• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (98 Viewers)

  • Chương 237-240

CHƯƠNG 237: CÔ ẤY LÀ KHÁCH CỦA MẸ

Thẩm Hạ Lan thấy bà ta nói như vậy, thì lập tức dựng thẳng tai lên nghe.

“Dì Tiêu à, nói như vậy, dì thật sự quen biết Hoắc Chấn Phong ư? Vậy dì có quen người nhà họ Hoắc không?”

Nhưng Tiêu Ái lại không nói gì, chỉ đặt đũa xuống, thấp giọng nói: “Cháu cứ ăn tự nhiên, tôi lên tầng trước.”

“Dì Tiêu…”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, cô lập tức cảm thấy khi nãy mình đã quá đường đột. Nhưng bà ta thật sự có liên quan đến nhà họ Hoắc ư?

Nếu bà ta và người bạn gái kia của Hoắc Chấn Phong là chị em, thì không phải bà ta biết rất rõ chuyện con gái hoặc con trai riêng năm đó của nhà họ Hoắc ư?

Chuyện này vẫn luôn là nỗi buồn phiền của bà cụ Hoắc. Nếu có thể biết, có lẽ cũng là điều tốt. Nhưng điều kiện trước tiên là Tiêu Ái phải tự nguyện muốn nói.

Nhưng nhìn bộ dạng này của bà ta, có thể thấy rõ, bà ta không muốn nói bất cứ điều gì cả.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy, khi nãy mình không nên hỏi thẳng như vậy.

Cô nhìn thức ăn trên bàn, vẫn chưa động đũa được mấy, đều tại cô cả.

Thẩm Hạ Lan cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa.

Cô thu dọn đồ ăn, rồi mang vào bếp rửa sạch.

Lúc này, Tiêu Ái đang nhốt mình trong phòng, Thẩm Hạ Lan cũng không có việc gì làm. Chủ yếu là hiện giờ, cô vẫn chưa thể ra ngoài được, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì tiêu.

Không chỉ liên lụy đến Tiêu Ái, mà còn có thể làm liên lụy đến Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhìn căn nhà vắng vẻ, lúc này, cô mới cảm thấy cô đơn.

Chẳng trách trong phong cách vẽ tranh của Tiêu Ái luôn phảng phất một tia bi thương. Người như vậy ở lâu trong một ngôi nhà như thế này, đoán chừng rất cô đơn.

Thẩm Hạ Lan đến bên cạnh bàn trà, nhìn bản nháp của mình. Hiện giờ, hình như cô chỉ có thể làm được việc này.

Cô lại ngồi xuống, bắt đầu vẽ tranh.

Lần trước, dự án hợp tác ô tô của nhà họ Đường và nhà họ Diệp đã được nhà họ Đường lấy lại quyền phát triển tuyệt đối. Nhưng phía bên nhà họ Diệp lại không giành được gì cả. Hiện giờ, cô lại là chủ nhân của nhà họ Diệp, vả lại còn là vợ của Diệp Ân Tuấn, cô vẽ vài bản thiết kế cho nhà họ Diệp cũng là điều dễ hiểu.

Thẩm Hạ Lan đặt hết tinh thần và sức lực vào bản vẽ.

Tiêu Ái không biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào.

Khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan, bà ta giống như nhìn thấy chính mình nhiều năm trước. Bà ta của trước đây cũng từng nỗ lực, liều mạng phấn đấu như vậy. Bà ta luôn muốn dùng bút vẽ trong tay để thay đổi cuộc đời mình. Nào ngờ, bà ta quả thật đã thay đổi được cuộc đời mình, nhưng lại mất đi người mình yêu.

Tiêu Ái dựa vào cầu thang, ánh mắt mơ màng, nhìn về xa xăm, đáy mắt ẩn chứa những giọt nước mắt nóng hổi.

Hoắc Chấn Phong!

Hơn hai mươi năm rồi, khi nghe thấy cái tên này lần nữa, bà vốn cho rằng mình sẽ bình thản đón nhận nó. Nhưng không ngờ, đáy lòng vẫn đau đớn như vậy.

Năm đó, khi rời đi, ông ta vô cùng dứt khoát và kiên định. Thậm chí ngay đến cả cơ hội chính miệng nói một tiếng với bà cũng không có. Ông ta cứ như vậy mang theo lý tưởng “làm việc nghĩa không được chùn bước”, dấn thân vào quân đội. Bà đi tìm khắp nơi, nhưng không tìm thấy bóng dáng của ông ta.

Đến nay, nhoáng một cái đã ba mươi năm trôi qua. Người đàn ông này đã hóa thành một đống đất vàng, nhưng khi nghe thấy tên ông ta, đáy lòng bà vẫn cảm thấy đau đớn.

Vì sao lại như vậy cơ chứ?

Tiêu Ái nhìn bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, tâm tư vô cùng phức tạp.

Cô gái này có quan hệ với nhà họ Hoắc, thậm chí còn có quan hệ rất tốt. Bà có nên tiếp tục giữ cô ấy ở lại hay không?

Đáy lòng Tiêu Ái vô cùng rối rắm, bà ta không biết nên bắt đầu tháo gỡ từ đâu. Cuối cùng, bà ta thở dài một tiếng, rồi rời khỏi biệt thự.

Thẩm Hạ Lan không hề biết Tiêu Ái đã rời đi, mà chỉ chuyên tâm vẽ tranh. Đến khi hoàn thành xong bản vẽ, cô mới phát hiện đã trưa.

Cảm thấy hơi đói bụng, Thẩm Hạ Lan vào bếp nấu chút đồ ăn. Sau đó, cô đi tìm Tiêu Ái, gọi bà ta xuống ăn cơm. Lúc này, cô mới phát hiện, Tiêu Ái không còn ở trong phòng.

Ngay đến cả việc bà ta rời đi lúc nào, cô cũng không biết.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy, mình có thể đã làm tổn thương đến Tiêu Ái.

Tại sao cô lại hỏi một câu đường đột như vậy cơ chứ?

Nhưng có một số chuyện không hỏi, cứ giữ mãi trong lòng, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.

Thẩm Hạ Lan để lại một chút thức ăn, sau đó cô quay lại, sửa tiếp bản thiết kế của mình.

Một ngày đã trôi qua, nhưng Tiêu Ái vẫn chưa về. Thẩm Hạ Lan cũng không biết nên tìm bà ta ở đâu. Cô thu dọn bản vẽ của mình lại, rồi dùng máy fax chuyển bản vẽ đến bộ phận thiết kế của Tập đoàn Hoàn Trí.

Sau khi bộ phận thiết kế nhận được bản vẽ và sau khi được Diệp Ân Tuấn xác nhận, họ bắt đầu cùng nhau nghiên cứu. Sau đó, bỏ vốn sản xuất, đồng thời xin quyền sáng chế phát minh.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, thuận miệng nói cho anh nghe chuyện của Tiêu Ái. Sau khi nghe xong, Diệp Ân Tuấn hơi kinh ngạc. Nhưng anh bảo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này đợi sau khi về nước thì bàn tiếp.

“Bây giờ em muốn hành động thiếu suy nghĩ cũng không thể được. Dì Tiêu ra ngoài rồi, hiện giờ vẫn chưa về.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi chán nản.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại lo lắng nói: “Bà ta sẽ không tiết lộ tung tích của em cho bên ngoài biết đấy chứ?”

“Không đâu. Em và dì Tiêu không thù không oán. Dì ấy không có khả năng làm vậy đâu. Em luôn cảm thấy dì Tiêu rất gần gũi, thân thiết. Khi nhìn dì ấy, em luôn nghĩ đến mẹ mình, cũng không biết mẹ đã về chưa.”

Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, anh lập tức thấp giọng nói: “Mẹ đã về rồi. Hoắc Chấn Đình gọi điện thoại đến, nói rằng tất cả mọi người đã đến Hải Thành rồi. Trước mắt, đang được Hoắc Chấn Đình bảo vệ.”

“Thím Trương không phải vẫn ở nhà họ Hoắc sao? Nếu bà ta gặp mẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Bấy giờ, Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến chuyện này.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới nói: “Thím Trương bỏ trốn rồi.”

“Gì cơ?”

“Hoắc Chấn Đình nói, ngày thứ hai sau khi chúng ta rời đi, thím Trương đã bỏ trốn. Bây giờ không biết bà ta đã đi đâu. Nhà họ Diệp lúc này cũng đang rất rối loạn. Mấy người biết chuyện trong công ty dường như cũng không chịu an phận. Anh cũng không thể ở bên này quá lâu, phải mau chóng xử lý xong mọi chuyện rồi trở về. Nếu không nhà họ Diệp thật sự sẽ loạn mất.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy, mọi chuyện đều đang tích tụ lại một chỗ. Không biết có phải Đường Trình Siêu đang giở trò sau lưng hay không?

Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, nhưng lại không làm được gì cả.

“Thật là! Nếu bây giờ em vẫn còn thân phận, trở về có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

“Không sao, anh sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện. Em đừng lo lắng.”

Diệp Ân Tuấn an ủi Thẩm Hạ Lan.

Hai người lại nói thêm vài câu yêu thương tình tứ nữa, sau đó Thẩm Hạ Lan cúp máy.

Cô vẫn luôn đợi đến tận nửa đêm, nhưng không đợi được Tiêu Ái trở về. Ngược lại, cô buồn ngủ díp cả mắt, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Đến ngày hôm sau, khi cô mở mắt ra, cô thấy mình vẫn đang nằm trên ghế sofa. Cô vội vàng đến phòng của Tiêu Ái xem thử, nhưng dường như cả đêm qua Tiêu Ái vẫn chưa trở về.

Không phải Tiêu Ái để lại biệt thự này cho cô, còn mình thì rời đi luôn đấy chứ?

Chẳng lẽ là do cô nhắc tới nhà họ Hoắc ư?

Do cô nhắc tới Hoắc Chấn Phong chăng?

Hay là nói, Tiêu Ái thật sự có quan hệ gì đó với nhà họ Hoắc và với Hoắc Chấn Phong?

Thẩm Hạ Lan xoắn hết cả não lại, nhưng cô vẫn không thể tìm ra cách giải thích hợp lý.

Cô đành phải ngồi xuống ghế sofa lần nữa, bắt đầu suy nghĩ thiết kế kiểu xe mới.

Hiện giờ, ngoại trừ việc này, cô không biết mình có thể làm được gì cả.

Có bà cụ Diệp và ba mẹ Thẩm ở chỗ Nghê Nghê, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Lúc này, cô cũng không thích hợp gọi điện thoại cho con bé.

Mà hiện giờ, cô cũng không thể ra ngoài, cho nên ngoại trừ vẽ tranh, cô còn có thể làm được gì nữa chứ?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy, mình giống như một con chim bị nhốt trong lồng, bị người ta trói chặt ở nơi này, ra không được mà vào cũng chẳng xong. Quả thật bực bội, ngột ngạt chết mất!

Quan trọng nhất là, hiện giờ, Diệp Ân Tuấn chắc chắn đang sứt đầu mẻ trán, nhưng cô lại không thể giúp được gì cho anh cả.

Thẩm Hạ Lan đã ở nhà của Tiêu Ái được hai ngày. Phía bên Diệp Ân Tuấn vẫn chưa giải quyết xong, đối phương nói như thế nào cũng không đồng ý giải quyết riêng, nhất quyết muốn đưa Tập đoàn Hoàn Trí ra tòa.

Nếu vụ kiện này thật sự được lập thành án, có khả năng sẽ kéo dài trong vòng một năm, hoặc nửa năm. Mà trong khoảng thời gian đó, Diệp Ân Tuấn không thể rời khỏi Mỹ.

Hiện giờ, nhà họ Diệp đang vô cùng hỗn loạn. Đừng nói là đợi đến một năm, hay nửa năm. Cho dù, một tháng thôi, đoán chừng nhà họ Diệp cũng “toang” luôn rồi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng. Nhưng thân phận của cô hiện giờ lại không thể lộ diện được.

Đường Trình Siêu quả thật quá ác độc.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô có cảm giác căm hận một người nào đó như lúc này, mà người này lại còn là người từng có ơn với cô.

Thẩm Hạ Lan đang rất mất bình tĩnh, vì thế, thứ cô vẽ ra đương nhiên không thể đúng như cô mong muốn.

Biệt thự to như vậy giờ phút này chỉ còn lại một mình cô, cô quả thật sắp phát điên đến nơi rồi!

Khó khăn lắm mới nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Thẩm Hạ Lan lập tức vui vẻ hẳn lên.

Là Dì Tiêu về ư?

Cô nhanh chóng thu dọn bản vẽ lại, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài. Nhưng khi nhìn thấy người trong xe bước xuống, cô lập tức sửng sốt.

“Tại sao cô lại ở đây?”

Dư Khinh Hồng không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan xuất hiện ở đây, do đó nhất thời cảm thấy hơi kinh ngạc.

Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ Dư Khinh Hồng sẽ đến đây.

Không phải Tiêu Ái nói, rất ít người đến nơi này ư?

Vì sao lại trùng hợp gặp Dư Khinh Hồng ở đây vậy chứ?

Có điều, nơi này là nhà của mẹ Dư Khinh Hồng, cô có thể nói được gì chứ?

Thẩm Hạ Lan ngưng lại một chút, rồi nói: “Mấy ngày trước, tôi gặp được dì Tiêu, hai chúng tôi rất hợp nhau, do đó dì ấy giữ tôi lại ở đây vài ngày.”

Dư Khinh Hồng lại sửng sốt lần nữa.

“Cô quen mẹ tôi ư? Thẩm Hạ Lan, không phải cô lén lút ở lại chỗ này của mẹ tôi đấy chứ?”

“Nếu cô không tin, thì có thể gọi điện thoại hỏi dì Tiêu.”

Thẩm Hạ Lan không biết số điện thoại của Tiêu Ái, nhưng Dư Khinh Hồng chắc chắn biết, cho nên Thẩm Hạ Lan mới nói như vậy.

“Cô thật sự cho rằng tôi sẽ không gọi ư?”

Dư Khinh Hồng vội vàng lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tiêu Ái.



“Mẹ, chỗ mẹ có một người phụ nữ, là mẹ bảo cô ta ở đây ư?”

Câu hỏi này của Dư Khinh Hồng khiến Thẩm Hạ Lan hơi xấu hổ.

Nhưng bây giờ, cô có thể nói gì được cơ chứ?

Nghe vậy, Tiêu Ái ngừng lại một chút, rồi nói: “Ừ, đúng vậy. Cô ấy là khách của mẹ, con không được thất lễ với cô ấy đâu biết chưa?”

“Nhưng mà mẹ, nơi này của mẹ trước nay chưa từng cho người ngoài vào ở, ngay đến cả con cũng không thể ở lại đây, dựa vào cái gì mà cô ta lại được ở chứ?”

Dư Khinh Hồng cảm thấy hơi bất công.

Lần này đến lượt Thẩm Hạ Lan kinh ngạc. Nói cái gì mà ngay đến cả Dư Khinh Hồng cũng không thể ở lại đây chứ?

Hai người họ không phải là mẹ con ư?

Nếu là mẹ con, vì sao lại tách nhau ra ở?

Điều này khiến Thẩm Hạ Lan nghĩ không thông suốt được. Nhưng lúc này, ánh mắt thù hận của Dư Khinh Hồng lại bắn thẳng lên người cô.



“Mẹ, khi nào mẹ quay lại thế? Con ở trước cửa nhà đợi mẹ.”

Trong giọng nói của Dư Khinh Hồng mang theo tia nũng nịu.

Cũng không biết Tiêu Ái nói gì, sau khi cúp điện thoại xong, Dư Khinh Hồng lạnh lùng nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Cũng không biết cô làm cách nào lọt được vào mắt xanh của mẹ tôi, nhưng tôi nói cho cô biết, đừng mơ đến chuyện giở trò hay nói những chuyện vớ vẩn gì trước mặt mẹ tôi. Nếu cô để mẹ tôi biết chuyện tôi tranh giành Diệp Ân Tuấn với cô, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu, nghe rõ chưa hả?”

