• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (101 Viewers)

  • Chương 690: Nói với tống dật hiên là anh ta chết chắc rồi

“Tống tổng, xe của anh đẹp quá!”



Khi Lưu Thi Văn nhìn thấy xe của Tống Dật Hiên thì hai mắt cô ta sáng lên.



Tống Dật Hiên lại không có cảm giác gì lớn, nói với Trương Mẫn: “Lên xe!”



Trương Mẫn nhấc chân đi về phía sau.



“Làm gì đấy? Lên trên đây ngồi! Tôi làm tài xế cho cô một lần là đủ rồi, đừng có được voi đòi tiên!”



Tính tình Tống Dật Hiên hơi kém.



Trương Mẫn nhìn Lưu Thi Văn, nghĩ về những gì cô ta vừa nói, nói: “Để Lưu Thi Văn ngồi đằng trước đi, tôi ngồi ở phía sau được rồi.”



“Nói nhảm cái gì đó, Lưu Thi Văn đi làm gì? Đây không phải việc của công ty tôi.”



Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Thi Văn sững sờ.



“Tống tổng, đúng lúc tôi cũng muốn đi Phượng Hoàng sơn trang tìm anh tôi, hay là anh cho tôi đi nhờ một đoạn nhé.”



“Không được, cô coi tôi là tài xế taxi sao? Còn muốn cho cô đi nhờ nữa chứ! Cô thích đi đâu thì đi đấy, bây giờ không phải là thời gian làm việc của cô, đừng ngồi vào xe của tôi.”



Tống Dật Hiên không chừa cho Lưu Thi Văn chút mặt mũi nào.



Lưu Thi Văn có chút thất vọng, nhưng Tống Dật Hiên càng như vậy thì cô ta càng muốn có được người đàn ông này.



Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Trương Mẫn, sau đó quay người đạp giày cao gót rời đi.



“Lên đi! Còn chờ cái gì nữa! Chờ Lưu Đông đổi ý thì để tôi xem cô đi đâu để khóc lóc.”



Tống Dật Hiên gầm nhẹ một tiếng.



Trương Mẫn miễn cưỡng ngồi vào ghế lái phụ.



Lưu Thi Văn nhìn chiếc xe rời đi thì giận dữ dậm chân.



“Anh trai, em không quan tâm, anh nhất định phải tìm cách đưa Trương Mẫn đó ra khỏi Tống Dật Hiên!”



Lưu Thi Văn cảm thấy Trương Mẫn là một người quá tầm thường. Cho dù người phụ nữ này không phải là người Tống Dật Hiên thích thì cô ta cũng không muốn thấy Tống Dật Hiên đối xử tốt với Trương Mẫn.



Trương Mẫn lại không cảm thấy Tống Dật Hiên tốt với mình, sau khi lên xe, cô ta thấp giọng nói: “Tôi ngồi ở phía sau là được rồi.”



“Cô có bị ngốc không? Bị người ta đánh, còn bị người khác ức hiếp, cô không biết đánh trả sao?”



Câu nói của Tống Dật Hiên khiến Trương Mẫn sững sờ.



“Ý anh là gì?”



“Ý gì là ý là? Người phụ nữ kia không phải đang uy hiếp cô sao? Cô xem cô đi, trong lòng nghĩ cái gì thì đều biểu hiện hết trong mắt, còn muốn giả bộ nữa chứ. Tôi nói này Trương Mẫn, không phải cô rất dũng mãnh sao? Sao cô lại sợ Lưu Thi Văn chứ?”



Tống Dật Hiên đã từng gặp không biết bao nhiêu người phụ nữ?



Sao anh ta lại không hiểu đôi mắt của phụ nữ có ý nghĩa gì được.



Chỉ cần nhìn dáng vẻ của Trương Mẫn thì liền biết cô ta bị người ta bắt nạt.



Chỉ là Tống Dật Hiên nghĩ không thông, Trương Mẫn là người không bao giờ chịu thua thiệt, sao mà bây giờ lại như vậy được?



Trương Mẫn nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, cô ta khẽ thở dài nói: “Lưu tổng là anh trai của cô ta, lỡ như cô ta đi mách lẻo thì chúng ta phải làm sao đây?”



“Cái gì mà phải làm sao đây? Có thể ký được thì tốt, nhưng nếu không làm được thì tôi sẽ tìm người xử lý Lưu Đông, đến lúc đó nó vẫn sẽ là công việc kinh doanh của chúng ta.”



Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, Trương Mẫn lập tức sững sờ.



“Anh là xã hội đen?”



“Nếu tôi là đại ca, cô có sợ không?”



Tống Dật Hiên hỏi thẳng Trương Mẫn.



Trương Mẫn cười khẩy nói: “Nếu anh là đại ca thì tôi chính là chị đại. Đừng đùa nữa, mau lái xe đi!”



Tống Dật Hiên bị nói như vậy thì rất khó chịu, nhưng anh ta cũng không tranh cãi gì.



Sau khi Diệp Minh Triết nhận được tin tức từ Tống Dật Hiên, cậu bé ngay lập tức gửi yêu cầu gọi video cho Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.



Cô cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh rồi bấm vào kết nối video.



Diệp Minh Triết nhìn hành lang sau lưng Thẩm Mạt, hỏi: “Mẹ, mẹ đang ở đâu thế? Thấy rất giống bệnh viện?”



Thẩm Hạ Lan nhanh chóng quơ tay nói: “Mẹ đang ở bệnh viện, mẹ cảm thấy hơi khó chịu nên đến đây lấy thuốc.”



“Ba đâu ạ?”



Lần này Diệp Minh Triết không gọi anh là lão Diệp nữa.



Bởi vì Thẩm Hạ Lan rất căng thẳng nên không nhận ra điều này.
















“Ba con cũng bệnh rồi, đang nghỉ ngơi ở khách sạn.”



“Vậy mẹ bảo ba lát nữa gọi video cho con nhé.”



Lời nói của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan có chút khó xử.



“Ba con đang nghỉ ngơi.”



“Mẹ, con đã biết hết rồi, ba thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Chú Tống đã nói với con hết mọi chuyện rồi.”



Câu này của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan bối rối.



Được lắm Tống Dật Hiên!



Cô rất tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Minh Triết, cô quơ tay nói: “Không sao đâu, ba con ngủ rồi. Mẹ không nói cho con biết là sợ con lo lắng. Con yên tâm đi, ba mẹ sẽ trở về sớm thôi.”



“Con muốn gặp ba.”



Câu nói của Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan hơi ngập ngừng một chút, nhưng nghĩ lại nếu không cho Diệp Minh Triết nhìn thì không biết cậu bé này sẽ làm ra chuyện gì nữa.



Cô gật đầu, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng bệnh, hướng camera về phía Diệp Ân Tuấn.



Diệp Minh Triết nhìn Diệp Ân Tuấn đang ngủ say trên giường bệnh, trầm giọng nói: “Ba sút cân rồi.”



“Ừm, mẹ sẽ nuôi cho ba con mập mạp lên mà, yên tâm nhé.”



Diệp Minh Triết không trả lời Thẩm Hạ Lan, cậu bé nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn một lúc, sau đó nói: “Mẹ, mẹ cũng nên chú ý nghỉ ngơi, đừng để mình mệt mỏi.”



“Mẹ biết rồi, ngoan, đừng để Diệp Tranh và Nghê Nghê biết chuyện này có biết không?”



“Con biết rồi.”



“Con trai ngoan, dưỡng thương cho khỏe, ba mẹ sẽ trở về sớm nhất có thể.”



“Vâng ạ.”



Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết cúp video, cô tức giận gọi video cho Tống Dật Hiên, đáng tiếc là Tống Dật Hiên đã biết trước nên tắt máy.



Không gặp được Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan tức sắp phát điên lên rồi.



Lúc này, Tống Dật Hiên và Trương Mẫn đã lái xe đến Phượng Hoàng sơn trang.



Khi Lưu Đông thấy họ thì nhanh chóng ra chào hỏi.



“Tống tổng, hai người đến rồi?”



Lưu Đông nhìn Trương Mẫn, đột nhiên ngẩng người ra.



