Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Hứa Tâm An lạnh run lên. Hàn thạch chú trong cơ thể cô còn chưa biến mất hoàn toàn, cả nhóm người, ai cũng ăn mặc đơn giản, thuận tiện, chỉ mình cô vẫn mặc áo lông dày.
"Cố gắng chịu đựng." Tất Phương cảm giác được cô run lên, quay đầu nói với cô. Hứa Tâm An gật đầu.
Từ cửa động đi vào đã được gần 1000 mét, cũng chưa xuất hiện cái gì bất thường, nhưng hang động này dường như rất sâu, còn quanh co vòng vèo. Lúc này phía trước lại xuất hiện một khúc quanh, hướng xuống phía dưới bên phải động.
Tất Phương dừng lại, nói: "Điểu tinh không sao cả, chúng ta đi vào thôi."
Mọi người theo lời đi xuống, phát hiện càng ngày địa thế càng thấp, cảm giác càng lạnh lẽo, nhưng không gian cũng càng ngày càng rộng rãi. Lại đi thêm một đoạn dài, đến mức Tất Phương đang suy xét xem có nên lại cõng Hứa Tâm An không, bọn họ lại nhìn thấy hai con điểu tinh kia đang đậu trên vách động, thật cảnh giác nhìn khắp nơi.
"Vì sao chúng không bay tiếp?" Hứa Tâm An hỏi.
"Chứng tỏ đi tiếp một đoạn liền gặp nguy hiểm." Tần Hướng Vũ nói.
Tất Phương đột nhiên nói: "Không phải đi tiếp, ở đây có nguy hiểm, mọi người chú ý."
Vừa dứt lời, một cái miệng rộng bỗng nhiên hiện ra trên vách động, nháy mắt nuốt hai con điểu tinh vào.
Tiếng thét chói tai của Đổng Khê kinh động đến Xà vương.
Nó và Trần Bách Xuyên đồng thời nhìn về phía Đổng Khê.
Đổng Khê đã xoay người đối mặt với Giao Long, bước từng bước lui về phía sau.
Giao Long chậm rãi nâng thân mình lên, càng duỗi càng dài. Đổng Khê càng thêm kinh hoàng, ngửa đầu nhìn chằm chằm Giao Long. Giao long nhìn xuống cô, rồi đột nhiên cúi đầu, để trước mặt cô.
Trần Bách Xuyên vọt lên, kéo Đổng Khê ra phía sau. "Giao Long, ngài đã tỉnh."
Ánh mắt Giao Long chuyển từ trên người Đổng Khê sang Trần Bách Xuyên, cất tiếng: "Trần Bách Xuyên, chúng ta lại gặp nhau."
Nhịp tim Trần Bách Xuyên đập liên hồi như trống, vờ như không có việc gì hỏi: "Lần này ngài sẽ thức tỉnh thật sự sao?"
"Đúng." Giao Long đáp.
"Thế rất tốt." Trần Bách Xuyên không biết nên nói gì.
Đổng Khê ở phía sau dùng sức nhéo tay hắn, hắn chắc chắn biết tình huống hiện tại. Hắn thật cẩn thận, sợ Giao Long bất ngờ làm khó dễ, tay phải đút vào trong túi, nắm chặt một lá bùa.
Hắn không nên sợ Giao Long, bọn họ là bạn bè, hắn thậm chí muốn ngự sử Giao Long, biến nó thành linh thú của hắn, nhưng tình huống hiện tại không hề nằm trong phạm vi khống chế của hắn.
Đủ loại ý niệm đột nhiên tan thành mây khói, hắn chỉ mong có thể xử lý tốt tình huống trước mắt.
Vách động bỗng vang lên tiếng sột soạt, có đá vụn lăn xuống đất, Trần Bách Xuyên và Đổng Khê quay đầu, chỉ thấy Giao Long duỗi người, thân rồng theo vách động mà uốn lượn, kéo dài trên mặt đất, tạo thành một vòng tròn lớn - giống như đang vây quanh bọn họ.
