• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (97 Viewers)

  • Chap-214

CHƯƠNG 211: ANH ĐỤNG CHẠM PHẢI AI RỒI




CHƯƠNG 211: ANH ĐỤNG CHẠM PHẢI AI RỒI



Mặt trời chậm rãi nấp vào sau đám mây như thể ngại ngùng vì cảnh tượng trước mắt, nhưng hai người đang ôm nhau thắm thiết lại chẳng nhận ra, cho đến khi có một giọng nói non nớt vang lên.



“Ba ơi, mẹ ơi, hai người đang chơi trò hôn nhau ạ? Nghê Nghê cũng muốn chơi nữa!”



Không biết Thẩm Nghê Nghê đã về từ khi nào, cô bé đột nhiên lên tiếng khiến cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn giật mình.



Bây giờ tay của Diệp Ân Tuấn đang đặt trên quần áo của Thẩm Hạ Lan, anh đột ngột rụt tay về sau khi nghe thấy tiếng nói của con gái.



Thẩm Hạ Lan nhảy bật xuống khỏi chân của Diệp Ân Tuấn như thể bị điện giật.



“Nghê Nghê, sao con lại về thế?”



Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt mình nóng như bị lửa đốt, giống như sắp bùng lửa lên luôn vậy.



Cũng không biết rốt cuộc con gái đã nhìn thấy nhiều ít, mất mặt quá đi mất.



Diệp Ân Tuấn cũng hơi lúng túng, bị con gái bắt ngay tại trận, cảm giác này cũng không tốt cho mấy, khiến cho anh sợ đến nỗi muốn trở thành thái giám.



Thẩm Nghê Nghê chớp mắt, cô bé nói với vẻ vô tội: “Anh Diệp Tranh đi vệ sinh rồi, con ra đây tìm ba mẹ chơi mà, chỉ có điều khi nãy hai người làm gì thế? Chơi hôn hôn sao? Con cũng muốn!”



Sau khi nói dứt lời, Thẩm Nghê Nghê trèo lên người Diệp Ân Tuấn.



Bây giờ Diệp Ân Tuấn lúng túng muốn chết.



Ngọn lửa bị Thẩm Hạ Lan khơi gợi lên vẫn còn chưa tắt, bây giờ còn bị con gái nhìn thấy, anh biết phải giải thích thế nào đây.



“Nghê Nghê, bây giờ bố bận ít việc, cũng phải đi vệ sinh, con kêu mẹ chơi với con một lát nhé được không?”



Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí, bây giờ lại muốn bỏ chạy khi phải đối mặt với con gái của mình.



Vốn dĩ trông có vẻ rất buồn cười, thế nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười không nổi, bởi vì sự lúng túng cũng đang quấn lấy cô.



Hình như Thẩm Nghê Nghê rất thích Diệp Ân Tuấn, cô bé vội vàng giữ chặt tay của anh rồi nói: “Ba ơi, con muốn đi vệ sinh với ba”.



“Không được.”



Diệp Ân Tuấn sợ muốn chết.



“Sao lại không được? Ba không thích Nghê Nghê sao?”



Thẩm Nghê Nghê chực rơi nước mắt.



Diệp Ân Tuấn vội vàng dỗ dành cô bé: “Không phải thế đâu con, Nghê Nghê là con gái, con gái không thể đi vệ sinh với con trai được, biết không?”



“Thế tại sao mẹ lại có thể đi vệ sinh cùng với ba chứ?”



Câu nói của Nghê Nghê khiến cho Thẩm Hạ Lan muốn ngã chúi đầu.



Cô đi vệ sinh chung với Diệp Ân Tuấn bao giờ thế?



Gương mặt Diệp Ân Tuấn ưng ửng đỏ, dù mặt anh có dày đến đâu đi chăng nữa, lúc đối diện với cặp mắt to vô tội của con gái, anh cũng không tài nào giải thích được.



“Đó là vì ba với mẹ thì khác.”



“Tại sao lại khác? Chúng ta không phải là người một nhà sao ạ?”



Cô bé Thẩm Nghê Nghê phát huy tinh thần vặn hỏi, cô bé định hỏi cho ra lẽ mới thôi.



Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan với ánh mắt cầu cứu, thế nhưng Thẩm Hạ Lan làm như chẳng nhìn thấy gì cả, cô quay đầu bỏ đi.



Đùa gì chứ!



Cô biết phải giải thích chuyện này với Nghê Nghê thế nào?



Diệp Ân Tuấn hơi phiền muộn.




ctp_1994282_1_3




ctp_1994282_2_3
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom