Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Gặp Lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầm 15 phút sau thì Nhất Long tới nơi anh dừng xe ở bên đường sau đó nhìn quanh để tìm địa điểm chính xác của hai người. Chỉ cần lướt mắt một vòng là đã thấy hai người nổi bật trong đám đông rồi. Anh hơi ngưng lại nhìn Di Linh một lát.
Bây giờ nhìn kĩ lại thì anh lại nhân ra rằng không phải cô lạnh lùng lắm đâu. Mà vẫn có chút nhẹ nhàng đấy chứ. Chẳng qua không ai dám nhìn thẳng mặt cô để nhận ra điều này.
Anh mải nhìn cô đến lúc Nhược Vũ thấy anh mình sao lâu quá phải gọi điện.
Nhất Long bắt máy:
- À! vừa tới đi ra ngoài đi! - Nhất Long cố dữ giọng nói của mình cho thật nghiêm nghị.
Sau đó hai chị em họ thanh toán tiền rồi ra khỏi tiệm cafe.
Nhược Vũ vừa mở cửa xe thì ánh mắt cô vô tình lướt qua ai đó trong dòng người đi lại. Sắc mặt bỗng trùng xuống.
- Anh chị về trước đi! em còn có việc phải làm! - Nói rồi cô đóng cửa xe lại bỏ chạy vào dòng người đông đúc như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cả Nhất Long và Di Linh đều khó hiểu nhìn theo Nhược Vũ.
- Gì đây? mình như tài xế của nó thích thì đi không thích thì thôi chắc! - Nhất Long càu nhàu nói rồi khởi động xe.
Di Linh thì thấy có vẻ như Nhược Vũ không chỉ đơn giản là nhớ nhà mà về đâu. Nhưng cô không muốn xen vào cuộc sống của Nhược Vũ nên cô chỉ im lặng mà quay mặt ra ngoài nhìn.
- ---------
Nhược vũ vừa chạy vừa nhìn quanh như đang tìm kiếm hình bóng của ai đó. Tim cô nhộn nhịp hết cả lên như sắp nhảy ra ngoài vậy.
Cô nhìn quanh một lúc thì thấy hình bóng người cô cần tìm kiếm. Cô đi theo sau vừa mừng vừa run
- Lần này anh sẽ không chạy thoát được em đâu! - Nhược Vũ nói.
Người con trai kia dừng lại một cửa hàng tiện lợi mua thứ gì đó rồi lại tiếp tục đi. Đến cuối cùng cậu ta đi vào một tiệm net cũng khá to.
Nhược Vũ không hề do dự mà đi theo sau cậu ta.
Khi vừa vào cô có hơi không quen vì tiệm net ở đây khác với ở bên kia.
Cô đưa mắt nhìn quanh thì thấy người cô cần tìm đang ngồi ở chỗ mây chủ. Có vẻ như anh là chủ tiệm net này.
Nhược Vũ hơi đảo mắt sut nghĩ một chút dau đó định cất bước đi tới chỗ người con trai kia. Nhưng từ phía sau cô có một thân hình mảnh khảnh chạy lên tới phía cô định đến.
- Khải Trạch! anh đi ăn cơm chưa? - Giọng nói của người con gái kia nghe rất thánh thót nhưng đối với Nhược Vũ thì lại rất " dẹo "
Còn người con trai kia là Khải Trạch. Là người mà Nhược Vũ phải bỏ cả việc học để về nước.......
Khải Trạch chỉ nhìn lên cô gái kia rồi lại chí xuống:
- Ăn rồi!.
Câu nói của anh có vẻ làm cô gái kia hơi thất vọng nhưng cô gâu kia vẫn cố cười thật tươi.
- Anh có muốn đấu với em một trận không?
Cô gái kia tỏ ý muốn solo một trận game.
- Anh đang phải trông quán! không có rảnh!.
- Vậy....
Cô gái kia định nói thêm gì đó thì Nhược Vũ đã mất kiên nhẫn đi tới khoanh tay đứng trước mặt họ.
Sự xuất hiện của cô làm sắc mặt Khải Trạch dao động. Ánh mắt xen lẫn những cảm xúc hỗn độn. Nhưng chỉ yếu là ngạc nhiên nhiều hơn.
- Sao lại ở đây! - Anh tỏ vẻ như cô phiền phức lắm vậy.
