Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-217
CHƯƠNG 214: MẤY NGÀY NAY TÔI CẦN NGHỈ NGƠI
CHƯƠNG 214: MẤY NGÀY NAY TÔI CẦN NGHỈ NGƠI
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều có chút thay đổi, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì, mà là mang theo trừng phạt cắn một cái lên môi đỏ của Thẩm Hạ Lan.
"YAA.A.A..! Diệp Ân Tuấn, anh là cún sao?"
"Anh là sói!"
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực thả cô ra, nhưng sau đó xoay người rời đi, nhìn giống như là một con chó sói tức giận.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười cười.
Đúng là ác!
Môi cũng cắn nát.
Thẩm Hạ Lan liếm liếm vết máu trên môi, từ phía sau ôm lấy Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: "Lòng em chỉ để ý đến anh."
Những lời này không hiểu sao lại làm tâm trạng Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên tốt đẹp.
"Lặp lại lần nữa."
Giọng nói của anh mang theo chút kiêu ngạo và sung sướng.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy anh cực kỳ giống một đứa bé, trực tiếp thả anh ra, "Không nói."
Cô xoay người rời đi, lại bị Diệp Ân Tuấn một phát bắt được cánh tay, xoay một cái trực tiếp ấn cô vào vách tường.
Hơi thở của anh đập vào mặt, mang theo một loại hơi thở không thể nào ngăn được, cùng với ánh mắt thâm thúy làm người ta trầm luân, nhất thời làm Thẩm Hạ Lan có chút si mê.
"Anh muốn làm gì?"
"Em!"
Diệp Ân Tuấn cúi đầu xuống, cũng không nhịn được khát vọng trong lòng mình, dịu dàng triền miên, thiếu chút nữa làm Thẩm Hạ Lan hóa thành một vũng nước.
Cô không biết mình bị ôm đến trên giường thế nào, cũng không biết Diệp Ân Tuấn khi nào đắp chăn lên cho cô, chỉ biết lúc mình thở hồng hộc mới có thể có được không khí, nghe thấy Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm bên tai.
"Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, mọi chuyện giao cho anh. Ngoan."
Những lời này như một sợ lông lướt qua ngực, làm Thẩm Hạ Lan không ngừng run rẩy.
Lúc cô ý thức lại được, Diệp Ân Tuấn đã không còn trong phòng rồi, nhưng mà không khí vẫn còn lượn lờ hơi thở thuộc về anh.
Thẩm Hạ Lan cười một tiếng, cảm giác mình càng lớn càng trẻ lại. Loại cảm giác tim đập thình thịch càng ngày càng mãnh liệt, giống như năm năm xa cách này căn bản không tồn tại, cảm giá như keo sơn, hận không thể mỗi ngày dính cùng một chỗ càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô cảm thấy mình có thể bị bệnh rồi.
Cô vội vàng ôm kín mặt mình, mới phát hiện khuôn mặt nóng như hỏa thiêu, ngượng ngùng muốn chết.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đi đâu, lúc cô định đứng dậy, điện thoại lại lần nữa vang lên.
Cô nhanh chóng nhìn qua.
ctp_1994615_1_3
ctp_1994615_2_3
CHƯƠNG 214: MẤY NGÀY NAY TÔI CẦN NGHỈ NGƠI
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều có chút thay đổi, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì, mà là mang theo trừng phạt cắn một cái lên môi đỏ của Thẩm Hạ Lan.
"YAA.A.A..! Diệp Ân Tuấn, anh là cún sao?"
"Anh là sói!"
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực thả cô ra, nhưng sau đó xoay người rời đi, nhìn giống như là một con chó sói tức giận.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười cười.
Đúng là ác!
Môi cũng cắn nát.
Thẩm Hạ Lan liếm liếm vết máu trên môi, từ phía sau ôm lấy Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: "Lòng em chỉ để ý đến anh."
Những lời này không hiểu sao lại làm tâm trạng Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên tốt đẹp.
"Lặp lại lần nữa."
Giọng nói của anh mang theo chút kiêu ngạo và sung sướng.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy anh cực kỳ giống một đứa bé, trực tiếp thả anh ra, "Không nói."
Cô xoay người rời đi, lại bị Diệp Ân Tuấn một phát bắt được cánh tay, xoay một cái trực tiếp ấn cô vào vách tường.
Hơi thở của anh đập vào mặt, mang theo một loại hơi thở không thể nào ngăn được, cùng với ánh mắt thâm thúy làm người ta trầm luân, nhất thời làm Thẩm Hạ Lan có chút si mê.
"Anh muốn làm gì?"
"Em!"
Diệp Ân Tuấn cúi đầu xuống, cũng không nhịn được khát vọng trong lòng mình, dịu dàng triền miên, thiếu chút nữa làm Thẩm Hạ Lan hóa thành một vũng nước.
Cô không biết mình bị ôm đến trên giường thế nào, cũng không biết Diệp Ân Tuấn khi nào đắp chăn lên cho cô, chỉ biết lúc mình thở hồng hộc mới có thể có được không khí, nghe thấy Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm bên tai.
"Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, mọi chuyện giao cho anh. Ngoan."
Những lời này như một sợ lông lướt qua ngực, làm Thẩm Hạ Lan không ngừng run rẩy.
Lúc cô ý thức lại được, Diệp Ân Tuấn đã không còn trong phòng rồi, nhưng mà không khí vẫn còn lượn lờ hơi thở thuộc về anh.
Thẩm Hạ Lan cười một tiếng, cảm giác mình càng lớn càng trẻ lại. Loại cảm giác tim đập thình thịch càng ngày càng mãnh liệt, giống như năm năm xa cách này căn bản không tồn tại, cảm giá như keo sơn, hận không thể mỗi ngày dính cùng một chỗ càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô cảm thấy mình có thể bị bệnh rồi.
Cô vội vàng ôm kín mặt mình, mới phát hiện khuôn mặt nóng như hỏa thiêu, ngượng ngùng muốn chết.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đi đâu, lúc cô định đứng dậy, điện thoại lại lần nữa vang lên.
Cô nhanh chóng nhìn qua.
ctp_1994615_1_3
ctp_1994615_2_3
Bình luận facebook