Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Kiếm ngọc
Nhìn Lục Hi ngủ tới mức nước miếng chảy ròng ròng, Vân Khả Thiên đành gõ cửa và nói.
“Ông chủ Lục, sao đi ngủ sớm thế?”
Lục Hi mở đôi mắt kèm nhèm ngái ngủ, sau khi nhận ra người mới đến, anh vươn vai đứng dậy.
“Cậu Vân đại giá quang lâm, thứ lỗi vì không nghênh tiếp từ xa”.
Tuy miệng thì nói mấy câu khách sáo như thế, nhưng phản ứng cơ thể đã bán đứng anh, dáng vẻ biếng nhác nghiêng nghiêng vẹo vẹo kia trông như sẽ ngả người ra ngủ tiếp bất cứ lúc nào.
Khó khăn lắm mới mò được điếu thuốc và châm lửa, hút vài hơi thật sâu, dường như bấy giờ Lục Hi mới có tinh thần.
“Ngồi đi”, Lục Hi nói.
Vân Khả Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, tìm một chỗ có thể “dung thân” giữa cả đống vỏ bao thuốc, cốc mỳ ăn liền, giấy rác và đủ thứ linh tinh khác rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Cậu Vân có chuyện gì thế?”, Lục Hi vừa nuốt khói nhả mây vừa hỏi.
Vân Khả Thiên nuốt nước bọt, cân nhắc tìm câu từ.
“Nghe nói ông chủ Lục có thể giải quyết bất kỳ rắc rối nào giúp người khác?”
“Đúng vậy”.
“Tôi có một người bạn, bị ung thư, có cách nào không?”
“Có”.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Lục Hi, Vân Khả Thiên sững sờ.
“Lẽ nào anh ta là sứ giả của thần linh ư?”
Trong lòng Vân Khả Thiên không khỏi bật ra một suy nghĩ hoang đường như thế, bởi vì ung thư là căn bệnh khiến toàn thế giới phải bó tay, anh ta cũng không nắm chắc hi vọng khi đến đây.
Thế nhưng bây giờ có thể nhận được lời hồi đáp chắc nịch như thế thì tốt quá rồi.
Còn về việc Lục Hi có phải tên lừa đảo hay không thì Vân Khả Thiên không lo lắm, khắp đất Tây Bắc này, chưa một ai dám lừa gạt thứ gì của nhà họ Vân.
Cho dù bị lừa, Vân Khả Thiên cũng tin rằng mình có thể khiến kẻ lừa đảo phải trả cái giá tương xứng.
“Nếu ông chủ Lục đã khẳng định như thế thì đành làm phiền anh rồi, một người bạn của tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hi vọng anh có thể nghĩ cách”.
Vân Khả Thiên vô cùng nghiêm túc.
Lục Hi không hề đắn đo gì đã đáp: “Không thành vấn đề, cứ theo quy tắc mà làm”.
Vân Khả Thiên gật đầu, lấy điện thoại ra gọi, nói vài câu rồi cúp.
Chốc lát sau, một người thanh niên vạm vỡ chừng khoảng ba mươi tuổi xách theo ba-lô của Vân Khả Thiên từ bên ngoài bước vào.
Vân Khả Thiên vẫy tay, người thanh niên này đưa túi cho anh ta, sau đó liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt dò hỏi.
Vân Khả Thiên xua tay, người thanh niên này lập tức quay người rời đi.
Anh ta thận trọng lấy một chiếc hộp gỗ ra khỏi ba-lô, chầm chậm đưa cho anh.
Lục Hi đón lấy, tiện tay mở ra, nhìn ngắm một lúc với vẻ mặt không biểu cảm rồi nói: “Thứ này khá đấy, bố của anh chắc là được cứu rồi”.
“Sao anh biết đó là bố tôi?”, Vân Khả Thiên ngạc nhiên hỏi lại.
Lục Hi mỉm cười: “Tôi đoán bừa thôi, đừng kích động”.
Vân Khả Thiên thở phào một hơi, sau đó lập tức nhíu mày.
“Ông chủ Lục, về chuyện này, hi vọng anh giữ bí mật”.
“Tất nhiên là thế rồi, trước giờ tôi luôn có trách nhiệm với khách hàng”.
“Thế thì tốt, xin hỏi bao giờ mới có tin tức, thời gian của tôi không còn nhiều”.
“Ngày mai nhé, anh để lại thông tin liên lạc, ngày mai tôi sẽ tìm anh”.
“Được được được”.
Vân Khả Thiên vội vàng để lại danh thiếp của mình, anh ta không ngờ sự việc có tiến triển nhanh như thế.
“Cứ vậy đi, sắc trời cũng tối rồi, tôi không giữ cậu Vân nữa nhé”.
Nghe thấy Lục Hi hạ lệnh đuổi khách, Vân Khả Thiên đành cáo từ và về nhà.
Bấy giờ mới hơn tám giờ tối, màn đêm chỉ vừa ập xuống.
Sau khi Vân Khả Thiên rời đi, Lục Hi đóng cửa tiệm, quay người đi lên tầng hai.
Lấy thanh kiếm ngọc ra khỏi hộp gỗ, ngắm nghía thứ này một lúc, trên gương mặt Lục Hi lộ ra nét cười.
Bên trong thanh kiếm ngọc này hàm chứa nguồn năng lượng cực lớn, là một vật tốt đến mức không thể tốt hơn để hiến tế.
Ngoài việc lấy được thứ có thể chữa bệnh ung thư, chắc có thể giúp anh kiếm được kha khá lợi ích.
“Nhà họ Vân có nhiều thứ hay thật”.
Lục Hi nghịch ngợm thanh kiếm ngọc, nhìn thấy giọt máu đỏ thẫm ở bên trong mà tán thưởng một câu như vậy.
Người bình thường không thể nào phát hiện ra năng lượng bên trong thanh kiếm này, nhưng Lục Hi có thể cảm nhận được bằng cách rót pháp lực mà bản thân tu luyện vào.
Tất cả năng lượng của thanh kiếm đều nằm ở giọt máu được phong ấn bên trong, trông có vẻ như người tu hành nào đó để lại tinh huyết của mình cho con cháu đời sau dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Tiếc rằng người tu hành ở thế hệ sau dần dần tuyệt tích, món bảo bối này cũng không ai nhận ra.
Đặt thanh kiếm ngọc xuống, Lục Hi lấy ra miếng ngọc bội mà Hoắc Tư Duệ đưa tới. Miếng ngọc bội hình con phượng này cũng là một cổ vật, hàm chứa chút ít linh lực của đất trời, chỉ là so với thanh kiếm này thì thua xa.
Đặt miếng ngọc bội sang một bên, Lục Hi bắt đầu triệu hồi đàn tế Long Thần, chuẩn bị đi hiến tế.
Chỉ thấy hai tay anh ôm hờ lấy lồng ngực, miệng nhả ra vài âm tiết vừa trầm đục vừa trúc trắc khiến người ta không hiểu nổi.
Tiếng rồng!
Đây cũng là vài âm tiết mà Lục Hi lấy được từ trong trí nhớ, mất tới vài tháng trời mới miễn cưỡng sử dụng được.
Bởi vì kết cấu cơ thể của con người và cự long không giống nhau, phát âm càng không giống.
Dùng kết cấu cơ thể người nói tiếng rồng, đúng là không phải chuyện đơn giản.
Thế nhưng chỉ cần tinh thông được tiếng rồng, trong đầu Lục Hi vẫn còn khá nhiều pháp thuật bằng tiếng rồng với uy lực mạnh mẽ, đến khi ấy, thực lực của anh sẽ càng thêm tiến bộ.
Khi vài âm tiết trúc trắc kia kết thúc, luồng sức mạnh dồi dào tỏa ra từ cơ thể Lục Hi thoáng chốc bao trùm cả căn phòng.
Luồng sức mạnh này tản ra khắp nơi, hình thành nên một lớp kết giới trong căn phòng, khiến nó cách biệt với thế giới. Ngay sau đó, Lục Hi cầm kiếm ngọc trong tay, nhìn miếng ngọc bội trên bàn, thoáng do dự, nhưng không động đến nó.
Sau đó, Lục Hi lại nhả ra vài âm tiết trầm đục nữa, dường như cự long đang thét gào.
Chỉ trong thoáng chốc, Lục Hi xuất hiện ở một thế giới khác.
Trên đỉnh núi sừng sững, một con rồng lớn phủ phục trước tòa cung điện khổng lồ, đang lẳng lặng nhìn về phía chân trời.
Chương 12: Hiến tế
Lục Hi thở dài, men theo vòng xoáy mà bước lên bậc thềm, bắt đầu leo núi.
Cung điện ở bên trên này là nơi đặt đàn tế Long Thần, mỗi lần tới hiến tế, Lục Hi cứ cảm thấy đau đầu.
Bởi lẽ không biết vì nguyên do gì, ở nơi này, ngươi chỉ có thể bước từng bước một, đến cả việc đi nhanh thôi cũng cực kỳ khó khăn, lực hút của lòng đất phải gấp mười lần lực hút của Trái Đất.
Mỗi lần leo núi, với thể chất cự long của mình, anh cực kỳ chật vật.
Bước từng bước leo lên, bước chân của Lục Hi ngày càng nặng nề, đi hết hơn ba tiếng đồng hồ, sau cùng đến khi mệt rã rời anh mới đứng trước cửa đàn tế Long Thần.
Đi qua hai cánh cửa lớn với chiều cao ba mươi mét đang mở toang, Lục Hi trở nên nhỏ xíu như một con kiến đang tiến vào căn biệt thự của loài voi.
Nhìn sảnh lớn không cần ánh sáng vẫn rực rỡ ngời ngời và mênh mang như vô cùng vô tận, Lục Hi lại phải cảm thán, nhân loại nhỏ bé tới cỡ nào.
Hai tay Lục Hi giơ ngọc kiếm lên cao, miệng lại nhả ra vài tiếng rồng thêm lần nữa.
Trong thoáng chốc, một luồng sức mạnh nghiêng trời lệch đất từ chân trời giáng xuống, tràn ngập sảnh lớn của đàn tế.
Kiếm ngọc trong tay Lục Hi chầm chậm bay lên, chỉ thoáng chốc đã phân tán thành sức mạnh nguyên thủy nhất, biến mất không dấu vết.
Chẳng bao lâu sau, trong không khí ngưng tụ thứ ánh sáng vàng kim tạo thành một cái đồng hồ cát trong suốt, bên trong đựng đầy sỏi vụn màu vàng kim, lơ lửng bên cạnh Lục Hi.
Lục Hi biết, đây chính là thần ân đạt được khi hiến tế, số thần ân này có thể hoán đổi thành bất cứ thứ gì mà anh muốn.
Đồng thời, trước mặt anh xuất hiện một màn sáng dạng như ống quyển, bên trên có rất nhiều lựa chọn.
Lục Hi quan sát một lúc, mục lựa chọn đầu tiên là các vật phẩm hệ sinh mệnh.