- Nói chuyện chút đi! - Nhược Vũ sỏ tay túi áo.
- Không muốn! - Khải Trạch trả lời cộc lốc rồi đeo tai nghe vào, mắt nhìn vào màn hình máy tính.
- Chị này! chị là ai mà lại ra lệnh cho anh ấy vậy hả? - Cô gái "dẹo" kia khó chịu nhẩy cẫng lên nói.
- Tôi sao? là người có thể mua trục cái tiệm net như vầy được chưa! - Nhược Vũ hơi nghiêng đầu nhìn cô gái kia.
- Tôi biết anh không mở to âm lượng nên anh đừng có anh mà đánh trống lảng. Anh mà không nói chuyện đoàng hoàng với tôi! tôi sẽ cho người phá cái quán nhỏ này của anh đấy! Nhược Vũ nóng nảy nói.
Khải Trạch chì biết thở dài ngước mắt nên nhìn cô
Cuối cùng thì hai người cũng đối mặt với nhau..
- Muốn nói gì thì nói đi! - Khải Trạch không nhìn thẳng cô mag chỉ nhìn nâng quơ xung quanh.
- Tại sao lại lặng lẽ về nước? tại sao không nói lời nào mà bỏ đi? anh có biết em sợ đến mức nào không?.
Nhược Vũ trách móc
- Cô có biết ban đầu tôi tiếp cận cô vì gì không? - Khải Trạch sỏ tay túi áo ưỡn người ra sau.
- Vì tiền đấy! vì cô giàu nên mới tiếp cận để kiếm chút tiền đấy! Bây giờ thì tôi kiếm được người giàu hơn cô rồi! thì tất nhiên tôi không cần cô nữa rồi!.
Khải Trạch tỏ vẻ cho bản thân trở thành một Fuckboy chính hiệu.
- Anh chẳng biết diễn gì cả! - Nhược Vũ thẳng thắn nói.- Anh không biết nói dối mà! mỗi lần nói dối mắt anh sẽ chẳng bao giờ nhìn vào trọng tâm mà chỉ nhìn quanh. Bản thân anh đang bán đứng anh đấy.
Tầm 15 phút sau thì Nhất Long tới nơi anh dừng xe ở bên đường sau đó nhìn quanh để tìm địa điểm chính xác của hai người. Chỉ cần lướt mắt một vòng là đã thấy hai người nổi bật trong đám đông rồi. Anh hơi ngưng lại nhìn Di Linh một lát.
Bây giờ nhìn kĩ lại thì anh lại nhân ra rằng không phải cô lạnh lùng lắm đâu. Mà vẫn có chút nhẹ nhàng đấy chứ. Chẳng qua không ai dám nhìn thẳng mặt cô để nhận ra điều này.
Anh mải nhìn cô đến lúc Nhược Vũ thấy anh mình sao lâu quá phải gọi điện.
Nhất Long bắt máy:
- À! vừa tới đi ra ngoài đi! - Nhất Long cố dữ giọng nói của mình cho thật nghiêm nghị.
Sau đó hai chị em họ thanh toán tiền rồi ra khỏi tiệm cafe.
Nhược Vũ vừa mở cửa xe thì ánh mắt cô vô tình lướt qua ai đó trong dòng người đi lại. Sắc mặt bỗng trùng xuống.
- Anh chị về trước đi! em còn có việc phải làm! - Nói rồi cô đóng cửa xe lại bỏ chạy vào dòng người đông đúc như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cả Nhất Long và Di Linh đều khó hiểu nhìn theo Nhược Vũ.
- Gì đây? mình như tài xế của nó thích thì đi không thích thì thôi chắc! - Nhất Long càu nhàu nói rồi khởi động xe.
Di Linh thì thấy có vẻ như Nhược Vũ không chỉ đơn giản là nhớ nhà mà về đâu. Nhưng cô không muốn xen vào cuộc sống của Nhược Vũ nên cô chỉ im lặng mà quay mặt ra ngoài nhìn.
- ---------
Nhược vũ vừa chạy vừa nhìn quanh như đang tìm kiếm hình bóng của ai đó. Tim cô nhộn nhịp hết cả lên như sắp nhảy ra ngoài vậy.