Khi nãy, Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy hơi hổ thẹn với Dư Khinh Hồng, nhưng giờ phút này, khi nghe thấy Dư Khinh Hồng nói như vậy, cô lập tức cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

“Dư Khinh Hồng, tôi đã nói rồi, Diệp Ân Tuấn là chồng tôi. Trên thế giới này có nhiều đàn ông như thế, cô không thể đi tìm người khác được à?”

“Không thể! Cô đừng cho rằng tôi không biết, cái gì mà chồng của cô chứ? Bây giờ cô là một kẻ không nhà không cửa. Ngay đến cả hộ khẩu và thân phận cũng không có, cô còn mặt mũi nói Diệp Ân Tuấn là chồng mình ư?”

Câu này của Dư Khinh Hồng trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Vì sao cô ta lại biết chuyện này?
CHƯƠNG 328: GIẤY KHÔNG GÓI ĐƯỢC LỬA

“Sao thế? Rất ngạc nhiên đúng không? Thật sự cho rằng không ai biết chuyện xấu xa đó của cô ư?”

Dư Khinh Hồng giễu cợt nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó nhanh chóng đi vào trong nhà. Khi đi qua người Thẩm Hạ Lan, cô ta còn cố ý đụng vào vai cô một cái.

“Ôi chao, thật xin lỗi, không nhìn thấy. Chắc cô sẽ không vì chút chuyện cỏn con này mà mách lẻo với mẹ tôi đâu, đúng không?”

Nói xong, Dư Khinh Hồng nghênh ngang đi vào trong biệt thự.

“Mùi gì thế? Cô làm gì trong nhà mẹ tôi vậy chứ?”

Dư Khinh Hồng rõ ràng đang bới móc mà.

Trong biệt thự này có thể có mùi gì được chứ?

Thẩm Hạ Lan không để ý đến cô ta, cô quay lại bàn trà, thu dọn bản vẽ thiết kế của mình.

“Đợi đã, cô sẽ không lấy trộm bản vẽ của mẹ tôi đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, tranh của mẹ tôi đáng tiền lắm đây, cô đừng thấy tiền là mờ mắt!”

Lời này của Dư Khinh Hồng quả thật hơi xúc phạm đến cô.

Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, gằn từng câu từng chữ, nói: “Đây là bản vẽ của tôi, mời cô nhìn cho rõ.”

“Thôi đi, loại người như cô mà cũng biết vẽ ư? Đừng khoác lác nữa! Tôi nói cho cô biết, mau đặt những thứ đó trở lại chỗ cũ cho tôi, nghe thấy chưa hả? Đợi mẹ tôi về, nếu bà ấy nói không phải, cô mới có thể động vào nó được. Làm khách thì phải có dáng vẻ của khách, biết chưa?”

Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.

Dường như nhìn thấy chiếc chăn mỏng của Thẩm Hạ Lan, cô ta chán ghét ném thẳng xuống đất.

“Thứ quái quỷ gì thế này? Thứ rẻ rách như này mà cũng đặt trên ghế sofa được. Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi là người cao quý, loại người hạ đẳng, thấp hèn như cô không thể so bì được đâu, cô biết chưa hả? Thật không biết xấu hổ mà! Một kẻ vô gia cư, không nhà không cửa còn không biết xấu hổ ăn nhờ ở đậu chỗ mẹ tôi. Sao thế? Diệp Ân Tuấn không quan tâm đến cô nữa ư? Hay là nói, anh ấy không cần cô nữa rồi?”

Lời này của Dư Khinh Hồng càng nói càng quá đáng.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy đáy lòng mình đau đớn, nhưng cô không buồn nói chuyện với cô ta, mà trực tiếp quay người, muốn trở về phòng mình.

“Đứng lại! Tôi còn chưa nói xong đâu, cô đi đâu đấy hả?”

Dư Khinh Hồng giống như một nữ hoàng đứng ở trên cao, chỉ tay năm ngón, ngang ngược, hống hách, vênh vênh váo váo, không ai sánh bằng.

Thẩm Hạ Lan quay người lại, lạnh lùng lên tiếng: “Cô Dư, tôi là khách của mẹ cô, chứ không phải của cô. Nơi này là nhà mẹ cô, chứ không phải của cô. Cho nên, mong cô đừng dùng thái độ chủ nhà để dạy bảo tôi nữa, bởi cô không xứng!”

“Cô nói gì cơ? Cô nói lại lần nữa xem!”

Dư Khinh Hồng lập tức phẫn nộ.

Cô ta nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, đay nghiến nhìn Thẩm Hạ Lan, bộ dạng như sắp xông lên phía trước, xé xác Thẩm Hạ Lan đến nơi.

Đúng lúc này, Tiêu Ái trở lại.

“Dư Khinh Hồng, con đang làm cái gì thế?”

Giọng của Tiêu Ái không lớn, nhưng lại khiến Dư Khinh Hồng lập tức dừng hành động của mình lại.

Khi nãy, Dư Khinh Hồng còn nghênh ngang, cao ngạo, nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Tiêu Ái, cả người cô ta bỗng nhiên mềm nhũn.

“Mẹ, sao mẹ lại chứa chấp loại người này thế? Mẹ biết không? Cô ta là một kẻ vô gia cư đó! Nếu bị người của đồn cảnh sát biết mẹ chứa chấp người vô gia cư, chúng ta sẽ gặp rắc rối đó mẹ!”

Lời này của Dư Khinh Hồng khiến Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu.

Vốn dĩ ban đầu, cô cũng không phải là một người vô gia cư, nhưng bây giờ nói những lời này, xem ra cũng không có tác dụng gì cả. Có lẽ, cô sẽ thật sự sẽ mang đến phiền phức cho Tiêu Ái.

“Dì Tiêu, thật xin lỗi, làm liên lụy đến dì rồi, cháu sẽ đi ngay lập tức.”

Thẩm Hạ Lan nói xong, nhấc chân lên rời đi.

Nhưng Tiêu Ái lại chặn cô lại.

“Đi gì mà đi? Cháu có thể đi đâu được chứ? Bên ngoài khắp nơi đều là cảnh sát, ảnh của cháu đã bị phát tán trên mạng rồi. Bây giờ còn có người treo giải thưởng nếu tìm được cháu nữa. Cháu ra ngoài lúc này là muốn tự chui đầu vào sọt ư?”

Lời của Tiêu Ái khiến cả người Thẩm Hạ Lan sững sờ.

“Phát tán trên mạng? Lại còn có người treo giải thưởng?”

Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ, Đường Trình Siêu lại làm đến mức này.

Rốt cuộc, anh ta muốn làm gì?

Muốn ép cô đi đến bước đường cùng, rồi đến cầu xin anh ta ư?

Tiêu Ái thấy cô như vậy, lập tức thở dài một hơi, nói: “Cháu cứ an tâm ở lại chỗ tôi, không cần nghĩ ngợi đến những chuyện khác. Đây là quần áo tôi mua cho cháu, cháu thử xem có vừa không.”

Nói xong, Tiêu Ái đưa túi quần áo trong tay mình cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhất thời cảm động.

Nhưng Dư Khinh Hồng lại không nhẫn nại, xem tiếp được nữa.

“Mẹ, mẹ cần gì phải bao che giúp cô ta chứ? Cô ta chỉ là một kẻ vô gia cư mà thôi. Huống hồ, ban nãy cô ta còn ăn trộm tranh của mẹ. Vì sao mẹ lại chứa chấp một kẻ trộm ở đây cơ chứ?”

“Con câm miệng lại cho mẹ!”

Tiêu Ái đột nhiên gằn giọng.

“Cái gì mà cô ấy ăn trộm tranh của mẹ? Con nhìn thấy mẹ vẽ tranh ô tô khi nào? Thân là con gái mẹ, mà lại không biết mẹ mình nổi tiếng nhờ việc vẽ tranh sông núi ư?”

Tiêu Ái nghiêm giọng nói, lời này của bà ta lập tức khiến Dư Khinh Hồng co rúm cả người lại.

“Mẹ, con chỉ nói vậy thôi.”

“Lời nào cũng nói được, không có bằng chứng mà con cũng dám ăn nói lung tung? Hơn nữa, mẹ đã nói với con, Thẩm Hạ Lan là khách, là bạn của mẹ, bảo con đừng thất lễ với cô ấy, vậy mà ban nãy con làm cái gì thế?”