Qua nhiều lần hiến tế, Lục Hi biết rằng trong lòng mình muốn thứ gì thì lựa chọn xuất hiện trên ống quyển càng gần với suy nghĩ trong lòng. Con rồng thần này dường như có thể nhìn thấy tâm tư của người khác, đôi lúc Lục Hi nghĩ tới mà thấy sợ hãi.
Ấn vào lựa chọn sinh mệnh, bên trong xuất hiện hàng trăm vật phẩm lớn nhỏ, Lục Hi quan sát từng thứ một.
“Trái cấm: Dùng xong tăng thêm năm năm tuổi thọ”.
“Đan dược hồi xuân: Làm chậm quá trình lão hóa”.
“Trái tim Bạch Hổ: Tăng cường thể chất, kéo dài tuổi thọ, thời hạn hiệu lực ngẫu nhiên”.
Nhìn mấy chục lựa chọn hiện ra mà không quá hài lòng, sau cùng, Lục Hi chọn một loại khác.
“Nước đầu nguồn: Loại bỏ tất cả trạng thái tiêu cực của cơ thể, kéo dài tuổi thọ, thời hạn hiệu lực ngẫu nhiên”.
Ung thư chắc cũng được tính vào trạng thái tiêu cực, thứ này chắc là dùng được, huống hồ còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tuy rằng thời hạn hiệu lực của nó rất ngẫu nhiên, nhưng lỡ như may mắn thì Vân gia hời to.
Nhẹ nhàng ấn vào lựa chọn “nước đầu nguồn”, một chiếc bình nhỏ trong suốt đựng nước đầu nguồn không biết được làm từ chất liệu gì bỗng bay ra, lơ lửng bên cạnh Lục Hi.
Đúng lúc này, thần ân màu vàng bên trong chiếc đồng hồ cát bắt đầu chảy đầy xuống đất, chỉ trong thoáng chốc đã hao hết hai phần ba, Lục Hi nhìn thôi cũng đủ đau lòng.
“Mẹ kiếp, lần này cũng chẳng hời được bao nhiêu”.
Chửi thầm một câu, Lục Hi bắt đầu lựa chọn món đồ còn lại.
Lúc này đây, màn hình màu vàng cũng trở nên méo mó, các vật phẩm bắt đầu thay đổi và được sắp xếp lại thứ tự.
Các lựa chọn được hiển thị ở mục đầu tiên đã đổi thành vật phẩm tăng cường thể chất, đồng thời rất nhiều món đồ xuất hiện trước đó cũng biến mất.
Lục Hi biết điều này là do thần ân trong đồng hồ cát không còn đủ, những món đồ hiện ra trên màn hình chỉ là những thứ mà anh còn có thể mua được với số thần ân hiện tại.
Lục Hi lắc đầu, thầm nghĩ: “Lão rồng già này, đúng là đọc hết nội tâm người khác”.
Xem lần lượt từng món đồ trên đó, Lục Hi bắt đầu chửi mắng con rồng kia.
Cũng không phải vì anh to gan lớn mật, mà bởi vì Lục Hi phát hiện ra con rồng này không cần sự tôn trọng của người khác, cũng chẳng cần ai ngưỡng vọng: chỉ cần ngươi hiến tế, những việc khác đối với rồng thần đại nhân chẳng đáng kể gì, ông ta khá rộng lượng đấy.
Thế nhưng, anh vẫn không dám nói thẳng ra ngoài, lỡ như con rồng già này khó ở, đụng đúng lúc xui xẻo, bản thân anh cũng không chịu nổi đâu.
Chốc lát sau, Lục Hi phát hiện ra một món đồ khá thú vị.
“Bộ giáp khắc chữ”.
“Bộ thứ nhất: khí huyết trào dâng, có thể nâng cao huyết khí và sức mạnh của cơ thể”.
“Bộ thứ hai: tấn công dễ dàng, có thể nâng cao độ nhanh nhạy”.
“Bộ thứ ba: ông hoàng chiến đấu, tăng cao sĩ khí và khả năng bộc phát”.
“Bộ thứ tư: giữ tính mạng, tăng cao khả năng sống sót”.
“Bộ thứ năm: đột kích trong bóng tối, giảm khả năng tấn công của quân địch”.
“Bộ thứ sáu: trái tim của đất mẹ, tăng khả năng phòng ngự”.
“Bộ thứ bảy: phản công điên cuồng, tăng khả năng tấn công của quân ta”.
“Bảy bộ tổng hợp: toàn tâm toàn ý tấn công, không cần phòng ngự, có tỉ lệ tiêu diệt địch lên đến năm mươi phần trăm”.
“Shhh... Mẹ kiếp, còn có cả thứ này à?”
Xem kỹ càng một lượt, Lục Hi không khỏi hít một hơi sâu, kinh ngạc đến mức hô lên.
Mỗi một món đồ ở nơi này đều có sức hút trí mạng với các võ giả, bởi thuộc tính của chúng là “phụ kiện” gắn kèm với họ.
Hai võ giả với thực lực ngang sức ngang tài, nếu ai trong số đó sở hữu một bộ giáp này, há chẳng phải tự dưng cao thêm một bậc, khó lòng thất bại ư?
Nếu gom đủ bảy bộ này là tương đương với một cao thủ thông thường, cũng sở hữu thực lực chiến đấu của tông sư võ đạo rồi, quá đỉnh luôn.
Quan trọng nhất là loại áo giáp này có thể “đính kèm” lên bất cứ ai, chỉ cần “đóng dấu” bộ giáp khắc chữ lên bộ phận tương ứng là nhận được thuộc tính của nó rồi.
Lục Hi cười đến mức nở hoa trong lòng, tạm thời anh chưa cần đến mấy thứ này, nhưng người cần chúng thì nhiều lắm, lấy ra bán lấy tiền, chắc chắn sẽ được giá tốt.
Bây giờ anh nghèo rớt mồng tơi, tiền tài gom góp được trong bao nhiêu năm làm lính đánh thuê đã chia hết cho thuộc hạ hoặc an ủi thân nhân đồng đội chết trận sau chiến dịch Cự Long, bản thân anh chẳng giữ lại bao nhiêu.
Hiện tại anh cần gấp một lượng tiền khá lớn, dù sao thì đợi người ta mang đồ tới tặng quá là chậm luôn.
Có tiền rồi, nếu mình tìm thấy thứ gì hay ho là có thể mua luôn, đồng nghĩa với việc đẩy nhanh tốc độ tu luyện của bản thân.
Nghĩ đến đây, Lục Hi ấn vào mà không hề do dự.
Bộ giáp bằng da thú khắc dòng chữ khí huyết trào dâng bay ra ngoài, lơ lửng bên cạnh Lục Hi.
Thần ân bên trong chiếc đồng hồ cát màu vàng bỗng chốc hao đi khá nhiều, chỉ còn lại một chút xíu.
Chương 13: Số hưởng
Lục Hi lắc đầu định rời đi, chút thần ân này hẳn là không đổi được món gì rồi.
Ngay lúc anh định đi thì màn sáng mờ đi, sau đó lại sáng lên.
Một chiếc nhẫn bằng đá quý màu đỏ lửa đơn độc hiện ra trong màn sáng.
“Suối tiên bất lão: Kéo dài thời gian làm chuyện phòng the”.
“Đệch, lão rồng già này sao cái gì cũng có hết thế?”
Lục Hi không khỏi bật thốt nói.
Thảo nào, mấy thứ kỳ lạ hiếm thấy cũng có thể xuất hiện thế này, có phải vị Long Thần này thô tục quá rồi không, sao trông không đứng đắn thế nhỉ?
Vừa nói thế Lục Hi lại cảm thấy không đúng, vội vàng che miệng mình lại.
Quan sát hồi lâu cũng không thấy có gì bất thường, anh mới yên tâm.
Xem ra đúng là thế, chỉ cần hiến tế thì lão rồng già này chẳng còn quan tâm đến những thứ khác.
Sau khi thấy không có vấn đề gì, Lục Hi nhấn vào chiếc nhẫn đó.
Chiếc nhẫn bay ra đến cạnh Lục Hi, tất cả thần ân cũng bị tiêu hao sạch sẽ, không chừa lại một giọt.
“Mẹ kiếp, lão rồng già này đúng là xảo quyệt, đừng nói là muốn lừa sạch mình đấy nhé”.
Lục Hi lắc đầu, anh nhận ra lão rồng già này cực kỳ gian xảo, thần ân hiến tế xong thì không chừa lại một giọt nào cả.
Thở dài một hơi, Lục Hi thu dọn đồ đạc đã hiến tế định rời đi.
Đột nhiên.
Một giọng nói xa lạ như thể xuyên qua vô vàn dòng thời gian vang lên.
“Chàng trai, xét thấy mắt nhìn của cậu rất tốt, ta tặng cậu biệt danh ‘Số hưởng’ để nhắc cậu phải nhanh chóng hiến tế, nó sẽ tăng cường thể chất của cậu. Nên biết cậu nuốt một con rồng, với tốc độ trưởng thành thể chất hiện giờ của cậu sẽ không thể nào chịu được huyết mạch của gia tộc Cự Long thức tỉnh, đến lúc đó cơ thể và linh hồn của cậu đều bị sức mạnh của Cự Long hủy hoại”.
“Cái gì?”
Lục Hi vừa nghe thế cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Rốt cuộc là sao?”
Lục Hi lớn giọng hỏi.
Thế nhưng lúc này tất cả sức mạnh trong đại điện đều tản đi như thủy triều, câu hỏi của anh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
“Mẹ nó”.
Lục Hi chửi thề một câu, sau đó nhận ra hóa ra chuyện không đơn giản.
“Có phải ông đây bị gạt rồi không?”
Lục Hi bắt đầu nghi ngờ có phải là từ lúc mình ăn con rồng đó thì đã rơi vào bẫy của lão già này rồi không?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, xem ra phải tranh thủ trong chuyện hiến tế. Anh vẫn không dám nghi ngờ lời nói của lão rồng già này, chuyện này liên quan đến mạng sống của mình đấy.
Lục Hi thầm đọc mấy ký tự tiếng rồng, một lúc sau anh xuất hiện trong phòng mình.
Nhìn mấy vật phẩm hiến tế trong phòng và mấy câu cuối cùng của lão rồng già đó, Lục Hi lại cảm thấy đau đầu.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không phải cách hay, Lục Hi quyết định cứ giải quyết xong việc trong tay trước.
Lấy điện thoại ra chụp lại chiếc nhẫn suối tiên bất lão và tỏa ra nhiệt huyết hừng hực kia rồi mở diễn đàn bàn luận của võ giả trên điện thoại ra.
Diễn đàn này là diễn đàn thảo luận về võ đạo lớn nhất thế giới, trong đó có các môn phái, gia tộc lâu đời, người Hoa ở nước ngoài, nhân vật bí ẩn.
