thọ không phải vấn đề quá nghiêm trọng, phía sau anh còn có đàn tế Long Thần.
Đến lúc đó tìm mấy thứ kéo dài tuổi thọ chắc không quá khó, có thể sẽ giải quyết được, không đến mức phải rời xa Hoắc Tư Duệ, một mình sống cô độc trên đời.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Lục Hi tức thì cảm giác khoan khoái hơn nhiều.
Lúc này, anh chợt thấy Lưu Chấn Thanh cùng vệ sĩ tiến về phía mình.
Lục Hi bình thản quan sát Lưu Chấn Thanh, mà anh ta cũng nhìn anh hồi lâu mới lên tiếng: “Xin hỏi quý danh?”
“Tôi họ Lục”, Lục Hi không mặn không nhạt đáp.
Lưu Chấn Thanh gật đầu, bắt chéo chân, khẽ nâng ly rượu trong tay, từ tốn nói: “Anh và giám đốc Hoắc có quan hệ gì?”
“Bạn bè”.
Lưu Chấn Thanh im lặng một hồi, nói tiếp: “Anh Lục, tôi khuyên anh một câu, anh và giám đốc Hoắc không phải người cùng đường, không nên đến quá gần, anh hiểu ý tôi chứ?”
“Không hiểu”.
Lưu Chấn Thanh hoài nghi nhìn Lục Hi, anh cũng bình tĩnh đón nhận ánh mắt anh ta.
“Xem ra tôi nói chưa đủ rõ”.
“Anh Lục, tôi và giám đốc Hoắc đều là người kinh doanh lớn, sở hữu tài sản hơn chục tỷ. Anh không bao giờ hiểu được thế giới chúng tôi, giám đốc Hoắc có thể nhất thời hứng thú với người không cùng thế giới, nhưng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nơi cô ấy thực sự thuộc về là những người như tôi, đó mới là việc một doanh nhân thành công làm, anh đã hiểu chưa?”
Trong mắt Lưu Chấn Thanh, Lục Hi chỉ là một người hết sức bình thường, anh ta chưa từng nghe nói Tây Bắc có đại gia nào họ Lục.
Cộng thêm trang phục lạc quẻ của Lục Hi, Lưu Chấn Thanh càng khẳng định, anh cùng lắm chỉ là một thanh niên thích ăn diện bóng bẩy làm bộ, đến đây nhằm lấy le với Hoắc Tư Duệ.
Hành động ám muội ban nãy của Lục Hi và Hoắc Tư Duệ cũng bị anh ta bắt gặp, tức thì nổi giận đùng đùng.
Anh ta theo đuổi Hoắc Tư Duệ đã rất lâu, người trong giới ai cũng biết chuyện.
Thực ra anh ta có thể hiểu, người có tiền đều như vậy, luôn có vô số người tình, Hoắc Tư Duệ qua lại với một hai người cũng không có gì lạ.
Nhưng giờ đã khác, anh ta theo đuổi Hoắc Tư Duệ, đương nhiên không chấp nhận cảnh tượng như vậy xuất hiện ngay trước mắt.
Chỉ có anh ta mới là người sinh ra dành cho Hoắc Tư Duệ, cả Tây Bắc này có kẻ nào dám tranh giành với anh ta?
Anh ta có gia thế hùng hậu, Hoắc Tư Duệ cũng là thuộc thế gia đang lên, hai người trai tài gái sắc, liên hôn liền có thể cùng tiến lên đỉnh cao, một tên lưu manh giả danh trí thức thì làm được gì?
Lưu Chấn Thanh cho rằng Lục Hi không có bất kì điều kiện nào cạnh tranh với anh ta, nghe xong những lời này, có lẽ Lục Hi sẽ hiểu mình cần phải rời xa Hoắc Tư Duệ, không nên tiếp tục làm xấu mặt bản thân.
Lục Hi nhìn Lưu Chấn Thanh, nói một cách chậm rãi.
“Tôi không biết anh lấy đâu ra tự tin, chắc nhờ có tiền, nhưng tôi mong anh nhớ rõ, mặc dù không có tiền chẳng làm được gì, nhưng, tiền không phải toàn năng, giống như anh có tiền nhưng cũng không có được Hoắc Tư Duệ, cô ấy là của tôi”.
Dứt lời, anh nhấp một ngụm rượu, mỉm cười tự tin.
Lưu Chấn Thanh khỏi nói tức giận đến cỡ nào, nhưng anh ta tự cho mình là người có thân phận, đương nhiên sẽ không nổi khùng với Lục Hi.
Anh ta có trăm ngàn cách khiến Lục Hi nhục nhã ê chề rời đi, bạo lực không phải cách hay, chuyện có thể dùng tiền, việc gì phải động thủ.
Lưu Chấn Thanh đáp: “Xem ra, anh vẫn chưa biết những người chúng tôi rốt cuộc là như nào, có điều, lát nữa anh sẽ biết ngay thôi, hi vọng anh có thể giữ vững phong thái tự tin rời khỏi”.
Chương 635: Buổi từ thiện bắt đầu
Nói xong, Lưu Chấn Thanh đứng dậy rời đi.
Lục Hi lắc đầu, không khỏi cảm thán thế giới sao lại có nhiều người tự tin quá đáng đến vậy.
Hiện đã là 9h hơn, không lâu nữa là tới giờ diễn ra buổi đấu giá từ thiện, khách mời cũng đến gần đông đủ, đại sảnh vô cùng náo nhiệt.