Bình thường, Tiêu Ái là một người vô cùng dịu dàng, nhã nhặn. Nhưng giờ phút này, khi bà ta nổi giận, quả thật khiến Thẩm Hạ Lan hơi sợ.

Dư Khinh Hồng ủy khuất, méo miệng, nói: “Cô ta mắng con, nói con không phải là chủ nhà. Con là con gái mẹ mà!”

“Nhưng đây là nhà của mẹ!”

Câu này của Tiêu Ái khiến hốc mắt Dư Khinh Hồng đỏ ửng.

“Mẹ, vì một người ngoài, mà mẹ lại đối xử với con như vậy ư? Con là con gái của mẹ đấy! Con không được ở lại chỗ của mẹ, dựa vào cái gì cô ta được ở chứ?”

“Dư Khinh Hồng, nếu con không phải là con gái của mẹ, thì ngay đến cả việc bước chân vào tiểu khu này con cũng không được phép đâu! Bây giờ, con còn giở thái độ như vậy với khách của mẹ, con rốt cuộc muốn làm gì? Con nhìn lại mình xem, đường đường là một cô gái, vậy mà ngày ngày chỉ biết kiếm chuyện, quấy rối. Bây giờ, lại cộng thêm gương mặt sưng vù, không có cách nào gặp người khác được nữa! Con có thể ngoan ngoãn chữa mặt đi được không hả? Khoảng thời gian này, nếu không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung nữa! Vả lạ, nếu tin tức Thẩm Hạ Lan ở chỗ mẹ bị truyền ra ngoài, con đừng trách mẹ không nhận đứa con gái này!”

“Mẹ, tin tức cô ta ở đây bị truyền ra ngoài không nhất định là do con truyền ra, giấy không gói được lửa đâu!”

“Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ nhìn vào kết quả. Chỉ cần tin tức truyền ra, mẹ nhất định sẽ đến tìm con.”

Lúc này, Tiêu Ái đã không nói đạo lý nữa, thậm chí bà ta còn hơi ngang ngược.

Dư Khinh Hồng tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan.

“Cũng không biết cô cho mẹ tôi ăn bùa mê thuốc lú gì, nhưng không sao cả. Cô muốn ở lại đây thì cứ ở thoải mái, còn tôi sẽ đi làm việc mình muốn làm. Đúng rồi, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, hiện giờ Diệp Ân Tuấn đang gặp rắc rối, mà rắc rối của anh ấy chỉ có tôi mới giúp được.”

Dư Khinh Hồng nói xong, thở hổn hển rời đi.

Nhưng lúc này, đáy lòng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy bất an.

Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện gì rồi ư?

Hay là, Đường Trình Siêu lại gây khó khăn cho anh?

Mà sự chở che của Tiêu Ái càng khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hổ thẹn.

“Dì Tiêu, thật xin lỗi, gây phiền phức cho dì rồi, cháu thấy, mình vẫn nên đi thì hơn.”

“Cháu có thể đi đâu? Cứ ở lại đây cho dì. Không có chuyện gì thì đi nấu ăn đi, dì hơi đói rồi.”

Tiêu Ái nói xong thì đi vào phòng ngủ. Chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan đứng trong phòng khách.

Trong tay cô vẫn cầm quần áo Tiêu Ái mua cho mình, về cơ bản, đây đều là những kiểu dáng cô thích.

Nhưng Tiêu Ái có thể đoán ra phong cách ăn mặc của cô thông qua phong cách vẽ tranh, có thể thấy bà ta thật sự rất để tâm.

Thẩm Hạ Lan đặt quần áo trong tay xuống, rồi đi vào bếp nấu cơm. Nhưng trong lòng vẫn quanh quẩn chuyện của Diệp Ân Tuấn.

Cũng không biết, hiện giờ anh ra sao rồi.

Sau khi nấu cơm xong, Tiêu Ái đi xuống, ngồi vào bàn ăn cơm với Thẩm Hạ Lan. Nhưng rõ ràng khi ăn cơm Thẩm Hạ Lan không hề tập trung, dáng vẻ hiện rõ có tâm sự.

Thấy vậy, Tiêu Ái thở dài một hơi, nói: “Bởi vì những lời nói ban nãy của Khinh Hồng nên lo lắng ư?”

Nghe vậy, Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu.

“Chồng cháu đang gặp rắc rối, không biết tình hình hiện giờ như thế nào rồi. Thân phận bây giờ của cháu cũng không thích hợp, lại không thể ra ngoài, cháu…”

“Cháu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói dìnghe xem nào.”

Tiêu Ái dường như rất hứng thú với chuyện của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan kể hết chuyện ân oán giữa mình và Diệp Ân Tuấn với Đường Trình Siêu cho Tiêu Ái nghe.

Sau khi nghe xong, Tiêu Ái lại thở dài, nói: “Người đời luôn nhìn mọi chuyện một cách mù quáng. Họ luôn cho rằng, thứ tình yêu nắm được trong tay mới là tình yêu chân chính. Nhưng không biết rằng, buông tay cũng là yêu. Đáng tiếc, Đường Trình Siêu không hiểu. Mau ăn cơm đi, ăn xong, ta sẽ đưa cháu ra ngoài đi dạo một lúc. Cháu yên tâm, ở bên cạnh tôi, thân phận của cháu sẽ không sao đâu.”

Câu này của Tiêu Ái khiến Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ và vui vẻ.

“Sẽ không mang đến phiền phức cho dì chứ?”

“Nếu có, cháu sẽ không đi ư?”

Tiêu Ái nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi.

Nghe vậy, Thẩm Hạ Lan hơi rối rắm, nhưng cô vẫn gật đầu, nói: “Cháu có thể ở lại đây, điều này đã gây ra không ít phiền phức cho dì rồi. Nếu cháu đi ra ngoài cùng dì, làm liên lụy đến dì, thì cháu nghĩ mình vẫn không nên đi thì hơn.”

“Không lo cho chồng ư?”

“Cháu lo. Nhưng không thể vì chuyện của cháu mà khiến dì Tiêu gặp nguy hiểm được. Cháu không mặt dày được như thế, cháu không muốn dì Tiêu xảy ra chuyện.”

Thẩm Hạ Lan nói những lời thật lòng.

Tiêu Ái nhìn cô, vui vẻ cười nói: “Nếu Khinh Hồng nhà tôi hiểu chuyện bằng một nửa cháu thì tốt biết mấy. Người khi nãy con bé nói không phải là chồng của cô cháu đấy chứ? Con bé lại nhìn trúng người đàn ông của cháu ư? Lại còn muốn giành đàn ông với cháu sao?”



Đối với câu hỏi này của Tiêu Ái, Thẩm Hạ Lan không biết nên trả lời như thế nào.

Chuyện này là thật, mặc dù Dư Khinh Hồng không muốn cô nói chuyện này cho Tiêu Ái biết, nhưng lúc này, khi nghe thấy Tiêu Ái hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn hơi phiền muộn.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Dư Khinh Hồng có tính cách và phẩm chất như thế nào, Tiêu Ái là người rõ hơn cả.

Bà ta thở dài, nói: “Sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy cơ chứ?”

“Dì Tiêu à, dì yên tâm đi. Chồng cháu sẽ không mắc câu đâu, Dư Khinh Hồng chỉ tự mình đa tình mà thôi.”

“Lời này nói không sai. Nhưng tôi không quen với bộ dạng này của con bé. Con bé bị ba nó chiều hư rồi. Cháu đừng so đo với nó.”

“Không đâu dì Tiêu!”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tiêu Ái trực tiếp cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại.

“Dư Dương, con gái ông bây giờ coi trời bằng vung, ăn không nói có, làm xằng làm bậy đến tận mức này rồi, không phải ông vẫn tiếp tục nuông chiều nó đấy chứ? Tôi nói cho ông biết, nếu ông không chữa mặt cho con bé, thì gương mặt của nó sẽ bị hủy hoại thật đấy! Ông mau tìm người chữa mặt cho nó đi! Cho dù trói, cũng phải trói nó trên giường bệnh! Nếu không sau này, ông đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”



Nói xong, Tiêu Ái lập tức cúp điện thoại, không hề do dự.

Người tên Dư Dương này có thể là ba của Dư Khinh Hồng. Nhưng Tiêu Ái nói bà ta chưa kết hôn, nhưng khi nãy trong điện thoại, bà ta lại nói chuyện với Dư Dương như vậy, có thể nhìn ra vị trí của Tiêu Ái trong lòng Dư Dương quan trọng như thế nào.

Thẩm Hạ Lan không muốn quan tâm đến chuyện nhà Tiêu Ái nữa, cô cũng không rảnh mà quan tâm, vì thế cô chỉ yên lặng ngồi nghe.

“Mau ăn đi, ăn xong, tôi đưa cháu ra ngoài đi dạo.”

Lời này của Tiêu Ái khiến Thẩm Hạ Lan vui vẻ hẳn lên.

“Thật sự có thể sao dì?”

“Tôi nói có thể thì là có thể.”

Tiêu Ái mỉm cười, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Lúc này, trong lòng Thẩm Hạ Lan đang vui mừng khôn xiết, nhưng cô không dám thể hiện ra ngoài. Cô cúi đầu, và hai miếng cơm vào miệng đã lập tức cảm thấy no bụng.

Nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Hạ Lan, Tiêu Ái biết, cô nhóc này không đợi được nữa. Đoán chừng nếu đợi thêm nữa, cô nhóc sẽ bị dày vò chết mất!

Do đó, Tiêu Ái đặt đũa xuống, cười nói: “Mau đi thay quần áo đi, tôi đợi cháu.”
CHƯƠNG 239: BỞI VÌ QUAN HỆ CỦA CHÁU VÀ NHÀ HỌ HOẮC

Thẩm Hạ Lan cao hứng muốn phát điên rồi. Cô vội vàng để đũa xuống và lên tầng, chọn một chiếc váy liền từ trong những bộ quần áo mà Tiêu Ái mua cho cô để thay.

Không thể không nói, ánh mắt của Tiêu Ái thật sự không tệ. Chiếc váy liền này có phong cách của tranh thủy mặc, rất hợp khi mặc ở trên người Thẩm Hạ Lan, đồng thời còn có cảm giác nghệ thuật.

Cô nhìn mình trong gương, cảm giác chẳng giống với mình.

Sau khi Thẩm Hạ Lan xuống tầng, ánh mắt Tiêu Ái sáng ngời, cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

"Thật đẹp."

“Ánh mắt dì Tiêu thật tốt, cảm ơn dì Tiêu."

Thẩm Hạ Lan không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình.

Tiêu Ái vừa cười vừa nói: "Cháu biết lái xe không?"

"Cháu biết!"

"Đi thôi."

Tiêu Ái đưa một túi xách cho Thẩm Hạ Lan, bên trong còn có điện thoại mà Tiêu Ái chuẩn bị cho cô. Thẩm Hạ Lan thấy vậy thì rất cảm động.

"Dì Tiêu, sao dì lại tốt với cháu như vậy chứ?"

Nếu chỉ là nhiệt tình đơn thuần, Thẩm Hạ Lan cảm thấy một người phụ nữ sẽ không làm được đến mức này. Cô không khỏi hỏi một câu.

Tiêu Ái bỗng nói: "Bởi vì quan hệ của cháu và nhà họ Hoắc."

Những lời này làm Thẩm Hạ Lan lại ngây người.

Đây là gián tiếp thừa nhận Tiêu Ái có quen biết với người nhà họ Hoắc à?

"Dì Tiêu, ngài và nhà họ Hoắc..."

"Sau này hãy nói, chúng ta ra ngoài trước đã."

Tiêu Ái rõ ràng không muốn nói.

Thẩm Hạ Lan thức thời dừng lại, sau đó cùng Tiêu Ái ra khỏi biệt thự.

Mấy ngày qua, cô đều nhịn gần chết, bây giờ một lần nữa được hít thở không khí trong lành, Thẩm Hạ Lan cảm giác như mình thật sự sống lại vậy.

Tiêu Ái nhìn dáng vẻ cô mở miệng hít thở thì không nhịn được cười.

"Cháu đấy, vẫn thật sự chẳng khác nào đứa trẻ."

"Hì hì."

Thẩm Hạ Lan cười ngượng ngùng, sau đó vội vàng lên xe.

Cô phát hiện ra chiếc xe của Tiêu Ái rất đắt tiền.

Thẩm Hạ Lan không nói gì, làm quen với chiếc xe một chút rồi mới lái xe đi.

"Dì Tiêu, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi tới đại sứ quán."

Lời Tiêu Ái nói làm Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.

"Đại sứ quán ạ?"

"Cháu không biết đường à?"

Tiêu Ái liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, cho rằng cô không biết đường. Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: "Cháu biết."

Cô không hỏi gì nữa, nhưng cảm giác Tiêu Ái là người phụ nữ có một quá khứ không vui.

Xe không nhanh không chậm đi tới cửa đại sứ quán.

Tiêu Ái xuống xe, Thẩm Hạ Lan lại không xuống xe.

"Sao vậy?"

Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái, có phần không hiểu.

"Cháu cũng phải xuống xe à?"

"Nếu không tôi dẫn cháu tới làm gì?"

Tiêu Ái cảm thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ đặc biệt đáng yêu.

Thẩm Hạ Lan hơi do dự.

"Dì Tiêu, cháu là một người không có hộ khẩu, dì dẫn cháu tới đại sứ quán, lá gan của dì đủ lớn đấy. Dì sẽ không sợ..."

"Sợ cái gì? Nhanh xuống đi!"

Tiêu Ái cười nói xong thìquay người rời đi.

Thẩm Hạ Lan thấy bà ta không nói đùa, lúc này mới tắt máy xuống xe, đi theo phía sau Tiêu Ái với vẻ không được tự nhiên.

Sau khi Tiêu Ái đi vào đại sứ sau, có người đặc biệt tới đón tiếp bà ta. Có thể nhìn ra được thân phận của Tiêu Ái ở đây rất cao.

Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ, lại không hỏi gì, cứ lẳng lặng đi theo Tiêu Ái tới trong một phòng làm việc.

Ngồi bên trong phòng làm việc là một người phụ nữ trạc tuổi Tiêu Ái. Sau khi nhìn thấy Tiêu Ái đi vào, bà ta vội vàng đứng lên.

"Bộ trưởng Tiêu, ngài đã tới à? Vị này là..."

"Vị này là một người bạn của tôi, trước mắt phương diện thân phận có chút vấn đề. Cô xem thử có thể giúp đỡ, khôi phục lại thân phận được không?"

Lời Tiêu Ái nói làm Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngây ra.

Bộ trưởng Tiêu?

Bà ta lại là một bộ trưởng!

Người làm bộ trưởng ở đại sứ quán là chức vụ thế nào?

Hơn nữa, bà ta còn muốn khôi phục thân phận cho mình?

Thẩm Hạ Lan cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Người phụ nữ kia liếc nhìn Thẩm Hạ Lan. Tiêu Ái đã nói ra vấn đề của Thẩm Hạ Lan.

Sau khi người phụ nữ nghe xong, lại khẽ nhíu mày.

"Bộ trưởng Tiêu, chuyện này không dễ làm đâu. Người đã bị trong nước loại bỏ khỏi hộ khẩu, chúng ta sao có thể thu xếp thân phận ở nước ngoài chứ? Chuyện này thật sự rất khó giải quyết."

"Nếu ba mẹ của đối phương ký tên chứng minh phần hủy bỏ này không thành lập thì sao?"

Người phụ nữ nghe vấn đề của Tiêu Ái lắc đầu nói: "Vậy cũng không được. Nếu không thành lập, sao có thể bị loại bỏ chứ?"

"Lẽ nào thật sự không có cách giải quyết khác à?"

Tiêu Ái có phần không cam lòng hỏi.

Người phụ nữ trầm ngâm một lát mới nói: "Có thì thật ra vẫn có, chỉ có điều rất khó thôi."

"Sao lại nói vậy?"

Người phụ nữ kéo Tiêu Ái qua phòng khác nói những lời còn lại, dáng vẻ hình như vô cùng cơ mật.

Thẩm Hạ Lan không biết lúc này mình có cảm giác gì nữa.

Cô không ngờ Tiêu Ái mình quen biết lại là một bộ trưởng, hơn nữa dường như còn có quyền hạn rất lớn. Lần này bà ta lại muốn khôi phục thân phận cho cô. Tạm thời không nói tới chuyện có thể khôi phục hay không, chỉ riêng phần tình nghĩa của Tiêu Ái đối với cô như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy mình không thể báo đáp nổi.

Hai người ở bên trong nói chuyện rất lâu, lúc Tiêu Ái đi ra lại lộ sắc mặt khó coi. Thẩm Hạ Lan biết chuyện này không dễ như vậy, nhưng cô cũng không nản lòng.

Cô vừa cười vừa nói: "Dì Tiêu, thôi bỏ đi, chuyện này cứ chờ quay về cháu sẽ tự nghĩ cách."

"Cháu có thể nghĩ ra cách thần kỳ gì chứ?"

Tiêu Ái thở dài, rất bất lực.

Đợi nữa cũng chỉ uổng công, Tiêu Ái dẫn theo Thẩm Hạ Lan rời khỏi đại sứ quán. Chẳng qua lần này là Tiêu Ái lái xe.

Tiêu Ái lái xe không nhanh, rất ổn định, thậm chí có hơi chậm, không biết có phải đang suy nghĩ chuyện gì không mà bà ta không mở miệng nói gì.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Ái đối xử với mình đã thật sự không tệ rồi. Hai người không quen không biết, bà ta không chỉ cứu cô, bây giờ còn vất vả bôn ba vì chuyện của cô. Thật sự không cần thiết phải để Tiêu Ái phải vì thế mà khó chịu nữa.

"Dì Tiêu, mỗi người đều có số của mình. Cháu nghĩ dù sao cũng sẽ có cách thôi. Dì đừng khó chịu nữa."

Tiêu Ái liếc nhìn cô, không nói gì.

Khi hai người đi qua một công trường, Thẩm Hạ Lan thấy công nhân kéo biểu ngữ, hình như đang kiện ai đó vậy.

"Chuyện gì vậy?"

Tiêu Ái rất ít khi đi đường này, bây giờ không biết lái xe thế nào lại chạy tới bên này.

Thẩm Hạ Lan liếc nhìn ra bên ngoài. Bốn chữ tập đoàn Hoàn Trí lớn đặc biệt chói mắt, khiến cô không khỏi kêu lên một tiếng.

"Dì Tiêu, dừng xe!"

Tiêu Ái vội vàng đỗ xe lại.

"Sao vậy?"

"Đây là công ty của chồng cháu. Chắc hẳn công trường kia của chồng cháu đã xảy ra chuyện."

Thẩm Hạ Lan thật sự muốn xuống xem thử, nhưng cô lại không thể.

Loại trạng thái này làm cô thấy cực kỳ khó chịu.

Tiêu Ái nhìn ra bên ngoài, khẽ hỏi: "Đây chính là công trường có người ngã chết mà cháu nói à?"

"Chắc vậy. Cháu cũng chỉ mới nghe nói, chưa từng gặp. Lúc đó chuyện quá khẩn cấp, xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, tất cả mọi người không kịp chuẩn bị. Nhà họ Diệp dự định đền tiền, nhưng rõ ràng đối phương cắn chết không tha, cứ nói công sự có vấn đề. Hơn nữa bây giờ tất cả nhà cung ứng đều quay lưng lại, cùng đổ trách nhiệm là tập đoàn Hoàn Trí dùng hàng kém chất lượng mới xảy ra sự cố lần này."

Thẩm Hạ Lan không biết rõ lắm, cũng chỉ nghe Tống Đình nói một hai câu như vậy.

Tiêu Ái không rõ lắm về chuyện này, nhưng vẫn biết tính nghiêm trọng của nó.

Lúc này Thẩm Hạ Lan lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn.

Anh bị đám người vây quanh ở giữa, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, nhưng gương mặt trước sau vẫn lãnh đạm.

Thẩm Hạ Lan chưa từng phát hiện ra mình lại nhớ anh như vậy.

Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, thật giống như đã qua cả đời vậy.

Bây giờ thấy anh chật vật như vậy, Thẩm Hạ Lan hận không thể xuống xe cứu anh ra.

Tống Đình ở bên cạnh vẫn không ngừng mở đường cho Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc có quá nhiều người chặn đường bọn họ, hơn nữa đều là công nhân lương thiện thành thật, như vậy Tống Đình cũng ngại phải xuống tay mạnh.

Thẩm Hạ Lan sốt ruột muốn xuống xe, lại bị Tiêu Ái cản lại.

"Bây giờ cháu xuống cũng chẳng có tác dụng gì."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, nhìn người phụ nữ đối diện kia đi!"

Tiêu Ái chỉ vào người phụ nữ đang khóc lóc đập tay xuống đất cách đó không xa. Cô ta mặc một đồ màu trắng, ngã trên công trường khóc lóc, mà đặt trước mặt cô ta còn là thi thể của người công nhân kia.

"Không có thiên lý, lẽ nào xã hội này không có chút thiên lý nào sao? Tập đoàn Hoàn Trí các người lấy hàng kém chất lượng đã hại chết người ta, bây giờ lại tính dùng tiền mua người của chúng tôi, đây là đạo lý gì hả?"

Người phụ nữ khóc vô cùng bi thương, bên cạnh còn có mấy người phụ họa, thoạt nhìn hẳn không chỉ ầm ĩ một hai ngày.

Mà Thẩm Hạ Lan phát hiện ra mấy phóng viên đang ẩn nấp trong đám đông cách đó không xa, ánh đèn khi chụp ảnh chớp hiện, rõ ràng là đang nhằm vào Diệp Ân Tuấn và tập đoàn Hoàn Trí.

Thẩm Hạ Lan gấp muốn chết, lại không có cách nào.

"Dì Tiêu, cháu nên làm gì bây giờ?"

"Chú ý người phụ nữ kia."

Lời Tiêu Ái nói làm Thẩm Hạ Lan có phần sửng sốt.

"Nhưng cô ta vẫn luôn khóc."

"Chờ chồng cháu đi, cô ta sẽ không khóc nữa."

Tiêu Ái nói xong lại dựa vào ghế, có vẻ vô cùng tự tin.

Thẩm Hạ Lan có phần kinh ngạc, nhưng lại không nói gì.

Qua cửa kính xe, Thẩm Hạ Lan thấy môi Diệp Ân Tuấn càng lúc càng mím chặt thì biết sự nhẫn nại của Diệp Ân Tuấn đã đặt tới đỉnh điểm rồi.



Tống Đình cố gắng hết sức kéo Diệp Ân Tuấn từ trong đám đông kia ra ngoài, nhanh chóng lên xe, cùng Diệp Ân Tuấn rời đi.

Người phụ nữ còn đang khóc, chỉ có điều tiếng khóc lại nhỏ hơn rất nhiều, cuối cùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Người bên cạnh ba chân bốn cẳng đặt cô ta lên cáng cứu thương, nhanh chóng đi về phía chiếc xe bên cạnh.

Xe chạy, bên phía Tiêu Ái cũng khởi động xe.

Thẩm Hạ Lan không nói gì, lại không nhanh không chậm bám theo xe của người phụ nữ.

Sau khi chiếc xe rời khỏi đường cao tốc lại rẽ vào một con đường nhỏ hẻo lánh, không bao lâu thìđến trong một nhà xưởng bỏ hoang.

Người phụ nữ bước từ trên xe xuống, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là đã khóc tới ngất đi.

Cô ta nhìn xung quanh. Người tài xế trên xe xuống xe, vội vàng ôm lấy cô ta.

"Đến đây nào, cục cưng, để cho anh hôn một cái!"

Tài xế gấp không nhịn được muốn hôn người phụ nữ, người phụ nữ lại tránh ra.



"Trời ạ, anh gấp làm gì? Chúng ta nên làm gì bây giờ? Không phải đã nói sao? Chỉ cần chúng ta nhắc tới chuyện kiện tụng thì đối phương lại cho chúng ta một triệu đô la. Bây giờ chúng ta đã làm theo lời bọn họ nói, nhưng tiền đâu? Tiền lại ở đâu chứ?"