"Chúng tôi đang đợi Hứa Tâm An." Trần Bách Xuyên vờ không có việc gì nói, "Xà vương nói ngài sẽ giúp đỡ chúng tôi đánh bại Tất Phương, đoạt lấy hồn Hứa Tâm An."
"Đúng vậy." Giao Long nói, "Ta cũng yêu cầu ngươi giúp ta một việc."
"Ngài nói đi."
"Ta muốn hồn của ngươi."
Tâm Đổng Khê và Trần Bách Xuyên cùng trầm xuống. Trần Bách Xuyên cảm thấy Đổng Khê ở phía sau cứng đơ người, bóp chặt tay hắn đến phát đau.
Trần Bách Xuyên cố gắng ra vẻ bình tĩnh, hỏi: "Muốn hồn của tôi để làm gì? Tôi vẫn luôn ở đây."
Giao long chuyển động thân thể, kéo dài cổ, nhìn xuống Trần Bách Xuyên: "Chủ tiệm Tìm Chết tồn tại chính là sự uy hiếp với ta. Mấy năm nay, cám ơn ngươi đã chạy khắp nơi giúp ta tìm kiếm bọn họ. Ta cần có thời gian khôi phục lại pháp lực linh lực, đúng là không thể đi khắp nơi. Nếu để lũ yêu quái đi làm việc này, lại sợ sẽ kinh động giới hàng ma, ngược lại không tốt. Cho nên, ngươi chính là lựa chọn tốt nhất, ngươi làm rất tốt."
Trần Bách Xuyên rốt cuộc không thể tiếp tục giả bộ bình tĩnh, hắn thay đổi sắc mặt, bật thốt lên: "Ngươi có ý gì?"
Nghe giống như, nó muốn mượn đao giết người, mà hắn chính là thanh đao đó.
"Nó là ma, Bách Xuyên, nó không phải Giao Long." Đổng Khê dựa sát vào người Trần Bách Xuyên, chú ý đề phòng, bảo vệ phía sau hắn. Xà vương ở cách đó không xa nhìn bọn họ, trên môi mang theo nụ cười lạnh.
Trần Bách Xuyên kinh hoàng: "Không phải Giao Long? Vậy ngươi là ai?"
"Đối với ngươi có gì khác biệt sao?" Giả Giao Long hỏi.
Trần Bách Xuyên nghẹn lời, sau đó nói: "Ta dù sao cũng phải biết ta đang nói chuyện với ai chứ."
"Ngươi không có tư cách." Thân rồng run lên, một cỗ lực đạo quét tới, cả người Trần Bách Xuyên chấn động, toàn thân đau đớn như bị đao cắt.
"Loài người nhỏ bé, tham lam, lại luôn tự mãn." Giao Long giả hừ lạnh, giọng nói lộ ra chán ghét cùng khinh thường, "Không thể hiểu nổi rốt cuộc Thiên Đế nhìn thấy gì ở các ngươi, lại đem Linh Phù Hồn Hỏa giao cho các ngươi."
"Ngươi là vì Nến Hồn?" Trần Bách Xuyên vô cùng ngạc nhiên.
"Nến Hồn không mất, lòng ta không thể an ổn." Giao Long giả nói.
Trần Bách Xuyên kinh hoàng: "Nến Hồn ở đâu?"
"Nó vẫn luôn ở đó." Giao Long giả nói, "Thật sự ngoài ý muốn của ta, các ngươi thế nhưng lại không tìm thấy nó. Nhưng nó vẫn luôn là mối tai họa ngầm, đặc biệt khi ngươi kiên định mà nói với ta, ngươi muốn dùng Tứ Hồn trận để tạo ra Nến Hồn, không tiếc hy sinh tính mạng, chỉ muốn mạo hiểm thử một lần. Khi đó, ta cảm thấy quá nguy hiểm, ta sợ ngươi sẽ phát hiện ra nó."