Tiếng hô của Tư Không Trích Tinh lần nữa vang lên.
Khách mời bước vào, Lục Hi khẽ mỉm cười.
Tông sư Miêu Cương, Vương Dương Minh; Thiên Diệu Linh Vũ Thượng Kinh, Diệp Phùng Xuân; bác cả Lục Viễn Chí cùng con gái Lục Tiểu Hiên.
Còn có Vương Hiển nhà họ Vương ở Lạc Thương, Liễu Tư Vũ và Chu Tiên Hiền nhà họ Liễu ở Cam Túc, tông sư Lương Thông và Vương Bá Hổ ở Nguyên Thái Tây Sơn.
Bố mẹ của anh cũng đã có mặt, thật sự là đại lão tụ hội.
Lục Hi chợt thấy nhức đầu, anh không ngờ lại kinh động nhiều người như vậy, đến những người vùng khác cũng tham gia.
Giờ muốn khiêm tốn cũng không được rồi.
Lục Hi có chút khó xử, nếu ra mặt, nhiều người như vậy, thân phận của anh chắc chắn không qua nổi mắt mấy lão cáo già này.
Nhưng nếu không chào hỏi, người khác có thể bỏ qua, có điều bố mẹ và bác cả đều có mặt thì không ổn.
Trong lúc Lục Hi khổ não thì lại phát hiện ra một chuyện càng ngạc nhiên hơn, Nhan Phi Hoa cũng xuất hiện.
Không phải cô đang bận quảng bá bộ phim mới ra mắt ư, sao lại rảnh rỗi đến đây?
Sự xuất hiện của Nhan Phi Hoa khiến cả hội trường bùng nổ.
Nhan Phi Hoa có thể coi là “phim chưa hot người đã hot”, bộ phim chưa phát sóng, vô số quảng cáo và hoạt động quảng bá đã được tung ra khắp nơi, người người đều biết, số tiền quảng bá bộ phim phải hàng trăm triệu.
Nhan Phi Hoa đã trở thành diễn viên tuyến 1, đợi phim phát sóng, chỉ cần nội dung không quá tệ, địa vị trong giới giải trí của Nhan Phi Hoa sẽ đạt đỉnh cao, khó bề lay chuyển.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, bàn tán không ngừng, Hoắc Tư Duệ cũng vui mừng ra mặt, nhiệt tình tiến chào hỏi.
Có đại minh tinh xuất hiện, tập đoàn Giai Mĩ lần này nở mày nở mặt phải biết.
Lục Hi lại càng không dám ra mặt, nếu anh nói chuyện với Nhan Phi Hoa, e là ai ai cũng chú ý.
Họ không nói anh đũa mốc chòi mâm son, thấy sang bắt quàng làm họ mới lạ.
Lục Hi trầm tư đôi lát, sau cùng quyết định thông báo nhưng không lộ mặt, ít nhất phải có phép lịch sự tối thiểu.
Anh sử dụng thần thức truyền âm thanh vào trong đầu mọi người.
“Các vị hảo hữu, bố mẹ, bác cả, gặp mọi người tôi rất vui mừng, tuy nhiên, hiện giờ tôi không tiện xuất hiện, mong mọi người thông cảm, đợi buổi tiệc kết thúc, tôi mời mọi người dùng bữa, còn bây giờ không cần tìm tôi, chào mừng mọi người đã đến đây”.
Những người nghe được có chút bất ngờ, sau đó mỉm cười bất lực, bọn họ đều biết, thân phận Lục Hi cực kỳ đặc biệt, không muốn lộ diện cũng là lẽ thường.
Lục Hi quan sát mọi người không có phản ứng khác thường mới thở ra một hơi.
Một số người quan sát nhanh nhạy đã phát hiện hình ảnh một thanh niên vừa thất thần trong chốc lát, trông rất kì lạ, nhưng không biết tại sao, vì vậy chỉ nhíu mày bỏ qua.
Chuông đồng hồ báo 10h, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu, tất cả đều ngừng trò chuyện, tập trung về phía Hoắc Tư Duệ.
Hoắc Tư Duệ quan sát một lượt, khẽ mỉm cười, nhấc váy duyên dáng bước lên bục ở trung tâm.
“Các vị khách mời, đầu tiên, tôi xin thay mặt quần chúng gặp nạn và tập đoàn Giai Mĩ, gửi lời cảm ơn chân thành tới các vị. Có lẽ mọi người đều hay tin động đất ở Cát Phong, người dân nơi đó đang chật vật chống chọi với thiên tai, tôi không cần nói nhiều nữa. Hiện giờ, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu, mọi người hãy nhanh chóng gửi những đồ vật và khoản quyên góp đến đồng báo vùng thiên tai, cho họ cảm nhận được tình người ấm áp”.
Hoắc Tư Duệ phát biểu xong, một cô gái mặc sườn xám bước lên bục.
Đám đông lập tức xôn xao, cô gái này là MC hàng đầu của đài truyền hình Tây Kinh, Phan Viên Viên, xem ra tiếp theo cô ta sẽ dẫn chương trình.
Quả nhiên, Phan Viên Viên vừa lên, Hoắc Tư Duệ liền tháo micro, đồng thời cởi sợi dây chuyền đang đeo trên cổ.
Một nhân viên bưng khay trải khăn đỏ tới, Hoắc Tư Duệ đặt vòng cổ vào khay rồi bước xuống bục.
Tiếp theo, giọng nói phát thanh viên đặc trưng của Phan Viên Viên vang lên.
Bình luận facebook