Là một võ giả, Lục Hi cũng thường lướt xem diễn đàn này, đọc các bài thảo luận và tranh luận về võ đạo.
Mấy thứ này đăng lên diễn đàn này thì cực kỳ thích hợp.
Đăng ký thêm một acc clone đặt tên là “Số hưởng”, sau đó Lục Hi đăng hai tấm hình này kèm theo một bài viết lên diễn đàn. Mỗi món có giá mở đầu là một trăm nghìn, nếu có nhiều người mua, ai trả giá cao sẽ có được món đồ này.
So sánh thuộc tính của hai món đồ này thì giá một trăm nghìn đúng là rất thấp.
Nhưng Lục Hi suy xét đến khả năng mọi người xem món đồ kỳ ảo này là một trò cười.
Thế nên anh để giá rất thấp, một trăm nghìn, trong mắt con cháu các gia tộc võ đạo thì không là gì, rất có thể họ sẽ có ý định muốn mua về chơi thôi.
Chỉ cần có người mua một món, hiệu quả của nó chắc chắn đủ để gây ra chấn động, sau đó món đồ cũng không còn giá này nữa.
Chỉ cần có đủ đồ hiến tế thì lão rồng già đó có ở đâu cũng không thiếu mấy món đồ tốt này, sau này có thứ có thể kiếm tiền.
Thu xếp hết thảy mọi thứ, Lục Hi ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, anh không thèm thay đồ mà trèo luôn lên giường.
Ngày hôm sau.
Lục Hi ở trong tiệm tạp hóa của mình gọi cho Vân Khả Thiên.
Không lâu sau, Vân Khả Thiên nhanh chóng chạy đến.
Lục Hi lấy nước suối nguồn ra đưa cho Vân Khả Thiên nói.
“Về đưa cho bệnh nhân uống, có lẽ sẽ không sao, không chừng còn có thể kéo dài tuổi thọ, chúng ta hết nợ nhé”.
“Cái gì? Còn có thể kéo dài tuổi thọ?”
Vân Khả Thiên không dám tin nhìn Lục Hi.
“Phải, nhưng có thể kéo dài bao nhiêu vẫn phải xem tạo hóa của người bệnh”.
“Chuyện này, chuyện…”
Vân Khả Thiên quả thật không dám tin nói với Lục Hi.
Nhìn chiếc bình nhỏ không biết được làm bằng chất liệu gì có chứa chất lỏng màu trắng bên trong, Vân Khả Thiên siết chặt nó trong tay.
Lục Hi nói những điều thần kỳ quá, khiến Vân Khả Thiên có cảm giác không chân thật.
Nhưng hiện giờ đây là cọng rơm duy nhất có thể cứu được bố anh ta, anh ta không tin cũng phải tin.
Không có thời gian nói mấy lời khách sáo, anh ta vội vàng tạm biệt Lục Hi rồi chạy về nhà.
Bố anh ta đang tu dưỡng tại nhà, anh ta vội vàng mang về bố mình uống. Nếu có tác dụng thật thì sẽ cứu được vận mệnh của cả hai gia tộc.
Lúc này trong phòng khách của nhà Vân Thắng Quốc, một ông lão mặc đồ thời Đường khoảng hơn sáu mươi tuổi, trông đầy sức sống đang bắt mạch cho Vân Thắng Quốc.
Mục Duy Trân ngồi bên cạnh tỏ ra căng thẳng như thể phạm nhân đang đợi phán quyết cuối cùng.
Chương 14: Đứa con trai ngốc nghếch
Ông cụ mặc cổ phục này chính là Diệp Phùng Xuân, chính là Quốc y thánh thủ được Mục Duy Trân dùng quan hệ mời tới từ thủ đô.
Trong lĩnh vực trung y, có thể nói Diệp Phùng Xuân là người đứng đầu, học trò của ông ta có mặt ở khắp mọi miền đất nước, ông ta cũng đã viết rất nhiều báo cáo y học uy tín, nổi danh cả trong nước lẫn ngoài nước.
Điều đáng nói là ông ta chẳng những có địa vị cao trong giới trung y mà còn có địa vị cao ở chốn quan trường, chính là một nhân vật không hề tầm thường.
Vốn dĩ với thân phận của Mục Duy Trân thì hoàn toàn không thể mời được Quốc y thánh thủ tới đây, nhưng Mục Duy Trân đã không ngần ngại chi tiền mạnh tay, vận dụng hết tất cả những mối quan hệ mà mình có, cố gắng nhờ vả rất nhiều người tác động cho nên ông ta mới đồng ý ra tay.
Vào lúc này, trong lòng Mục Duy Trân đã căng thẳng đến cực điểm, bà ta rất sợ rằng Diệp Phùng Xuân sẽ nói bệnh tình của chồng mình không còn hy vọng gì nữa.
Lúc đó thì bọn họ sẽ thật sự tuyệt vọng.
Trong lúc bắt mạch, Diệp Phùng Xuân từ đầu đến cuối vẫn cau mày thật chặt, sau khi thả cổ tay của Vân Thắng Quốc ra thì ông ta cũng chỉ liếc nhìn hai người một cái chứ không vội vàng lên tiếng.
Trong lòng Mục Duy Trân hết sức lo lắng nhưng cũng không dám lên tiếng.
Còn Vân Thắng Quốc thì dường như đã quen với tình cảnh này, cho dù bản thân bị mắc bệnh nan y nhưng trông ông ta vẫn hết sức bình tĩnh.
"Ông Diệp, xin ông cứ nói thẳng, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở đời, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi".
Nghe Vân Thắng Quốc nói vậy thì Diệp Phùng Xuân liền gật đầu tán dương, ông ta khẽ vuốt bộ râu trắng dài ba tấc của mình rồi nói.
"Nếu như ông đã có ý chí như vậy thì nói không chừng bệnh tình vẫn còn có cơ may chuyển biến tốt lên".
"Thật sao ông Diệp?"
Còn chưa đợi Vân Thắng Quốc lên tiếng thì Mục Duy Trân đã thốt lên.
“Ừm”, Diệp Phùng Xuân gật đầu nói: “Ung thư quả thật là một căn bệnh nan y, nhưng vẫn có một số rất ít những trường hợp bệnh nhân có thể khỏi bệnh hoàn toàn”.
"Vậy ông thấy sao?"
Nghe Diệp Phùng Xuân nói rằng vẫn còn hy vọng, Vân Thắng Quốc không còn giữ được bình tĩnh, nét mặt liền trở nên hưng phấn.
"Như vậy đi, để tôi kê cho ông vài thang thuốc, ông nhớ phải uống thuốc đúng giờ, nhưng quan trọng nhất là ông phải luôn giữ được tâm trạng lạc quan thoải mái thì hệ miễn dịch của cơ thể mới hoạt động tốt, cơ hội chữa khỏi bệnh sẽ cao hơn một chút".
Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân gật đầu liên tục, vẻ mặt đầy cảm kích.
Diệp Phùng Xuân lấy giấy bút từ bên trong chiếc rương nhỏ mình luôn mang theo bên người rồi bắt đầu kê đơn.
Thật ra trong lòng Diệp Phùng Xuân biết mặc dù căn bệnh này cũng có những trường hợp có thể trị khỏi nhưng cơ hội rất mỏng manh xa vời, tỉ lệ trị khỏi là một phần mười triệu, cũng có thể nói là gần như không có cơ hội.
Ông ta chẳng qua cũng chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi mà thôi.
Ngay lập tức, một đơn thuốc cường khí bổ huyết đã được kê ra, ông ta đưa nó cho Vân Thắng Quốc rồi nói.
"Tôi sẽ ở đây vài ngày, nếu như có vấn đề thì hai người có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào".
Vân Thắng Quốc vội vàng nói: "Vậy thì tốt quá, tôi sẽ thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho ông".
Diệp Phùng Xuân xua tay nói: "Không cần đâu, học trò của tôi nghe tin tôi tới đây thì nhất định muốn gặp tôi để thể hiện lòng hiếu thảo của mình. Tôi cũng không thể từ chối học trò của mình cho nên đã đồng ý rồi, sẽ không làm phiền ông bà nữa".
"Đúng là đi đến đâu cũng có thể gặp được học trò của ông Diệp".
"Đã nói quá lời rồi".
Diệp Phùng Xuân khoan thai vuốt râu, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Vân Khả Thiên vội vàng chạy vào nói: "Bố, bệnh tình của bố có thể được chữa khỏi rồi".
"Bộ dạng vội vội vàng vàng như thế còn ra thể thống gì!"
Thấy con trai của mình cuống quýt, Mục Duy Trân ngay lập tức khiển trách.
Sau đó Vân Khả Thiên mới nhận ra vẫn còn có khách ở đây cho nên liền nhanh chóng đứng lại.
“Đây là ông Diệp từ thủ đô đến xem bệnh cho bố của con, con còn không mau chào ông Diệp đi”.
Mục Duy Trân nghiêm khắc nhắc nhở con trai.
“Xin chào ông Diệp”, Vân Khả Thiên cúi đầu lễ phép chào hỏi.
“Ha ha, được rồi, lúc nãy cậu vừa nói rằng bệnh tình của bố mình đã có thể chữa được rồi, vậy rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?”
Diệp Phùng Xuân là bậc thầy y học cho nên tất nhiên sẽ cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, lúc nãy nghe thấy Vân Khả Thiên nói vậy thì liền thuận miệng hỏi một câu.
Vân Khả Thiên liếc nhìn bố mẹ của mình, lúc này lại khúm núm không dám nói.
Bởi vì chuyện này quá huyền bí, ở đây lại đang có người ngoài, anh ta thật sự khó mà nói ra.
Lúc này Mục Duy Trân mới nói: "Ông Diệp đang hỏi con kìa, sao con không trả lời?"
Nhìn ánh mắt nghiêm khắc của mẹ mình, Vân Khả Thiên nghĩ đến tình trạng bệnh của bố mình cũng không thể chậm trễ hơn được nữa nên liền nói.
“Bố mẹ, đây là một lọ nước thần kì mà con nhận được từ một vị cao nhân, vị cao nhân đó nói sau khi uống vào chẳng những có thể chữa khỏi bệnh của bố mà còn có thể kéo dài tuổi thọ”.
Nói xong, Vân Khả Thiên liền đưa lọ nước đầu nguồn cho bố mình.
“Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm”.
Mục Duy Trân giật lấy cái lọ từ tay con trai, đập nó xuống đất rồi giận dữ nói.
“Bố mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con không được giao du với những kẻ lừa đảo ở bên ngoài, con chẳng những không nghe mà còn đi tin tưởng vào những điều hoang đường này, đúng là xấu hổ thay cho nhà họ Vân”.
"Không!"
Vân Khả Thiên đau khổ kêu lên, vội vàng chạy tới nhặt cái lọ. Anh ta nhìn kĩ lại thì cảm thấy rất may mắn vì cái lọ không bị vỡ, không biết là nó được làm bằng chất liệu gì. Vân Khả Thiên lúc này mới yên tâm.
