Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2012-2014
Chương 2012
Lúc Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy thì chỉ cảm thấy hoa mắt choáng đầu, anh nhìn cách trang trí trong căn phòng thì liền hiểu cái gì đó, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Người ở bên ngoài không dám đến gần căn phòng này, sợ là Diệp Ân Tuấn tức giận thì sẽ giết bọn họ.
Diệp Ân Tuấn hoạt động cơ thể, mở cửa phòng, dự định đi ra ngoài, anh lại nhìn thấy Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đang đi về phía anh.
“Ba ơi.”
Giọng nói của Diệp Tranh không lớn, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Nghê Nghê cũng im lặng hơn bình thường rất nhiều, không nói gì, nhưng mà vô tình hay cố ý đều nhích lại gần cậu bé.
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua sau lưng bọn nó, cũng không nhìn thấy Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan đâu, anh lập tức hỏi: “Minh Triết cùng với mẹ các con đâu rồi?”
Trong lúc vô tình, anh phóng áp lực ra bên ngoài, lập tức làm Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh cảm thấy có áp lực.
Diệp Tranh vừa mới định mở miệng, liền nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói: “Anh trai bị thương, bị cô Diệp Tử đâm bị thương ở ngực, chảy rất nhiều máu, mẹ đưa anh trai đến bệnh viện rồi, đã liên lạc với bác sĩ và ngân hàng máu trong thời gian ngắn nhất, mẹ kêu con về đây với ba.”
Ở phía ngực của Diệp Ân Tuấn tuôn ra một cỗ sát ý.
“Diệp Tử đâu rồi?”
“Bị người của mẹ trói lại rồi, đang ở đằng sau?”
Diệp Ân Tuấn hít sâu một hơi, mặc dù không nổi giận, nhưng mà bầu không khí vừa âm trầm vừa ngột ngạt làm cho người ta không dám thở.
“Diệp Tranh, dẫn Nghê Nghê đi vào trong phòng đi.”
“Ba muốn đi đâu vậy?”
Diệp Tranh sợ Diệp Ân Tuấn ra ngoài làm chuyện gì đó mất lý trí.
Nhiệm vụ của mẹ giao cho cậu bé là phải canh chừng Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn cậu bé, Diệp Tranh cảm thấy toàn thân phát lạnh, nhưng mà vẫn quật cường đứng trước mặt Diệp Ân Tuấn ngăn cản anh.
“Ba đi xem Diệp Tử một chút, yên tâm đi, ba sẽ không gây ra chuyện gì đâu, con đưa em gái vào trong phòng trước đi.”
“Dạ vâng.”
Diệp Tranh nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt của Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé đưa Diệp Nghê Nghê trở về phòng.
Diệp Nghê Nghê không yên tâm cho lắm, muốn đi theo, lại bị Diệp Ân Tuấn cho người giam lỏng trong căn phòng.
Có một số việc không thích hợp để trẻ con nhìn thấy.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng hỏi: “Người đâu rồi?”
“Đang ở trong nhà tù.”
Diệp Ân Tuấn chậm rãi đi về phía nhà tù.
Chương 2013
Thẩm Hạ Lan chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho Diệp Minh Triết, lúc này, cho dù anh có đến đó thì cũng không thể làm gì cho con trai, bây giờ ngọn lửa giận của anh hận không thể xé xác Diệp Tử.
Diệp Tử đau đến nỗi co rút toàn thân, muốn kêu người cầm máu giúp cho cô ta, chữa trị, nhưng mà cái cằm của cô ta đã bị người ta tháo khớp, căn bản nói không nên lời.
Cô ta chỉ có thể nằm trên nền đất lạnh lẽo, giống như một người tàn phế, trong không khí ẩm ướt tràn ngập mùi máu tươi.
Vu Phong đâu rồi?
Không phải là anh ta đã nói cho người tiếp ứng mình rồi à?
Sao bây giờ vẫn còn chưa tới?
Diệp Tử mong mỏi chờ đợi, nhưng mà lại lo lắng bất an.
Cánh cửa cạch một tiếng, được mở ra.
Thời khắc này, thần kinh của Diệp Tử cũng trở nên căng thẳng.
Trong nháy mắt cô ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cô ta không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
Cho dù biết mình chảy cùng dòng máu với người đàn ông này, nhưng mà loại cảm giác sợ hãi từ tận trong lòng vẫn tồn tại.
Cô ta mở cặp mắt to nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Diệp Ân Tuấn đã tưởng tượng đến cảnh tượng mà mình gặp lại Diệp Tử vô số lần, lại không ngờ tới chật vật như thế.
Tay chân của Diệp Tử đã bị bẻ gãy, xương cốt lòi ra bên ngoài, trông vô cùng đáng sợ, mà cằm của cô ta đã bị tháo khớp, gương mặt vặn vẹo, tóc của cô ta che một nửa mặt, hỗn hợp nước mắt cùng với bùn làm nhìn không rõ gương mặt của cô ta.
Cô ta gầy rồi.
lại cho cô ta một cái mạng, đáng tiếc là cuối cùng mình vẫn đã nhân từ nương tay.
Diệp Ân Tuấn khoác tay, cái cằm của Diệp Tử liền được chỉnh lại.
“Anh ơi, em không cố ý đâu, em thật sự không cố ý làm Minh Triết bị thương. Là Thẩm Hạ Lan, là cô ta, nếu như không phải cô ta muốn giết em, em sẽ không sai lầm mà làm Minh Triết bị thương, đây chính là cháu ruột của em mà, làm sao em có thể ra tay được chứ. Anh, anh tin tưởng em đi, anh tin em đi có được không? Anh nhìn em đi, Thẩm Hạ Lan, là người đàn bà độc ác như thế, cô ta đã làm gãy mất tay chân của em, em còn là một người phụ nữ mang thai, đứa nhỏ trong bụng em là dòng máu duy nhất của nhà họ Triệu, anh ơi!”
Diệp Tử kêu khóc, nước mắt rơi ào ào, giống như là thật sự bị uất ức.
Chương 2014
Trong lòng Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia bi thương.
Tử đã từng ngây thơ lương thiện như thế nào, cho dù phản bội anh cũng là vì Triệu Ninh, bởi vì tình yêu tinh khiết ở trong lòng, nhưng mà Tử hiện tại thì sao?
Thiếu chút nữa là cô ta đã giết chết Triệu Ninh.
Bây giờ lại ăn nói lung tung vu oan cho Thẩm Hạ Lan, làm kẻ ác cáo trạng trước.
Từ lúc nào mà Tử ngây thơ ấy lại biến thành một người phụ nữ miệng chỉ nói mấy lời lừa gạt như thế này?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng rất đau đớn, một cảm giác xa lạ quanh quẩn trong tim anh.
Anh nhàn nhạt mở miệng nói.
“Tử, cô đã lớn lên bên cạnh tôi từ nhỏ, cô nên biết rằng con người của tôi luôn tàn nhẫn, nhưng mà đối với cô, tôi đã nhân từ rất nhiều lần. Bây giờ trong lòng của cô còn có biết đúng sai không hả, còn có cốt nhục tình thân không hả? Minh Triết chỉ là một đứa nhỏ, đó cũng là đứa nhỏ mà cô đã từng bảo vệ che chở trong ngực, lúc cô ra tay với nó, cô có nghĩ tới trong người của nó cũng đang chảy dòng máu giống như cô không?”
Rất hiếm khi mà Diệp Ân Tuấn nói chuyện với Diệp Tử nhiều như thế, nhưng mà hôm nay anh nói lại làm cho Diệp Tử cảm thấy bất an.
“Anh, em đã nói rồi, không phải là em cố ý đâu, là Thẩm Hạ Lan đó,… a!”
Cô ta còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn lại oán hận kéo mái tóc dài của cô ta, lực tay đó dường như muốn kéo cả da đầu của cô ta xuống, làm cho Diệp Tử không thể không ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.
Vẻ lạnh lùng tuyệt tình không có nhiệt độ, ánh mắt đó cực kỳ giống như là nhìn một người chết.
Diệp Tử đột nhiên cảm thấy cổ họng chuyển động, nhưng lại không thể nói một chữ nào.
“Anh ơi, em…”
“Cô còn biết tôi là anh trai của cô à? Lúc cô ra tay với người của tôi, ra tay với Minh Triết, trong lòng của cô còn lương tâm không hả? Tử, không phải Triệu Ninh là người mà cô yêu nhất ư, nhưng mà cô lại có thể ra tay với cậu ấy, giết Triệu Ninh, trong lòng của cô cảm thấy như thế nào, có thoải mái không?”
Trái tim của Diệp Tử đột nhiên đau đớn.
Trong đầu của cô xuất hiện ánh mắt không thể tin của Triệu Ninh, hiện ra hình ảnh Triệu Ninh ngã vào trong vũng máu, nhưng vẫn nắm lấy ống quần của cô ta mà nói: “Tử, em đi sai đường rồi, em mau quay đầu lại đi, có được không?”
Lúc đó, cô ta làm như thế nào vậy?
Hình như là cô ta đá Triệu Ninh ra ngoài, sau đó không thèm quan tâm anh ta đang chảy nhiều máu mà nghênh ngang rời đi.
Đúng vậy đó.
Người đàn ông đó là người mà cô ta từng yêu, là người đàn ông mà cô ta đã từng muốn bảo vệ cả đời này, nhưng mà anh ta đối xử với mình như thế nào chứ?
“Anh ta đáng chết! Anh ta lại có thể đối xử với mẹ của em như thế, anh ta biết rõ giao mẹ em cho Phương Nguyên thì bà ấy sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà anh ta vẫn làm. Anh ta chưa từng nghĩ tới em là vợ của anh ta, anh ta giúp đỡ Thẩm Hạ Lan giám sát em, thậm chí lúc Thẩm Hạ Lan đưa em đến nhà tù quốc tế, anh ta đều không kêu một tiếng. Em là vợ của anh ta, trong bụng của em vẫn còn mang cốt nhục nhà họ Triệu của bọn họ, nhưng mà anh ta chưa từng để ý đến cảm nhận của em, sau khi đến nhà tù quốc tế, em gặp phải chuyện gì anh ta có biết không? Anh ta luôn miệng nói là cả đời này sẽ che chở, sẽ cưng chiều em, yêu thương em, nhưng mà cuối cùng thì sao chứ? Em vào nhà tù quốc tế còn phải làm như là mình tự sát anh ta mới chịu đến thăm em, người đàn ông như thế em còn giữ làm gì nữa chứ, chẳng lẽ lại giữ lại để ăn tết?”
Lúc Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy thì chỉ cảm thấy hoa mắt choáng đầu, anh nhìn cách trang trí trong căn phòng thì liền hiểu cái gì đó, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Người ở bên ngoài không dám đến gần căn phòng này, sợ là Diệp Ân Tuấn tức giận thì sẽ giết bọn họ.
Diệp Ân Tuấn hoạt động cơ thể, mở cửa phòng, dự định đi ra ngoài, anh lại nhìn thấy Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đang đi về phía anh.
“Ba ơi.”
Giọng nói của Diệp Tranh không lớn, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Nghê Nghê cũng im lặng hơn bình thường rất nhiều, không nói gì, nhưng mà vô tình hay cố ý đều nhích lại gần cậu bé.
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua sau lưng bọn nó, cũng không nhìn thấy Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan đâu, anh lập tức hỏi: “Minh Triết cùng với mẹ các con đâu rồi?”
Trong lúc vô tình, anh phóng áp lực ra bên ngoài, lập tức làm Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh cảm thấy có áp lực.
Diệp Tranh vừa mới định mở miệng, liền nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói: “Anh trai bị thương, bị cô Diệp Tử đâm bị thương ở ngực, chảy rất nhiều máu, mẹ đưa anh trai đến bệnh viện rồi, đã liên lạc với bác sĩ và ngân hàng máu trong thời gian ngắn nhất, mẹ kêu con về đây với ba.”
Ở phía ngực của Diệp Ân Tuấn tuôn ra một cỗ sát ý.
“Diệp Tử đâu rồi?”
“Bị người của mẹ trói lại rồi, đang ở đằng sau?”
Diệp Ân Tuấn hít sâu một hơi, mặc dù không nổi giận, nhưng mà bầu không khí vừa âm trầm vừa ngột ngạt làm cho người ta không dám thở.
“Diệp Tranh, dẫn Nghê Nghê đi vào trong phòng đi.”
“Ba muốn đi đâu vậy?”
Diệp Tranh sợ Diệp Ân Tuấn ra ngoài làm chuyện gì đó mất lý trí.
Nhiệm vụ của mẹ giao cho cậu bé là phải canh chừng Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn cậu bé, Diệp Tranh cảm thấy toàn thân phát lạnh, nhưng mà vẫn quật cường đứng trước mặt Diệp Ân Tuấn ngăn cản anh.
“Ba đi xem Diệp Tử một chút, yên tâm đi, ba sẽ không gây ra chuyện gì đâu, con đưa em gái vào trong phòng trước đi.”
“Dạ vâng.”
Diệp Tranh nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt của Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé đưa Diệp Nghê Nghê trở về phòng.
Diệp Nghê Nghê không yên tâm cho lắm, muốn đi theo, lại bị Diệp Ân Tuấn cho người giam lỏng trong căn phòng.
Có một số việc không thích hợp để trẻ con nhìn thấy.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng hỏi: “Người đâu rồi?”
“Đang ở trong nhà tù.”
Diệp Ân Tuấn chậm rãi đi về phía nhà tù.
Chương 2013
Thẩm Hạ Lan chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho Diệp Minh Triết, lúc này, cho dù anh có đến đó thì cũng không thể làm gì cho con trai, bây giờ ngọn lửa giận của anh hận không thể xé xác Diệp Tử.
Diệp Tử đau đến nỗi co rút toàn thân, muốn kêu người cầm máu giúp cho cô ta, chữa trị, nhưng mà cái cằm của cô ta đã bị người ta tháo khớp, căn bản nói không nên lời.
Cô ta chỉ có thể nằm trên nền đất lạnh lẽo, giống như một người tàn phế, trong không khí ẩm ướt tràn ngập mùi máu tươi.
Vu Phong đâu rồi?
Không phải là anh ta đã nói cho người tiếp ứng mình rồi à?
Sao bây giờ vẫn còn chưa tới?
Diệp Tử mong mỏi chờ đợi, nhưng mà lại lo lắng bất an.
Cánh cửa cạch một tiếng, được mở ra.
Thời khắc này, thần kinh của Diệp Tử cũng trở nên căng thẳng.
Trong nháy mắt cô ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cô ta không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
Cho dù biết mình chảy cùng dòng máu với người đàn ông này, nhưng mà loại cảm giác sợ hãi từ tận trong lòng vẫn tồn tại.
Cô ta mở cặp mắt to nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Diệp Ân Tuấn đã tưởng tượng đến cảnh tượng mà mình gặp lại Diệp Tử vô số lần, lại không ngờ tới chật vật như thế.
Tay chân của Diệp Tử đã bị bẻ gãy, xương cốt lòi ra bên ngoài, trông vô cùng đáng sợ, mà cằm của cô ta đã bị tháo khớp, gương mặt vặn vẹo, tóc của cô ta che một nửa mặt, hỗn hợp nước mắt cùng với bùn làm nhìn không rõ gương mặt của cô ta.
Cô ta gầy rồi.
lại cho cô ta một cái mạng, đáng tiếc là cuối cùng mình vẫn đã nhân từ nương tay.
Diệp Ân Tuấn khoác tay, cái cằm của Diệp Tử liền được chỉnh lại.
“Anh ơi, em không cố ý đâu, em thật sự không cố ý làm Minh Triết bị thương. Là Thẩm Hạ Lan, là cô ta, nếu như không phải cô ta muốn giết em, em sẽ không sai lầm mà làm Minh Triết bị thương, đây chính là cháu ruột của em mà, làm sao em có thể ra tay được chứ. Anh, anh tin tưởng em đi, anh tin em đi có được không? Anh nhìn em đi, Thẩm Hạ Lan, là người đàn bà độc ác như thế, cô ta đã làm gãy mất tay chân của em, em còn là một người phụ nữ mang thai, đứa nhỏ trong bụng em là dòng máu duy nhất của nhà họ Triệu, anh ơi!”
Diệp Tử kêu khóc, nước mắt rơi ào ào, giống như là thật sự bị uất ức.
Chương 2014
Trong lòng Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia bi thương.
Tử đã từng ngây thơ lương thiện như thế nào, cho dù phản bội anh cũng là vì Triệu Ninh, bởi vì tình yêu tinh khiết ở trong lòng, nhưng mà Tử hiện tại thì sao?
Thiếu chút nữa là cô ta đã giết chết Triệu Ninh.
Bây giờ lại ăn nói lung tung vu oan cho Thẩm Hạ Lan, làm kẻ ác cáo trạng trước.
Từ lúc nào mà Tử ngây thơ ấy lại biến thành một người phụ nữ miệng chỉ nói mấy lời lừa gạt như thế này?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng rất đau đớn, một cảm giác xa lạ quanh quẩn trong tim anh.
Anh nhàn nhạt mở miệng nói.
“Tử, cô đã lớn lên bên cạnh tôi từ nhỏ, cô nên biết rằng con người của tôi luôn tàn nhẫn, nhưng mà đối với cô, tôi đã nhân từ rất nhiều lần. Bây giờ trong lòng của cô còn có biết đúng sai không hả, còn có cốt nhục tình thân không hả? Minh Triết chỉ là một đứa nhỏ, đó cũng là đứa nhỏ mà cô đã từng bảo vệ che chở trong ngực, lúc cô ra tay với nó, cô có nghĩ tới trong người của nó cũng đang chảy dòng máu giống như cô không?”
Rất hiếm khi mà Diệp Ân Tuấn nói chuyện với Diệp Tử nhiều như thế, nhưng mà hôm nay anh nói lại làm cho Diệp Tử cảm thấy bất an.
“Anh, em đã nói rồi, không phải là em cố ý đâu, là Thẩm Hạ Lan đó,… a!”
Cô ta còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn lại oán hận kéo mái tóc dài của cô ta, lực tay đó dường như muốn kéo cả da đầu của cô ta xuống, làm cho Diệp Tử không thể không ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.
Vẻ lạnh lùng tuyệt tình không có nhiệt độ, ánh mắt đó cực kỳ giống như là nhìn một người chết.
Diệp Tử đột nhiên cảm thấy cổ họng chuyển động, nhưng lại không thể nói một chữ nào.
“Anh ơi, em…”
“Cô còn biết tôi là anh trai của cô à? Lúc cô ra tay với người của tôi, ra tay với Minh Triết, trong lòng của cô còn lương tâm không hả? Tử, không phải Triệu Ninh là người mà cô yêu nhất ư, nhưng mà cô lại có thể ra tay với cậu ấy, giết Triệu Ninh, trong lòng của cô cảm thấy như thế nào, có thoải mái không?”
Trái tim của Diệp Tử đột nhiên đau đớn.
Trong đầu của cô xuất hiện ánh mắt không thể tin của Triệu Ninh, hiện ra hình ảnh Triệu Ninh ngã vào trong vũng máu, nhưng vẫn nắm lấy ống quần của cô ta mà nói: “Tử, em đi sai đường rồi, em mau quay đầu lại đi, có được không?”
Lúc đó, cô ta làm như thế nào vậy?
Hình như là cô ta đá Triệu Ninh ra ngoài, sau đó không thèm quan tâm anh ta đang chảy nhiều máu mà nghênh ngang rời đi.
Đúng vậy đó.
Người đàn ông đó là người mà cô ta từng yêu, là người đàn ông mà cô ta đã từng muốn bảo vệ cả đời này, nhưng mà anh ta đối xử với mình như thế nào chứ?
“Anh ta đáng chết! Anh ta lại có thể đối xử với mẹ của em như thế, anh ta biết rõ giao mẹ em cho Phương Nguyên thì bà ấy sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà anh ta vẫn làm. Anh ta chưa từng nghĩ tới em là vợ của anh ta, anh ta giúp đỡ Thẩm Hạ Lan giám sát em, thậm chí lúc Thẩm Hạ Lan đưa em đến nhà tù quốc tế, anh ta đều không kêu một tiếng. Em là vợ của anh ta, trong bụng của em vẫn còn mang cốt nhục nhà họ Triệu của bọn họ, nhưng mà anh ta chưa từng để ý đến cảm nhận của em, sau khi đến nhà tù quốc tế, em gặp phải chuyện gì anh ta có biết không? Anh ta luôn miệng nói là cả đời này sẽ che chở, sẽ cưng chiều em, yêu thương em, nhưng mà cuối cùng thì sao chứ? Em vào nhà tù quốc tế còn phải làm như là mình tự sát anh ta mới chịu đến thăm em, người đàn ông như thế em còn giữ làm gì nữa chứ, chẳng lẽ lại giữ lại để ăn tết?”
Bình luận facebook