Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-215
CHƯƠNG 212: NẾU ANH KHÔNG XUỐNG TAY ĐƯỢC THÌ ĐỂ EM
CHƯƠNG 212: NẾU ANH KHÔNG XUỐNG TAY ĐƯỢC THÌ ĐỂ EM
Diệp Ân Tuấn khóc không ra nước mắt.
Vừa mới quay người lại đã nhìn thấy Diệp Tranh khoanh tay nhìn mình chăm chú.
“Nhóc con, con đứng đây làm gì?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy sự uy nghiêm của mình trong mấy năm gần đây đã không còn sót lại một chút gì nữa.
Diệp Tranh hừ một tiếng: “Sau này nếu như ba muốn chơi trò hôn hôn mẹ thì có thể về phòng hay không? Lẽ nào ba không biết chúng con vẫn còn là trẻ vị thành niên à? Ba làm hại bọn con như thế thì tốt lắm hay sao?”
Nghe Diệp Tranh hỏi như thế, Diệp Ân Tuấn á khẩu.
“Nhóc con, muốn ăn đòn à?”
Anh thẹn quá thành giận, vội vàng nhấc cánh tay lên nhìn Diệp Tranh chăm chú.
Diệp Tranh sợ đến mức cong chân bỏ chạy, cậu bé vừa chạy vừa nói: “Ba chỉ biết dùng vũ lực để trấn áp bọn con thôi, nhưng bọn con sẽ không khuất phục đâu! Sau này nếu như ba mẹ mà còn hơi trò hôn nhau nữa thì con sẽ chụp hình đăng lên mạng, hừ! Đến lúc đó xem xem ai mất mặt hơn ai!”
Sau khi nói dứt lời cậu bé cũng không dám nán lại mà bỏ chạy.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy cuộc sống của mình tối tăm không còn ánh sáng.
Thằng nhóc này muốn chụp hình anh và Thẩm Hạ Lan chơi trò hôn hôn sao?
Lá gan lớn thật.
Diệp Ân Tuấn lập tức nhớ đến Thẩm Minh Triết.
Thằng nhóc ấy đâu chỉ quay video lại, thậm chí nó còn dám tiểu lên mặt anh nữa kìa.
Đột nhiên anh nhớ Thẩm Minh Triết tha thiết.
Con trai của cô ấy mà!
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số theo hồi ức.
Có một khoảng thời gian số điện thoại này không có ai dùng, bây giờ lại vang lên những tiếng theo quy luật, trái tim của Diệp Ân Tuấn lập tức đập nhanh hơn.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu nhưng chẳng có ai nghe máy.
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn dần dần suy sụp.
Có lẽ số điện thoại đã đổi rồi, có lẽ người khác không hề quen biết anh.
Cảm giác mất mát chưa từng có trước đây khiến cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn bã.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Diệp Nam Phương máu thịt bầy nhầy.
Cơ thể như thế làm sao còn sống được nữa?
Có lẽ chuyện Diệp Nam Phương còn sống chỉ là lời nói dối do bà cụ đơm đặt lên, một lời nói dối để cho anh và Thẩm Hạ Lan yên tâm thôi.
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của anh đổ chuông.
Lúc nhìn thấy số điện thoại quen thuộc ấy, Diệp Nam Phương mừng rỡ như điên.
ctp_1994283_1_3
ctp_1994283_2_3
CHƯƠNG 212: NẾU ANH KHÔNG XUỐNG TAY ĐƯỢC THÌ ĐỂ EM
Diệp Ân Tuấn khóc không ra nước mắt.
Vừa mới quay người lại đã nhìn thấy Diệp Tranh khoanh tay nhìn mình chăm chú.
“Nhóc con, con đứng đây làm gì?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy sự uy nghiêm của mình trong mấy năm gần đây đã không còn sót lại một chút gì nữa.
Diệp Tranh hừ một tiếng: “Sau này nếu như ba muốn chơi trò hôn hôn mẹ thì có thể về phòng hay không? Lẽ nào ba không biết chúng con vẫn còn là trẻ vị thành niên à? Ba làm hại bọn con như thế thì tốt lắm hay sao?”
Nghe Diệp Tranh hỏi như thế, Diệp Ân Tuấn á khẩu.
“Nhóc con, muốn ăn đòn à?”
Anh thẹn quá thành giận, vội vàng nhấc cánh tay lên nhìn Diệp Tranh chăm chú.
Diệp Tranh sợ đến mức cong chân bỏ chạy, cậu bé vừa chạy vừa nói: “Ba chỉ biết dùng vũ lực để trấn áp bọn con thôi, nhưng bọn con sẽ không khuất phục đâu! Sau này nếu như ba mẹ mà còn hơi trò hôn nhau nữa thì con sẽ chụp hình đăng lên mạng, hừ! Đến lúc đó xem xem ai mất mặt hơn ai!”
Sau khi nói dứt lời cậu bé cũng không dám nán lại mà bỏ chạy.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy cuộc sống của mình tối tăm không còn ánh sáng.
Thằng nhóc này muốn chụp hình anh và Thẩm Hạ Lan chơi trò hôn hôn sao?
Lá gan lớn thật.
Diệp Ân Tuấn lập tức nhớ đến Thẩm Minh Triết.
Thằng nhóc ấy đâu chỉ quay video lại, thậm chí nó còn dám tiểu lên mặt anh nữa kìa.
Đột nhiên anh nhớ Thẩm Minh Triết tha thiết.
Con trai của cô ấy mà!
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số theo hồi ức.
Có một khoảng thời gian số điện thoại này không có ai dùng, bây giờ lại vang lên những tiếng theo quy luật, trái tim của Diệp Ân Tuấn lập tức đập nhanh hơn.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu nhưng chẳng có ai nghe máy.
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn dần dần suy sụp.
Có lẽ số điện thoại đã đổi rồi, có lẽ người khác không hề quen biết anh.
Cảm giác mất mát chưa từng có trước đây khiến cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn bã.
Anh ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Diệp Nam Phương máu thịt bầy nhầy.
Cơ thể như thế làm sao còn sống được nữa?
Có lẽ chuyện Diệp Nam Phương còn sống chỉ là lời nói dối do bà cụ đơm đặt lên, một lời nói dối để cho anh và Thẩm Hạ Lan yên tâm thôi.
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của anh đổ chuông.
Lúc nhìn thấy số điện thoại quen thuộc ấy, Diệp Nam Phương mừng rỡ như điên.
ctp_1994283_1_3
ctp_1994283_2_3
Bình luận facebook