Nhìn thấy con trai mình đắm chìm vào những thứ vớ vẩn như vậy, Mục Duy Trân lại giận dữ không thôi, bất lực lắc đầu.
“Nếu như con còn không chịu tỉnh ngộ thì mau cút xuống khu nhà Tây Sơn đi, cứ ở đó mà tĩnh tâm suy nghĩ cho kĩ”.
Mục Duy Trân tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch vì con trai của mình vẫn chưa chịu tỉnh ngộ, lồng ngực của bà ta không ngừng phập phồng
Bà ta là đệ nhất phu nhân của tỉnh Tây Bắc, xuất thân trong một gia đình nhiều đời làm quan, chưa bao giờ bà ta tỏ ra tức giận đến như vậy.
Thấy chồng đã bị bệnh nan y mà con trai lại còn nông cạn tin vào những chiêu trò của bọn thầy bà lừa đảo, trong lòng bà ta lại càng xót xa, cho nên mới không thể kiềm chế được mà phải quát tháo.
Vân Thắng Quốc cũng tỏ ra rất thất vọng, vào thời điểm quan trọng này thế mà biểu hiện của con trai lại khiến cho ông ta cảm thấy quá mất mặt, nếu như ông ta chết đi rồi thì đứa con trai ngốc nghếch của ông ta làm sao có thể tồn tại được ở chốn quan trường?
Thấy bố mẹ tức giận như vậy, Vân Khả Thiên cũng nén nỗi bất bình trong lòng, không dám nói thêm gì nữa.
Lọ nước đầu nguồn mà Lục Hi đưa cho anh ta đúng là quá sức huyền bí, nói thật chính anh ta cũng không mấy tin vào chuyện này.
Tuy nhiên sau khi đã nhìn thấy chuyện của Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki, anh ta thật sự không cảm thấy Lục Hi là một kẻ lừa đảo.
Hơn nữa nếu như bố của anh ta uống lọ thuốc này mà không có tác dụng thì cũng chẳng có chuyện gì tệ hơn có thể xảy ra được.
Chương 15: Đúng là thứ thiểu năng
Nếu như lọ nước này không có tác dụng thì Vân Khả Thiên cũng có đủ tự tin rằng mình có thể lấy thanh kiếm ngọc về sau đó khiến cho Lục Hi phải trả giá.
Chỉ có điều trước mắt anh ta cũng không thể tiếp tục tỏ ra chống đối bố mẹ mình, cuối cùng vẫn phải chậm rãi suy nghĩ biện pháp.
"Con xin lỗi bố mẹ, con sẽ tới khu nhà Tây Sơn để tự kiểm điểm".
Vân Khả Thiên trước hết cuối đầu nhận sai với bố mẹ, sau đó lại quay sang cúi đầu với Diệp Phùng Xuân rồi mới xoay người rời đi.
Thấy con trai đã rời đi, Mục Duy Trân cũng bớt tức giận, quay sang nói với Diệp Phùng Xuân.
"Thật xin lỗi, đã khiến cho ông Diệp chê cười rồi".
Diệp Phùng Xuân cười nói: "Không sao, cậu Vân cũng chỉ do quá quan tâm đến bệnh tình của bố mình cho nên mới bị lừa gạt mà thôi, hiếu thảo đáng khen".
Thật ra khi Diệp Phùng Xuân nghe thấy Vân Khả Thiên nói về lọ nước thần kì kia thì trong lòng cũng cảm thấy rất buồn cười, trên đời này làm gì có chuyện thần kì như vậy.
Con trai của Vân Thắng Quốc thật sự là nực cười tới cực điểm, trí tuệ cực kì kém cỏi, chắc chắn không thể nào phát triển được.
Tất nhiên một người lão luyện như ông ta sẽ không bao giờ thể hiện thái độ ra ngoài mặt, ông ta chỉ an ủi hai người vài câu rồi liền rời đi.
Sau khi Diệp Phùng Xuân rời đi, vợ chồng Vân Thắng Quốc nhìn nhau rồi cả hai đều lắc đầu thở dài.
Biểu hiện của đứa con trai thật sự khiến cho hai người mất mặt, nhất là ở trước mặt một nhân vật nổi tiếng như Diệp Phùng Xuân thì biểu hiện của Vân Khả Thiên đã khiến cho bọn họ không thể nào chịu đựng nổi.
Phải biết rằng Diệp Phùng Xuân là người có quan hệ rộng rãi ở thủ đô, thường xuyên qua lại với những nhân vật hết sức quyền lực.
Chỉ cần ông ta vô tình nói ra một câu cũng có thể khiến cho tương lai sự nghiệp của con trai hai người trở nên ảm đạm, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tương lai của cả nhà họ Vân và nhà họ Mục.
Đây là lý do thật sự khiến Mục Duy Trân và Vân Thắng Quốc tức giận.
"Haiz".
Vân Thắng Quốc thở dài rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Mục Duy Trân thì không còn nhớ tới chuyện tức giận nữa, bà ta nhanh chóng cầm theo đơn thuốc rồi gọi lái xe ra ngoài bốc thuốc.
Vân Khả Thiên tràn đầy phiền muộn lái xe đến vùng ngoại ô phía tây của thành phố Tây Kinh.
Tại nơi hẻo lánh này có một khu nhà cũ nát không quá lớn, chỉ có mấy gian phòng để ở, trông khá là hoang vắng.
Anh ta dừng xe lại, bước vào trong thì thấy một ông cụ tóc hoa râm đang quét lá rụng trong sân.
“Bác cả, cháu bị mẹ khiển trách, bảo đến đây để tự kiểm điểm”.
Vân Khả Thiên cung kính nói với ông cụ đang quét sân.
Ông cụ ngẩng đầu lên nhìn Vân Khả Thiên với ánh mắt yêu thương rồi nói.
“Ôi trời, mẹ của cháu thật là, mau vào đi”.
Vân Khả Thiên gật đầu rồi bước vào khoảng sân cũ nát.
Nơi đây vốn là nhà tổ của nhà họ Vân, sau khi nhà họ Vân phát đạt thì liền chuyển vào trong thành phố.
Mà anh cả của Vân Thắng Quốc cũng chính là ông cụ đang quét sân, ông ta tên là Vân Hiện Diệp, nhất quyết không chịu bỏ nhà tổ chuyển lên thành phố sống mà vẫn muốn ở đây bầu bạn với vợ của mình.
Mấy năm trước vợ của Vân Hiện Diệp đã qua đời vì bạo bệnh, để lại một mình Vân Hiện Diệp canh giữ ngôi nhà tổ này.
Mà nơi này cũng từ đó mà trở thành nơi tự kiểm điểm của con cháu nhà họ Vân sau mỗi lần mắc sai lầm.
Vân Khả Thiên được gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhất là mẹ của anh ta luôn có quan điểm thương cho roi cho vọt, mỗi khi Vân Khả Thiên phạm phải sai lầm thì đều bị đuổi đến đây để tự kiểm điểm cho đến lúc nào nhận thức được sai lầm của mình thì mới được thả ra ngoài.
Vân Khả Thiên đi vào một gian phòng nhỏ, ngồi ở phía trước cửa sổ, cầm lọ nước đầu nguồn trong tay ngắm nhìn, cau mày trầm ngâm.
Không lâu sau Vân Hiện Diệp đã bưng vào trong phòng hai bát cháo, ông ta đưa cho Vân Khả Thiên một bát rồi nói: “Không có cơm chiều ăn đâu, cháu ăn đỡ cháo nhé”.
Vân Khả Thiên không có cảm giác thèm ăn, nhưng cháo do chính tay bác mình nấu thì anh ta cũng không thể từ chối.
Trong khi hai người đang ăn chào thì Vân Hiện Diệp liền hỏi: "Lần này lại xảy ra chuyện gì mà cháu bị đuổi tới đây vậy?”
Vân Khả Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi mới kẻ cho bác mình biết mọi chuyện.
Vân Hiện Diệp cũng sững sờ mất một lúc, sau đó bình thường trở lại rồi chậm rãi nói.
"Chuyện này không có gì to tát. Ngày mai cháu cứ về nhà nhận lỗi với bố mẹ và nấu cho bố mình một bát cháo thì có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết".
Vân Khả Thiên cũng sửng sốt nhìn chầm chầm vào bát cháo nửa ngày trời rồi mới cười nói: “Đúng là chỉ có bác cả là có thể nghĩ ra biện pháp”.
Vân Khả Thiên vốn tưởng rằng mình sẽ bị bác mắng nhưng không ngờ sau khi bác nghe một câu chuyện huyền bí như vậy thì vẫn bình tĩnh lạ thường, còn chỉ cho anh ta cách cứu vãn tình hình, chuyện này đã khiến cho anh ta cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng dần tốt lên.
"Bác cả, sao bác lại không chuyển lên thành phố sống cùng anh chị mà cứ ở lại canh giữ ngôi nhà tổ cũ nát này làm gì?"
Tâm trạng của Vân Khả Thiên đã dần dần tốt hơn cho nên liền bắt đầu trò chuyện với bác của mình.
Anh ta cảm thấy rất tò mò, bác của anh ta có hai đứa con, một trai một gái đều là những người có ảnh hưởng lớn đến nhà họ Vân, chính xác là những đại gia ngầm. Bác cả hoàn toàn có thể chọn ở cùng với đứa con nào cũng được, còn hơn là ở một mình tại nơi cũ nát này.
Tuy nhiên cho dù anh chị họ của Vân Khả Thiên có nói như thế nào thì bác cả cũng không chịu rời khỏi nơi này, khiến cho mọi người cũng không còn cách nào khác.
Vân Hiện Diệp nghe vậy thì cười nói: "Cho dù có đi đâu thì cũng chẳng phải đều là một ngày ba bữa cơm đó thôi hay sao? Bác đã ở nhà tổ này lâu lắm rồi cho nên cũng có tình cảm sâu đậm, cho dù có ép bác cũng không đi đâu, nơi này rất tốt".
Vân Khả Thiên nhún vai, biết rằng những gì mình nói là vô ích vì vậy anh ta cũng không nói về chuyện này nữa, bắt đầu nói về những chuyện khác.
...
Tại tiệm tạp hóa Vong Ưu.
Lục Hi đang chuẩn bị đi ngủ, anh nằm ở trên giường mở diễn đàn võ giả ra rồi đăng lên một bài viết.
Trong giây lát, anh phát hiện bài đăng của mình đã được ghim lên trang đầu, có lượt thảo luận cao nhất.
"Tình huống gì đây? Chẳng lẽ lại có người nhận ra bảo bối nhanh như vậy?"
Lục Hi vui vẻ mở bài đăng ra xem lại thì phát hiện bên trong phần thảo luận có rất nhiều lời mắng chửi.
"Tên ngu xuẩn nào lại lên đây lừa đảo vậy?"
"Con mợ nó, trên đời này vậy còn tồn tại loại người này sao, đúng là thứ thiểu năng".
