Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Giải Tỏa Căng Thẳng
Sau cuộc họp kéo dài 3 tiếng đồng hồ đã làm cho Di Linh thấy mệt mỏi. Lúc này ngoài trời đã nhá nhem tối. Thường thì người ta đã tan làm, về nhà nấu một bữa cơm thịnh xoạn rồi.
Di Linh lúc này về ghế ngồi dựa ra sau, nhắm mắt lại.
- Chị chuẩn bị về chưa ạ! - Linh An đi vào hỏi.
Di Linh mở mắt nặng nhọc nhìn bâng quơ.
- Hmmm! cho người chuẩn bị xe đi! - Nói rồi cô đứng dậy chỉnh lại đầu tóc rồi cầm túi sách lên.
Sau đó cô và Linh An cùng đi xuống sảnh chính.
Lúc này nhân viên đã tan tầm hết rồi. Nên rất yên tĩnh, đến nỗi chỉ nghe tiếng giày cao gót miết vào nền nhà.
Vừa lúc ấy xe đã đợi sẵn ở dưới, cô lên xe. Mọi thứ cứ đều đều vậy. Khi xe đã đi được một lúc thì Di Linh bỗng nổi hứng.
- Mỗi khi mệt mỏi thì em sẽ đi đâu để giải tỏa căng thẳng? - Cô vẫn nghiêng người, dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài. Hỏi Linh An đang ngồi ở ghế phụ
Linh An hơi ngờ ngợ vì sợ Sếp không hỏi mình.
- Em ý ạ!.
- Ừ!.
- Mỗi khi buồn chán thì em hay đi nhậu ở mấy quán ăn vỉa hè! - Linh An sợ nói làm Di Linh khó chịu nên rất dè chừng.
- Quán ăn vỉa hè sao? - Di Linh hơi nhướng mày suy nghĩ. Vì cô chưa bao giờ ăn ở mấy chỗ như vậy.
Sau một hồi im lặng thì cô nói:.
- Đi thôi! tới quán ăn vỉa hè để giải tỏa đi!.
Cô thoải mái nói.
Linh An hơi ngạc nhiên với câu nói của cô.
- À! vâ....vâng!.
Xe chuyển hướng đi để đi tới nơi mà Linh An nói. Một lúc sau thì xe của cô dừng lại ở một con phố sầm uất. Cô tùy tiện cởi bỏ áo khoác ngoài ra. Cột lại tóc với kiểu đuôi ngựa qua loa. Cô làm sao cho bản thân không sang trọng như mọi khi.
- Sếp! chị làm gì vậy? - Linh An hơi ngạc nhiên hỏi.
- Thích ứng với hoàn cảnh! mọi người xung quanh thì ăn mặc đơn giản thế kia cơ mà! Chị không muốn làm người đặc biệt ngay cả khi đã tan ca.
Cô nói rồi đi xuống xe, theo sau là Linh An.
Đó là một con phố ăn khuya của người dân, khách du lịch cũng thường tới.
Có rất nhiều quán ăn, đủ các loại đồ ăn. Từ cay, ngọt, chua. Di Linh đị dọc con phố, cô cảm thấy những thứ đơn giản như vầy khéo lại còn thu hút cô hơn.
Rồi bỗng trong đầu cô vụt qua ý nghĩ.
Giá mà được cùng người mình yêu đi dưới con phố này thì hay biết mấy. Sẽ rất thú vị lắm cho mà xem.Nhưng cô lại thấy mình thật ngớ ngẩn. Rõ là muốn cùng anh đi mà.
Sau một quãng đường đi bộ ngắn thì cũng tới quán nhậu mà Linh An hay tới.
Đây là một quán ăn nhỏ. bàn ghế được xếp dài theo hai bên tường của quán. Có thể nhìn ra khung cảnh ngoài sông, rất đẹp.Vừa mới vào quán đã ngửi ngay cái mùi đặc trưng của mấy quán nhậu. Nó thơm mùi sa tế, mùi rượu, mùi đồ ăn cay.
Di Linh bị thu hút bởi những thứ này thật rồi.
Linh An đi nhanh vào quầy gọi ra 1 phần sủi cảo, 1 phần hạt dẻ rang, 1 phần vịt quay bắc kinh và không thể thiếu là rượu trắng. Vì Linh An biết Di Linh ăn rất ít. Thậm chí nói quá ra là lười ăn. Mà bản thân Linh An thì cũng chỉ nhâm nhi. Nên cô chỉ gọi mỗi món một phần ăn.
Sau đó họ ra bàn ngồi đợi, Di Linh hơi khum người vì cái se lạnh của giao mùa. Mắt cô long lanh lên bởi những ảnh đền xanh đỏ phản chiếu từ con sông to trước mắt. Cô cảm thấy thật yên bình làm sao.
Đợi được một lúc thì đồ ăn được bưng ra. Đúng là hương vị đường phố. Di Linh vừa uống rượu vừa nhâm nhi đồ ăn. Sao mà cô lại thích cái cảm giác này thế không biết.
Khi Di Linh đều đã ngà ngà say thì cô mới có ý định ra về. Tuy nói cô là kẻ nghiện rượu nhưng tửu lượng của cô không thể gọi là đẳng cấp được.
Linh An uống rất ít vì cô phải phục vụ sếp của mình nữa.
- Kết thúc buổi giải tỏa tâm trạng ở đây thôi! - Di Linh đứng dậy gật đầu nói.
- Vâng! - Linh An vui mừng vì sếp mình cuối. cùng cũng chịu về nghỉ.
Di Linh tuy hơi say nhưng lúc đi vẫn có thể thăng bằng được..
Nhưng vừa mới ra đến đầu đường thì bất chợt một chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại chỗ cô.
Di Linh híp mắt lại nhìn rõ xem chuyện gì xảy ra.
Di Linh lúc này về ghế ngồi dựa ra sau, nhắm mắt lại.
- Chị chuẩn bị về chưa ạ! - Linh An đi vào hỏi.
Di Linh mở mắt nặng nhọc nhìn bâng quơ.
- Hmmm! cho người chuẩn bị xe đi! - Nói rồi cô đứng dậy chỉnh lại đầu tóc rồi cầm túi sách lên.
Sau đó cô và Linh An cùng đi xuống sảnh chính.
Lúc này nhân viên đã tan tầm hết rồi. Nên rất yên tĩnh, đến nỗi chỉ nghe tiếng giày cao gót miết vào nền nhà.
Vừa lúc ấy xe đã đợi sẵn ở dưới, cô lên xe. Mọi thứ cứ đều đều vậy. Khi xe đã đi được một lúc thì Di Linh bỗng nổi hứng.
- Mỗi khi mệt mỏi thì em sẽ đi đâu để giải tỏa căng thẳng? - Cô vẫn nghiêng người, dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài. Hỏi Linh An đang ngồi ở ghế phụ
Linh An hơi ngờ ngợ vì sợ Sếp không hỏi mình.
- Em ý ạ!.
- Ừ!.
- Mỗi khi buồn chán thì em hay đi nhậu ở mấy quán ăn vỉa hè! - Linh An sợ nói làm Di Linh khó chịu nên rất dè chừng.
- Quán ăn vỉa hè sao? - Di Linh hơi nhướng mày suy nghĩ. Vì cô chưa bao giờ ăn ở mấy chỗ như vậy.
Sau một hồi im lặng thì cô nói:.
- Đi thôi! tới quán ăn vỉa hè để giải tỏa đi!.
Cô thoải mái nói.
Linh An hơi ngạc nhiên với câu nói của cô.
- À! vâ....vâng!.
Xe chuyển hướng đi để đi tới nơi mà Linh An nói. Một lúc sau thì xe của cô dừng lại ở một con phố sầm uất. Cô tùy tiện cởi bỏ áo khoác ngoài ra. Cột lại tóc với kiểu đuôi ngựa qua loa. Cô làm sao cho bản thân không sang trọng như mọi khi.
- Sếp! chị làm gì vậy? - Linh An hơi ngạc nhiên hỏi.
- Thích ứng với hoàn cảnh! mọi người xung quanh thì ăn mặc đơn giản thế kia cơ mà! Chị không muốn làm người đặc biệt ngay cả khi đã tan ca.
Cô nói rồi đi xuống xe, theo sau là Linh An.
Đó là một con phố ăn khuya của người dân, khách du lịch cũng thường tới.
Có rất nhiều quán ăn, đủ các loại đồ ăn. Từ cay, ngọt, chua. Di Linh đị dọc con phố, cô cảm thấy những thứ đơn giản như vầy khéo lại còn thu hút cô hơn.
Rồi bỗng trong đầu cô vụt qua ý nghĩ.
Giá mà được cùng người mình yêu đi dưới con phố này thì hay biết mấy. Sẽ rất thú vị lắm cho mà xem.Nhưng cô lại thấy mình thật ngớ ngẩn. Rõ là muốn cùng anh đi mà.
Sau một quãng đường đi bộ ngắn thì cũng tới quán nhậu mà Linh An hay tới.
Đây là một quán ăn nhỏ. bàn ghế được xếp dài theo hai bên tường của quán. Có thể nhìn ra khung cảnh ngoài sông, rất đẹp.Vừa mới vào quán đã ngửi ngay cái mùi đặc trưng của mấy quán nhậu. Nó thơm mùi sa tế, mùi rượu, mùi đồ ăn cay.
Di Linh bị thu hút bởi những thứ này thật rồi.
Linh An đi nhanh vào quầy gọi ra 1 phần sủi cảo, 1 phần hạt dẻ rang, 1 phần vịt quay bắc kinh và không thể thiếu là rượu trắng. Vì Linh An biết Di Linh ăn rất ít. Thậm chí nói quá ra là lười ăn. Mà bản thân Linh An thì cũng chỉ nhâm nhi. Nên cô chỉ gọi mỗi món một phần ăn.
Sau đó họ ra bàn ngồi đợi, Di Linh hơi khum người vì cái se lạnh của giao mùa. Mắt cô long lanh lên bởi những ảnh đền xanh đỏ phản chiếu từ con sông to trước mắt. Cô cảm thấy thật yên bình làm sao.
Đợi được một lúc thì đồ ăn được bưng ra. Đúng là hương vị đường phố. Di Linh vừa uống rượu vừa nhâm nhi đồ ăn. Sao mà cô lại thích cái cảm giác này thế không biết.
Khi Di Linh đều đã ngà ngà say thì cô mới có ý định ra về. Tuy nói cô là kẻ nghiện rượu nhưng tửu lượng của cô không thể gọi là đẳng cấp được.
Linh An uống rất ít vì cô phải phục vụ sếp của mình nữa.
- Kết thúc buổi giải tỏa tâm trạng ở đây thôi! - Di Linh đứng dậy gật đầu nói.
- Vâng! - Linh An vui mừng vì sếp mình cuối. cùng cũng chịu về nghỉ.
Di Linh tuy hơi say nhưng lúc đi vẫn có thể thăng bằng được..
Nhưng vừa mới ra đến đầu đường thì bất chợt một chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại chỗ cô.
Di Linh híp mắt lại nhìn rõ xem chuyện gì xảy ra.
Bình luận facebook