"Phát hiện ra thì sao? Chúng ta chỉ muốn bảo vệ bản thân. Nếu không thể diệt trừ hết yêu ma trên đời chúng ta vĩnh viễn không thể yên ổn sinh sống."
"Không yên ổn chẳng phải chính là loài người các ngươi sao? Trước kia ta cũng từng bị thương lánh đời, sau khi tỉnh lại, hấp thụ linh khí của trời đất, vạn vật tươi tốt, khôi phục rất nhanh. Lần này ta tỉnh lại, chỉ thấy chướng khí mù mịt khắp nơi, vạn vật tiêu điều, không ngờ muốn tìm một nơi linh khí thuần tịnh để tu hành lại khó khăn như thế. Núi rừng mất, chim thú chết, thế giới này đã không còn là thế giới trước kia. Tất cả đều do các ngươi mà ra. Tu hành càng ngày càng ít, đánh giết tranh đấu càng ngày càng nhiều... Như thế nào là ma? Chẳng lẽ các ngươi không phải?"
"Con người không hoàn mỹ, cho nên mới phải tự xét, mới phải nỗ lực, mới phải có chí tiến thủ."
Giao Long giả thở dài: "Ngươi làm ta rất lo lắng. Nhưng lại rất hữu dụng với ta, dã tâm và sự tham lam của ngươi chính là thứ ta cần. Ngươi muốn đứng đầu giới hàng ma, ngươi muốn có pháp khí mạnh nhất thế gian, cho nên không cần ta nói thêm gì, ngươi liền giết chết những chủ tiệm Tìm Chết còn lại. Cám ơn ngươi."
Đầu rồng nâng lên, trong mắt nó hiện lên thần sắc quỷ dị, tựa như đang cười.
Đổng Khê kéo Trần Bách Xuyên lui về phía sau một bước, lại nghe thấy Xà vương bên kia có động tĩnh. Nàng quay đầu nhìn, thấy Xà vương ném hai chiếc bình dẫn hồn vào trong Tứ Hồn trận khổng lồ kia.
Trần Bách Xuyên cũng nhìn thấy, trong lòng kinh hoàng tột độ, đó là hồn của hai chủ tiệm Tìm Chết kia, hắn vẫn luôn mang theo bên người, từ khi nào thì bị Xà vương đoạt lấy?!
"Còn thiếu hai vị trí." Giao Long giả nói.
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên đồng thời quay đầu nhìn về phía nó.
"Ngươi và Hứa Tâm An." Giao Long giả nói, "Ta muốn hồn của ngươi, cũng muốn có hồn của Hứa Tâm An. Bốn cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, vừa đủ. Tứ Hồn trận đúng là rất hay, cám ơn ngươi đã cho ta biết."
"Ngươi muốn dùng Tứ Hồn Trận làm gì?" Trần Bách Xuyên không hiểu.
"Vậy ngươi muốn dùng Tứ Hồn Trận làm gì?" Giao Long giả hỏi lại.
Trần Bách Xuyên nghẹn lời, hắn muốn dùng Tứ Hồn Trận tạo ra pháp khí mạnh nhất, khống chế thần thú. Nhưng hắn không nói ra mục đích phía sau với Giao Long, hắn muốn thuần phục nó, chính là có ý đồ xấu với nó, tất nhiên không thể nói ra. Giọng nói của Giao Long giả mang đầy chế nhạo, hiển nhiên là hiểu rõ ý đồ của hắn.
"Nó muốn đối phó với Tất Phương." Đổng Khê bỗng nhiên nói, "Nó là ma thú hệ hỏa." Nàng đã hiểu, bỗng nhiên mọi chuyện đều trở nên hợp lý, "Nó không phải vừa mới tỉnh. Nó đã tỉnh lại từ lâu, nhưng nó tu hành quá chậm, nó không chờ được."