Nhìn Lục Hi ngủ tới mức nước miếng chảy ròng ròng, Vân Khả Thiên đành gõ cửa và nói.
“Ông chủ Lục, sao đi ngủ sớm thế?”
Lục Hi mở đôi mắt kèm nhèm ngái ngủ, sau khi nhận ra người mới đến, anh vươn vai đứng dậy.
“Cậu Vân đại giá quang lâm, thứ lỗi vì không nghênh tiếp từ xa”.
Tuy miệng thì nói mấy câu khách sáo như thế, nhưng phản ứng cơ thể đã bán đứng anh, dáng vẻ biếng nhác nghiêng nghiêng vẹo vẹo kia trông như sẽ ngả người ra ngủ tiếp bất cứ lúc nào.
Khó khăn lắm mới mò được điếu thuốc và châm lửa, hút vài hơi thật sâu, dường như bấy giờ Lục Hi mới có tinh thần.
“Ngồi đi”, Lục Hi nói.
Vân Khả Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, tìm một chỗ có thể “dung thân” giữa cả đống vỏ bao thuốc, cốc mỳ ăn liền, giấy rác và đủ thứ linh tinh khác rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Cậu Vân có chuyện gì thế?”, Lục Hi vừa nuốt khói nhả mây vừa hỏi.
Vân Khả Thiên nuốt nước bọt, cân nhắc tìm câu từ.
“Nghe nói ông chủ Lục có thể giải quyết bất kỳ rắc rối nào giúp người khác?”
“Đúng vậy”.
“Tôi có một người bạn, bị ung thư, có cách nào không?”
“Có”.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Lục Hi, Vân Khả Thiên sững sờ.
“Lẽ nào anh ta là sứ giả của thần linh ư?”
Trong lòng Vân Khả Thiên không khỏi bật ra một suy nghĩ hoang đường như thế, bởi vì ung thư là căn bệnh khiến toàn thế giới phải bó tay, anh ta cũng không nắm chắc hi vọng khi đến đây.
Thế nhưng bây giờ có thể nhận được lời hồi đáp chắc nịch như thế thì tốt quá rồi.
Còn về việc Lục Hi có phải tên lừa đảo hay không thì Vân Khả Thiên không lo lắm, khắp đất Tây Bắc này, chưa một ai dám lừa gạt thứ gì của nhà họ Vân.
Cho dù bị lừa, Vân Khả Thiên cũng tin rằng mình có thể khiến kẻ lừa đảo phải trả cái giá tương xứng.
“Nếu ông chủ Lục đã khẳng định như thế thì đành làm phiền anh rồi, một người bạn của tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hi vọng anh có thể nghĩ cách”.
Vân Khả Thiên vô cùng nghiêm túc.
Lục Hi không hề đắn đo gì đã đáp: “Không thành vấn đề, cứ theo quy tắc mà làm”.
Vân Khả Thiên gật đầu, lấy điện thoại ra gọi, nói vài câu rồi cúp.
Chốc lát sau, một người thanh niên vạm vỡ chừng khoảng ba mươi tuổi xách theo ba-lô của Vân Khả Thiên từ bên ngoài bước vào.
Vân Khả Thiên vẫy tay, người thanh niên này đưa túi cho anh ta, sau đó liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt dò hỏi.
Vân Khả Thiên xua tay, người thanh niên này lập tức quay người rời đi.
Anh ta thận trọng lấy một chiếc hộp gỗ ra khỏi ba-lô, chầm chậm đưa cho anh.
Lục Hi đón lấy, tiện tay mở ra, nhìn ngắm một lúc với vẻ mặt không biểu cảm rồi nói: “Thứ này khá đấy, bố của anh chắc là được cứu rồi”.
“Sao anh biết đó là bố tôi?”, Vân Khả Thiên ngạc nhiên hỏi lại.
Lục Hi mỉm cười: “Tôi đoán bừa thôi, đừng kích động”.
Vân Khả Thiên thở phào một hơi, sau đó lập tức nhíu mày.
“Ông chủ Lục, về chuyện này, hi vọng anh giữ bí mật”.
“Tất nhiên là thế rồi, trước giờ tôi luôn có trách nhiệm với khách hàng”.
“Thế thì tốt, xin hỏi bao giờ mới có tin tức, thời gian của tôi không còn nhiều”.
“Ngày mai nhé, anh để lại thông tin liên lạc, ngày mai tôi sẽ tìm anh”.
“Được được được”.
Vân Khả Thiên vội vàng để lại danh thiếp của mình, anh ta không ngờ sự việc có tiến triển nhanh như thế.
“Cứ vậy đi, sắc trời cũng tối rồi, tôi không giữ cậu Vân nữa nhé”.
Nghe thấy Lục Hi hạ lệnh đuổi khách, Vân Khả Thiên đành cáo từ và về nhà.
Bấy giờ mới hơn tám giờ tối, màn đêm chỉ vừa ập xuống.
Sau khi Vân Khả Thiên rời đi, Lục Hi đóng cửa tiệm, quay người đi lên tầng hai.
Lấy thanh kiếm ngọc ra khỏi hộp gỗ, ngắm nghía thứ này một lúc, trên gương mặt Lục Hi lộ ra nét cười.
Bên trong thanh kiếm ngọc này hàm chứa nguồn năng lượng cực lớn, là một vật tốt đến mức không thể tốt hơn để hiến tế.
Ngoài việc lấy được thứ có thể chữa bệnh ung thư, chắc có thể giúp anh kiếm được kha khá lợi ích.
“Nhà họ Vân có nhiều thứ hay thật”.
Lục Hi nghịch ngợm thanh kiếm ngọc, nhìn thấy giọt máu đỏ thẫm ở bên trong mà tán thưởng một câu như vậy.
Người bình thường không thể nào phát hiện ra năng lượng bên trong thanh kiếm này, nhưng Lục Hi có thể cảm nhận được bằng cách rót pháp lực mà bản thân tu luyện vào.
Tất cả năng lượng của thanh kiếm đều nằm ở giọt máu được phong ấn bên trong, trông có vẻ như người tu hành nào đó để lại tinh huyết của mình cho con cháu đời sau dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Tiếc rằng người tu hành ở thế hệ sau dần dần tuyệt tích, món bảo bối này cũng không ai nhận ra.
Đặt thanh kiếm ngọc xuống, Lục Hi lấy ra miếng ngọc bội mà Hoắc Tư Duệ đưa tới. Miếng ngọc bội hình con phượng này cũng là một cổ vật, hàm chứa chút ít linh lực của đất trời, chỉ là so với thanh kiếm này thì thua xa.
Đặt miếng ngọc bội sang một bên, Lục Hi bắt đầu triệu hồi đàn tế Long Thần, chuẩn bị đi hiến tế.
Chỉ thấy hai tay anh ôm hờ lấy lồng ngực, miệng nhả ra vài âm tiết vừa trầm đục vừa trúc trắc khiến người ta không hiểu nổi.
Tiếng rồng!
Đây cũng là vài âm tiết mà Lục Hi lấy được từ trong trí nhớ, mất tới vài tháng trời mới miễn cưỡng sử dụng được.
Bởi vì kết cấu cơ thể của con người và cự long không giống nhau, phát âm càng không giống.
Dùng kết cấu cơ thể người nói tiếng rồng, đúng là không phải chuyện đơn giản.
Thế nhưng chỉ cần tinh thông được tiếng rồng, trong đầu Lục Hi vẫn còn khá nhiều pháp thuật bằng tiếng rồng với uy lực mạnh mẽ, đến khi ấy, thực lực của anh sẽ càng thêm tiến bộ.
Khi vài âm tiết trúc trắc kia kết thúc, luồng sức mạnh dồi dào tỏa ra từ cơ thể Lục Hi thoáng chốc bao trùm cả căn phòng.
Luồng sức mạnh này tản ra khắp nơi, hình thành nên một lớp kết giới trong căn phòng, khiến nó cách biệt với thế giới. Ngay sau đó, Lục Hi cầm kiếm ngọc trong tay, nhìn miếng ngọc bội trên bàn, thoáng do dự, nhưng không động đến nó.
Sau đó, Lục Hi lại nhả ra vài âm tiết trầm đục nữa, dường như cự long đang thét gào.
Chỉ trong thoáng chốc, Lục Hi xuất hiện ở một thế giới khác.
Trên đỉnh núi sừng sững, một con rồng lớn phủ phục trước tòa cung điện khổng lồ, đang lẳng lặng nhìn về phía chân trời.
Chương 12: Hiến tế
Lục Hi thở dài, men theo vòng xoáy mà bước lên bậc thềm, bắt đầu leo núi.
Cung điện ở bên trên này là nơi đặt đàn tế Long Thần, mỗi lần tới hiến tế, Lục Hi cứ cảm thấy đau đầu.
Bởi lẽ không biết vì nguyên do gì, ở nơi này, ngươi chỉ có thể bước từng bước một, đến cả việc đi nhanh thôi cũng cực kỳ khó khăn, lực hút của lòng đất phải gấp mười lần lực hút của Trái Đất.
Mỗi lần leo núi, với thể chất cự long của mình, anh cực kỳ chật vật.
Bước từng bước leo lên, bước chân của Lục Hi ngày càng nặng nề, đi hết hơn ba tiếng đồng hồ, sau cùng đến khi mệt rã rời anh mới đứng trước cửa đàn tế Long Thần.
Đi qua hai cánh cửa lớn với chiều cao ba mươi mét đang mở toang, Lục Hi trở nên nhỏ xíu như một con kiến đang tiến vào căn biệt thự của loài voi.
Nhìn sảnh lớn không cần ánh sáng vẫn rực rỡ ngời ngời và mênh mang như vô cùng vô tận, Lục Hi lại phải cảm thán, nhân loại nhỏ bé tới cỡ nào.
Hai tay Lục Hi giơ ngọc kiếm lên cao, miệng lại nhả ra vài tiếng rồng thêm lần nữa.
Trong thoáng chốc, một luồng sức mạnh nghiêng trời lệch đất từ chân trời giáng xuống, tràn ngập sảnh lớn của đàn tế.
Kiếm ngọc trong tay Lục Hi chầm chậm bay lên, chỉ thoáng chốc đã phân tán thành sức mạnh nguyên thủy nhất, biến mất không dấu vết.
Chẳng bao lâu sau, trong không khí ngưng tụ thứ ánh sáng vàng kim tạo thành một cái đồng hồ cát trong suốt, bên trong đựng đầy sỏi vụn màu vàng kim, lơ lửng bên cạnh Lục Hi.
Lục Hi biết, đây chính là thần ân đạt được khi hiến tế, số thần ân này có thể hoán đổi thành bất cứ thứ gì mà anh muốn.
Đồng thời, trước mặt anh xuất hiện một màn sáng dạng như ống quyển, bên trên có rất nhiều lựa chọn.
Lục Hi quan sát một lúc, mục lựa chọn đầu tiên là các vật phẩm hệ sinh mệnh.
Qua nhiều lần hiến tế, Lục Hi biết rằng trong lòng mình muốn thứ gì thì lựa chọn xuất hiện trên ống quyển càng gần với suy nghĩ trong lòng. Con rồng thần này dường như có thể nhìn thấy tâm tư của người khác, đôi lúc Lục Hi nghĩ tới mà thấy sợ hãi.
Ấn vào lựa chọn sinh mệnh, bên trong xuất hiện hàng trăm vật phẩm lớn nhỏ, Lục Hi quan sát từng thứ một.
“Trái cấm: Dùng xong tăng thêm năm năm tuổi thọ”.
“Đan dược hồi xuân: Làm chậm quá trình lão hóa”.
“Trái tim Bạch Hổ: Tăng cường thể chất, kéo dài tuổi thọ, thời hạn hiệu lực ngẫu nhiên”.
Nhìn mấy chục lựa chọn hiện ra mà không quá hài lòng, sau cùng, Lục Hi chọn một loại khác.
“Nước đầu nguồn: Loại bỏ tất cả trạng thái tiêu cực của cơ thể, kéo dài tuổi thọ, thời hạn hiệu lực ngẫu nhiên”.
Ung thư chắc cũng được tính vào trạng thái tiêu cực, thứ này chắc là dùng được, huống hồ còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tuy rằng thời hạn hiệu lực của nó rất ngẫu nhiên, nhưng lỡ như may mắn thì Vân gia hời to.
Nhẹ nhàng ấn vào lựa chọn “nước đầu nguồn”, một chiếc bình nhỏ trong suốt đựng nước đầu nguồn không biết được làm từ chất liệu gì bỗng bay ra, lơ lửng bên cạnh Lục Hi.
Đúng lúc này, thần ân màu vàng bên trong chiếc đồng hồ cát bắt đầu chảy đầy xuống đất, chỉ trong thoáng chốc đã hao hết hai phần ba, Lục Hi nhìn thôi cũng đủ đau lòng.
“Mẹ kiếp, lần này cũng chẳng hời được bao nhiêu”.
Chửi thầm một câu, Lục Hi bắt đầu lựa chọn món đồ còn lại.
Lúc này đây, màn hình màu vàng cũng trở nên méo mó, các vật phẩm bắt đầu thay đổi và được sắp xếp lại thứ tự.
Các lựa chọn được hiển thị ở mục đầu tiên đã đổi thành vật phẩm tăng cường thể chất, đồng thời rất nhiều món đồ xuất hiện trước đó cũng biến mất.
Lục Hi biết điều này là do thần ân trong đồng hồ cát không còn đủ, những món đồ hiện ra trên màn hình chỉ là những thứ mà anh còn có thể mua được với số thần ân hiện tại.
Lục Hi lắc đầu, thầm nghĩ: “Lão rồng già này, đúng là đọc hết nội tâm người khác”.
Xem lần lượt từng món đồ trên đó, Lục Hi bắt đầu chửi mắng con rồng kia.
Cũng không phải vì anh to gan lớn mật, mà bởi vì Lục Hi phát hiện ra con rồng này không cần sự tôn trọng của người khác, cũng chẳng cần ai ngưỡng vọng: chỉ cần ngươi hiến tế, những việc khác đối với rồng thần đại nhân chẳng đáng kể gì, ông ta khá rộng lượng đấy.
Thế nhưng, anh vẫn không dám nói thẳng ra ngoài, lỡ như con rồng già này khó ở, đụng đúng lúc xui xẻo, bản thân anh cũng không chịu nổi đâu.
Chốc lát sau, Lục Hi phát hiện ra một món đồ khá thú vị.
“Bộ giáp khắc chữ”.
“Bộ thứ nhất: khí huyết trào dâng, có thể nâng cao huyết khí và sức mạnh của cơ thể”.
“Bộ thứ hai: tấn công dễ dàng, có thể nâng cao độ nhanh nhạy”.
“Bộ thứ ba: ông hoàng chiến đấu, tăng cao sĩ khí và khả năng bộc phát”.
“Bộ thứ tư: giữ tính mạng, tăng cao khả năng sống sót”.
“Bộ thứ năm: đột kích trong bóng tối, giảm khả năng tấn công của quân địch”.
“Bộ thứ sáu: trái tim của đất mẹ, tăng khả năng phòng ngự”.
“Bộ thứ bảy: phản công điên cuồng, tăng khả năng tấn công của quân ta”.
“Bảy bộ tổng hợp: toàn tâm toàn ý tấn công, không cần phòng ngự, có tỉ lệ tiêu diệt địch lên đến năm mươi phần trăm”.
“Shhh... Mẹ kiếp, còn có cả thứ này à?”
Xem kỹ càng một lượt, Lục Hi không khỏi hít một hơi sâu, kinh ngạc đến mức hô lên.
Mỗi một món đồ ở nơi này đều có sức hút trí mạng với các võ giả, bởi thuộc tính của chúng là “phụ kiện” gắn kèm với họ.
Hai võ giả với thực lực ngang sức ngang tài, nếu ai trong số đó sở hữu một bộ giáp này, há chẳng phải tự dưng cao thêm một bậc, khó lòng thất bại ư?
Nếu gom đủ bảy bộ này là tương đương với một cao thủ thông thường, cũng sở hữu thực lực chiến đấu của tông sư võ đạo rồi, quá đỉnh luôn.
Quan trọng nhất là loại áo giáp này có thể “đính kèm” lên bất cứ ai, chỉ cần “đóng dấu” bộ giáp khắc chữ lên bộ phận tương ứng là nhận được thuộc tính của nó rồi.
Lục Hi cười đến mức nở hoa trong lòng, tạm thời anh chưa cần đến mấy thứ này, nhưng người cần chúng thì nhiều lắm, lấy ra bán lấy tiền, chắc chắn sẽ được giá tốt.
Bây giờ anh nghèo rớt mồng tơi, tiền tài gom góp được trong bao nhiêu năm làm lính đánh thuê đã chia hết cho thuộc hạ hoặc an ủi thân nhân đồng đội chết trận sau chiến dịch Cự Long, bản thân anh chẳng giữ lại bao nhiêu.
Hiện tại anh cần gấp một lượng tiền khá lớn, dù sao thì đợi người ta mang đồ tới tặng quá là chậm luôn.
Có tiền rồi, nếu mình tìm thấy thứ gì hay ho là có thể mua luôn, đồng nghĩa với việc đẩy nhanh tốc độ tu luyện của bản thân.
Nghĩ đến đây, Lục Hi ấn vào mà không hề do dự.
Bộ giáp bằng da thú khắc dòng chữ khí huyết trào dâng bay ra ngoài, lơ lửng bên cạnh Lục Hi.
Thần ân bên trong chiếc đồng hồ cát màu vàng bỗng chốc hao đi khá nhiều, chỉ còn lại một chút xíu.
Chương 13: Số hưởng
Lục Hi lắc đầu định rời đi, chút thần ân này hẳn là không đổi được món gì rồi.
Ngay lúc anh định đi thì màn sáng mờ đi, sau đó lại sáng lên.
Một chiếc nhẫn bằng đá quý màu đỏ lửa đơn độc hiện ra trong màn sáng.
“Suối tiên bất lão: Kéo dài thời gian làm chuyện phòng the”.
“Đệch, lão rồng già này sao cái gì cũng có hết thế?”
Lục Hi không khỏi bật thốt nói.
Thảo nào, mấy thứ kỳ lạ hiếm thấy cũng có thể xuất hiện thế này, có phải vị Long Thần này thô tục quá rồi không, sao trông không đứng đắn thế nhỉ?
Vừa nói thế Lục Hi lại cảm thấy không đúng, vội vàng che miệng mình lại.
Quan sát hồi lâu cũng không thấy có gì bất thường, anh mới yên tâm.
Xem ra đúng là thế, chỉ cần hiến tế thì lão rồng già này chẳng còn quan tâm đến những thứ khác.
Sau khi thấy không có vấn đề gì, Lục Hi nhấn vào chiếc nhẫn đó.
Chiếc nhẫn bay ra đến cạnh Lục Hi, tất cả thần ân cũng bị tiêu hao sạch sẽ, không chừa lại một giọt.
“Mẹ kiếp, lão rồng già này đúng là xảo quyệt, đừng nói là muốn lừa sạch mình đấy nhé”.
Lục Hi lắc đầu, anh nhận ra lão rồng già này cực kỳ gian xảo, thần ân hiến tế xong thì không chừa lại một giọt nào cả.
Thở dài một hơi, Lục Hi thu dọn đồ đạc đã hiến tế định rời đi.
Đột nhiên.
Một giọng nói xa lạ như thể xuyên qua vô vàn dòng thời gian vang lên.
“Chàng trai, xét thấy mắt nhìn của cậu rất tốt, ta tặng cậu biệt danh ‘Số hưởng’ để nhắc cậu phải nhanh chóng hiến tế, nó sẽ tăng cường thể chất của cậu. Nên biết cậu nuốt một con rồng, với tốc độ trưởng thành thể chất hiện giờ của cậu sẽ không thể nào chịu được huyết mạch của gia tộc Cự Long thức tỉnh, đến lúc đó cơ thể và linh hồn của cậu đều bị sức mạnh của Cự Long hủy hoại”.
“Cái gì?”
Lục Hi vừa nghe thế cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Rốt cuộc là sao?”
Lục Hi lớn giọng hỏi.
Thế nhưng lúc này tất cả sức mạnh trong đại điện đều tản đi như thủy triều, câu hỏi của anh không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
“Mẹ nó”.
Lục Hi chửi thề một câu, sau đó nhận ra hóa ra chuyện không đơn giản.
“Có phải ông đây bị gạt rồi không?”
Lục Hi bắt đầu nghi ngờ có phải là từ lúc mình ăn con rồng đó thì đã rơi vào bẫy của lão già này rồi không?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, xem ra phải tranh thủ trong chuyện hiến tế. Anh vẫn không dám nghi ngờ lời nói của lão rồng già này, chuyện này liên quan đến mạng sống của mình đấy.
Lục Hi thầm đọc mấy ký tự tiếng rồng, một lúc sau anh xuất hiện trong phòng mình.
Nhìn mấy vật phẩm hiến tế trong phòng và mấy câu cuối cùng của lão rồng già đó, Lục Hi lại cảm thấy đau đầu.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không phải cách hay, Lục Hi quyết định cứ giải quyết xong việc trong tay trước.
Lấy điện thoại ra chụp lại chiếc nhẫn suối tiên bất lão và tỏa ra nhiệt huyết hừng hực kia rồi mở diễn đàn bàn luận của võ giả trên điện thoại ra.
Diễn đàn này là diễn đàn thảo luận về võ đạo lớn nhất thế giới, trong đó có các môn phái, gia tộc lâu đời, người Hoa ở nước ngoài, nhân vật bí ẩn.