Cô nhìn quanh một lúc thì thấy hình bóng người cô cần tìm kiếm. Cô đi theo sau vừa mừng vừa run
- Lần này anh sẽ không chạy thoát được em đâu! - Nhược Vũ nói.
Người con trai kia dừng lại một cửa hàng tiện lợi mua thứ gì đó rồi lại tiếp tục đi. Đến cuối cùng cậu ta đi vào một tiệm net cũng khá to.
Nhược Vũ không hề do dự mà đi theo sau cậu ta.
Khi vừa vào cô có hơi không quen vì tiệm net ở đây khác với ở bên kia.
Cô đưa mắt nhìn quanh thì thấy người cô cần tìm đang ngồi ở chỗ mây chủ. Có vẻ như anh là chủ tiệm net này.
Nhược Vũ hơi đảo mắt sut nghĩ một chút dau đó định cất bước đi tới chỗ người con trai kia. Nhưng từ phía sau cô có một thân hình mảnh khảnh chạy lên tới phía cô định đến.
- Khải Trạch! anh đi ăn cơm chưa? - Giọng nói của người con gái kia nghe rất thánh thót nhưng đối với Nhược Vũ thì lại rất " dẹo "
Còn người con trai kia là Khải Trạch. Là người mà Nhược Vũ phải bỏ cả việc học để về nước.......
Khải Trạch chỉ nhìn lên cô gái kia rồi lại chí xuống:
- Ăn rồi!.
Câu nói của anh có vẻ làm cô gái kia hơi thất vọng nhưng cô gâu kia vẫn cố cười thật tươi.
- Anh có muốn đấu với em một trận không?
Cô gái kia tỏ ý muốn solo một trận game.
- Anh đang phải trông quán! không có rảnh!.
- Vậy....
Cô gái kia định nói thêm gì đó thì Nhược Vũ đã mất kiên nhẫn đi tới khoanh tay đứng trước mặt họ.
Sự xuất hiện của cô làm sắc mặt Khải Trạch dao động. Ánh mắt xen lẫn những cảm xúc hỗn độn. Nhưng chỉ yếu là ngạc nhiên nhiều hơn.
- Sao lại ở đây! - Anh tỏ vẻ như cô phiền phức lắm vậy.
- Nói chuyện chút đi! - Nhược Vũ sỏ tay túi áo.
- Không muốn! - Khải Trạch trả lời cộc lốc rồi đeo tai nghe vào, mắt nhìn vào màn hình máy tính.
- Chị này! chị là ai mà lại ra lệnh cho anh ấy vậy hả? - Cô gái "dẹo" kia khó chịu nhẩy cẫng lên nói.
- Tôi sao? là người có thể mua trục cái tiệm net như vầy được chưa! - Nhược Vũ hơi nghiêng đầu nhìn cô gái kia.
- Tôi biết anh không mở to âm lượng nên anh đừng có anh mà đánh trống lảng. Anh mà không nói chuyện đoàng hoàng với tôi! tôi sẽ cho người phá cái quán nhỏ này của anh đấy! Nhược Vũ nóng nảy nói.
Khải Trạch chì biết thở dài ngước mắt nên nhìn cô
Cuối cùng thì hai người cũng đối mặt với nhau..
- Muốn nói gì thì nói đi! - Khải Trạch không nhìn thẳng cô mag chỉ nhìn nâng quơ xung quanh.
- Tại sao lại lặng lẽ về nước? tại sao không nói lời nào mà bỏ đi? anh có biết em sợ đến mức nào không?.
Nhược Vũ trách móc
- Cô có biết ban đầu tôi tiếp cận cô vì gì không? - Khải Trạch sỏ tay túi áo ưỡn người ra sau.
- Vì tiền đấy! vì cô giàu nên mới tiếp cận để kiếm chút tiền đấy! Bây giờ thì tôi kiếm được người giàu hơn cô rồi! thì tất nhiên tôi không cần cô nữa rồi!.
Khải Trạch tỏ vẻ cho bản thân trở thành một Fuckboy chính hiệu.
- Anh chẳng biết diễn gì cả! - Nhược Vũ thẳng thắn nói.- Anh không biết nói dối mà! mỗi lần nói dối mắt anh sẽ chẳng bao giờ nhìn vào trọng tâm mà chỉ nhìn quanh. Bản thân anh đang bán đứng anh đấy.
Bình luận facebook