Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-205
CHƯƠNG 202 ĐÂY CHẲNG LÀ CÔ TỰ LÀM TỰ CHỊU SAO
CHƯƠNG 202 ĐÂY CHẲNG LÀ CÔ TỰ LÀM TỰ CHỊU SAO
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn càng không thể nhịn được nữa.
Anh cúi đầu, cắn mạnh vào dái tai của Thẩm Hạ Lan.
"A! Đau quá!"
Thật ra, không chỉ có đau đớn, mà còn có cảm giác tê dại khiến Thẩm Hạ Lan có chút không thể từ chối, nhưng cô biết ở đây là quá táo bạo rồi.
Chẳng may nếu ai đó đi ngang qua, không phải cô sẽ xấu hổ chết sao?
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra bằng đôi tay mềm yếu như không xương của mình nói: "Sao anh lại xấu như vậy? Em chỉ đến đây để thăm anh thôi."
"Anh còn tưởng em tới đây cho anh ăn."
Giọng nói Diệp Ân Tuấn khàn khàn, động tác không hề dừng lại, đẩy Thẩm Hạ Lan đến trong góc.
Đằng sau là bàn thuỷ tinh, trước mặt là Diệp Ân Tuấn, lúc này anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan như một con sói, làm cho cô máu huyết sục sôi còn có chút e thẹn và xấu hổ.
"Đừng nói nhảm, em chỉ ... um ..."
Trước khi Thẩm Hạ Lan kịp nói xong, lần nữa lại bị Diệp Ân Tuấn dùng đôi môi mỏng bịt miệng .
Lần này, cô ấy không phát ra tiếng động nữa, để cho Diệp Ân Tuấn dẫn cô đắm chìm trong thế giới của người trưởng thành.
Khi tất cả cảm xúc bùng nổ, giống như ánh sáng trước mắt trở nên chói lọi, Thẩm Hạ Lan hét lên, hai mắt trắng dã, trực tiếp ngã vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn.
Quần áo của cô xộc xệch, nhưng Diệp Ân Tuấn không thay đổi nhiều.
Thẩm Hạ Lan nằm ở vòng trong tay anh, hờn dỗi nói: "Đều tại anh, đồ cầm thú."
"Đúng, anh là cầm thú."
Diệp Ân Tuấn, người vừa được thoả mãn giờ đây cực kì dễ nói chuyện, giữ vững nguyên tắc những gì vợ nói là đúng, có nói sai thì cũng là đúng, giúp cô chải lại tóc.
Toàn thân Thẩm Hạ Lan đều là mồ hôi, cơ tể mềm nhũn, Diệp Ân Tuấn bế cô lên, chỉnh sửa quần áo rồi bước ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút căng thẳng.
"Đừng đi ra ngoài, em thế này đi ra ngoài sẽ bị người ta nhìn thấy."
Đến lúc đó cô không bị xấu hổ chết sao?
Diệp Ân Tuấn cười nói: "Không sao, anh kêu bọn họ nhắm mắt lại."
"Diệp Ân Tuấn!"
Thẩm Hạ Lan vung nắm đấm vào người anh.
Bắt mọi người nhắm mắt, vậy không phải ai cũng biết bọn họ đã làm gì trong bếp sao?
Lồng ngực Diệp Ân Tuấn dao động mạnh, rõ ràng là đang cười toe toét, Thẩm Hạ Lan tức giận trực tiếp bò lên người anh, hướng về phía cổ mà cắn.
Cô vốn chỉ là muốn trút giận, nên không có dùng sức, Diệp Ân Tuấn cũng không quan tâm, đối với anh mà nói, với sức lực đó của Thẩm Hạ Lan giống như bị mèo con cắn vậy, nhưng nơi đó lại ướt át ngứa ngáy.
"Em còn không buông ra, lát nữa về phòng bệnh anh không khách sáo nữa đó. Vừa hay lúc nãy còn chưa tận hứng."
ctp_1993239_1_3
ctp_1993239_2_3
CHƯƠNG 202 ĐÂY CHẲNG LÀ CÔ TỰ LÀM TỰ CHỊU SAO
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn càng không thể nhịn được nữa.
Anh cúi đầu, cắn mạnh vào dái tai của Thẩm Hạ Lan.
"A! Đau quá!"
Thật ra, không chỉ có đau đớn, mà còn có cảm giác tê dại khiến Thẩm Hạ Lan có chút không thể từ chối, nhưng cô biết ở đây là quá táo bạo rồi.
Chẳng may nếu ai đó đi ngang qua, không phải cô sẽ xấu hổ chết sao?
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra bằng đôi tay mềm yếu như không xương của mình nói: "Sao anh lại xấu như vậy? Em chỉ đến đây để thăm anh thôi."
"Anh còn tưởng em tới đây cho anh ăn."
Giọng nói Diệp Ân Tuấn khàn khàn, động tác không hề dừng lại, đẩy Thẩm Hạ Lan đến trong góc.
Đằng sau là bàn thuỷ tinh, trước mặt là Diệp Ân Tuấn, lúc này anh nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan như một con sói, làm cho cô máu huyết sục sôi còn có chút e thẹn và xấu hổ.
"Đừng nói nhảm, em chỉ ... um ..."
Trước khi Thẩm Hạ Lan kịp nói xong, lần nữa lại bị Diệp Ân Tuấn dùng đôi môi mỏng bịt miệng .
Lần này, cô ấy không phát ra tiếng động nữa, để cho Diệp Ân Tuấn dẫn cô đắm chìm trong thế giới của người trưởng thành.
Khi tất cả cảm xúc bùng nổ, giống như ánh sáng trước mắt trở nên chói lọi, Thẩm Hạ Lan hét lên, hai mắt trắng dã, trực tiếp ngã vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn.
Quần áo của cô xộc xệch, nhưng Diệp Ân Tuấn không thay đổi nhiều.
Thẩm Hạ Lan nằm ở vòng trong tay anh, hờn dỗi nói: "Đều tại anh, đồ cầm thú."
"Đúng, anh là cầm thú."
Diệp Ân Tuấn, người vừa được thoả mãn giờ đây cực kì dễ nói chuyện, giữ vững nguyên tắc những gì vợ nói là đúng, có nói sai thì cũng là đúng, giúp cô chải lại tóc.
Toàn thân Thẩm Hạ Lan đều là mồ hôi, cơ tể mềm nhũn, Diệp Ân Tuấn bế cô lên, chỉnh sửa quần áo rồi bước ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút căng thẳng.
"Đừng đi ra ngoài, em thế này đi ra ngoài sẽ bị người ta nhìn thấy."
Đến lúc đó cô không bị xấu hổ chết sao?
Diệp Ân Tuấn cười nói: "Không sao, anh kêu bọn họ nhắm mắt lại."
"Diệp Ân Tuấn!"
Thẩm Hạ Lan vung nắm đấm vào người anh.
Bắt mọi người nhắm mắt, vậy không phải ai cũng biết bọn họ đã làm gì trong bếp sao?
Lồng ngực Diệp Ân Tuấn dao động mạnh, rõ ràng là đang cười toe toét, Thẩm Hạ Lan tức giận trực tiếp bò lên người anh, hướng về phía cổ mà cắn.
Cô vốn chỉ là muốn trút giận, nên không có dùng sức, Diệp Ân Tuấn cũng không quan tâm, đối với anh mà nói, với sức lực đó của Thẩm Hạ Lan giống như bị mèo con cắn vậy, nhưng nơi đó lại ướt át ngứa ngáy.
"Em còn không buông ra, lát nữa về phòng bệnh anh không khách sáo nữa đó. Vừa hay lúc nãy còn chưa tận hứng."
ctp_1993239_1_3
ctp_1993239_2_3
Bình luận facebook