Là một võ giả, Lục Hi cũng thường lướt xem diễn đàn này, đọc các bài thảo luận và tranh luận về võ đạo.
Mấy thứ này đăng lên diễn đàn này thì cực kỳ thích hợp.
Đăng ký thêm một acc clone đặt tên là “Số hưởng”, sau đó Lục Hi đăng hai tấm hình này kèm theo một bài viết lên diễn đàn. Mỗi món có giá mở đầu là một trăm nghìn, nếu có nhiều người mua, ai trả giá cao sẽ có được món đồ này.
So sánh thuộc tính của hai món đồ này thì giá một trăm nghìn đúng là rất thấp.
Nhưng Lục Hi suy xét đến khả năng mọi người xem món đồ kỳ ảo này là một trò cười.
Thế nên anh để giá rất thấp, một trăm nghìn, trong mắt con cháu các gia tộc võ đạo thì không là gì, rất có thể họ sẽ có ý định muốn mua về chơi thôi.
Chỉ cần có người mua một món, hiệu quả của nó chắc chắn đủ để gây ra chấn động, sau đó món đồ cũng không còn giá này nữa.
Chỉ cần có đủ đồ hiến tế thì lão rồng già đó có ở đâu cũng không thiếu mấy món đồ tốt này, sau này có thứ có thể kiếm tiền.
Thu xếp hết thảy mọi thứ, Lục Hi ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, anh không thèm thay đồ mà trèo luôn lên giường.
Ngày hôm sau.
Lục Hi ở trong tiệm tạp hóa của mình gọi cho Vân Khả Thiên.
Không lâu sau, Vân Khả Thiên nhanh chóng chạy đến.
Lục Hi lấy nước suối nguồn ra đưa cho Vân Khả Thiên nói.
“Về đưa cho bệnh nhân uống, có lẽ sẽ không sao, không chừng còn có thể kéo dài tuổi thọ, chúng ta hết nợ nhé”.
“Cái gì? Còn có thể kéo dài tuổi thọ?”
Vân Khả Thiên không dám tin nhìn Lục Hi.
“Phải, nhưng có thể kéo dài bao nhiêu vẫn phải xem tạo hóa của người bệnh”.
“Chuyện này, chuyện…”
Vân Khả Thiên quả thật không dám tin nói với Lục Hi.
Nhìn chiếc bình nhỏ không biết được làm bằng chất liệu gì có chứa chất lỏng màu trắng bên trong, Vân Khả Thiên siết chặt nó trong tay.
Lục Hi nói những điều thần kỳ quá, khiến Vân Khả Thiên có cảm giác không chân thật.
Nhưng hiện giờ đây là cọng rơm duy nhất có thể cứu được bố anh ta, anh ta không tin cũng phải tin.
Không có thời gian nói mấy lời khách sáo, anh ta vội vàng tạm biệt Lục Hi rồi chạy về nhà.
Bố anh ta đang tu dưỡng tại nhà, anh ta vội vàng mang về bố mình uống. Nếu có tác dụng thật thì sẽ cứu được vận mệnh của cả hai gia tộc.
Lúc này trong phòng khách của nhà Vân Thắng Quốc, một ông lão mặc đồ thời Đường khoảng hơn sáu mươi tuổi, trông đầy sức sống đang bắt mạch cho Vân Thắng Quốc.
Mục Duy Trân ngồi bên cạnh tỏ ra căng thẳng như thể phạm nhân đang đợi phán quyết cuối cùng.
Chương 14: Đứa con trai ngốc nghếch
Ông cụ mặc cổ phục này chính là Diệp Phùng Xuân, chính là Quốc y thánh thủ được Mục Duy Trân dùng quan hệ mời tới từ thủ đô.
Trong lĩnh vực trung y, có thể nói Diệp Phùng Xuân là người đứng đầu, học trò của ông ta có mặt ở khắp mọi miền đất nước, ông ta cũng đã viết rất nhiều báo cáo y học uy tín, nổi danh cả trong nước lẫn ngoài nước.
Điều đáng nói là ông ta chẳng những có địa vị cao trong giới trung y mà còn có địa vị cao ở chốn quan trường, chính là một nhân vật không hề tầm thường.
Vốn dĩ với thân phận của Mục Duy Trân thì hoàn toàn không thể mời được Quốc y thánh thủ tới đây, nhưng Mục Duy Trân đã không ngần ngại chi tiền mạnh tay, vận dụng hết tất cả những mối quan hệ mà mình có, cố gắng nhờ vả rất nhiều người tác động cho nên ông ta mới đồng ý ra tay.
Vào lúc này, trong lòng Mục Duy Trân đã căng thẳng đến cực điểm, bà ta rất sợ rằng Diệp Phùng Xuân sẽ nói bệnh tình của chồng mình không còn hy vọng gì nữa.
Lúc đó thì bọn họ sẽ thật sự tuyệt vọng.
Trong lúc bắt mạch, Diệp Phùng Xuân từ đầu đến cuối vẫn cau mày thật chặt, sau khi thả cổ tay của Vân Thắng Quốc ra thì ông ta cũng chỉ liếc nhìn hai người một cái chứ không vội vàng lên tiếng.
Trong lòng Mục Duy Trân hết sức lo lắng nhưng cũng không dám lên tiếng.
Còn Vân Thắng Quốc thì dường như đã quen với tình cảnh này, cho dù bản thân bị mắc bệnh nan y nhưng trông ông ta vẫn hết sức bình tĩnh.
"Ông Diệp, xin ông cứ nói thẳng, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở đời, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi".
Nghe Vân Thắng Quốc nói vậy thì Diệp Phùng Xuân liền gật đầu tán dương, ông ta khẽ vuốt bộ râu trắng dài ba tấc của mình rồi nói.
"Nếu như ông đã có ý chí như vậy thì nói không chừng bệnh tình vẫn còn có cơ may chuyển biến tốt lên".
"Thật sao ông Diệp?"
Còn chưa đợi Vân Thắng Quốc lên tiếng thì Mục Duy Trân đã thốt lên.
“Ừm”, Diệp Phùng Xuân gật đầu nói: “Ung thư quả thật là một căn bệnh nan y, nhưng vẫn có một số rất ít những trường hợp bệnh nhân có thể khỏi bệnh hoàn toàn”.
"Vậy ông thấy sao?"
Nghe Diệp Phùng Xuân nói rằng vẫn còn hy vọng, Vân Thắng Quốc không còn giữ được bình tĩnh, nét mặt liền trở nên hưng phấn.
"Như vậy đi, để tôi kê cho ông vài thang thuốc, ông nhớ phải uống thuốc đúng giờ, nhưng quan trọng nhất là ông phải luôn giữ được tâm trạng lạc quan thoải mái thì hệ miễn dịch của cơ thể mới hoạt động tốt, cơ hội chữa khỏi bệnh sẽ cao hơn một chút".
Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân gật đầu liên tục, vẻ mặt đầy cảm kích.
Diệp Phùng Xuân lấy giấy bút từ bên trong chiếc rương nhỏ mình luôn mang theo bên người rồi bắt đầu kê đơn.
Thật ra trong lòng Diệp Phùng Xuân biết mặc dù căn bệnh này cũng có những trường hợp có thể trị khỏi nhưng cơ hội rất mỏng manh xa vời, tỉ lệ trị khỏi là một phần mười triệu, cũng có thể nói là gần như không có cơ hội.
Ông ta chẳng qua cũng chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi mà thôi.
Ngay lập tức, một đơn thuốc cường khí bổ huyết đã được kê ra, ông ta đưa nó cho Vân Thắng Quốc rồi nói.
"Tôi sẽ ở đây vài ngày, nếu như có vấn đề thì hai người có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào".
Vân Thắng Quốc vội vàng nói: "Vậy thì tốt quá, tôi sẽ thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho ông".
Diệp Phùng Xuân xua tay nói: "Không cần đâu, học trò của tôi nghe tin tôi tới đây thì nhất định muốn gặp tôi để thể hiện lòng hiếu thảo của mình. Tôi cũng không thể từ chối học trò của mình cho nên đã đồng ý rồi, sẽ không làm phiền ông bà nữa".
"Đúng là đi đến đâu cũng có thể gặp được học trò của ông Diệp".
"Đã nói quá lời rồi".
Diệp Phùng Xuân khoan thai vuốt râu, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Vân Khả Thiên vội vàng chạy vào nói: "Bố, bệnh tình của bố có thể được chữa khỏi rồi".
"Bộ dạng vội vội vàng vàng như thế còn ra thể thống gì!"
Thấy con trai của mình cuống quýt, Mục Duy Trân ngay lập tức khiển trách.
Sau đó Vân Khả Thiên mới nhận ra vẫn còn có khách ở đây cho nên liền nhanh chóng đứng lại.
“Đây là ông Diệp từ thủ đô đến xem bệnh cho bố của con, con còn không mau chào ông Diệp đi”.
Mục Duy Trân nghiêm khắc nhắc nhở con trai.
“Xin chào ông Diệp”, Vân Khả Thiên cúi đầu lễ phép chào hỏi.
“Ha ha, được rồi, lúc nãy cậu vừa nói rằng bệnh tình của bố mình đã có thể chữa được rồi, vậy rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?”
Diệp Phùng Xuân là bậc thầy y học cho nên tất nhiên sẽ cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, lúc nãy nghe thấy Vân Khả Thiên nói vậy thì liền thuận miệng hỏi một câu.
Vân Khả Thiên liếc nhìn bố mẹ của mình, lúc này lại khúm núm không dám nói.
Bởi vì chuyện này quá huyền bí, ở đây lại đang có người ngoài, anh ta thật sự khó mà nói ra.
Lúc này Mục Duy Trân mới nói: "Ông Diệp đang hỏi con kìa, sao con không trả lời?"
Nhìn ánh mắt nghiêm khắc của mẹ mình, Vân Khả Thiên nghĩ đến tình trạng bệnh của bố mình cũng không thể chậm trễ hơn được nữa nên liền nói.
“Bố mẹ, đây là một lọ nước thần kì mà con nhận được từ một vị cao nhân, vị cao nhân đó nói sau khi uống vào chẳng những có thể chữa khỏi bệnh của bố mà còn có thể kéo dài tuổi thọ”.
Nói xong, Vân Khả Thiên liền đưa lọ nước đầu nguồn cho bố mình.
“Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm”.
Mục Duy Trân giật lấy cái lọ từ tay con trai, đập nó xuống đất rồi giận dữ nói.
“Bố mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con không được giao du với những kẻ lừa đảo ở bên ngoài, con chẳng những không nghe mà còn đi tin tưởng vào những điều hoang đường này, đúng là xấu hổ thay cho nhà họ Vân”.
"Không!"
Vân Khả Thiên đau khổ kêu lên, vội vàng chạy tới nhặt cái lọ. Anh ta nhìn kĩ lại thì cảm thấy rất may mắn vì cái lọ không bị vỡ, không biết là nó được làm bằng chất liệu gì. Vân Khả Thiên lúc này mới yên tâm.
