Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-204
CHƯƠNG 201: CHÍNH LÀ MUỐN ÔM ANH.
CHƯƠNG 201: CHÍNH LÀ MUỐN ÔM ANH.
“A!”
Diệp Tranh hét lên một tiếng, Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm lấy cậu bé, may mà, Diệp Tranh theo bản năng ôm lấy Thẩm Hạ Lan, làm bẩn cả người Thẩm Hạ Lan.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Ân Tuấn bất lực lắc đầu nói: “Ba có thể ăn thịt người sao?”
“Không thể.”
Diệp Tranh nhỏ giọng trả lời.
Thẩm Hạ Lan thấy cậu bé như thế này lại có chút đau lòng.
“Được rồi, cái bản mặt này của anh, là trẻ con đều sẽ sợ. Diệp Tranh, nói cho mẹ biết, con đang làm gì thế?”
Thẩm Hạ Lan tức giận trừng mắt với Diệp Ân Tuấn, sau đó nhẹ giọng hói Diệp Tranh.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Em gái nói em ấy rất thích bươm bướm, nhưng em ấy không thể ra ngoài phơi nắng, chỉ có thể ở trên cửa sổ nhìn bươm bướm bay qua bay lại, con chỉ muốn bắt mấy con bươm bướm đưa đến trước mặt em ấy, có lẽ em ấy sẽ không đau đớn như vậy nữa.”
Nghe thấy giọng nói non nớt của Diệp Tranh, mũi của Thẩm Hạ Lan có chút cay cay, mà đôi mắt của Diệp Ân Tuấn cũng hơi ướt.
“Tiểu tử thối, sau này không được làm những chuyện như thế này nữa, còn có, lúc nào đi ra khỏi cửa phải nói với mẹ một tiếng, con không nói một lời đã chạy lung tung, con có biết mọi người rất lo lắng cho con không?”
“Xin lỗi, mẹ, lần sau con nhất định sẽ chú ý.”
Lúc này Diệp Tranh mới nhận ra Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đang tìm mình, nhất thời có chút xấu hổ.
“Không sao, Diệp Tranh nhà chúng ta hiểu chuyện nhất. Nghê Nghê đã ra rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh, chúng ta cùng đi thăm Nghê Nghê có được không?”
“Được ạ!”
Diệp Tranh lập tức cười vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh lên, lại bị Diệp Ân Tuấn bế qua.
“Để anh, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục, tên nhóc này nặng như vậy.”
“Không cần, con có thể tự đi.”
Diệp Tranh rất hiểu chuyện nói, mặc dù được mẹ bế quả thực rất thoải mái, nhưng cậu bé vẫn quyết định tự mình đi.
“Không sao, để ba bế con.”
Diệp Ân Tuấn bế Diệp Tranh từ trong lòng Thẩm Hạ Lan qua, trực tiếp đặt Diệp Tranh lên vai.
“A!”
Diệp Tranh rất ít khi được Diệp Ân Tuấn nâng lên cao như vậy, đột nhiên bật cười vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của hai ba con bọn họ, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến Thẩm Minh Triết.
Nếu như Thẩm Minh Triết vẫn còn ở đấy, có lẽ cũng sẽ vui vẻ như thế này.
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lóe lên một tia đau đớn.
Cô không biết Thẩm Minh Triết đang ở đâu, bây giờ cô nóng lòng muốn biết con trai sống có tốt không, nhưng tiếc là không có một chút tin tức nào.
Bà cụ Diệp chỉ giao đế quốc Ám Dạ cho cô, về phần cô phải làm gì, làm sao để liên hệ với những người kia, cô căn bản không biết gì cả.
ctp_1993238_1_3
ctp_1993238_2_3
CHƯƠNG 201: CHÍNH LÀ MUỐN ÔM ANH.
“A!”
Diệp Tranh hét lên một tiếng, Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm lấy cậu bé, may mà, Diệp Tranh theo bản năng ôm lấy Thẩm Hạ Lan, làm bẩn cả người Thẩm Hạ Lan.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Ân Tuấn bất lực lắc đầu nói: “Ba có thể ăn thịt người sao?”
“Không thể.”
Diệp Tranh nhỏ giọng trả lời.
Thẩm Hạ Lan thấy cậu bé như thế này lại có chút đau lòng.
“Được rồi, cái bản mặt này của anh, là trẻ con đều sẽ sợ. Diệp Tranh, nói cho mẹ biết, con đang làm gì thế?”
Thẩm Hạ Lan tức giận trừng mắt với Diệp Ân Tuấn, sau đó nhẹ giọng hói Diệp Tranh.
Diệp Tranh thấp giọng nói: “Em gái nói em ấy rất thích bươm bướm, nhưng em ấy không thể ra ngoài phơi nắng, chỉ có thể ở trên cửa sổ nhìn bươm bướm bay qua bay lại, con chỉ muốn bắt mấy con bươm bướm đưa đến trước mặt em ấy, có lẽ em ấy sẽ không đau đớn như vậy nữa.”
Nghe thấy giọng nói non nớt của Diệp Tranh, mũi của Thẩm Hạ Lan có chút cay cay, mà đôi mắt của Diệp Ân Tuấn cũng hơi ướt.
“Tiểu tử thối, sau này không được làm những chuyện như thế này nữa, còn có, lúc nào đi ra khỏi cửa phải nói với mẹ một tiếng, con không nói một lời đã chạy lung tung, con có biết mọi người rất lo lắng cho con không?”
“Xin lỗi, mẹ, lần sau con nhất định sẽ chú ý.”
Lúc này Diệp Tranh mới nhận ra Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đang tìm mình, nhất thời có chút xấu hổ.
“Không sao, Diệp Tranh nhà chúng ta hiểu chuyện nhất. Nghê Nghê đã ra rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh, chúng ta cùng đi thăm Nghê Nghê có được không?”
“Được ạ!”
Diệp Tranh lập tức cười vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh lên, lại bị Diệp Ân Tuấn bế qua.
“Để anh, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục, tên nhóc này nặng như vậy.”
“Không cần, con có thể tự đi.”
Diệp Tranh rất hiểu chuyện nói, mặc dù được mẹ bế quả thực rất thoải mái, nhưng cậu bé vẫn quyết định tự mình đi.
“Không sao, để ba bế con.”
Diệp Ân Tuấn bế Diệp Tranh từ trong lòng Thẩm Hạ Lan qua, trực tiếp đặt Diệp Tranh lên vai.
“A!”
Diệp Tranh rất ít khi được Diệp Ân Tuấn nâng lên cao như vậy, đột nhiên bật cười vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của hai ba con bọn họ, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến Thẩm Minh Triết.
Nếu như Thẩm Minh Triết vẫn còn ở đấy, có lẽ cũng sẽ vui vẻ như thế này.
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lóe lên một tia đau đớn.
Cô không biết Thẩm Minh Triết đang ở đâu, bây giờ cô nóng lòng muốn biết con trai sống có tốt không, nhưng tiếc là không có một chút tin tức nào.
Bà cụ Diệp chỉ giao đế quốc Ám Dạ cho cô, về phần cô phải làm gì, làm sao để liên hệ với những người kia, cô căn bản không biết gì cả.
ctp_1993238_1_3
ctp_1993238_2_3
Bình luận facebook