Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Một đệ tử báo cáo với Cao Kiến Nghiêu: "Người của ta vẫn đang lần theo yêu khí, nhưng chưa tìm được chúng."
Cao Kiến Nghiêu không nói gì, nếu yêu quái còn đang hoạt động, không thể không tìm thấy. Chỉ có thể do bị Đổng Khê triệu hồi, hoặc bị ai đó thu phục.
"Có hàng ma sư nào khác ở gần đây không?" Hà Nghĩa hỏi.
"Không thấy. Hơn nữa chúng ta đã thông báo trước, nên cho dù có hàng ma sư khác tới đây thu phục, cũng sẽ không không nói gì với chúng ta."
Hà Nghĩa nhìn Cao Kiến Nghiêu, Cao Kiến Nghiêu vẫy vẫy tay, ý bảo đệ tử vừa báo cáo lui ra.
Cao Kiến Nghiêu quay người, bước vào sâu trong thôn: "Có người muốn ngăn cản chúng ta tìm được nó."
Hà Nghĩa đi phía sau sư phụ, cổ tay rung lên, Huyền Linh châu lăn xuống đất, tứ tán khắp nơi.
Khí tức hỗn loạn lập tức từ khắp bốn phương tám hướng phóng về phía Hà Nghĩa, tìm kiếm yêu khí còn sót lại giữa nơi đồng không mông quạnh như thế này quá khó khăn, trừ khi những yêu quái họ muốn tìm vẫn đang hoạt động
Hà Nghĩa và Cao Kiến Nghiêu chậm rãi bước đi, Huyền Linh châu lăn theo bước chân họ, phân tán ở khu vực xung quanh tìm kiếm.
Một lúc lâu sau, Cao Kiến Nghiêu nói: "Có lẽ chúng bị thu phục thật rồi, không dễ tìm được."
Hà Nghĩa không nói gì, anh ta còn đang nỗ lực cảm ứng tin tức do Huyền Linh châu mang tới. Có đủ kiểu người, động vật, thanh âm, khí vị, nhưng không thấy Đổng Khê, không thấy Trần Bách Xuyên, cũng không có yêu khí.
Cao Kiến Nghiêu bước lên một sườn núi, bên dưới sườn núi là quảng trường của thôn, một nhóm phụ nữ đang mở nhạc nhảy múa trong quảng trường. Ông ngồi xếp bằng, lấy sa bàn đeo trên lưng xuống, đặt lên đầu gối, mở hộp, nắm lấy những hạt cát vàng óng sáng lấp lánh, rồi mở rộng bàn tay, thổi một hơi, cát vàng phiêu tán vào không trung như một đám sương mờ.
"Để xem bọn chúng có thể dọn dẹp sạch sẽ đến mức nào."
8h tối, nhóm người Hứa Tâm An rốt cuộc tới bìa rừng. Cô gọi điện về nhà, chuột béo nói mọi chuyện đều ổn, không có gì bất thường.
Đoạn đường kế tiếp ô tô không đi vào được, vì thế mọi người dỡ đồ từ trên xe xuống. Tất Phương đến bìa rừng, dang rộng hai tay, một vùng rừng rậm rộng lớn trước mắt bỗng chốc sáng ngời, sao trời dường như cũng sáng lấp lánh hơn.
Cả núi rừng như rùng rùng chuyển động, những cành lá cổ thụ cọ vào nhau xào xạc, làm một vài chú chim giật mình tình giấc, bay ra khỏi rừng cây, kéo theo từng đàn chim ào ào bay lên. Chúng không vội vã đập cánh, bay loạn lên như hoảng sợ, mà như đang hạnh phúc giương cánh giữa trời đêm.
Tất Phương nói: "Đi theo ta, ta biết hang động đó ở đâu."
Mọi người đeo ba-lô lên, bước theo sau Tất Phương.
Nơi đây là một mảng rừng rậm chưa được khai phá, không có đường nhựa, dưới chân là những mảnh bùn đá, lá cây cùng với những tán cây bụi hoa nhỏ, mọi người chỉ có thể vừa đi vừa chú ý quan sát.
Tất Phương nắm tay Hứa Tâm An đi phía trước, gặp cây cối chắn đường, anh chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay lên, cây cối lập tức tránh sang hai bên, nhường đường cho họ.
Hứa Tâm An cảm thấy bản thân chưa bao giờ oai phong như vậy. Cô nói: "Tất Phương, tôi nói cho anh biết, ba tôi là người to gan, ông biết tôi nhất định sẽ đến cứu ông, ông nhất định đang đợi tôi."
"Thần kinh thô với to gan là cùng một chuyện sao? Cô về tra lại từ điển xem."
Hứa Tâm An không xấu hổ, tiếp tục nói chuyện phiếm: "Tất Phương, anh nói xem, nếu đại boss của địch là Giao Long, hoặc là lợi hại như Giao Long, thậm chí lợi hại hơn Giao Long, anh có đánh thắng được không?"
"Không biết. Ta chưa từng nghiêm túc đánh một trận với Giao Long. Đánh nhau quá mệt mỏi, thông thường đánh hai phát có thể thắng ta liền đánh, đánh hai phát không thể thắng liền bỏ chạy."
"Như anh nên gọi là ngu hay lười?"
"Như ta gọi là thông minh."
Tần Hướng Vũ ở phía sau không nhịn được nói với Phù Lương: "Sao hôm nay lời nói của đại thần Tất Phương đều hợp tình hợp lý thế cơ chứ. Đúng là trí tuệ thần thánh lấp lánh hào quang."
Phù Lương bình tĩnh nói: "Vẫn luôn lấp lánh, không thấy được là do anh mắt mù."
Hứa Tâm An hơi lảo đảo.
Tần Hướng Vũ trừng Phù Lương một lúc, rồi móc ra mười đồng tiền: "Anh thắng."
Phù Lương nhận lấy: "Không khách khí."
"Làm sao để có thể vừa mở miệng là 'vỗ mông ngựa'* như anh?"
*Vỗ mông ngựa: Người ta thường gọi những kẻ hay a dua nịnh hót là "vỗ mông ngựa". Nguồn gốc của từ này có mấy thuyết khá thú vị, nhưng đều liên quan đến phong tục của người Mông Cổ.
"Nhịn một chút là được."
Hứa Tâm An lại lảo đảo.
Tất Phương chọc chọc bả vai Hứa Tâm An: "Cô nhìn người ta xem."
"Làm sao vậy?"
"Thường xuyên nói chuyện phiếm."
Tần Hướng Vũ và Phù Lương cùng lảo đảo, rất muốn đưa cho đại thần Tất Phương mười đồng.
Hơn 1h sau, Hứa Tâm An mệt đến nỗi liên tục thở dốc, Tất Phương nhìn cô: "Ta đeo ba-lô cho cô."
Hứa Tâm An cũng không khách khí, nhanh nhẹn giao ba-lô cho anh. Tất Phương đeo ba-lô của Hứa Tâm An lên, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, được một đoạn, anh ta dừng lại nhìn Hứa Tâm An ở một bên thở hồng hộc như trâu, ghét bỏ nói: "Cô lười vận động quá mà, mới đi được vài bước đã thế. Cô nhìn người khác xem."
Mọi người: "..." Người khác làm sao vậy, người khác cũng đang bận thở gấp nha.
Tất Phương lại nói: "Được rồi, ba-lô trả lại cho cô."
Tuy anh ta làm thế quá mất mặt, lại không có phong độ, nhưng Hứa Tâm An không thèm so đo với Tất Phương, nhận lại ba-lô nặng trịch đeo lên lưng
"Ta không đeo ba-lô giúp cô nữa, ta cõng cô." Tất Phương nói.
Hứa Tâm An vô cùng sung sướng, còn khách khí cái gì, vội vàng leo lên lưng Tất Phương.
"Nhã nhặn một chút." Tất Phương vừa oán giận vừa giữ chân Hứa Tâm An, xốc cô lên. Hứa Tâm An ôm cổ Tất Phương, leo lên xong, thoải mái mà thở hổn hển.
"Quá vô dụng." Tất Phương oán trách, vững vàng cõng cô đi về phía trước.
Mấy người ở phía sau vừa thở dốc vừa liếc mắt, Quách Tấn nói: "Chính đại thần Tất Phương nói 'loài người các ngươi muốn ngự sử thần thú, nằm mơ sao', đúng không?"
"Đúng." Những người khác dùng sức gật đầu.
Thần ba phải.
Những hạt cát vàng óng bay đầy trời như sương, Huyền Linh châu lặng im không một tiếng động lăn dọc theo chân tường quảng trường.
Cao Kiến Nghiêu đang ngồi xếp bằng trên sườn núi mở mắt: "Quả nhiên, vẫn để thoát một con."
Một con ong vàng nho nhỏ dược cát vàng bao bọc bay đến trước mặt Cao Kiến Nghiêu.
Ong yêu.
Cao Kiến Nghiêu còn nhớ rõ năm đó lúc Đổng Khê thu phục con ong yêu này suýt nữa bị nó đốt chết, là ông ta cứu cô. Khi đó cô còn chưa tới 20 tuổi, ầng ậng nước mắt nói với ông: "Sư phụ, thà để con đi thu phục hổ yêu còn hơn, ong yêu quá đáng ghét."
Mà ông thì nói với cô: "Đừng xem thường nó nhỏ bé, nhỏ mà ẩn giấu sức mạnh, có khi so với to lớn lại càng có lực sát thương. Cũng giống như đạo lý chí hướng bao la có khi lại bị hủy bởi một ý niệm nhỏ bé đột nhiên xuất hiện. Không cần trốn tránh đối thủ, sợ hãi lùi bước sẽ khiến con cảm thấy muốn lựa chọn đối thủ khác, nhưng không, con là hàng ma sư, con không có lựa chọn, trừ yêu hàng ma, là chuyện con phải làm. Cho dù đó là ong yêu hay hổ yêu."
Ông trị thương cho cô, chỉ dẫn cho cô cách thu phục ong yêu.
Lần thứ hai xất thủ, cô tìm được ong yêu, thành công thu phục nó.
Chớp mắt mười mấy năm trôi qua, mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Cao Kiến Nghiêu làm chỉ quyết, lên tiếng: "Đi." Ong yêu được cát vàng bao bọc, bay về phía tây nam.
Cao Kiến Nghiêu và Hà Nghĩa đi theo ong yêu một hồi, tới trước cửa một căn nhà. Căn nhà ở khu vực hẻo lánh, xung quanh không có thôn xóm, lại bị rất nhiều nhà cao tầng che chắn, từ đường lớn nhìn vào không dễ dàng phát hiện ra.
Ong yêu bay qua đầu tường vào trong, Huyền Linh châu cũng nhanh chóng lăn từ khe hở bên dưới ván cửa vào.
Lần này Hà Nghĩa cảm giác được: "Có yêu khí của Xà yêu, rất nhạt, đã rời đi rồi."
Cao Kiến Nghiêu "Ừ" một tiếng, không chút do dự trèo tường vào.
Bên trong trống trải, không có đồ vật gì, nếu không phải được dọn dẹp quá sạch sẽ đúng là sẽ khiến người khác nghĩ rằng rất lâu không có người ở. Bốn gian nhà ở đều im ắng, Hà Nghĩa đi một vòng, trong phòng cũng rất sạch sẽ, không lưu lại bất cứ manh mối gì.
Ong yêu bay vài vòng trong sân, một lát sau, nó dừng lại ở vách tường trong căn phòng phía tây.
Hà Nghĩa đi tới, thấy đất ở góc tường dường như từng bị đào xới rồi dẫm cho bằng phẳng lại, không giống với xung quanh. Hà Nghĩa đào đất lên, thấy ở trong đất có một mảnh kính tinh xảo, mặt sau còn khắc phù ấn.
"Sư phụ." Hà Nghĩa đưa mảnh kính cho Cao Kiến Nghiêu, đây là một mảnh trên mặt Mê Ảnh kính của Đổng Khê. Cô cố ý phá ra, giấu ở đây.
Yêu ảnh của Mê Ảnh kính sau khi được thả ra, không thể ở cách nó quá xa, nếu không sẽ không thể thu hồi lại. Đổng Khê vì phòng ngừa bản thân bị đưa đi quá xa, vì thế để lại một mảnh mặt kính ở nơi này, để sư môn thông qua yêu ảnh tìm được nó. Tìm được mảnh kính này, thì có thể tìm được những mảnh khác.
Cao Kiến Nghiêu xoay mảnh kính trong tay, mặt kính khi xoay tới một hướng thì phát ra tia sáng.
"Phía tây." Hà Nghĩa nhớ tới núi Tây Dung mà Long Tử Vi nói.
"Chúng ta đi, đón Đổng Khê về nhà."
Cao Kiến Nghiêu, Hà Nghĩa và các đệ tử lên xe, đặt mảnh kính trên kính chắn gió, ánh trăng chiếu xuống, khúc xạ qua mặt kính thành một chùm sáng chiếu về phía tây, dẫn đường cho nhóm người Cao Kiến Nghiêu tới vị trí của Đổng Khê.
Chiếc ô tô màu đen phóng như bay trên đường núi, mảnh kính trên kính chắn gió dựa theo sự thay đổi phương hướng của xe mà khẽ chuyển động, trước sau như một chỉ về một hướng. Cao Kiến Nghiêu nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về sa bàn đặt trên đầu gối.
Trần Bách Xuyên nắm tay Đổng Khê, theo Xà vương đi qua khe núi vào một hang động quanh co, tiến vào trung tâm động.
Khác với cửa động, trong động rộng lớn vô cùng, từ đáy tới đỉnh có nơi độ cao lên đến vài chục mét, diện tích gần bằng một sân bóng lớn. Vách động gập ghềnh, vươn ra đầy đá nhọn lởm chởm, hình dạng kì quái, những khối thạch nhũ rất dài buông xuống từ đỉnh động đao chéo với măng đá trên mặt đất, tạo thành một cảnh tượng đáng sợ.
Một con thú hình rồng khổng lồ dựa vào vách động, an an tĩnh tĩnh, dường như đang ngủ say.
Trần Bách Xuyên véo nhẹ tay Đổng Khê: "Đó là Giao Long, một thời gian trước gặp nó, nó còn chưa ở đây. Xà vương vì sự an toàn của nó, mới chuyển nó qua đây."
Đổng Khê gật đầu, đi đi lại lại khắp nơi, cẩn thận mà đánh giá nơi này.
Trên vách động đặt đèn dầu và đuốc, thậm chí trên nhiều khối thạch nhũ cũng đặt đèn, tuy rằng ánh sáng trong động không được tốt, nhưng cũng có thể nhìn xung quanh rõ ràng.
Đổng Khê đi được một đoạn, bỗng nhiên nhìn thấy trên cao treo một cái lồng sắt lớn, trong lồng có một người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào chấn song không nhúc nhích.
Đổng Khê nhận ra ông.
Là ba của Hứa Tâm An, Hứa Đức An.
Cao Kiến Nghiêu không nói gì, nếu yêu quái còn đang hoạt động, không thể không tìm thấy. Chỉ có thể do bị Đổng Khê triệu hồi, hoặc bị ai đó thu phục.
"Có hàng ma sư nào khác ở gần đây không?" Hà Nghĩa hỏi.
"Không thấy. Hơn nữa chúng ta đã thông báo trước, nên cho dù có hàng ma sư khác tới đây thu phục, cũng sẽ không không nói gì với chúng ta."
Hà Nghĩa nhìn Cao Kiến Nghiêu, Cao Kiến Nghiêu vẫy vẫy tay, ý bảo đệ tử vừa báo cáo lui ra.
Cao Kiến Nghiêu quay người, bước vào sâu trong thôn: "Có người muốn ngăn cản chúng ta tìm được nó."
Hà Nghĩa đi phía sau sư phụ, cổ tay rung lên, Huyền Linh châu lăn xuống đất, tứ tán khắp nơi.
Khí tức hỗn loạn lập tức từ khắp bốn phương tám hướng phóng về phía Hà Nghĩa, tìm kiếm yêu khí còn sót lại giữa nơi đồng không mông quạnh như thế này quá khó khăn, trừ khi những yêu quái họ muốn tìm vẫn đang hoạt động
Hà Nghĩa và Cao Kiến Nghiêu chậm rãi bước đi, Huyền Linh châu lăn theo bước chân họ, phân tán ở khu vực xung quanh tìm kiếm.
Một lúc lâu sau, Cao Kiến Nghiêu nói: "Có lẽ chúng bị thu phục thật rồi, không dễ tìm được."
Hà Nghĩa không nói gì, anh ta còn đang nỗ lực cảm ứng tin tức do Huyền Linh châu mang tới. Có đủ kiểu người, động vật, thanh âm, khí vị, nhưng không thấy Đổng Khê, không thấy Trần Bách Xuyên, cũng không có yêu khí.
Cao Kiến Nghiêu bước lên một sườn núi, bên dưới sườn núi là quảng trường của thôn, một nhóm phụ nữ đang mở nhạc nhảy múa trong quảng trường. Ông ngồi xếp bằng, lấy sa bàn đeo trên lưng xuống, đặt lên đầu gối, mở hộp, nắm lấy những hạt cát vàng óng sáng lấp lánh, rồi mở rộng bàn tay, thổi một hơi, cát vàng phiêu tán vào không trung như một đám sương mờ.
"Để xem bọn chúng có thể dọn dẹp sạch sẽ đến mức nào."
8h tối, nhóm người Hứa Tâm An rốt cuộc tới bìa rừng. Cô gọi điện về nhà, chuột béo nói mọi chuyện đều ổn, không có gì bất thường.
Đoạn đường kế tiếp ô tô không đi vào được, vì thế mọi người dỡ đồ từ trên xe xuống. Tất Phương đến bìa rừng, dang rộng hai tay, một vùng rừng rậm rộng lớn trước mắt bỗng chốc sáng ngời, sao trời dường như cũng sáng lấp lánh hơn.
Cả núi rừng như rùng rùng chuyển động, những cành lá cổ thụ cọ vào nhau xào xạc, làm một vài chú chim giật mình tình giấc, bay ra khỏi rừng cây, kéo theo từng đàn chim ào ào bay lên. Chúng không vội vã đập cánh, bay loạn lên như hoảng sợ, mà như đang hạnh phúc giương cánh giữa trời đêm.
Tất Phương nói: "Đi theo ta, ta biết hang động đó ở đâu."
Mọi người đeo ba-lô lên, bước theo sau Tất Phương.
Nơi đây là một mảng rừng rậm chưa được khai phá, không có đường nhựa, dưới chân là những mảnh bùn đá, lá cây cùng với những tán cây bụi hoa nhỏ, mọi người chỉ có thể vừa đi vừa chú ý quan sát.
Tất Phương nắm tay Hứa Tâm An đi phía trước, gặp cây cối chắn đường, anh chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay lên, cây cối lập tức tránh sang hai bên, nhường đường cho họ.
Hứa Tâm An cảm thấy bản thân chưa bao giờ oai phong như vậy. Cô nói: "Tất Phương, tôi nói cho anh biết, ba tôi là người to gan, ông biết tôi nhất định sẽ đến cứu ông, ông nhất định đang đợi tôi."
"Thần kinh thô với to gan là cùng một chuyện sao? Cô về tra lại từ điển xem."
Hứa Tâm An không xấu hổ, tiếp tục nói chuyện phiếm: "Tất Phương, anh nói xem, nếu đại boss của địch là Giao Long, hoặc là lợi hại như Giao Long, thậm chí lợi hại hơn Giao Long, anh có đánh thắng được không?"
"Không biết. Ta chưa từng nghiêm túc đánh một trận với Giao Long. Đánh nhau quá mệt mỏi, thông thường đánh hai phát có thể thắng ta liền đánh, đánh hai phát không thể thắng liền bỏ chạy."
"Như anh nên gọi là ngu hay lười?"
"Như ta gọi là thông minh."
Tần Hướng Vũ ở phía sau không nhịn được nói với Phù Lương: "Sao hôm nay lời nói của đại thần Tất Phương đều hợp tình hợp lý thế cơ chứ. Đúng là trí tuệ thần thánh lấp lánh hào quang."
Phù Lương bình tĩnh nói: "Vẫn luôn lấp lánh, không thấy được là do anh mắt mù."
Hứa Tâm An hơi lảo đảo.
Tần Hướng Vũ trừng Phù Lương một lúc, rồi móc ra mười đồng tiền: "Anh thắng."
Phù Lương nhận lấy: "Không khách khí."
"Làm sao để có thể vừa mở miệng là 'vỗ mông ngựa'* như anh?"
*Vỗ mông ngựa: Người ta thường gọi những kẻ hay a dua nịnh hót là "vỗ mông ngựa". Nguồn gốc của từ này có mấy thuyết khá thú vị, nhưng đều liên quan đến phong tục của người Mông Cổ.
"Nhịn một chút là được."
Hứa Tâm An lại lảo đảo.
Tất Phương chọc chọc bả vai Hứa Tâm An: "Cô nhìn người ta xem."
"Làm sao vậy?"
"Thường xuyên nói chuyện phiếm."
Tần Hướng Vũ và Phù Lương cùng lảo đảo, rất muốn đưa cho đại thần Tất Phương mười đồng.
Hơn 1h sau, Hứa Tâm An mệt đến nỗi liên tục thở dốc, Tất Phương nhìn cô: "Ta đeo ba-lô cho cô."
Hứa Tâm An cũng không khách khí, nhanh nhẹn giao ba-lô cho anh. Tất Phương đeo ba-lô của Hứa Tâm An lên, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, được một đoạn, anh ta dừng lại nhìn Hứa Tâm An ở một bên thở hồng hộc như trâu, ghét bỏ nói: "Cô lười vận động quá mà, mới đi được vài bước đã thế. Cô nhìn người khác xem."
Mọi người: "..." Người khác làm sao vậy, người khác cũng đang bận thở gấp nha.
Tất Phương lại nói: "Được rồi, ba-lô trả lại cho cô."
Tuy anh ta làm thế quá mất mặt, lại không có phong độ, nhưng Hứa Tâm An không thèm so đo với Tất Phương, nhận lại ba-lô nặng trịch đeo lên lưng
"Ta không đeo ba-lô giúp cô nữa, ta cõng cô." Tất Phương nói.
Hứa Tâm An vô cùng sung sướng, còn khách khí cái gì, vội vàng leo lên lưng Tất Phương.
"Nhã nhặn một chút." Tất Phương vừa oán giận vừa giữ chân Hứa Tâm An, xốc cô lên. Hứa Tâm An ôm cổ Tất Phương, leo lên xong, thoải mái mà thở hổn hển.
"Quá vô dụng." Tất Phương oán trách, vững vàng cõng cô đi về phía trước.
Mấy người ở phía sau vừa thở dốc vừa liếc mắt, Quách Tấn nói: "Chính đại thần Tất Phương nói 'loài người các ngươi muốn ngự sử thần thú, nằm mơ sao', đúng không?"
"Đúng." Những người khác dùng sức gật đầu.
Thần ba phải.
Những hạt cát vàng óng bay đầy trời như sương, Huyền Linh châu lặng im không một tiếng động lăn dọc theo chân tường quảng trường.
Cao Kiến Nghiêu đang ngồi xếp bằng trên sườn núi mở mắt: "Quả nhiên, vẫn để thoát một con."
Một con ong vàng nho nhỏ dược cát vàng bao bọc bay đến trước mặt Cao Kiến Nghiêu.
Ong yêu.
Cao Kiến Nghiêu còn nhớ rõ năm đó lúc Đổng Khê thu phục con ong yêu này suýt nữa bị nó đốt chết, là ông ta cứu cô. Khi đó cô còn chưa tới 20 tuổi, ầng ậng nước mắt nói với ông: "Sư phụ, thà để con đi thu phục hổ yêu còn hơn, ong yêu quá đáng ghét."
Mà ông thì nói với cô: "Đừng xem thường nó nhỏ bé, nhỏ mà ẩn giấu sức mạnh, có khi so với to lớn lại càng có lực sát thương. Cũng giống như đạo lý chí hướng bao la có khi lại bị hủy bởi một ý niệm nhỏ bé đột nhiên xuất hiện. Không cần trốn tránh đối thủ, sợ hãi lùi bước sẽ khiến con cảm thấy muốn lựa chọn đối thủ khác, nhưng không, con là hàng ma sư, con không có lựa chọn, trừ yêu hàng ma, là chuyện con phải làm. Cho dù đó là ong yêu hay hổ yêu."
Ông trị thương cho cô, chỉ dẫn cho cô cách thu phục ong yêu.
Lần thứ hai xất thủ, cô tìm được ong yêu, thành công thu phục nó.
Chớp mắt mười mấy năm trôi qua, mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Cao Kiến Nghiêu làm chỉ quyết, lên tiếng: "Đi." Ong yêu được cát vàng bao bọc, bay về phía tây nam.
Cao Kiến Nghiêu và Hà Nghĩa đi theo ong yêu một hồi, tới trước cửa một căn nhà. Căn nhà ở khu vực hẻo lánh, xung quanh không có thôn xóm, lại bị rất nhiều nhà cao tầng che chắn, từ đường lớn nhìn vào không dễ dàng phát hiện ra.
Ong yêu bay qua đầu tường vào trong, Huyền Linh châu cũng nhanh chóng lăn từ khe hở bên dưới ván cửa vào.
Lần này Hà Nghĩa cảm giác được: "Có yêu khí của Xà yêu, rất nhạt, đã rời đi rồi."
Cao Kiến Nghiêu "Ừ" một tiếng, không chút do dự trèo tường vào.
Bên trong trống trải, không có đồ vật gì, nếu không phải được dọn dẹp quá sạch sẽ đúng là sẽ khiến người khác nghĩ rằng rất lâu không có người ở. Bốn gian nhà ở đều im ắng, Hà Nghĩa đi một vòng, trong phòng cũng rất sạch sẽ, không lưu lại bất cứ manh mối gì.
Ong yêu bay vài vòng trong sân, một lát sau, nó dừng lại ở vách tường trong căn phòng phía tây.
Hà Nghĩa đi tới, thấy đất ở góc tường dường như từng bị đào xới rồi dẫm cho bằng phẳng lại, không giống với xung quanh. Hà Nghĩa đào đất lên, thấy ở trong đất có một mảnh kính tinh xảo, mặt sau còn khắc phù ấn.
"Sư phụ." Hà Nghĩa đưa mảnh kính cho Cao Kiến Nghiêu, đây là một mảnh trên mặt Mê Ảnh kính của Đổng Khê. Cô cố ý phá ra, giấu ở đây.
Yêu ảnh của Mê Ảnh kính sau khi được thả ra, không thể ở cách nó quá xa, nếu không sẽ không thể thu hồi lại. Đổng Khê vì phòng ngừa bản thân bị đưa đi quá xa, vì thế để lại một mảnh mặt kính ở nơi này, để sư môn thông qua yêu ảnh tìm được nó. Tìm được mảnh kính này, thì có thể tìm được những mảnh khác.
Cao Kiến Nghiêu xoay mảnh kính trong tay, mặt kính khi xoay tới một hướng thì phát ra tia sáng.
"Phía tây." Hà Nghĩa nhớ tới núi Tây Dung mà Long Tử Vi nói.
"Chúng ta đi, đón Đổng Khê về nhà."
Cao Kiến Nghiêu, Hà Nghĩa và các đệ tử lên xe, đặt mảnh kính trên kính chắn gió, ánh trăng chiếu xuống, khúc xạ qua mặt kính thành một chùm sáng chiếu về phía tây, dẫn đường cho nhóm người Cao Kiến Nghiêu tới vị trí của Đổng Khê.
Chiếc ô tô màu đen phóng như bay trên đường núi, mảnh kính trên kính chắn gió dựa theo sự thay đổi phương hướng của xe mà khẽ chuyển động, trước sau như một chỉ về một hướng. Cao Kiến Nghiêu nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về sa bàn đặt trên đầu gối.
Trần Bách Xuyên nắm tay Đổng Khê, theo Xà vương đi qua khe núi vào một hang động quanh co, tiến vào trung tâm động.
Khác với cửa động, trong động rộng lớn vô cùng, từ đáy tới đỉnh có nơi độ cao lên đến vài chục mét, diện tích gần bằng một sân bóng lớn. Vách động gập ghềnh, vươn ra đầy đá nhọn lởm chởm, hình dạng kì quái, những khối thạch nhũ rất dài buông xuống từ đỉnh động đao chéo với măng đá trên mặt đất, tạo thành một cảnh tượng đáng sợ.
Một con thú hình rồng khổng lồ dựa vào vách động, an an tĩnh tĩnh, dường như đang ngủ say.
Trần Bách Xuyên véo nhẹ tay Đổng Khê: "Đó là Giao Long, một thời gian trước gặp nó, nó còn chưa ở đây. Xà vương vì sự an toàn của nó, mới chuyển nó qua đây."
Đổng Khê gật đầu, đi đi lại lại khắp nơi, cẩn thận mà đánh giá nơi này.
Trên vách động đặt đèn dầu và đuốc, thậm chí trên nhiều khối thạch nhũ cũng đặt đèn, tuy rằng ánh sáng trong động không được tốt, nhưng cũng có thể nhìn xung quanh rõ ràng.
Đổng Khê đi được một đoạn, bỗng nhiên nhìn thấy trên cao treo một cái lồng sắt lớn, trong lồng có một người đàn ông đang nhắm mắt dựa vào chấn song không nhúc nhích.
Đổng Khê nhận ra ông.
Là ba của Hứa Tâm An, Hứa Đức An.
Bình luận facebook