Nhìn thấy con trai mình đắm chìm vào những thứ vớ vẩn như vậy, Mục Duy Trân lại giận dữ không thôi, bất lực lắc đầu.
“Nếu như con còn không chịu tỉnh ngộ thì mau cút xuống khu nhà Tây Sơn đi, cứ ở đó mà tĩnh tâm suy nghĩ cho kĩ”.
Mục Duy Trân tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch vì con trai của mình vẫn chưa chịu tỉnh ngộ, lồng ngực của bà ta không ngừng phập phồng
Bà ta là đệ nhất phu nhân của tỉnh Tây Bắc, xuất thân trong một gia đình nhiều đời làm quan, chưa bao giờ bà ta tỏ ra tức giận đến như vậy.
Thấy chồng đã bị bệnh nan y mà con trai lại còn nông cạn tin vào những chiêu trò của bọn thầy bà lừa đảo, trong lòng bà ta lại càng xót xa, cho nên mới không thể kiềm chế được mà phải quát tháo.
Vân Thắng Quốc cũng tỏ ra rất thất vọng, vào thời điểm quan trọng này thế mà biểu hiện của con trai lại khiến cho ông ta cảm thấy quá mất mặt, nếu như ông ta chết đi rồi thì đứa con trai ngốc nghếch của ông ta làm sao có thể tồn tại được ở chốn quan trường?
Thấy bố mẹ tức giận như vậy, Vân Khả Thiên cũng nén nỗi bất bình trong lòng, không dám nói thêm gì nữa.
Lọ nước đầu nguồn mà Lục Hi đưa cho anh ta đúng là quá sức huyền bí, nói thật chính anh ta cũng không mấy tin vào chuyện này.
Tuy nhiên sau khi đã nhìn thấy chuyện của Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki, anh ta thật sự không cảm thấy Lục Hi là một kẻ lừa đảo.
Hơn nữa nếu như bố của anh ta uống lọ thuốc này mà không có tác dụng thì cũng chẳng có chuyện gì tệ hơn có thể xảy ra được.
Chương 15: Đúng là thứ thiểu năng
Nếu như lọ nước này không có tác dụng thì Vân Khả Thiên cũng có đủ tự tin rằng mình có thể lấy thanh kiếm ngọc về sau đó khiến cho Lục Hi phải trả giá.
Chỉ có điều trước mắt anh ta cũng không thể tiếp tục tỏ ra chống đối bố mẹ mình, cuối cùng vẫn phải chậm rãi suy nghĩ biện pháp.
"Con xin lỗi bố mẹ, con sẽ tới khu nhà Tây Sơn để tự kiểm điểm".
Vân Khả Thiên trước hết cuối đầu nhận sai với bố mẹ, sau đó lại quay sang cúi đầu với Diệp Phùng Xuân rồi mới xoay người rời đi.
Thấy con trai đã rời đi, Mục Duy Trân cũng bớt tức giận, quay sang nói với Diệp Phùng Xuân.
"Thật xin lỗi, đã khiến cho ông Diệp chê cười rồi".
Diệp Phùng Xuân cười nói: "Không sao, cậu Vân cũng chỉ do quá quan tâm đến bệnh tình của bố mình cho nên mới bị lừa gạt mà thôi, hiếu thảo đáng khen".
Thật ra khi Diệp Phùng Xuân nghe thấy Vân Khả Thiên nói về lọ nước thần kì kia thì trong lòng cũng cảm thấy rất buồn cười, trên đời này làm gì có chuyện thần kì như vậy.
Con trai của Vân Thắng Quốc thật sự là nực cười tới cực điểm, trí tuệ cực kì kém cỏi, chắc chắn không thể nào phát triển được.
Tất nhiên một người lão luyện như ông ta sẽ không bao giờ thể hiện thái độ ra ngoài mặt, ông ta chỉ an ủi hai người vài câu rồi liền rời đi.
Sau khi Diệp Phùng Xuân rời đi, vợ chồng Vân Thắng Quốc nhìn nhau rồi cả hai đều lắc đầu thở dài.
Biểu hiện của đứa con trai thật sự khiến cho hai người mất mặt, nhất là ở trước mặt một nhân vật nổi tiếng như Diệp Phùng Xuân thì biểu hiện của Vân Khả Thiên đã khiến cho bọn họ không thể nào chịu đựng nổi.
Phải biết rằng Diệp Phùng Xuân là người có quan hệ rộng rãi ở thủ đô, thường xuyên qua lại với những nhân vật hết sức quyền lực.
Chỉ cần ông ta vô tình nói ra một câu cũng có thể khiến cho tương lai sự nghiệp của con trai hai người trở nên ảm đạm, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tương lai của cả nhà họ Vân và nhà họ Mục.
Đây là lý do thật sự khiến Mục Duy Trân và Vân Thắng Quốc tức giận.
"Haiz".
Vân Thắng Quốc thở dài rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Mục Duy Trân thì không còn nhớ tới chuyện tức giận nữa, bà ta nhanh chóng cầm theo đơn thuốc rồi gọi lái xe ra ngoài bốc thuốc.
Vân Khả Thiên tràn đầy phiền muộn lái xe đến vùng ngoại ô phía tây của thành phố Tây Kinh.
Tại nơi hẻo lánh này có một khu nhà cũ nát không quá lớn, chỉ có mấy gian phòng để ở, trông khá là hoang vắng.
Anh ta dừng xe lại, bước vào trong thì thấy một ông cụ tóc hoa râm đang quét lá rụng trong sân.
“Bác cả, cháu bị mẹ khiển trách, bảo đến đây để tự kiểm điểm”.
Vân Khả Thiên cung kính nói với ông cụ đang quét sân.
Ông cụ ngẩng đầu lên nhìn Vân Khả Thiên với ánh mắt yêu thương rồi nói.
“Ôi trời, mẹ của cháu thật là, mau vào đi”.
Vân Khả Thiên gật đầu rồi bước vào khoảng sân cũ nát.
Nơi đây vốn là nhà tổ của nhà họ Vân, sau khi nhà họ Vân phát đạt thì liền chuyển vào trong thành phố.
Mà anh cả của Vân Thắng Quốc cũng chính là ông cụ đang quét sân, ông ta tên là Vân Hiện Diệp, nhất quyết không chịu bỏ nhà tổ chuyển lên thành phố sống mà vẫn muốn ở đây bầu bạn với vợ của mình.
Mấy năm trước vợ của Vân Hiện Diệp đã qua đời vì bạo bệnh, để lại một mình Vân Hiện Diệp canh giữ ngôi nhà tổ này.
Mà nơi này cũng từ đó mà trở thành nơi tự kiểm điểm của con cháu nhà họ Vân sau mỗi lần mắc sai lầm.
Vân Khả Thiên được gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhất là mẹ của anh ta luôn có quan điểm thương cho roi cho vọt, mỗi khi Vân Khả Thiên phạm phải sai lầm thì đều bị đuổi đến đây để tự kiểm điểm cho đến lúc nào nhận thức được sai lầm của mình thì mới được thả ra ngoài.
Vân Khả Thiên đi vào một gian phòng nhỏ, ngồi ở phía trước cửa sổ, cầm lọ nước đầu nguồn trong tay ngắm nhìn, cau mày trầm ngâm.
Không lâu sau Vân Hiện Diệp đã bưng vào trong phòng hai bát cháo, ông ta đưa cho Vân Khả Thiên một bát rồi nói: “Không có cơm chiều ăn đâu, cháu ăn đỡ cháo nhé”.
Vân Khả Thiên không có cảm giác thèm ăn, nhưng cháo do chính tay bác mình nấu thì anh ta cũng không thể từ chối.
Trong khi hai người đang ăn chào thì Vân Hiện Diệp liền hỏi: "Lần này lại xảy ra chuyện gì mà cháu bị đuổi tới đây vậy?”
Vân Khả Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi mới kẻ cho bác mình biết mọi chuyện.
Vân Hiện Diệp cũng sững sờ mất một lúc, sau đó bình thường trở lại rồi chậm rãi nói.
"Chuyện này không có gì to tát. Ngày mai cháu cứ về nhà nhận lỗi với bố mẹ và nấu cho bố mình một bát cháo thì có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết".
Vân Khả Thiên cũng sửng sốt nhìn chầm chầm vào bát cháo nửa ngày trời rồi mới cười nói: “Đúng là chỉ có bác cả là có thể nghĩ ra biện pháp”.
Vân Khả Thiên vốn tưởng rằng mình sẽ bị bác mắng nhưng không ngờ sau khi bác nghe một câu chuyện huyền bí như vậy thì vẫn bình tĩnh lạ thường, còn chỉ cho anh ta cách cứu vãn tình hình, chuyện này đã khiến cho anh ta cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng dần tốt lên.
"Bác cả, sao bác lại không chuyển lên thành phố sống cùng anh chị mà cứ ở lại canh giữ ngôi nhà tổ cũ nát này làm gì?"
Tâm trạng của Vân Khả Thiên đã dần dần tốt hơn cho nên liền bắt đầu trò chuyện với bác của mình.
Anh ta cảm thấy rất tò mò, bác của anh ta có hai đứa con, một trai một gái đều là những người có ảnh hưởng lớn đến nhà họ Vân, chính xác là những đại gia ngầm. Bác cả hoàn toàn có thể chọn ở cùng với đứa con nào cũng được, còn hơn là ở một mình tại nơi cũ nát này.
Tuy nhiên cho dù anh chị họ của Vân Khả Thiên có nói như thế nào thì bác cả cũng không chịu rời khỏi nơi này, khiến cho mọi người cũng không còn cách nào khác.
Vân Hiện Diệp nghe vậy thì cười nói: "Cho dù có đi đâu thì cũng chẳng phải đều là một ngày ba bữa cơm đó thôi hay sao? Bác đã ở nhà tổ này lâu lắm rồi cho nên cũng có tình cảm sâu đậm, cho dù có ép bác cũng không đi đâu, nơi này rất tốt".
Vân Khả Thiên nhún vai, biết rằng những gì mình nói là vô ích vì vậy anh ta cũng không nói về chuyện này nữa, bắt đầu nói về những chuyện khác.
...
Tại tiệm tạp hóa Vong Ưu.
Lục Hi đang chuẩn bị đi ngủ, anh nằm ở trên giường mở diễn đàn võ giả ra rồi đăng lên một bài viết.
Trong giây lát, anh phát hiện bài đăng của mình đã được ghim lên trang đầu, có lượt thảo luận cao nhất.
"Tình huống gì đây? Chẳng lẽ lại có người nhận ra bảo bối nhanh như vậy?"
Lục Hi vui vẻ mở bài đăng ra xem lại thì phát hiện bên trong phần thảo luận có rất nhiều lời mắng chửi.
"Tên ngu xuẩn nào lại lên đây lừa đảo vậy?"
"Con mợ nó, trên đời này vậy còn tồn tại loại người này sao, đúng là thứ thiểu năng".