Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 688: Người đàn ông rất có cá tính
Trương Mẫn vẫn có chút không quen với việc đi lại gần gũi với người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ này còn rất ghét cô ta, mặc dù nói là cô ta không quan tâm, nhưng tóm lại cũng thực sự không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.
Cô ta cảm thấy Lưu Thi Văn chắc chắn không nhiệt tình như vậy đâu.
Trương Mẫn không chút lưu tình rút tay ra, sau đó cách xa Lưu Thi Văn một chút.
Thấy cô ta như vậy, Lưu Thi Văn càng thêm tức giận, nhưng cô ta lại mỉm cười nói: “Cô Trương, cô không bằng lòng tha thứ cho tôi sao? Tôi đã thừa nhận sai lầm của mình rồi, nếu không cô Trương tát tôi một bạt tay để trút giận nhé?”
Lúc này, sao Trương Mẫn có thể đánh cô ta được?
Lưu Thi Văn rõ ràng là chỉ nói như vậy mà thôi.
Nhưng Tống Dật Hiên lại nói: “Được đấy, đây là ý kiến hay, Trương Mẫn, đánh đi.”
Khóe miệng Trương Mẫn đột nhiên co giật.
Người phụ nữ này không phải là nhà thiết kế của công ty anh ta sao?
Sao chuyện như vậy mà cũng không quan tâm chứ?
Lưu Thi Văn đứng sững người tại chỗ.
Tối hôm qua cô ta đã điều tra Tống Dật Hiên, nghe nói người đàn ông này là một tay ăn chơi, luôn dịu dàng ân cần với phụ nữ, có chỗ nào giống Tống Dật Hiên trước mặt này đâu nhỉ?
Tống Dật Hiên không quan tâm Lưu Thi Văn đang nghĩ gì, thấy Trương Mẫn đang sững sờ tại chỗ thì anh ta không nhịn được vươn tay ra quơ trước mặt cô, nói: “Bị ngốc rồi hả?”
“Ôi chao, không ngốc cũng bị anh đánh thành ngốc đó, đừng đánh vào đầu tôi.”
Trương Mẫn vung nắm đấm nhỏ của mình ra muốn đấm Tống Dật Hiên.
Thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi, Tống Dật Hiên không nhịn được bật cười, nụ cười không chút che giấu khiến Lưu Thi Văn rất ghen tị.
Tống Dật Hiên đáp ứng đủ tiêu chuẩn tìm chồng của cô ta, cô ta cũng không còn trẻ nữa, bây giờ đã gặp Tống Dật Hiên rồi thì cô ta sẽ không buông tay đâu. Hơn nữa anh ta còn có tiền, đây mới là thứ quan trọng nhất.
Nghĩ vậy, Lưu Thi Văn vội nói: “Cô Trương, Tống tổng đang đùa cô đấy.”
Vốn dĩ hai người đang có tâm trạng tốt thì bởi vì bị Lưu Thi Văn chen ngang mà khiến tâm trạng cả hai bị giảm đi.
“Được rồi, mau đi mua quần áo đi. Lát nữa đi gặp Lưu tổng.”
Tống Dật Hiên trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện.
Ba người đi đến trung tâm thương mại.
Lưu Thi Văn cố ý đưa Trương Mẫn đến khu mua sắm cao cấp.
Trương Mẫn nhìn thấy giá cả ở đó thì xoay người bỏ đi nhưng bị Tống Dật Hiên ngăn lại.
“Làm gì đấy?”
“Quần áo ở đây đắt quá, tôi không mua nổi.”
Trương Mẫn biết mình là ai, một bộ quần áo ở đây cũng đủ để cô ta làm việc cực khổ trong một thời gian dài nên cô ta không muốn mua nó.
Tống Dật Hiên chưa từng thấy người phụ nữ nào không thích mua quần áo.
“Cô ra ngoài bàn công việc với tôi thì phải ăn mặc tươm tất một chút chứ. Cô yên tâm đi, cô không cần trả tiền bộ quần áo này đâu.”
“Vậy thì cũng không thể mua được. Tôi và anh không phải thân quen gì, tôi không thể lợi dụng anh được.”
Lời nói của Trương Mẫn làm Tống Dật Hiên hơi sửng sốt, ít nhiều cũng có phần ngạc nhiên. Những người phụ nữ trước đây anh ta từng quen không muốn mình tặng quần áo, túi xách thì cũng muốn tặng xe hơi, nhà cửa. Đây là lần đầu tiên nghe một người phụ nữ nói không thể lợi dụng anh ta nên Tống Dật Hiên cảm thấy tò mò và mới lạ.
“Không phải tôi trả tiền mà là Thẩm Hạ Lan trả tiền, coi như là quần áo đi công tác của cô đi.”
“Nhưng bộ quần áo này đắt quá.”
Trương Mẫn không đồng ý.
Lưu Thi Văn vô cùng sốt ruột.
Người phụ nữ này không phải bị ngốc rồi chứ?
Có người cho tiền mà không mua, đầu óc để làm gì vậy?
Tống Dật Hiên thấy bộ dạng Trương Mẫn muốn rời đi thì vội nói: “Bây giờ cô đang đại diện cho Thẩm Hạ Lan. Nếu cô ăn mặc tồi tàn thì đối phương sẽ nghĩ như thế nào về công ty của Thẩm Hạ Lan? Bọn họ sẽ cảm thấy công ty của các người không thể làm được. Khi đó, những dự án rõ ràng có thể giao cho các cô thì cũng sẽ không giao cho các cô nữa. Trong kinh doanh có rất nhiều thứ cần phải học hỏi, cô hãy đi theo tôi chăm chỉ học tập.”
Anh ta nói xong thì đợi Trương Mẫn suy nghĩ lại.
Trương Mẫn sững sờ, cũng không phản bác lại.
Cô ta nhìn bộ quần áo bình thường của mình, sau đó nhìn bộ quần áo trên người Lưu Thi Văn, không khỏi có chút sáng tỏ.
Hóa ra mình chính là bộ mặt của Thẩm Hạ Lan.
Được rồi.
Nghĩ vậy, Trương Mẫn mới quay lại đi theo Tống Dật Hiên vào khu vực mua sắm cao cấp.
Thấy cô ta như vậy, Tống Dật Hiên cảm thấy buồn cười.
Người phụ nữ này thực sự rất đơn giản, nhưng mà ở trong xã hội này, người phụ nữ như vậy thật sự không nhiều, đúng không?
Anh ta nhìn Lưu Thi Văn, thấy ánh mắt của Lưu Thi Văn khi nhìn thấy bộ quần áo phiên bản giới hạn kia thì sáng lên, quả thật khiến người ta nảy sinh lòng ham muốn.
Quả nhiên không so sánh không thấy đau lòng.
Tống Dật Hiên đợi bên ngoài, để Lưu Thi Văn đưa Trương Mẫn đi lựa đồ.
Trương Mẫn chọn được một chiếc váy, định đi vào phòng thử đồ mặc thử.
Lưu Thi Văn nhanh chóng theo sau khóa cửa phòng thử đồ lại.
“Cô muốn làm gì?”
Trương Mẫn biết Lưu Thi Văn là người không dễ dàng buông bỏ ân oán, cô ta lạnh lùng nhìn Lưu Thi Văn, có vẻ như đã hiểu rõ.
Bây giờ Lưu Thi Văn cũng không cần giả vờ nữa.
Cô ta lạnh lùng nhìn Trương Mẫn nói: “Tôi cảnh cáo cô, Tống Dật Hiên là của tôi. Tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy ra một chút. Nếu để cho tôi biết cô muốn chiếm đoạt anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Cô đang nói nhảm nhí gì vậy? Tống Dật Hiên không phải của cô, anh ta cũng không phải là món đồ của cô. Người anh ta thích là Thẩm tổng của chúng tôi.”
Trương Mẫn cảm thấy đầu óc Lưu Thi Văn có vấn đề nên cũng lười nói chuyện với cô ta, cô ta mở cửa đi ra ngoài nhưng lại bị Lưu Thi Văn chặn lại.
“Thẩm tổng của cô là ai?”
“Cô đó, cô không bằng một phần mười của Thẩm tổng nhà tôi nữa, cho nên đừng ở đây tự làm mình xấu hổ. Tôi khuyên cô nên yên phận đi, nếu không có khi còn mất luôn cả công việc đấy.”
Những lời của Trương Mẫn khiến hai mắt Lưu Thi Văn lập tức nheo lại.
“Cô vẫn nên quan tâm bản thân mình thì hơn.”
Cô ta muốn bắt nạt Trương Mẫn, nhưng rõ ràng Trương Mẫn có phòng bị, khiến Lưu Thi Văn rất chán nản.
Trương Mẫn cũng không còn tâm trạng chọn đồ nữa.
Cô ta thay quần áo, Tống Dật Hiên quẹt tiền, ba người bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Tống Dật Hiên cảm thấy chiếc váy Trương Mẫn chọn rất cá tính, không quá yểu điệu, cũng không quyến rũ, mặc trên người Trương Mẫn trông rất già dặn, giống như một người phụ nữ chuyên nghiệp.
Thấy Tống Dật Hiên cứ nhìn mình, Trương Mẫn không tự nhiên nói: “Sao vậy? Không đẹp hả?”
“Rất đẹp, ai chọn đó?”
“Đương nhiên là tôi rồi.”
Lưu Thi Văn vội vàng trả lời.
Trương Mẫn có chút chán nản, cũng không thèm giải thích, đi thẳng về phía trước, đi được mấy bước liền nhận ra mình không biết phải đi đâu.
“Chúng ta đi đâu tìm Lưu tổng bây giờ?”
“Phượng Hoàng sơn trang.”
Khi Tống Dật Hiên nói câu này, Lưu Thi Văn liền ngẩng người.
“Hai người tới Phượng Hoàng sơn trang tìm Lưu Đông?”
“Cô biết anh ta?”
Bây giờ lại đến lượt Tống Dật Hiên tò mò.
Trương Mẫn cũng nhìn Lưu Thi Văn, cô ta luôn cảm thấy người phụ nữ này không có cái gì tốt đẹp hết.
Lưu Thi Văn cười nói: “Người đó là anh trai tôi! Sớm biết các người có quan hệ làm ăn với anh trai tôi thì tôi đã đưa hai người đến đó rồi. Hai người yên tâm đi, anh trai tôi nhất định sẽ đồng ý cuộc hợp tác lần này.”
Trương Mẫn hơi buồn bực.
Sao Lưu Đông lại là anh trai của Lưu Thi Văn chứ?
Nhưng cô ta cũng không nói gì, chỉ nhìn Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên nói: “Như vậy quá tốt rồi, hy vọng lát nữa cô có thể nói giúp vài câu.”
“Đó là đương nhiên, ai bảo anh là.. ông chủ của tôi!”
Lưu Thi Văn rất muốn nói hai chữ chồng mình, nhưng cô ta không dám.
Cô ta có thể nhìn ra Tống Dật Hiên không phải là một người tùy tiện bị người khác sắp xếp. Nhưng chính vì như vậy nên cô ta mới thích Tống Dật Hiên.
Người đàn ông rất có cá tính!
Trương Mẫn thấy ham muốn trần trụi trong mắt Lưu Thi Văn thì không nhịn được xoay đi chỗ khác.
“Thẩm tổng, Tống Dật Hiên bị hồ ly tinh quyến rũ rồi.”
Trương Mẫn nhân cơ hội này gửi một tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhận được tin nhắn thì sửng sờ.
“Hồ ly tinh?”
“Ừm, tôi sẽ chụp lén cho cô xem.”
Trương Mẫn bí mật chọn góc chụp rồi gửi ảnh của Lưu Thi Văn cho Thẩm Hạ Lan xem.
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ảnh của Lưu Thi Văn thì ngẩng người, người phụ nữ này trông rất đẹp.
Không ngờ, Tống Dật Hiên đi đến Tây Song Bản Nạp một chuyến mà đã có thu hoạch rồi.
Mặc dù ý định ban đầu của cô là ghép Trương Mẫn và Tống Dật Hiên thành một cặp, nhưng giờ cô thấy cả hai đều không có ý gì với nhau, mà Tống Dật Hiên có thể tìm được người phụ nữ khác, điều này cũng khiến Thẩm Hạ Lan rất vui.
Cô gửi tin nhắn Messenger cho Tống Dật Hiên.
“Không tồi đấy, đi đến đâu cũng có số đào hoa hết.”
Tống Dật Hiên vốn muốn hỏi Lưu Thi Văn xem anh trai cô ta có sở thích gì, nhưng khi nhận được tin nhắn của Thẩm Hạ Lan thì khuôn mặt anh ta đột nhiên đen lại.
“Cô nghe ai nói nhảm đấy? Trong lòng tôi chỉ có duy nhất cô thôi, cô cũng không phải không biết.”
Tống Dật Hiên lười gõ chữ nên gửi tin nhắn thoại.
Lưu Thi Văn nhất thời sửng sốt.
Đối phương là ai?
Nhìn thấy dáng vẻ Lưu Thi Văn hận không thể ăn luôn chiếc điện thoại, Trương Mẫn mỉm cười nói: “Cô đã thấy chưa? Thẩm tổng của chúng tôi mới là người Tống Dật Hiên thích nhất, cô vẫn nên từ bỏ đi.”
“Thẩm tổng của cô?”
Lưu Thi Văn nheo mắt lại.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy câu trả lời của Tống Dật Hiên thì mỉm cười nói: “Biết mà, tôi có nói gì đâu, anh kích động làm gì.”
“Tôi kích động cái rắm! Thẩm Hạ Lan, tôi nói cho cô biết, đừng nói nhảm với tôi, đời này ông đây sẽ chỉ yêu mình cô thôi. Ngoại trừ cô ra thì tôi sẽ không lấy ai cả.”
Câu nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Thi Văn thầm ghi nhớ lại cái tên Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan, đúng không?
Cô ta muốn xem xem người phụ nữ này là thân thánh phương nào, có bản lĩnh gì khiến Tống Dật Hiên đối xử khác biệt như vậy.
Trương Mẫn thấy Lưu Thi Văn không gây sự nữa thì thở phào nhẹ nhõm.
Khi Thẩm Hạ Lan thấy Tống Dật Hiên lại tiếp tục câu chuyện muôn thuở đó nữa thì cũng lười phản ứng lại.
“Alo, Thẩm Hạ Lan, trả lời tôi đi! Alo, alo! Má nó!”
Tống Dật Hiên vừa quay lại thì thấy Trương Mẫn đang nghịch điện thoại.
“Cô đã nói gì với Hạ Lan?”
“Tôi không nói gì cả, tôi đang chơi game, anh xem đi.”
Trương Mẫn đưa điện thoại ra cho Tống Dật Hiên xem, là game xếp hình.
Tống Dật Hiên buồn bực nhìn cô ta nói: “Nếu cô có thời gian chơi game thì chọn cái nào nâng cao IQ một chút, nếu không với IQ của cô thì tôi dạy cô không tốt, tôi làm sao giải thích với Hạ Lan đây?”
Đôi mắt của Lưu Thi Văn lại nheo lại.
Giải thích cho Thẩm Hạ Lan?
Lẽ nào là do Thẩm Hạ Lan dặn dò nên Tống Dật Hiên mới đối xử khác với Trương Mẫn?
Vì vậy có thể lí giải được, tình địch thực sự của Lưu Thi Văn chính là cái người Thẩm Hạ Lan chưa gặp?
Bộ não Lưu Thi Văn chuyển động nhanh chóng.
Trương Mẫn cảm thấy hơi oan ức.
Cái quái gì thế.
Sao game xếp hình lại là IQ thấp? Dù sao cô ta cũng đã chơi đến hơn 800 cấp độ, Tống Dật Hiên anh làm được không?
Nhưng cô ta cũng không hỏi, sợ bị đánh.
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Thi Văn đổ chuông.
Nhìn tên người gọi đến trên điện thoại, Lưu Thi Văn mỉm cười ngọt ngào.
- ---------------------------
Cô ta cảm thấy Lưu Thi Văn chắc chắn không nhiệt tình như vậy đâu.
Trương Mẫn không chút lưu tình rút tay ra, sau đó cách xa Lưu Thi Văn một chút.
Thấy cô ta như vậy, Lưu Thi Văn càng thêm tức giận, nhưng cô ta lại mỉm cười nói: “Cô Trương, cô không bằng lòng tha thứ cho tôi sao? Tôi đã thừa nhận sai lầm của mình rồi, nếu không cô Trương tát tôi một bạt tay để trút giận nhé?”
Lúc này, sao Trương Mẫn có thể đánh cô ta được?
Lưu Thi Văn rõ ràng là chỉ nói như vậy mà thôi.
Nhưng Tống Dật Hiên lại nói: “Được đấy, đây là ý kiến hay, Trương Mẫn, đánh đi.”
Khóe miệng Trương Mẫn đột nhiên co giật.
Người phụ nữ này không phải là nhà thiết kế của công ty anh ta sao?
Sao chuyện như vậy mà cũng không quan tâm chứ?
Lưu Thi Văn đứng sững người tại chỗ.
Tối hôm qua cô ta đã điều tra Tống Dật Hiên, nghe nói người đàn ông này là một tay ăn chơi, luôn dịu dàng ân cần với phụ nữ, có chỗ nào giống Tống Dật Hiên trước mặt này đâu nhỉ?
Tống Dật Hiên không quan tâm Lưu Thi Văn đang nghĩ gì, thấy Trương Mẫn đang sững sờ tại chỗ thì anh ta không nhịn được vươn tay ra quơ trước mặt cô, nói: “Bị ngốc rồi hả?”
“Ôi chao, không ngốc cũng bị anh đánh thành ngốc đó, đừng đánh vào đầu tôi.”
Trương Mẫn vung nắm đấm nhỏ của mình ra muốn đấm Tống Dật Hiên.
Thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi, Tống Dật Hiên không nhịn được bật cười, nụ cười không chút che giấu khiến Lưu Thi Văn rất ghen tị.
Tống Dật Hiên đáp ứng đủ tiêu chuẩn tìm chồng của cô ta, cô ta cũng không còn trẻ nữa, bây giờ đã gặp Tống Dật Hiên rồi thì cô ta sẽ không buông tay đâu. Hơn nữa anh ta còn có tiền, đây mới là thứ quan trọng nhất.
Nghĩ vậy, Lưu Thi Văn vội nói: “Cô Trương, Tống tổng đang đùa cô đấy.”
Vốn dĩ hai người đang có tâm trạng tốt thì bởi vì bị Lưu Thi Văn chen ngang mà khiến tâm trạng cả hai bị giảm đi.
“Được rồi, mau đi mua quần áo đi. Lát nữa đi gặp Lưu tổng.”
Tống Dật Hiên trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện.
Ba người đi đến trung tâm thương mại.
Lưu Thi Văn cố ý đưa Trương Mẫn đến khu mua sắm cao cấp.
Trương Mẫn nhìn thấy giá cả ở đó thì xoay người bỏ đi nhưng bị Tống Dật Hiên ngăn lại.
“Làm gì đấy?”
“Quần áo ở đây đắt quá, tôi không mua nổi.”
Trương Mẫn biết mình là ai, một bộ quần áo ở đây cũng đủ để cô ta làm việc cực khổ trong một thời gian dài nên cô ta không muốn mua nó.
Tống Dật Hiên chưa từng thấy người phụ nữ nào không thích mua quần áo.
“Cô ra ngoài bàn công việc với tôi thì phải ăn mặc tươm tất một chút chứ. Cô yên tâm đi, cô không cần trả tiền bộ quần áo này đâu.”
“Vậy thì cũng không thể mua được. Tôi và anh không phải thân quen gì, tôi không thể lợi dụng anh được.”
Lời nói của Trương Mẫn làm Tống Dật Hiên hơi sửng sốt, ít nhiều cũng có phần ngạc nhiên. Những người phụ nữ trước đây anh ta từng quen không muốn mình tặng quần áo, túi xách thì cũng muốn tặng xe hơi, nhà cửa. Đây là lần đầu tiên nghe một người phụ nữ nói không thể lợi dụng anh ta nên Tống Dật Hiên cảm thấy tò mò và mới lạ.
“Không phải tôi trả tiền mà là Thẩm Hạ Lan trả tiền, coi như là quần áo đi công tác của cô đi.”
“Nhưng bộ quần áo này đắt quá.”
Trương Mẫn không đồng ý.
Lưu Thi Văn vô cùng sốt ruột.
Người phụ nữ này không phải bị ngốc rồi chứ?
Có người cho tiền mà không mua, đầu óc để làm gì vậy?
Tống Dật Hiên thấy bộ dạng Trương Mẫn muốn rời đi thì vội nói: “Bây giờ cô đang đại diện cho Thẩm Hạ Lan. Nếu cô ăn mặc tồi tàn thì đối phương sẽ nghĩ như thế nào về công ty của Thẩm Hạ Lan? Bọn họ sẽ cảm thấy công ty của các người không thể làm được. Khi đó, những dự án rõ ràng có thể giao cho các cô thì cũng sẽ không giao cho các cô nữa. Trong kinh doanh có rất nhiều thứ cần phải học hỏi, cô hãy đi theo tôi chăm chỉ học tập.”
Anh ta nói xong thì đợi Trương Mẫn suy nghĩ lại.
Trương Mẫn sững sờ, cũng không phản bác lại.
Cô ta nhìn bộ quần áo bình thường của mình, sau đó nhìn bộ quần áo trên người Lưu Thi Văn, không khỏi có chút sáng tỏ.
Hóa ra mình chính là bộ mặt của Thẩm Hạ Lan.
Được rồi.
Nghĩ vậy, Trương Mẫn mới quay lại đi theo Tống Dật Hiên vào khu vực mua sắm cao cấp.
Thấy cô ta như vậy, Tống Dật Hiên cảm thấy buồn cười.
Người phụ nữ này thực sự rất đơn giản, nhưng mà ở trong xã hội này, người phụ nữ như vậy thật sự không nhiều, đúng không?
Anh ta nhìn Lưu Thi Văn, thấy ánh mắt của Lưu Thi Văn khi nhìn thấy bộ quần áo phiên bản giới hạn kia thì sáng lên, quả thật khiến người ta nảy sinh lòng ham muốn.
Quả nhiên không so sánh không thấy đau lòng.
Tống Dật Hiên đợi bên ngoài, để Lưu Thi Văn đưa Trương Mẫn đi lựa đồ.
Trương Mẫn chọn được một chiếc váy, định đi vào phòng thử đồ mặc thử.
Lưu Thi Văn nhanh chóng theo sau khóa cửa phòng thử đồ lại.
“Cô muốn làm gì?”
Trương Mẫn biết Lưu Thi Văn là người không dễ dàng buông bỏ ân oán, cô ta lạnh lùng nhìn Lưu Thi Văn, có vẻ như đã hiểu rõ.
Bây giờ Lưu Thi Văn cũng không cần giả vờ nữa.
Cô ta lạnh lùng nhìn Trương Mẫn nói: “Tôi cảnh cáo cô, Tống Dật Hiên là của tôi. Tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy ra một chút. Nếu để cho tôi biết cô muốn chiếm đoạt anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Cô đang nói nhảm nhí gì vậy? Tống Dật Hiên không phải của cô, anh ta cũng không phải là món đồ của cô. Người anh ta thích là Thẩm tổng của chúng tôi.”
Trương Mẫn cảm thấy đầu óc Lưu Thi Văn có vấn đề nên cũng lười nói chuyện với cô ta, cô ta mở cửa đi ra ngoài nhưng lại bị Lưu Thi Văn chặn lại.
“Thẩm tổng của cô là ai?”
“Cô đó, cô không bằng một phần mười của Thẩm tổng nhà tôi nữa, cho nên đừng ở đây tự làm mình xấu hổ. Tôi khuyên cô nên yên phận đi, nếu không có khi còn mất luôn cả công việc đấy.”
Những lời của Trương Mẫn khiến hai mắt Lưu Thi Văn lập tức nheo lại.
“Cô vẫn nên quan tâm bản thân mình thì hơn.”
Cô ta muốn bắt nạt Trương Mẫn, nhưng rõ ràng Trương Mẫn có phòng bị, khiến Lưu Thi Văn rất chán nản.
Trương Mẫn cũng không còn tâm trạng chọn đồ nữa.
Cô ta thay quần áo, Tống Dật Hiên quẹt tiền, ba người bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Tống Dật Hiên cảm thấy chiếc váy Trương Mẫn chọn rất cá tính, không quá yểu điệu, cũng không quyến rũ, mặc trên người Trương Mẫn trông rất già dặn, giống như một người phụ nữ chuyên nghiệp.
Thấy Tống Dật Hiên cứ nhìn mình, Trương Mẫn không tự nhiên nói: “Sao vậy? Không đẹp hả?”
“Rất đẹp, ai chọn đó?”
“Đương nhiên là tôi rồi.”
Lưu Thi Văn vội vàng trả lời.
Trương Mẫn có chút chán nản, cũng không thèm giải thích, đi thẳng về phía trước, đi được mấy bước liền nhận ra mình không biết phải đi đâu.
“Chúng ta đi đâu tìm Lưu tổng bây giờ?”
“Phượng Hoàng sơn trang.”
Khi Tống Dật Hiên nói câu này, Lưu Thi Văn liền ngẩng người.
“Hai người tới Phượng Hoàng sơn trang tìm Lưu Đông?”
“Cô biết anh ta?”
Bây giờ lại đến lượt Tống Dật Hiên tò mò.
Trương Mẫn cũng nhìn Lưu Thi Văn, cô ta luôn cảm thấy người phụ nữ này không có cái gì tốt đẹp hết.
Lưu Thi Văn cười nói: “Người đó là anh trai tôi! Sớm biết các người có quan hệ làm ăn với anh trai tôi thì tôi đã đưa hai người đến đó rồi. Hai người yên tâm đi, anh trai tôi nhất định sẽ đồng ý cuộc hợp tác lần này.”
Trương Mẫn hơi buồn bực.
Sao Lưu Đông lại là anh trai của Lưu Thi Văn chứ?
Nhưng cô ta cũng không nói gì, chỉ nhìn Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên nói: “Như vậy quá tốt rồi, hy vọng lát nữa cô có thể nói giúp vài câu.”
“Đó là đương nhiên, ai bảo anh là.. ông chủ của tôi!”
Lưu Thi Văn rất muốn nói hai chữ chồng mình, nhưng cô ta không dám.
Cô ta có thể nhìn ra Tống Dật Hiên không phải là một người tùy tiện bị người khác sắp xếp. Nhưng chính vì như vậy nên cô ta mới thích Tống Dật Hiên.
Người đàn ông rất có cá tính!
Trương Mẫn thấy ham muốn trần trụi trong mắt Lưu Thi Văn thì không nhịn được xoay đi chỗ khác.
“Thẩm tổng, Tống Dật Hiên bị hồ ly tinh quyến rũ rồi.”
Trương Mẫn nhân cơ hội này gửi một tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhận được tin nhắn thì sửng sờ.
“Hồ ly tinh?”
“Ừm, tôi sẽ chụp lén cho cô xem.”
Trương Mẫn bí mật chọn góc chụp rồi gửi ảnh của Lưu Thi Văn cho Thẩm Hạ Lan xem.
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ảnh của Lưu Thi Văn thì ngẩng người, người phụ nữ này trông rất đẹp.
Không ngờ, Tống Dật Hiên đi đến Tây Song Bản Nạp một chuyến mà đã có thu hoạch rồi.
Mặc dù ý định ban đầu của cô là ghép Trương Mẫn và Tống Dật Hiên thành một cặp, nhưng giờ cô thấy cả hai đều không có ý gì với nhau, mà Tống Dật Hiên có thể tìm được người phụ nữ khác, điều này cũng khiến Thẩm Hạ Lan rất vui.
Cô gửi tin nhắn Messenger cho Tống Dật Hiên.
“Không tồi đấy, đi đến đâu cũng có số đào hoa hết.”
Tống Dật Hiên vốn muốn hỏi Lưu Thi Văn xem anh trai cô ta có sở thích gì, nhưng khi nhận được tin nhắn của Thẩm Hạ Lan thì khuôn mặt anh ta đột nhiên đen lại.
“Cô nghe ai nói nhảm đấy? Trong lòng tôi chỉ có duy nhất cô thôi, cô cũng không phải không biết.”
Tống Dật Hiên lười gõ chữ nên gửi tin nhắn thoại.
Lưu Thi Văn nhất thời sửng sốt.
Đối phương là ai?
Nhìn thấy dáng vẻ Lưu Thi Văn hận không thể ăn luôn chiếc điện thoại, Trương Mẫn mỉm cười nói: “Cô đã thấy chưa? Thẩm tổng của chúng tôi mới là người Tống Dật Hiên thích nhất, cô vẫn nên từ bỏ đi.”
“Thẩm tổng của cô?”
Lưu Thi Văn nheo mắt lại.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy câu trả lời của Tống Dật Hiên thì mỉm cười nói: “Biết mà, tôi có nói gì đâu, anh kích động làm gì.”
“Tôi kích động cái rắm! Thẩm Hạ Lan, tôi nói cho cô biết, đừng nói nhảm với tôi, đời này ông đây sẽ chỉ yêu mình cô thôi. Ngoại trừ cô ra thì tôi sẽ không lấy ai cả.”
Câu nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Thi Văn thầm ghi nhớ lại cái tên Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan, đúng không?
Cô ta muốn xem xem người phụ nữ này là thân thánh phương nào, có bản lĩnh gì khiến Tống Dật Hiên đối xử khác biệt như vậy.
Trương Mẫn thấy Lưu Thi Văn không gây sự nữa thì thở phào nhẹ nhõm.
Khi Thẩm Hạ Lan thấy Tống Dật Hiên lại tiếp tục câu chuyện muôn thuở đó nữa thì cũng lười phản ứng lại.
“Alo, Thẩm Hạ Lan, trả lời tôi đi! Alo, alo! Má nó!”
Tống Dật Hiên vừa quay lại thì thấy Trương Mẫn đang nghịch điện thoại.
“Cô đã nói gì với Hạ Lan?”
“Tôi không nói gì cả, tôi đang chơi game, anh xem đi.”
Trương Mẫn đưa điện thoại ra cho Tống Dật Hiên xem, là game xếp hình.
Tống Dật Hiên buồn bực nhìn cô ta nói: “Nếu cô có thời gian chơi game thì chọn cái nào nâng cao IQ một chút, nếu không với IQ của cô thì tôi dạy cô không tốt, tôi làm sao giải thích với Hạ Lan đây?”
Đôi mắt của Lưu Thi Văn lại nheo lại.
Giải thích cho Thẩm Hạ Lan?
Lẽ nào là do Thẩm Hạ Lan dặn dò nên Tống Dật Hiên mới đối xử khác với Trương Mẫn?
Vì vậy có thể lí giải được, tình địch thực sự của Lưu Thi Văn chính là cái người Thẩm Hạ Lan chưa gặp?
Bộ não Lưu Thi Văn chuyển động nhanh chóng.
Trương Mẫn cảm thấy hơi oan ức.
Cái quái gì thế.
Sao game xếp hình lại là IQ thấp? Dù sao cô ta cũng đã chơi đến hơn 800 cấp độ, Tống Dật Hiên anh làm được không?
Nhưng cô ta cũng không hỏi, sợ bị đánh.
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Thi Văn đổ chuông.
Nhìn tên người gọi đến trên điện thoại, Lưu Thi Văn mỉm cười ngọt ngào.
- ---------------------------
Bình luận facebook