Anh ta là người địa phương nên tự nhiên góc độ nhìn nhận phụ nữ xinh đẹp sẽ khác với Tống Dật Hiên.



Trương Mẫn cũng tính là một cô gái xinh đẹp, ở đây càng đen thì sẽ càng đẹp, Trương Mẫn tuy da không đen lắm nhưng so với những gương mặt bây giờ của thì quả thật rất xinh đẹp rồi.



“Cô ấy là...”



“Ồ, đây là Trương Mẫn, trợ lý của tôi.”



Tống Dật Hiên nhanh chóng giới thiệu.



Anh ta nhìn thấy Lưu Đông đang híp mắt nhìn Trương Mẫn nên không chút do dự kéo Trương Mẫn ra phía sau mình.



Trương Mẫn có chút cảm động.



Cô ta cũng nhìn thấy ánh mắt của Lưu Đông không tốt, nhưng cô ta được Thẩm Hạ Lan giao việc, bây giờ nếu cô ta làm ra chuyện gì với Lưu Đông thì e là chuyện làm ăn sẽ đổ vỡ mất.



Bây giờ Tống Dật Hiên làm ra hành động bảo vệ cô ta khiến trong lòng cô ta có chút ấm áp.



Bởi vì thân hình cao lớn của Tống Dật Hiên chắn Trương Mẫn lại, Lưu Đông nhanh chóng đáp lại.



“Tống tổng, anh đây là không muốn để người khác nhìn thấy sao.”



“Đây là người của tôi!”



Tống Dật Hiên nói thẳng.



Trương Mẫn cảm thấy trái tim mình dường như đập nhanh hơn, sau đó lại khôi phục lại bình thường.



Lưu Đông sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Dật Hiên được?



Anh ta nhanh chóng nói: “Thất lễ rồi, nếu đã là người của Tống tổng thì tôi tự nhiên sẽ đối xử lễ phép. Mời vào trong, từ bây giờ chúng ta sẽ bàn chuyện công việc.”



Nhìn thấy Lưu Đông thu hồi ánh mắt, lúc này sắc mặt Tống Dật Hiên mới tốt hơn một chút.



Anh ta nắm tay Trương Mẫn bước vào.



Trương Mẫn định thoát ra, nhưng khi nhìn thấy Lưu Đông, cô ta lại dừng lại.



Phụ nữ trưởng thành nên biết co biết duỗi, bây giờ cô ta cũng không để ý chuyện Tống Dật Hiên nắm tay mình nữa, miễn là không phải Lưu Đông là được.
















Khi nhóm người bước vào sơn trang, Trương Mẫn mới phát hiện nó thực sự rất đẹp. Nhưng ở trong mắt Tống Dật Hiên thì lại không có chút cảm giác kinh ngạc nào.



Lưu Đông thấy Tống Dật Hiên là người trải sự đời nên lễ phép mời bọn họ vào.



“Tống tổng, tôi có thể đưa cho các người dự án mà chúng tôi nói, nhưng có một điều kiện, tôi hy vọng Tống tổng sẽ đồng ý.”



“Anh nói đi.”



Tống Dật Hiên biết Lưu Đông nhất định sẽ nhân cơ hội yêu cầu một chuyện gì đó, chuyện này đều nằm trong dự tính của anh ta, cho nên cũng không có gì kỳ quái.



Trương Mẫn muốn nói gì đó thì bị Tống Dật Hiên trừng một cái, sau đó liền ngậm miệng lại.



Nhìn thấy sự tương tác giữa họ, Lưu Đông cười nói: “Tống tổng thật sự có phúc khi có thể gặp một cô gái xinh đẹp như vậy ở quê chúng tôi.”



“Tôi không phải……”



“Rót trà!”



Trương Mẫn chưa kịp nói xong thì đã bị Tống Dật Hiên ngắt lời.



Lúc này, Trương Mẫn mới hiểu ý tứ trong mắt của Tống Dật Hiên.



Cô ta nhanh chóng rót trà cho Tống Dật Hiên.



Lúc này, Tống Dật Hiên hỏi: “Lưu tổng, anh còn chưa nói điều kiện của mình.”



“Ồ, đúng đúng, chúng ta bàn công việc thôi, mặc dù chúng ta có thể hợp tác, nhưng dù sao thì các người cũng phải cho tôi gặp tổng giám đốc của các người chứ, nếu không thì nếu thật sự xảy ra chuyện thì tôi biết đi tìm ai bây giờ?”



“Tìm tôi là được!”



Tống Dật Hiên ôm đồm hết mọi thứ.



“Như vậy không được đâu, Tống tổng, tôi biết anh rất ngay thẳng, tôi cũng biết Thẩm tổng là bạn tốt của anh, nhưng nếu các người thật sự muốn ký hợp đồng với tôi thì tôi đương nhiên muốn gặp mặt bà chủ của các người. Nếu Thẩm tổng không đến thì chúng ta không thể ký hợp đồng được.”



Ý tứ của Lưu Đông rất rõ ràng.



Tống Dật Hiên không ngờ Lưu Đông lại đưa ra yêu cầu như vậy.



“Thẩm tổng gần đây rất bận rộn, không có thời gian.”



“Tống tổng, nếu thật sự muốn hợp tác thì có bận cũng sẽ đến. Ở đây chúng tôi có đường hàng không, bay chưa đầy một tiếng là có thể tới.”



Ý tứ của Lưu Đông rất rõ ràng, muốn hợp tác, hãy để Thẩm Hạ Lan ký hợp đồng.



Nhìn thấy Tống Dật Hiên vẫn đang giằng co, Trương Mẫn không khỏi thấp giọng nói: “Để tôi nói chuyện với Thẩm tổng, dù sao cô ấy mới có quyền quyết định.”



Tống Dật Hiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới chuyện mình đã gây ra, nói nhỏ: “Cô gọi đi, nhưng đừng nói là tôi đang ở đây, cô nói tôi bị bệnh không tới được.”



Trương Mẫn lập tức chán nản.



“Nói dối không tốt.”



“Ồi chao, cô cứ nói vậy là được, hay là cô không muốn tôi chỉ dạy cho cô?”



Lời nói của Tống Dật Hiên khiến khóe miệng Trương Mẫn co giật.



Anh ta đã chỉ dạy cô cái gì?



Tại sao cô ta không biết gì hết vậy?



Nhưng mà Trương Mẫn vẫn cho Tống Dật Hiên mặt mũi, gật đầu sau đó đi gọi điện thoại.



Thẩm Hạ Lan gọi cho Tống Dật Hiên nhưng không được. Cô đang cảm thấy rất tức giận. Bây giờ Trương Mẫn gửi yêu cầu gọi video, Thẩm Hạ Lan lập tức kết nối.



“Tên khốn Tống Dật Hiên đó ở đâu rồi?”



Thẩm Hạ Lan rất tức giận.



Trương Mẫn ngập ngừng một chút rồi nói: “Anh ta không dám gọi điện thoại cho cô, bảo tôi nói với cô là anh ta đang bệnh.”



“Còn xúi giục cô nói dối tôi, được! Hay lắm! Cô nói cho Tống Dật Hiên là anh ta chết chắc rồi!”



Thẩm Hạ Lan tức giận muốn chết.



Trương Mẫn nhanh chóng nói: “Thẩm tổng, chúng tôi đang gặp một ít khó khăn. Lưu tổng nói muốn cô trực tiếp đến ký hợp đồng, nếu không sẽ không thảo luận hợp đồng nữa.”



Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.



Nếu là trước kia thì Diệp Ân Tuấn sẽ làm thế nào nhỉ?



Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên, nhìn thấy tên người gọi là Bạch Tử Đồng, Thẩm Hạ Lan quơ tay ra hiệu: “Tôi sẽ trả lời cô sau, tôi có một cuộc gọi khác.”



Cô nói xong thì cúp máy.



Đối với cô, không có gì quan trọng hơn chuyện của Diệp Ân Tuấn.



Bây giờ Bạch Tử Đồng gọi đến, có phải tình trạng của Diệp Ân Tuấn có thể cứu được không?



- ---------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom