Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Kỉ niệm
Khi đi qua phòng khách Nhất Long có ngừng lại. Quay qua quản gia Thẩm:
- Chuẩn bị một ít cháo! có lẽ khuya vô ấy sẽ đói!.
Sau đó anh bế cô lên phòng ngủ của cô.
Lại một lần nữa anh bước vào căn phòng thơm nhẹ của cô. Cái mùi hương làm anh xao xuyến không quên này. Nhất Long thoát ra khỏi mông lung, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Từ góc nhìn của anh, nhìn cô rất sắc sảo và quến rũ. Như không tự chủ anh cúi người thơm lên mái tóc đen dài của cô. Hương thơm như quến rũ không cho anh dứt ra.
- Sao lại thơm thế chứ! - Anh ghé sát mặt vào mặt cô.
Sau đó Nhất Long đi lấy một cái khăn thấm cho ướt để lau mặt cho cô. Nhất Long thấy tiện tay liền thay quần áo luôn cho cô. Anh mở tủ đồ ra thì toàn những bộ đồ xám xịt, u ám làm Nhất Long hơi cay mày.
- Định làm mafia hay sao mà toàn tông màu tối vầy! - Anh vừa nói vừa rẽ từng bộ đồ để xem xét.
Một lúc tìm tòi thì Nhất Long ngao ngán định chọn bừa một bộ váy ngủ trong đống đồ ngủ Mafia của cô. Thì ánh mắt anh dừng lại trong ở cánh cửa tủ cuối cùng. Anh không ngần ngại mà mở ra. Bên trong là quần áo của cô nhưng......màu sắc tươi tắn và có vẻ như đã lâu rồi không được dùng tới. Nhất Long đưa tay rẽ từng cái bộ đồ một.
Nhất Long dường như nhớ ra gì đó sắc mặt rất đăm chiêu.
Phải! đây là những bộ quần áo mà trước kia...cái hồi cô còn yêu anh. Cái hồi cô có thể cười nhiều. Cái hồi cô còn chút mộng mơ về anh. Nhưng....có vẻ như những bộ đồ này không có cơ hội được diện thêm lần nào nữa rồi.
Trong khi anh còn đang mải trầm tư thì ánh mắt anh lại quét đến cái hòm ở dưới cùng. Nhất Long cúi xuống mang đặt ra ngoài. Câu hòm có vẻ hơi cũ. Nhưng vẫn khá sắc sảo.
Anh cảm thấy được thứ gì đó làm lồng ngực anh lệch nhịp! làm khó chịu. Anh từ từ mở ra.
Thứ bên trong làm anh khựng người lại không nói được gì.
Bên trong là đồ trẻ sơ sinh! từ quần, áo, giày, mũ, gang tay, găng chân. Điều làm Nhất Long chú ý hơn đó là tấm ảnh siêu âm thai nhi. Từ lần đầu tiên đến lần cuối cùng. Những tấm ảnh đã phai ở góc như bị mân mê nhiều.
Nhất Long ngước lên nhìn về phía giường Di Linh đang nằm. Anh dường như đã quên đi cái đau của cô. Cô đã phải chịu nhiều sự dày vò lắm rồi.
Nhất Long cầm tấm ảnh lên nhìn kĩ hơn.
Anh hơi cười chiều mến nhìn đứa bé đang cuộn người lại trong tấm siêu âm cũ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn rõ con của mình như thế. Lúc nó chào đời anh còn chẳng thèm đến cơ mà
Nếu như anh không bay bướm ở ngoài thì chắc bây giờ con anh cũng lớn rồi.
Sau một hồi chìm đắm trong quá khứ, thì Nhất Long nhẹ nhàng cất cái hòm lại chỗ cũ. Sau đó anh lấy một bộ đồ trong số quần áo ngày trước của Di Linh thay cho cô.
Ánh mắt anh hơi trầm khi nhìn Di Linh mặc một bộ váy ngủ màu trắng tinh. Quả thật nhìn cô rất khác. Anh chưa bao giờ nhìn cô kĩ đến vậy. Rồi Nhất Long cũng đi tắm, sau một lúc thì anh đi ra với khăn tắm quấn ngang hông. Vốn định đi về phòng để tiếp tục công việc, nhưng nhìn cô nằm nhắm mắt ngủ ngoan ngoãn như kia thì anh không đành. Nhất Long liền đóng cửa vào sau đó chèo lên giường chui vài chăn, luồn tay qua ôm chọn cô vào lòng mình mà ngủ.......
Quả như anh nghĩ.
3 rưỡi sáng Di Linh bị cơn đói làm tỉnh giấc.
Cô đưa tay lên day day thái dương vì đau đầu. Cô không ngờ rượu cô uống có độ cồn nặng đến vậy. Di Linh định xoay người để ngồi dậy thì cảm giác người mình cứng ngắc không nhúc nhích được. Lúc này cô mới nhận ra là bản thân bị ai đó ôm cứng người.
Di Linh hơi ngóc đầu híp mắt lại nhìn rõ người đang sát cạnh mình là ai. Khi nhìn rõ rồi thì Di Linh mím môi khí chịu.
" Sao dạo gần đây mình và anh ta hay làm mấy cái trò mèo này vậy? " Di Linh bất lực nghĩ.