Giao Long giả nói: "Còn rất thông minh. Ban đầu ta không định đối phó với Tất Phương, chỉ định giải quyết chủ tiệm Tìm Chết trước, nhưng không ngờ Tất Phương lại tự nộp mạng, cho ta thu hoạch ngoài ý muốn."
"Ngươi dự định dùng linh vũ phản chế lại pháp lực của anh ta, lại dùng Tứ Hồn Trận thu phục?"
"Đã đến nước này, ta cũng không ngại nói cho các ngươi. Không sai, đúng là như thế. Hơn nữa không chỉ Tất Phương, thu thập đủ bốn cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, có Tứ Hồn Trận, ta muốn thu phục kẻ nào thì có thể thu phục kẻ đó."
Trần Bách Xuyên thật cảnh giác mà lui về phía sau một bước, nói: "Được, ta đồng ý trợ giúp ngươi." Hắn trước tiên cần ổn định đối phương để tính toán đường lui, "Đợi có được hồn Hứa Tâm An, ta thực hiện Tứ Hồn Trận, ngươi áp chế linh vũ, chúng ta hợp tác. Sau đó ngươi muốn đối phó kẻ nào, ta giúp ngươi."
"Không cần." Giao Long giả lạnh lùng nói, "Dã tâm của ngươi quá lớn, ta không tin được ngươi. Đến lúc đó ngươi vào trận, là muốn đối phó Tất Phương hay là muốn đối phó ta?"
Trần Bách Xuyên lần thứ hai nghẹn lời.
"Ngươi chỉ cần giao hồn của ngươi cho ta là được. Ta không cần ngươi, ta sẽ......" Giao Long giả đang nói, bỗng nhiên im lặng.
Xà Vương cũng đứng im không động đậy, tựa như đang nghe ngóng gì đó, một lúc sau nói: "Bọn họ tới sớm."
Đổng Khê kinh hoàng, nhóm người Hứa Tâm An và Tất Phương tới rồi sao?
Xà Vương phất phất tay, bỗng nhiên xuất hiện tiếng sột soạt trên vách động, trên đỉnh các thạch nhũ, măng đá, Trần Bách Xuyên tập trung nhìn, thấy rất nhiều rắn đang bò từ trong đó ra.
"Ta đi xem thử." Xà Vương nói.
"Nhất định phải dụ được bọn chúng tới đây."
Xà Vương đồng ý, xoay người biến mất trong chớp mắt.
Trần Bách Xuyên kinh hoàng, bước từng bước lui về phía sau. Đầu Giao Long giả dần tới gần Trần Bách Xuyên, dường như muốn dán lên mặt hắn.
Mắt rồng chợt lóe, Trần Bách Xuyên và Đổng Khê đồng thời ra tay.
Bùa hàng ma của Trần Bách Xuyên bay lên, biến to ra, hướng về phía Giao Long giả, cùng lúc Trần Bách Xuyên lăn một vòng, từ ba-lô rút ra Hàng Ma xử*. Thân xử hình thoi, có chứa thanh máu, trên đỉnh là hai nửa hình cầu khép lại thành một hình cầu trạm rỗng, bên trong là một viên ngọc lưu ly hình giọt nước trông như ngọn lửa đang cháy. Cầm trên tay tựa như đang cầm một cây nến. Đây là pháp khí của hắn.
*Hàng ma xử: Là một loại binh khí có hình dạng gần giống cái chày. Xử (杵) là cái chày.
Từ khi còn trẻ, hắn vẫn luôn mong muốn có thể nắm giữ Nến Hồn, diệt hết yêu ma trên đời, cho nên cố ý cầu xin bạn tốt của ông nội là Vinh lão gia tạo ra cho hắn thứ pháp khí phù hợp. Hắn tự mình thiết kế, cuối cùng cũng có được thứ pháp khí giống y hệt thứ trong lòng hắn luôn mong mỏi. Hắn dự định dùng Tứ Hồn Trận tạo ra Nến Hồn, đưa nến hồn vào viên lưu ly hình ngọn lửa trên đỉnh Hàng Ma xử. Đây là nến của hắn, là pháp khí giúp hắn tiêu diệt hết mọi yêu ma trên đời.
"Cố gắng chịu đựng." Tất Phương cảm giác được cô run lên, quay đầu nói với cô. Hứa Tâm An gật đầu.
Từ cửa động đi vào đã được gần 1000 mét, cũng chưa xuất hiện cái gì bất thường, nhưng hang động này dường như rất sâu, còn quanh co vòng vèo. Lúc này phía trước lại xuất hiện một khúc quanh, hướng xuống phía dưới bên phải động.
Tất Phương dừng lại, nói: "Điểu tinh không sao cả, chúng ta đi vào thôi."
Mọi người theo lời đi xuống, phát hiện càng ngày địa thế càng thấp, cảm giác càng lạnh lẽo, nhưng không gian cũng càng ngày càng rộng rãi. Lại đi thêm một đoạn dài, đến mức Tất Phương đang suy xét xem có nên lại cõng Hứa Tâm An không, bọn họ lại nhìn thấy hai con điểu tinh kia đang đậu trên vách động, thật cảnh giác nhìn khắp nơi.
"Vì sao chúng không bay tiếp?" Hứa Tâm An hỏi.
"Chứng tỏ đi tiếp một đoạn liền gặp nguy hiểm." Tần Hướng Vũ nói.
Tất Phương đột nhiên nói: "Không phải đi tiếp, ở đây có nguy hiểm, mọi người chú ý."
Vừa dứt lời, một cái miệng rộng bỗng nhiên hiện ra trên vách động, nháy mắt nuốt hai con điểu tinh vào.
Tiếng thét chói tai của Đổng Khê kinh động đến Xà vương.
Nó và Trần Bách Xuyên đồng thời nhìn về phía Đổng Khê.
Đổng Khê đã xoay người đối mặt với Giao Long, bước từng bước lui về phía sau.
Giao Long chậm rãi nâng thân mình lên, càng duỗi càng dài. Đổng Khê càng thêm kinh hoàng, ngửa đầu nhìn chằm chằm Giao Long. Giao long nhìn xuống cô, rồi đột nhiên cúi đầu, để trước mặt cô.
Trần Bách Xuyên vọt lên, kéo Đổng Khê ra phía sau. "Giao Long, ngài đã tỉnh."
Ánh mắt Giao Long chuyển từ trên người Đổng Khê sang Trần Bách Xuyên, cất tiếng: "Trần Bách Xuyên, chúng ta lại gặp nhau."
Nhịp tim Trần Bách Xuyên đập liên hồi như trống, vờ như không có việc gì hỏi: "Lần này ngài sẽ thức tỉnh thật sự sao?"
"Đúng." Giao Long đáp.
"Thế rất tốt." Trần Bách Xuyên không biết nên nói gì.
Đổng Khê ở phía sau dùng sức nhéo tay hắn, hắn chắc chắn biết tình huống hiện tại. Hắn thật cẩn thận, sợ Giao Long bất ngờ làm khó dễ, tay phải đút vào trong túi, nắm chặt một lá bùa.
Hắn không nên sợ Giao Long, bọn họ là bạn bè, hắn thậm chí muốn ngự sử Giao Long, biến nó thành linh thú của hắn, nhưng tình huống hiện tại không hề nằm trong phạm vi khống chế của hắn.
Đủ loại ý niệm đột nhiên tan thành mây khói, hắn chỉ mong có thể xử lý tốt tình huống trước mắt.
Vách động bỗng vang lên tiếng sột soạt, có đá vụn lăn xuống đất, Trần Bách Xuyên và Đổng Khê quay đầu, chỉ thấy Giao Long duỗi người, thân rồng theo vách động mà uốn lượn, kéo dài trên mặt đất, tạo thành một vòng tròn lớn - giống như đang vây quanh bọn họ.
"Chúng tôi đang đợi Hứa Tâm An." Trần Bách Xuyên vờ không có việc gì nói, "Xà vương nói ngài sẽ giúp đỡ chúng tôi đánh bại Tất Phương, đoạt lấy hồn Hứa Tâm An."
"Đúng vậy." Giao Long nói, "Ta cũng yêu cầu ngươi giúp ta một việc."
"Ngài nói đi."
"Ta muốn hồn của ngươi."
Tâm Đổng Khê và Trần Bách Xuyên cùng trầm xuống. Trần Bách Xuyên cảm thấy Đổng Khê ở phía sau cứng đơ người, bóp chặt tay hắn đến phát đau.
Trần Bách Xuyên cố gắng ra vẻ bình tĩnh, hỏi: "Muốn hồn của tôi để làm gì? Tôi vẫn luôn ở đây."
Giao long chuyển động thân thể, kéo dài cổ, nhìn xuống Trần Bách Xuyên: "Chủ tiệm Tìm Chết tồn tại chính là sự uy hiếp với ta. Mấy năm nay, cám ơn ngươi đã chạy khắp nơi giúp ta tìm kiếm bọn họ. Ta cần có thời gian khôi phục lại pháp lực linh lực, đúng là không thể đi khắp nơi. Nếu để lũ yêu quái đi làm việc này, lại sợ sẽ kinh động giới hàng ma, ngược lại không tốt. Cho nên, ngươi chính là lựa chọn tốt nhất, ngươi làm rất tốt."
Trần Bách Xuyên rốt cuộc không thể tiếp tục giả bộ bình tĩnh, hắn thay đổi sắc mặt, bật thốt lên: "Ngươi có ý gì?"
Nghe giống như, nó muốn mượn đao giết người, mà hắn chính là thanh đao đó.
"Nó là ma, Bách Xuyên, nó không phải Giao Long." Đổng Khê dựa sát vào người Trần Bách Xuyên, chú ý đề phòng, bảo vệ phía sau hắn. Xà vương ở cách đó không xa nhìn bọn họ, trên môi mang theo nụ cười lạnh.
Trần Bách Xuyên kinh hoàng: "Không phải Giao Long? Vậy ngươi là ai?"
"Đối với ngươi có gì khác biệt sao?" Giả Giao Long hỏi.
Trần Bách Xuyên nghẹn lời, sau đó nói: "Ta dù sao cũng phải biết ta đang nói chuyện với ai chứ."
"Ngươi không có tư cách." Thân rồng run lên, một cỗ lực đạo quét tới, cả người Trần Bách Xuyên chấn động, toàn thân đau đớn như bị đao cắt.
"Loài người nhỏ bé, tham lam, lại luôn tự mãn." Giao Long giả hừ lạnh, giọng nói lộ ra chán ghét cùng khinh thường, "Không thể hiểu nổi rốt cuộc Thiên Đế nhìn thấy gì ở các ngươi, lại đem Linh Phù Hồn Hỏa giao cho các ngươi."
"Ngươi là vì Nến Hồn?" Trần Bách Xuyên vô cùng ngạc nhiên.
"Nến Hồn không mất, lòng ta không thể an ổn." Giao Long giả nói.
Trần Bách Xuyên kinh hoàng: "Nến Hồn ở đâu?"
"Nó vẫn luôn ở đó." Giao Long giả nói, "Thật sự ngoài ý muốn của ta, các ngươi thế nhưng lại không tìm thấy nó. Nhưng nó vẫn luôn là mối tai họa ngầm, đặc biệt khi ngươi kiên định mà nói với ta, ngươi muốn dùng Tứ Hồn trận để tạo ra Nến Hồn, không tiếc hy sinh tính mạng, chỉ muốn mạo hiểm thử một lần. Khi đó, ta cảm thấy quá nguy hiểm, ta sợ ngươi sẽ phát hiện ra nó."
"Phát hiện ra thì sao? Chúng ta chỉ muốn bảo vệ bản thân. Nếu không thể diệt trừ hết yêu ma trên đời chúng ta vĩnh viễn không thể yên ổn sinh sống."