Người phụ nữ có vẻ mất kiên nhẫn.

Tài xế dừng động tác của mình lại, nói: "Chẳng phải đơn kiện còn chưa được thụ lý sao?"

"Chuyện này cũng trách chúng ta được sao? Chúng ta đi kiện nhưng toà án không thụ lý thì liên quan gì tới chúng ta? Thi thể của lão Lý không thể để quá lâu, nếu không càng dễ lộ ra sơ hở đấy."

Người phụ nữ gấp muốn chết.

Thẩm Hạ Lan và Tiêu Ái lặng lẽ xuống xe, tìm một chỗ và trốn vào. Khi nghe người phụ nữ nói vậy, Thẩm Hạ Lan thoáng ngây người.

Thi thể sẽ lộ ra sơ hở?

Sơ hở gì chứ?

Lẽ nào lão Lý kia không phải ngã chết ở trên công trường sao? Hay là trong này có ẩn tình khác?
CHƯƠNG 240: XEM NHƯ EM ĐÃ GẶP ĐƯỢC QUÝ NHÂN RỒI

Thẩm Hạ Lan lập tức kích động, lại bị Tiêu Ái nắm chặt tay.

"Dì Tiêu..."

Thẩm Hạ Lan không phát lên tiếng nhưng môi mấp máy, rõ ràng cô vô cùng sốt ruột.

Nếu đúng là trong đó có gì đặc biệt, Diệp Ân Tuấn sẽ không bị động như vậy nữa.

Tiêu Ái lại chỉ nhìn cô lắc đầu, bảo cô yên lặng theo dõi tình hình.

Sau khi người tài xế nghe thấy người phụ nữ nói vậy, cũng hơi nóng nảy.

"Vậy làm sao đây? Bây giờ chuyện này không giải quyết được, lại không có cách nào chôn thi thể của lão Lý. Chúng ta vẫn phải nghĩ cách để cho toà án thụ lí vụ án này mới được. Không phải người kia nói đi kiện rất dễ dàng sao?"

"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây? Đây chẳng phải là do anh dẫn dắt à? Trước đây khi hai chúng ta giết chết lão Lý, tôi chỉ muốn mượn sự cố ở công trường để đòi một khoản tiền, sau đó cao bay xa chạy là được rồi. Là anh chê tiền bồi thường của tập đoàn Hoàn Trí ít, nói cái gì mà người kia có thể cho chúng ta một triệu đô la. Bây giờ cũng tới thởi điểm quan trọng này rồi, tập đoàn Hoàn Trí bên kia không mở miệng, người kia lại không cho chúng ta tiền, tòa án cũng không thụ lý đơn kiện. Mỗi ngày nhìn thi thể của lão Lý dần lộ ra thi ban, nếu lúc này để người khác thấy ra được, đừng nói là tiền, hai chúng ta cũng phải vào tù đấy."

Người phụ nữ có phần điên cuồng.

"Cô ồn ào gì vậy? Trước đây chính cô ở phía sau đập vào gáy của lão Lý, bây giờ còn ầm ĩ với tôi làm gì?"

Tài xế cũng hơi buồn bực.

"Tôi khinh! Sao tôi phải đập chết lão Lý? Nếu không phải tại anh và tôi làm loại chuyện đó lại bị lão Lý phát hiện, tôi có thể ra tay với người đàn ông của tôi sao? Anh nói muốn cưới tôi, anh nói muốn dẫn tôi rời khỏi đây, ra ngoài ăn thơm uống cay, bây giờ lại nói như vậy. Có phải anh muốn đổ hết chuyện này lên người tôi không? Lý Trụ, tôi cho anh biết, anh đừng ép tôi nóng lên, nếu không tôi và anh tách ra, hai chúng ta đồng quy vu tận! Anh cũng đừng quên, người đẩy lão Lý từ trên tầng thượng xuống là anh! Cũng là anh liên hệ với người ta đánh tráo nguyên liệu của tập đoàn Hoàn Trí. Người khác không biết những chuyện này nhưng tôi lại biết rất rõ đấy. Anh muốn bỏ mặc tôi à, không có cửa đâu!"

Lúc này người phụ nữ đặc biệt dữ tợn.

Thẩm Hạ Lan đã ít nhiều biết được chuyện gì xảy ra. Nhưng bây giờ cô hơi hối hận vì không dẫn Diệp Ân Tuấn tới đây.

Tiêu Ái kéo tay của cô lén lút lùi ra ngoài.

Sau khi hai người lên xe, Thẩm Hạ Lan tức giận nói: "Đúng là quá khốn kiếp! Bọn chúng gian díu với nhau bị lão Lý phát hiện, người phụ nữ giết chết chồng mình, gian phu ném lão Lý từ trên tầng thượng xuống, lại giá họa cho tập đoàn Hoàn Trí chúng cháu, bây giờ còn muốn cắn ngược lại chúng cháu một cái. Sao trên thế giới này lại có thể có người xấu xa như vậy chứ?"

"Người xấu luôn rất nhiều, xã hội này đầy những cám dỗ, rất nhiều người đều đánh mất chính mình khi đối mặt với cám dỗ. Nhưng mỗi người đều phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm. Ông trời rất công bằng, bọn chúng sẽ có ngày bị ông trời để mắt tới. Đi thôi."

Tiêu Ái nói xong thù khởi động xe, lặng lẽ rời khỏi đó.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ Tiêu Ái lúc này, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này sâu không lường được. Lúc đầu cô cảm thấy bà ta là một họa sĩ, hoặc chỉ là người sống nhờ vào vẽ tranh. Khi biết bà ta là bộ trưởng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trình độ bản thân mình nhìn người thật sự có hạn.

Hai người trở lại đường cao tốc.

Tiêu Ái khẽ hỏi: "Cháu có cách liên hệ với chồng cháu không?"

"Có!"

"Tìm chỗ gặp mặt một lần đi."

Lời Tiêu Ái làm Thẩm Hạ Lan có phần sửng sốt, nhưng lại hơi lo lắng.

"Dì Tiêu, bây giờ thân phận của cháu nhạy cảm, nếu tiếp xúc với Ân Tuấn, sợ rằng sẽ mang tới nguy hiểm gì đó cho anh ấy."

"Vậy nói cậu ta tới đại sứ quán một chuyến. Không có ai nghi ngờ đại sứ quán bên kia sẽ người không có hộ khẩu như cháu tồn tại cả."

Tiêu Ái nói xong lại ném điện thoại di động của mình cho Thẩm Hạ Lan, sau đó quay đầu xe, một lần nữa lái về phía đại sứ quán.

Thẩm Hạ Lan biết bây giờ mình nói cảm ơn thì có phần kiểu cách, cũng không có tác dụng thực tế gì.

Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

"Ai đấy?"

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn hơi mệt mỏi, rõ ràng chuyện này gây quấy nhiễu rất lớn đối với anh.

Thẩm Hạ Lan khẽ nói: "Là em."

"Hạ Lan?"

"Ân Tuấn, anh nghe em nói, bây giờ anh lập tức đến đại sứ quán tìm đến bộ trưởng Tiêu đi."

Lời Thẩm Hạ Lan nói làm Diệp Ân Tuấn thoáng ngẩn người ra.

"Em nói vậy là có ý gì?"

"Anh không cần quan tâm, cứ tới là được rồi."

"Được."

Diệp Ân Tuấn cúp máy. Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy không yên lòng.

"Dì Tiêu, dì nói sẽ không có ai phát hiện ra cháu ở đây chứ?"

"Cháu cứ đi theo tôi là được rồi. Nếu người khác hỏi tới, cháu cứ nói là thư ký của tôi."

Tiêu Ái thản nhiên nói, rõ ràng không mấy để ý.

Thẩm Hạ Lan lại không yên tâm nói: "Nhưng không phải ảnh của cháu đang đăng trên mạng sao? Chắc hẳn người của đại sứ quán đều biết, bọn họ..."

"Bọn họ sẽ không nói gì."

Tiêu Ái không nói, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không hỏi.

Cho dù không biết Tiêu Ái rốt cuộc có quyền hạn lớn tới mức nào, nhưng rõ ràng bây giờ Tiêu Ái muốn che chở cho cô, hơn nữa còn không hề nghi ngờ.

Hai người nhanh chóng trở lại đại sứ quán.

Bảo vệ giữ cửa nhìn thấy xe của Tiêu Ái, thậm chí còn chẳng nhìn Thẩm Hạ Lan đã trực tiếp cho qua.

Tiêu Ái dẫn theo Thẩm Hạ Lan đi tới văn phòng của mình.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhìn ra Tiêu Ái lại là bộ trưởng của bộ Ngoại Giao.

Chức vụ này làm cô hơi chấn động, nhưng vẫn không nói gì.

Sau khi hai người đi tới văn phòng, Tiêu Ái chỉ vào máy pha cà phê bên cạnh nói: "Cháu có thể tự mình pha cà phê uống. Dì thích uống trà."

Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu rõ, cầm luôn dụng cụ pha trà qua, bắt đầu pha trà.

Nói tới pha trà, Thẩm Hạ Lan thật ra không biết nhiều, nhưng sau khi đi theo Hoắc Chấn Đình một thời gian, chứng kiến dáng vẻ anh ta pha trà, bản thân cũng lại thuận tiện học được một ít.

Thấy Thẩm Hạ Lan làm đâu ra đấy, trong mắt Tiêu Ái lộ vẻ thưởng thức.

Bây giờ bà ta nhìn Thẩm Hạ Lan càng lúc càng thuận mắt.

"Cháu có muốn tới làm ở bộ Ngoại Giao không?"

Lời Tiêu Ái nói làm Thẩm Hạ Lan thoáng ngẩn người.

"Dì Tiêu, cháu không giỏi về mặt đó."

Thẩm Hạ Lan biết mình là người thế nào, cô chỉ hơi hứng thú với chuyện vẽ tranh, nhưng không biết một chữ nào về ngoại giao.

Tiêu Ái cũng không làm cô khó xử nữa, lẳng lặng ngồi đó không nói một lời nào.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hình thức ở chung như vậy rất tốt.

Sau khi nước trà sôi, bên ngoài có tin tức.

"Bộ trưởng Tiêu, có một người tên là Diệp Ân Tuấn tìm đến ngài."

"Để cho cậu ta vào đi."

Tiêu Ái thản nhiên nói.

Thẩm Hạ Lan hơi cuống lên, tay cầm ấm tra hơi run rẩy.

Tiêu Ái lắc đầu nói: "Cháu gấp cái gì? Người cũng tới rồi, còn sợ không gặp được sao?"

Thẩm Hạ Lan hơi ngượng ngùng.

Cô thật sự nhớ Diệp Ân Tuấn.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi!"

Giọng nói của Tiêu Ái không có gì quá nhiều cảm xúc.

Lúc Diệp Ân Tuấn bước vào, lại nhìn thấy được Thẩm Hạ Lan đầu tiên.

Anh vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lịch sự khẽ gật đầu với Tiêu Ái nói: "Bộ trưởng Tiêu, ngài tìm tôi?"

"Không phải là tôi tìm cậu, là vợ cậu tìm cậu."

Tiêu Ái mỉm cười, sau đó chỉ vào Thẩm Hạ Lan bên cạnh.

Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức lại đỏ lên.

Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cũng rất kích động.

Anh đã mấy ngày không gặp Thẩm Hạ Lan, luôn cho rằng sẽ dễ dàng giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ nó lại vô cùng trắc trở, làm anh không có cách nào thoát thân.

"Được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi đi vào trong buồng."

Tiêu Ái nói xong đứng dậy, đi thẳng vào buồng trong, đồng thời khép cửa phòng lại.

Khi trong văn phòng chỉ còn lại có Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan không thể tiếp tục kìm chế được nữa, nhào vào trong lòng Diệp Ân Tuấn.

"Em rất nhớ anh."

"Anh cũng nhớ em!"

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình nwh đang nằm mơ vậy, ôm cơ thể Thẩm Hạ Lan mà vẫn cảm thấy hơi không thật.

"Thật sự là em à? Em thật sự đang ở trước mặt anh sao?"

"Ừ, là em, thật sự là em!"

Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên, nhìn râu trên cằm Diệp Ân Tuấn đã mọc đầy.

Anh vẫn là một người coi trọng ngoại hình, nhưng chuyện này lại làm anh tiều tụy như vậy. Điều này khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng.

"Anh gầy rồi."

"Nói như em béo vậy."

Diệp Ân Tuấn mỉm cười, bây giờ dù có là phiền não thế nào cũng tạm thời ném ra sau đầu. Anh chỉ muốn ôm lấy vợ mình thôi.

Thẩm Hạ Lan kiễng chân, nâng cặp môi thơm của mình lên.

Diệp Ân Tuấn tất nhiên cũng không khách sáo, hôn cô đầy bá đạo lại cuồng nhiệt.

Hai người củi khô gặp lửa, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng cao. Nếu không phải đang ở trong văn phòng của Tiêu Ái, Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn nhét Thẩm Hạ Lan vào trong thân thể của mình, ra sức chiếm hữu cô.

Khi hai người tách ra, đều thở hổn hển.

Thẩm Hạ Lan dựa vào ngực anh nói: "Em thật sự không ngờ dì Tiêu là bộ trưởng Tiêu. Nếu không nhờ có dì Tiêu, em căn bản không thể đi ra gặp mặt anh được."



"Anh cũng không ngờ. Xem như em đã gặp được quý nhân rồi."

"Ừ, nhưng em tìm anh còn có chuyện muốn nói với anh."

Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Ân Tuấn ngồi xuống sô pha bên kia, sau đó nói cho Diệp Ân Tuấn biết những gì mình nghe thấy.

"Nếu tất cả những điều này đều là thật, chỉ cần để cho nhân viên khám nghiệm tử thi tới kiểm tra thi thể của lão Lý, chúng ta lại có thể rửa sạch tội danh đi?"

Thẩm Hạ Lan vội vàng hỏi.

Diệp Ân Tuấn lại khẽ nói: "Chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Lẽ nào nhân viên khám nghiệm tử thi trước đó không nhìn ra thi thể của lão Lý có vấn đề sao? Nhưng trên báo cáo xét nghiệm tử thi lại nói là lão Lý nhảy lầu mà chết, nguyên nhân xảy ra là do nguyên liệu của chúng ta lần này kém chất lượng. Anh nghĩ, bất kể là nhân viên khám nghiệm tử thi hay các nhà cung ứng khác chắc hẳn đều bị Đường Trình Siêu cho mua chuộc từ trước rồi. Bây giờ cho dù biết lão Lý bị hại chết, muốn tìm được chứng cứ cũng rất khó khăn."

"Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào chúng ta cứ để Đường Trình Siêu ăn chặt như vậy sao?"

Thẩm Hạ Lan quả thật tức giận.

Mặc dù nói là địa bàn của Đường Trình Siêu, nhưng cũng không thể bắt nạt người khác như vậy được.



Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột, lại xoa đầu cô vừa cười vừa nói: "Xem em sốt ruột kìa."

"Em có thể không sốt ruột được sao? Chuyện này có liên quan tới danh dự của anh và nhà họ Diệp. Không phải anh nói nhà họ Diệp bây giờ đang rất hỗn loạn sao? Nếu không nhanh chóng giải quyết được chuyện này, em sợ anh..."

"Đừng sợ, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh rồi, tối đa là một ngày, tất cả đều có thể lộ rõ chân tướng."

Trông dáng vẻ Diệp Ân Tuấn đã dự tính trước mọi việc làm Thẩm Hạ Lan có phần ngây người.

"Anh đã sớm biết à?"

"Ừ, Tống Đình đã điều tra ra được từ lâu, nhưng anh đang đợi một thời cơ."

Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Thẩm Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại khẽ nói: "Anh làm em sợ muốn chết. Anh có cách cũng không nói với em, hại em uổng công quan tâm."

"Cũng không tính là vậy. Ít nhất nó làm anh biết em rất quan tâm tới anh. Anh không để ý tới chuyện này. Bây giờ anh lo lắng chính là vấn đề thân phận của em thế nào?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom