• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (104 Viewers)

  • Chương 2016-2019

CHƯƠNG 2016

Lúc Phương Nguyên nhận được những tấm ảnh này thì vẫn còn đang bị giam giữ.

Bởi vì thân phận của Vu Phong bị bại lộ, anh ta đã bị tước đoạt một chút thế lực, quốc chủ cho người tạm thời gian lỏng anh ta. Về phần hiện tại tình hình ở bên ngoài, anh ta không biết rõ ràng cho lắm, chỉ là biết thế lực của mẹ Tiêu Nguyệt mình có vẻ như là bị đả kích, mà Trương Linh, người mà mẹ tin tưởng nhất cũng không thấy bóng dáng đâu.

Qua nhiều năm như thế, anh ta mới biết được mẹ của mình vẫn còn sống, nhưng mà lại không có duyên gặp mặt nhau một lần.

Anh ta muốn liều lĩnh lao ra ngoài tìm kiếm Tiêu Nguyệt, nhưng mà tự đánh giá lại thế lực và quân cờ ở trong tay của mình, anh ta biết hiện tại mình ra ngoài cũng chỉ có thể tự tìm đường chết.

Không!

Anh ta không thể chết!

Trong lòng của Phương Nguyên vô cùng buồn bực thì nhận được tin nhắn của Diệp Ân Tuấn.

Tín hiệu điện thoại của anh ta đã được che giấu ở trong cung, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn có bản lĩnh gửi ảnh chụp đến đây, có thể thấy được Diệp Ân Tuấn vẫn rất lợi hại.

Chỉ là Phương Nguyên không biết rằng có một người phụ nữ đang lười biếng nằm ở trên ghế quý phi trong cung điện ở nước T, một thị nữ trước mặt đang dùng tay nâng một cái laptop, mà người phụ nữ đó nhanh chóng gõ bàn phím, sau khi cô ta xóa một vài tín hiệu ở bên ngoài không thể truyền vào được thì liền che nó lại.

Lúc nhìn thấy ảnh chụp của Diệp Ân Tuấn gửi cho Phương Nguyên, người phụ nữ cũng nhận được một tin nhắn của Diệp Ân Tuấn.

“Gửi ảnh chụp này cho Phương Nguyên, để anh ta gửi cho Vu Phong, nhớ kỹ, nhất định phải gửi từ trong tay của Phương Nguyên mới được.”

Gương mặt của người phụ nữ rất đẹp, trong lúc phất tay đều là vẻ quý khí lười biếng.

Cô ta hơi dừng lại một chút, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn cho Phương Nguyên.

Phương Nguyên không biết sự thay đổi trong khoảng thời gian này, nhìn ảnh chụp rồi trầm tư một chút, sau đó, lại gửi những thứ này cho Vu Phong.

Lúc Vu Phong nhận được ảnh chụp, anh ta muốn điên luôn rồi.

“Khốn nạn! Diệp Ân Tuấn, mày quả thật không phải là con người, Diệp Tử là em gái ruột của mày, mày lại có thể ra tay tàn độc như thế!”

Anh ta tức đến run cả người, đập hết tất cả những thứ mà anh ta có thể đập.

Sau khi Diệp Ân Tuấn làm xong tất cả, anh nhẹ nhàng rút con dao từ trong ngực của Diệp Tử ra, lạnh lùng nói với người đứng ở phía sau: “Tìm bác sĩ đến đây cầm máu cho cô ta, mỗi ngày phải cho cô ta một dao, nhớ kỹ, tôi muốn đâm vào trong thịt, mỗi ngày cắt một khối nhỏ, nhưng mà nhất định phải dùng thuốc tốt nhất để có thể giữ lại mạng của cô ta. Dù sao thì trong bụng của cô ta vẫn còn có cốt nhục của nhà họ Triệu, Triệu Ninh đã trả giá quá nhiều cho nhà họ Diệp của tôi, cho dù bằng cách nào đi nữa cũng phải giữ lại đứa nhỏ này.”

“Vâng.”

Thủ hạ đều biết thân phận của Diệp Tử.

Đây chính là em gái ruột của Diệp Ân Tuấn.

Nhưng mà người đàn ông này không hề chớp mắt một cái nào mà có thể sai bảo bọn họ mỗi ngày phải đâm vào da thịt của Diệp Tử, sự tàn nhẫn này làm cho người ta không rét mà run.

Diệp Tử sắp muốn điên lên rồi.

Thịt tim bị cắt đau đớn tới cỡ nào.

Người anh trai này của cô ta đã điên rồi.
CHƯƠNG 2017

“Diệp Ân Tuấn, anh không thể đối xử với tôi như thế, anh không thể! Tôi là em gái ruột của anh, là em gái ruột của anh!”

“Ồn ào.”

Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói xong lại đưa tay ra, cái cằm của Diệp Tử lại bị tháo khớp một lần nữa.

Bây giờ, ngay cả tự sát cũng không được.

Thấy Diệp Ân Tuấn không thèm quan tâm mà xoay người đi khỏi Diệp Tử ô ô kêu gào, nhưng mà lại không hề nói được chữ nào.

Chút lòng tốt còn sót lại ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn đối với Diệp Tử cũng đã bị cô ta làm cho không còn nữa.

Ban đầu, cô ta có thể sống rất tốt, rất hạnh phúc.

Có người chồng yêu cô ta, không bao lâu sau sẽ còn có một đứa con đáng yêu, một nhà ba người, có cổ phần của tập đoàn, chỉ cần cô ta không bị Vu Phong mê hoặc, cuộc đời của cô ta sẽ hạnh phúc mỹ mãn hơn bất cứ ai khác.

Tại sao lại lòng tham không đáy.

Diệp Ân Tuấn thu hồi cảm xúc trong đáy mắt, nhấc chân đi ra ngoài.

Lúc này, tất cả mọi người đều không dám ngăn cản anh.

Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi Kình Thiên Minh, sau đó lái xe đến bệnh viện.

Diệp Minh Triết được đẩy vào trong phòng cấp cứu, nói cái gì Thẩm Hạ Lan cũng không chịu buông tay Diệp Minh Triết ra. Cuối cùng, không có cách nào khác, bác sĩ chỉ có thể để cô đi vào cùng.

Ý thức của Diệp Minh Triết đã dần dần mơ hồ, nhưng mà cậu bé có thể cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của Thẩm Hạ Lan, không thể nhịn được mà cười nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu, mẹ đừng khóc.”

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vô cùng chua xót.

“Mẹ không có khóc, mẹ ở đây với con.”

Bác sĩ tiêm thuốc mê cho Diệp Minh Triết.

Cậu bé nhanh chóng ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.

Thẩm Hạ Lan nhìn bác sĩ tiến hành chữa trị cho Diệp Minh Triết, thân thể nho nhỏ nằm trên giường phẫu thuật trông cô đơn như thế, yếu ớt như thế.

Trong lòng của cô đau đớn dữ dội.

Sau khi cửa phòng phẫu thuật lại mở ra một lần nữa, Diệp Ân Tuấn bước đến.

Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì có hơi ngơ ngác, nhưng mà lúc này cô cũng không nói cái gì, chỉ muốn kéo tay của Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn tránh khỏi.

Cô đột nhiên sững lại.

Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.

Lúc này, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy như bị bịt kín một tầng sương mù, làm cho người ta không nhìn thấy rõ tình cảm ở bên trong.

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.

“Ân Tuấn, em…”

“Bác sĩ, hãy vận dụng mọi thứ mà cứu con trai của tôi, nếu như con trai của tôi có sơ suất gì, tôi sẽ để cho cái bệnh viện này cùng với tất cả bác sĩ phải chôn cùng!”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng mà lại lạnh đến thấu xương.
CHƯƠNG 2018

Bác sĩ và y tá không khỏi rùng mình một cái, lúc nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, đều bị sát ý trong mắt của anh dọa sợ.

Bọn họ nơm nớp lo sợ, vội vàng gật đầu, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận phẫu thuật.

“Người đâu, đến đây đưa mợ chủ ra ngoài.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo, không có nhiệt độ, mệnh lệnh này lại làm cho Thẩm Hạ Lan sụp đổ.

“Em không đi! Diệp Ân Tuấn, anh đang tức giận có đúng không? Tức giận vì em đã để Minh Triết bị thương, tức giận vì em đã hạ thuốc mê anh, một mình đi ra ngoài có đúng không? Nhưng mà đó cũng là con trai của em, chẳng lẽ em hi vọng thằng bé sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Ra ngoài!”

Diệp Ân Tuấn nhìn cũng không nhìn Thẩm Hạ Lan, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.

Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng.

Người đàn ông trước mắt đang nổi giận.

Cô rất chắc chắn.

Nhưng mà cô đâu có cố ý.

Cô chỉ là không hi vọng trên tay của Diệp Ân Tuấn dính máu của người thân, tất cả những tội nghiệt cứ do cô gánh là được rồi, cô chỉ không ngờ tới Diệp Tử lại phát điên như thế, làm bị thương con của mình.

Cô cho rằng cho dù Diệp Tử có hận mình như thế nào đi nữa, ít nhất cũng sẽ có tình cảm với trẻ con, dù sao thì cô ta cũng là một người mẹ, không phải sao?

Nhưng mà cô đã tính sai rồi.

Thẩm Hạ Lan cắn chặt hàm răng, kiên quyết nói: “Em không đi, em phải ở lại đây với Minh Triết, em đã đồng ý với con trai lúc thằng bé tỉnh dậy thì người đầu tiên thằng bé nhìn thấy sẽ là em.”

“Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên kéo lấy cổ tay của Thẩm Hạ Lan, sau đó đẩy cô lên trên vách tường, thân thể cao lớn đột ngột ép tới.

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy lửa giận và nóng nảy.

“Anh không nên tức giận hả? Em có biết không, lúc anh biết Diệp Tử làm Minh Triết bị thương, anh lo lắng và sợ hãi đến cỡ nào!”

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan có chút bi thương.

“Em không nghĩ tới là cô ta lại phát điên như thế.”

“Em không nghĩ tới? Có rất nhiều chuyện em không nghĩ tới, xuất phát điểm của em là vì muốn tốt cho anh, không muốn để anh dính máu của người thân, nhưng mà em có nghĩ tới mình không hả? Diệp Tử đều có thể ra tay với cháu ruột của mình, em không có quan hệ gì với cô ta, lại bị cô ta hận như thế, em không nghĩ tới là cô ta sẽ đối xử với em như thế nào, em không nghĩ tới nếu như em xảy ra chuyện gì đó, quãng đời còn lại của anh phải làm sao bây giờ? Anh có điên hay không hả? Diệp Tử là cái thá gì, cũng chỉ là một người ngoài chảy cùng dòng máu với anh mà thôi, em là người yêu của anh, là toàn bộ của anh, em dựa vào cái gì mà không nhận được sự cho phép và đồng ý của anh mà đã tùy tiện đưa mình vào trong nguy hiểm, em dựa vào cái gì chứ?”

Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu, thậm chí còn có một chất lỏng ấm áp tràn đầy đôi mắt anh.

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cô lập tức bị chấn động.

Cô còn cho là Diệp Ân Tuấn đang trách móc cô không bảo vệ tốt cho Minh Triết, lại không ngờ rằng điều mà Diệp Ân Tuấn quan tâm là sự an toàn của cô.
CHƯƠNG 2019

Anh tức giận, anh phẫn nộ là bởi vì Thẩm Hạ Lan đã tự đưa mình vào nguy hiểm.

“Em xin lỗi, Ân Tuấn, em…”

“Nếu như xin lỗi có tác dụng thì có thể có nhiều người chết như vậy à? Thẩm Hạ Lan, cả trái tim của anh đều cho em, anh xin em, sau này em đừng như vậy có được không, cho dù là em hành động cùng với anh, ít nhất anh vẫn còn đang ở bên cạnh em, có thể lập tức xử lý nguy hiểm. Giống như em của ngày hôm nay, nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì đó, mà anh thì lại ngủ say, chờ đến lúc anh tỉnh dậy, nếu như em không có ở đây, em kêu anh phải xử lý như thế nào đây hả? Anh là một người đàn ông, còn cần một người phụ nữ như em hi sinh bản thân mình để bảo vệ cho anh à, em là đang nói cho anh biết Diệp Ân Tuấn anh là một người yếu đuối vô dụng đến cỡ nào đúng không? Hay là ấn tượng của anh mang đến cho em là một người vì tình thân mà không quả quyết, không biết làm một người chồng tốt?”

Diệp Ân Tuấn càng nói thì càng tức giận, càng nói càng bực mình.

Cô dựa vào cái gì mà chuốc mê mình?

Lần trước là ai đã nói đó là một lần cuối cùng.

Ai đã nói là sẽ không bỏ thuốc mê anh, là ai đã nói sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ cùng nhau đối mặt và giải quyết.

Nhưng mà hôm nay, người phụ nữ này lại tự tiện chủ trương, làm cho mình rơi vào nguy hiểm, còn anh thì lại hôn mê.

Nếu như hôm nay người làm chuyện này không phải là Thẩm Hạ Lan, anh đã sớm vặn đầu của người kia xuống.

Bây giờ lửa giận trong lòng anh gần như không thể kiềm chế được, vì không làm tổn thương tới Thẩm Hạ Lan, anh trực tiếp nắm tay của Thẩm Hạ Lan, đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Anh tạm thời không muốn nhìn thấy em.”

“Rầm” một tiếng, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đóng cửa phòng phẫu thuật lại.

Thẩm Hạ Lan biết là sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy, có lẽ là anh sẽ tức giận, nhưng mà không ngờ tới lại tức giận như thế.

Chẳng lẽ là cô làm sai rồi?

Nếu như cô và Diệp Ân Tuấn cùng nhau lên núi, phải chăng Diệp Minh Triết sẽ không bị thương?

Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại rất khổ sở.

Hai tay ôm đầu ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật, không biết lúc nào Diệp Ân Tuấn sẽ ra ngoài, không biết lúc nào cuộc phẫu thuật của Diệp Minh Triết sẽ kết thúc, cô giống như là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, buồn bã như thế, bất lực ngồi xổm ở đó.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này từ trong khe cửa, trái tim đau đớn dữ dội.

Ngón tay của anh nắm chặt cửa phòng phẫu thuật, móng tay bị gãy, nhưng mà anh lại không biết, chỉ biết là trái tim như bị xé hỏng một lỗ rất lớn. Bóng người yếu đuối ở bên ngoài giống như axit, ăn mòn vết thương của anh.

Đột nhiên, bả vai của Thẩm Hạ Lan run lên một cái, sau đó, đầu của cô chôn vào giữa hai đầu gối, bầu không khí bi thương lập tức bao phủ cô.

Cô khóc?

Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên đau đớn dữ dội.

Anh nói với mình là không thể mềm lòng, phải để người phụ nữ này nhớ lâu một chút, nhưng mà hai tay của anh lại không làm theo ý thức của mình, trực tiếp mở cửa phòng phẫu thuật ra, nhấc chân đi về phía Thẩm Hạ Lan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom