Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Tối hôm đó, Hứa Tâm An hào hứng muốn học thuật vũ thảm (dùng phiến lông vũ để bay), liền gọi điện thoại hỏi Long Tử Vy. Long Tử Vy liền gọi video cho cô, dạy cô thuật ngự kiếm (dùng kiếm để bay): "Bác chưa sử dụng lông vũ bao giờ, con thử làm thế này xem. Đợi khi có thể có thể chế ngự được lông vũ một cách vững vàng rồi thì con hẵng ngồi lên. Để Tất Phương ở bên cạnh coi chừng, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Hứa Đức An ở một bên gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, để Tất Phương coi chừng mới có thể yên tâm luyện tập được."
Như vậy chẳng khác nào không có phụ huynh bên cạnh thì không được sử dụng, có điều Hứa Tâm An không thèm để ý. Cô mang phiến lông vũ ra sân, làm chỉ quyết niệm chú, kết quả phiến lông vũ nằm im không động đậy, à không, thật ra khi có gió thổi qua, phiến lông vũ vẫn dao động.
Tất Phương ngồi trên ghế cười lăn lộn.
Chuột béo trong hình dạng chuột ngồi trên bàn bên cạnh, đang mải ôm một miếng khoai tây chiên ra sức gặm.
Hứa Tâm An chỉ tay vào Tất Phương: "Béo tròn, cắn anh ta."
Chuột béo vô cùng nghiêm túc lắm đầu, nó không dám.
Nó lại gặm một miếng khoai tây chiên, nhìn Hứa Tâm An tự mình đi đến đánh cho tên đang ngồi cười nghiêng ngả trên ghế một trận.
Chuột béo cảm thấy cuộc sống như thế này thật hạnh phúc. Nó thích nơi này, mọi người đối với nó rất tốt, cho nó ăn cơm, nếu như ba Hứa không thích bắt nó đi tắm rửa sạch sẽ nữa thì càng tốt. Nơi này cho nó cảm giác của gia đình. Hàng ma sư nhìn thấy nó cũng không muốn giết nó, còn sờ đầu nó, để nó đứng trên vai xem bọn họ trêu đùa. Đây là những ngày tốt đẹp nhất mà nó từng trải qua.
Chuột béo cảm thấy thật may mắn, may mắn bản thân lúc trước bất chấp tất cả tìm tới nơi này. Nó mong muốn được báo đáp, nó cố gắng liên lạc với đồng loại ở trong thành phố, nhờ chúng giúp đỡ tìm kiếm Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, nhưng đến hiện tại vẫn không có tin tức.
Tất Phương bị hứa Tâm An đánh xong, liền bắt đầu dạy cô. Tuy anh không hiểu pháp thuật của loài người, nhưng vừa xem đã hiểu thật ngự kiếm của Long Tử Vi, vì thế dùng nó làm cơ sở, thay đổi một chút cho phù hợp với linh lực của phiến lông vũ, lại điểu chỉnh lại câu chú. Hứa Tâm An thử một lần, không ngờ phiến lông vũ thật sự bay lên.
"Oa, oa, thành công rồi!" Cô vô cùng vui vẻ.
Tất Phương bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Tiêu chuẩn thành công của cô thật sự quá thấp."
Hứa Tâm An không để ý tới anh ta, tiếp tục luyện tập, đến đêm cuối cùng cũng thuần thục được pháp thuật làm phiến lông vũ bay lên, còn có thể biến ra đao kiếm, cảm giác bản thân cầm vũ khí trong tay vô cùng oai phong. Hứa Tâm An đưa điện thoại cho chuột béo, bảo nó giúp mình chụp ảnh.
Hứa Tâm An lúc thì cầm đao lúc thì cầm kiếm, thay đổi đủ loại tư thế, chuột béo ở một bên thật nghiêm túc chụp ảnh cho cô. Sau đó Hứa Đức An cũng tới, cầm máy ảnh giúp con gái chụp ảnh, còn nói muốn đi thắp hương cho liệt tổ liệt tông, thông báo với họ sự nghiệp hàng ma của nhà họ Hứa cuối cùng cũng có người kế thừa.
Tất Phương nằm trên bãi cỏ cười sặc sụa đến nỗi chảy cả nước mắt: "Xin ông đấy, mới học được một chút đã vội vã khoe khoang cái gì?"
Hứa Tâm An ưỡn ngực tự tin nói: "Chính anh thích khoe khoang như vậy, sao người khác muốn lại không được? Hơn nữa, tôi là con gái, khoe khoang một chút thì có sao?"
Mấy ngày tiếp theo, hứa Tâm An tiến bộ thần tốc. Cô có thể đọc hiểu được phù chú, thư tịch cổ, cô có thể sử dụng lông vũ biến hóa ra vũ khí vô cùng linh hoạt, lại có thể biến nó thành vũ thảm bay lượn giữa không trung. Tất nhiên, trong khi cô luyện tập phải có Tất Phương ở bên giúp cô lập kết giới chống đỡ, nếu không hàng xóm đã sớm bị dọa cho phải gọi công an hoặc mời đạo sĩ tới làm phép.
Được ngồi trên vũ thảm đầu tiên chính là chuột béo, hôm ấy trời vừa mưa xong, trong sân còn phảng phất mùi hương tươi mát của hoa cỏ. Tâm trạng Hứa Tâm An vô cùng tốt, làm chỉ quyết niệm chú, phiến lông vũ lập tức biến thành một tấm thảm, cô làm phép vô cùng thuần thục, không khỏi lại tự khen bản thân một chút. Đang chuẩn bị ngồi lên, liền bị Tất Phương cản lại: "Để chuột béo thử trước."
"Đúng vậy, béo tròn nhẹ hơn." Hứa Tâm An không nghĩ nhiều tán thành, chuột béo với hình dạng chuột không thể chối từ mà xả thân nhảy lên.
"Ngồi vững nằm chắc, tôi cho bay lên đây!" Hứa Tâm An kêu lớn.
Chuột béo vừa ngồi vững liền nằm sấp xuống: "Rốt cuộc muốn tôi ngồi hay nằm? Aaaaaa!"
Vèo.
Chuột béo vừa hỏi xong vũ thảm liền xoay tròn bay lên không trung, sau đó hoàn toàn mất khống chế, lao xuống dưới, nhanh chóng nghiêng một góc 90o, tiếng thét chói tai của chuột béo còn chưa kết thúc, nó đã ngã lăn xuống dưới, chúi đầu vào bùn đất.
Hứa Tâm An ngơ ngác, nhìn thấy ánh mắt "Ta biết ngay sẽ như thế mà" của Tất Phương liền hiểu rõ, ý tưởng nhường cho chuột béo thử nghiệm lần bay đầu tiên sáng suốt đến mức nào.
Chuột béo từ bùn đất bò dậy: " Đại thần Tất Phương, tại sao không đỡ tôi?"
Tất Phương an ủi nó: "Yên tâm, không ngã chết được."
Hứa Tâm An bình tĩnh thu phiến lông vũ lại: "Hôm nay kết thúc công việc." Trời vừa tạnh mưa đúng là không thích hợp luyện cái này mà.
Hứa Đức An chạy tới, kéo chuột béo vào nhà: "Cả người toàn bùn đất, đi tắm rửa."
"Tôi không cần tắm rửaaaaaa!"
Tỏm, rơi vào chậu nước.
Chớp mắt một tháng trôi qua, thời tiết ấm áp, mọi người đều cởi bỏ áo khoác, chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng. Riêng Hứa Tâm An vẫn phải mặc áo lông, xấu hổ không dám ra ngoài.
Hiện tại cô đã học được một số pháp thuật cơ bản, coi như có hình có dáng.
Một hôm, Tất Phương bỗng nhiên cảm ứng được với phiến lông vũ bị Trần Bách Xuyên lấy đi, nhưng anh ta còn chưa kịp cảm nhận gì, linh vũ đã bị phong ấn lại, cảm ứng biến mất.
Việc điều tra tung tích của Trần Bách Xuyên và Đổng Khê vẫn không có tiến triển, không những giới hàng ma không tra ra được gì, bên phía cục cảnh sát được Cầu Tái Ngọc nhờ giúp đỡ cũng không tra ra được chút manh mối nào. Đổng Khê và Trần Bách Xuyên giống như bốc hơi khỏi thế gian, không ai từng gặp lại họ. Nhưng hai ngày trước bọn họ còn mang linh vũ ra, chứng tỏ bọn họ còn hoạt động.
Long Tử Vi và Hà Nghĩa hỏi thăm trong giới hàng ma và yêu ma quỷ quái họ quen biết, nhưng cũng không có bất cứ tin tức nào của Giao Long. Có điều đúng như Tất Phương nói, hàng ma sư khi nhắc tới thần thú như Giao Long đều nói nếu có thể ngự sử được một con thì tốt, mà thái độ của yêu ma quỷ quái bên kia thì lại khác hẳn, Giao Long sao, ngự sử nó, các ngươi điên rồi, ta không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn ấy đâu.
Suy nghĩ quá khác biệt
Hôm ấy, đám người Long Tử Vy mở cuộc họp thảo luận về kế hoạch tiếp theo, cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp hay, có lẽ phải đợi đến khi đám người Trần Bách Xuyên chủ động xuất hiện, muốn đoạt hồn Tâm An mới có thể bắt hắn.
Hứa Tâm An không có ý kiến gì, không bắt được người cũng đành chịu, mọi người đã cố gắng hết sức rồi. Dù sao cô cũng đã thoát chết hai lần, cô không sợ. Được rồi, là hiện tại chưa xảy ra chuyện gì cho nên cô không sợ.
Tất Phương ngồi bên cạnh xoa đầu cô: "Lần này tuyệt đối không để họ bắt được cô, yên tâm đi."
Cứ thế này, xem ra thật sự chỉ có thể há miệng chờ sung, ôm cây đợi thỏ.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Long Tử Vy kêu lên, là Hà Nghĩa.
"Long Tử Vy, bên phía tôi có manh mối của Đổng Khê." Âm thanh trầm thấp của Hà Nghĩa vang lên.
Long Tử Vy lập tức ngồi thẳng người, xua xua tay ý bảo mọi người an tĩnh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không rõ cụ thể, nhưng ở ngoại ô phía nam xuất hiện hồn ảnh của một số yêu quái, yêu mèo rừng, yêu gấu, chó hai đầu,... đều là yêu quái từng bị Đổng Khê thu phục."
Long Tử Vy nhíu mày: "Cô ta thả tất cả ra?"
"Đúng vậy. Có lẽ cô ấy không thi chú, chỉ đơn thuần thả ra, cho nên hồn ảnh không tấn công con người. Nhưng chúng nó cũng khiến cho người dân ở những thôn phụ cận khủng hoảng, có người báo cảnh sát. Đệ tử của chúng tôi nhận được thông tin đã tới xác nhận, đúng là dấu vết do những yêu quái đó để lại, hiện tại đang tiếp tục truy tìm tung tích."
"Cô ta có ý gì?" Trong lòng Long Tử Vy có dự cảm không tốt.
Hà Nghĩa nói: "Tôi và sư phụ suy đoán, cô ấy bị giam cầm, không thể liên lạc với bên ngoài. Cô ấy thả yêu quái ra, vì muốn thông báo cho chúng tôi vị trí của họ."
Long Tử Vy im lặng, tâm trạng rối bời, vừa tức giận Đổng Khê, vừa lo lắng cho cô ta.
"Tôi và sư phụ đang tới đó. Yêu ảnh bắt nguồn từ Mê Ảnh kính, cho nên chỉ cần tìm ra chúng là có thể tìm được Đổng Khê." Hà Nghĩa nói: "Nếu các người muốn tham gia thì lập tức tới Suối Thần ở ngoại ô phía nam, yêu ảnh xuất hiện quanh khu vực đó. Tới nơi liên lạc lại."
Long Tử Vi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Vừa ngắt điện thoại thì chuông cửa vang lên. Phù Lương ra mở cửa, chuột béo khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chạy vào.
"Tâm An, Tâm An......" Chuột béo khóc lóc vô cùng đáng thương.
Hứa Tâm An vội an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc. Anh là yêu quái, sao lại khóc, yêu quái phải thật hung dữ."
Chuột béo cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được, "Oa" một tiếng càng khóc lớn: "Tôi không phải yêu quái hung dữ, tôi là yêu quái vừa thiện lương vừa trọng nghĩa khí."
Mọi người: "..."
Hứa Tâm An vỗ trán: "Anh không khóc mới có thể kể lại chuyện xảy ra đúng không?" Cô lấy khăn giấy đưa cho anh ta, "Anh lau nước mắt đi, từ từ nói. Xảy ra chuyện gì? Có phải ba lại bắt anh tắm rửa không?"
Chuột béo lắc đầu: "Tôi tắm rồi."