- Chuẩn bị một ít cháo! có lẽ khuya vô ấy sẽ đói!.
Sau đó anh bế cô lên phòng ngủ của cô.
Lại một lần nữa anh bước vào căn phòng thơm nhẹ của cô. Cái mùi hương làm anh xao xuyến không quên này. Nhất Long thoát ra khỏi mông lung, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Từ góc nhìn của anh, nhìn cô rất sắc sảo và quến rũ. Như không tự chủ anh cúi người thơm lên mái tóc đen dài của cô. Hương thơm như quến rũ không cho anh dứt ra.
- Sao lại thơm thế chứ! - Anh ghé sát mặt vào mặt cô.
Sau đó Nhất Long đi lấy một cái khăn thấm cho ướt để lau mặt cho cô. Nhất Long thấy tiện tay liền thay quần áo luôn cho cô. Anh mở tủ đồ ra thì toàn những bộ đồ xám xịt, u ám làm Nhất Long hơi cay mày.
- Định làm mafia hay sao mà toàn tông màu tối vầy! - Anh vừa nói vừa rẽ từng bộ đồ để xem xét.
Một lúc tìm tòi thì Nhất Long ngao ngán định chọn bừa một bộ váy ngủ trong đống đồ ngủ Mafia của cô. Thì ánh mắt anh dừng lại trong ở cánh cửa tủ cuối cùng. Anh không ngần ngại mà mở ra. Bên trong là quần áo của cô nhưng......màu sắc tươi tắn và có vẻ như đã lâu rồi không được dùng tới. Nhất Long đưa tay rẽ từng cái bộ đồ một.
Nhất Long dường như nhớ ra gì đó sắc mặt rất đăm chiêu.
Phải! đây là những bộ quần áo mà trước kia...cái hồi cô còn yêu anh. Cái hồi cô có thể cười nhiều. Cái hồi cô còn chút mộng mơ về anh. Nhưng....có vẻ như những bộ đồ này không có cơ hội được diện thêm lần nào nữa rồi.
Trong khi anh còn đang mải trầm tư thì ánh mắt anh lại quét đến cái hòm ở dưới cùng. Nhất Long cúi xuống mang đặt ra ngoài. Câu hòm có vẻ hơi cũ. Nhưng vẫn khá sắc sảo.
Anh cảm thấy được thứ gì đó làm lồng ngực anh lệch nhịp! làm khó chịu. Anh từ từ mở ra.
Thứ bên trong làm anh khựng người lại không nói được gì.
Bên trong là đồ trẻ sơ sinh! từ quần, áo, giày, mũ, gang tay, găng chân. Điều làm Nhất Long chú ý hơn đó là tấm ảnh siêu âm thai nhi. Từ lần đầu tiên đến lần cuối cùng. Những tấm ảnh đã phai ở góc như bị mân mê nhiều.
Nhất Long ngước lên nhìn về phía giường Di Linh đang nằm. Anh dường như đã quên đi cái đau của cô. Cô đã phải chịu nhiều sự dày vò lắm rồi.
Nhất Long cầm tấm ảnh lên nhìn kĩ hơn.
Anh hơi cười chiều mến nhìn đứa bé đang cuộn người lại trong tấm siêu âm cũ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn rõ con của mình như thế. Lúc nó chào đời anh còn chẳng thèm đến cơ mà
Nếu như anh không bay bướm ở ngoài thì chắc bây giờ con anh cũng lớn rồi.
Sau một hồi chìm đắm trong quá khứ, thì Nhất Long nhẹ nhàng cất cái hòm lại chỗ cũ. Sau đó anh lấy một bộ đồ trong số quần áo ngày trước của Di Linh thay cho cô.
Ánh mắt anh hơi trầm khi nhìn Di Linh mặc một bộ váy ngủ màu trắng tinh. Quả thật nhìn cô rất khác. Anh chưa bao giờ nhìn cô kĩ đến vậy. Rồi Nhất Long cũng đi tắm, sau một lúc thì anh đi ra với khăn tắm quấn ngang hông. Vốn định đi về phòng để tiếp tục công việc, nhưng nhìn cô nằm nhắm mắt ngủ ngoan ngoãn như kia thì anh không đành. Nhất Long liền đóng cửa vào sau đó chèo lên giường chui vài chăn, luồn tay qua ôm chọn cô vào lòng mình mà ngủ.......
Quả như anh nghĩ.
3 rưỡi sáng Di Linh bị cơn đói làm tỉnh giấc.
Cô đưa tay lên day day thái dương vì đau đầu. Cô không ngờ rượu cô uống có độ cồn nặng đến vậy. Di Linh định xoay người để ngồi dậy thì cảm giác người mình cứng ngắc không nhúc nhích được. Lúc này cô mới nhận ra là bản thân bị ai đó ôm cứng người.
Di Linh hơi ngóc đầu híp mắt lại nhìn rõ người đang sát cạnh mình là ai. Khi nhìn rõ rồi thì Di Linh mím môi khí chịu.
" Sao dạo gần đây mình và anh ta hay làm mấy cái trò mèo này vậy? " Di Linh bất lực nghĩ.
Bình luận facebook