Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233-236
CHƯƠNG 233: CHÂN TRỜI GÓC BỂ, ANH CHỈ CẦN EM
"Đây là quy củ chó má gì?”
Diệp Ân Tuấn rất ít khi nổi giận
trước mặt người khác.
Luật sư Trương đi theo Diệp Ân
Tuấn rất nhiều năm, đương nhiên biết
tính khí của anh, hôm nay thấy Diệp Ân
Tuấn nóng nảy như vậy, cũng hơi khó
làm.
"Ngài Diệp , không còn cách nào
khác, ngài là trời của Hải thành, nhưng
Đường Trình Siêu là trời của nơi này:
"Chẳng lẽ không có biện pháp
nào sao?"
Luật sư Trương lắc đầu.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn rầu
cực kỳ.
Ngay tại lúc này, Luật sư Trương
nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc
mặt trở nên đặc biệt khó coi.
"Sao thế?"
"Ngài Diệp, tôi mới vừa rồi nhận
được tin tức của cục dân sự bên kia,
Đường Trình Siêu có thể chứng thực
cho cục dân sự, Lisa vào năm năm
trước đã qua đời, bây giờ Mợ Diệp
không có hộ khẩu"
Những lời này vừa ra, Diệp Ân
Tuấn hận không thể chạy đến trước mặt
Đường Trình Siêu đánh anh ta một trận.
Tên tiểu nhân hèn hạ này!
Anh ta lại làm cho Thẩm Hạ Lan
biến thành không có hộ khẩu.
Hộ khẩu trong nước đã không
còn, thân phận Lisa ở nước ngoài cũng
không có, bây giờ đừng nói kết hôn với
Thẩm Hạ Lan rồi, chính là Thẩm Hạ Lan
ở lại nước Mỹ cũng không thể.
"Để Tống Đình lập tức sắp xếp
người đưa vợ tôi rời khỏi Mỹ!"
Diệp Ân Tuấn quyết định thật
nhanh.
Bất kể Đường Trình Siêu thiết kế
cho anh bao nhiêu chướng ngại, anh
tiếp là được rồi, nhưng nếu như một khi
dính dáng tới Thẩm Hạ Lan, chuyện này
sẽ khó giải quyết.
Tống Đình bây giờ cũng biết tính
nghiêm trọng của chuyện này.
Một chuỗi thủ đoạn của Đường
Trình Siêu thật sự cần một người tốt
tiếp.
Chủ yếu nhất là những thủ đoạn
hèn hạ bất ngờ của anh ta làm cho
người khác khó lòng phòng bị.
Tống Đình chạy tới phòng ngủ
muốn thừa dịp Thẩm Hạ Lan ngủ dẫn
cô rời đi, lại không nghĩ rằng Thấm Hạ
Lan không biết là thân giao cách cảm
hay là thế nào, lại tỉnh dậy rồi.
"Làm gì vậy? Hốt hoảng như vậy?
Diệp Ân Tuấn đâu?"
Thẩm Hạ Lan thấy trên người
mình mặc quần áo ngủ, lúc này mới yên
lòng.
Cô thật đúng là sợ Diệp Ân Tuấn
chưa mặc đồ ngủ cho cô, nếu để phong
quang lộ ra ngoài coi như nguy rôi.
Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan
tỉnh lại, nhất thời hơi buồn bực.
"Mợ chủ, sao cô nhanh như vậy
đã tỉnh dậy rồi?"
"Nói cái gì vậy? Bây giờ tôi chưa
dậy, anh định để cho tôi ngủ đến tối à?
Hơn nữa Đường Trình Siêu bên kia nhất
định sẽ có hành động, thừa dịp bây giờ
anh ta không thể phân thân ra, nhanh đi
sắp xếp một chút, tôi và Diệp Ân Tuấn
lập tức rời khỏi nước Mỹ"
Thẩm Hạ Lan vừa nói đã đứng
dậy.
Tống Đình cảm thấy Thẩm Hạ
Lan vẫn là quyết định nhanh chóng,
đáng tiếc bọn họ cũng tính sót sự âm
hiểm và giọt nước không lọt của Đường
Trình Siêu.
Thấy Tống Đình vẫn không có
động tĩnh gì, Thẩm Hạ Lan hơi buồn
bực.
CHƯƠNG 234: NHƯ THẾ SẼ RẤT NGUY HIỂM
"Có người đang theo dõi chúng
ta.
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan
không lớn, nhưng lại khiến tay của Tống
Đình run lẩy bẩy.
Lúc này đây, người có thể theo
dõi bọn họ chắc chăn không phải là
người của Diệp Ân Tuấn, rất có khả
năng là người của Đường Trình Siêu.
Tống Đình bắt đầu đổ mồ hôi
lạnh.
"Mợ chủ, nếu như lát nữa có
chuyện gì, cô ngồi sang chiếc xe khác,
tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan hơi
nghiêm túc.
"Có nhìn rõ họ là người của ai
không?”
"Không nhìn rõ, có điều chắc
chăn không phải là người của chúng ta"
Tống Đình bắt đầu tăng tốc.
Sắc mặt mỗi người trên xe đêu
căng thẳng.
Thẩm Hạ Lan không muốn liên
lụy cho những người khác, cô nhìn xung
quanh một hồi, rồi trâm giọng, nói: "Thả
tôi xuống phía trước, các người cứ lái xe
đi"
"Mợ chủ!"
"Nghe tôi, đưa định vị máy bay
cho tôi. Tôi sẽ tự mình qua đó, hoặc là
tìm cách khác rời khỏi đây, bây giờ nói
thế nào cũng không thể để người của
Đường Trình Siêu tóm được tôi. Tôi là
thứ anh ta có thể dùng để uy hiếp được
Diệp Ân Tuấn, chỉ cần tôi không xuất
hiện, chỉ cân bọn họ không tìm được tôi,
thì sẽ không làm gì được Diệp Ân Tuấn.
Đúng rôi, chuyện ở công trường các
người hãy giúp Ân Tuấn tận khả năng
của mình. Còn vê người thân của những
người đã chết, đừng chỉ tìm kẽ hở trong
mối quan hệ cá nhân của họ, đi xem
thử thân thuộc của những người đó gân
đây có nhu cầu gì về tiền bạc hay
không, rất có thể sẽ có điểm đột phá”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến
Tống Đình chợt hiểu ra.
"Sao tôi không nghĩ đến cái này
nhỉ?"
"Thả bọn họ xuống trước, sau đó
lúc đến khúc cua đằng kia thì giảm tốc
độ chậm lại, tôi sẽ nhảy xuống xe”
Thẩm Hạ Lan đã đưa ra quyết
định táo bạo này xém chút khiến Tống
Đình giật mình.
"Mợ chủ, mợ nói gì thế? Nhảy
xuống xe? Như thế nguy hiểm lắm!"
"Còn nguy hiểm hơn tôi chết sao.
Nếu thật sự bị người của Đường Trình
Siêu bắt được, tôi sống không bằng
chết”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan toát lên
thân sắc kiên định, khiến Tống Đình
không thể làm ngơ.
Đây mới đúng là chở chủ của
anh ta!
Mới xứng với tổng giám đốc Diệp
của bọn họ!
Dù Tông Đình không đồng ý với
đề nghị của Thẩm Hạ Lan, nhưng có vẻ
như thực sự không còn cách nào khác.
"Thưa mợ, nếu mợ như vậy, cậu
Diệp sẽ chẻ tôi ra mất”
Tống Đình muốn khóc không ra
nước mắt.
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười hiếm
thấy, nói: "Không đâu, trong lòng anh ấy,
cậu cũng rất quan trọng”
Câu này khiến Tống Đình cảm
thấy ấm áp.
Những năm qua quả thật Diệp
Ân Tuấn xem anh ta là tâm phúc tri kỷ,
cho dù nhà họ Diệp có thay đổi như thế
nào thì anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Diệp
Ân Tuấn, chuyện lớn chuyện nhỏ gì Diệp
Ân Tuấn cũng không hề giấu diếm anh
ta, thực lòng mà nói Tống Đình rất cảm
động, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan cũng
CHƯƠNG 235: TÔI KHÔNG CÓ YẾU ĐUỐI NHƯ THẾ
Thẩm Hạ Lan vội vã cúi đầu
xuống, nhưng trong lòng không giấu
được sự bất ngờ.
Sao có thể là bà ấy?
Người phụ nữ tên Tiêu Ái này vậy
mà lại rất giống với người phụ nữ trong
tấm hình mà cô lấy ra từ nhà họ Hoắc.
Cô chợt nhớ đến bức chân dung
gia đình của Dư Khinh Hồng.
Lễ nào người phụ nữ này chính là
mẹ của Dư Khinh Hồng?
Không phải trùng hợp như thế
chứ?
Trong lòng Thẩm Hạ Lang rất lo
lắng.
Tiêu Ái hơi tò mò, hỏi: "Cô Thẩm,
cô biết tôi sao?"
"À không, cháu không biết cô, chỉ
là từng nhìn thấy hình của cô trong bức
ảnh gia đình của Dư Khinh Hồng. Cho
nên có hơi bất ngờ”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói.
Tiêu Ái hơi cau mày khi nghe đến
tên Dư Khinh Hồng.
"Hóa ra là Khinh Hồng. Cô và
Khinh Hồng là bạn bè sao?"
"Cũng không hẳn, cháu từng gặp
cô ấy ở viện điêu dưỡng, từng có chút
xung đột.
Thẩm Hạ Lan mới không muốn
làm bạn với Dư Khinh Hồng.
Người phụ nữ đó bây giờ còn
tuyên bố tranh giành đàn ông với cô, cô
mà làm bạn với cô ta thì đâu óc chính
là có vấn đề rồi?
Tiêu Ái không quan tâm lắm,
cười nói: "Cô bị thương. Tôi ít nhiều
cũng biết một chút y thuật, băng bó cho
cô. Ở đây tương đối hẻo lánh. Bác sĩ
cũng không đến đây nhiều, nếu cô cảm
thấy không ổn thì hãy mau chóng đến
bệnh viện xem thử. “
"Cảm ơn cô đã cứu cháu, không
biết nên báo đáp bà thế nào"
"Không có gì đâu. Tôi thích yên
tĩnh, cũng thích một mình sáng tác, cho
nên thường đến đây vẽ vời một vài thứ.
Trong tủ lạnh nhà bếp có đồ ăn, nếu cô
thấy đói thì có thể tự mình làm món gì
đó, đừng để tâm đến tôi, nhiều lúc tôi
giống như kẻ lập dị vậy”
Tiêu Ái nói xong rồi rời đi.
Bà ta đúng thật là lập dị.
Trong đầu Thẩm Hạ Lan chính là
đang nghĩ như vậy, bụng quả thật là có
hơi đói, bây giờ mà nói không muốn ăn
thì có hơi già mồm. Hơn nữa, hiện tại cô
không còn nơi nào để đi nữa rồi.
Cô theo Tiêu Ái ra khỏi phòng tối,
thấy Tiêu Ái đi thẳng vào phòng ngủ.
"Bà Dư, bà muốn đi nghỉ sao? Tôi
làm chút đồ ăn, hay là bà ăn xong hãy
ngủ.
Cô thấy Tiêu Ái có vẻ buồn ngủ
nên mở lời.
Tiêu Ái dừng một hồi, sau đó
xoay người lại nói với Thẩm Hạ Lan:
"Tôi vẫn chưa kết hôn, cho nên cô có
thể gọi tôi là cô Tiêu được rồi, hoặc dì
Tiêu thôi cũng được.
"Hả? Dì không phải mẹ của Dư
Khinh Hồng sao?"
Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu.
Tiêu Ái nhẹ giọng nói: "Tôi là mẹ
của nó, nhưng tôi chưa kết hôn”
Giải thích như vậy càng khiển
Thẩm Hạ Lan thêm bối rối, nhưng lại
ngại hỏi tiếp.
Tiêu Ái bước lên lầu, đi vào
phòng ngủ, lúc cửa phòng đóng lại,
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang suy nghĩ.
Không kết hôn, nhưng lại là mẹ
của Dư Khinh Hồng, và sau đó Dư Khinh
Hồng lại nói bức ảnh là hình chân dung
gia đình của họ, chuyện này rốt cuộc là
sao?