Chính là xác nhận bị bắt phải tắm rửa, nhưng không phải khóc vì lý do đó.
"Được rồi, vậy tại sao anh khóc?"
"Có người tới phá hoại cửa tiệm!" Chuột béo ngồi xuống, nghiêm túc nói.
Thì ra chiều nay Hứa Đức An muốn ra ngoài mua đồ ăn, nên để chuột béo ở nhà trông cửa tiệm, nói có khách tới mua đồ thì dùng máy tính tiền quét mã trên sản phẩm, lấy đủ số tiền hiện trên máy là được. Chuột béo trông tiệm cùng với Hứa Đức An đã được một thời gian, cũng thấy ông làm nhiều lần, cảm thấy rất dễ, vì thế vô cùng vui vẻ hóa thành hình người ngồi ở đó.
Có điều ba Hứa đi hơn nửa ngày vẫn không trở về, chuột béo khi đó còn mừng thầm, cảm thấy ba Hứa đi càng lâu, đồ ăn tối nay càng phong phú. Một lát sau, có một con yêu quái bước vào.
Lông trên người chuột béo dựng đứng hết lên, tuy nó đạo hạnh kém, bình thường không phân biệt được các loại yêu ma, chỉ có thể cảm nhận được yêu khí, nhưng yêu quái trước mặt là xà yêu, là thiên địch của chuột, cho nên nó liền nhận ra ngay lập tức, nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận tiếp đãi xà yêu.
Kết quả tên xà yêu kia dường như không phải đến để mua đồ, sau khi nhìn xung quanh một lượt, xác nhận trong tiệm chỉ có một mình chuột béo, liền chỉ tấm bảng để bên cạnh quầy tính tiền, quát lớn: "Thế này là có ý gì?"
Chuột béo bị dọa giật nảy người, bên cạnh quầy tính tiền có đặt vài tấm bảng, mỗi tấm viết những dòng chữ khác nhau, nó cũng không hiểu. Vì thế, nó thành thật đáp: "Không biết nữa, anh cũng không biết chữ giống tôi sao?"
Xà yêu nghe xong liền tức giận, kéo chuột béo lại đánh một trận, chuột béo vốn không phải đối thủ của anh ta. Xà yêu vừa đánh vừa nói: "Ngươi cũng là yêu quái, lại còn dám kỳ thị Yêu tộc." Đánh xong, xà yêu ném xuống một bức thư, nghênh ngang rời đi.
Hứa Đức An ở một bên gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, để Tất Phương coi chừng mới có thể yên tâm luyện tập được."
Như vậy chẳng khác nào không có phụ huynh bên cạnh thì không được sử dụng, có điều Hứa Tâm An không thèm để ý. Cô mang phiến lông vũ ra sân, làm chỉ quyết niệm chú, kết quả phiến lông vũ nằm im không động đậy, à không, thật ra khi có gió thổi qua, phiến lông vũ vẫn dao động.
Tất Phương ngồi trên ghế cười lăn lộn.
Chuột béo trong hình dạng chuột ngồi trên bàn bên cạnh, đang mải ôm một miếng khoai tây chiên ra sức gặm.
Hứa Tâm An chỉ tay vào Tất Phương: "Béo tròn, cắn anh ta."
Chuột béo vô cùng nghiêm túc lắm đầu, nó không dám.
Nó lại gặm một miếng khoai tây chiên, nhìn Hứa Tâm An tự mình đi đến đánh cho tên đang ngồi cười nghiêng ngả trên ghế một trận.
Chuột béo cảm thấy cuộc sống như thế này thật hạnh phúc. Nó thích nơi này, mọi người đối với nó rất tốt, cho nó ăn cơm, nếu như ba Hứa không thích bắt nó đi tắm rửa sạch sẽ nữa thì càng tốt. Nơi này cho nó cảm giác của gia đình. Hàng ma sư nhìn thấy nó cũng không muốn giết nó, còn sờ đầu nó, để nó đứng trên vai xem bọn họ trêu đùa. Đây là những ngày tốt đẹp nhất mà nó từng trải qua.
Chuột béo cảm thấy thật may mắn, may mắn bản thân lúc trước bất chấp tất cả tìm tới nơi này. Nó mong muốn được báo đáp, nó cố gắng liên lạc với đồng loại ở trong thành phố, nhờ chúng giúp đỡ tìm kiếm Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, nhưng đến hiện tại vẫn không có tin tức.
Tất Phương bị hứa Tâm An đánh xong, liền bắt đầu dạy cô. Tuy anh không hiểu pháp thuật của loài người, nhưng vừa xem đã hiểu thật ngự kiếm của Long Tử Vi, vì thế dùng nó làm cơ sở, thay đổi một chút cho phù hợp với linh lực của phiến lông vũ, lại điểu chỉnh lại câu chú. Hứa Tâm An thử một lần, không ngờ phiến lông vũ thật sự bay lên.
"Oa, oa, thành công rồi!" Cô vô cùng vui vẻ.
Tất Phương bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Tiêu chuẩn thành công của cô thật sự quá thấp."
Hứa Tâm An không để ý tới anh ta, tiếp tục luyện tập, đến đêm cuối cùng cũng thuần thục được pháp thuật làm phiến lông vũ bay lên, còn có thể biến ra đao kiếm, cảm giác bản thân cầm vũ khí trong tay vô cùng oai phong. Hứa Tâm An đưa điện thoại cho chuột béo, bảo nó giúp mình chụp ảnh.
Hứa Tâm An lúc thì cầm đao lúc thì cầm kiếm, thay đổi đủ loại tư thế, chuột béo ở một bên thật nghiêm túc chụp ảnh cho cô. Sau đó Hứa Đức An cũng tới, cầm máy ảnh giúp con gái chụp ảnh, còn nói muốn đi thắp hương cho liệt tổ liệt tông, thông báo với họ sự nghiệp hàng ma của nhà họ Hứa cuối cùng cũng có người kế thừa.
Tất Phương nằm trên bãi cỏ cười sặc sụa đến nỗi chảy cả nước mắt: "Xin ông đấy, mới học được một chút đã vội vã khoe khoang cái gì?"
Hứa Tâm An ưỡn ngực tự tin nói: "Chính anh thích khoe khoang như vậy, sao người khác muốn lại không được? Hơn nữa, tôi là con gái, khoe khoang một chút thì có sao?"
Mấy ngày tiếp theo, hứa Tâm An tiến bộ thần tốc. Cô có thể đọc hiểu được phù chú, thư tịch cổ, cô có thể sử dụng lông vũ biến hóa ra vũ khí vô cùng linh hoạt, lại có thể biến nó thành vũ thảm bay lượn giữa không trung. Tất nhiên, trong khi cô luyện tập phải có Tất Phương ở bên giúp cô lập kết giới chống đỡ, nếu không hàng xóm đã sớm bị dọa cho phải gọi công an hoặc mời đạo sĩ tới làm phép.
Được ngồi trên vũ thảm đầu tiên chính là chuột béo, hôm ấy trời vừa mưa xong, trong sân còn phảng phất mùi hương tươi mát của hoa cỏ. Tâm trạng Hứa Tâm An vô cùng tốt, làm chỉ quyết niệm chú, phiến lông vũ lập tức biến thành một tấm thảm, cô làm phép vô cùng thuần thục, không khỏi lại tự khen bản thân một chút. Đang chuẩn bị ngồi lên, liền bị Tất Phương cản lại: "Để chuột béo thử trước."
"Đúng vậy, béo tròn nhẹ hơn." Hứa Tâm An không nghĩ nhiều tán thành, chuột béo với hình dạng chuột không thể chối từ mà xả thân nhảy lên.
"Ngồi vững nằm chắc, tôi cho bay lên đây!" Hứa Tâm An kêu lớn.
Chuột béo vừa ngồi vững liền nằm sấp xuống: "Rốt cuộc muốn tôi ngồi hay nằm? Aaaaaa!"
Vèo.
Chuột béo vừa hỏi xong vũ thảm liền xoay tròn bay lên không trung, sau đó hoàn toàn mất khống chế, lao xuống dưới, nhanh chóng nghiêng một góc 90o, tiếng thét chói tai của chuột béo còn chưa kết thúc, nó đã ngã lăn xuống dưới, chúi đầu vào bùn đất.
Hứa Tâm An ngơ ngác, nhìn thấy ánh mắt "Ta biết ngay sẽ như thế mà" của Tất Phương liền hiểu rõ, ý tưởng nhường cho chuột béo thử nghiệm lần bay đầu tiên sáng suốt đến mức nào.
Chuột béo từ bùn đất bò dậy: " Đại thần Tất Phương, tại sao không đỡ tôi?"
Tất Phương an ủi nó: "Yên tâm, không ngã chết được."
Hứa Tâm An bình tĩnh thu phiến lông vũ lại: "Hôm nay kết thúc công việc." Trời vừa tạnh mưa đúng là không thích hợp luyện cái này mà.
Hứa Đức An chạy tới, kéo chuột béo vào nhà: "Cả người toàn bùn đất, đi tắm rửa."
"Tôi không cần tắm rửaaaaaa!"
Tỏm, rơi vào chậu nước.
Chớp mắt một tháng trôi qua, thời tiết ấm áp, mọi người đều cởi bỏ áo khoác, chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng. Riêng Hứa Tâm An vẫn phải mặc áo lông, xấu hổ không dám ra ngoài.
Hiện tại cô đã học được một số pháp thuật cơ bản, coi như có hình có dáng.
Một hôm, Tất Phương bỗng nhiên cảm ứng được với phiến lông vũ bị Trần Bách Xuyên lấy đi, nhưng anh ta còn chưa kịp cảm nhận gì, linh vũ đã bị phong ấn lại, cảm ứng biến mất.
Việc điều tra tung tích của Trần Bách Xuyên và Đổng Khê vẫn không có tiến triển, không những giới hàng ma không tra ra được gì, bên phía cục cảnh sát được Cầu Tái Ngọc nhờ giúp đỡ cũng không tra ra được chút manh mối nào. Đổng Khê và Trần Bách Xuyên giống như bốc hơi khỏi thế gian, không ai từng gặp lại họ. Nhưng hai ngày trước bọn họ còn mang linh vũ ra, chứng tỏ bọn họ còn hoạt động.
Long Tử Vi và Hà Nghĩa hỏi thăm trong giới hàng ma và yêu ma quỷ quái họ quen biết, nhưng cũng không có bất cứ tin tức nào của Giao Long. Có điều đúng như Tất Phương nói, hàng ma sư khi nhắc tới thần thú như Giao Long đều nói nếu có thể ngự sử được một con thì tốt, mà thái độ của yêu ma quỷ quái bên kia thì lại khác hẳn, Giao Long sao, ngự sử nó, các ngươi điên rồi, ta không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn ấy đâu.
Suy nghĩ quá khác biệt
Hôm ấy, đám người Long Tử Vy mở cuộc họp thảo luận về kế hoạch tiếp theo, cứ tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp hay, có lẽ phải đợi đến khi đám người Trần Bách Xuyên chủ động xuất hiện, muốn đoạt hồn Tâm An mới có thể bắt hắn.
Hứa Tâm An không có ý kiến gì, không bắt được người cũng đành chịu, mọi người đã cố gắng hết sức rồi. Dù sao cô cũng đã thoát chết hai lần, cô không sợ. Được rồi, là hiện tại chưa xảy ra chuyện gì cho nên cô không sợ.
Tất Phương ngồi bên cạnh xoa đầu cô: "Lần này tuyệt đối không để họ bắt được cô, yên tâm đi."
Cứ thế này, xem ra thật sự chỉ có thể há miệng chờ sung, ôm cây đợi thỏ.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Long Tử Vy kêu lên, là Hà Nghĩa.
"Long Tử Vy, bên phía tôi có manh mối của Đổng Khê." Âm thanh trầm thấp của Hà Nghĩa vang lên.
Long Tử Vy lập tức ngồi thẳng người, xua xua tay ý bảo mọi người an tĩnh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không rõ cụ thể, nhưng ở ngoại ô phía nam xuất hiện hồn ảnh của một số yêu quái, yêu mèo rừng, yêu gấu, chó hai đầu,... đều là yêu quái từng bị Đổng Khê thu phục."
Long Tử Vy nhíu mày: "Cô ta thả tất cả ra?"
"Đúng vậy. Có lẽ cô ấy không thi chú, chỉ đơn thuần thả ra, cho nên hồn ảnh không tấn công con người. Nhưng chúng nó cũng khiến cho người dân ở những thôn phụ cận khủng hoảng, có người báo cảnh sát. Đệ tử của chúng tôi nhận được thông tin đã tới xác nhận, đúng là dấu vết do những yêu quái đó để lại, hiện tại đang tiếp tục truy tìm tung tích."
"Cô ta có ý gì?" Trong lòng Long Tử Vy có dự cảm không tốt.
Hà Nghĩa nói: "Tôi và sư phụ suy đoán, cô ấy bị giam cầm, không thể liên lạc với bên ngoài. Cô ấy thả yêu quái ra, vì muốn thông báo cho chúng tôi vị trí của họ."
Long Tử Vy im lặng, tâm trạng rối bời, vừa tức giận Đổng Khê, vừa lo lắng cho cô ta.
"Tôi và sư phụ đang tới đó. Yêu ảnh bắt nguồn từ Mê Ảnh kính, cho nên chỉ cần tìm ra chúng là có thể tìm được Đổng Khê." Hà Nghĩa nói: "Nếu các người muốn tham gia thì lập tức tới Suối Thần ở ngoại ô phía nam, yêu ảnh xuất hiện quanh khu vực đó. Tới nơi liên lạc lại."
Long Tử Vi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Vừa ngắt điện thoại thì chuông cửa vang lên. Phù Lương ra mở cửa, chuột béo khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng chạy vào.
"Tâm An, Tâm An......" Chuột béo khóc lóc vô cùng đáng thương.
Hứa Tâm An vội an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc. Anh là yêu quái, sao lại khóc, yêu quái phải thật hung dữ."
Chuột béo cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được, "Oa" một tiếng càng khóc lớn: "Tôi không phải yêu quái hung dữ, tôi là yêu quái vừa thiện lương vừa trọng nghĩa khí."
Mọi người: "..."
Hứa Tâm An vỗ trán: "Anh không khóc mới có thể kể lại chuyện xảy ra đúng không?" Cô lấy khăn giấy đưa cho anh ta, "Anh lau nước mắt đi, từ từ nói. Xảy ra chuyện gì? Có phải ba lại bắt anh tắm rửa không?"
Chuột béo lắc đầu: "Tôi tắm rồi."
Chính là xác nhận bị bắt phải tắm rửa, nhưng không phải khóc vì lý do đó.
"Được rồi, vậy tại sao anh khóc?"
"Có người tới phá hoại cửa tiệm!" Chuột béo ngồi xuống, nghiêm túc nói.
Thì ra chiều nay Hứa Đức An muốn ra ngoài mua đồ ăn, nên để chuột béo ở nhà trông cửa tiệm, nói có khách tới mua đồ thì dùng máy tính tiền quét mã trên sản phẩm, lấy đủ số tiền hiện trên máy là được. Chuột béo trông tiệm cùng với Hứa Đức An đã được một thời gian, cũng thấy ông làm nhiều lần, cảm thấy rất dễ, vì thế vô cùng vui vẻ hóa thành hình người ngồi ở đó.
Có điều ba Hứa đi hơn nửa ngày vẫn không trở về, chuột béo khi đó còn mừng thầm, cảm thấy ba Hứa đi càng lâu, đồ ăn tối nay càng phong phú. Một lát sau, có một con yêu quái bước vào.
Lông trên người chuột béo dựng đứng hết lên, tuy nó đạo hạnh kém, bình thường không phân biệt được các loại yêu ma, chỉ có thể cảm nhận được yêu khí, nhưng yêu quái trước mặt là xà yêu, là thiên địch của chuột, cho nên nó liền nhận ra ngay lập tức, nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận tiếp đãi xà yêu.
Kết quả tên xà yêu kia dường như không phải đến để mua đồ, sau khi nhìn xung quanh một lượt, xác nhận trong tiệm chỉ có một mình chuột béo, liền chỉ tấm bảng để bên cạnh quầy tính tiền, quát lớn: "Thế này là có ý gì?"
Chuột béo bị dọa giật nảy người, bên cạnh quầy tính tiền có đặt vài tấm bảng, mỗi tấm viết những dòng chữ khác nhau, nó cũng không hiểu. Vì thế, nó thành thật đáp: "Không biết nữa, anh cũng không biết chữ giống tôi sao?"
Xà yêu nghe xong liền tức giận, kéo chuột béo lại đánh một trận, chuột béo vốn không phải đối thủ của anh ta. Xà yêu vừa đánh vừa nói: "Ngươi cũng là yêu quái, lại còn dám kỳ thị Yêu tộc." Đánh xong, xà yêu ném xuống một bức thư, nghênh ngang rời đi.
Bình luận facebook