Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 708-710
CHƯƠNG 708: NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY QUÁ ĐÁNG GHÉT.
“Này, bà không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ, nhưng vẫn hỏi một câu theo chủ nghĩa nhân đạo.
Thím Trương rất yếu ớt, nằm sấp trên bàn một hồi mới thở nổi, nói: “Tôi không sao, chỉ là không còn nhiều thời gian nữa mà thôi.”
“Hôm nay bà kêu tôi tới để làm gì?”
Thẩm Hạ Lan không biết người khác thế nào, nhưng đối với thím Trương. Cô thật sự không muốn lãng phí lòng đồng cảm của mình, cho dù là bà ta đã cứu Diệp Ân Tuấn.
Thím Trương nhìn ánh mắt cảnh giác của Thẩm Hạ Lan, mỉm cười nói: “Cô luôn phòng bị tôi, có phải chỉ khi tôi thật sự chết rồi, thì cô mới buông bỏ sự hận thù đối với tôi không?”
“Tôi không hận bà, nhưng tôi cũng không muốn đồng cảm hay là tha thứ cho bà, dù sao tôi cũng không phải người như vậy, không làm được chuyện bà đã làm hại tôi mà tôi còn đồng cảm với bà. Kết cục của bà hiện tại, tuy không thể nói là khoan khoái lòng người, nhưng cũng thật sự rất khiến tôi hả giận.”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không che giấu thái độ của mình đối với thím Trương.
Trong lòng thím Trương vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ này là con dâu của mình, tuy bà ta luôn không chịu thừa nhận, nhưng vào lúc này, dù sao bà ta cũng là một bà già sắp chết rồi.
“Cô nói đúng, tất cả những gì của tôi hôm nay đều là do tôi tự làm tự chịu, không oán được người khác, nhưng Thẩm Hạ Lan, cô cuối cùng vẫn phải khuất phục tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Không lẽ cô không cảm thấy cổ họng cô luôn nóng rát sao? Muốn biết tại vì sao không?”
Lời của thím Trương lập tức khiến Thẩm Hạ Lan phẫn nộ.
“Qủa nhiên bà vẫn ra tay với tôi.”
“Cứ coi như là đúng đi, người đàn bà lòng dạ cay độc như tôi thì sao có thể không chừa con đường lui cho mình được chứ?
Cho dù tôi phải chết thì tôi cũng phải đạt được tâm nguyện của tôi mới được.”
Thím Trương hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình, khiến cho Thẩm Hạ Lan tức đến muốn đánh người.
“Tôi biết bây giờ cô đang nghĩ gì? Bây giờ cô đánh tôi thì cũng chả nghĩa lý gì, chỉ là khiến tôi chết sớm hơn một chút mà thôi, nếu như tôi thật sự chết rồi, thì cô và Diệp Ân Tuấn cũng phải chôn cùng tôi.”
“Bà nói gì vậy? Đó là con trai ruột của bà!”
Thẩm Hạ Lan không ngờ, bản tính thím Trương có chết cũng không đổi, đến cuối cùng cũng vẫn như vậy.
Cô túm lấy cổ áo của thím Trương, hận không thể một quyền đánh chết người đàn bà này.
Nhưng thím Trương lại hờ hững mà nói: “Con trai ruột? Trong mắt nó có coi tôi là mẹ ruột không? Tôi đã như vậy rồi, mà nó còn nằm ở đó, có thể là chả gặp mặt tôi lần cuối được nữa, cái này cũng gọi là con trai ruột của tôi sao?”
“Đó là do bà tự làm tự chịu. Nếu như không phải bà quá tàn độc thì cũng sẽ không có kết cục như bây giờ.”
Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng thím Trương muốn gì, bây giờ cô chỉ muốn biết Diệp Ân Tuấn thế nào rồi.
“Bà rốt cuộc đã làm gì Ân Tuấn?”
Thím Trương nhìn bộ dạng lo lắng của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên vui vẻ mà cười một cái.
“Đời này tôi làm quá nhiều điều ác, cũng may ông trời đối xử không bạc với con trai tôi, để nó gặp được cô. Cho dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vẫn không rời bỏ nó, đây chính là phúc khí của nó. Tôi cũng không làm gì nó hết, chỉ là cuối cùng có chút yêu cầu nho nhỏ muốn cô thực hiện, cho nên đã hạ chút thuốc với nó. Chỉ cần cô đồng ý yêu cầu của tôi, thì nếu không tôi chết rồi, không ai giải được độc của tôi đâu, cô biết mà.”
“Bỉ ổi! Bà rốt cuộc là muốn làm gì?”
Thẩm Hạ Lan càng nghe thì càng kinh hoàng khiếp sợ.
Thím Trương cười khổ mà nói: “Tôi muốn gặp cháu trai cháu gái tôi.”
“Bà đừng có mơ.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.
Để bà ta tiếp xúc đến Diệp Ân Tuấn là đã bất đắc dĩ lắm rồi, bà ta còn có thể hạ thủ với con trai mình như vậy thì Thẩm Hạ Lan không dám đưa các con đến gặp bà ta đâu.
Càng huống hồ, bà ta có đức hạnh gì mà đòi gặp Minh Triết và Nghê Nghê chứ.
Sự từ chối của Thẩm Hạ Lan nằm trong dự đoán của thím Trương.
Bà ta vươn tay xoắn xoắn tóc của mình, không nhanh không chậm mà nói: “Vậy cô đợi làm hậu sự cho cả tôi và Ân Tuấn đi.”
“Bà…..”
Thẩm Hạ Lan lại lúng túng không biết làm gì trước sự uy hiếp.
Hết cách, ai bảo Diệp Ân Tuấn là điểm yếu của cô chứ?
Cô có thể không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng không thể không quan tâm đến sống chết của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nghiến răng mà trừng thím Trương, nhưng thím Trương lại không chút thoả hiệp nào.
“Tôi phải chết, đó là điều chắc chắn, tôi chỉ muốn gặp cháu trai cháu gái mình mà thôi, chút yêu cầu này mà cô cũng không thể đồng ý với tôi sao? Không phải cô là người lương thiện nhất sao?”
“Sự lương thiện của tôi sẽ không dành cho bà. Càng huống hồ ai biết bà sẽ làm gì bọn nó chứ? Bây giờ bà nhớ ra bọn nó là cháu trai cháu gái của bà rồi sao, trước đây khi bà ra tay với chúng nó thì không chút nhân từ nào cả. Cho nên bà bảo tôi nên làm sao tin được bà đây?”
“Cô có thể không đưa bọn nó đến trước mặt tôi, để tôi video chat với bọn nó một chút cũng được, yêu cầu đơn giản như vậy mà cô cũng không đồng ý sao?”
“Không đồng ý!”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy định đi.
Thím Trương như không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ như vậy, nhất thời nóng lòng muốn kêu Thẩm Hạ Lan lại, nhưng một ngụm máu xộc lên, khiến bà ta sặc mà ho liên tục.
Thẩm Hạ Lan ra khỏi nhà giam, tức đến toàn thân phát run.
Sau khi về khách sạn, thấy sắc mặt cô không tốt, Bạch Tử Đồng vội vàng hỏi: “Sao thế?”
“Thím Trương đó thật quá đáng ghét rồi. Bà ta vậy mà lại ra tay với Ân Tuấn thêm một lần để uy hiếp tôi.”
“Cái gì?”
Bạch Tử Đồng vội vàng nhìn sang Tô Nam.
Tô Nam nhíu mày nói: “Tất cả các đơn thuốc tôi đều đã xem qua rồi, tất cả huyệt vị tôi cũng đã kiểm tra qua, bà ta không có cơ hội ra tay với Diệp Ân Tuấn mà.”
“Bà ta đã hạ độc. Độc của người đàn bà này luôn rất lợi hại, các người đều quên rồi sao? Đáng ghét thật, Ân Tuấn là con trai ruột của bà ta, bây giờ bà ta đã sắp chết rồi mà tại sao lại còn như vậy chứ?”
Thẩm Hạ Lan tức đến chết rồi.
Bạch Tử Đồng vỗ vỗ vai của cô nói: “Khoan đừng nóng, bà ta làm như vậy chắc chắn là có ý đồ khác, bà ta muốn làm gì?”
“Bà ta muốn gặp Minh Triết và Nghê Nghê.”
“Cái gì?”
Tô Nam trực tiếp nhíu mày.
Bạch Tử Đồng thì thấp giọng nói: “Có thể hiểu được. Một người cho dù là trước đây xấu xa đến thế nào, thì đến thời gian cuối cùng, thì đều muốn gặp người thân của mình nhất. Cả đời này bà ta không ở cùng người thân, lại làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, bây giờ sắp chết rồi, muốn gặp con cháu của mình thì cũng là chuyện thường tình.”
“Nhưng bà ta không nên lấy Ân Tuấn và tôi ra uy hiếp tôi đồng ý với bà ta.”
“Hạ Lan, thực ra cô đã thoả hiệp rồi không phải sao? Nếu không thì cô cũng sẽ không tức giận như vậy. Thực ra nghĩ lại, cũng không có tổn thất gì hết, dù sao cũng là cháu ruột của thím Trương.”
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
Phải rồi nhỉ, chuyện này từ khi bắt đầu thì cô đã thua rồi.
Cô không cược được.
Bộ dạng của Diệp Ân Tuấn bây giờ, cô căn bản không cá cược được.
Nhưng mùi vị bị loại người như vậy đe doạ thật sự rất khó chịu.
“Được rồi, nếu đã đưa ra quyết định từ trước rồi thì mau thực hiện đi. Thím Trương đã làm gì Ân Tuấn thì thực sự không ai biết cả, nhưng không ai trong chúng ta dám mạo hiểm chuyện này cả có đúng không? Theo lý mà nói thì bà ta bây giờ sẽ không hạ thủ với Ân Tuấn nữa, nhưng ai có thể thật sự nhìn rõ được lòng người của thím Trương chứ?”
Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới gật đầu, hoả khí cũng nhỏ đi rất nhiều.
“Tôi đi liên lạc với Minh Triết và Nghê Nghê.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đến phòng của mình, khi lấy điện thoại ra gọi video cho Diệp Minh Triết, lòng cô có chút thấp thỏm, không biết nên nói chuyện này cho các con thế nào nữa.
Diệp Diệp Minh Triết bắt máy rất nhanh.
“Mẹ, mẹ còn biết gọi video cho con nữa à? Con còn tưởng mẹ và lão Diệp không nhớ là còn có tụi con nữa chứ.”
Diệp Minh Triết vừa vào là liền trêu chọc Thẩm Hạ Lan.
Nhìn thấy Diệp Minh Triết đang ngồi trên giường bệnh gặm dưa hấu, Diệp Nghê Nghê thì đang ăn bánh tart trứng ở bên cạnh, Diệp Tranh thì đang bóc trái vải cho Diệp Nghê Nghê.
Ba đứa trẻ hoàn toàn không vì sự rời đi của bọn họ mà trở nên không tốt.
“Mẹ, khi nào mẹ về?”
Diệp Nghê Nghê nhồm nhồm đầy một miệng bánh trứng, nhưng vẫn không nỡ bỏ xuống, vừa nhìn Thẩm Hạ Lan vừa hỏi: “Ba đâu? Con nhớ Ba. Ba mẹ hư quá, đi chơi mà không dắt theo con. Con không chơi với ba mẹ nữa đâu.”
Cái miệng nhỏ của bé con chu chu, như là Thẩm Hạ Lan đang nợ cô bé rất nhiều tiền vậy.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười lên.
Cô phát hiện bất kể mình đang ở đâu, trải qua những chuyện gì thì chỉ cần nhìn thấy hai bé con này, tâm trạng của cô đều sẽ vui vẻ lên, bất kỳ khó khăn gì cũng có thể giải quyết.
“Mẹ nhận lỗi với mấy đứa được chưa nè?”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, mi tâm của Diệp Minh Triết liền nhíu lại.
“Mẹ, giọng của mẹ….”
“Không sao.”
Diệp Tranh vội ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ?”
“Tranh à, hại con lo lắng rồi, mẹ rất ổn.”
Lời của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến đôi con ngươi của Diệp Tranh ướt nhoà.
Cậu bé cắn môi dưới không nói gì nữa, khoé miệng của Diệp Minh Triết khẽ nhướng lên, chỉ có Diệp Nghê Nghê là mờ mịt mà nhìn bọn họ, hỏi: “Các anh sao thế? Mẹ, mẹ cảm rồi sao? Sao mà giọng nói kỳ kỳ thế?”
“Ừm, mẹ cảm rồi, qua mấy ngày sẽ khỏi. Không cần lo cho mẹ đâu.”
“Con mới không thèm lo cho mẹ đâu, con muốn gặp ba, ba đâu?”
Diệp Nghê Nghê chu chu cái miệng, đòi gặp Diệp Ân Tuấn.
Đáy lòng Thẩm Hạ Lan lại trở nên khó chịu, nhưng vẫn cười nói: “Ba con đang ngủ, mệt quá rồi, đợi lát nữa video chat với ba có được không?”
“Lần nào cũng nói là ba ngủ, mẹ có phải mẹ không cho con gặp ba không?”
Diệp Nghê Nghê vô cùng không vui.
Trái tim Thẩm Hạ Lan khẽ khựng lại, vội vàng nói: “Sao vậy được? Chỉ là bên này thật sự quá mệt rồi, ba con thật sự đang nghỉ ngơi. Nếu không tin thì cho con coi nè?”
“Hừ, con không nghe, tóm lại là mẹ không cho con gặp ba! Mẹ hư lắm! Con không thích mẹ nữa!”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì quay người lại không quan tâm Thẩm Hạ Lan nữa, như đã thật sự giận rồi.
Đã giấu lâu như vậy rồi, Thẩm Hạ Lan chưa từng cảm thấy vất vả, nhưng bởi vì câu nói này của Thẩm Nghê Nghê mà đầu mũi cô đột nhiên chua chua, cũng không biết tại vì sao mà nước mắt chợt dâng lên, cho dù đã cật lực đè nén, nhưng vẫn bị Diệp Minh Triết và Diệp Tranh nhìn thấy.”
“Mẹ, mẹ đừng buồn, Nghê Nghê còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Diệp Tranh an ủi Thẩm Hạ Lan, đôi con ngươi của Diệp Minh Triết thì khẽ híp lại.
Lần trước hình như mẹ cũng nói ba đang ngủ.
Lão Diệp từ khi nào đã trở nên yếu như vậy rồi?
CHƯƠNG 709: NÓ LÀ CON TRAI!
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Diệp Minh Triết, cô biết chắc chắn cậu nhóc này đang nghi ngờ.
“Minh Triết, mẹ nói chuyện riêng với con được không?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lên tiếng.
Thay vì để con trai đoán già đoán non, tốt hơn hết là cô nên tranh thủ thời gian mà nói rõ mọi chuyện với Diệp Minh Triết, để tránh đứa trẻ này đã đi đứng không tiện mà còn phải nhớ nhung bọn họ.
“Vâng ạ.”
Diệp Minh Triết cầm điện thoại, đi ra ngoài với sự giúp đỡ của y tá.
“Mẹ, có phải lão Diệp đã xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Minh Triết không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề cậu bé muốn hỏi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Ba của con gặp tai nạn, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, có điều đã tìm được phương pháp điều trị.
Con không cần phải lo lắng, không bao lâu sau ba mẹ sẽ có thể quay về với con.”
“Nghiêm trọng không ạ?”
Diệp Minh Triết nhíu mày thật chặt.
“May là không nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là nhẹ. Minh Triết, đừng nói chuyện này với em gái và Diệp Tranh, khả năng chịu đựng của mấy đứa đó…”
“Con biết rồi, hôm nay mẹ gọi video cho con là muốn con chăm sóc bọn họ thật tốt phải không?”
Lời nói của Diệp Minh Triết khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút xót xa.
Cô thật may mắn biết bao khi có được một người con trai như vậy.
“Không, hôm nay mẹ muốn thảo luận với con một chuyện.”
“Mẹ nói đi.”
Thẩm Hạ Lan nói với Diệp Minh Triết về bệnh tình và yêu cầu của thím Trương, nhưng không đề cập đến chuyện thím Trương đã dùng sức khỏe của Diệp Ân Tuấn để uy hiếp cô.
Trong ấn tượng của một đứa trẻ, Thẩm Hạ Lan vẫn không muốn cho cậu bé thấy quá nhiều mặt tối, mặc dù những mặt tối đó là sự thật, nhưng nếu có thể làm phai nhạt bớt đi thì Thẩm Hạ Lan không hy vọng Diệp Minh Triết sẽ ghi nhớ những điều đó.
Diệp Minh Triết im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Thím Trương đó có thể chữa khỏi cho lão Diệp sao?”
“Đúng!”
“Con đến đó!”
Lời nói của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan có chút không biết nên nói gì.
“Minh Triết, con không cần đến đây đâu. Một lát nữa mẹ sẽ gọi video, con với bà ta vẫn có thể gặp mặt nhau mà. Về phần Nghê Nghê, mẹ không muốn con bé gặp bà ta, con cũng biết Nghê Nghê rất đơn thuần mà, mẹ sợ…”
“Con biết, nhưng mà mẹ… con muốn đích thân đến đó, con lo lắng cho lão Diệp. Nếu mẹ muốn con không nói chuyện này với anh trai và em gái thì con có thể đồng ý, nhưng con muốn đến gặp lão Diệp.”
Trong giọng nói của Diệp Minh Triết có chứa một chút van xin.
Thẩm Hạ Lan từ chối thẳng thừng.
“Không được! Chuyện này quá nguy hiểm. Bà ta là một người lòng dạ đầy toan tính, con cũng không phải không biết. Nếu có chuyện gì xảy ra với con, mẹ biết phải làm sao giải thích với ba của con?”
“Nhưng nếu mẹ không đồng ý thì con vẫn lẻn đi đấy.”
“Diệp Minh Triết, con to gan vậy à?”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức nhảy dựng lên.
“Vậy nên mẹ cho con đi đi, như vậy thì mẹ có thể yên tâm một chút, đúng không?”
Diệp Minh Triết bắt đầu làm nũng.
Thẩm Hạ Lan nhìn cậu bé không nói nên lời: “Con muốn chọc mẹ tức điên lên phải không?”
“Làm sao có thể như thế chứ? Mỗi ngày con luôn cầu nguyện mẹ sẽ mãi luôn xinh đẹp như hoa, trẻ mãi không già.”
Thẩm Hạ Lan ngay lập tức phì cười thành tiếng.
“Trẻ mãi không già? Vậy mẹ không phải trở thành yêu quái già luôn rồi sao?”
“Không, cùng lắm là một nữ yêu quái trẻ xinh đẹp.”
Diệp Minh Triết bật cười to.
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
“Minh Triết, mẹ thương lượng với con, gọi video là được rồi nhé?”
“Mẹ, con cũng thương lượng với mẹ, cho con đi thăm lão Diệp, nhé?”
Hai người tính tình giống nhau, ai cũng không muốn nhượng bộ, điều này khiến Thẩm Hạ Lan buồn bực vô cùng.
“Mẹ đau cổ họng rồi.”
“Chân của cục cưng cũng đau rồi. Aiya, thật sự không nên tức giận. Bác sĩ nói gì ấy nhỉ? Nói bây giờ con tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, hơn nữa càng không tốt cho việc hồi phục.”
Diệp Minh Triết bịa ra chuyện vô căn cứ khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên bật cười.
Cô biết bản thân không có cách nào có thể khuyên nhủ được Diệp Minh Triết.
“Được rồi, mẹ đồng ý với con, nhưng con phải nghe lời, không được làm càn biết chưa?”
“Con biết rồi!”
Diệp Minh Triết lập tức vui mừng khi nghe Thẩm Hạ Lan nói đồng ý.
Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Minh Triết đi một mình sẽ gặp chuyện, nên cô nhờ Tô Nam phái người đi bên cạnh Diệp Minh Triết.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy như vậy không phải là cách.
Cô chưa bao giờ có người của riêng mình để sai khiến.
Cho dù là người của nhà họ Diệp hay là người của Ám Dạ thì cũng không trung thành với cô, mà bản thân cô cũng không thoải mái, nhất là sau khi xảy ra chuyện của Dương Tân, cô không có cảm tình đặc biệt với những người này.
Nhưng mà bây giờ cần phải có người của riêng mình để tin tưởng nhờ cậy.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến Trương Mẫn và Tống Dật Hiên.
Nếu Trương Mẫn có thể trở thành trợ thủ đắc lực của cô thì bản thân cô không phải cũng có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều sao?
Có điều Trương Mẫn đang ở Vân Nam, muốn đến cứu gấp vốn dĩ là chuyện không thể.
Thẩm Hạ Lan rối như tơ vò, biết chuyện này không thể trong phút chốc mà giải quyết được, vây nên cô đành tạm thời gác lại.
Khi Diệp Minh Triết đến đã là nửa đêm, Thẩm Hạ Lan vẫn đang nghỉ ngơi.
Tô Nam muốn nói với Thẩm Hạ Lan nhưng Diệp Minh Triết ngăn lại.
“Chú Tô, để mẹ cháu ngủ đi, tối nay cháu sẽ ngủ ở đây.”
Diệp Minh Triết nằm xuống giường của Tô Nam một cách rất tự nhiên.
Tô Nam nhìn Diệp Minh Triết chiếm giường của mình, có chút buồn bực nói: “Cháu ngủ ở đây, vậy chú với vợ chú ngủ đâu?”
“Nếu không thì hai cô chú thuê phòng đi?”
“Tại sao cháu không tự thuê?”
Tô Nam khoanh hai tay trước ngực.
Diệp Minh Triết cười nói: “Cháu còn nhỏ, không thể thuê.”
“Không sao, chú thuê, cháu chỉ cần qua đó ngủ là được.”
“Cháu sợ! Cô Bạch, người ta nhát gan, hơn nữa còn là một đứa trẻ.”
Diệp Minh Triết ôm lấy Bạch Tử Đồng, nũng nịu nói.
Bạch Tử Đồng vội cười lên tiếng: “Được được được, tối nay cô Bạch ngủ với cháu.”
“Cô Bạch là tốt nhất.”
Sắc mặt Tô Nam tối sầm lại.
“Em ngủ với nó? Nó là con trai!”
“Thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ mà!”
Bạch Tử Đồng có chút buồn bực đối với sự ghen tuông của Tô Nam.
“Trẻ nhỏ thì không phải con trai sao? Tên nhóc này sau này có thể là con rể của em, mẹ vợ với con rể ngủ chung ra thể thống gì chứ? Không được!”
Tô Nam vừa nói vừa muốn bế Diệp Minh Triết lên.
Diệp Minh Triết vội vàng bám lên người Bạch Từ Đồng giống như một con bạch tuộc, chơi xấu nói: “Cháu phải nói cho Diệp Thanh biết chú định bán em ấy.”
“Cháu đang nói xằng nói bậy gì vậy?”
“Thì chú nói cháu là con rể của chú mà? Bây giờ không nên sắp đặt hôn sự!”
Diệp Minh Triết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chọc Tô Nam tức đến phát điên.
“Tên ranh con này, hôm nay chú không đánh cháu thì chú…”
Tô Nam tức giận xắn tay áo lên.
Tại sao đứa trẻ này không giống một chút gì với tên đọc sách Diệp Ân Tuấn kia vậy chứ?
Diệp Minh Triết ôm lấy Bạch Tử Đồng không buông.
“Cô Bạch, cháu là bệnh nhân, cô là thiên thần áo trắng, cô sẽ không nhìn cháu bị kẻ xấu ức hiếp chứ?”
Bạch Tử Đồng khóc không ra nước mắt.
Hai người này cứ gặp nhau là lại cấu xé nhau, cô cũng không biết Tô Nam làm sao nữa.
“Được rồi, Tô Nam, chỉ một đêm thôi, anh ráng chịu đêm nay đi. Hơn nữa sức khỏe của Hạ Lan cũng không được tốt lắm, muộn như vậy rồi còn ảnh hưởng cô ấy nghỉ ngơi làm gì? Sáng sớm mai lại nói nhé!”
Nhìn thấy Bạch Tử Đồng bảo vệ Diệp Minh Triết như vậy, Tô Nam không khỏi cảm thấy buồn bực.
“Vậy thì anh ngủ ở đâu?”
“Ghế sô pha!”
Diệp Minh Triết chỉ vào ghế sô pha nói, khi Tô Nam liếc ánh mắt qua thì vội vàng nấp sau lưng Bạch Tử Đồng.
Bạch Tử Đồng dịu dàng xoa đầu cậu bé, nói: “Cháu nhanh đi ngủ đi, muộn rồi, ngày mai phải dậy sớm. Cổ họng của mẹ vẫn cần phải châm cứu.”
“Ai đã chữa khỏi cổ họng cho mẹ cháu vậy ạ?”
Diệp Minh Triết muốn hỏi câu này từ lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Bạch Tử Đồng thì thầm: “Là thím Trương.”
“Ồ.”
Diệp Minh Triết không nói gì, vô cùng phối hợp cởi quần áo rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm ngủ không yên giấc.
Sáng hôm sau khi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy thì nhìn thấy Diệp Minh Triết chống cằm ở trước giường nhìn cô.
“Mẹ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Hạ Lan không thể phân biệt được đây là thực hay mơ.
Cô dụi mắt thật mạnh, sau đó mới tin chắc rằng đây là thật.
“Con đến khi nào thế? Tại sao không bảo mẹ đến đón con?”
“Không cần, chú Tô dẫn con đến. Lúc đến đây đã là nửa đêm rồi, thế nên con ở trong phòng chú Tô một đêm.”
Diệp Minh Triết cười nói, sau đó nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.
“Hây, lão Diệp, con đến rồi nè.”
Diệp Ân Tuấn không trả lời.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi đau lòng.
“Ba con sẽ nghe thấy đó.”
“Ba nghe được, ba với con chính là tâm linh tương thông mà.”
Diệp Minh Triết vẫn cười rất sảng khoái.
Cậu bé mạnh mẽ hơn so với Thẩm Hạ Lan tưởng tượng rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan ôm cậu vào lòng, đau xót nói: “Mẹ xin lỗi, Minh Triết, mẹ khiến con chịu đựng quá nhiều rồi!”
“Không sao đâu, con là người đàn ông của gia đình. Mẹ đừng đau buồn, lão Diệp sẽ không có chuyện gì đâu, con biết coi bói, con đã xem cho lão Diệp rồi, ba sẽ sống lâu trăm tuổi luôn.”
Những lời an ủi của Diệp Minh Triết giống như dòng suối nước nóng đột nhiên tuôn trào trong trái tim gần như khô héo của Thẩm Hạ Lan.
“Cám ơn con trai!”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy cậu bé, siết thật chặt.
Diệp Minh Triết biết Thẩm Hạ Lan không thoải mái, cười nói: “Mẹ, chúng ta đi gặp bà nội Trương đi.”
“Bà nội Trương?”
Thẩm Hạ Lan có chút không kịp phản ứng.
“Đúng vậy, không phải bà nội Trương muốn gặp con sao?”
Lời nói của Diệp Minh Triết lập tức khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra.
Có điều cô không đồng ý với việc Diệp Minh Triết gọi thím Trương là bà nội, nhưng mà cậu bé có cách nghĩ riêng của bản thân, mặc dù không thích nhưng cô cũng không muốn ép buộc Diệp Minh Triết.
“Mẹ nói rồi, con có thể nói chuyện với bà ta qua cuộc gọi video, con không được phép đi. Hơn nữa đó là nơi nào chứ? Làm sao một đứa trẻ có thể đi đến đó được?”
“Mẹ, để chú Tô Nam đi với con, không sao đâu, mẹ đừng lo. Con rất muốn gặp bà, thật đó.”
Diệp Minh Triết chắp hai tay trước ngực cầu xin, dáng vẻ trông rất thành tâm.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Minh Triết đã vội vàng nói: “Nếu bà ấy làm gì con thì con sẽ tiêm cho bà ta một liều thuốc an thần.”
Nói xong, Diệp Minh Triết lấy ra một cây kim tiêm từ trong túi, trong kim tiêm có thuốc.
Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc.
“Con lấy nó ở đâu ra thế?”
“Xin chú Tô đấy, phải luôn chuẩn bị thật kĩ càng.”
Diệp Minh Triết nói như đó là điều hiển nhiên, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim của mình đã sớm trở tay không kịp.
“Diệp Minh Triết, sau này con không được phép làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa nghe không.”
“Lần sau con sẽ không làm vậy nữa đâu, vậy con đi trước nhé, tạm biệt mẹ yêu.”
Diệp Minh Triết nói xong liền nhảy ra khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Lan, chạy ra ngoài.
“Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, vội vàng đứng dậy, nhưng phát hiện bộ đồ ngủ của mình không biết từ khi nào đã bị Diệp Minh Triết cột trên thanh giường, lại còn là nút thắt.
Đứa nhỏ Diệp Minh Triết này!
Thẩm Hạ lan nhanh chóng tháo đồ ngủ ra, khi chạy ra khỏi phòng thì đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Minh Triết đâu nữa?
Cô chợt nhận ra có điều gì đó không hợp lý ở đây.
Chân Diệp Minh Triết không phải đang bị thương sao? Bây giờ đỡ rồi à? Nếu không, làm sao Minh Triết có thể chạy nhanh như vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Thẩm Hạ Lan.
CHƯƠNG 710: ĐÂY LÀ BÀ NỢ MẸ CHÁU
“Bà Diệp, tôi phải đi đây.”
Giọng của Chung Lỗi vang lên phía sau Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan dừng lại, sau đó nhìn Chung Lỗi, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Phía bên Trương Mẫn bạn của cô xảy ra chút chuyện. Đồng nghiệp của tôi không giải quyết được, tôi phải trở về xem thử.”
Lời nói của Chung Lỗi khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan như bị siết chặt lại.
“Trương Mẫn bị làm sao?”
“Tôi cũng không rõ. Đồng nghiệp của tôi nói không rõ ràng, chỉ là nói không ổn lắm, bảo tôi quay về càng sớm càng tốt. Ở chỗ cô đã có chuyên gia chữa trị cho ngài Diệp, tôi sẽ không ở đây lãng phí thời gian nữa, sau này có thời gian thì chúng ta lại liên lạc.”
Chung Lỗi nói cũng không rõ khiến Thẩm Hạ Lan càng lo lắng hơn.
Thực sự là tất cả mọi thứ đổ dồn lại với nhau, khiến cho cô phân thân đến nỗi không còn chút sức lực nào.
“Bác sĩ Chung, cảm ơn anh đã chăm sóc Ân Tuấn những ngày qua, tôi rất biết ơn, lần này quay về, tôi hy vọng anh có thể cố gắng giúp Trương Mẫn. Cô ấy là bạn tốt của tôi. Bây giờ tôi không thể phân thân được, chỉ có thể hy vọng bác sĩ Chung cố gắng hết sức, sau này tôi sẽ không quên anh đâu.”
“Bà Diệp, cô nói nghiêm trọng quá rồi. Mặc dù là tôi hướng về Tử Đồng nhưng tôi sẽ không bỏ mặc bạn của cô, yên tâm đi. Tử Đồng không có ở đây, tôi không thể chào cô ấy rồi, tôi đã đặt chuyến bay sớm nhất, nửa tiếng nữa sẽ cất cánh. Bây giờ, tôi phải tranh thủ thời gian để đi rồi, bà Diệp, mọi người giữ gìn sức khỏe nhé!”
Chung Lỗi gấp gáp bước đi khiến Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ.
Cô vội vàng lấy ra một tấm thẻ, sau đó đưa cho Chung Lỗi.
“Bác sĩ Chung, đây là phí khám bệnh của anh. Dù sao cũng là tấm lòng của tôi, anh nhận lấy đi.”
“Bà Diệp, cô đang làm gì vậy? Làm nhục tôi à? Tôi đến đây vì Tử Đồng, không nghĩ đến việc kiếm tiền. Hơn nữa mối quan hệ giữa người với người quan trọng hơn tiền bạc. Nếu sau này Chung Lỗi tôi cần mọi người giúp đỡ thì giúp tôi một tay là được.”
“Chuyện đó nhất định được thôi!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đồng ý.
Chung Lỗi đã đi rồi, Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn cho Bạch Tử Đồng, sau đó thấy Tô Nam cho người đẩy băng ca qua đón Diệp Ân Tuấn.
“Minh Triết đâu?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện cậu nhóc đó chạy không thấy bóng dáng, không thể không mở miệng hỏi.
“Đi ra ngoài mua đồ với Tử Đồng rồi. Tôi đưa Ân Tuấn qua trước, những người ở trong đó nói hôm nay trạng thái tinh thần của thím Trương không tốt. Tôi muốn bà ấy xem thử sức khỏe của Ân Tuấn khi nào có thể tỉnh lại.”
Nghe thấy những lời Tô Nam nói, Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
“Tôi đi với anh.”
“Cô thay quần áo trước đi đã, tôi ở bên ngoài đợi cô.”
Thẩm Hạ Lan bước vào phòng, Tô Nam cũng cho người người kéo Ân Tuấn ra ngoài.
Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Hạ Lan đến nhà tù với Tô Nam, Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết.
Khi đến cổng nhà tù, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang do dự, thậm chí còn nắm tay Diệp Minh Triết không buông.
Diệp Minh Triết cười nói: “Mẹ, mẹ nên đợi ở bên ngoài đi. Một lát nữa con sẽ ra.”
“Không được!”
Thẩm Hạ Lan thẳng thừng từ chối.
Mặc dù Diệp Minh Triết đang cười, nhưng tính khí không chịu khuất phục của cậu bé giống hệt Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ.”
Mặc dù cậu bé đang làm nũng, nhưng Thẩm Hạ Lan biết Diệp Minh Triết quyết tâm đi vào gặp thím Trương.
Cô không biết tại sao Diệp Minh Triết cứ kiên quyết muốn đi gặp thím Trường đến cùng, giữa bọn họ không có tình cảm gì đặc biệt, lẽ nào là máu mủ tình thâm?
Thẩm Hạ Lan cau mày nhìn Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết cười cười nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng nhất định không chịu lùi bước.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Tô Nam không nhịn được ho khan một tiếng nói: “Được rồi, trước tiên Hạ Lan đợi ở bên ngoài với Ân Tuấn, tôi cùng với Minh Triết đi vào xem thử, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ đưa thằng bé ra ngoài, được không?”
Trước mắt thì đây là cách tốt nhất.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan có chút không tán thành, nhưng Diệp Minh Triết vẫn cười nói: “Được đúng không mẹ?”
“Con phải cẩn thận đấy, người đàn bà đó bụng dạ rất nham hiểm, con đừng để bị bà ta làm cho mê muội.”
Thẩm Hạ Lan biết nói điều này không tốt cho sự trưởng thành của Diệp Minh Triết, nhưng ai có thể hiểu được nỗi lòng của một người mẹ như cô?
“Vâng ạ.”
Diệp Minh Triết trả lời vô cùng dứt khoát.
Nhìn thấy Diệp Minh Triết như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không thể nói thêm gì nữa, buông tay nhìn Diệp Minh Triết và Tô Nam đi vào trong.
Tô Nam không biết tại sao Diệp Minh Triết cứ nhất quyết phải gặp thím Trương, nhưng anh ta cũng không hỏi quá nhiều, cậu nhóc này làm chuyện gì cũng luôn có chính kiến của mình.
Hai người đến phòng tiếp người nhà, thím Trương đã đợi sẵn ở đây.
Khi nhìn thấy Diệp Minh Triết, thím Trương có chút vui mừng.
“Lại cao lên rồi.”
Bà ta cười nói.
Diệp Minh Triết nhìn bà, nghĩ đến chuyện trước đây thím Trương rất hung ác với mình, sau đó nhìn lại thì bà ta bây giờ là một bà già giống như gần đấy xa trời, lông mày của cậu bé khẽ siết lại.
“Nghe mẹ nói bà muốn gặp cháu?”
“Chính xác mà nói thì bà muốn gặp cháu với Nghê Nghê.”
Lời nói của thím Trương khiến Diệp Minh Triết khẽ nhíu mày.
“Nghê Nghê bị bệnh, em ấy không thoải mái, bà có chuyện gì muốn nói thì nói với cháu.”
Dáng vẻ của Diệp Minh Triết trông giống như con trai trưởng trong gia đình.
Thím Trương nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Minh Triết, như thể bà ta đang nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lúc nhỏ.
Đôi mắt bà ta có chút mờ mịt.
“Cháu biết không? Nhìn cháu bây giờ rất giống ba của cháu. Khi còn bé, nó cũng bảo vệ Nam Phương như thế này, có chuyện gì cũng tự mình giải quyết.”
Diệp Minh Triết yên lặng nghe, không có ngắt lời thím Trương.
Thím Trương kể cho Diệp Minh Triết nghe một số chuyện lúc nhỏ của Diệp Ân Tuấn, thậm chí kể cả việc Diệp Ân Tuấn lúc vài tuổi tiểu trong quần không chịu về nhà, trốn ra ngoài đợi mọi người đi hết rồi mới quay về, kết quả là bị cảm lạnh.
“Ba của cháu, trời sinh tính sĩ diện cao, từ nhỏ đã như vậy rồi, không bỏ được, vì vậy khiến cho đường tình cảm của nó đến vô cùng muộn, cũng khiến cho hai mẹ cháu chịu đựng quá nhiều đau khổ, sau này lớn lên cháu đừng có học theo ba cháu. Đôi khi đối mặt với cô gái mình thích thì cháu phải nói ra, đừng cố chấp, có nhiều lúc thể diện không quan trọng lắm đâu.”
Thím Trương nói vô cùng hiền từ.
Diệp Minh Triết gật đầu.
Đây là lần đầu tiên thim Trương thấy Diệp Minh Triết yên lặng và bình thản ở cùng mình như vậy.
Bà ta nhìn Diệp Minh Triết một cách cẩn thận, tuy rằng Diệp Minh Triết giống Diệp Ân Tuấn, nhưng có một số điểm vẫn giống với Thẩm Hạ Lan.
“Bà vẫn nhớ cảnh mẹ của cháu lúc vừa mới gả vào nhà họ Diệp, Minh Triết, đời này của mẹ cháu không dễ dàng gì, sau này cháu phải đối xử với mẹ tốt một chút.”
“Đó là mẹ của cháu, cháu biết phải đối xử tốt với mẹ, rốt cuộc bà muốn nói gì?”
Thím Trương bị câu nói này của Diệp Minh Triết làm cho sững sờ.
Đúng vậy!
Bà ta muốn nói gì?
Bà ta thật ra điều gì cũng muốn nói, chỉ là muốn nói chuyện với cháu trai của mình, thậm chí là đếm số cũng có thể.
Trước đây, bà ta chưa bao giờ cảm thấy mình cần tình cảm gia đình, nhưng bây giờ khi cuộc đời sắp đi đến hồi kết, bà ta mới nhận ra mình không nỡ.
Không nỡ buông bỏ thế giới này, không nỡ buông bỏ con cháu.
Bà ta thấy mình có quá nhiều điều muốn nói với bọn trẻ, thậm chí bà ta còn muốn đưa bọn trẻ đi chơi. Bà là bà của bọn trẻ, nhưng bà chưa bao giờ mua bất cứ thứ gì cho chúng, thậm chí còn chưa từng trò chuyện với chúng.
Sau khi người khác chết đi, có thể sẽ có người đến viếng mộ, nhưng còn bà ta thì sao?
Sau khi bà ta chết, liệu sẽ có ai đến thăm mộ bà ta không?
Có người nào giữ tro cốt của bà ta không?
Thím Trương rất hối hận.
Con người mà, chỉ đến cuối đời mới thấy rằng mọi thứ đã từng coi trọng đều không có ý nghĩa, chỉ có huyết thống mới là điều đáng khát vọng nhất.
Bà ta vươn tay ra muốn xoa đầu Diệp Minh Triết, nhưng Diệp Minh Triết vô thức tránh đi.
Bầu không khí lập tức liền trở nên lúng túng khó xử.
Bà Trương rất muốn cười, nhưng cuối cùng bà ta lại không có cách nào nở nụ cười.
Có những giọt nước mắt trong khóe mắt bà ta, nhưng chúng lại cố chấp không rơi xuống.
Diệp Minh Triết không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy bà ta như thế này.
Dù gì thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi.
“Bà không sao chứ?”
Giọng nói của Diệp Minh Triết rất nhỏ, có chút nghe không rõ.
Thế nhưng chỉ câu này của cậu bé thôi đã khiến nước mắt của thím Trương trào ra.
Hóa ra bà ta cũng cô đơn.
Hóa ra bà ta cũng cần tình yêu.
Ngay cả khi tình yêu này được trao bởi một đứa trẻ bốn tuổi.
“Bà có thể ôm cháu không?”
Yêu cầu của thím Trương ngay lập tức khiến Tô Nam cảnh giác.
Anh ta kéo Diệp Minh Triết ra phía sau lưng, lạnh lùng nói: “Thím Trương. mọi chuyện đã đến mức này rồi, đừng để mọi người hận bà thêm nữa. Minh Triết vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Ta chỉ muốn ôm thằng bé mà thôi, nó là cháu trai của ta.”
Thím Trương nhìn Tô Nam với ánh mắt cầu xin.
Tô Nam không vì thế mà thay đổi.
“Bây giờ bà biết thằng bé là cháu trai của bà rồi ư? Nhưng những chuyện mà bà đã từng làm, có cái nào xứng với cháu của bà không? Thím Trương, đừng trách tôi không hợp tình hợp lý, bà đã làm gì với Ân Tuấn, làm gì với Hạ Lan, vì sao hôm nay bà lại có thể gặp Minh Triết, trong lòng bà không rõ sao?”
“Ta không có hạ độc Ân Tuấn, đó là con ruột của ta. Ta cũng không làm gì Hạ Lan, ta biết Ân Tuấn yêu con bé nhất. Ta sắp chết rồi, ta không muốn con trai ta phải oán hận ta nữa. Nếu ta không nói như vậy, Hạ Lan sẽ không dẫn Minh Triết đến gặp ta. Ta đã cạn kiệt sức lực rồi, sống không được mấy ngày nữa, để ta ôm cháu trai của ta đi, được không?”
Nước mắt thím Trương tuôn rơi như những hạt ngọc trai vỡ vụn.
Bà ta hối hận rồi!
Thực sự hối hận rồi!
Sớm biết cuộc đời của mình ngắn ngủi như vậy thì bà ta sẽ không làm ra nhiều điều tàn nhẫn với con trai và cháu trai của mình như thế.
Bà ta bị ma quỷ mê hoặc thần trí sao?
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, bà ta sao lại có thể ra tay với con của chính mình?
Cho dù là hận thù chồng chất trong lòng thì cũng không nên ra tay với con cháu của mình, đúng không?
Nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì chứ?
Thím Trương biết trên đời này không có thuốc hối hận, bà ta hận chính mình, nhìn Diệp Minh Triết trước mặt, bà ta vô cùng căm hận bản thân.
“Minh Triết, đừng hận bà nội, được không? Bà nội cũng chỉ là bất đắc dĩ. Bà nội biết là bà đã làm sai rồi. Rất nhiều chuyện đã sai ngay từ lúc bắt đầu, nhưng đến lúc này rồi đã không còn có cách nào xoay chuyển lại được. Cháu phải nhớ kĩ, sau này làm gì cũng phải suy nghĩ kĩ càng, ngàn vạn lần đừng bao giờ phạm phải sai lầm của bà, một khi đã phạm phải sai lầm này thì không còn cơ hội quay đầu, không có cách nào cứu vãn lại được, thậm chí đánh mất cả người thân của chính mình, một mình cô độc mà chết đi.”
Thím Trương khóc thương tâm giống như ruột bị đứt từng khúc.
Bà ta cả đời này luôn mạnh mẽ kiên cường, cả một đời không rơi nước mắt, thế mà lúc này bà ta lại yếu đuối như một em bé mỏng manh dễ vỡ.
Diệp Minh Triết ở sau lưng Tô Nam nhìn thấy thím Trương như vậy, trong lòng không khỏi có chút mềm lòng.
“Bà đã chữa lành cổ họng của mẹ cháu sao?”
Cậu bé hỏi một cách yếu ớt.
Thím Trương đột nhiên ngẩng đầu, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là ta nợ mẹ cháu!”
“Cảm ơn bà, cảm ơn bà đã chữa cho mẹ cháu.”
Thím Trương sững sờ trước lời nói của Diệp Minh Triết, sau đó bà ta càng khóc thương tâm hơn.
Bà ta chỉ làm việc vốn dĩ nên làm, nhưng thật không ngờ điều đó lại được cháu trai của mình cảm ơn.
Bà ta đột nhiên cảm thấy mọi tính toán trước đây đều không bằng một câu cảm ơn của Diệp Minh Triết lúc này.
“Minh Triết!”
Thím Trương khóc vô cùng đau khổ, đột nhiên bà ta phát hiện một bàn tay nhỏ trên đầu mình.
“Này, bà không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ, nhưng vẫn hỏi một câu theo chủ nghĩa nhân đạo.
Thím Trương rất yếu ớt, nằm sấp trên bàn một hồi mới thở nổi, nói: “Tôi không sao, chỉ là không còn nhiều thời gian nữa mà thôi.”
“Hôm nay bà kêu tôi tới để làm gì?”
Thẩm Hạ Lan không biết người khác thế nào, nhưng đối với thím Trương. Cô thật sự không muốn lãng phí lòng đồng cảm của mình, cho dù là bà ta đã cứu Diệp Ân Tuấn.
Thím Trương nhìn ánh mắt cảnh giác của Thẩm Hạ Lan, mỉm cười nói: “Cô luôn phòng bị tôi, có phải chỉ khi tôi thật sự chết rồi, thì cô mới buông bỏ sự hận thù đối với tôi không?”
“Tôi không hận bà, nhưng tôi cũng không muốn đồng cảm hay là tha thứ cho bà, dù sao tôi cũng không phải người như vậy, không làm được chuyện bà đã làm hại tôi mà tôi còn đồng cảm với bà. Kết cục của bà hiện tại, tuy không thể nói là khoan khoái lòng người, nhưng cũng thật sự rất khiến tôi hả giận.”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không che giấu thái độ của mình đối với thím Trương.
Trong lòng thím Trương vô cùng khó chịu.
Người phụ nữ này là con dâu của mình, tuy bà ta luôn không chịu thừa nhận, nhưng vào lúc này, dù sao bà ta cũng là một bà già sắp chết rồi.
“Cô nói đúng, tất cả những gì của tôi hôm nay đều là do tôi tự làm tự chịu, không oán được người khác, nhưng Thẩm Hạ Lan, cô cuối cùng vẫn phải khuất phục tôi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Không lẽ cô không cảm thấy cổ họng cô luôn nóng rát sao? Muốn biết tại vì sao không?”
Lời của thím Trương lập tức khiến Thẩm Hạ Lan phẫn nộ.
“Qủa nhiên bà vẫn ra tay với tôi.”
“Cứ coi như là đúng đi, người đàn bà lòng dạ cay độc như tôi thì sao có thể không chừa con đường lui cho mình được chứ?
Cho dù tôi phải chết thì tôi cũng phải đạt được tâm nguyện của tôi mới được.”
Thím Trương hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình, khiến cho Thẩm Hạ Lan tức đến muốn đánh người.
“Tôi biết bây giờ cô đang nghĩ gì? Bây giờ cô đánh tôi thì cũng chả nghĩa lý gì, chỉ là khiến tôi chết sớm hơn một chút mà thôi, nếu như tôi thật sự chết rồi, thì cô và Diệp Ân Tuấn cũng phải chôn cùng tôi.”
“Bà nói gì vậy? Đó là con trai ruột của bà!”
Thẩm Hạ Lan không ngờ, bản tính thím Trương có chết cũng không đổi, đến cuối cùng cũng vẫn như vậy.
Cô túm lấy cổ áo của thím Trương, hận không thể một quyền đánh chết người đàn bà này.
Nhưng thím Trương lại hờ hững mà nói: “Con trai ruột? Trong mắt nó có coi tôi là mẹ ruột không? Tôi đã như vậy rồi, mà nó còn nằm ở đó, có thể là chả gặp mặt tôi lần cuối được nữa, cái này cũng gọi là con trai ruột của tôi sao?”
“Đó là do bà tự làm tự chịu. Nếu như không phải bà quá tàn độc thì cũng sẽ không có kết cục như bây giờ.”
Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng thím Trương muốn gì, bây giờ cô chỉ muốn biết Diệp Ân Tuấn thế nào rồi.
“Bà rốt cuộc đã làm gì Ân Tuấn?”
Thím Trương nhìn bộ dạng lo lắng của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên vui vẻ mà cười một cái.
“Đời này tôi làm quá nhiều điều ác, cũng may ông trời đối xử không bạc với con trai tôi, để nó gặp được cô. Cho dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vẫn không rời bỏ nó, đây chính là phúc khí của nó. Tôi cũng không làm gì nó hết, chỉ là cuối cùng có chút yêu cầu nho nhỏ muốn cô thực hiện, cho nên đã hạ chút thuốc với nó. Chỉ cần cô đồng ý yêu cầu của tôi, thì nếu không tôi chết rồi, không ai giải được độc của tôi đâu, cô biết mà.”
“Bỉ ổi! Bà rốt cuộc là muốn làm gì?”
Thẩm Hạ Lan càng nghe thì càng kinh hoàng khiếp sợ.
Thím Trương cười khổ mà nói: “Tôi muốn gặp cháu trai cháu gái tôi.”
“Bà đừng có mơ.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.
Để bà ta tiếp xúc đến Diệp Ân Tuấn là đã bất đắc dĩ lắm rồi, bà ta còn có thể hạ thủ với con trai mình như vậy thì Thẩm Hạ Lan không dám đưa các con đến gặp bà ta đâu.
Càng huống hồ, bà ta có đức hạnh gì mà đòi gặp Minh Triết và Nghê Nghê chứ.
Sự từ chối của Thẩm Hạ Lan nằm trong dự đoán của thím Trương.
Bà ta vươn tay xoắn xoắn tóc của mình, không nhanh không chậm mà nói: “Vậy cô đợi làm hậu sự cho cả tôi và Ân Tuấn đi.”
“Bà…..”
Thẩm Hạ Lan lại lúng túng không biết làm gì trước sự uy hiếp.
Hết cách, ai bảo Diệp Ân Tuấn là điểm yếu của cô chứ?
Cô có thể không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng không thể không quan tâm đến sống chết của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan nghiến răng mà trừng thím Trương, nhưng thím Trương lại không chút thoả hiệp nào.
“Tôi phải chết, đó là điều chắc chắn, tôi chỉ muốn gặp cháu trai cháu gái mình mà thôi, chút yêu cầu này mà cô cũng không thể đồng ý với tôi sao? Không phải cô là người lương thiện nhất sao?”
“Sự lương thiện của tôi sẽ không dành cho bà. Càng huống hồ ai biết bà sẽ làm gì bọn nó chứ? Bây giờ bà nhớ ra bọn nó là cháu trai cháu gái của bà rồi sao, trước đây khi bà ra tay với chúng nó thì không chút nhân từ nào cả. Cho nên bà bảo tôi nên làm sao tin được bà đây?”
“Cô có thể không đưa bọn nó đến trước mặt tôi, để tôi video chat với bọn nó một chút cũng được, yêu cầu đơn giản như vậy mà cô cũng không đồng ý sao?”
“Không đồng ý!”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy định đi.
Thím Trương như không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ như vậy, nhất thời nóng lòng muốn kêu Thẩm Hạ Lan lại, nhưng một ngụm máu xộc lên, khiến bà ta sặc mà ho liên tục.
Thẩm Hạ Lan ra khỏi nhà giam, tức đến toàn thân phát run.
Sau khi về khách sạn, thấy sắc mặt cô không tốt, Bạch Tử Đồng vội vàng hỏi: “Sao thế?”
“Thím Trương đó thật quá đáng ghét rồi. Bà ta vậy mà lại ra tay với Ân Tuấn thêm một lần để uy hiếp tôi.”
“Cái gì?”
Bạch Tử Đồng vội vàng nhìn sang Tô Nam.
Tô Nam nhíu mày nói: “Tất cả các đơn thuốc tôi đều đã xem qua rồi, tất cả huyệt vị tôi cũng đã kiểm tra qua, bà ta không có cơ hội ra tay với Diệp Ân Tuấn mà.”
“Bà ta đã hạ độc. Độc của người đàn bà này luôn rất lợi hại, các người đều quên rồi sao? Đáng ghét thật, Ân Tuấn là con trai ruột của bà ta, bây giờ bà ta đã sắp chết rồi mà tại sao lại còn như vậy chứ?”
Thẩm Hạ Lan tức đến chết rồi.
Bạch Tử Đồng vỗ vỗ vai của cô nói: “Khoan đừng nóng, bà ta làm như vậy chắc chắn là có ý đồ khác, bà ta muốn làm gì?”
“Bà ta muốn gặp Minh Triết và Nghê Nghê.”
“Cái gì?”
Tô Nam trực tiếp nhíu mày.
Bạch Tử Đồng thì thấp giọng nói: “Có thể hiểu được. Một người cho dù là trước đây xấu xa đến thế nào, thì đến thời gian cuối cùng, thì đều muốn gặp người thân của mình nhất. Cả đời này bà ta không ở cùng người thân, lại làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, bây giờ sắp chết rồi, muốn gặp con cháu của mình thì cũng là chuyện thường tình.”
“Nhưng bà ta không nên lấy Ân Tuấn và tôi ra uy hiếp tôi đồng ý với bà ta.”
“Hạ Lan, thực ra cô đã thoả hiệp rồi không phải sao? Nếu không thì cô cũng sẽ không tức giận như vậy. Thực ra nghĩ lại, cũng không có tổn thất gì hết, dù sao cũng là cháu ruột của thím Trương.”
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
Phải rồi nhỉ, chuyện này từ khi bắt đầu thì cô đã thua rồi.
Cô không cược được.
Bộ dạng của Diệp Ân Tuấn bây giờ, cô căn bản không cá cược được.
Nhưng mùi vị bị loại người như vậy đe doạ thật sự rất khó chịu.
“Được rồi, nếu đã đưa ra quyết định từ trước rồi thì mau thực hiện đi. Thím Trương đã làm gì Ân Tuấn thì thực sự không ai biết cả, nhưng không ai trong chúng ta dám mạo hiểm chuyện này cả có đúng không? Theo lý mà nói thì bà ta bây giờ sẽ không hạ thủ với Ân Tuấn nữa, nhưng ai có thể thật sự nhìn rõ được lòng người của thím Trương chứ?”
Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới gật đầu, hoả khí cũng nhỏ đi rất nhiều.
“Tôi đi liên lạc với Minh Triết và Nghê Nghê.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đến phòng của mình, khi lấy điện thoại ra gọi video cho Diệp Minh Triết, lòng cô có chút thấp thỏm, không biết nên nói chuyện này cho các con thế nào nữa.
Diệp Diệp Minh Triết bắt máy rất nhanh.
“Mẹ, mẹ còn biết gọi video cho con nữa à? Con còn tưởng mẹ và lão Diệp không nhớ là còn có tụi con nữa chứ.”
Diệp Minh Triết vừa vào là liền trêu chọc Thẩm Hạ Lan.
Nhìn thấy Diệp Minh Triết đang ngồi trên giường bệnh gặm dưa hấu, Diệp Nghê Nghê thì đang ăn bánh tart trứng ở bên cạnh, Diệp Tranh thì đang bóc trái vải cho Diệp Nghê Nghê.
Ba đứa trẻ hoàn toàn không vì sự rời đi của bọn họ mà trở nên không tốt.
“Mẹ, khi nào mẹ về?”
Diệp Nghê Nghê nhồm nhồm đầy một miệng bánh trứng, nhưng vẫn không nỡ bỏ xuống, vừa nhìn Thẩm Hạ Lan vừa hỏi: “Ba đâu? Con nhớ Ba. Ba mẹ hư quá, đi chơi mà không dắt theo con. Con không chơi với ba mẹ nữa đâu.”
Cái miệng nhỏ của bé con chu chu, như là Thẩm Hạ Lan đang nợ cô bé rất nhiều tiền vậy.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười lên.
Cô phát hiện bất kể mình đang ở đâu, trải qua những chuyện gì thì chỉ cần nhìn thấy hai bé con này, tâm trạng của cô đều sẽ vui vẻ lên, bất kỳ khó khăn gì cũng có thể giải quyết.
“Mẹ nhận lỗi với mấy đứa được chưa nè?”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, mi tâm của Diệp Minh Triết liền nhíu lại.
“Mẹ, giọng của mẹ….”
“Không sao.”
Diệp Tranh vội ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ?”
“Tranh à, hại con lo lắng rồi, mẹ rất ổn.”
Lời của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến đôi con ngươi của Diệp Tranh ướt nhoà.
Cậu bé cắn môi dưới không nói gì nữa, khoé miệng của Diệp Minh Triết khẽ nhướng lên, chỉ có Diệp Nghê Nghê là mờ mịt mà nhìn bọn họ, hỏi: “Các anh sao thế? Mẹ, mẹ cảm rồi sao? Sao mà giọng nói kỳ kỳ thế?”
“Ừm, mẹ cảm rồi, qua mấy ngày sẽ khỏi. Không cần lo cho mẹ đâu.”
“Con mới không thèm lo cho mẹ đâu, con muốn gặp ba, ba đâu?”
Diệp Nghê Nghê chu chu cái miệng, đòi gặp Diệp Ân Tuấn.
Đáy lòng Thẩm Hạ Lan lại trở nên khó chịu, nhưng vẫn cười nói: “Ba con đang ngủ, mệt quá rồi, đợi lát nữa video chat với ba có được không?”
“Lần nào cũng nói là ba ngủ, mẹ có phải mẹ không cho con gặp ba không?”
Diệp Nghê Nghê vô cùng không vui.
Trái tim Thẩm Hạ Lan khẽ khựng lại, vội vàng nói: “Sao vậy được? Chỉ là bên này thật sự quá mệt rồi, ba con thật sự đang nghỉ ngơi. Nếu không tin thì cho con coi nè?”
“Hừ, con không nghe, tóm lại là mẹ không cho con gặp ba! Mẹ hư lắm! Con không thích mẹ nữa!”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì quay người lại không quan tâm Thẩm Hạ Lan nữa, như đã thật sự giận rồi.
Đã giấu lâu như vậy rồi, Thẩm Hạ Lan chưa từng cảm thấy vất vả, nhưng bởi vì câu nói này của Thẩm Nghê Nghê mà đầu mũi cô đột nhiên chua chua, cũng không biết tại vì sao mà nước mắt chợt dâng lên, cho dù đã cật lực đè nén, nhưng vẫn bị Diệp Minh Triết và Diệp Tranh nhìn thấy.”
“Mẹ, mẹ đừng buồn, Nghê Nghê còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Diệp Tranh an ủi Thẩm Hạ Lan, đôi con ngươi của Diệp Minh Triết thì khẽ híp lại.
Lần trước hình như mẹ cũng nói ba đang ngủ.
Lão Diệp từ khi nào đã trở nên yếu như vậy rồi?
CHƯƠNG 709: NÓ LÀ CON TRAI!
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Diệp Minh Triết, cô biết chắc chắn cậu nhóc này đang nghi ngờ.
“Minh Triết, mẹ nói chuyện riêng với con được không?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lên tiếng.
Thay vì để con trai đoán già đoán non, tốt hơn hết là cô nên tranh thủ thời gian mà nói rõ mọi chuyện với Diệp Minh Triết, để tránh đứa trẻ này đã đi đứng không tiện mà còn phải nhớ nhung bọn họ.
“Vâng ạ.”
Diệp Minh Triết cầm điện thoại, đi ra ngoài với sự giúp đỡ của y tá.
“Mẹ, có phải lão Diệp đã xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Minh Triết không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề cậu bé muốn hỏi.
Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Ba của con gặp tai nạn, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, có điều đã tìm được phương pháp điều trị.
Con không cần phải lo lắng, không bao lâu sau ba mẹ sẽ có thể quay về với con.”
“Nghiêm trọng không ạ?”
Diệp Minh Triết nhíu mày thật chặt.
“May là không nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là nhẹ. Minh Triết, đừng nói chuyện này với em gái và Diệp Tranh, khả năng chịu đựng của mấy đứa đó…”
“Con biết rồi, hôm nay mẹ gọi video cho con là muốn con chăm sóc bọn họ thật tốt phải không?”
Lời nói của Diệp Minh Triết khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút xót xa.
Cô thật may mắn biết bao khi có được một người con trai như vậy.
“Không, hôm nay mẹ muốn thảo luận với con một chuyện.”
“Mẹ nói đi.”
Thẩm Hạ Lan nói với Diệp Minh Triết về bệnh tình và yêu cầu của thím Trương, nhưng không đề cập đến chuyện thím Trương đã dùng sức khỏe của Diệp Ân Tuấn để uy hiếp cô.
Trong ấn tượng của một đứa trẻ, Thẩm Hạ Lan vẫn không muốn cho cậu bé thấy quá nhiều mặt tối, mặc dù những mặt tối đó là sự thật, nhưng nếu có thể làm phai nhạt bớt đi thì Thẩm Hạ Lan không hy vọng Diệp Minh Triết sẽ ghi nhớ những điều đó.
Diệp Minh Triết im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Thím Trương đó có thể chữa khỏi cho lão Diệp sao?”
“Đúng!”
“Con đến đó!”
Lời nói của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan có chút không biết nên nói gì.
“Minh Triết, con không cần đến đây đâu. Một lát nữa mẹ sẽ gọi video, con với bà ta vẫn có thể gặp mặt nhau mà. Về phần Nghê Nghê, mẹ không muốn con bé gặp bà ta, con cũng biết Nghê Nghê rất đơn thuần mà, mẹ sợ…”
“Con biết, nhưng mà mẹ… con muốn đích thân đến đó, con lo lắng cho lão Diệp. Nếu mẹ muốn con không nói chuyện này với anh trai và em gái thì con có thể đồng ý, nhưng con muốn đến gặp lão Diệp.”
Trong giọng nói của Diệp Minh Triết có chứa một chút van xin.
Thẩm Hạ Lan từ chối thẳng thừng.
“Không được! Chuyện này quá nguy hiểm. Bà ta là một người lòng dạ đầy toan tính, con cũng không phải không biết. Nếu có chuyện gì xảy ra với con, mẹ biết phải làm sao giải thích với ba của con?”
“Nhưng nếu mẹ không đồng ý thì con vẫn lẻn đi đấy.”
“Diệp Minh Triết, con to gan vậy à?”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức nhảy dựng lên.
“Vậy nên mẹ cho con đi đi, như vậy thì mẹ có thể yên tâm một chút, đúng không?”
Diệp Minh Triết bắt đầu làm nũng.
Thẩm Hạ Lan nhìn cậu bé không nói nên lời: “Con muốn chọc mẹ tức điên lên phải không?”
“Làm sao có thể như thế chứ? Mỗi ngày con luôn cầu nguyện mẹ sẽ mãi luôn xinh đẹp như hoa, trẻ mãi không già.”
Thẩm Hạ Lan ngay lập tức phì cười thành tiếng.
“Trẻ mãi không già? Vậy mẹ không phải trở thành yêu quái già luôn rồi sao?”
“Không, cùng lắm là một nữ yêu quái trẻ xinh đẹp.”
Diệp Minh Triết bật cười to.
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đã tốt hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
“Minh Triết, mẹ thương lượng với con, gọi video là được rồi nhé?”
“Mẹ, con cũng thương lượng với mẹ, cho con đi thăm lão Diệp, nhé?”
Hai người tính tình giống nhau, ai cũng không muốn nhượng bộ, điều này khiến Thẩm Hạ Lan buồn bực vô cùng.
“Mẹ đau cổ họng rồi.”
“Chân của cục cưng cũng đau rồi. Aiya, thật sự không nên tức giận. Bác sĩ nói gì ấy nhỉ? Nói bây giờ con tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, hơn nữa càng không tốt cho việc hồi phục.”
Diệp Minh Triết bịa ra chuyện vô căn cứ khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên bật cười.
Cô biết bản thân không có cách nào có thể khuyên nhủ được Diệp Minh Triết.
“Được rồi, mẹ đồng ý với con, nhưng con phải nghe lời, không được làm càn biết chưa?”
“Con biết rồi!”
Diệp Minh Triết lập tức vui mừng khi nghe Thẩm Hạ Lan nói đồng ý.
Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Minh Triết đi một mình sẽ gặp chuyện, nên cô nhờ Tô Nam phái người đi bên cạnh Diệp Minh Triết.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy như vậy không phải là cách.
Cô chưa bao giờ có người của riêng mình để sai khiến.
Cho dù là người của nhà họ Diệp hay là người của Ám Dạ thì cũng không trung thành với cô, mà bản thân cô cũng không thoải mái, nhất là sau khi xảy ra chuyện của Dương Tân, cô không có cảm tình đặc biệt với những người này.
Nhưng mà bây giờ cần phải có người của riêng mình để tin tưởng nhờ cậy.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến Trương Mẫn và Tống Dật Hiên.
Nếu Trương Mẫn có thể trở thành trợ thủ đắc lực của cô thì bản thân cô không phải cũng có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều sao?
Có điều Trương Mẫn đang ở Vân Nam, muốn đến cứu gấp vốn dĩ là chuyện không thể.
Thẩm Hạ Lan rối như tơ vò, biết chuyện này không thể trong phút chốc mà giải quyết được, vây nên cô đành tạm thời gác lại.
Khi Diệp Minh Triết đến đã là nửa đêm, Thẩm Hạ Lan vẫn đang nghỉ ngơi.
Tô Nam muốn nói với Thẩm Hạ Lan nhưng Diệp Minh Triết ngăn lại.
“Chú Tô, để mẹ cháu ngủ đi, tối nay cháu sẽ ngủ ở đây.”
Diệp Minh Triết nằm xuống giường của Tô Nam một cách rất tự nhiên.
Tô Nam nhìn Diệp Minh Triết chiếm giường của mình, có chút buồn bực nói: “Cháu ngủ ở đây, vậy chú với vợ chú ngủ đâu?”
“Nếu không thì hai cô chú thuê phòng đi?”
“Tại sao cháu không tự thuê?”
Tô Nam khoanh hai tay trước ngực.
Diệp Minh Triết cười nói: “Cháu còn nhỏ, không thể thuê.”
“Không sao, chú thuê, cháu chỉ cần qua đó ngủ là được.”
“Cháu sợ! Cô Bạch, người ta nhát gan, hơn nữa còn là một đứa trẻ.”
Diệp Minh Triết ôm lấy Bạch Tử Đồng, nũng nịu nói.
Bạch Tử Đồng vội cười lên tiếng: “Được được được, tối nay cô Bạch ngủ với cháu.”
“Cô Bạch là tốt nhất.”
Sắc mặt Tô Nam tối sầm lại.
“Em ngủ với nó? Nó là con trai!”
“Thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ mà!”
Bạch Tử Đồng có chút buồn bực đối với sự ghen tuông của Tô Nam.
“Trẻ nhỏ thì không phải con trai sao? Tên nhóc này sau này có thể là con rể của em, mẹ vợ với con rể ngủ chung ra thể thống gì chứ? Không được!”
Tô Nam vừa nói vừa muốn bế Diệp Minh Triết lên.
Diệp Minh Triết vội vàng bám lên người Bạch Từ Đồng giống như một con bạch tuộc, chơi xấu nói: “Cháu phải nói cho Diệp Thanh biết chú định bán em ấy.”
“Cháu đang nói xằng nói bậy gì vậy?”
“Thì chú nói cháu là con rể của chú mà? Bây giờ không nên sắp đặt hôn sự!”
Diệp Minh Triết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chọc Tô Nam tức đến phát điên.
“Tên ranh con này, hôm nay chú không đánh cháu thì chú…”
Tô Nam tức giận xắn tay áo lên.
Tại sao đứa trẻ này không giống một chút gì với tên đọc sách Diệp Ân Tuấn kia vậy chứ?
Diệp Minh Triết ôm lấy Bạch Tử Đồng không buông.
“Cô Bạch, cháu là bệnh nhân, cô là thiên thần áo trắng, cô sẽ không nhìn cháu bị kẻ xấu ức hiếp chứ?”
Bạch Tử Đồng khóc không ra nước mắt.
Hai người này cứ gặp nhau là lại cấu xé nhau, cô cũng không biết Tô Nam làm sao nữa.
“Được rồi, Tô Nam, chỉ một đêm thôi, anh ráng chịu đêm nay đi. Hơn nữa sức khỏe của Hạ Lan cũng không được tốt lắm, muộn như vậy rồi còn ảnh hưởng cô ấy nghỉ ngơi làm gì? Sáng sớm mai lại nói nhé!”
Nhìn thấy Bạch Tử Đồng bảo vệ Diệp Minh Triết như vậy, Tô Nam không khỏi cảm thấy buồn bực.
“Vậy thì anh ngủ ở đâu?”
“Ghế sô pha!”
Diệp Minh Triết chỉ vào ghế sô pha nói, khi Tô Nam liếc ánh mắt qua thì vội vàng nấp sau lưng Bạch Tử Đồng.
Bạch Tử Đồng dịu dàng xoa đầu cậu bé, nói: “Cháu nhanh đi ngủ đi, muộn rồi, ngày mai phải dậy sớm. Cổ họng của mẹ vẫn cần phải châm cứu.”
“Ai đã chữa khỏi cổ họng cho mẹ cháu vậy ạ?”
Diệp Minh Triết muốn hỏi câu này từ lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Bạch Tử Đồng thì thầm: “Là thím Trương.”
“Ồ.”
Diệp Minh Triết không nói gì, vô cùng phối hợp cởi quần áo rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm ngủ không yên giấc.
Sáng hôm sau khi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy thì nhìn thấy Diệp Minh Triết chống cằm ở trước giường nhìn cô.
“Mẹ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Hạ Lan không thể phân biệt được đây là thực hay mơ.
Cô dụi mắt thật mạnh, sau đó mới tin chắc rằng đây là thật.
“Con đến khi nào thế? Tại sao không bảo mẹ đến đón con?”
“Không cần, chú Tô dẫn con đến. Lúc đến đây đã là nửa đêm rồi, thế nên con ở trong phòng chú Tô một đêm.”
Diệp Minh Triết cười nói, sau đó nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.
“Hây, lão Diệp, con đến rồi nè.”
Diệp Ân Tuấn không trả lời.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi đau lòng.
“Ba con sẽ nghe thấy đó.”
“Ba nghe được, ba với con chính là tâm linh tương thông mà.”
Diệp Minh Triết vẫn cười rất sảng khoái.
Cậu bé mạnh mẽ hơn so với Thẩm Hạ Lan tưởng tượng rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan ôm cậu vào lòng, đau xót nói: “Mẹ xin lỗi, Minh Triết, mẹ khiến con chịu đựng quá nhiều rồi!”
“Không sao đâu, con là người đàn ông của gia đình. Mẹ đừng đau buồn, lão Diệp sẽ không có chuyện gì đâu, con biết coi bói, con đã xem cho lão Diệp rồi, ba sẽ sống lâu trăm tuổi luôn.”
Những lời an ủi của Diệp Minh Triết giống như dòng suối nước nóng đột nhiên tuôn trào trong trái tim gần như khô héo của Thẩm Hạ Lan.
“Cám ơn con trai!”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy cậu bé, siết thật chặt.
Diệp Minh Triết biết Thẩm Hạ Lan không thoải mái, cười nói: “Mẹ, chúng ta đi gặp bà nội Trương đi.”
“Bà nội Trương?”
Thẩm Hạ Lan có chút không kịp phản ứng.
“Đúng vậy, không phải bà nội Trương muốn gặp con sao?”
Lời nói của Diệp Minh Triết lập tức khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra.
Có điều cô không đồng ý với việc Diệp Minh Triết gọi thím Trương là bà nội, nhưng mà cậu bé có cách nghĩ riêng của bản thân, mặc dù không thích nhưng cô cũng không muốn ép buộc Diệp Minh Triết.
“Mẹ nói rồi, con có thể nói chuyện với bà ta qua cuộc gọi video, con không được phép đi. Hơn nữa đó là nơi nào chứ? Làm sao một đứa trẻ có thể đi đến đó được?”
“Mẹ, để chú Tô Nam đi với con, không sao đâu, mẹ đừng lo. Con rất muốn gặp bà, thật đó.”
Diệp Minh Triết chắp hai tay trước ngực cầu xin, dáng vẻ trông rất thành tâm.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Minh Triết đã vội vàng nói: “Nếu bà ấy làm gì con thì con sẽ tiêm cho bà ta một liều thuốc an thần.”
Nói xong, Diệp Minh Triết lấy ra một cây kim tiêm từ trong túi, trong kim tiêm có thuốc.
Thẩm Hạ Lan vô cùng kinh ngạc.
“Con lấy nó ở đâu ra thế?”
“Xin chú Tô đấy, phải luôn chuẩn bị thật kĩ càng.”
Diệp Minh Triết nói như đó là điều hiển nhiên, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim của mình đã sớm trở tay không kịp.
“Diệp Minh Triết, sau này con không được phép làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa nghe không.”
“Lần sau con sẽ không làm vậy nữa đâu, vậy con đi trước nhé, tạm biệt mẹ yêu.”
Diệp Minh Triết nói xong liền nhảy ra khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Lan, chạy ra ngoài.
“Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, vội vàng đứng dậy, nhưng phát hiện bộ đồ ngủ của mình không biết từ khi nào đã bị Diệp Minh Triết cột trên thanh giường, lại còn là nút thắt.
Đứa nhỏ Diệp Minh Triết này!
Thẩm Hạ lan nhanh chóng tháo đồ ngủ ra, khi chạy ra khỏi phòng thì đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Minh Triết đâu nữa?
Cô chợt nhận ra có điều gì đó không hợp lý ở đây.
Chân Diệp Minh Triết không phải đang bị thương sao? Bây giờ đỡ rồi à? Nếu không, làm sao Minh Triết có thể chạy nhanh như vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Thẩm Hạ Lan.
CHƯƠNG 710: ĐÂY LÀ BÀ NỢ MẸ CHÁU
“Bà Diệp, tôi phải đi đây.”
Giọng của Chung Lỗi vang lên phía sau Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan dừng lại, sau đó nhìn Chung Lỗi, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Phía bên Trương Mẫn bạn của cô xảy ra chút chuyện. Đồng nghiệp của tôi không giải quyết được, tôi phải trở về xem thử.”
Lời nói của Chung Lỗi khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan như bị siết chặt lại.
“Trương Mẫn bị làm sao?”
“Tôi cũng không rõ. Đồng nghiệp của tôi nói không rõ ràng, chỉ là nói không ổn lắm, bảo tôi quay về càng sớm càng tốt. Ở chỗ cô đã có chuyên gia chữa trị cho ngài Diệp, tôi sẽ không ở đây lãng phí thời gian nữa, sau này có thời gian thì chúng ta lại liên lạc.”
Chung Lỗi nói cũng không rõ khiến Thẩm Hạ Lan càng lo lắng hơn.
Thực sự là tất cả mọi thứ đổ dồn lại với nhau, khiến cho cô phân thân đến nỗi không còn chút sức lực nào.
“Bác sĩ Chung, cảm ơn anh đã chăm sóc Ân Tuấn những ngày qua, tôi rất biết ơn, lần này quay về, tôi hy vọng anh có thể cố gắng giúp Trương Mẫn. Cô ấy là bạn tốt của tôi. Bây giờ tôi không thể phân thân được, chỉ có thể hy vọng bác sĩ Chung cố gắng hết sức, sau này tôi sẽ không quên anh đâu.”
“Bà Diệp, cô nói nghiêm trọng quá rồi. Mặc dù là tôi hướng về Tử Đồng nhưng tôi sẽ không bỏ mặc bạn của cô, yên tâm đi. Tử Đồng không có ở đây, tôi không thể chào cô ấy rồi, tôi đã đặt chuyến bay sớm nhất, nửa tiếng nữa sẽ cất cánh. Bây giờ, tôi phải tranh thủ thời gian để đi rồi, bà Diệp, mọi người giữ gìn sức khỏe nhé!”
Chung Lỗi gấp gáp bước đi khiến Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ.
Cô vội vàng lấy ra một tấm thẻ, sau đó đưa cho Chung Lỗi.
“Bác sĩ Chung, đây là phí khám bệnh của anh. Dù sao cũng là tấm lòng của tôi, anh nhận lấy đi.”
“Bà Diệp, cô đang làm gì vậy? Làm nhục tôi à? Tôi đến đây vì Tử Đồng, không nghĩ đến việc kiếm tiền. Hơn nữa mối quan hệ giữa người với người quan trọng hơn tiền bạc. Nếu sau này Chung Lỗi tôi cần mọi người giúp đỡ thì giúp tôi một tay là được.”
“Chuyện đó nhất định được thôi!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đồng ý.
Chung Lỗi đã đi rồi, Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn cho Bạch Tử Đồng, sau đó thấy Tô Nam cho người đẩy băng ca qua đón Diệp Ân Tuấn.
“Minh Triết đâu?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện cậu nhóc đó chạy không thấy bóng dáng, không thể không mở miệng hỏi.
“Đi ra ngoài mua đồ với Tử Đồng rồi. Tôi đưa Ân Tuấn qua trước, những người ở trong đó nói hôm nay trạng thái tinh thần của thím Trương không tốt. Tôi muốn bà ấy xem thử sức khỏe của Ân Tuấn khi nào có thể tỉnh lại.”
Nghe thấy những lời Tô Nam nói, Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
“Tôi đi với anh.”
“Cô thay quần áo trước đi đã, tôi ở bên ngoài đợi cô.”
Thẩm Hạ Lan bước vào phòng, Tô Nam cũng cho người người kéo Ân Tuấn ra ngoài.
Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Hạ Lan đến nhà tù với Tô Nam, Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết.
Khi đến cổng nhà tù, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang do dự, thậm chí còn nắm tay Diệp Minh Triết không buông.
Diệp Minh Triết cười nói: “Mẹ, mẹ nên đợi ở bên ngoài đi. Một lát nữa con sẽ ra.”
“Không được!”
Thẩm Hạ Lan thẳng thừng từ chối.
Mặc dù Diệp Minh Triết đang cười, nhưng tính khí không chịu khuất phục của cậu bé giống hệt Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ.”
Mặc dù cậu bé đang làm nũng, nhưng Thẩm Hạ Lan biết Diệp Minh Triết quyết tâm đi vào gặp thím Trương.
Cô không biết tại sao Diệp Minh Triết cứ kiên quyết muốn đi gặp thím Trường đến cùng, giữa bọn họ không có tình cảm gì đặc biệt, lẽ nào là máu mủ tình thâm?
Thẩm Hạ Lan cau mày nhìn Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết cười cười nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng nhất định không chịu lùi bước.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Tô Nam không nhịn được ho khan một tiếng nói: “Được rồi, trước tiên Hạ Lan đợi ở bên ngoài với Ân Tuấn, tôi cùng với Minh Triết đi vào xem thử, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ đưa thằng bé ra ngoài, được không?”
Trước mắt thì đây là cách tốt nhất.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan có chút không tán thành, nhưng Diệp Minh Triết vẫn cười nói: “Được đúng không mẹ?”
“Con phải cẩn thận đấy, người đàn bà đó bụng dạ rất nham hiểm, con đừng để bị bà ta làm cho mê muội.”
Thẩm Hạ Lan biết nói điều này không tốt cho sự trưởng thành của Diệp Minh Triết, nhưng ai có thể hiểu được nỗi lòng của một người mẹ như cô?
“Vâng ạ.”
Diệp Minh Triết trả lời vô cùng dứt khoát.
Nhìn thấy Diệp Minh Triết như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không thể nói thêm gì nữa, buông tay nhìn Diệp Minh Triết và Tô Nam đi vào trong.
Tô Nam không biết tại sao Diệp Minh Triết cứ nhất quyết phải gặp thím Trương, nhưng anh ta cũng không hỏi quá nhiều, cậu nhóc này làm chuyện gì cũng luôn có chính kiến của mình.
Hai người đến phòng tiếp người nhà, thím Trương đã đợi sẵn ở đây.
Khi nhìn thấy Diệp Minh Triết, thím Trương có chút vui mừng.
“Lại cao lên rồi.”
Bà ta cười nói.
Diệp Minh Triết nhìn bà, nghĩ đến chuyện trước đây thím Trương rất hung ác với mình, sau đó nhìn lại thì bà ta bây giờ là một bà già giống như gần đấy xa trời, lông mày của cậu bé khẽ siết lại.
“Nghe mẹ nói bà muốn gặp cháu?”
“Chính xác mà nói thì bà muốn gặp cháu với Nghê Nghê.”
Lời nói của thím Trương khiến Diệp Minh Triết khẽ nhíu mày.
“Nghê Nghê bị bệnh, em ấy không thoải mái, bà có chuyện gì muốn nói thì nói với cháu.”
Dáng vẻ của Diệp Minh Triết trông giống như con trai trưởng trong gia đình.
Thím Trương nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Minh Triết, như thể bà ta đang nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lúc nhỏ.
Đôi mắt bà ta có chút mờ mịt.
“Cháu biết không? Nhìn cháu bây giờ rất giống ba của cháu. Khi còn bé, nó cũng bảo vệ Nam Phương như thế này, có chuyện gì cũng tự mình giải quyết.”
Diệp Minh Triết yên lặng nghe, không có ngắt lời thím Trương.
Thím Trương kể cho Diệp Minh Triết nghe một số chuyện lúc nhỏ của Diệp Ân Tuấn, thậm chí kể cả việc Diệp Ân Tuấn lúc vài tuổi tiểu trong quần không chịu về nhà, trốn ra ngoài đợi mọi người đi hết rồi mới quay về, kết quả là bị cảm lạnh.
“Ba của cháu, trời sinh tính sĩ diện cao, từ nhỏ đã như vậy rồi, không bỏ được, vì vậy khiến cho đường tình cảm của nó đến vô cùng muộn, cũng khiến cho hai mẹ cháu chịu đựng quá nhiều đau khổ, sau này lớn lên cháu đừng có học theo ba cháu. Đôi khi đối mặt với cô gái mình thích thì cháu phải nói ra, đừng cố chấp, có nhiều lúc thể diện không quan trọng lắm đâu.”
Thím Trương nói vô cùng hiền từ.
Diệp Minh Triết gật đầu.
Đây là lần đầu tiên thim Trương thấy Diệp Minh Triết yên lặng và bình thản ở cùng mình như vậy.
Bà ta nhìn Diệp Minh Triết một cách cẩn thận, tuy rằng Diệp Minh Triết giống Diệp Ân Tuấn, nhưng có một số điểm vẫn giống với Thẩm Hạ Lan.
“Bà vẫn nhớ cảnh mẹ của cháu lúc vừa mới gả vào nhà họ Diệp, Minh Triết, đời này của mẹ cháu không dễ dàng gì, sau này cháu phải đối xử với mẹ tốt một chút.”
“Đó là mẹ của cháu, cháu biết phải đối xử tốt với mẹ, rốt cuộc bà muốn nói gì?”
Thím Trương bị câu nói này của Diệp Minh Triết làm cho sững sờ.
Đúng vậy!
Bà ta muốn nói gì?
Bà ta thật ra điều gì cũng muốn nói, chỉ là muốn nói chuyện với cháu trai của mình, thậm chí là đếm số cũng có thể.
Trước đây, bà ta chưa bao giờ cảm thấy mình cần tình cảm gia đình, nhưng bây giờ khi cuộc đời sắp đi đến hồi kết, bà ta mới nhận ra mình không nỡ.
Không nỡ buông bỏ thế giới này, không nỡ buông bỏ con cháu.
Bà ta thấy mình có quá nhiều điều muốn nói với bọn trẻ, thậm chí bà ta còn muốn đưa bọn trẻ đi chơi. Bà là bà của bọn trẻ, nhưng bà chưa bao giờ mua bất cứ thứ gì cho chúng, thậm chí còn chưa từng trò chuyện với chúng.
Sau khi người khác chết đi, có thể sẽ có người đến viếng mộ, nhưng còn bà ta thì sao?
Sau khi bà ta chết, liệu sẽ có ai đến thăm mộ bà ta không?
Có người nào giữ tro cốt của bà ta không?
Thím Trương rất hối hận.
Con người mà, chỉ đến cuối đời mới thấy rằng mọi thứ đã từng coi trọng đều không có ý nghĩa, chỉ có huyết thống mới là điều đáng khát vọng nhất.
Bà ta vươn tay ra muốn xoa đầu Diệp Minh Triết, nhưng Diệp Minh Triết vô thức tránh đi.
Bầu không khí lập tức liền trở nên lúng túng khó xử.
Bà Trương rất muốn cười, nhưng cuối cùng bà ta lại không có cách nào nở nụ cười.
Có những giọt nước mắt trong khóe mắt bà ta, nhưng chúng lại cố chấp không rơi xuống.
Diệp Minh Triết không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy bà ta như thế này.
Dù gì thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi.
“Bà không sao chứ?”
Giọng nói của Diệp Minh Triết rất nhỏ, có chút nghe không rõ.
Thế nhưng chỉ câu này của cậu bé thôi đã khiến nước mắt của thím Trương trào ra.
Hóa ra bà ta cũng cô đơn.
Hóa ra bà ta cũng cần tình yêu.
Ngay cả khi tình yêu này được trao bởi một đứa trẻ bốn tuổi.
“Bà có thể ôm cháu không?”
Yêu cầu của thím Trương ngay lập tức khiến Tô Nam cảnh giác.
Anh ta kéo Diệp Minh Triết ra phía sau lưng, lạnh lùng nói: “Thím Trương. mọi chuyện đã đến mức này rồi, đừng để mọi người hận bà thêm nữa. Minh Triết vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Ta chỉ muốn ôm thằng bé mà thôi, nó là cháu trai của ta.”
Thím Trương nhìn Tô Nam với ánh mắt cầu xin.
Tô Nam không vì thế mà thay đổi.
“Bây giờ bà biết thằng bé là cháu trai của bà rồi ư? Nhưng những chuyện mà bà đã từng làm, có cái nào xứng với cháu của bà không? Thím Trương, đừng trách tôi không hợp tình hợp lý, bà đã làm gì với Ân Tuấn, làm gì với Hạ Lan, vì sao hôm nay bà lại có thể gặp Minh Triết, trong lòng bà không rõ sao?”
“Ta không có hạ độc Ân Tuấn, đó là con ruột của ta. Ta cũng không làm gì Hạ Lan, ta biết Ân Tuấn yêu con bé nhất. Ta sắp chết rồi, ta không muốn con trai ta phải oán hận ta nữa. Nếu ta không nói như vậy, Hạ Lan sẽ không dẫn Minh Triết đến gặp ta. Ta đã cạn kiệt sức lực rồi, sống không được mấy ngày nữa, để ta ôm cháu trai của ta đi, được không?”
Nước mắt thím Trương tuôn rơi như những hạt ngọc trai vỡ vụn.
Bà ta hối hận rồi!
Thực sự hối hận rồi!
Sớm biết cuộc đời của mình ngắn ngủi như vậy thì bà ta sẽ không làm ra nhiều điều tàn nhẫn với con trai và cháu trai của mình như thế.
Bà ta bị ma quỷ mê hoặc thần trí sao?
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, bà ta sao lại có thể ra tay với con của chính mình?
Cho dù là hận thù chồng chất trong lòng thì cũng không nên ra tay với con cháu của mình, đúng không?
Nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì chứ?
Thím Trương biết trên đời này không có thuốc hối hận, bà ta hận chính mình, nhìn Diệp Minh Triết trước mặt, bà ta vô cùng căm hận bản thân.
“Minh Triết, đừng hận bà nội, được không? Bà nội cũng chỉ là bất đắc dĩ. Bà nội biết là bà đã làm sai rồi. Rất nhiều chuyện đã sai ngay từ lúc bắt đầu, nhưng đến lúc này rồi đã không còn có cách nào xoay chuyển lại được. Cháu phải nhớ kĩ, sau này làm gì cũng phải suy nghĩ kĩ càng, ngàn vạn lần đừng bao giờ phạm phải sai lầm của bà, một khi đã phạm phải sai lầm này thì không còn cơ hội quay đầu, không có cách nào cứu vãn lại được, thậm chí đánh mất cả người thân của chính mình, một mình cô độc mà chết đi.”
Thím Trương khóc thương tâm giống như ruột bị đứt từng khúc.
Bà ta cả đời này luôn mạnh mẽ kiên cường, cả một đời không rơi nước mắt, thế mà lúc này bà ta lại yếu đuối như một em bé mỏng manh dễ vỡ.
Diệp Minh Triết ở sau lưng Tô Nam nhìn thấy thím Trương như vậy, trong lòng không khỏi có chút mềm lòng.
“Bà đã chữa lành cổ họng của mẹ cháu sao?”
Cậu bé hỏi một cách yếu ớt.
Thím Trương đột nhiên ngẩng đầu, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là ta nợ mẹ cháu!”
“Cảm ơn bà, cảm ơn bà đã chữa cho mẹ cháu.”
Thím Trương sững sờ trước lời nói của Diệp Minh Triết, sau đó bà ta càng khóc thương tâm hơn.
Bà ta chỉ làm việc vốn dĩ nên làm, nhưng thật không ngờ điều đó lại được cháu trai của mình cảm ơn.
Bà ta đột nhiên cảm thấy mọi tính toán trước đây đều không bằng một câu cảm ơn của Diệp Minh Triết lúc này.
“Minh Triết!”
Thím Trương khóc vô cùng đau khổ, đột nhiên bà ta phát hiện một bàn tay nhỏ trên đầu mình.
Bình luận facebook