CHƯƠNG 236: ĐÔI KHI NHỮNG THỨ ĐÃ CŨ MỚI LÀ TỐT NHẤT
Không nghe thấy Diệp Ân Tuấn
đáp lại, Thẩm Hạ Lan biết anh đang suy
nghĩ rất nghiêm túc, cô khẽ thở dài, nói:
"Thực ra em cũng không có gì cả, anh
đừng quá lo lắng. Em từng nói sẽ cùng
anh sống đến răng long đầu bạc, thì
nhất định sẽ làm được. Bây giờ anh yên
tâm xử lý xong chuyện của mình đã, em
đợi anh”
'Ừm'
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Anh không biết bây giờ phải nói
gì, có được người vợ như thể, anh còn
trông mong gì hơn? Hơn nữa nói nhiêu
cũng không có ích gì, bây giờ anh chỉ có
thể nhanh chóng giải quyết phiền phức
của bản thân, sau đó đưa Thẩm Hạ Lan
về nhà.
Em cúp máy đây, ngày mai liên
lạc với anh sau."
Suy cho cùng, đây không phải là
điện thoại của cô, hơn nữa nói chuyện
điện thoại lâu cũng có thể bị bại lộ.
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp máy, ít
nhiều cũng cảm thấy chán nản.
Đây là lân đầu tiên cô phải rời xa
Diệp Ân Tuấn.
Lần trước sau khi Diệp Ân Tuấn
cứu được ở Fallen Angelsra, cô tưởng
cả đời này sẽ không tách rời khỏi Diệp
Ân Tuấn nữa, nhưng bây giờ mới mấy
ngày, bọn họ lại phải chia xa.
Muốn cùng nhau sống đến bạc
đầu, sao lại khó như thế chứ?
Tình cảm cổ chấp của Đường
Trình Siêu khiến Thẩm Hạ Lan không
nói nên lời, nhưng thủ đoạn của anh ta,
cô vẫn không dám xem thường.
Không biết có phải đang mang
tâm tư nặng tru, hay là do đã ngủ được
một giấc, nên bây giờ cô lại chẳng cảm
thấy buôn ngủ tý nào.
Cô đang đắp chăn ngôi trên sofa,
cảm thấy với phong cách trang trí này
có thể xoa dịu phần nào cảm xúc.
Bây giờ cô cũng nhàn rỗi, bèn lấy
giấy bút ra, trong đầu hiện lên một số ý
tưởng, năm dài lên bàn vẽ.
Không biết cơn buồn ngủ đến lúc
nào, mà cô cứ ngồi dưới đất như thế,
lăn ra ngủ trên bàn lúc nào không hay.
Sáng hôm sau Tiêu Ái thức dậy,
nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nằm trườn trên
bàn ngủ, bà ta hơi kinh ngạc.
Mái tóc dài che khuất gương mặt
nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp của
cô.
Tiêu Ái đi đến bên cạnh cô, mới
nhận ra Thẩm Hạ Lan đang vẽ phác
thảo xe hơi.
Các loại xe hơi, xe thể thao,
sedan, xe địa hình, đủ loại, nhưng đều
giống nhau, như muốn thiết kế ra một
hàng loạt như vậy.
Nét bút của Thẩm Hạ Lan rất tỉ
mỉ, nhưng cũng hơi mạnh mẽ, rất khó
để nhận ra đây là do một người phụ nữ
Vẽ ra.
Có lẽ do Tiêu Ái cũng thích vẽ
tranh, nên đã cầm bức tranh lên xem tỉ
mỉ hơn.
Kỹ năng vẽ tranh của cô gái này
tốt như vậy, có thể thấy khi còn nhỏ
chắc hẳn đã được đào tạo chuyên
nghiệp, chẳng trách có thể thấy được
sự ảm đạm và buôn bã trong tranh của
bà ta.
Tiêu Ái mỉm cười an ủi phần nào.
Bà đắp chăn lên người Thẩm Hạ
Lan, đặt bản phác thảo sang một bên
rôi đi vào bếp.
Nhà bếp đã được Thẩm Hạ Lan
dọn đẹp sạch sẽ.
Có vẻ như cô gái này thích sạch
Sẽ.
Điểm này tốt hơn nhiều so với
Dương Khinh Hồng con gái bà ta.
Tiêu Ái một lần nữa khen ngợi
Thẩm Hạ Lan.
"Đây là quy củ chó má gì?”
Diệp Ân Tuấn rất ít khi nổi giận
trước mặt người khác.
Luật sư Trương đi theo Diệp Ân
Tuấn rất nhiều năm, đương nhiên biết
tính khí của anh, hôm nay thấy Diệp Ân
Tuấn nóng nảy như vậy, cũng hơi khó
làm.
"Ngài Diệp , không còn cách nào
khác, ngài là trời của Hải thành, nhưng
Đường Trình Siêu là trời của nơi này:
"Chẳng lẽ không có biện pháp
nào sao?"
Luật sư Trương lắc đầu.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn rầu
cực kỳ.
Ngay tại lúc này, Luật sư Trương
nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc
mặt trở nên đặc biệt khó coi.
"Sao thế?"
"Ngài Diệp, tôi mới vừa rồi nhận
được tin tức của cục dân sự bên kia,
Đường Trình Siêu có thể chứng thực
cho cục dân sự, Lisa vào năm năm
trước đã qua đời, bây giờ Mợ Diệp
không có hộ khẩu"
Những lời này vừa ra, Diệp Ân
Tuấn hận không thể chạy đến trước mặt
Đường Trình Siêu đánh anh ta một trận.
Tên tiểu nhân hèn hạ này!
Anh ta lại làm cho Thẩm Hạ Lan
biến thành không có hộ khẩu.
Hộ khẩu trong nước đã không
còn, thân phận Lisa ở nước ngoài cũng
không có, bây giờ đừng nói kết hôn với
Thẩm Hạ Lan rồi, chính là Thẩm Hạ Lan
ở lại nước Mỹ cũng không thể.
"Để Tống Đình lập tức sắp xếp
người đưa vợ tôi rời khỏi Mỹ!"
Diệp Ân Tuấn quyết định thật
nhanh.
Bất kể Đường Trình Siêu thiết kế
cho anh bao nhiêu chướng ngại, anh
tiếp là được rồi, nhưng nếu như một khi
dính dáng tới Thẩm Hạ Lan, chuyện này
sẽ khó giải quyết.
Tống Đình bây giờ cũng biết tính
nghiêm trọng của chuyện này.
Một chuỗi thủ đoạn của Đường
Trình Siêu thật sự cần một người tốt
tiếp.
Chủ yếu nhất là những thủ đoạn
hèn hạ bất ngờ của anh ta làm cho
người khác khó lòng phòng bị.
Tống Đình chạy tới phòng ngủ
muốn thừa dịp Thẩm Hạ Lan ngủ dẫn
cô rời đi, lại không nghĩ rằng Thấm Hạ
Lan không biết là thân giao cách cảm
hay là thế nào, lại tỉnh dậy rồi.
"Làm gì vậy? Hốt hoảng như vậy?
Diệp Ân Tuấn đâu?"
Thẩm Hạ Lan thấy trên người
mình mặc quần áo ngủ, lúc này mới yên
lòng.
Cô thật đúng là sợ Diệp Ân Tuấn
chưa mặc đồ ngủ cho cô, nếu để phong
quang lộ ra ngoài coi như nguy rôi.
Tống Đình thấy Thẩm Hạ Lan
tỉnh lại, nhất thời hơi buồn bực.
"Mợ chủ, sao cô nhanh như vậy
đã tỉnh dậy rồi?"
"Nói cái gì vậy? Bây giờ tôi chưa
dậy, anh định để cho tôi ngủ đến tối à?
Hơn nữa Đường Trình Siêu bên kia nhất
định sẽ có hành động, thừa dịp bây giờ
anh ta không thể phân thân ra, nhanh đi
sắp xếp một chút, tôi và Diệp Ân Tuấn
lập tức rời khỏi nước Mỹ"
Thẩm Hạ Lan vừa nói đã đứng
dậy.
Tống Đình cảm thấy Thẩm Hạ
Lan vẫn là quyết định nhanh chóng,
đáng tiếc bọn họ cũng tính sót sự âm
hiểm và giọt nước không lọt của Đường
Trình Siêu.
Thấy Tống Đình vẫn không có
động tĩnh gì, Thẩm Hạ Lan hơi buồn
bực.
CHƯƠNG 234: NHƯ THẾ SẼ RẤT NGUY HIỂM
"Có người đang theo dõi chúng
ta.
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan
không lớn, nhưng lại khiến tay của Tống
Đình run lẩy bẩy.
Lúc này đây, người có thể theo
dõi bọn họ chắc chăn không phải là
người của Diệp Ân Tuấn, rất có khả
năng là người của Đường Trình Siêu.
Tống Đình bắt đầu đổ mồ hôi
lạnh.
"Mợ chủ, nếu như lát nữa có
chuyện gì, cô ngồi sang chiếc xe khác,
tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan hơi
nghiêm túc.
"Có nhìn rõ họ là người của ai
không?”
"Không nhìn rõ, có điều chắc
chăn không phải là người của chúng ta"
Tống Đình bắt đầu tăng tốc.
Sắc mặt mỗi người trên xe đêu
căng thẳng.
Thẩm Hạ Lan không muốn liên
lụy cho những người khác, cô nhìn xung
quanh một hồi, rồi trâm giọng, nói: "Thả
tôi xuống phía trước, các người cứ lái xe
đi"
"Mợ chủ!"
"Nghe tôi, đưa định vị máy bay
cho tôi. Tôi sẽ tự mình qua đó, hoặc là
tìm cách khác rời khỏi đây, bây giờ nói
thế nào cũng không thể để người của
Đường Trình Siêu tóm được tôi. Tôi là
thứ anh ta có thể dùng để uy hiếp được
Diệp Ân Tuấn, chỉ cần tôi không xuất
hiện, chỉ cân bọn họ không tìm được tôi,
thì sẽ không làm gì được Diệp Ân Tuấn.
Đúng rôi, chuyện ở công trường các
người hãy giúp Ân Tuấn tận khả năng
của mình. Còn vê người thân của những
người đã chết, đừng chỉ tìm kẽ hở trong
mối quan hệ cá nhân của họ, đi xem
thử thân thuộc của những người đó gân
đây có nhu cầu gì về tiền bạc hay
không, rất có thể sẽ có điểm đột phá”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến
Tống Đình chợt hiểu ra.
"Sao tôi không nghĩ đến cái này
nhỉ?"
"Thả bọn họ xuống trước, sau đó
lúc đến khúc cua đằng kia thì giảm tốc
độ chậm lại, tôi sẽ nhảy xuống xe”
Thẩm Hạ Lan đã đưa ra quyết
định táo bạo này xém chút khiến Tống
Đình giật mình.
"Mợ chủ, mợ nói gì thế? Nhảy
xuống xe? Như thế nguy hiểm lắm!"
"Còn nguy hiểm hơn tôi chết sao.
Nếu thật sự bị người của Đường Trình
Siêu bắt được, tôi sống không bằng
chết”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan toát lên
thân sắc kiên định, khiến Tống Đình
không thể làm ngơ.
Đây mới đúng là chở chủ của
anh ta!
Mới xứng với tổng giám đốc Diệp
của bọn họ!
Dù Tông Đình không đồng ý với
đề nghị của Thẩm Hạ Lan, nhưng có vẻ
như thực sự không còn cách nào khác.
"Thưa mợ, nếu mợ như vậy, cậu
Diệp sẽ chẻ tôi ra mất”
Tống Đình muốn khóc không ra
nước mắt.
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười hiếm
thấy, nói: "Không đâu, trong lòng anh ấy,
cậu cũng rất quan trọng”
Câu này khiến Tống Đình cảm
thấy ấm áp.
Những năm qua quả thật Diệp
Ân Tuấn xem anh ta là tâm phúc tri kỷ,
cho dù nhà họ Diệp có thay đổi như thế
nào thì anh ta vẫn luôn ở bên cạnh Diệp
Ân Tuấn, chuyện lớn chuyện nhỏ gì Diệp
Ân Tuấn cũng không hề giấu diếm anh
ta, thực lòng mà nói Tống Đình rất cảm
động, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan cũng
CHƯƠNG 235: TÔI KHÔNG CÓ YẾU ĐUỐI NHƯ THẾ
Thẩm Hạ Lan vội vã cúi đầu
xuống, nhưng trong lòng không giấu
được sự bất ngờ.
Sao có thể là bà ấy?
Người phụ nữ tên Tiêu Ái này vậy
mà lại rất giống với người phụ nữ trong
tấm hình mà cô lấy ra từ nhà họ Hoắc.
Cô chợt nhớ đến bức chân dung
gia đình của Dư Khinh Hồng.
Lễ nào người phụ nữ này chính là
mẹ của Dư Khinh Hồng?
Không phải trùng hợp như thế
chứ?
Trong lòng Thẩm Hạ Lang rất lo
lắng.
Tiêu Ái hơi tò mò, hỏi: "Cô Thẩm,
cô biết tôi sao?"
"À không, cháu không biết cô, chỉ
là từng nhìn thấy hình của cô trong bức
ảnh gia đình của Dư Khinh Hồng. Cho
nên có hơi bất ngờ”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói.
Tiêu Ái hơi cau mày khi nghe đến
tên Dư Khinh Hồng.
"Hóa ra là Khinh Hồng. Cô và
Khinh Hồng là bạn bè sao?"
"Cũng không hẳn, cháu từng gặp
cô ấy ở viện điêu dưỡng, từng có chút
xung đột.
Thẩm Hạ Lan mới không muốn
làm bạn với Dư Khinh Hồng.
Người phụ nữ đó bây giờ còn
tuyên bố tranh giành đàn ông với cô, cô
mà làm bạn với cô ta thì đâu óc chính
là có vấn đề rồi?
Tiêu Ái không quan tâm lắm,
cười nói: "Cô bị thương. Tôi ít nhiều
cũng biết một chút y thuật, băng bó cho
cô. Ở đây tương đối hẻo lánh. Bác sĩ
cũng không đến đây nhiều, nếu cô cảm
thấy không ổn thì hãy mau chóng đến
bệnh viện xem thử. “
"Cảm ơn cô đã cứu cháu, không
biết nên báo đáp bà thế nào"
"Không có gì đâu. Tôi thích yên
tĩnh, cũng thích một mình sáng tác, cho
nên thường đến đây vẽ vời một vài thứ.
Trong tủ lạnh nhà bếp có đồ ăn, nếu cô
thấy đói thì có thể tự mình làm món gì
đó, đừng để tâm đến tôi, nhiều lúc tôi
giống như kẻ lập dị vậy”
Tiêu Ái nói xong rồi rời đi.
Bà ta đúng thật là lập dị.
Trong đầu Thẩm Hạ Lan chính là
đang nghĩ như vậy, bụng quả thật là có
hơi đói, bây giờ mà nói không muốn ăn
thì có hơi già mồm. Hơn nữa, hiện tại cô
không còn nơi nào để đi nữa rồi.
Cô theo Tiêu Ái ra khỏi phòng tối,
thấy Tiêu Ái đi thẳng vào phòng ngủ.
"Bà Dư, bà muốn đi nghỉ sao? Tôi
làm chút đồ ăn, hay là bà ăn xong hãy
ngủ.
Cô thấy Tiêu Ái có vẻ buồn ngủ
nên mở lời.
Tiêu Ái dừng một hồi, sau đó
xoay người lại nói với Thẩm Hạ Lan:
"Tôi vẫn chưa kết hôn, cho nên cô có
thể gọi tôi là cô Tiêu được rồi, hoặc dì
Tiêu thôi cũng được.
"Hả? Dì không phải mẹ của Dư
Khinh Hồng sao?"
Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu.
Tiêu Ái nhẹ giọng nói: "Tôi là mẹ
của nó, nhưng tôi chưa kết hôn”
Giải thích như vậy càng khiển
Thẩm Hạ Lan thêm bối rối, nhưng lại
ngại hỏi tiếp.
Tiêu Ái bước lên lầu, đi vào
phòng ngủ, lúc cửa phòng đóng lại,
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang suy nghĩ.
Không kết hôn, nhưng lại là mẹ
của Dư Khinh Hồng, và sau đó Dư Khinh
Hồng lại nói bức ảnh là hình chân dung
gia đình của họ, chuyện này rốt cuộc là
sao?
CHƯƠNG 236: ĐÔI KHI NHỮNG THỨ ĐÃ CŨ MỚI LÀ TỐT NHẤT
Không nghe thấy Diệp Ân Tuấn
đáp lại, Thẩm Hạ Lan biết anh đang suy
nghĩ rất nghiêm túc, cô khẽ thở dài, nói:
"Thực ra em cũng không có gì cả, anh
đừng quá lo lắng. Em từng nói sẽ cùng
anh sống đến răng long đầu bạc, thì
nhất định sẽ làm được. Bây giờ anh yên
tâm xử lý xong chuyện của mình đã, em
đợi anh”
'Ừm'
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Anh không biết bây giờ phải nói
gì, có được người vợ như thể, anh còn
trông mong gì hơn? Hơn nữa nói nhiêu
cũng không có ích gì, bây giờ anh chỉ có
thể nhanh chóng giải quyết phiền phức
của bản thân, sau đó đưa Thẩm Hạ Lan
về nhà.
Em cúp máy đây, ngày mai liên
lạc với anh sau."
Suy cho cùng, đây không phải là
điện thoại của cô, hơn nữa nói chuyện
điện thoại lâu cũng có thể bị bại lộ.
Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp máy, ít
nhiều cũng cảm thấy chán nản.
Đây là lân đầu tiên cô phải rời xa
Diệp Ân Tuấn.
Lần trước sau khi Diệp Ân Tuấn
cứu được ở Fallen Angelsra, cô tưởng
cả đời này sẽ không tách rời khỏi Diệp
Ân Tuấn nữa, nhưng bây giờ mới mấy
ngày, bọn họ lại phải chia xa.
Muốn cùng nhau sống đến bạc
đầu, sao lại khó như thế chứ?
Tình cảm cổ chấp của Đường
Trình Siêu khiến Thẩm Hạ Lan không
nói nên lời, nhưng thủ đoạn của anh ta,
cô vẫn không dám xem thường.
Không biết có phải đang mang
tâm tư nặng tru, hay là do đã ngủ được
một giấc, nên bây giờ cô lại chẳng cảm
thấy buôn ngủ tý nào.
Cô đang đắp chăn ngôi trên sofa,
cảm thấy với phong cách trang trí này
có thể xoa dịu phần nào cảm xúc.
Bây giờ cô cũng nhàn rỗi, bèn lấy
giấy bút ra, trong đầu hiện lên một số ý
tưởng, năm dài lên bàn vẽ.
Không biết cơn buồn ngủ đến lúc
nào, mà cô cứ ngồi dưới đất như thế,
lăn ra ngủ trên bàn lúc nào không hay.
Sáng hôm sau Tiêu Ái thức dậy,
nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nằm trườn trên
bàn ngủ, bà ta hơi kinh ngạc.
Mái tóc dài che khuất gương mặt
nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp của
cô.
Tiêu Ái đi đến bên cạnh cô, mới
nhận ra Thẩm Hạ Lan đang vẽ phác
thảo xe hơi.
Các loại xe hơi, xe thể thao,
sedan, xe địa hình, đủ loại, nhưng đều
giống nhau, như muốn thiết kế ra một
hàng loạt như vậy.
Nét bút của Thẩm Hạ Lan rất tỉ
mỉ, nhưng cũng hơi mạnh mẽ, rất khó
để nhận ra đây là do một người phụ nữ
Vẽ ra.
Có lẽ do Tiêu Ái cũng thích vẽ
tranh, nên đã cầm bức tranh lên xem tỉ
mỉ hơn.
Kỹ năng vẽ tranh của cô gái này
tốt như vậy, có thể thấy khi còn nhỏ
chắc hẳn đã được đào tạo chuyên
nghiệp, chẳng trách có thể thấy được
sự ảm đạm và buôn bã trong tranh của
bà ta.
Tiêu Ái mỉm cười an ủi phần nào.
Bà đắp chăn lên người Thẩm Hạ
Lan, đặt bản phác thảo sang một bên
rôi đi vào bếp.
Nhà bếp đã được Thẩm Hạ Lan
dọn đẹp sạch sẽ.
Có vẻ như cô gái này thích sạch
Sẽ.
Điểm này tốt hơn nhiều so với
Dương Khinh Hồng con gái bà ta.
Tiêu Ái một lần nữa khen ngợi
Thẩm Hạ Lan.
Bình luận facebook