"Không yên ổn chẳng phải chính là loài người các ngươi sao? Trước kia ta cũng từng bị thương lánh đời, sau khi tỉnh lại, hấp thụ linh khí của trời đất, vạn vật tươi tốt, khôi phục rất nhanh. Lần này ta tỉnh lại, chỉ thấy chướng khí mù mịt khắp nơi, vạn vật tiêu điều, không ngờ muốn tìm một nơi linh khí thuần tịnh để tu hành lại khó khăn như thế. Núi rừng mất, chim thú chết, thế giới này đã không còn là thế giới trước kia. Tất cả đều do các ngươi mà ra. Tu hành càng ngày càng ít, đánh giết tranh đấu càng ngày càng nhiều... Như thế nào là ma? Chẳng lẽ các ngươi không phải?"
"Con người không hoàn mỹ, cho nên mới phải tự xét, mới phải nỗ lực, mới phải có chí tiến thủ."
Giao Long giả thở dài: "Ngươi làm ta rất lo lắng. Nhưng lại rất hữu dụng với ta, dã tâm và sự tham lam của ngươi chính là thứ ta cần. Ngươi muốn đứng đầu giới hàng ma, ngươi muốn có pháp khí mạnh nhất thế gian, cho nên không cần ta nói thêm gì, ngươi liền giết chết những chủ tiệm Tìm Chết còn lại. Cám ơn ngươi."
Đầu rồng nâng lên, trong mắt nó hiện lên thần sắc quỷ dị, tựa như đang cười.
Đổng Khê kéo Trần Bách Xuyên lui về phía sau một bước, lại nghe thấy Xà vương bên kia có động tĩnh. Nàng quay đầu nhìn, thấy Xà vương ném hai chiếc bình dẫn hồn vào trong Tứ Hồn trận khổng lồ kia.
Trần Bách Xuyên cũng nhìn thấy, trong lòng kinh hoàng tột độ, đó là hồn của hai chủ tiệm Tìm Chết kia, hắn vẫn luôn mang theo bên người, từ khi nào thì bị Xà vương đoạt lấy?!
"Còn thiếu hai vị trí." Giao Long giả nói.
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên đồng thời quay đầu nhìn về phía nó.
"Ngươi và Hứa Tâm An." Giao Long giả nói, "Ta muốn hồn của ngươi, cũng muốn có hồn của Hứa Tâm An. Bốn cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, vừa đủ. Tứ Hồn trận đúng là rất hay, cám ơn ngươi đã cho ta biết."
"Ngươi muốn dùng Tứ Hồn Trận làm gì?" Trần Bách Xuyên không hiểu.
"Vậy ngươi muốn dùng Tứ Hồn Trận làm gì?" Giao Long giả hỏi lại.
Trần Bách Xuyên nghẹn lời, hắn muốn dùng Tứ Hồn Trận tạo ra pháp khí mạnh nhất, khống chế thần thú. Nhưng hắn không nói ra mục đích phía sau với Giao Long, hắn muốn thuần phục nó, chính là có ý đồ xấu với nó, tất nhiên không thể nói ra. Giọng nói của Giao Long giả mang đầy chế nhạo, hiển nhiên là hiểu rõ ý đồ của hắn.
"Nó muốn đối phó với Tất Phương." Đổng Khê bỗng nhiên nói, "Nó là ma thú hệ hỏa." Nàng đã hiểu, bỗng nhiên mọi chuyện đều trở nên hợp lý, "Nó không phải vừa mới tỉnh. Nó đã tỉnh lại từ lâu, nhưng nó tu hành quá chậm, nó không chờ được."
Giao Long giả nói: "Còn rất thông minh. Ban đầu ta không định đối phó với Tất Phương, chỉ định giải quyết chủ tiệm Tìm Chết trước, nhưng không ngờ Tất Phương lại tự nộp mạng, cho ta thu hoạch ngoài ý muốn."
"Ngươi dự định dùng linh vũ phản chế lại pháp lực của anh ta, lại dùng Tứ Hồn Trận thu phục?"
"Đã đến nước này, ta cũng không ngại nói cho các ngươi. Không sai, đúng là như thế. Hơn nữa không chỉ Tất Phương, thu thập đủ bốn cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, có Tứ Hồn Trận, ta muốn thu phục kẻ nào thì có thể thu phục kẻ đó."
Trần Bách Xuyên thật cảnh giác mà lui về phía sau một bước, nói: "Được, ta đồng ý trợ giúp ngươi." Hắn trước tiên cần ổn định đối phương để tính toán đường lui, "Đợi có được hồn Hứa Tâm An, ta thực hiện Tứ Hồn Trận, ngươi áp chế linh vũ, chúng ta hợp tác. Sau đó ngươi muốn đối phó kẻ nào, ta giúp ngươi."
"Không cần." Giao Long giả lạnh lùng nói, "Dã tâm của ngươi quá lớn, ta không tin được ngươi. Đến lúc đó ngươi vào trận, là muốn đối phó Tất Phương hay là muốn đối phó ta?"
Trần Bách Xuyên lần thứ hai nghẹn lời.
"Ngươi chỉ cần giao hồn của ngươi cho ta là được. Ta không cần ngươi, ta sẽ......" Giao Long giả đang nói, bỗng nhiên im lặng.
Xà Vương cũng đứng im không động đậy, tựa như đang nghe ngóng gì đó, một lúc sau nói: "Bọn họ tới sớm."
Đổng Khê kinh hoàng, nhóm người Hứa Tâm An và Tất Phương tới rồi sao?
Xà Vương phất phất tay, bỗng nhiên xuất hiện tiếng sột soạt trên vách động, trên đỉnh các thạch nhũ, măng đá, Trần Bách Xuyên tập trung nhìn, thấy rất nhiều rắn đang bò từ trong đó ra.
"Ta đi xem thử." Xà Vương nói.
"Nhất định phải dụ được bọn chúng tới đây."
Xà Vương đồng ý, xoay người biến mất trong chớp mắt.
Trần Bách Xuyên kinh hoàng, bước từng bước lui về phía sau. Đầu Giao Long giả dần tới gần Trần Bách Xuyên, dường như muốn dán lên mặt hắn.
Mắt rồng chợt lóe, Trần Bách Xuyên và Đổng Khê đồng thời ra tay.
Bùa hàng ma của Trần Bách Xuyên bay lên, biến to ra, hướng về phía Giao Long giả, cùng lúc Trần Bách Xuyên lăn một vòng, từ ba-lô rút ra Hàng Ma xử*. Thân xử hình thoi, có chứa thanh máu, trên đỉnh là hai nửa hình cầu khép lại thành một hình cầu trạm rỗng, bên trong là một viên ngọc lưu ly hình giọt nước trông như ngọn lửa đang cháy. Cầm trên tay tựa như đang cầm một cây nến. Đây là pháp khí của hắn.
*Hàng ma xử: Là một loại binh khí có hình dạng gần giống cái chày. Xử (杵) là cái chày.
Từ khi còn trẻ, hắn vẫn luôn mong muốn có thể nắm giữ Nến Hồn, diệt hết yêu ma trên đời, cho nên cố ý cầu xin bạn tốt của ông nội là Vinh lão gia tạo ra cho hắn thứ pháp khí phù hợp. Hắn tự mình thiết kế, cuối cùng cũng có được thứ pháp khí giống y hệt thứ trong lòng hắn luôn mong mỏi. Hắn dự định dùng Tứ Hồn Trận tạo ra Nến Hồn, đưa nến hồn vào viên lưu ly hình ngọn lửa trên đỉnh Hàng Ma xử. Đây là nến của hắn, là pháp khí giúp hắn tiêu diệt hết mọi yêu ma trên đời.
Bình luận facebook