Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711-716
CHƯƠNG 711: PHỤ NỮ TỘI GÌ PHẢI LÀM KHÓ PHỤ NỮ
Thím Trưởng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Minh Triết đang đứng ở trước mặt của mình, trên mặt vô cùng ôn hòa. “Đừng khóc nữa mà, bà đã lớn như vậy rồi, khóc trông rất khó coi, bà không nên làm tấm gương cho cháu à?”
“Minh Triết”
Tô Nam muốn kéo Diệp Minh Triết trở về một lần nữa, lại bị Diệp Minh Triết ngăn cản lại.
“Chú Tô, bà ấy sẽ không hại cháu đầu”
“Cháu thì biết cái gì chứ, bà ta là một người phụ nữ độc ác, cháu cũng không thể đến gần bà ta được, nếu như cháu xảy ra chuyện gì sao chú có thể nói lại với mẹ của cháu đây, đến đây
Tô Nam biết Diệp Minh Triết là một đứa con nít, thím Trường có lẽ sẽ thích con nít, nhưng mà lòng cảnh giác của anh ta không thể mất đi được. Diệp Minh Triết thì lại cười rồi lắc đầu, sau đó giang hai cánh tay ra rồi nói với thím Trương: “Không phải là bà muốn ôm cháu một cái hả?” Thím Trương lập tức trở nên kích động. Bà ta bỗng nhiên ôm lấy Diệp Minh Triết, ôm cậu bé thật chặt. “Cảm ơn cháu, Minh Triết, cảm ơn cháu Thím Trường chưa từng cảm nhận được một cái ôm ấm áp như thế, làm cho bà ta cảm động như thế. Trong lòng của Tô Nam run sợ, nhìn hành động của thím Trương. | Diệp Minh Triết dùng bàn tay nhỏ nhẹ nhàng VỖ VỖ phía sau lưng của thím Trường, thấp giọng nói: “Cảm ơn bà đã đồng ý chữa bệnh cho mẹ của cháu, đồng ý chữa cho ba của cháu, mặc dù trước đó bà đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, cháu cũng đã quyết định sẽ không tha thứ cho bà, nhưng mà bà đã cho cháu một ngôi nhà viên mãn, trả lại cho cháu một người ba và một người mẹ khỏe mạnh, cháu rất biết ơn bà. Thầy cô cháu đã nói đời người không có khả năng không phạm sai lầm, lúc phạm sai lầm rồi chỉ cần thật lòng biết ăn năn hối cải, biết sai và thay đổi, là một đứa trẻ ngoan cháu có thể tha thứ cho bà, tha thứ cho tất cả những chuyện mà
bà đã làm với cháu, nhưng mà sau này là không thể làm tổn thương người nhà của cháu nữa có được không ạ?” “Được chứ?” Thím Trương khóc thở không ra hơi. Ngay cả một đứa nhỏ bốn tuổi cũng biết sai, có thể thay đổi, tại sao bà ta sống nhiều năm như vậy rồi mới tỉnh ngộ ra có đạo lý như thế? Đời này của bà ta sống không bằng một đứa bé. Thím Trương ôm chặt lấy Diệp Minh Triết. Đây là cháu của bà ta. Nếu như bà ta không tiến hành công cuộc trả thù điên cuồng, có phải là hiện tại bà ta cũng có thể ngồi đó hưởng niềm vui gia đình rồi không? Là tự tay bà ta đã hủy hoại hết tất cả, chính là bà ta đã chặt đứt hạnh phúc của mình. Thấy thím Trương khóc vô cùng đau lòng, Diệp Minh Triết mở miệng nói một lần nữa.
“Mẹ nói là bà bị bệnh, là một căn bệnh rất nghiêm trọng, cháu không biết là bà có thể chữa khỏi cho bản thân mình không, nhưng mà bà đừng làm ra chuyện quá đáng với ba và mẹ nữa có được không ạ? Cả đời này của mẹ đã quá cực khổ rồi, mẹ chịu quá nhiều đau khổ, không phải là có một bài hát phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ?”
Thím Trương gật đầu.
Bà ta không muốn buông Diệp Minh Triết ra, không hề muốn. Đây là lần đầu tiên bà ta cảm thấy Diệp Minh Triết hiểu chuyện như thế, đáng yêu như thế, làm cho người ta đau lòng như thế.
Nếu như không phải là bởi vì bà ta, cậu bé có thể có một tuổi thơ rất tốt, có thể có một ngôi nhà hoàn mỹ, nhưng mà cũng bởi vì bà ta, cháu trai với cháu gái của bà ta đã phải chịu đựng rất nhiều thứ.
Thím Trương thực sự hi vọng thời gian có thể đứng yên như vậy, bà ta vô cùng trân trọng khoảnh khắc này, nhưng mà bà ta biết rằng đây chỉ là hi vọng xa vời của
mình mà thôi.
Bà ta buông Diệp Minh Triết ra.
Diệp Minh Triết vươn tay ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt của bà ta. Bàn tay nhỏ của cậu bé thật là mềm mại, thật là ấm áp. Trái tim của thím Trường đã hoàn toàn tan chảy. Tại sao lúc trước bà ta lại không trân trọng tất cả những thứ này vậy chứ? “Cháu phải đi rồi, mẹ ở bên ngoài sẽ lo lắng cho cháu lắm” Lời nói của Diệp Minh Triết làm thím Trương không nỡ, nhưng mà cũng không có bất kỳ lý do gì để giữ lại. “Cháu giữ vật này đi, chờ sau này cháu lớn lên rồi thì sẽ có tác dụng” Thím Trương lấy một chiếc nhẫn từ trên tay xuống đưa qua cho Diệp Minh Triết. “Đây là cái gì vậy ạ?”
“Là một vật không đáng tiền, cứ xem như là món quà bà nội để lại cho cháu đi, bà biết là ở trong lòng của cháu không có vị trí của người bà nội này, bà cũng không xứng đáng làm bà nội của cháu, nhưng mà cả đời này của bà đều đã sắp hết rồi, bà thật sự rất muốn để lại chút gì đó cho cháu, sức khỏe của Nghê Nghệ yếu ớt, sau này cháu là anh trai phải bảo vệ cho con bé”
“Cháu cảm ơn bà” Diệp Minh Triết cất chiếc nhẫn khắc hoa văn cổ vào rồi quay người rời đi với Tô Nam. “Minh Triết” Thím Trương nhìn bóng lưng của cậu bé, không khỏi gọi một tiếng. Diệp Minh Triết quay đầu lại nhìn người già gần đất xa trời, nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của bà ta, cậu bé cười cười, sau đó nói: “Bà nội, cháu đi đây?
Thím Trương lập tức ngây ngẩn cả người. Cậu bé gọi bà là cái gì chứ?
Diệp Minh Triết vừa mới gọi bà là cái gì?
Bà nội?
Rốt cuộc bà ta cũng đã đợi được rồi.
Bà ta đã chờ đến lúc cháu trai ruột của bà gọi bà ta là bà nội. Thím Trương vui vẻ phất tay, bà ta còn muốn nghe Diệp Minh Triết gọi bà ta một tiếng bà nội, nhưng mà Diệp Minh Triết đã đi ra khỏi nhà tù. Bà ta đau khổ che mặt đặt mông ngồi trên ghế khóc lớn.
Sau Diệp Minh Triết vừa đi ra ngoài, Tô Nam lạnh lùng nói: “Cái thằng nhóc thối tha này lớn gan lắm đó, cái gì cháu cũng dám làm hết á, không sợ là bà ta ra tay với cháu hả?”
“Cháu không sợ”
Diệp Minh Triết cười nói: “Ánh mắt của con người sẽ không biết nói dối, bà ấy thật sự thích cháu, cháu có thể cảm nhận được, chú Tô đừng nói cho mẹ của cháu | biết món đồ mà bà ấy đã tặng cho cháu, cũng không cần nói cho mẹ của cháu biết cháu đã gọi bà ấy là bà nội.”
“Cái thằng nhóc thối này, bây giờ cũng đã học được cách âm thầm làm trái lời rồi có đúng không hả?” Tô Nam gõ đầu của Diệp Minh Triết một cái.
Diệp Minh Triết xoa đầu của mình rồi nói: “Mới không phải là như vậy đâu á, chỉ có điều là mẹ của cháu không tin bà ấy mà thôi, cháu không muốn để cho mẹ của cháu phải lo lắng”
Tô Nam cảm thấy lời nói của Diệp Minh Triết rất có lý. “Cháu không hận bà ta vì những chuyện mà bà ta đã làm à?”
“Hận chứ, có điều là bà ấy cũng đã cứu được mẹ với lão Diệp rồi, không phải là nói rõ bà ấy đã tỉnh ngộ, chúng ta cũng nên cho bà ấy một cơ hội để sửa đổi” Tô Nam đột nhiên ngơ ngẩn cả người.
Mạch suy nghĩ của người lớn rất phức tạp, tình cảm cũng rất phức tạp, nhưng mà con nít thì thích chính là thích, hận chính là hận.
Tình cảm của bọn nó vô cùng đơn giản. Chỉ cần là bạn đối xử tốt với nó, nó sẽ tự nhiên đối xử tốt với bạn. Tình cảm ngây thơ đơn giản như vậy lại làm cho người lớn phải đi đường vòng quanh co. Tô Nam nhìn nhà tù ở phía sau, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng khóc bi thảm của thím Trường, một người phụ nữ đi đến bước đường này thật sự khiến cho người ta vừa đáng hận lại vừa đáng thương.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Minh Triết và Tô Nam đi ra, cô vội vàng bước lên kiểm tra trước sau Diệp Minh Triết một lần. “Sao rồi, con có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không thế?” “Không có chuyện gì đâu, mẹ ơi, con rất tốt” Diệp Minh Triết cười vô cùng rạng rỡ. Trái tim lo lắng của Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng đã được rơi xuống. “Cái thằng nhóc thối này, con làm cho người ta lo lắng quá đó” Tô Nam nhìn bọn họ cười cười, cũng không nói cái gì. Hai người lại nói mấy câu với nhau, Tô Nam và Thẩm Hạ Lan mới đưa Diệp Ân Tuấn vào. Nhưng mà thím Trương không gặp Thẩm Hạ Lan, nói là để cô ở bên cạnh Minh Triết, một mình Minh Triết ở đây không an toàn. Đối với cách nói này của thím Trường, Thẩm Hạ Lan cũng không thấy cảm kích. Tô Nam đưa Diệp Ân Tuấn vào trong.
Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Mẹ ơi, bà Trương sẽ chết ạ?” "Sē."
Thẩm Hạ Lan không hề giấu giếm Diệp Minh Triết.
“Sinh lão bệnh tử rất bình thường, một ngày nào đó ba với mẹ con sẽ rời khỏi con, con phải học được cách tự mình chăm sóc cho mình, con có biết chưa?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Minh Triết có chút khổ sở. “Nhưng, mà con không muốn để mẹ phải chết” “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ đồng ý với con, cố gắng ở bên cạnh con thật lâu, có được không?” “Được ạ”
Diệp Minh Triết vùi vào trong ngực của Thẩm Hạ Lan làm nũng, nói: “Mẹ ơi, con muốn thi vào học viện quân y, con muốn học y, sau này con sẽ chữa các loại bệnh nan y, đến lúc đó nếu như mẹ với lão Diệp bị bệnh, hai người cũng không cần phải lo lắng nữa, đã có con rồi”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không để lời nói vào trong lòng, nguyện vọng của trẻ em luôn luôn thay đổi nhất thời. Hai người tắm ánh nắng, Thẩm Hạ Lan có hơi buồn ngủ. Cô dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
| Diệp Minh Triết nhìn dáng vẻ vô cùng vất vả của Thẩm Hạ Lan mà cảm thấy rất đau lòng, cậu bé không làm phiền Thẩm Hạ Lan, cứ như thế mà trông chừng Thẩm Hạ Lan, mãi cho đến khi bọn người Diệp Ân Tuấn đi ra. “Xuyt! Không cần phải nói chuyện đầu, để mẹ ngủ một lát nữa đi ạ” Diệp Minh Triết kêu Tô Nam cùng với người của anh ta đừng phát ra tiếng động. Tô Nam, lập tức nở nụ cười.
“Ngủ như thế này, cháu không sợ là mẹ của cháu bị cảm hả?”
Lông mày của Diệp Minh Triết lập tức nhíu lại.
Có vẻ như là cậu bé không nghĩ tới điểm này. Thấy cậu bé như vậy, Tô Nam cười nói: “Phủ áo khoác của chủ lên cho mẹ cháu đi, chúng ta phơi nắng ở đây” “Vâng ạ, cảm ơn chú Tô, con người của chú tốt như thế, ông trời nhất định sẽ rất thích chú” Diệp Minh Triết nói làm Tô Nam dở khóc dở cười. Để ông trời thích anh ta hả? Sao mà lời này nghe có vẻ hơi khó chịu vậy chứ.
Diệp Minh Triết hiện tại vô cùng sáng sủa, hoạt bát, cùng với lúc mới trở về Hải Thành đúng là thay đổi một trời một vực.
Cái này có lẽ chính là vì có ba mẹ ở bên cạnh. Trạng thái của một đứa nhỏ có thể biểu hiện mối quan hệ của gia đình. Sau khi Diệp Minh Triết phủ áo khoác cho Thẩm Hạ Lan liền đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngủ say. Diệp Minh Triết vươn tay ra nhẹ nhàng chọt chọt vào mặt của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nổi: “Chú Tô, lúc nào thì lão Diệp mới tỉnh dậy?” “Không biết nữa, chắc sẽ nhanh thôi, thím Trương nói cùng lắm thì ba ngày nữa sẽ tỉnh dậy, nhưng mà sau này vẫn phải châm cứu mới được” Tô Nam nói làm Diệp Minh Triết yên lòng. “Ba ngày à, còn phải lâu như vậy?”
“Thằng nhóc thối này, có ba ngày mà cháu cũng chờ không kịp nữa hả? Mẹ của cháu đã chăm sóc cho ba cháu trong một khoảng thời gian dài như vậy, cháu suy nghĩ thử xem trong lòng mẹ cháu không sốt ruột à?”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Diệp Minh Triết mím môi nói: “Lão Diệp thật là, không phải muốn đi ra ngoài du lịch với mẹ cháu hả, sao du lịch thành cái bộ dạng này?”
“Chuyện của người lớn, cháu không hiểu đầu”
“Người lớn mấy người vốn dĩ gạt con nít bọn cháu như vậy đó, đừng cho rằng bọn cháu là con nít thì không hiểu, chỉ là bọn cháu không thèm phải so đo với mấy người mà thôi.”
Diệp Minh Triết nghịch ngợm nói. Tô Nam lập tức nở nụ cười. “Cái thằng nhóc thổi tha này, bộ dạng này của cháu là học từ ai vậy hả?” “Học chú đó ạ, không phải là cháu ở nhà của chú một khoảng thời gian hả, đương nhiên là học từ chú Tô rồi” | Bộ dạng lẻo mép của Diệp Minh Triết làm Tô Nam nhớ đến Tống Dật Hiên. “Chú cảm thấy cháu không phải là con trai của Diệp Ân Tuấn, cháu nên là con trai của Tống Dật Hiên mới đúng đó, càng ngày càng không nghiêm túc gì hết” “Chú Tống đâu rồi ạ?”
Diệp Minh Triết hỏi tới Tống Dật Hiên.
Tô Nam thấp giọng nói: “Chú Tống có chuyện cần phải làm, cháu đó, cứ quản tốt bản thân cháu là được rồi.” “Xí! Cứ làm như là cháu thích quản chuyện của người lớn lắm vậy đó, ai bảo người lớn mấy chú lại không làm cho người ta bớt lo được?” Diệp Minh Triết nói xong thì lại nhìn Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé cảm thán, Diệp Ân Tuấn lúc này là tốt nhất rồi, cậu bé có thể chọc chọc vào mặt của anh, nắm chặt quần áo của anh cái gì đó, thậm chí là ngẫu nhiên làm mặt quỷ lè lưỡi.
Lúc Diệp Minh Triết tự chơi một mình quên cả trời đất, cậu bé đột nhiên phát hiện Diệp Ân Tuấn mở mắt ra.
CHƯƠNG 712: QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI, CÓ EM THẬT LÀ TỐT
“A!”
Diệp Minh Triết kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức đánh thức Thẩm Hạ Lan.
“Sao vậy con?”
Cô đột ngột tỉnh dậy, nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt của Diệp Minh Triết xem thử.
“Con có chỗ nào không thoải mái hay là đau ở đâu, mau nói cho mẹ biết đi.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lo lắng muốn chết đi được.
Chẳng lẽ là thím Trương thực sự ra tay với Diệp Minh Triết hả?
Diệp Minh Triết lại chỉ vào Diệp Ân Tuấn, lắp ba lắp bắp nói: “Lão Diệp mở mắt ra kia.”
“Con nói cái gì?”
Cả người Thẩm Hạ Lan cứng đờ.
Lúc nãy Tô Nam không có chú ý tới, bây giờ nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy liền vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy quả nhiên Diệp Ân Tuấn đang mở mắt ra.
“Ân Tuấn, anh cảm thấy như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay người lại, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang mở mắt ra thì cô nhào tới ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn.
“Rốt cuộc anh cũng đã tỉnh rồi, Diệp Ân Tuấn, cái người đàn ông khốn nạn này, anh đừng làm em phải sợ hãi như vậy nữa được không hả?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trọng lượng ở trên người làm cho anh thở dốc không ngừng, đầu óc có hơi rối loạn.
Không phải là đang ở Vân Nam hả?
Không phải là bị rơi xuống núi rồi hả?
Anh vẫn còn sống à?
Anh vẫn còn sống!
Nếu không thì sao anh có thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan được chứ, còn nghe thấy âm thanh của Thẩm Hạ Lan nữa.
Chờ đã!
Anh bỗng nhiên đẩy Thẩm Hạ Lan ra, hơi kinh ngạc mà nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Cổ họng của em..."
“Tốt rồi, lúc này có hơi đau một chút.”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui mừng.
Diệp Ân Tuấn ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Anh bỗng nhiên ôm lấy đầu của mình, kêu lên một tiếng đau đớn.
Tô Nam vội vàng lấy ngân châm ra trực tiếp đâm vào huyệt vị ở trên đầu của anh.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan muốn nhảy lên đến cổ họng.
“Anh ấy sao vậy, sao lại còn đau đầu?”
“Cái này bình thường thôi, thần kinh đau nhức không phải dễ dàng chữa khỏi như vậy, là một quá trình rất chậm, hiện tại chứng thôi miên của cậu ấy đã được giải trừ, cơn đau thần kinh cũng phải từ từ mới khỏe được, thím Trương nói là cậu ấy cần ba ngày mới có thể tỉnh lại, bây giờ tỉnh dậy rất sớm, đã đủ khiến cho người ta phải bất ngờ rồi.”
Tô Nam nhanh chóng giải thích.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại bắt lấy ý trong lời nói của anh ta.
“Ai, cậu nói là ai?”
“Thím Trương, bây giờ chúng ta đang ở Đế Đô, cậu không nhìn thấy được hả, đây là cổng nhà tù, nếu như không có thím Trương cái mạng này của cậu đã phải mất rồi.”
Tô Nam nói xong, làm Diệp Ân Tuấn nhanh chóng quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt ở đằng sau.
Có làm như thế nào anh cũng không nghĩ ra mình có một ngày được thím Trương cứu chữa.
Nếu như không phải đến tình trạng bất đắc dĩ, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không dẫn mình đến đây tìm thím Trương.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Vất vả cho em rồi.”
“Anh cũng biết vất vả cho em nữa hả, anh nói anh coi, đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống núi vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Diệp Ân Tuấn quả thật không biết phải trả lời như thế nào.
Chính anh cũng không muốn phải thừa nhận mình quá xui xẻo.
Vốn dĩ định trừng phạt Tiểu Thi, lại không ngờ rằng chôn mạng của mình theo luôn.
“Tiểu Thi đâu?”
“Chết rồi.”
Thẩm Hạ Lan đi qua đỡ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Minh Triết là người cuối cùng kịp phản ứng lại, nhíu mày kêu: “Này này này, xin hai người luôn đó, đừng có không để ý đến sự tồn tại của con được không hả, nếu như không phải con thì lão Diệp vẫn còn chưa tỉnh lại đâu.”
“Đúng đúng đúng, đều là nhờ con.”
Thẩm Hạ Lan cười khúc khích, vội vàng mang theo Diệp Minh Triết đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
“Này lão Diệp, ba kém quá đi nha, tự nhiên đi du lịch đang yên đang lành tại sao lại biến thành bộ dạng này cơ chứ?”
“Cái thằng nhóc thối này, con cũng châm chọc ba nữa hả?”
Bởi vì Diệp Ân Tuấn đã nằm một khoảng thời gian dài, thân thể có chút mất sức.
Thấy Diệp Ân Tuấn đã tỉnh lại, Tô Nam với Thẩm Hạ Lan cũng vội vàng đưa Diệp Ân Tuấn về khách sạn.
Tô Nam kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Diệp Ân Tuấn, phát hiện anh không có vấn đề gì lớn, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.
“Yên tâm đi, bây giờ cậu ấy ngoại trừ bị đau thần kinh ra thì những cái khác cũng không có vấn đề gì đâu, chờ châm cứu thêm một tuần lễ nữa hoặc là mười ngày nửa tháng, cơn đau thần kinh sẽ tốt hơn nhiều.”
Nghe Tô Nam nói như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan mới thả lỏng.
“Ngày hôm nay là ngày tốt, nên đáng giá để chúc mừng.”
“Được đó.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình trở về từ cõi chết, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết, cảm thấy tất cả đều đáng trân trọng như thế.
Lúc này Tô Nam lại dội cho một gáo nước lạnh.
“Tôi nói cho mấy người biết đó nha, chúc mừng thì được, nhưng mà không được uống rượu, không thể ăn lạnh, ăn cay, ăn chua, mấy loại có chất kích thích đều không thể, tốt nhất là nên húp cháo, ăn chút đồ ăn thanh đạm.”
“Cái này sao lại là chúc mừng được chứ?”
Chân mày của Diệp Ân Tuấn hơi cau lại.
Tô Nam nhún vai nói,: “Tôi không có vấn đề gì hết, cậu có thể không nghe theo lời dặn của bác sĩ, nhưng mà cậu nhớ tự gánh lấy hậu quả.”
“Chúng ta vẫn nên ăn thanh đạm một chút.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy liên quan đến việc hồi phục của Diệp Ân Tuấn, cô lập tức sửa lại.
Diệp Ân Tuấn thấy cô lo lắng như vậy, đau lòng nói: “Anh xin lỗi, để em phải lo lắng rồi.”
“Biết là được rồi, sau này anh còn dám như vậy nữa thì em sẽ không để ý tới anh đâu, em nói thật đó.”
“Anh biết rồi.”
Hai người tình cảm mặn nồng, trong mắt không có bất cứ người nào khác.
Tô Nam run rẩy cả người, nói với Diệp Minh Triết: “Chúng ta đi thôi, cháu không cảm thấy hai người chúng ta ở đây là bóng đèn hả?”
“Cảm thấy chứ, quả nhiên là mẹ không yêu cháu mà, haiz!”
Diệp Minh Triết giống như ông cụ non mà lắc đầu, sau đó đi ra ngoài với Tô Nam.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đồng thời nở nụ cười.
Trong căn phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.
“Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, có phải là em sống rất giày vò không?”
“Vẫn ổn, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, tất cả đều đáng giá! Anh cũng vậy, anh bị đau thần kinh mà tại sao lại không chịu nói với em, còn nữa, em đã kêu anh đi tìm Tống Học Văn để giải trừ thôi miên tại sao anh lại không nghe?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện này thì liền tức giận.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Bởi vì anh đã làm em phải mất đi giọng nói, anh muốn trừng phạt mình một chút, đau đớn chính là phương pháp tốt nhất, anh phải thường xuyên nhắc nhở mình, bởi vì sự sơ sót của anh, em đã phải trả giá cái gì, chỉ có điều là anh không ngờ đến kết quả là như vậy.”
“Cái đồ ngốc này, cho dù lúc nào đi nữa thì em cũng hi vọng anh khỏe, anh phải biết là thân thể của anh cũng là của em, không có lệnh của em anh không được làm tổn thương bản thân mình, anh có biết chưa?”
“Được rồi bà xã đại nhân, anh biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy giờ phút này đặc biệt ấm áp, đặc biệt đáng giá trân trọng.
“Sao em lại nghĩ đến tìm thím Trương chữa bệnh cho anh vậy?”
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan hận thím Trương tới nỗi không muốn nhắc tới tên của người này, bởi vì bệnh của anh mà lại có thể sẵn sàng đi tìm thím Trương, không biết là trong lòng của cô phải xoắn xuýt bao lâu.
Thẩm Hạ Lan im lặng một chút rồi nói: “Tô Nam nói, đối với em mà nói, bà ta chữa khỏi cho anh, tất cả đều đáng giá.”
“Làm em chịu ấm ức rồi.”
“Giữa vợ chồng với nhau không cần phải nói những lời này đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười cười rúc vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, kể cho Diệp Ân Tuấn nghe tất cả những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan đã chịu nhiều đau khổ như thế, trong lòng của Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Hình như là sau khi ở bên anh, khổ cực của em đặc biệt nhiều, có đôi khi anh không biết em ở bên cạnh anh là may mắn hay là bất hạnh.”
“Nói mấy lời nói ngốc nghếch gì vậy, đời người phải trải qua rất nhiều chuyện, quan trọng nhất không phải những chuyện đó khó khăn đến cỡ nào, mà là mặc kệ lúc nào chúng ta cũng phải ở bên nhau, đều có thể đồng hội đồng thuyền cùng chung hoạn nạn, cái này đã đủ rồi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan càng làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó chịu hơn nữa.
Anh ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt, thấp giọng nói: “Được, anh sẽ luôn luôn ỷ lại vào em.”
“Em vô cùng hoan nghênh.”
Hai người cười cười.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến bệnh tình của thím Trương, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là thím Trương đã sắp không sống nổi rồi.”
“Có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn sửng người một chút.
Thẩm Hạ Lan, nói tin tức thím Trương bị bệnh cho Diệp Ân Tuấn nghe.
“Em với Tử Đồng đã đi xem hồ sơ bệnh tình của bà ấy, rất nghiêm trọng, có lẽ là không còn thời gian nhiều nữa, em biết là anh có thể sẽ cố kỵ em, nhưng mà cũng không sao hết. Bà ta đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng với chúng ta, nhưng mà bà ta có thể chữa khỏi cổ họng cho em, về điểm này em vẫn rất biết ơn bà ta, nếu anh muốn đi thăm bà ta thì anh cứ đi thăm đi, có lẽ là không còn cơ hội nữa đâu.”
Thật ra thì cũng không tính là Thẩm Hạ Lan đã tha thứ cho thím Trương, nhưng dù sao thì thím Trương cũng là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn trong lòng của Diệp Ân Tuấn phải có tiếc nuối.
Diệp Ân Tuấn rầu rĩ trong lòng.
Nói thật thì đối với tình cảm của thím Trương, Diệp Ân Tuấn vô cùng phức tạp.
Đã từng, anh thật sự coi thím Trương như là mẹ ruột của mình mà đối xử, nhưng mà từ khi thím Trương làm ra loại chuyện quá đáng như thế, anh biết rõ người phụ nữ này có quan hệ máu mủ với mình, anh cũng không muốn phải chấp nhận bà ta.
Bây giờ nghe thấy thím Trương không còn sống được nhiều ngày, trong lòng của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó chịu, từ bỏ những chuyện quá đáng mà thím Trương đã làm, anh nghĩ đến thím Trương đã chăm sóc cho mình khi mà mình còn bé, không khỏi mềm lòng.
“Anh muốn đi gặp bà ấy.”
“Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi.”
Thẩm Hạ Lan cũng buông ra.
Mặc kệ thím Trương đã từng làm chuyện gì, hiện tại người đều đã sắp phải chết, lại là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn tha thứ, nhưng mà cũng không muốn ngăn cản Diệp Ân Tuấn nói lời tạm biệt với thím Trương.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, sau đó quyết định đi xuống dưới.
Cảm nhận được ánh nắng ở bên ngoài, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Rốt cuộc cũng đã có thể cảm nhận được ánh nắng rồi, rất nhiều lần trong hôn mê anh nghe được giọng nói của em, nhưng mà em nói cái gì anh nghe cũng không rõ, giống như là có một làn sương mù che khuất, ngăn cản anh làm cho anh không có cách nào đến gần em, anh khẩn thiết muốn tìm kiếm lối ra, nhưng mà chỉ có thể đi lung tung tại chỗ, có đôi khi anh thật sự hi vọng mình trực tiếp ngất đi, cái gì cũng không cảm nhận được thì hay biết mấy, nhưng mà anh nhớ tới em, nhớ tới bọn nhỏ, nếu như anh thật sự chết rồi, vậy thì mọi người phải làm sao bây giờ?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói đến cảm nhận của mình trong đoạn thời gian này, Thẩm Hạ Lan rất đau lòng.
“Anh đó, đừng có tự giày vò mình nữa, cuộc sống sau này cứ ở bên cạnh em và bọn nhỏ là được rồi, anh đừng có quên anh còn thiếu bọn nhỏ một chuyến du lịch nữa đó, Nghê Nghê đang rất tức giận, nói là em cố ý không cho con bé gặp anh, không biết rằng em cũng không dám để cho con bé biết tình huống của anh.”
“Khó khăn cho em rồi.”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của Thẩm Hạ Lan.
Một bàn tay nhỏ như thế, lúc anh hôn mê cô lại có thể chống đỡ cả một căn nhà, một người phụ nữ yếu đuối như thế bởi vì tình yêu mà cố gắng chịu cực khổ, ở bên cạnh anh đến hiện tại, anh có lý do gì mà không đối xử tốt với cô? Có lý do gì mà không yêu cô?
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Quãng đời còn lại còn có em, thật là tốt.”
Cái mũi của Thẩm Hạ Lan đột nhiên chua xót.
Tất cả những vất vả dường như đều đã tan thành mây khói.
Hai người cảm nhận được ánh nắng, cảm nhận được dòng xe cộ tấp nập, đột nhiên cảm thấy thế giới lại xinh đẹp như vậy.
Lúc bọn họ đang muốn hưởng thụ, Tô Nam bỗng nhiên lại chạy ra.
“Ân Tuấn, Hạ Lan, nhanh đi! Đến bệnh viện thôi, thím Trương không chịu được rồi.”
CHƯƠNG 713: TẤT CẢ ĐỀU LÀ QUÁ KHỨ
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không khỏi ngây ra một lúc.
“Thất thần làm cái gì vậy? Thím Trương sắp không chịu được rồi, ở bên phía nhà tù đã đưa vào bệnh viện, nhanh đi xem một chút đi, cổ họng Hạ Lan vẫn còn đang rất đau rát, có lẽ còn phải cần một vị thuốc nữa, cái này cần thím Trương phải nói rõ ràng.”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kịp phản ứng lại.
Anh lôi kéo Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi về phía bệnh viện.
Lúc hai người đến bệnh viện, thím Trương đang được cứu chữa, ánh đèn cấp cứu làm tâm trạng của Diệp Ân Tuấn vô cùng nặng nề.
Thím Trương đã chiếm quá nhiều vị trí trong cuộc đời của anh, từ nhỏ đến lớn giống như là mẹ của mình, mặc dù là chuyện mà bà đã làm sai không thể được bù đắp, nhưng mà giờ phút này Diệp Ân Tuấn toàn là nghĩ đến những chuyện thím Trương đã đối xử tốt với mình.
Bây giờ có làm như thế anh cũng không dám tin tưởng thím Trương lại sắp đi.
Bà ta cũng chỉ mới có năm sáu mươi tuổi mà thôi, còn trẻ như vậy.
Chẳng lẽ thật sự là quả báo à?
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn, lúc này bất cứ lời an ủi gì cũng đều bất lực, cô cũng không muốn phải nghĩ an ủi cái gì.
Có thể đứng ở đây là vì cô còn lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, bởi vì chuyện mà thím Trương nói đã hạ độc Diệp Ân Tuấn, cô không biết đó là thật hay giả.
Diệp Minh Triết cũng đến đây cùng, im lặng đứng ở sau lưng của Tô Nam mà chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc đèn trong phòng cấp cứu tắt, trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên dừng đập.
Bác sĩ mở cửa bước ra ngoài.
“Bác sĩ, như thế nào rồi?”
Tô Nam vội vàng đến hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tế bào ung thư của bà ấy đã sớm lan rộng, các người đi vào gặp một lần đi, sau đó chuẩn bị hậu sự.”
Tình huống như thế, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, duy nhất chỉ có Diệp Ân Tuấn là chưa.
Anh vừa mới tỉnh dậy, có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu rõ ràng, tại sao lại đột nhiên phải chết chứ?
Thẩm Hạ Lan thấy anh vẫn còn đứng ngơ người ở đó, không khỏi đẩy anh một cái, nói: “Anh vào thăm bà ấy đi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy vào thăm thím Trương đối với Thẩm Hạ Lan hình như là không tốt cho lắm, sợ là trong lòng của Thẩm Hạ Lan có khối u, nhưng mà không gặp thím Trương thì anh lại không vượt qua lòng mình.
Dù sao thì người phụ nữ đó cũng đã nuôi lớn anh từ nhỏ tới lớn.
“Đi đi, em không sao đâu.”
Sao Thẩm Hạ Lan lại không biết trong lòng của Diệp Ân Tuấn đang để ý cái gì, cô cười cười.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này mới đi vào trong phòng cấp cứu.
Anh cảm thấy bước chân của mình nặng nề giống như bị rót chì.
Lúc nhìn thấy thím Trương một lần nữa, Diệp Ân Tuấn quả thật không thể tin được người phụ nữ trước mắt mình chính là thím Trương, chính là thím Trương mà không ai bì nổi.
Thím Trương đang phải thở oxy lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì có vẻ kinh ngạc, nhưng mà càng nhiều hơn chính là vui mừng.
Coi như ông trời đối xử với bà ta không tệ, trước khi chết vẫn để bà ta gặp được con của mình tỉnh lại.
Thím Trương vẫy vẫy tay với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh bà ta ngồi xuống.
Anh cầm lấy tay của bà ta.
Bàn tay của thím Trương cũng đã từng mịn màng mềm mại, bây giờ chỉ còn lại da bọc xương, khớp xương đều lộ ra.
“Tại sao bị bệnh mà lại không nói cho tôi biết?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có chút nghẹn ngào.
Giờ phút này anh tình nguyện quên mất tất cả những chuyện quá đáng mà thím Trương đã làm, anh bằng lòng tin tưởng bà ta vẫn còn là người mẹ vô cùng yêu thương anh như trước kia.
Con ngươi của thím Trương trong nháy mắt trở nên ẩm ướt.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn có bà ta.
Lúc này bà ta mới hiểu được.
Cho dù người đàn ông này có lạnh lùng đến cỡ nào, không ai bì nổi đến cỡ nào, nhưng mà trái tim của anh vẫn mềm mại.
Thím Trương nắm thật chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn, suy yếu nói: “Xin lỗi Ân Tuấn, mẹ thật sự xin lỗi, mẹ làm quá nhiều chuyện sai lầm, đây là do ông trời đã trừng phạt mẹ, mẹ biết đây là kết cục của mẹ, mẹ không oán hận chuyện gì. Điều duy nhất mẹ cảm thấy tiếc nuối đó chính là mẹ không thể mang đến hạnh phúc và hồi ức tốt đẹp cho con với Minh Triết, con có một người mẹ giống như mẹ là nỗi nhục cả đời này của con, sau khi mẹ chết rồi con hãy hỏa táng mẹ đi, cứ tùy tiện đem đi đâu cũng được, mẹ không thể vào một tổ nhà họ Diệp, cũng không có cách nào nhận được sự tha thứ của con, cứ để mẹ sống phiêu bạt như cô hồn dã quỷ, lang thang, đây là kết cục mà mẹ phải có.”
“Nói hươu nói vượn cái gì đó! Bà không vào được mộ tổ nhà họ Diệp, tôi cũng sẽ tìm một phần mộ để an táng bà, bà yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ đến thăm bà. Mặc dù bà đã làm rất nhiều chuyện quá đáng tổn thương đến rất nhiều người vô tội, nhưng mà đối với tôi từ nhỏ đến lớn tôi đã có bà, bà đã nuôi dưỡng tôi, tôi lại không để bà an hưởng tuổi già là lỗi của tôi.”
Con mắt của Diệp Ân Tuấn vô cùng ẩm ướt.
Thím Trương lắc đầu nói: “Chuyên này không liên quan đến con, tất cả mọi chuyện đều là do mẹ gieo gió gặt bão, mẹ bị hận thù che mắt, nếu con thật sự muốn tìm một phần mộ cho mẹ vậy thì con mang mẹ về nhà đi, mẹ đã rời khỏi quê hương rất lâu rồi, mẹ cũng đã sớm quên mất quê quán của mình có bộ dạng như thế nào. Cũng bởi vì ân oán, trước đó mẹ đã đắp cả cuộc đời của mình vào đó, liên lụy đến con trai và cháu trai của mẹ, báo thù như thế này không có bất cứ ý nghĩa gì, đáng tiếc là mẹ tỉnh ngộ quá muộn.”
“Không muộn, chỉ cần bà có thể tỉnh ngộ bà vẫn là mẹ của tôi.”
Nước mắt của thím Trương không ngừng rơi xuống.
“Con có biết không, mẹ đã chờ tiếng gọi mẹ của con và Nam Phương rất nhiều năm rồi, đã có lúc mẹ thật sự muốn buông bỏ tất cả hận thù, cứ ở bên cạnh hai anh em bọn con, nhưng mà Phương Thiến cứ luôn ép buộc mẹ, mẹ không có cách nào hết, sau đó mẹ hoàn toàn bị hận thù che đậy mất lý trí, mỗi ngày mẹ nhìn thấy con cứ gọi Phương Thiến là mẹ, nhìn Nam Phương đối xử cung kính với bà ta, mẹ thật sự không chịu được. Lúc mang thai phản ứng nôn nghén của mẹ rất lớn, mãi đến khi các con sinh ra rồi mẹ vẫn luôn bị nôn, ngày nào mẹ cũng ăn không ngon ngủ không yên, đau đến nỗi cả đêm ôm chăn mền mà khóc lóc. Mẹ khổ cực như vậy, cố gắng như vậy mới sinh ra hai anh em bọn con, sao mẹ lại có thể để mất hai anh em bọn con được chứ?”
Thím Trương khóc không thành tiếng.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng rất khó chịu.
Nước mắt của anh yên lặng rơi xuống.
“Đều đã qua rồi, tất cả đã qua hết rồi.”
“Không qua được, mẹ biết ở trong lòng của con và Hạ Lan, những chuyện mẹ làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ. Mẹ bởi vì người nhà của mẹ mà vứt bỏ con của mình, cháu của mình, mẹ xứng đáng với người trong tộc nhưng mẹ có lỗi với các con, bây giờ mẹ đã sắp chết, mẹ không dám yêu cầu xa vời nhận được sự tha thứ của các con. Mẹ chỉ hi vọng là sau này các con có thể sống tốt, tất cả bất hạnh, tất cả đau khổ cứ để một mình mẹ nhận lấy là được rồi.”
“Đừng nói nữa!”
Diệp Ân Tuấn càng nghe thì trong lòng càng khó chịu.
“Con cứ để cho mẹ nói hết đi, nếu như mẹ không nói thì mẹ sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Ân Tuấn, mẹ nói với Hạ Lan biết là mẹ đã hạ độc mãn tính cho con, đây là lừa gạt con bé, mẹ, đều đã thành bộ dạng này rồi, con là đứa con trai độc nhất của mẹ, sao mẹ có thể hạ độc con được chứ. Mẹ làm như vậy chỉ là vì để muốn gặp Minh Triết và Nghê Nghê một lần, mẹ biết là con bé không chịu tha thứ cho mẹ, sẽ không cho bọn nhỏ đến đây gặp mẹ, cho nên mẹ mới nói là như vậy, con nói với con bé biết là đừng hận mẹ.”
“Sẽ không đâu, Hạ Lan rất hiền lành, cô ấy sẽ không trách mẹ đâu.”
Diệp Ân Tuấn quay mặt sang chỗ khác, trong lòng khó chịu muốn chết đi được.
Thím Trương ho khan, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng vuốt vuốt lưng cho bà ta, giúp bà ta dễ thở hơn, nhưng mà lúc anh nhìn thấy thím Trương ho ra máu, anh không khỏi khó chịu hơn nữa.
Anh không thể tin tất cả những chuyện này đều là sự thật.
Anh đã mất đi Nam Phương, đã mất đi Phương Thiến, bây giờ ngay cả mẹ ruột của mình cũng phải mất đi nữa à?
Từ nay về sau anh thật sự là người cô đơn rồi.
Thím Trương ho ra một ngụm máu, tới lúc này mới dịu đi một chút.
Bà ta nắm thật chặt tay của Diệp Ân Tuấn, yếu ớt nói: “Mặc dù là cổ họng của Hạ Lan đã có thể nói chuyện, dây thanh quản của con bé đã bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù có châm cứu thì cũng không thể điều trị được tận gốc, khi con bé nói chuyện thì giống như là có một mũi dao đang di chuyển, nó sẽ bên cạnh con bé cả một đời. Ân Tuấn, ở quê của mẹ có một loại cỏ có thể trị tận gốc dây thanh quản của con bé, loài cỏ này được gọi là cỏ Lam Tinh, sinh trưởng ở bên cạnh phần mộ ẩm ướt, mẹ không có thời gian trở về tìm cho con bé nữa rồi, con nhớ là sau khi mẹ chết đi con hãy dẫn con bé về quê của mẹ để điều trị cổ họng.”
“Được.”
“Còn nữa, thần kinh của con bị đau nhức nhất định phải châm cứu, trong một khoảng thời gian rất lâu, con không thể lười biếng không làm, nếu không thì sẽ để lại di chứng, già rồi con sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ừm."
“Minh Triết và Nghê Nghê mẹ cũng không có gì để lại cho bọn nó, nếu như tương lai bọn nó có ai đó muốn học y, mẹ có một quyển sách y học cổ truyền ở bên trong từ đường ở quê của mẹ, con nhớ kỹ là đưa cho bọn nhỏ, đây cũng là một đồ vật duy nhất mà mẹ có thể để lại cho bọn nhỏ.”
Thím Trương nói liên miên lãi nhãi, nhưng mà ánh mắt đã bắt đầu rã rời.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó chịu.
“Mẹ đừng nói nữa, mẹ nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không thể nghỉ ngơi được, mẹ sắp phải an nghỉ rồi, để mẹ nói thêm mấy câu nữa đi. Ân Tuấn, nói thật mẹ đã từng yêu ba của con, dù sao thì không có người phụ nữ nào sinh con cho người mình không yêu, chỉ có điều là tình cảm của mẹ đối với ba con quá phức tạp, mẹ tình nguyện tin tưởng là mẹ hận ông ấy.”
“Con biết.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn đã hơi hiểu tâm tư của thím Trương.
Cả cuộc đời của thím Trương coi như là một vở bi kịch, đời người bị hận thù chi phối đã đánh mất đi rất nhiều thời gian quan trọng.
Thím Trương nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn đưa tay ra sờ lên mặt của anh, nhưng mà lại không có sức.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng cầm lấy tay của bà ta đặt ở trên mặt của mình.
“Có phải là con gầy hơn trước kia không?”
“Gầy đi rồi, không có mẹ ở bên cạnh của con sao con có thể béo lên được? Ân Tuấn, sau này mẹ đi rồi, con phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, mẹ chết đi, con cứ quên mẹ đi, con cứ coi như là chưa từng có một người mẹ giống như mẹ, con là con trai của Phương Thiến, là con trai cả của nhà họ Diệp, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, là người kiêu ngạo ở Hải Thành, con không thể có một người mẹ giống như mẹ được.”
Thím Trương nói xong, khóe miệng nở một nụ cười đắng chát, cánh tay ốm yếu bỗng nhiên trượt xuống, mắt của bà ta cũng chậm rãi nhắm lại, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
“Mẹ ơi, mẹ..."
Rốt cuộc Diệp Ân Tuấn cũng đã gọi ra chữ này, có điều là thím Trương cũng đã không nghe được nữa rồi.
Bà ta nhắm mắt lại, kết thúc một đời bi ai mà long đong của mình.
Diệp Ân Tuấn cầm tay của bà ta khóc trong thầm lặng.
Anh giống như là một đứa con nít mất đi mẹ của mình, giống như là đã mất đi tất cả trụ cột.
Anh chưa từng nghĩ đến mình là có một ngày như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến.
Ánh mắt của thím Trương tràn ra nước mắt.
Không biết là nghe tiếng kêu to của Diệp Ân Tuấn, hay là do lưu luyến thế giới này nữa, tóm lại là bà ta đã không tỉnh lại được nữa.
CHƯƠNG 714: CON MUỐN HỌC Y
Bọn người Thẩm Hạ Lan và Tô Nam ở bên ngoài nghe thấy tiếng la khóc của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngây ra một lúc, Thẩm Hạ Lan biết là thím Trương đã đi rồi.
Cô đau lòng nói không nên lời, chỉ là vì Diệp Ân Tuấn gặp phải chuyện đau khổ.
“Mẹ ơi, bà Trương đi rồi ạ?”
Diệp Minh Triết chớp mắt hỏi.
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Sau đó Diệp Minh Triết vô cùng yên tĩnh.
Diệp Ân Tuấn ở lại bên trong khoảng một tiếng đồng hồ mới đi ra ngoài.
Ánh mắt của anh sưng đỏ, rõ ràng là anh đã khóc.
“Anh vẫn tốt chứ?”
Thẩm Hạ Lan bước nhanh về phía trước.
“Không có chuyện gì..."
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của Thẩm Hạ Lan, sau đó để bác sĩ đưa thi thể của thím Trương vào nhà xác.
Thím Trương là nhân viên phục dịch, những chuyện tiếp theo cần phải có thủ tục.
Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Minh Triết ở lại khách sạn, một mình Diệp Ân Tuấn đi xử lý hậu sự cho thím Trương.
Từ lúc bắt đầu thím Trương ở nhà họ Diệp chính là một người quản gia, cả đời cũng không kết hôn, Diệp Ân Tuấn là con trai độc nhất của bà, tất cả đều được đơn giản.
Sau khi Diệp Ân Tuấn hỏa táng thi thể của thím Trương, anh dẫn Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết trở về Lịch Thành.
Lúc Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn thì vô cùng vui vẻ.
“Ba ơi, ba không biết đâu, ngày nào mẹ cũng không cho con và ba gọi video với nhau, mẹ thật là xấu quá đi, mẹ muốn một mình chiếm lấy ba.”
Diệp Nghê Nghê vội vàng cáo trạng.
Nhìn con gái đáng yêu như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn rất vui, nhưng mà cái chết của thím Trương kìm hãm làm anh không nở được nụ cười.
“Mẹ là đang bảo vệ cho ba, lúc đó ba bị bệnh sợ là sẽ truyền bệnh cho con thông qua máy vi tính, còn phải cảm ơn mẹ đó có biết chưa?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Nghê Nghê ngây ra một lúc, sau đó ngượng ngùng nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu.”
Diệp Minh Triết không nói gì, trực tiếp đi vào trong phòng của mình.
Diệp Tranh phát hiện ra tâm trạng của cậu bé không đúng, muốn hỏi cậu bé có chuyện gì nhưng mà lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Minh Triết một chút, cũng không biết là thằng bé này đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Ân Tuấn thả Diệp Nghê Nghê xuống, nói với Diệp Tranh: “Tụi con đi dọn đồ đi, chúng ta trở về Hải Thành, sau đó để chú Tống chăm sóc cho bọn con, ba với mẹ con phải đến Vân Nam một chuyến.”
“Ba ơi, ba mẹ lại muốn đi ra ngoài chơi nữa hả?”
Diệp Nghê Nghê chu chu cái miệng nhỏ, cô bé không vui.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không phải là đi chơi đâu, phải đi làm một số chuyện, cổ họng của mẹ con có vấn đề, ba dẫn mẹ con đi chữa bệnh.”
“Là thật ạ? Mẹ ơi, cổ họng của mẹ bị làm sao vậy, mẹ có đau không?”
Diệp Nghê Nghê vội vàng chạy đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan, đưa tay sờ sờ cổ họng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy may mắn biết bao nhiêu khi Diệp Nghê Nghê không biết chuyện đó, có thể cho cô bé có một tuổi thơ hoàn mỹ.
“Mẹ không có chuyện gì đâu, chỉ cần Nghê Nghê có thể khỏe thì mẹ đã hết đau rồi.”
“Vậy hai người phải về sớm một chút nha, người lớn ở bên ngoài đi chơi không hà, để lại đám con nít bọn con ở nhà rất buồn.”
Diệp Nghê Nghê chu cái miệng nhỏ, lên tiếng nói.
“Được rồi, ba mẹ sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
“Vâng ạ.”
Diệp Tranh đi dọn dẹp đồ, lúc đi ngang qua cửa phòng của Diệp Minh Triết, nhìn thấy Diệp Minh Triết đang đứng trước cửa sổ ngẩn người, liền đi vào.
“Cậu sao vậy? Tại sao đến Đế Đô một chuyến, trở về cứ giống như là có tâm sự.”
“Bà Trương mất rồi.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh đơ người một chút, giống như là chưa kịp phản ứng lại ai là bà Trương.
“Thím Trương chính là quản gia nhà họ Diệp trước kia đó.”
Diệp Minh Triết giải thích như vậy, Diệp Tranh đã kịp phản ứng lại.
“Sao lại mất?”
“Chắc là bị bệnh, này, tớ muốn học y.”
Chưa từng lúc nào Diệp Minh Triết có thể xác định là mình đang muốn cái gì giống như hiện tại.
“Học y hả? Đây chính là của riêng mình tớ mà, cậu vẫn nên học quản trị kinh doanh đi, sau này nhà họ Diệp sẽ do cậu thừa kế.”
“Đừng có nói chuyện cười, những thứ này do cậu kế thừa là được rồi, tớ muốn học y, thật ra thì trước đó tớ đã muốn học y từ lâu rồi. Lúc ấy sức khỏe của Nghê Nghê không tốt, ngày nào cũng phải nằm ở trong bệnh viện, tớ nghĩ là nếu như tớ là bác sĩ có khi nào sẽ giảm bớt được cho Nghê Nghê rất nhiều đau đớn hay không. Bây giờ nhìn thấy bà Trương lại bởi vì bệnh tật mà qua đời, tớ sợ sẽ có một ngày nào đó ba hoặc là mẹ cũng bị bệnh, đến lúc đó phải làm sao bây giờ đây? Tớ không muốn giao mạng sống của bọn họ vào trong tay của người khác.”
Diệp Minh Triết nói, ánh mắt lại càng thêm kiên định.
Diệp Tranh không suy nghĩ nhiều như vậy.
Ba mẹ của cậu bé chết như thế nào, cậu bé biết rất rõ ràng, đi theo Trương Linh học y cũng là do tình thế ép buộc, bây giờ nhìn thấy Diệp Minh Triết như thế này, cậu bé than thở nói: “Nếu như ba với mẹ biết được, sợ là sẽ không vui đâu.”
“Sẽ không đâu, hai người bọn họ đều rất yêu thương chúng ta, chỉ cần chúng ta vui vẻ thôi, có làm gì bọn họ cũng cho phép. Ngoài ra, tớ còn muốn đi cùng với mẹ đến Vân Nam một chuyến.”
“Nhưng mà không phải ba với mẹ nói là hai người muốn đi chữa trị cổ họng hả?”
"Quê của bà Trương ở Vân Nam, tớ muốn đến đó xem xem, bà ấy có cho tớ một cái nhẫn, tuy là không nói tác dụng của nó nhưng tớ vẫn muốn đi xem xem."
Diệp Minh Triết tự có chủ trương của mình, Diệp Tranh cũng không thuyết phục.
“Đi thu dọn đồ đạc nhanh đi, cho dù có muốn đi cùng với bọn họ thì chúng ta cũng phải trở về Hải Thành trước đã.”
“Ừm."
Diệp Minh Triết nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc, cùng với bọn người Thẩm Hạ Lan trở về Hải Thành.
Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, cả người đều sắp hỏng mất rồi.
“Diệp tổng, tôi cần phải nghỉ phép! Tôi sắp mệt chết rồi, toàn bộ tập đoàn Hoàn Trí gần như tôi phải làm liên tục suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ, hiện tại ngay cả thời gian gửi tin nhắn với Lam Tử Thất tôi cũng bị bớt lại luôn rồi, cứ tiếp tục như vậy thì tôi chết trẻ mất.”
“Kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa đi, tôi còn phải trở về Vân Nam làm một vài chuyện, lúc trở về tôi sẽ gánh vác thay cho cậu.”
“Cái gì chứ? Còn đi nữa hả?”
Tống Đình trực tiếp ngồi phịch ở trên ghế.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn âm trầm nói: “Thím Trương đi rồi, tôi muốn đưa bà ấy trở về.”
Tống Đình lập tức đơ người.
Từ nhỏ anh đã lớn lên với Diệp Ân Tuấn, đương nhiên biết ý nghĩa của thím Trương đối với Diệp Ân Tuấn là như thế nào, huống hồ gì Tống Đình cũng biết thân phận của thím Trương.
“Xin lỗi, Diệp tổng, nén bi thương.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ bờ vai của anh ta, không nói gì.
Thẩm Hạ Lan nói với anh ta: “Bọn nhỏ để lại cho anh chăm sóc, chúng tôi làm xong chuyện của mình thì sẽ trở lại ngay.”
“Bà chủ, cổ họng của cô đã tốt rồi hả?”
Tống Đình vô cùng vui mừng.
Thẩm Hạ Lan cũng nở nụ cười.
“Cũng đã ổn rồi, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi. À đúng rồi, gần đây Tử Thất có liên lạc với anh không vậy?”
“Không có, nhưng mà tôi xem dòng thời gian của cô ấy chắc là đang chơi rất vui ở Tây Song Bản Nạp.”
Nghe Tống Đình nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên lòng.
“Vậy cũng được.”
Chuyện Diệp Minh Triết muốn đi theo Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan phản đối, có điều là Diệp Ân Tuấn lại không phản đối.
“Cũng tốt mà, dẫn thằng bé trở về xem một chút.”
Câu nói này làm cho Thẩm Hạ Lan không biết phản bác như thế nào.
Một nhóm người lại lên máy bay đi đến Vân Nam một lần nữa.
Đến đây lần nữa, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.
Diệp Ân Tuấn lái xe chở Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đến quê hương của thím Trương.
Nơi này hoang tàn vắng vẻ, đã sớm bị bỏ hoang, những căn nhà còn lại cũng đã bị sụp đổ.
Diệp Ân Tuấn nhìn nơi này, nghĩ đến đây là nơi mà thím Trương đã sống hồi lúc nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn phiền.
“Anh muốn mua thôn này lại.”
Anh nhẹ nhàng mở miệng nói.
Thẩm Hạ Lan biết tâm tư của anh, thấp giọng nói: “Nơi này đã không còn người nữa rồi, chắc là chính phủ sẽ bán cho anh, để em đi liên lạc nha?”
“Tìm một chỗ ở đi, để anh đi cho.”
Diệp Ân Tuấn sắp xếp cho Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan trong trang trại không xa, còn mình thì đi nộp đơn cho phía trên để mua cái thôn này.
Thẩm Hạ Lan biết là cho dù có bao nhiêu tiền thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ mua được nó.
Trên đường đi, Diệp Minh Triết cũng vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn cậu bé, hỏi: “Tại sao con nhất định phải đến đây, có phải là thím Trương đã nói cái gì đó với con không?”
“Không có, con chỉ muốn đến đây xem một chút.”
Diệp Minh Triết cười nhẹ.
Thẩm Hạ Lan phát hiện bây giờ bộ dạng cười trả lời mình của Diệp Minh Triết đã thành thục hơn trước kia rất nhiều, làm cho cô không hiểu gì hết.
Hai người đi đến trang trại hỏi thăm chuyện thôn của thím Trương.
“Cái thôn này ấy à, có một gia đình y đều ở trong đó, bình thường sẽ không kết hôn với người ở bên ngoài, cũng không biết là đắc tội với ai, trong vòng một đêm người đều không còn nữa. Thật là, mảnh đất đó đã bị bỏ hoang mấy chục năm rồi, mấy người muốn mua nó làm cái gì vậy? Đường của khách du lịch sẽ không đến đây đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười, không trả lời.
Lúc Diệp Ân Tuấn trở về mang theo công văn đã phê duyệt của chính phủ, hiện tại cái thôn kia đã hoàn toàn thuộc về anh.
Thẩm Hạ Lan cùng với Diệp Minh Triết đi theo Diệp Ân Tuấn vào bên trong mảnh đất hoang vu, tìm được vị trí từ đường.
Bởi vì từ đường đã lâu lắm rồi không được tu sữa, đã sớm đổ sập, bài vị thờ cúng ở bên trong vẫn còn ở đó, có điều cũng đã rơi xuống mặt đất, dính đầy tro bụi.
Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ra, di chuyển những bài vị ra bên ngoài lau sạch sẽ.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Diệp Ân Tuấn làm như vậy, cậu bé cũng ngồi xuống giúp đỡ.
Lúc mới bắt đầu, Thẩm Hạ Lan cũng không muốn hỗ trợ, có điều là nhìn thấy hai ba con Diệp Ân Tuấn bận rộn vô cùng, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng rồi ngồi xổm xuống làm cùng.
Ba người bận rộn cho đến trưa mới lau sạch sẽ hết tất cả bài vị.
“Anh dự định tìm người tu sửa từ đường lại một chút.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh rồi nói: “Coi như là đổi mới, đây coi như chuẩn bị hết tất cả, anh đi tìm người ở đâu để đến đây ở? Ân Tuấn, mảnh đất này đã không có nữa rồi, cho dù anh có đồng ý tin tưởng hay là không thì đây đều là một mảnh đất đã bị bỏ hoang, cho dù anh có làm nó tốt đến cỡ nào thì thím Trương cũng sẽ không nhìn thấy.”
Cô biết là mình nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà đây chính là sự thật.
Cô cũng biết nỗi hổ thẹn trong lòng của Diệp Ân Tuấn đối với thím Trương, muốn bù đắp cái gì đó, nhưng mà tất cả những chuyện này đều không còn ý nghĩa nữa.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại khó coi hơn.
Diệp Minh Triết đột nhiên lại nói: “Ủa? Sao người ở trong đây đều cùng một cái họ vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện trên bài vị đều là họ Trương.
“Nghe nói là người ở trong đây không kết hôn với người ở bên ngoài, cho nên chắc là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, đều họ Trương cũng không có gì là kỳ lạ.”
“À.”
Diệp Minh Triết cái hiểu cái không, nhẹ gặp đầu.
Cậu bé cũng không quan tâm đến cuộc trò chuyện của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, tự mình tùy tiện đi dạo ở xung quanh, tùy ý đi xem những căn nhà bị đổ nát.
Thẩm Hạ Lan nhìn tất cả những thứ ở đây, thấp giọng nói: “Em biết tình cảm của anh đối với thím Trương, hiện tại chúng ta đưa bà ấy về đây, vẫn nên tìm một chỗ an táng bà ấy đi.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì.
Anh ngẩn người nhìn từ đường.
Thẩm Hạ Lan cũng không quấy rầy anh nữa, biết là trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng khó chịu, có lẽ cần có một đoạn thời gian mới có thể từ từ ổn định lại được.
“Để em đi xem Minh Triết một chút.”
Cô đứng dậy đi về phía của Diệp Minh Triết.
Phía xa xa, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ở trước mặt của Diệp Minh Triết hình như có một chiếc xe jeep dừng ở đó, người ở phía trên đang nói gì đó với Diệp Minh Triết.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc lên cổ họng.
Nơi đây đã bị bỏ hoang, người nào đến đây vậy chứ?
Diệp Minh Triết lại không có ý thức giữ an toàn, chẳng lẽ là không sợ đối phương là bọn buôn người hả?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới.
CHƯƠNG 715: THẾ GIỚI NÀY THẬT SỰ QUÁ NHỎ
“Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan hét to lên.
Diệp Minh Triết quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang nhanh chân chạy về phía mình, cậu bé hơi nghi hoặc một chút.
“Mẹ, mẹ chạy chậm một chút đi, coi chừng bị té.”
Diệp Minh Triết vội vàng bước lên đón cô.
Thẩm Hạ Lan dùng một tay kéo Diệp Minh Triết ra đằng sau, cảnh giác nhìn chiếc xe jeep trước mắt, hỏi: “Các người là ai, đến đây làm gì?”
Đối phương là một người đàn ông hết sức trẻ tuổi, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan che chở cho Diệp Minh Triết như vậy thì không khỏi ngây ra một lúc, sau đó mới vội vàng giải thích: “Chị đừng hiểu lầm nha, tôi chỉ đến đây xem một chút thôi.”
“Xem cái gì chứ? Nơi này đã là một nơi hoang vu, có cái gì đáng để xem?”
Lòng cảnh giác của Thẩm Hạ Lan vẫn không giảm.
Người đàn ông có chút xấu hổ mà nói: “Tôi biết nơi này là nơi đã bị bỏ hoang, tôi muốn tới ra đây thăm một chút, lúc còn bé tôi đã từng nghe ba mẹ tôi nói nơi này là quê hương của bọn họ, bây giờ đã nhiều năm như vậy rồi tôi muốn trở lại thăm nơi đã từng nuôi dưỡng ba mẹ tôi là một nơi như thế nào.”
“Ba mẹ của cậu?”
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Không phải đã nói người ở đây đã qua đời trong biến cố lần đó rồi hả?
Tại sao lại có người sống sót?
“Đúng vậy đó, lúc mười tám tuổi ba mẹ tôi đã rời khỏi đây, đi ra ngoài làm việc, cho đến lúc muốn trở lại thì nơi này đã không còn tồn tại nữa rồi.”
Người đàn ông bước xuống xe, đứng tại vùng đất này, sắc mặt mang theo một tia bi thương.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại.
Xem ra nơi này vẫn có người đời sau tồn tại.
“Cậu có nhớ tên ông nội của cậu không?”
“Ông nội của tôi tên là Trương Đại Hải.”
Lời nói của người đàn ông làm Thẩm Hạ Lan ngơ ra một chút.
Lúc nãy khi dọn dẹp bài vị trong từ đường, đúng là cô đã nhìn thấy tên Trương Đại Hải.
“Nơi này đã được chúng tôi mua lại rồi, sau này sẽ trở thành khu vực tư nhân, nếu như cậu đã đến đây vậy thì đi vào xem một chút đi, chồng tôi đang dọn dẹp từ đường ở bên trong, đồng thời cũng đang chuẩn bị tu sửa lại.”
“Tu sữa hả?”
Người đàn ông hơi kinh ngạc, nhưng mà nhanh chóng có vẻ vui mừng.
“Xin chào, tôi tên là Trương Vũ, tôi có thể mang bài vị của ba mẹ tôi về đặt cùng một chỗ được không. Chị yên tâm đi, tôi sẽ đưa tiền mà, mặc kệ là bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cố gắng kiếm, dù sao thì nơi này cũng là quê hương của ba mẹ tôi, tôi muốn bọn họ có thể lá rụng về cội.”
Trương Vũ thành khẩn nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ rồi nói với anh ta: “Cậu đi hỏi chồng của tôi đi, mẹ của anh ấy cũng là người ở đây, đã rời nhà rất nhiều năm rồi, hiện tại đã qua đời, dự định đưa về đây chôn cất.”
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô.”
Trương Vũ vui vẻ đi theo Thẩm Hạ Lan vào trong từ đường.
Trên đường đi, Thẩm Hạ Lan đều nắm thật chặt tay của Diệp Minh Triết, sợ cậu bé đi mất.
Diệp Minh Triết cảm nhận được sự khẩn trương của Thẩm Hạ Lan, liền vô cùng yên tĩnh đi theo Thẩm Hạ Lan.
Sau khi đi vào trong từ đường, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang dọn dẹp.
Trương Vũ nhìn thấy từ đường đã sụp đổ, mà bài vị thì chỉnh tề sạch sẽ đặt ở một bên, ánh mắt của anh ta có hơi ẩm ướt.
“Ân Tuấn, nói với anh một chuyện.”
Thẩm Hạ Lan nói những lời Trương Vũ lại một lần.
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta thấp giọng nói: “Là người nhà họ Trương thì nhanh chóng làm việc đi.”
“Hả? À, được.”
Lúc bắt đầu Trương Vũ không kịp phản ứng, sau khi có phản ứng thì nhanh chóng bắt tay vào công việc tu sữa.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn vô cùng nhiệt tình, cũng không muốn quấy rầy anh, mang theo Diệp Minh Triết trở về trang trại.
Tô Nam theo tới, Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
“Sao anh lại đến đây?”
“Tại sao tôi lại tới đây hả? Hai vợ chồng các người thật là thú vị quá nha, đều là người cần phải châm cứu, bây giờ nói đi thì đi, còn không chào hỏi với tôi, muốn làm gì? Các người không cần mạng nữa có đúng không, tôi chính là trời sinh phạm tiện đó, một mình ném vợ con đến đây để điên khùng với các người.”
Tô Nam thở phì phò.
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ: “Anh cũng biết tính tình của Ân Tuấn rồi đó, huống hồ gì thím Trương là nút thắt trong lòng của anh ấy, không gở nút thắt này ra anh ấy sẽ không vui vẻ.”
“Vậy cũng không thể không muốn sống được chứ, tôi nói cho các người biết nha, cũng chính là hai người các người đó, là người khác thì tôi sẽ không đến đây đâu. Tử Đồng vừa mới mang thai, tôi cũng không thể để cô ấy xảy ra sai sót gì.”
“Cái gì? Anh nói Tử Đồng mang thai hả, không phải cô ấy không thể..."
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dừng lại câu chuyện.
Tô Nam lại không quan trọng, phất tay nói: “Tôi biết là cô muốn nói cái gì, thân thể Tử Đồng là bởi vì tôi không thể mang thai, và cũng coi là đời này không có con, nhưng mà ông trời thương chúng tôi, cũng là may mắn do Diệp Thanh mang đến. Sáng sớm ngày hôm nay Tử Đồng kiểm tra là đã mang thai, cho nên hai người các người làm ơn hãy cố gắng phối hợp với tôi tôi chữa trị cho hai người các người nhanh một chút, tôi muốn về sớm để chờ sinh với vợ tôi.”
Tô Nam nói nói trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy vui vẻ thay cho bọn họ.
Diệp Minh Triết cười nói: “Có phải là Diệp Thanh đã có em trai em gái rồi không ạ?”
“Đúng vậy đó.”
“Mẹ ơi, khi nào thì mẹ mới sinh em trai em gái cho con với Nghê Nghê vậy?”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan không biết trả lời như thế nào.
Đời này cô còn có cơ hội có con nữa à?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan liền nghĩ đến thím Trương, nhưng mà tất cả đều đã trôi qua hết rồi, cô cũng không biết lấy tâm trạng như thế nào để đối mặt với thím Trương.
“Con có em gái mà, đừng có làm rộn.”
“Nhưng mà con còn muốn có em trai, có em ra thì tốt hơn.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút cô đơn.
Tô Nam vội vàng nói: “Được rồi, sao con lại tham lam như vậy chứ, chờ dì Bạch của con sinh em trai em gái, con phải giúp đỡ chú dì chăm sóc cho em bé đó có biết chưa?”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ!”
Diệp Minh Triết hết sức vui mừng.
Thẩm Hạ Lan cảm kích nhìn Tô Nam, sau đó lại bắt đầu để Tô Nam châm cứu chữa trị.
Diệp Ân Tuấn và Trương Vũ bận rộn một hồi, mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi.
“Lúc vừa về đây có suy nghĩ như thế nào?”
Diệp Ân Tuấn tùy ý tán gẫu.
Trương Vũ dừng lại một chút rồi nói: “Linh vị của ba mẹ tôi không có chỗ để đặt.”
“Không có chỗ để đặt là có ý gì?”
“Bọn họ là bởi vì hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng mà lúc đó xảy ra chút hiểu lầm, hiện tại linh vị của bọn họ không được đặt ở nơi mà bọn họ nên ở, tôi chỉ có thể để bọn họ phải sống ở một nơi khác, đáng tiếc là cuối cùng không phải nhà của mình, cho nên tôi nghĩ đến đây xem một chút, nếu như có thể thì tôi sẽ mang tro cốt của bọn họ về đây.”
Lúc nó ra những lời này, Trương Vũ vô cùng khổ sở.
Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi rõ ràng, thấp giọng nói: “Tôi sẽ tìm người đến xử lý nơi này, chắc là cần khoảng một tuần lễ, cậu cứ xem thử xem, nếu như thời gian kịp lúc cậu cứ mang ba mẹ cậu về đây, nói thật thì tôi cũng trở về đây để an táng cho mẹ mình.”
“Cảm ơn anh anh Diệp.”
Trương Vũ vội vàng nói cảm ơn.
“Cậu làm công việc gì vậy?”
“Tôi còn học đại học, chưa tốt nghiệp, có điều là bây giờ tôi đang đi làm rồi. Anh cứ yên tâm đi, tôi có thể trả nổi tiền bài vị ba mẹ mà.”
Trương Vũ cho là Diệp Ân Tuấn sợ mình sẽ không đưa tiền, vội vàng nói tới chuyện này.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Tiền cái gì mà tiền, đều là người cùng thôn, cậu học ngành nào vậy?”
“Quản lý tài chính.”
“Tốt nghiệp rồi thì đến Hải Thành tìm tôi.” .
Diệp Ân Tuấn đưa danh thiếp của mình cho Trương Vũ.
Lúc Trương Vũ nhìn thấy danh thiếp của Diệp Ân Tuấn, anh ta ngơ ngẩn cả người.
Tập đoàn Hoàn Trí nổi tiếng đến cỡ nào, anh ta biết tới, anh ta căn bản cũng không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội bước vào công ty này.
“Anh là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí hả?”
“Đúng vậy, có đều cũng là người cùng một thôn, chỉ cần thành tích của cậu đủ ưu tú thì tập đoàn Hoàn Trí tôi sẽ có một vị trí cho cậu.”
“Cảm ơn Diệp tổng, cảm ơn.”
Trương Vũ lập tức kích động đỏ vành mắt.
Lúc Thẩm Hạ Lan trở về bọn họ vẫn còn đang nói chuyện.
“Đang trò chuyện cái gì vậy, cơm cũng không ăn.”
Thẩm Hạ Lan mang đồ ăn ra, Tô Nam cũng đi theo tới.
“Sau cậu lại đến đây?”
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Tô Nam thì có chút bất ngờ.
“Các người đúng là một cặp vợ chồng mà, hỏi cũng y chang nhau. Sao tôi là đến đây hả? Cậu cho rằng tôi thích đến đây lắm à, thần kinh của cậu bị đau, tôi cần phải châm cứu cho cậu, nếu như vợ của cậu học xong rồi tôi tình nguyện không đến đây.”
Tô Nam lại càng phiền muộn hơn nữa.
Lúc này Diệp Ân Tuấn nhớ đến cơn đau đầu của mình.
Anh nhẹ giọng nói: “Tôi không sao đâu.”
“Bây giờ không có chuyện gì, sau này có chuyện, cậu nhanh chóng đi ăn cơm đi, ăn xong thì để tôi châm cứu cho cậu.”
Tô Nam cũng biết tính tình của Diệp Ân Tuấn, lười biếng phải thương lượng với anh.
Trương Vũ nhìn thấy có người lạ đến đây, vội vàng đứng dậy nói: “Để tôi đi dọn dẹp một chút.”
“Ăn cơm trước đi.”
Thẩm Hạ Lan thấy cậu trai này coi như là một người thành thật, liền cản Trương Vũ lại.
“Ăn đi, ăn no rồi mới có sức làm việc.”
Diệp Ân Tuấn cười cười.
Thấy bọn họ như thế này, Trương Vũ ngượng ngùng ngồi xuống.
“Cảm ơn nha.”
“Ăn nhanh lên đi.”
Mấy người bọn họ vẫn còn tính là hòa hợp.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Ân Tuấn đang châm cứu, Trương Vũ dự định xem xem có thể làm gì không, điện thoại của anh ta liền vang lên.
Trương Vũ nhìn màn hình điện thoại, sau đó nở nụ cười nghe điện thoại.
“Chị, đã lâu lắm rồi chị không gọi điện thoại cho em.”
“Đúng vậy đó, chị sao rồi, vẫn ổn chứ?”
“Ổn.”
Trương Vũ mở loa ngoài theo thói quen.
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại, không khỏi ngây ra một lúc.
Cô nhìn chằm chằm vào Trương Vũ, cũng không lên tiếng.
Trương Vũ với chị nói chuyện vài câu, nhìn ra được tình cảm hai chị em bọn họ rất tốt.
Chị gái sợ là Trương Vũ không có tiền ở bên ngoài để mình chịu oan ức, cứ luôn biểu thị muốn gửi tiền qua cho Trương Vũ.
Trương Vũ nói là không cần đâu.
“Em có thể kiếm tiền mà, chị, chị cứ tiết kiệm lại đi, tương lai làm quà cưới cho mình.”
“Thằng nhóc thối này, chị mới lớn có bao nhiêu chứ, không cần đồ cưới đâu.”
“Được rồi, không nói với chị nữa, em đang ở bên ngoài, một lát nữa gọi điện thoại cho chị.”
Trương Vũ cúp điện thoại, khóe miệng tràn đầy nụ cười.
Thẩm Hạ Lan thấy Trương Vũ đã cúp điện thoại thì sau đó mới hỏi: “Trương Vũ có phải chị của cậu tên là Trương Mẫn không thế?”
“Hả? Chị Diệp, chị biết chị của tôi hả?”
Lời xác nhận của Trương Vũ làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ.
Có làm như thế nào cô cũng không nghĩ ra Trương Mẫn lại là người ở đây, thế mà cô lại gặp gỡ em trai Trương Vũ của Trương Mẫn ở đây.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, lúc trước chị của cậu là nhân viên trong công ty du lịch chúng tôi, là một nhân tài rất tốt.”
“Thật vậy hả? Vậy mong mợ Diệp chăm sóc cho chị tôi nhiều thêm một chút, con người của chị tôi rất tùy tiện, có đôi khi sẽ không biết làm người, nói chuyện cũng thẳng thắn, nhưng mà chị ấy không có ý đồ gì xấu đâu, có đôi khi là nói chuyện không dễ nghe, chị đừng để trong lòng nha.”
Trương Vũ không ngừng nói tốt cho Trương Mẫn, làm cho Thẩm Hạ Lan vô cùng ghen tị với tình cảm chị em thắm thiết này.
“Không đâu, cô ấy rất tốt, cậu cứ yên tâm đi, trước mắt chị cậu đang ở Tây Song Bản Nạp, có thời gian thì hai người gặp nhau một lần?”
“Đừng mà, tuyệt đối đừng nói cho chị của tôi biết tôi trở về đây.”
Hành động của Trương Vũ làm Thẩm Hạ Lan thấy bất ngờ.
“Tại sao vậy?”
CHƯƠNG 716: CẢ ĐỜI NÀY ANH ĐỀU ĐỐI XỬ TỐT VỚI EM
Thẩm Hạ Lan không hiểu chuyện này có cái gì mà không nói được chứ.
Trương Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị tôi không đồng ý mang linh vị của ba mẹ tôi trở về đây, chị tôi nói là bên này không có ai, mang về đây cũng không còn ý nghĩa, hơn nữa chuyện của ba mẹ tôi có chút khúc mắc, chị tôi muốn để bọn họ được chôn cất trong nghĩa trang liệt sĩ.”
Thẩm Hạ Lan im lặng.
Đối với bối cảnh gia đình Trương Mẫn, còn bởi vì chuyện của Tống Dật Hiên cho nên cũng đã điều tra một chút, cô chỉ biết ba mẹ của Trương Mẫn hy sinh vì nhiệm vụ cho tổ quốc, theo lý thuyết thì nên là liệt sĩ.
“Không phải ba mẹ của cậu là liệt sĩ hả?”
“Đúng là như vậy, nhưng mà lúc trước tiền tiến hành giao dịch không thấy đâu, hiện tại chuyện này vẫn còn chưa có kết luận, đương nhiên là bọn họ cũng không thể được an táng trong nghĩa trang liệt sĩ, điểm này chị của tôi rất tức giận, chị ấy muốn giải nỗi oan cho ba mẹ, tôi biết là chị ấy cũng vì muốn tốt cho ba mẹ, nhưng mà có lúc tôi thật sự hy vọng bọn họ có thể lá rụng về cội, mặc kệ người ở bên ngoài nói như thế nào, nói tóm lại thì bọn họ vẫn là ba mẹ của tôi.”
Sắc mặt của Trương Vũ có chút cô đơn.
Thẩm Hạ Lan hiểu anh ta, vỗ bờ vai của anh ta rồi nói: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết đâu.”
“Cảm ơn chị, chị Diệp.”
“Hai người đang nói gì đó?”
Sau khi Diệp Ân Tuấn châm cứu xong thì cũng đúng lúc tới đây, thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ với nhau, không khỏi trề miệng.
Thẩm Hạ Lan nói thân phận của Trương Vũ cho Diệp Ân Tuấn biết, đồng thời cũng nói chuyện của Trương Mẫn và Tống Dật Hiên.
Trương Vũ nghe thấy chị của mình đã tìm được bạn trai, không khỏi vui vẻ.
“Chị của tôi cũng thật là, có bạn trai rồi, đây là chuyện tốt mà tại sao lại không nói với tôi một tiếng vậy chứ.”
“Có lẽ là bọn họ vẫn còn chưa xác định quan hệ, có điều là người đàn ông đó rất không tệ, giao chị gái của cậu cho anh ta tuyệt đối có thể yên tâm.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Trương Vũ càng thêm hứng thú đối với Tống Dật Hiên.
“Có ảnh chụp không thế?”
“Có chứ, cậu xem một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan tìm ảnh của Tống Dật Hiên cho Trương Vũ xem.
Diệp Ân Tuấn thấy bọn họ nói chuyện khí thế ngất trời, cười lắc đầu đi ra ngoài.
Tô Nam thấy anh như thế này, dùng cánh tay đụng đụng anh một cái rồi nói: “Không ghen hả?”
“Tôi cần gì phải ghen với một đứa bé?”
Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ở một bên.
Tô Nam cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nói thật thì trong khoảng thời gian này Hạ Lan bởi vì chuyện của cậu mà phí không ít tâm tư, gần như là người trên toàn thế giới này có thể tìm được thì cô ấy đều tìm hết rồi, đáng tiếc cuối cùng vẫn để căn bệnh của cậu kết thúc ở trong tay của thím Trương, cái này chắc chắn là đã được số phận quyết định rồi. Thím Trương mất rồi, tôi biết là trong lòng của cậu rất khổ sở, cũng biết tình cảm của cậu với thím Trương, mặc kệ bà ta đã làm ra chuyện gì quá đáng đối với cậu mà nói, bà ta cũng là mẹ của cậu, lúc còn sống cậu có thể không tha thứ cho bà ta, nhưng mà người đã chết rồi, tất cả cậu đều đã tha thứ hết. Có điều Ân Tuấn à, cậu là cậu, Hạ Lan là Hạ Lan, tất cả những chuyện mà thím Trương đã làm với Hạ Lan, có lẽ là cậu có thể tha thứ được nhưng mà cả đời này Hạ Lan cũng không có cách nào làm mẹ nữa rồi, chuyện này không thể bỏ qua được. Cho nên cậu đau lòng cũng được, buồn bã cũng được, như vậy thôi là được rồi. Con người mà, vẫn nên lo lắng cho người còn sống, không phải à?”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Tôi biết rồi, tôi rất khó chịu đối với cái chết của thím Trương, nhưng mà chuyện làm cho tôi cảm thấy phiền não không phải là chuyện này, tôi muốn mua lại nơi này, tu sữa nó một lần nữa, cũng không phải là bởi vì thím Trương. Trước khi chết, bà ấy đã nói với tôi cổ họng của Hạ Lan bị tổn thương, muốn chữa trị dứt điểm thì phải tìm một loại đồ vật được gọi là cỏ Lam Tinh ở nơi này, nó sinh trưởng ở bên cạnh mộ. Từ lòng tôn kính đối với người đã khuất, tôi muốn mua lại nơi này tu sửa lại một lần, nếu như người đời sau có thể trông coi nơi này, vậy thì không có gì tốt hơn nữa rồi, nếu như không có thì tôi sẽ mướn người đến đây quét dọn định kỳ. Nơi này là đông y thế gia, ai biết được có thảo dược quý giá ở đây không, nếu có thì tôi cũng muốn tiếp tục giữ lại nó phát triển nơi đây thành môi trường nuôi cấy thuốc đông y, sau này tôi muốn sử dụng thì cũng không cần phải cầu xin ai.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Tô Nam ngây ra một lúc.
“Cậu có nói với Hạ Lan chưa vậy?”
“Vẫn chưa nói.”
“Tôi nói này, sao cậu lại ngu ngốc như vậy chứ, cậu đây là vì cô ấy, cậu lại không nói cho cô ấy thì sao cô ấy biết được?”
Tô Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Giữa chúng tôi không cần những chuyện này.”
“Nói nhảm hả? Vợ chồng, đều quan trọng nhất là phải thấu hiểu lẫn nhau, để cả hai đều biết tâm ý của nhau, không phải là người nào cũng sẽ hiểu cậu, cũng không cần phải suy nghĩ đối phương như thần thánh, một ánh mắt của cậu đối phương liền biết cậu suy nghĩ cái gì. Yêu đương cũng không phải là nói như vậy.”
Tô Nam cảm thấy tính xấu này của Diệp Ân Tuấn không thay đổi được.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Một lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Như vậy mới đúng.”
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Thẩm Hạ Lan liền đi ra.
“Ân Tuấn, anh muốn ở đây mấy ngày hả?”
“Ừ, sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn đi gặp Trương Mẫn, chính là chị của Trương Vũ đó, cô ta bị thương vì Tống Dật Hiên, đúng là do em điều cô ta đi qua đó mới bị thương. Bác sĩ đã nói tử cung của cô ấy bị tổn thương, chắc chắn không có chuyển biến tốt đẹp gì. Lúc Chung Lỗi ở Đế Đô sốt ruột trở về, em cũng không biết cô ấy như thế nào rồi, mặc dù lúc nãy nghe giọng điệu cô ấy gọi điện thoại với Trương Vũ vẫn còn tốt lắm, nhưng mà ai biết được có phải là đang giả vờ không chứ, em ở đây cũng không giúp đỡ gì được anh, cho nên em muốn quay về.”
Tô Nam nhìn cô rồi nói: “Cô còn phải châm cứu một ngày nữa, đợi ngày mai châm cứu sống rồi hẳn đi.”
“Cũng được."
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Trương Vũ quyết định ở lại đây hỗ trợ, mấy ngày nay cũng không có lớp học gì, anh ta được nghỉ.
Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan đến mộ địa ở đằng sau.
Nơi này là nơi chôn cất của những người đã mất ở trong thôn biết bao nhiêu năm qua.
Thẩm Hạ Lan có hơi nghi ngờ mà hỏi: “Anh dẫn em ra đây làm gì vậy?”
“Thím Trương đã nói là cổ họng của em còn có một vị thuốc mới có thể diệt trừ tận gốc được, nếu không thì dây thanh quản của em vừa nói chuyện, nó sẽ đau, làm bạn với em cả đời.”
Thẩm Hạ Lan ngơ người, cười khổ nói: “Có thể mở miệng nói chuyện lần nữa, em đã cảm thấy không dễ dàng rồi.”
“Nhưng mà anh cũng không hi vọng giọng nói của em phải kèm với nỗi đau, thím Trương nói với anh là ở đây có một loại cỏ gọi là cỏ Lam Tinh, có thể diệt trừ tận gốc cổ họng của em. Còn nữa, đằng sau nghĩa địa này là một mảnh bách thảo viên, là vườn thuốc đông y mà nhà họ Trương đã nuôi trồng mấy năm trời. Nhiều năm như vậy rồi, mặc dù là nơi này đã bị hoang phế, nhưng mà thuốc đông y ở đây càng ngày lại càng sinh trưởng tốt hơn, cho nên anh đã mua lại nơi này không đơn thuần là bởi vì thím Trương, anh vẫn hy vọng có thể biến những vị thuốc đông y này thành của anh, anh còn nhớ rõ là vì để chữa khỏi mà em đã đi với Khôn đến những nơi tồi tàn, từ nay về sau anh không hi vọng người nhà của anh bởi vì bị thiếu thuốc mà mất đi cơ hội để cứu chữa, đây mới chính là mục đích cuối cùng nhất của anh.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
“Em không biết, cho dù anh là vì thím Trương thì em cũng sẽ không giận dỗi đâu, dù sao thì bà ấy cũng đã nuôi dưỡng anh, mặc dù trong lòng của em oán hận bà ấy nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng gì đối với tình cảm của em đối với anh, em cũng sẽ không can thiệp vào trách nhiệm hoàn thành chữ hiếu của anh với bà ấy, anh đừng nghĩ em quá nhỏ nhen.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm trong lòng có Diệp Ân Tuấn vô cùng cảm động.
Anh ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Cả đời này anh đều sẽ đối xử tốt với em.”
“Anh dám không đối tốt với em hả?”
“Không dám.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng tiếp lời.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giờ khắc này quả thật quá hạnh phúc.
Gió thổi cành cây rung động, Thẩm Hạ Lan rúc vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cảm thấy giờ phút này chính là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trên đời này.
Lúc Diệp Minh Triết tới thì nhìn thấy bọn họ như thế này, cậu bé lặng lẽ rời khỏi.
Cậu bé không đành lòng làm phiền bọn họ.
Trương Vũ nhìn thấy Diệp Minh Triết trở về, hỏi: “Sao vậy, không tìm được bọn họ hả?”
“Ai nha, chú đừng đi tìm bọn họ, đi thôi, hai chúng ta đi chơi.”
Diệp Minh Triết nói xong liền kéo tay của Trương Vũ đi ra ngoài.
“Hả, hai chúng ta chơi cái gì?”
“Xí, đừng có xem thường người ta nha, cháu cho chú chơi một trò chơi, chú mà có thể qua thì coi như cháu thua.”
Diệp Minh Triết làm Trương Vũ nở nụ cười.
“Trò chơi của một đứa nhỏ như cháu thì có thể khó bao nhiêu được chứ, nào, đến đây, chú cũng không tin là chú không chơi lại cháu.”
Trương Vũ được Diệp Minh Triết kéo đến dưới một gốc cây ngồi xuống.
Diệp Minh Triết đưa cho Trương Vũ trò chơi mà mình đã sắp xếp sẵn.
“Mười lăm phút, có thể qua cửa được không?”
“Cái này thì có gì khó, chỉ là game trên điện thoại mà thôi.”
Trương Vũ ôm theo lòng tin tràn đầy, trong lòng bắt đầu chơi tiếp, nhưng mà chơi chơi, lông mày của anh ta nhíu chặt lại cùng một chỗ, cứ chơi mãi anh ta bắt đầu trầm tư.
Hai tay của Diệp Minh Triết khoanh ở trước ngực, đứng ở một bên nhìn phong cảnh xinh đẹp, nở nụ cười.
Mười lăm phút trôi qua, Trương Vũ có chút thất bại mà nói: “Cái này căn bản không thể qua cửa được mà.”
“Mình ngốc thì cứ nói là mình ngốc đi, đừng có bịa nhiều lý do như vậy, đúng là không biết sao chú có thể thi đại học nữa, nếu như đại học dễ như vậy thì cháu cũng có thể.”
Diệp Minh Triết cầm lấy điện thoại di động từ trong tay của Trương Vũ, sau đó nhanh chóng bắt đầu chơi tiếp.
Tay của cậu bé đặc biệt nhanh, Trương Vũ nhìn thấy mà hoa cả mắt.
Đinh một tiếng, Diệp Minh Triết đã qua màn.
Trương Vũ há to miệng, có làm như thế nào cũng không dám tin đây là sự thật.
“Cháu không có hack đó chứ?”
“Nói đùa hả, cháu chơi game chưa từng hack đâu, chú đang sỉ nhục trí thông minh của cháu đó hả?”
Ánh mắt khinh miệt của Diệp Minh Triết làm Trương Vũ bị đả kích.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại không biết rõ tình huống ở bên phía Diệp Minh Triết, hai người bọn họ thắp nhang vái lạy, sau đó bắt đầu tìm kiếm cỏ Lam Tinh cùng với Diệp Ân Tuấn.
“Anh có biết cỏ Lam Tinh như thế nào không thế, hình dạng như thế nào, thím Trương đã từng nói chưa?”
“Đã từng nói qua rồi, anh phải tìm mới được, thím Trương nói là loài cỏ này sinh trưởng ở bên cạnh phần mộ ẩm ướt, cho nên chúng ta phải để ý một chút.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa đi, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan có đi kịp mình không.
Mặc dù là buổi chiều mặt trời đang chiếu sáng, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy rất âm trầm như cũ.
“Ân Tuấn, em có chút sợ.”
Thẩm Hạ Lan sờ lấy cánh tay của mình, cảm thấy đều nổi hết cả da gà.
Ở đây dưới bóng cây không có nhiều ánh nắng, lại có nhiều phần mộ như vậy, trong lòng của Thẩm Hạ Lan rất thấp thỏm.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của cô rồi nói: “Đi theo anh, không có chuyện gì đâu, tìm được cỏ Lam Tinh thì chúng ta trở về.”
“Ừm.”
Mặc dù là Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhưng mà cô vẫn cảm thấy thấp thỏm như cũ.
Hai người một trước một sau đi dọc theo bia mộ. Trời đất ơi, cô cảm thấy từng cơn gió âm trầm thổi tới, thỉnh thoảng cô liền nhìn về phía sau.
Có lẽ là do tâm lý tác động, cô cứ luôn cảm thấy có người đi theo mình, nhưng mà lúc quay đầu lại thì không có cái gì hết.
Diệp Ân Tuấn lôi kéo tay của Thẩm Hạ Lan, mắt nhìn bốn phía tìm kiếm tung tích của cỏ Lam Tinh.
“A!"
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại bước hụt một bước, té xuống.
Thím Trưởng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Minh Triết đang đứng ở trước mặt của mình, trên mặt vô cùng ôn hòa. “Đừng khóc nữa mà, bà đã lớn như vậy rồi, khóc trông rất khó coi, bà không nên làm tấm gương cho cháu à?”
“Minh Triết”
Tô Nam muốn kéo Diệp Minh Triết trở về một lần nữa, lại bị Diệp Minh Triết ngăn cản lại.
“Chú Tô, bà ấy sẽ không hại cháu đầu”
“Cháu thì biết cái gì chứ, bà ta là một người phụ nữ độc ác, cháu cũng không thể đến gần bà ta được, nếu như cháu xảy ra chuyện gì sao chú có thể nói lại với mẹ của cháu đây, đến đây
Tô Nam biết Diệp Minh Triết là một đứa con nít, thím Trường có lẽ sẽ thích con nít, nhưng mà lòng cảnh giác của anh ta không thể mất đi được. Diệp Minh Triết thì lại cười rồi lắc đầu, sau đó giang hai cánh tay ra rồi nói với thím Trương: “Không phải là bà muốn ôm cháu một cái hả?” Thím Trương lập tức trở nên kích động. Bà ta bỗng nhiên ôm lấy Diệp Minh Triết, ôm cậu bé thật chặt. “Cảm ơn cháu, Minh Triết, cảm ơn cháu Thím Trường chưa từng cảm nhận được một cái ôm ấm áp như thế, làm cho bà ta cảm động như thế. Trong lòng của Tô Nam run sợ, nhìn hành động của thím Trương. | Diệp Minh Triết dùng bàn tay nhỏ nhẹ nhàng VỖ VỖ phía sau lưng của thím Trường, thấp giọng nói: “Cảm ơn bà đã đồng ý chữa bệnh cho mẹ của cháu, đồng ý chữa cho ba của cháu, mặc dù trước đó bà đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, cháu cũng đã quyết định sẽ không tha thứ cho bà, nhưng mà bà đã cho cháu một ngôi nhà viên mãn, trả lại cho cháu một người ba và một người mẹ khỏe mạnh, cháu rất biết ơn bà. Thầy cô cháu đã nói đời người không có khả năng không phạm sai lầm, lúc phạm sai lầm rồi chỉ cần thật lòng biết ăn năn hối cải, biết sai và thay đổi, là một đứa trẻ ngoan cháu có thể tha thứ cho bà, tha thứ cho tất cả những chuyện mà
bà đã làm với cháu, nhưng mà sau này là không thể làm tổn thương người nhà của cháu nữa có được không ạ?” “Được chứ?” Thím Trương khóc thở không ra hơi. Ngay cả một đứa nhỏ bốn tuổi cũng biết sai, có thể thay đổi, tại sao bà ta sống nhiều năm như vậy rồi mới tỉnh ngộ ra có đạo lý như thế? Đời này của bà ta sống không bằng một đứa bé. Thím Trương ôm chặt lấy Diệp Minh Triết. Đây là cháu của bà ta. Nếu như bà ta không tiến hành công cuộc trả thù điên cuồng, có phải là hiện tại bà ta cũng có thể ngồi đó hưởng niềm vui gia đình rồi không? Là tự tay bà ta đã hủy hoại hết tất cả, chính là bà ta đã chặt đứt hạnh phúc của mình. Thấy thím Trương khóc vô cùng đau lòng, Diệp Minh Triết mở miệng nói một lần nữa.
“Mẹ nói là bà bị bệnh, là một căn bệnh rất nghiêm trọng, cháu không biết là bà có thể chữa khỏi cho bản thân mình không, nhưng mà bà đừng làm ra chuyện quá đáng với ba và mẹ nữa có được không ạ? Cả đời này của mẹ đã quá cực khổ rồi, mẹ chịu quá nhiều đau khổ, không phải là có một bài hát phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ?”
Thím Trương gật đầu.
Bà ta không muốn buông Diệp Minh Triết ra, không hề muốn. Đây là lần đầu tiên bà ta cảm thấy Diệp Minh Triết hiểu chuyện như thế, đáng yêu như thế, làm cho người ta đau lòng như thế.
Nếu như không phải là bởi vì bà ta, cậu bé có thể có một tuổi thơ rất tốt, có thể có một ngôi nhà hoàn mỹ, nhưng mà cũng bởi vì bà ta, cháu trai với cháu gái của bà ta đã phải chịu đựng rất nhiều thứ.
Thím Trương thực sự hi vọng thời gian có thể đứng yên như vậy, bà ta vô cùng trân trọng khoảnh khắc này, nhưng mà bà ta biết rằng đây chỉ là hi vọng xa vời của
mình mà thôi.
Bà ta buông Diệp Minh Triết ra.
Diệp Minh Triết vươn tay ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt của bà ta. Bàn tay nhỏ của cậu bé thật là mềm mại, thật là ấm áp. Trái tim của thím Trường đã hoàn toàn tan chảy. Tại sao lúc trước bà ta lại không trân trọng tất cả những thứ này vậy chứ? “Cháu phải đi rồi, mẹ ở bên ngoài sẽ lo lắng cho cháu lắm” Lời nói của Diệp Minh Triết làm thím Trương không nỡ, nhưng mà cũng không có bất kỳ lý do gì để giữ lại. “Cháu giữ vật này đi, chờ sau này cháu lớn lên rồi thì sẽ có tác dụng” Thím Trương lấy một chiếc nhẫn từ trên tay xuống đưa qua cho Diệp Minh Triết. “Đây là cái gì vậy ạ?”
“Là một vật không đáng tiền, cứ xem như là món quà bà nội để lại cho cháu đi, bà biết là ở trong lòng của cháu không có vị trí của người bà nội này, bà cũng không xứng đáng làm bà nội của cháu, nhưng mà cả đời này của bà đều đã sắp hết rồi, bà thật sự rất muốn để lại chút gì đó cho cháu, sức khỏe của Nghê Nghệ yếu ớt, sau này cháu là anh trai phải bảo vệ cho con bé”
“Cháu cảm ơn bà” Diệp Minh Triết cất chiếc nhẫn khắc hoa văn cổ vào rồi quay người rời đi với Tô Nam. “Minh Triết” Thím Trương nhìn bóng lưng của cậu bé, không khỏi gọi một tiếng. Diệp Minh Triết quay đầu lại nhìn người già gần đất xa trời, nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của bà ta, cậu bé cười cười, sau đó nói: “Bà nội, cháu đi đây?
Thím Trương lập tức ngây ngẩn cả người. Cậu bé gọi bà là cái gì chứ?
Diệp Minh Triết vừa mới gọi bà là cái gì?
Bà nội?
Rốt cuộc bà ta cũng đã đợi được rồi.
Bà ta đã chờ đến lúc cháu trai ruột của bà gọi bà ta là bà nội. Thím Trương vui vẻ phất tay, bà ta còn muốn nghe Diệp Minh Triết gọi bà ta một tiếng bà nội, nhưng mà Diệp Minh Triết đã đi ra khỏi nhà tù. Bà ta đau khổ che mặt đặt mông ngồi trên ghế khóc lớn.
Sau Diệp Minh Triết vừa đi ra ngoài, Tô Nam lạnh lùng nói: “Cái thằng nhóc thối tha này lớn gan lắm đó, cái gì cháu cũng dám làm hết á, không sợ là bà ta ra tay với cháu hả?”
“Cháu không sợ”
Diệp Minh Triết cười nói: “Ánh mắt của con người sẽ không biết nói dối, bà ấy thật sự thích cháu, cháu có thể cảm nhận được, chú Tô đừng nói cho mẹ của cháu | biết món đồ mà bà ấy đã tặng cho cháu, cũng không cần nói cho mẹ của cháu biết cháu đã gọi bà ấy là bà nội.”
“Cái thằng nhóc thối này, bây giờ cũng đã học được cách âm thầm làm trái lời rồi có đúng không hả?” Tô Nam gõ đầu của Diệp Minh Triết một cái.
Diệp Minh Triết xoa đầu của mình rồi nói: “Mới không phải là như vậy đâu á, chỉ có điều là mẹ của cháu không tin bà ấy mà thôi, cháu không muốn để cho mẹ của cháu phải lo lắng”
Tô Nam cảm thấy lời nói của Diệp Minh Triết rất có lý. “Cháu không hận bà ta vì những chuyện mà bà ta đã làm à?”
“Hận chứ, có điều là bà ấy cũng đã cứu được mẹ với lão Diệp rồi, không phải là nói rõ bà ấy đã tỉnh ngộ, chúng ta cũng nên cho bà ấy một cơ hội để sửa đổi” Tô Nam đột nhiên ngơ ngẩn cả người.
Mạch suy nghĩ của người lớn rất phức tạp, tình cảm cũng rất phức tạp, nhưng mà con nít thì thích chính là thích, hận chính là hận.
Tình cảm của bọn nó vô cùng đơn giản. Chỉ cần là bạn đối xử tốt với nó, nó sẽ tự nhiên đối xử tốt với bạn. Tình cảm ngây thơ đơn giản như vậy lại làm cho người lớn phải đi đường vòng quanh co. Tô Nam nhìn nhà tù ở phía sau, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng khóc bi thảm của thím Trường, một người phụ nữ đi đến bước đường này thật sự khiến cho người ta vừa đáng hận lại vừa đáng thương.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Minh Triết và Tô Nam đi ra, cô vội vàng bước lên kiểm tra trước sau Diệp Minh Triết một lần. “Sao rồi, con có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không thế?” “Không có chuyện gì đâu, mẹ ơi, con rất tốt” Diệp Minh Triết cười vô cùng rạng rỡ. Trái tim lo lắng của Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng đã được rơi xuống. “Cái thằng nhóc thối này, con làm cho người ta lo lắng quá đó” Tô Nam nhìn bọn họ cười cười, cũng không nói cái gì. Hai người lại nói mấy câu với nhau, Tô Nam và Thẩm Hạ Lan mới đưa Diệp Ân Tuấn vào. Nhưng mà thím Trương không gặp Thẩm Hạ Lan, nói là để cô ở bên cạnh Minh Triết, một mình Minh Triết ở đây không an toàn. Đối với cách nói này của thím Trường, Thẩm Hạ Lan cũng không thấy cảm kích. Tô Nam đưa Diệp Ân Tuấn vào trong.
Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Mẹ ơi, bà Trương sẽ chết ạ?” "Sē."
Thẩm Hạ Lan không hề giấu giếm Diệp Minh Triết.
“Sinh lão bệnh tử rất bình thường, một ngày nào đó ba với mẹ con sẽ rời khỏi con, con phải học được cách tự mình chăm sóc cho mình, con có biết chưa?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Minh Triết có chút khổ sở. “Nhưng, mà con không muốn để mẹ phải chết” “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ đồng ý với con, cố gắng ở bên cạnh con thật lâu, có được không?” “Được ạ”
Diệp Minh Triết vùi vào trong ngực của Thẩm Hạ Lan làm nũng, nói: “Mẹ ơi, con muốn thi vào học viện quân y, con muốn học y, sau này con sẽ chữa các loại bệnh nan y, đến lúc đó nếu như mẹ với lão Diệp bị bệnh, hai người cũng không cần phải lo lắng nữa, đã có con rồi”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không để lời nói vào trong lòng, nguyện vọng của trẻ em luôn luôn thay đổi nhất thời. Hai người tắm ánh nắng, Thẩm Hạ Lan có hơi buồn ngủ. Cô dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
| Diệp Minh Triết nhìn dáng vẻ vô cùng vất vả của Thẩm Hạ Lan mà cảm thấy rất đau lòng, cậu bé không làm phiền Thẩm Hạ Lan, cứ như thế mà trông chừng Thẩm Hạ Lan, mãi cho đến khi bọn người Diệp Ân Tuấn đi ra. “Xuyt! Không cần phải nói chuyện đầu, để mẹ ngủ một lát nữa đi ạ” Diệp Minh Triết kêu Tô Nam cùng với người của anh ta đừng phát ra tiếng động. Tô Nam, lập tức nở nụ cười.
“Ngủ như thế này, cháu không sợ là mẹ của cháu bị cảm hả?”
Lông mày của Diệp Minh Triết lập tức nhíu lại.
Có vẻ như là cậu bé không nghĩ tới điểm này. Thấy cậu bé như vậy, Tô Nam cười nói: “Phủ áo khoác của chủ lên cho mẹ cháu đi, chúng ta phơi nắng ở đây” “Vâng ạ, cảm ơn chú Tô, con người của chú tốt như thế, ông trời nhất định sẽ rất thích chú” Diệp Minh Triết nói làm Tô Nam dở khóc dở cười. Để ông trời thích anh ta hả? Sao mà lời này nghe có vẻ hơi khó chịu vậy chứ.
Diệp Minh Triết hiện tại vô cùng sáng sủa, hoạt bát, cùng với lúc mới trở về Hải Thành đúng là thay đổi một trời một vực.
Cái này có lẽ chính là vì có ba mẹ ở bên cạnh. Trạng thái của một đứa nhỏ có thể biểu hiện mối quan hệ của gia đình. Sau khi Diệp Minh Triết phủ áo khoác cho Thẩm Hạ Lan liền đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngủ say. Diệp Minh Triết vươn tay ra nhẹ nhàng chọt chọt vào mặt của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nổi: “Chú Tô, lúc nào thì lão Diệp mới tỉnh dậy?” “Không biết nữa, chắc sẽ nhanh thôi, thím Trương nói cùng lắm thì ba ngày nữa sẽ tỉnh dậy, nhưng mà sau này vẫn phải châm cứu mới được” Tô Nam nói làm Diệp Minh Triết yên lòng. “Ba ngày à, còn phải lâu như vậy?”
“Thằng nhóc thối này, có ba ngày mà cháu cũng chờ không kịp nữa hả? Mẹ của cháu đã chăm sóc cho ba cháu trong một khoảng thời gian dài như vậy, cháu suy nghĩ thử xem trong lòng mẹ cháu không sốt ruột à?”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Diệp Minh Triết mím môi nói: “Lão Diệp thật là, không phải muốn đi ra ngoài du lịch với mẹ cháu hả, sao du lịch thành cái bộ dạng này?”
“Chuyện của người lớn, cháu không hiểu đầu”
“Người lớn mấy người vốn dĩ gạt con nít bọn cháu như vậy đó, đừng cho rằng bọn cháu là con nít thì không hiểu, chỉ là bọn cháu không thèm phải so đo với mấy người mà thôi.”
Diệp Minh Triết nghịch ngợm nói. Tô Nam lập tức nở nụ cười. “Cái thằng nhóc thổi tha này, bộ dạng này của cháu là học từ ai vậy hả?” “Học chú đó ạ, không phải là cháu ở nhà của chú một khoảng thời gian hả, đương nhiên là học từ chú Tô rồi” | Bộ dạng lẻo mép của Diệp Minh Triết làm Tô Nam nhớ đến Tống Dật Hiên. “Chú cảm thấy cháu không phải là con trai của Diệp Ân Tuấn, cháu nên là con trai của Tống Dật Hiên mới đúng đó, càng ngày càng không nghiêm túc gì hết” “Chú Tống đâu rồi ạ?”
Diệp Minh Triết hỏi tới Tống Dật Hiên.
Tô Nam thấp giọng nói: “Chú Tống có chuyện cần phải làm, cháu đó, cứ quản tốt bản thân cháu là được rồi.” “Xí! Cứ làm như là cháu thích quản chuyện của người lớn lắm vậy đó, ai bảo người lớn mấy chú lại không làm cho người ta bớt lo được?” Diệp Minh Triết nói xong thì lại nhìn Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé cảm thán, Diệp Ân Tuấn lúc này là tốt nhất rồi, cậu bé có thể chọc chọc vào mặt của anh, nắm chặt quần áo của anh cái gì đó, thậm chí là ngẫu nhiên làm mặt quỷ lè lưỡi.
Lúc Diệp Minh Triết tự chơi một mình quên cả trời đất, cậu bé đột nhiên phát hiện Diệp Ân Tuấn mở mắt ra.
CHƯƠNG 712: QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI, CÓ EM THẬT LÀ TỐT
“A!”
Diệp Minh Triết kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức đánh thức Thẩm Hạ Lan.
“Sao vậy con?”
Cô đột ngột tỉnh dậy, nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt của Diệp Minh Triết xem thử.
“Con có chỗ nào không thoải mái hay là đau ở đâu, mau nói cho mẹ biết đi.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lo lắng muốn chết đi được.
Chẳng lẽ là thím Trương thực sự ra tay với Diệp Minh Triết hả?
Diệp Minh Triết lại chỉ vào Diệp Ân Tuấn, lắp ba lắp bắp nói: “Lão Diệp mở mắt ra kia.”
“Con nói cái gì?”
Cả người Thẩm Hạ Lan cứng đờ.
Lúc nãy Tô Nam không có chú ý tới, bây giờ nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy liền vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy quả nhiên Diệp Ân Tuấn đang mở mắt ra.
“Ân Tuấn, anh cảm thấy như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay người lại, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang mở mắt ra thì cô nhào tới ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn.
“Rốt cuộc anh cũng đã tỉnh rồi, Diệp Ân Tuấn, cái người đàn ông khốn nạn này, anh đừng làm em phải sợ hãi như vậy nữa được không hả?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trọng lượng ở trên người làm cho anh thở dốc không ngừng, đầu óc có hơi rối loạn.
Không phải là đang ở Vân Nam hả?
Không phải là bị rơi xuống núi rồi hả?
Anh vẫn còn sống à?
Anh vẫn còn sống!
Nếu không thì sao anh có thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan được chứ, còn nghe thấy âm thanh của Thẩm Hạ Lan nữa.
Chờ đã!
Anh bỗng nhiên đẩy Thẩm Hạ Lan ra, hơi kinh ngạc mà nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Cổ họng của em..."
“Tốt rồi, lúc này có hơi đau một chút.”
Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui mừng.
Diệp Ân Tuấn ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Anh bỗng nhiên ôm lấy đầu của mình, kêu lên một tiếng đau đớn.
Tô Nam vội vàng lấy ngân châm ra trực tiếp đâm vào huyệt vị ở trên đầu của anh.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan muốn nhảy lên đến cổ họng.
“Anh ấy sao vậy, sao lại còn đau đầu?”
“Cái này bình thường thôi, thần kinh đau nhức không phải dễ dàng chữa khỏi như vậy, là một quá trình rất chậm, hiện tại chứng thôi miên của cậu ấy đã được giải trừ, cơn đau thần kinh cũng phải từ từ mới khỏe được, thím Trương nói là cậu ấy cần ba ngày mới có thể tỉnh lại, bây giờ tỉnh dậy rất sớm, đã đủ khiến cho người ta phải bất ngờ rồi.”
Tô Nam nhanh chóng giải thích.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại bắt lấy ý trong lời nói của anh ta.
“Ai, cậu nói là ai?”
“Thím Trương, bây giờ chúng ta đang ở Đế Đô, cậu không nhìn thấy được hả, đây là cổng nhà tù, nếu như không có thím Trương cái mạng này của cậu đã phải mất rồi.”
Tô Nam nói xong, làm Diệp Ân Tuấn nhanh chóng quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt ở đằng sau.
Có làm như thế nào anh cũng không nghĩ ra mình có một ngày được thím Trương cứu chữa.
Nếu như không phải đến tình trạng bất đắc dĩ, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không dẫn mình đến đây tìm thím Trương.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Vất vả cho em rồi.”
“Anh cũng biết vất vả cho em nữa hả, anh nói anh coi, đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống núi vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Diệp Ân Tuấn quả thật không biết phải trả lời như thế nào.
Chính anh cũng không muốn phải thừa nhận mình quá xui xẻo.
Vốn dĩ định trừng phạt Tiểu Thi, lại không ngờ rằng chôn mạng của mình theo luôn.
“Tiểu Thi đâu?”
“Chết rồi.”
Thẩm Hạ Lan đi qua đỡ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Minh Triết là người cuối cùng kịp phản ứng lại, nhíu mày kêu: “Này này này, xin hai người luôn đó, đừng có không để ý đến sự tồn tại của con được không hả, nếu như không phải con thì lão Diệp vẫn còn chưa tỉnh lại đâu.”
“Đúng đúng đúng, đều là nhờ con.”
Thẩm Hạ Lan cười khúc khích, vội vàng mang theo Diệp Minh Triết đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
“Này lão Diệp, ba kém quá đi nha, tự nhiên đi du lịch đang yên đang lành tại sao lại biến thành bộ dạng này cơ chứ?”
“Cái thằng nhóc thối này, con cũng châm chọc ba nữa hả?”
Bởi vì Diệp Ân Tuấn đã nằm một khoảng thời gian dài, thân thể có chút mất sức.
Thấy Diệp Ân Tuấn đã tỉnh lại, Tô Nam với Thẩm Hạ Lan cũng vội vàng đưa Diệp Ân Tuấn về khách sạn.
Tô Nam kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Diệp Ân Tuấn, phát hiện anh không có vấn đề gì lớn, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm.
“Yên tâm đi, bây giờ cậu ấy ngoại trừ bị đau thần kinh ra thì những cái khác cũng không có vấn đề gì đâu, chờ châm cứu thêm một tuần lễ nữa hoặc là mười ngày nửa tháng, cơn đau thần kinh sẽ tốt hơn nhiều.”
Nghe Tô Nam nói như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan mới thả lỏng.
“Ngày hôm nay là ngày tốt, nên đáng giá để chúc mừng.”
“Được đó.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình trở về từ cõi chết, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết, cảm thấy tất cả đều đáng trân trọng như thế.
Lúc này Tô Nam lại dội cho một gáo nước lạnh.
“Tôi nói cho mấy người biết đó nha, chúc mừng thì được, nhưng mà không được uống rượu, không thể ăn lạnh, ăn cay, ăn chua, mấy loại có chất kích thích đều không thể, tốt nhất là nên húp cháo, ăn chút đồ ăn thanh đạm.”
“Cái này sao lại là chúc mừng được chứ?”
Chân mày của Diệp Ân Tuấn hơi cau lại.
Tô Nam nhún vai nói,: “Tôi không có vấn đề gì hết, cậu có thể không nghe theo lời dặn của bác sĩ, nhưng mà cậu nhớ tự gánh lấy hậu quả.”
“Chúng ta vẫn nên ăn thanh đạm một chút.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy liên quan đến việc hồi phục của Diệp Ân Tuấn, cô lập tức sửa lại.
Diệp Ân Tuấn thấy cô lo lắng như vậy, đau lòng nói: “Anh xin lỗi, để em phải lo lắng rồi.”
“Biết là được rồi, sau này anh còn dám như vậy nữa thì em sẽ không để ý tới anh đâu, em nói thật đó.”
“Anh biết rồi.”
Hai người tình cảm mặn nồng, trong mắt không có bất cứ người nào khác.
Tô Nam run rẩy cả người, nói với Diệp Minh Triết: “Chúng ta đi thôi, cháu không cảm thấy hai người chúng ta ở đây là bóng đèn hả?”
“Cảm thấy chứ, quả nhiên là mẹ không yêu cháu mà, haiz!”
Diệp Minh Triết giống như ông cụ non mà lắc đầu, sau đó đi ra ngoài với Tô Nam.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đồng thời nở nụ cười.
Trong căn phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.
“Khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, có phải là em sống rất giày vò không?”
“Vẫn ổn, chỉ cần anh có thể tỉnh lại, tất cả đều đáng giá! Anh cũng vậy, anh bị đau thần kinh mà tại sao lại không chịu nói với em, còn nữa, em đã kêu anh đi tìm Tống Học Văn để giải trừ thôi miên tại sao anh lại không nghe?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện này thì liền tức giận.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Bởi vì anh đã làm em phải mất đi giọng nói, anh muốn trừng phạt mình một chút, đau đớn chính là phương pháp tốt nhất, anh phải thường xuyên nhắc nhở mình, bởi vì sự sơ sót của anh, em đã phải trả giá cái gì, chỉ có điều là anh không ngờ đến kết quả là như vậy.”
“Cái đồ ngốc này, cho dù lúc nào đi nữa thì em cũng hi vọng anh khỏe, anh phải biết là thân thể của anh cũng là của em, không có lệnh của em anh không được làm tổn thương bản thân mình, anh có biết chưa?”
“Được rồi bà xã đại nhân, anh biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy giờ phút này đặc biệt ấm áp, đặc biệt đáng giá trân trọng.
“Sao em lại nghĩ đến tìm thím Trương chữa bệnh cho anh vậy?”
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan hận thím Trương tới nỗi không muốn nhắc tới tên của người này, bởi vì bệnh của anh mà lại có thể sẵn sàng đi tìm thím Trương, không biết là trong lòng của cô phải xoắn xuýt bao lâu.
Thẩm Hạ Lan im lặng một chút rồi nói: “Tô Nam nói, đối với em mà nói, bà ta chữa khỏi cho anh, tất cả đều đáng giá.”
“Làm em chịu ấm ức rồi.”
“Giữa vợ chồng với nhau không cần phải nói những lời này đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười cười rúc vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, kể cho Diệp Ân Tuấn nghe tất cả những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan đã chịu nhiều đau khổ như thế, trong lòng của Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Hình như là sau khi ở bên anh, khổ cực của em đặc biệt nhiều, có đôi khi anh không biết em ở bên cạnh anh là may mắn hay là bất hạnh.”
“Nói mấy lời nói ngốc nghếch gì vậy, đời người phải trải qua rất nhiều chuyện, quan trọng nhất không phải những chuyện đó khó khăn đến cỡ nào, mà là mặc kệ lúc nào chúng ta cũng phải ở bên nhau, đều có thể đồng hội đồng thuyền cùng chung hoạn nạn, cái này đã đủ rồi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan càng làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó chịu hơn nữa.
Anh ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt, thấp giọng nói: “Được, anh sẽ luôn luôn ỷ lại vào em.”
“Em vô cùng hoan nghênh.”
Hai người cười cười.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến bệnh tình của thím Trương, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là thím Trương đã sắp không sống nổi rồi.”
“Có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn sửng người một chút.
Thẩm Hạ Lan, nói tin tức thím Trương bị bệnh cho Diệp Ân Tuấn nghe.
“Em với Tử Đồng đã đi xem hồ sơ bệnh tình của bà ấy, rất nghiêm trọng, có lẽ là không còn thời gian nhiều nữa, em biết là anh có thể sẽ cố kỵ em, nhưng mà cũng không sao hết. Bà ta đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng với chúng ta, nhưng mà bà ta có thể chữa khỏi cổ họng cho em, về điểm này em vẫn rất biết ơn bà ta, nếu anh muốn đi thăm bà ta thì anh cứ đi thăm đi, có lẽ là không còn cơ hội nữa đâu.”
Thật ra thì cũng không tính là Thẩm Hạ Lan đã tha thứ cho thím Trương, nhưng dù sao thì thím Trương cũng là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn trong lòng của Diệp Ân Tuấn phải có tiếc nuối.
Diệp Ân Tuấn rầu rĩ trong lòng.
Nói thật thì đối với tình cảm của thím Trương, Diệp Ân Tuấn vô cùng phức tạp.
Đã từng, anh thật sự coi thím Trương như là mẹ ruột của mình mà đối xử, nhưng mà từ khi thím Trương làm ra loại chuyện quá đáng như thế, anh biết rõ người phụ nữ này có quan hệ máu mủ với mình, anh cũng không muốn phải chấp nhận bà ta.
Bây giờ nghe thấy thím Trương không còn sống được nhiều ngày, trong lòng của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó chịu, từ bỏ những chuyện quá đáng mà thím Trương đã làm, anh nghĩ đến thím Trương đã chăm sóc cho mình khi mà mình còn bé, không khỏi mềm lòng.
“Anh muốn đi gặp bà ấy.”
“Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi.”
Thẩm Hạ Lan cũng buông ra.
Mặc kệ thím Trương đã từng làm chuyện gì, hiện tại người đều đã sắp phải chết, lại là mẹ ruột của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn tha thứ, nhưng mà cũng không muốn ngăn cản Diệp Ân Tuấn nói lời tạm biệt với thím Trương.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, sau đó quyết định đi xuống dưới.
Cảm nhận được ánh nắng ở bên ngoài, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Rốt cuộc cũng đã có thể cảm nhận được ánh nắng rồi, rất nhiều lần trong hôn mê anh nghe được giọng nói của em, nhưng mà em nói cái gì anh nghe cũng không rõ, giống như là có một làn sương mù che khuất, ngăn cản anh làm cho anh không có cách nào đến gần em, anh khẩn thiết muốn tìm kiếm lối ra, nhưng mà chỉ có thể đi lung tung tại chỗ, có đôi khi anh thật sự hi vọng mình trực tiếp ngất đi, cái gì cũng không cảm nhận được thì hay biết mấy, nhưng mà anh nhớ tới em, nhớ tới bọn nhỏ, nếu như anh thật sự chết rồi, vậy thì mọi người phải làm sao bây giờ?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói đến cảm nhận của mình trong đoạn thời gian này, Thẩm Hạ Lan rất đau lòng.
“Anh đó, đừng có tự giày vò mình nữa, cuộc sống sau này cứ ở bên cạnh em và bọn nhỏ là được rồi, anh đừng có quên anh còn thiếu bọn nhỏ một chuyến du lịch nữa đó, Nghê Nghê đang rất tức giận, nói là em cố ý không cho con bé gặp anh, không biết rằng em cũng không dám để cho con bé biết tình huống của anh.”
“Khó khăn cho em rồi.”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của Thẩm Hạ Lan.
Một bàn tay nhỏ như thế, lúc anh hôn mê cô lại có thể chống đỡ cả một căn nhà, một người phụ nữ yếu đuối như thế bởi vì tình yêu mà cố gắng chịu cực khổ, ở bên cạnh anh đến hiện tại, anh có lý do gì mà không đối xử tốt với cô? Có lý do gì mà không yêu cô?
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Quãng đời còn lại còn có em, thật là tốt.”
Cái mũi của Thẩm Hạ Lan đột nhiên chua xót.
Tất cả những vất vả dường như đều đã tan thành mây khói.
Hai người cảm nhận được ánh nắng, cảm nhận được dòng xe cộ tấp nập, đột nhiên cảm thấy thế giới lại xinh đẹp như vậy.
Lúc bọn họ đang muốn hưởng thụ, Tô Nam bỗng nhiên lại chạy ra.
“Ân Tuấn, Hạ Lan, nhanh đi! Đến bệnh viện thôi, thím Trương không chịu được rồi.”
CHƯƠNG 713: TẤT CẢ ĐỀU LÀ QUÁ KHỨ
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không khỏi ngây ra một lúc.
“Thất thần làm cái gì vậy? Thím Trương sắp không chịu được rồi, ở bên phía nhà tù đã đưa vào bệnh viện, nhanh đi xem một chút đi, cổ họng Hạ Lan vẫn còn đang rất đau rát, có lẽ còn phải cần một vị thuốc nữa, cái này cần thím Trương phải nói rõ ràng.”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kịp phản ứng lại.
Anh lôi kéo Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi về phía bệnh viện.
Lúc hai người đến bệnh viện, thím Trương đang được cứu chữa, ánh đèn cấp cứu làm tâm trạng của Diệp Ân Tuấn vô cùng nặng nề.
Thím Trương đã chiếm quá nhiều vị trí trong cuộc đời của anh, từ nhỏ đến lớn giống như là mẹ của mình, mặc dù là chuyện mà bà đã làm sai không thể được bù đắp, nhưng mà giờ phút này Diệp Ân Tuấn toàn là nghĩ đến những chuyện thím Trương đã đối xử tốt với mình.
Bây giờ có làm như thế anh cũng không dám tin tưởng thím Trương lại sắp đi.
Bà ta cũng chỉ mới có năm sáu mươi tuổi mà thôi, còn trẻ như vậy.
Chẳng lẽ thật sự là quả báo à?
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn, lúc này bất cứ lời an ủi gì cũng đều bất lực, cô cũng không muốn phải nghĩ an ủi cái gì.
Có thể đứng ở đây là vì cô còn lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, bởi vì chuyện mà thím Trương nói đã hạ độc Diệp Ân Tuấn, cô không biết đó là thật hay giả.
Diệp Minh Triết cũng đến đây cùng, im lặng đứng ở sau lưng của Tô Nam mà chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc đèn trong phòng cấp cứu tắt, trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên dừng đập.
Bác sĩ mở cửa bước ra ngoài.
“Bác sĩ, như thế nào rồi?”
Tô Nam vội vàng đến hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tế bào ung thư của bà ấy đã sớm lan rộng, các người đi vào gặp một lần đi, sau đó chuẩn bị hậu sự.”
Tình huống như thế, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, duy nhất chỉ có Diệp Ân Tuấn là chưa.
Anh vừa mới tỉnh dậy, có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu rõ ràng, tại sao lại đột nhiên phải chết chứ?
Thẩm Hạ Lan thấy anh vẫn còn đứng ngơ người ở đó, không khỏi đẩy anh một cái, nói: “Anh vào thăm bà ấy đi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy vào thăm thím Trương đối với Thẩm Hạ Lan hình như là không tốt cho lắm, sợ là trong lòng của Thẩm Hạ Lan có khối u, nhưng mà không gặp thím Trương thì anh lại không vượt qua lòng mình.
Dù sao thì người phụ nữ đó cũng đã nuôi lớn anh từ nhỏ tới lớn.
“Đi đi, em không sao đâu.”
Sao Thẩm Hạ Lan lại không biết trong lòng của Diệp Ân Tuấn đang để ý cái gì, cô cười cười.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này mới đi vào trong phòng cấp cứu.
Anh cảm thấy bước chân của mình nặng nề giống như bị rót chì.
Lúc nhìn thấy thím Trương một lần nữa, Diệp Ân Tuấn quả thật không thể tin được người phụ nữ trước mắt mình chính là thím Trương, chính là thím Trương mà không ai bì nổi.
Thím Trương đang phải thở oxy lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì có vẻ kinh ngạc, nhưng mà càng nhiều hơn chính là vui mừng.
Coi như ông trời đối xử với bà ta không tệ, trước khi chết vẫn để bà ta gặp được con của mình tỉnh lại.
Thím Trương vẫy vẫy tay với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh bà ta ngồi xuống.
Anh cầm lấy tay của bà ta.
Bàn tay của thím Trương cũng đã từng mịn màng mềm mại, bây giờ chỉ còn lại da bọc xương, khớp xương đều lộ ra.
“Tại sao bị bệnh mà lại không nói cho tôi biết?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có chút nghẹn ngào.
Giờ phút này anh tình nguyện quên mất tất cả những chuyện quá đáng mà thím Trương đã làm, anh bằng lòng tin tưởng bà ta vẫn còn là người mẹ vô cùng yêu thương anh như trước kia.
Con ngươi của thím Trương trong nháy mắt trở nên ẩm ướt.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn có bà ta.
Lúc này bà ta mới hiểu được.
Cho dù người đàn ông này có lạnh lùng đến cỡ nào, không ai bì nổi đến cỡ nào, nhưng mà trái tim của anh vẫn mềm mại.
Thím Trương nắm thật chặt lấy tay của Diệp Ân Tuấn, suy yếu nói: “Xin lỗi Ân Tuấn, mẹ thật sự xin lỗi, mẹ làm quá nhiều chuyện sai lầm, đây là do ông trời đã trừng phạt mẹ, mẹ biết đây là kết cục của mẹ, mẹ không oán hận chuyện gì. Điều duy nhất mẹ cảm thấy tiếc nuối đó chính là mẹ không thể mang đến hạnh phúc và hồi ức tốt đẹp cho con với Minh Triết, con có một người mẹ giống như mẹ là nỗi nhục cả đời này của con, sau khi mẹ chết rồi con hãy hỏa táng mẹ đi, cứ tùy tiện đem đi đâu cũng được, mẹ không thể vào một tổ nhà họ Diệp, cũng không có cách nào nhận được sự tha thứ của con, cứ để mẹ sống phiêu bạt như cô hồn dã quỷ, lang thang, đây là kết cục mà mẹ phải có.”
“Nói hươu nói vượn cái gì đó! Bà không vào được mộ tổ nhà họ Diệp, tôi cũng sẽ tìm một phần mộ để an táng bà, bà yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ đến thăm bà. Mặc dù bà đã làm rất nhiều chuyện quá đáng tổn thương đến rất nhiều người vô tội, nhưng mà đối với tôi từ nhỏ đến lớn tôi đã có bà, bà đã nuôi dưỡng tôi, tôi lại không để bà an hưởng tuổi già là lỗi của tôi.”
Con mắt của Diệp Ân Tuấn vô cùng ẩm ướt.
Thím Trương lắc đầu nói: “Chuyên này không liên quan đến con, tất cả mọi chuyện đều là do mẹ gieo gió gặt bão, mẹ bị hận thù che mắt, nếu con thật sự muốn tìm một phần mộ cho mẹ vậy thì con mang mẹ về nhà đi, mẹ đã rời khỏi quê hương rất lâu rồi, mẹ cũng đã sớm quên mất quê quán của mình có bộ dạng như thế nào. Cũng bởi vì ân oán, trước đó mẹ đã đắp cả cuộc đời của mình vào đó, liên lụy đến con trai và cháu trai của mẹ, báo thù như thế này không có bất cứ ý nghĩa gì, đáng tiếc là mẹ tỉnh ngộ quá muộn.”
“Không muộn, chỉ cần bà có thể tỉnh ngộ bà vẫn là mẹ của tôi.”
Nước mắt của thím Trương không ngừng rơi xuống.
“Con có biết không, mẹ đã chờ tiếng gọi mẹ của con và Nam Phương rất nhiều năm rồi, đã có lúc mẹ thật sự muốn buông bỏ tất cả hận thù, cứ ở bên cạnh hai anh em bọn con, nhưng mà Phương Thiến cứ luôn ép buộc mẹ, mẹ không có cách nào hết, sau đó mẹ hoàn toàn bị hận thù che đậy mất lý trí, mỗi ngày mẹ nhìn thấy con cứ gọi Phương Thiến là mẹ, nhìn Nam Phương đối xử cung kính với bà ta, mẹ thật sự không chịu được. Lúc mang thai phản ứng nôn nghén của mẹ rất lớn, mãi đến khi các con sinh ra rồi mẹ vẫn luôn bị nôn, ngày nào mẹ cũng ăn không ngon ngủ không yên, đau đến nỗi cả đêm ôm chăn mền mà khóc lóc. Mẹ khổ cực như vậy, cố gắng như vậy mới sinh ra hai anh em bọn con, sao mẹ lại có thể để mất hai anh em bọn con được chứ?”
Thím Trương khóc không thành tiếng.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng rất khó chịu.
Nước mắt của anh yên lặng rơi xuống.
“Đều đã qua rồi, tất cả đã qua hết rồi.”
“Không qua được, mẹ biết ở trong lòng của con và Hạ Lan, những chuyện mẹ làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ. Mẹ bởi vì người nhà của mẹ mà vứt bỏ con của mình, cháu của mình, mẹ xứng đáng với người trong tộc nhưng mẹ có lỗi với các con, bây giờ mẹ đã sắp chết, mẹ không dám yêu cầu xa vời nhận được sự tha thứ của các con. Mẹ chỉ hi vọng là sau này các con có thể sống tốt, tất cả bất hạnh, tất cả đau khổ cứ để một mình mẹ nhận lấy là được rồi.”
“Đừng nói nữa!”
Diệp Ân Tuấn càng nghe thì trong lòng càng khó chịu.
“Con cứ để cho mẹ nói hết đi, nếu như mẹ không nói thì mẹ sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Ân Tuấn, mẹ nói với Hạ Lan biết là mẹ đã hạ độc mãn tính cho con, đây là lừa gạt con bé, mẹ, đều đã thành bộ dạng này rồi, con là đứa con trai độc nhất của mẹ, sao mẹ có thể hạ độc con được chứ. Mẹ làm như vậy chỉ là vì để muốn gặp Minh Triết và Nghê Nghê một lần, mẹ biết là con bé không chịu tha thứ cho mẹ, sẽ không cho bọn nhỏ đến đây gặp mẹ, cho nên mẹ mới nói là như vậy, con nói với con bé biết là đừng hận mẹ.”
“Sẽ không đâu, Hạ Lan rất hiền lành, cô ấy sẽ không trách mẹ đâu.”
Diệp Ân Tuấn quay mặt sang chỗ khác, trong lòng khó chịu muốn chết đi được.
Thím Trương ho khan, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng vuốt vuốt lưng cho bà ta, giúp bà ta dễ thở hơn, nhưng mà lúc anh nhìn thấy thím Trương ho ra máu, anh không khỏi khó chịu hơn nữa.
Anh không thể tin tất cả những chuyện này đều là sự thật.
Anh đã mất đi Nam Phương, đã mất đi Phương Thiến, bây giờ ngay cả mẹ ruột của mình cũng phải mất đi nữa à?
Từ nay về sau anh thật sự là người cô đơn rồi.
Thím Trương ho ra một ngụm máu, tới lúc này mới dịu đi một chút.
Bà ta nắm thật chặt tay của Diệp Ân Tuấn, yếu ớt nói: “Mặc dù là cổ họng của Hạ Lan đã có thể nói chuyện, dây thanh quản của con bé đã bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù có châm cứu thì cũng không thể điều trị được tận gốc, khi con bé nói chuyện thì giống như là có một mũi dao đang di chuyển, nó sẽ bên cạnh con bé cả một đời. Ân Tuấn, ở quê của mẹ có một loại cỏ có thể trị tận gốc dây thanh quản của con bé, loài cỏ này được gọi là cỏ Lam Tinh, sinh trưởng ở bên cạnh phần mộ ẩm ướt, mẹ không có thời gian trở về tìm cho con bé nữa rồi, con nhớ là sau khi mẹ chết đi con hãy dẫn con bé về quê của mẹ để điều trị cổ họng.”
“Được.”
“Còn nữa, thần kinh của con bị đau nhức nhất định phải châm cứu, trong một khoảng thời gian rất lâu, con không thể lười biếng không làm, nếu không thì sẽ để lại di chứng, già rồi con sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ừm."
“Minh Triết và Nghê Nghê mẹ cũng không có gì để lại cho bọn nó, nếu như tương lai bọn nó có ai đó muốn học y, mẹ có một quyển sách y học cổ truyền ở bên trong từ đường ở quê của mẹ, con nhớ kỹ là đưa cho bọn nhỏ, đây cũng là một đồ vật duy nhất mà mẹ có thể để lại cho bọn nhỏ.”
Thím Trương nói liên miên lãi nhãi, nhưng mà ánh mắt đã bắt đầu rã rời.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn vô cùng khó chịu.
“Mẹ đừng nói nữa, mẹ nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không thể nghỉ ngơi được, mẹ sắp phải an nghỉ rồi, để mẹ nói thêm mấy câu nữa đi. Ân Tuấn, nói thật mẹ đã từng yêu ba của con, dù sao thì không có người phụ nữ nào sinh con cho người mình không yêu, chỉ có điều là tình cảm của mẹ đối với ba con quá phức tạp, mẹ tình nguyện tin tưởng là mẹ hận ông ấy.”
“Con biết.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn đã hơi hiểu tâm tư của thím Trương.
Cả cuộc đời của thím Trương coi như là một vở bi kịch, đời người bị hận thù chi phối đã đánh mất đi rất nhiều thời gian quan trọng.
Thím Trương nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn đưa tay ra sờ lên mặt của anh, nhưng mà lại không có sức.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng cầm lấy tay của bà ta đặt ở trên mặt của mình.
“Có phải là con gầy hơn trước kia không?”
“Gầy đi rồi, không có mẹ ở bên cạnh của con sao con có thể béo lên được? Ân Tuấn, sau này mẹ đi rồi, con phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, mẹ chết đi, con cứ quên mẹ đi, con cứ coi như là chưa từng có một người mẹ giống như mẹ, con là con trai của Phương Thiến, là con trai cả của nhà họ Diệp, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp, là người kiêu ngạo ở Hải Thành, con không thể có một người mẹ giống như mẹ được.”
Thím Trương nói xong, khóe miệng nở một nụ cười đắng chát, cánh tay ốm yếu bỗng nhiên trượt xuống, mắt của bà ta cũng chậm rãi nhắm lại, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
“Mẹ ơi, mẹ..."
Rốt cuộc Diệp Ân Tuấn cũng đã gọi ra chữ này, có điều là thím Trương cũng đã không nghe được nữa rồi.
Bà ta nhắm mắt lại, kết thúc một đời bi ai mà long đong của mình.
Diệp Ân Tuấn cầm tay của bà ta khóc trong thầm lặng.
Anh giống như là một đứa con nít mất đi mẹ của mình, giống như là đã mất đi tất cả trụ cột.
Anh chưa từng nghĩ đến mình là có một ngày như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến.
Ánh mắt của thím Trương tràn ra nước mắt.
Không biết là nghe tiếng kêu to của Diệp Ân Tuấn, hay là do lưu luyến thế giới này nữa, tóm lại là bà ta đã không tỉnh lại được nữa.
CHƯƠNG 714: CON MUỐN HỌC Y
Bọn người Thẩm Hạ Lan và Tô Nam ở bên ngoài nghe thấy tiếng la khóc của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngây ra một lúc, Thẩm Hạ Lan biết là thím Trương đã đi rồi.
Cô đau lòng nói không nên lời, chỉ là vì Diệp Ân Tuấn gặp phải chuyện đau khổ.
“Mẹ ơi, bà Trương đi rồi ạ?”
Diệp Minh Triết chớp mắt hỏi.
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Sau đó Diệp Minh Triết vô cùng yên tĩnh.
Diệp Ân Tuấn ở lại bên trong khoảng một tiếng đồng hồ mới đi ra ngoài.
Ánh mắt của anh sưng đỏ, rõ ràng là anh đã khóc.
“Anh vẫn tốt chứ?”
Thẩm Hạ Lan bước nhanh về phía trước.
“Không có chuyện gì..."
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của Thẩm Hạ Lan, sau đó để bác sĩ đưa thi thể của thím Trương vào nhà xác.
Thím Trương là nhân viên phục dịch, những chuyện tiếp theo cần phải có thủ tục.
Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Minh Triết ở lại khách sạn, một mình Diệp Ân Tuấn đi xử lý hậu sự cho thím Trương.
Từ lúc bắt đầu thím Trương ở nhà họ Diệp chính là một người quản gia, cả đời cũng không kết hôn, Diệp Ân Tuấn là con trai độc nhất của bà, tất cả đều được đơn giản.
Sau khi Diệp Ân Tuấn hỏa táng thi thể của thím Trương, anh dẫn Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết trở về Lịch Thành.
Lúc Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn thì vô cùng vui vẻ.
“Ba ơi, ba không biết đâu, ngày nào mẹ cũng không cho con và ba gọi video với nhau, mẹ thật là xấu quá đi, mẹ muốn một mình chiếm lấy ba.”
Diệp Nghê Nghê vội vàng cáo trạng.
Nhìn con gái đáng yêu như vậy, trong lòng của Diệp Ân Tuấn rất vui, nhưng mà cái chết của thím Trương kìm hãm làm anh không nở được nụ cười.
“Mẹ là đang bảo vệ cho ba, lúc đó ba bị bệnh sợ là sẽ truyền bệnh cho con thông qua máy vi tính, còn phải cảm ơn mẹ đó có biết chưa?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Nghê Nghê ngây ra một lúc, sau đó ngượng ngùng nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu.”
Diệp Minh Triết không nói gì, trực tiếp đi vào trong phòng của mình.
Diệp Tranh phát hiện ra tâm trạng của cậu bé không đúng, muốn hỏi cậu bé có chuyện gì nhưng mà lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Minh Triết một chút, cũng không biết là thằng bé này đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Ân Tuấn thả Diệp Nghê Nghê xuống, nói với Diệp Tranh: “Tụi con đi dọn đồ đi, chúng ta trở về Hải Thành, sau đó để chú Tống chăm sóc cho bọn con, ba với mẹ con phải đến Vân Nam một chuyến.”
“Ba ơi, ba mẹ lại muốn đi ra ngoài chơi nữa hả?”
Diệp Nghê Nghê chu chu cái miệng nhỏ, cô bé không vui.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không phải là đi chơi đâu, phải đi làm một số chuyện, cổ họng của mẹ con có vấn đề, ba dẫn mẹ con đi chữa bệnh.”
“Là thật ạ? Mẹ ơi, cổ họng của mẹ bị làm sao vậy, mẹ có đau không?”
Diệp Nghê Nghê vội vàng chạy đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan, đưa tay sờ sờ cổ họng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy may mắn biết bao nhiêu khi Diệp Nghê Nghê không biết chuyện đó, có thể cho cô bé có một tuổi thơ hoàn mỹ.
“Mẹ không có chuyện gì đâu, chỉ cần Nghê Nghê có thể khỏe thì mẹ đã hết đau rồi.”
“Vậy hai người phải về sớm một chút nha, người lớn ở bên ngoài đi chơi không hà, để lại đám con nít bọn con ở nhà rất buồn.”
Diệp Nghê Nghê chu cái miệng nhỏ, lên tiếng nói.
“Được rồi, ba mẹ sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
“Vâng ạ.”
Diệp Tranh đi dọn dẹp đồ, lúc đi ngang qua cửa phòng của Diệp Minh Triết, nhìn thấy Diệp Minh Triết đang đứng trước cửa sổ ngẩn người, liền đi vào.
“Cậu sao vậy? Tại sao đến Đế Đô một chuyến, trở về cứ giống như là có tâm sự.”
“Bà Trương mất rồi.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh đơ người một chút, giống như là chưa kịp phản ứng lại ai là bà Trương.
“Thím Trương chính là quản gia nhà họ Diệp trước kia đó.”
Diệp Minh Triết giải thích như vậy, Diệp Tranh đã kịp phản ứng lại.
“Sao lại mất?”
“Chắc là bị bệnh, này, tớ muốn học y.”
Chưa từng lúc nào Diệp Minh Triết có thể xác định là mình đang muốn cái gì giống như hiện tại.
“Học y hả? Đây chính là của riêng mình tớ mà, cậu vẫn nên học quản trị kinh doanh đi, sau này nhà họ Diệp sẽ do cậu thừa kế.”
“Đừng có nói chuyện cười, những thứ này do cậu kế thừa là được rồi, tớ muốn học y, thật ra thì trước đó tớ đã muốn học y từ lâu rồi. Lúc ấy sức khỏe của Nghê Nghê không tốt, ngày nào cũng phải nằm ở trong bệnh viện, tớ nghĩ là nếu như tớ là bác sĩ có khi nào sẽ giảm bớt được cho Nghê Nghê rất nhiều đau đớn hay không. Bây giờ nhìn thấy bà Trương lại bởi vì bệnh tật mà qua đời, tớ sợ sẽ có một ngày nào đó ba hoặc là mẹ cũng bị bệnh, đến lúc đó phải làm sao bây giờ đây? Tớ không muốn giao mạng sống của bọn họ vào trong tay của người khác.”
Diệp Minh Triết nói, ánh mắt lại càng thêm kiên định.
Diệp Tranh không suy nghĩ nhiều như vậy.
Ba mẹ của cậu bé chết như thế nào, cậu bé biết rất rõ ràng, đi theo Trương Linh học y cũng là do tình thế ép buộc, bây giờ nhìn thấy Diệp Minh Triết như thế này, cậu bé than thở nói: “Nếu như ba với mẹ biết được, sợ là sẽ không vui đâu.”
“Sẽ không đâu, hai người bọn họ đều rất yêu thương chúng ta, chỉ cần chúng ta vui vẻ thôi, có làm gì bọn họ cũng cho phép. Ngoài ra, tớ còn muốn đi cùng với mẹ đến Vân Nam một chuyến.”
“Nhưng mà không phải ba với mẹ nói là hai người muốn đi chữa trị cổ họng hả?”
"Quê của bà Trương ở Vân Nam, tớ muốn đến đó xem xem, bà ấy có cho tớ một cái nhẫn, tuy là không nói tác dụng của nó nhưng tớ vẫn muốn đi xem xem."
Diệp Minh Triết tự có chủ trương của mình, Diệp Tranh cũng không thuyết phục.
“Đi thu dọn đồ đạc nhanh đi, cho dù có muốn đi cùng với bọn họ thì chúng ta cũng phải trở về Hải Thành trước đã.”
“Ừm."
Diệp Minh Triết nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc, cùng với bọn người Thẩm Hạ Lan trở về Hải Thành.
Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, cả người đều sắp hỏng mất rồi.
“Diệp tổng, tôi cần phải nghỉ phép! Tôi sắp mệt chết rồi, toàn bộ tập đoàn Hoàn Trí gần như tôi phải làm liên tục suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ, hiện tại ngay cả thời gian gửi tin nhắn với Lam Tử Thất tôi cũng bị bớt lại luôn rồi, cứ tiếp tục như vậy thì tôi chết trẻ mất.”
“Kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa đi, tôi còn phải trở về Vân Nam làm một vài chuyện, lúc trở về tôi sẽ gánh vác thay cho cậu.”
“Cái gì chứ? Còn đi nữa hả?”
Tống Đình trực tiếp ngồi phịch ở trên ghế.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn âm trầm nói: “Thím Trương đi rồi, tôi muốn đưa bà ấy trở về.”
Tống Đình lập tức đơ người.
Từ nhỏ anh đã lớn lên với Diệp Ân Tuấn, đương nhiên biết ý nghĩa của thím Trương đối với Diệp Ân Tuấn là như thế nào, huống hồ gì Tống Đình cũng biết thân phận của thím Trương.
“Xin lỗi, Diệp tổng, nén bi thương.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ bờ vai của anh ta, không nói gì.
Thẩm Hạ Lan nói với anh ta: “Bọn nhỏ để lại cho anh chăm sóc, chúng tôi làm xong chuyện của mình thì sẽ trở lại ngay.”
“Bà chủ, cổ họng của cô đã tốt rồi hả?”
Tống Đình vô cùng vui mừng.
Thẩm Hạ Lan cũng nở nụ cười.
“Cũng đã ổn rồi, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi. À đúng rồi, gần đây Tử Thất có liên lạc với anh không vậy?”
“Không có, nhưng mà tôi xem dòng thời gian của cô ấy chắc là đang chơi rất vui ở Tây Song Bản Nạp.”
Nghe Tống Đình nói như vậy, lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên lòng.
“Vậy cũng được.”
Chuyện Diệp Minh Triết muốn đi theo Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan phản đối, có điều là Diệp Ân Tuấn lại không phản đối.
“Cũng tốt mà, dẫn thằng bé trở về xem một chút.”
Câu nói này làm cho Thẩm Hạ Lan không biết phản bác như thế nào.
Một nhóm người lại lên máy bay đi đến Vân Nam một lần nữa.
Đến đây lần nữa, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất phức tạp.
Diệp Ân Tuấn lái xe chở Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đến quê hương của thím Trương.
Nơi này hoang tàn vắng vẻ, đã sớm bị bỏ hoang, những căn nhà còn lại cũng đã bị sụp đổ.
Diệp Ân Tuấn nhìn nơi này, nghĩ đến đây là nơi mà thím Trương đã sống hồi lúc nhỏ, không khỏi cảm thấy buồn phiền.
“Anh muốn mua thôn này lại.”
Anh nhẹ nhàng mở miệng nói.
Thẩm Hạ Lan biết tâm tư của anh, thấp giọng nói: “Nơi này đã không còn người nữa rồi, chắc là chính phủ sẽ bán cho anh, để em đi liên lạc nha?”
“Tìm một chỗ ở đi, để anh đi cho.”
Diệp Ân Tuấn sắp xếp cho Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan trong trang trại không xa, còn mình thì đi nộp đơn cho phía trên để mua cái thôn này.
Thẩm Hạ Lan biết là cho dù có bao nhiêu tiền thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ mua được nó.
Trên đường đi, Diệp Minh Triết cũng vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn cậu bé, hỏi: “Tại sao con nhất định phải đến đây, có phải là thím Trương đã nói cái gì đó với con không?”
“Không có, con chỉ muốn đến đây xem một chút.”
Diệp Minh Triết cười nhẹ.
Thẩm Hạ Lan phát hiện bây giờ bộ dạng cười trả lời mình của Diệp Minh Triết đã thành thục hơn trước kia rất nhiều, làm cho cô không hiểu gì hết.
Hai người đi đến trang trại hỏi thăm chuyện thôn của thím Trương.
“Cái thôn này ấy à, có một gia đình y đều ở trong đó, bình thường sẽ không kết hôn với người ở bên ngoài, cũng không biết là đắc tội với ai, trong vòng một đêm người đều không còn nữa. Thật là, mảnh đất đó đã bị bỏ hoang mấy chục năm rồi, mấy người muốn mua nó làm cái gì vậy? Đường của khách du lịch sẽ không đến đây đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười, không trả lời.
Lúc Diệp Ân Tuấn trở về mang theo công văn đã phê duyệt của chính phủ, hiện tại cái thôn kia đã hoàn toàn thuộc về anh.
Thẩm Hạ Lan cùng với Diệp Minh Triết đi theo Diệp Ân Tuấn vào bên trong mảnh đất hoang vu, tìm được vị trí từ đường.
Bởi vì từ đường đã lâu lắm rồi không được tu sữa, đã sớm đổ sập, bài vị thờ cúng ở bên trong vẫn còn ở đó, có điều cũng đã rơi xuống mặt đất, dính đầy tro bụi.
Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ra, di chuyển những bài vị ra bên ngoài lau sạch sẽ.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Diệp Ân Tuấn làm như vậy, cậu bé cũng ngồi xuống giúp đỡ.
Lúc mới bắt đầu, Thẩm Hạ Lan cũng không muốn hỗ trợ, có điều là nhìn thấy hai ba con Diệp Ân Tuấn bận rộn vô cùng, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng rồi ngồi xổm xuống làm cùng.
Ba người bận rộn cho đến trưa mới lau sạch sẽ hết tất cả bài vị.
“Anh dự định tìm người tu sửa từ đường lại một chút.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh rồi nói: “Coi như là đổi mới, đây coi như chuẩn bị hết tất cả, anh đi tìm người ở đâu để đến đây ở? Ân Tuấn, mảnh đất này đã không có nữa rồi, cho dù anh có đồng ý tin tưởng hay là không thì đây đều là một mảnh đất đã bị bỏ hoang, cho dù anh có làm nó tốt đến cỡ nào thì thím Trương cũng sẽ không nhìn thấy.”
Cô biết là mình nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà đây chính là sự thật.
Cô cũng biết nỗi hổ thẹn trong lòng của Diệp Ân Tuấn đối với thím Trương, muốn bù đắp cái gì đó, nhưng mà tất cả những chuyện này đều không còn ý nghĩa nữa.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại khó coi hơn.
Diệp Minh Triết đột nhiên lại nói: “Ủa? Sao người ở trong đây đều cùng một cái họ vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện trên bài vị đều là họ Trương.
“Nghe nói là người ở trong đây không kết hôn với người ở bên ngoài, cho nên chắc là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, đều họ Trương cũng không có gì là kỳ lạ.”
“À.”
Diệp Minh Triết cái hiểu cái không, nhẹ gặp đầu.
Cậu bé cũng không quan tâm đến cuộc trò chuyện của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, tự mình tùy tiện đi dạo ở xung quanh, tùy ý đi xem những căn nhà bị đổ nát.
Thẩm Hạ Lan nhìn tất cả những thứ ở đây, thấp giọng nói: “Em biết tình cảm của anh đối với thím Trương, hiện tại chúng ta đưa bà ấy về đây, vẫn nên tìm một chỗ an táng bà ấy đi.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì.
Anh ngẩn người nhìn từ đường.
Thẩm Hạ Lan cũng không quấy rầy anh nữa, biết là trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng khó chịu, có lẽ cần có một đoạn thời gian mới có thể từ từ ổn định lại được.
“Để em đi xem Minh Triết một chút.”
Cô đứng dậy đi về phía của Diệp Minh Triết.
Phía xa xa, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ở trước mặt của Diệp Minh Triết hình như có một chiếc xe jeep dừng ở đó, người ở phía trên đang nói gì đó với Diệp Minh Triết.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc lên cổ họng.
Nơi đây đã bị bỏ hoang, người nào đến đây vậy chứ?
Diệp Minh Triết lại không có ý thức giữ an toàn, chẳng lẽ là không sợ đối phương là bọn buôn người hả?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới.
CHƯƠNG 715: THẾ GIỚI NÀY THẬT SỰ QUÁ NHỎ
“Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan hét to lên.
Diệp Minh Triết quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang nhanh chân chạy về phía mình, cậu bé hơi nghi hoặc một chút.
“Mẹ, mẹ chạy chậm một chút đi, coi chừng bị té.”
Diệp Minh Triết vội vàng bước lên đón cô.
Thẩm Hạ Lan dùng một tay kéo Diệp Minh Triết ra đằng sau, cảnh giác nhìn chiếc xe jeep trước mắt, hỏi: “Các người là ai, đến đây làm gì?”
Đối phương là một người đàn ông hết sức trẻ tuổi, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan che chở cho Diệp Minh Triết như vậy thì không khỏi ngây ra một lúc, sau đó mới vội vàng giải thích: “Chị đừng hiểu lầm nha, tôi chỉ đến đây xem một chút thôi.”
“Xem cái gì chứ? Nơi này đã là một nơi hoang vu, có cái gì đáng để xem?”
Lòng cảnh giác của Thẩm Hạ Lan vẫn không giảm.
Người đàn ông có chút xấu hổ mà nói: “Tôi biết nơi này là nơi đã bị bỏ hoang, tôi muốn tới ra đây thăm một chút, lúc còn bé tôi đã từng nghe ba mẹ tôi nói nơi này là quê hương của bọn họ, bây giờ đã nhiều năm như vậy rồi tôi muốn trở lại thăm nơi đã từng nuôi dưỡng ba mẹ tôi là một nơi như thế nào.”
“Ba mẹ của cậu?”
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Không phải đã nói người ở đây đã qua đời trong biến cố lần đó rồi hả?
Tại sao lại có người sống sót?
“Đúng vậy đó, lúc mười tám tuổi ba mẹ tôi đã rời khỏi đây, đi ra ngoài làm việc, cho đến lúc muốn trở lại thì nơi này đã không còn tồn tại nữa rồi.”
Người đàn ông bước xuống xe, đứng tại vùng đất này, sắc mặt mang theo một tia bi thương.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại.
Xem ra nơi này vẫn có người đời sau tồn tại.
“Cậu có nhớ tên ông nội của cậu không?”
“Ông nội của tôi tên là Trương Đại Hải.”
Lời nói của người đàn ông làm Thẩm Hạ Lan ngơ ra một chút.
Lúc nãy khi dọn dẹp bài vị trong từ đường, đúng là cô đã nhìn thấy tên Trương Đại Hải.
“Nơi này đã được chúng tôi mua lại rồi, sau này sẽ trở thành khu vực tư nhân, nếu như cậu đã đến đây vậy thì đi vào xem một chút đi, chồng tôi đang dọn dẹp từ đường ở bên trong, đồng thời cũng đang chuẩn bị tu sửa lại.”
“Tu sữa hả?”
Người đàn ông hơi kinh ngạc, nhưng mà nhanh chóng có vẻ vui mừng.
“Xin chào, tôi tên là Trương Vũ, tôi có thể mang bài vị của ba mẹ tôi về đặt cùng một chỗ được không. Chị yên tâm đi, tôi sẽ đưa tiền mà, mặc kệ là bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cố gắng kiếm, dù sao thì nơi này cũng là quê hương của ba mẹ tôi, tôi muốn bọn họ có thể lá rụng về cội.”
Trương Vũ thành khẩn nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ rồi nói với anh ta: “Cậu đi hỏi chồng của tôi đi, mẹ của anh ấy cũng là người ở đây, đã rời nhà rất nhiều năm rồi, hiện tại đã qua đời, dự định đưa về đây chôn cất.”
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn cô.”
Trương Vũ vui vẻ đi theo Thẩm Hạ Lan vào trong từ đường.
Trên đường đi, Thẩm Hạ Lan đều nắm thật chặt tay của Diệp Minh Triết, sợ cậu bé đi mất.
Diệp Minh Triết cảm nhận được sự khẩn trương của Thẩm Hạ Lan, liền vô cùng yên tĩnh đi theo Thẩm Hạ Lan.
Sau khi đi vào trong từ đường, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang dọn dẹp.
Trương Vũ nhìn thấy từ đường đã sụp đổ, mà bài vị thì chỉnh tề sạch sẽ đặt ở một bên, ánh mắt của anh ta có hơi ẩm ướt.
“Ân Tuấn, nói với anh một chuyện.”
Thẩm Hạ Lan nói những lời Trương Vũ lại một lần.
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta thấp giọng nói: “Là người nhà họ Trương thì nhanh chóng làm việc đi.”
“Hả? À, được.”
Lúc bắt đầu Trương Vũ không kịp phản ứng, sau khi có phản ứng thì nhanh chóng bắt tay vào công việc tu sữa.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn vô cùng nhiệt tình, cũng không muốn quấy rầy anh, mang theo Diệp Minh Triết trở về trang trại.
Tô Nam theo tới, Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
“Sao anh lại đến đây?”
“Tại sao tôi lại tới đây hả? Hai vợ chồng các người thật là thú vị quá nha, đều là người cần phải châm cứu, bây giờ nói đi thì đi, còn không chào hỏi với tôi, muốn làm gì? Các người không cần mạng nữa có đúng không, tôi chính là trời sinh phạm tiện đó, một mình ném vợ con đến đây để điên khùng với các người.”
Tô Nam thở phì phò.
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ: “Anh cũng biết tính tình của Ân Tuấn rồi đó, huống hồ gì thím Trương là nút thắt trong lòng của anh ấy, không gở nút thắt này ra anh ấy sẽ không vui vẻ.”
“Vậy cũng không thể không muốn sống được chứ, tôi nói cho các người biết nha, cũng chính là hai người các người đó, là người khác thì tôi sẽ không đến đây đâu. Tử Đồng vừa mới mang thai, tôi cũng không thể để cô ấy xảy ra sai sót gì.”
“Cái gì? Anh nói Tử Đồng mang thai hả, không phải cô ấy không thể..."
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dừng lại câu chuyện.
Tô Nam lại không quan trọng, phất tay nói: “Tôi biết là cô muốn nói cái gì, thân thể Tử Đồng là bởi vì tôi không thể mang thai, và cũng coi là đời này không có con, nhưng mà ông trời thương chúng tôi, cũng là may mắn do Diệp Thanh mang đến. Sáng sớm ngày hôm nay Tử Đồng kiểm tra là đã mang thai, cho nên hai người các người làm ơn hãy cố gắng phối hợp với tôi tôi chữa trị cho hai người các người nhanh một chút, tôi muốn về sớm để chờ sinh với vợ tôi.”
Tô Nam nói nói trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy vui vẻ thay cho bọn họ.
Diệp Minh Triết cười nói: “Có phải là Diệp Thanh đã có em trai em gái rồi không ạ?”
“Đúng vậy đó.”
“Mẹ ơi, khi nào thì mẹ mới sinh em trai em gái cho con với Nghê Nghê vậy?”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan không biết trả lời như thế nào.
Đời này cô còn có cơ hội có con nữa à?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan liền nghĩ đến thím Trương, nhưng mà tất cả đều đã trôi qua hết rồi, cô cũng không biết lấy tâm trạng như thế nào để đối mặt với thím Trương.
“Con có em gái mà, đừng có làm rộn.”
“Nhưng mà con còn muốn có em trai, có em ra thì tốt hơn.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút cô đơn.
Tô Nam vội vàng nói: “Được rồi, sao con lại tham lam như vậy chứ, chờ dì Bạch của con sinh em trai em gái, con phải giúp đỡ chú dì chăm sóc cho em bé đó có biết chưa?”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi ạ!”
Diệp Minh Triết hết sức vui mừng.
Thẩm Hạ Lan cảm kích nhìn Tô Nam, sau đó lại bắt đầu để Tô Nam châm cứu chữa trị.
Diệp Ân Tuấn và Trương Vũ bận rộn một hồi, mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi.
“Lúc vừa về đây có suy nghĩ như thế nào?”
Diệp Ân Tuấn tùy ý tán gẫu.
Trương Vũ dừng lại một chút rồi nói: “Linh vị của ba mẹ tôi không có chỗ để đặt.”
“Không có chỗ để đặt là có ý gì?”
“Bọn họ là bởi vì hi sinh vì nhiệm vụ, nhưng mà lúc đó xảy ra chút hiểu lầm, hiện tại linh vị của bọn họ không được đặt ở nơi mà bọn họ nên ở, tôi chỉ có thể để bọn họ phải sống ở một nơi khác, đáng tiếc là cuối cùng không phải nhà của mình, cho nên tôi nghĩ đến đây xem một chút, nếu như có thể thì tôi sẽ mang tro cốt của bọn họ về đây.”
Lúc nó ra những lời này, Trương Vũ vô cùng khổ sở.
Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi rõ ràng, thấp giọng nói: “Tôi sẽ tìm người đến xử lý nơi này, chắc là cần khoảng một tuần lễ, cậu cứ xem thử xem, nếu như thời gian kịp lúc cậu cứ mang ba mẹ cậu về đây, nói thật thì tôi cũng trở về đây để an táng cho mẹ mình.”
“Cảm ơn anh anh Diệp.”
Trương Vũ vội vàng nói cảm ơn.
“Cậu làm công việc gì vậy?”
“Tôi còn học đại học, chưa tốt nghiệp, có điều là bây giờ tôi đang đi làm rồi. Anh cứ yên tâm đi, tôi có thể trả nổi tiền bài vị ba mẹ mà.”
Trương Vũ cho là Diệp Ân Tuấn sợ mình sẽ không đưa tiền, vội vàng nói tới chuyện này.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Tiền cái gì mà tiền, đều là người cùng thôn, cậu học ngành nào vậy?”
“Quản lý tài chính.”
“Tốt nghiệp rồi thì đến Hải Thành tìm tôi.” .
Diệp Ân Tuấn đưa danh thiếp của mình cho Trương Vũ.
Lúc Trương Vũ nhìn thấy danh thiếp của Diệp Ân Tuấn, anh ta ngơ ngẩn cả người.
Tập đoàn Hoàn Trí nổi tiếng đến cỡ nào, anh ta biết tới, anh ta căn bản cũng không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội bước vào công ty này.
“Anh là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí hả?”
“Đúng vậy, có đều cũng là người cùng một thôn, chỉ cần thành tích của cậu đủ ưu tú thì tập đoàn Hoàn Trí tôi sẽ có một vị trí cho cậu.”
“Cảm ơn Diệp tổng, cảm ơn.”
Trương Vũ lập tức kích động đỏ vành mắt.
Lúc Thẩm Hạ Lan trở về bọn họ vẫn còn đang nói chuyện.
“Đang trò chuyện cái gì vậy, cơm cũng không ăn.”
Thẩm Hạ Lan mang đồ ăn ra, Tô Nam cũng đi theo tới.
“Sau cậu lại đến đây?”
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Tô Nam thì có chút bất ngờ.
“Các người đúng là một cặp vợ chồng mà, hỏi cũng y chang nhau. Sao tôi là đến đây hả? Cậu cho rằng tôi thích đến đây lắm à, thần kinh của cậu bị đau, tôi cần phải châm cứu cho cậu, nếu như vợ của cậu học xong rồi tôi tình nguyện không đến đây.”
Tô Nam lại càng phiền muộn hơn nữa.
Lúc này Diệp Ân Tuấn nhớ đến cơn đau đầu của mình.
Anh nhẹ giọng nói: “Tôi không sao đâu.”
“Bây giờ không có chuyện gì, sau này có chuyện, cậu nhanh chóng đi ăn cơm đi, ăn xong thì để tôi châm cứu cho cậu.”
Tô Nam cũng biết tính tình của Diệp Ân Tuấn, lười biếng phải thương lượng với anh.
Trương Vũ nhìn thấy có người lạ đến đây, vội vàng đứng dậy nói: “Để tôi đi dọn dẹp một chút.”
“Ăn cơm trước đi.”
Thẩm Hạ Lan thấy cậu trai này coi như là một người thành thật, liền cản Trương Vũ lại.
“Ăn đi, ăn no rồi mới có sức làm việc.”
Diệp Ân Tuấn cười cười.
Thấy bọn họ như thế này, Trương Vũ ngượng ngùng ngồi xuống.
“Cảm ơn nha.”
“Ăn nhanh lên đi.”
Mấy người bọn họ vẫn còn tính là hòa hợp.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Ân Tuấn đang châm cứu, Trương Vũ dự định xem xem có thể làm gì không, điện thoại của anh ta liền vang lên.
Trương Vũ nhìn màn hình điện thoại, sau đó nở nụ cười nghe điện thoại.
“Chị, đã lâu lắm rồi chị không gọi điện thoại cho em.”
“Đúng vậy đó, chị sao rồi, vẫn ổn chứ?”
“Ổn.”
Trương Vũ mở loa ngoài theo thói quen.
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại, không khỏi ngây ra một lúc.
Cô nhìn chằm chằm vào Trương Vũ, cũng không lên tiếng.
Trương Vũ với chị nói chuyện vài câu, nhìn ra được tình cảm hai chị em bọn họ rất tốt.
Chị gái sợ là Trương Vũ không có tiền ở bên ngoài để mình chịu oan ức, cứ luôn biểu thị muốn gửi tiền qua cho Trương Vũ.
Trương Vũ nói là không cần đâu.
“Em có thể kiếm tiền mà, chị, chị cứ tiết kiệm lại đi, tương lai làm quà cưới cho mình.”
“Thằng nhóc thối này, chị mới lớn có bao nhiêu chứ, không cần đồ cưới đâu.”
“Được rồi, không nói với chị nữa, em đang ở bên ngoài, một lát nữa gọi điện thoại cho chị.”
Trương Vũ cúp điện thoại, khóe miệng tràn đầy nụ cười.
Thẩm Hạ Lan thấy Trương Vũ đã cúp điện thoại thì sau đó mới hỏi: “Trương Vũ có phải chị của cậu tên là Trương Mẫn không thế?”
“Hả? Chị Diệp, chị biết chị của tôi hả?”
Lời xác nhận của Trương Vũ làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy thế giới này thật sự quá nhỏ.
Có làm như thế nào cô cũng không nghĩ ra Trương Mẫn lại là người ở đây, thế mà cô lại gặp gỡ em trai Trương Vũ của Trương Mẫn ở đây.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, lúc trước chị của cậu là nhân viên trong công ty du lịch chúng tôi, là một nhân tài rất tốt.”
“Thật vậy hả? Vậy mong mợ Diệp chăm sóc cho chị tôi nhiều thêm một chút, con người của chị tôi rất tùy tiện, có đôi khi sẽ không biết làm người, nói chuyện cũng thẳng thắn, nhưng mà chị ấy không có ý đồ gì xấu đâu, có đôi khi là nói chuyện không dễ nghe, chị đừng để trong lòng nha.”
Trương Vũ không ngừng nói tốt cho Trương Mẫn, làm cho Thẩm Hạ Lan vô cùng ghen tị với tình cảm chị em thắm thiết này.
“Không đâu, cô ấy rất tốt, cậu cứ yên tâm đi, trước mắt chị cậu đang ở Tây Song Bản Nạp, có thời gian thì hai người gặp nhau một lần?”
“Đừng mà, tuyệt đối đừng nói cho chị của tôi biết tôi trở về đây.”
Hành động của Trương Vũ làm Thẩm Hạ Lan thấy bất ngờ.
“Tại sao vậy?”
CHƯƠNG 716: CẢ ĐỜI NÀY ANH ĐỀU ĐỐI XỬ TỐT VỚI EM
Thẩm Hạ Lan không hiểu chuyện này có cái gì mà không nói được chứ.
Trương Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Chị tôi không đồng ý mang linh vị của ba mẹ tôi trở về đây, chị tôi nói là bên này không có ai, mang về đây cũng không còn ý nghĩa, hơn nữa chuyện của ba mẹ tôi có chút khúc mắc, chị tôi muốn để bọn họ được chôn cất trong nghĩa trang liệt sĩ.”
Thẩm Hạ Lan im lặng.
Đối với bối cảnh gia đình Trương Mẫn, còn bởi vì chuyện của Tống Dật Hiên cho nên cũng đã điều tra một chút, cô chỉ biết ba mẹ của Trương Mẫn hy sinh vì nhiệm vụ cho tổ quốc, theo lý thuyết thì nên là liệt sĩ.
“Không phải ba mẹ của cậu là liệt sĩ hả?”
“Đúng là như vậy, nhưng mà lúc trước tiền tiến hành giao dịch không thấy đâu, hiện tại chuyện này vẫn còn chưa có kết luận, đương nhiên là bọn họ cũng không thể được an táng trong nghĩa trang liệt sĩ, điểm này chị của tôi rất tức giận, chị ấy muốn giải nỗi oan cho ba mẹ, tôi biết là chị ấy cũng vì muốn tốt cho ba mẹ, nhưng mà có lúc tôi thật sự hy vọng bọn họ có thể lá rụng về cội, mặc kệ người ở bên ngoài nói như thế nào, nói tóm lại thì bọn họ vẫn là ba mẹ của tôi.”
Sắc mặt của Trương Vũ có chút cô đơn.
Thẩm Hạ Lan hiểu anh ta, vỗ bờ vai của anh ta rồi nói: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết đâu.”
“Cảm ơn chị, chị Diệp.”
“Hai người đang nói gì đó?”
Sau khi Diệp Ân Tuấn châm cứu xong thì cũng đúng lúc tới đây, thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ với nhau, không khỏi trề miệng.
Thẩm Hạ Lan nói thân phận của Trương Vũ cho Diệp Ân Tuấn biết, đồng thời cũng nói chuyện của Trương Mẫn và Tống Dật Hiên.
Trương Vũ nghe thấy chị của mình đã tìm được bạn trai, không khỏi vui vẻ.
“Chị của tôi cũng thật là, có bạn trai rồi, đây là chuyện tốt mà tại sao lại không nói với tôi một tiếng vậy chứ.”
“Có lẽ là bọn họ vẫn còn chưa xác định quan hệ, có điều là người đàn ông đó rất không tệ, giao chị gái của cậu cho anh ta tuyệt đối có thể yên tâm.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Trương Vũ càng thêm hứng thú đối với Tống Dật Hiên.
“Có ảnh chụp không thế?”
“Có chứ, cậu xem một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan tìm ảnh của Tống Dật Hiên cho Trương Vũ xem.
Diệp Ân Tuấn thấy bọn họ nói chuyện khí thế ngất trời, cười lắc đầu đi ra ngoài.
Tô Nam thấy anh như thế này, dùng cánh tay đụng đụng anh một cái rồi nói: “Không ghen hả?”
“Tôi cần gì phải ghen với một đứa bé?”
Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ở một bên.
Tô Nam cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nói thật thì trong khoảng thời gian này Hạ Lan bởi vì chuyện của cậu mà phí không ít tâm tư, gần như là người trên toàn thế giới này có thể tìm được thì cô ấy đều tìm hết rồi, đáng tiếc cuối cùng vẫn để căn bệnh của cậu kết thúc ở trong tay của thím Trương, cái này chắc chắn là đã được số phận quyết định rồi. Thím Trương mất rồi, tôi biết là trong lòng của cậu rất khổ sở, cũng biết tình cảm của cậu với thím Trương, mặc kệ bà ta đã làm ra chuyện gì quá đáng đối với cậu mà nói, bà ta cũng là mẹ của cậu, lúc còn sống cậu có thể không tha thứ cho bà ta, nhưng mà người đã chết rồi, tất cả cậu đều đã tha thứ hết. Có điều Ân Tuấn à, cậu là cậu, Hạ Lan là Hạ Lan, tất cả những chuyện mà thím Trương đã làm với Hạ Lan, có lẽ là cậu có thể tha thứ được nhưng mà cả đời này Hạ Lan cũng không có cách nào làm mẹ nữa rồi, chuyện này không thể bỏ qua được. Cho nên cậu đau lòng cũng được, buồn bã cũng được, như vậy thôi là được rồi. Con người mà, vẫn nên lo lắng cho người còn sống, không phải à?”
Nghe thấy Tô Nam nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Tôi biết rồi, tôi rất khó chịu đối với cái chết của thím Trương, nhưng mà chuyện làm cho tôi cảm thấy phiền não không phải là chuyện này, tôi muốn mua lại nơi này, tu sữa nó một lần nữa, cũng không phải là bởi vì thím Trương. Trước khi chết, bà ấy đã nói với tôi cổ họng của Hạ Lan bị tổn thương, muốn chữa trị dứt điểm thì phải tìm một loại đồ vật được gọi là cỏ Lam Tinh ở nơi này, nó sinh trưởng ở bên cạnh mộ. Từ lòng tôn kính đối với người đã khuất, tôi muốn mua lại nơi này tu sửa lại một lần, nếu như người đời sau có thể trông coi nơi này, vậy thì không có gì tốt hơn nữa rồi, nếu như không có thì tôi sẽ mướn người đến đây quét dọn định kỳ. Nơi này là đông y thế gia, ai biết được có thảo dược quý giá ở đây không, nếu có thì tôi cũng muốn tiếp tục giữ lại nó phát triển nơi đây thành môi trường nuôi cấy thuốc đông y, sau này tôi muốn sử dụng thì cũng không cần phải cầu xin ai.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Tô Nam ngây ra một lúc.
“Cậu có nói với Hạ Lan chưa vậy?”
“Vẫn chưa nói.”
“Tôi nói này, sao cậu lại ngu ngốc như vậy chứ, cậu đây là vì cô ấy, cậu lại không nói cho cô ấy thì sao cô ấy biết được?”
Tô Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Giữa chúng tôi không cần những chuyện này.”
“Nói nhảm hả? Vợ chồng, đều quan trọng nhất là phải thấu hiểu lẫn nhau, để cả hai đều biết tâm ý của nhau, không phải là người nào cũng sẽ hiểu cậu, cũng không cần phải suy nghĩ đối phương như thần thánh, một ánh mắt của cậu đối phương liền biết cậu suy nghĩ cái gì. Yêu đương cũng không phải là nói như vậy.”
Tô Nam cảm thấy tính xấu này của Diệp Ân Tuấn không thay đổi được.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Một lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Như vậy mới đúng.”
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Thẩm Hạ Lan liền đi ra.
“Ân Tuấn, anh muốn ở đây mấy ngày hả?”
“Ừ, sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn đi gặp Trương Mẫn, chính là chị của Trương Vũ đó, cô ta bị thương vì Tống Dật Hiên, đúng là do em điều cô ta đi qua đó mới bị thương. Bác sĩ đã nói tử cung của cô ấy bị tổn thương, chắc chắn không có chuyển biến tốt đẹp gì. Lúc Chung Lỗi ở Đế Đô sốt ruột trở về, em cũng không biết cô ấy như thế nào rồi, mặc dù lúc nãy nghe giọng điệu cô ấy gọi điện thoại với Trương Vũ vẫn còn tốt lắm, nhưng mà ai biết được có phải là đang giả vờ không chứ, em ở đây cũng không giúp đỡ gì được anh, cho nên em muốn quay về.”
Tô Nam nhìn cô rồi nói: “Cô còn phải châm cứu một ngày nữa, đợi ngày mai châm cứu sống rồi hẳn đi.”
“Cũng được."
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Trương Vũ quyết định ở lại đây hỗ trợ, mấy ngày nay cũng không có lớp học gì, anh ta được nghỉ.
Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan đến mộ địa ở đằng sau.
Nơi này là nơi chôn cất của những người đã mất ở trong thôn biết bao nhiêu năm qua.
Thẩm Hạ Lan có hơi nghi ngờ mà hỏi: “Anh dẫn em ra đây làm gì vậy?”
“Thím Trương đã nói là cổ họng của em còn có một vị thuốc mới có thể diệt trừ tận gốc được, nếu không thì dây thanh quản của em vừa nói chuyện, nó sẽ đau, làm bạn với em cả đời.”
Thẩm Hạ Lan ngơ người, cười khổ nói: “Có thể mở miệng nói chuyện lần nữa, em đã cảm thấy không dễ dàng rồi.”
“Nhưng mà anh cũng không hi vọng giọng nói của em phải kèm với nỗi đau, thím Trương nói với anh là ở đây có một loại cỏ gọi là cỏ Lam Tinh, có thể diệt trừ tận gốc cổ họng của em. Còn nữa, đằng sau nghĩa địa này là một mảnh bách thảo viên, là vườn thuốc đông y mà nhà họ Trương đã nuôi trồng mấy năm trời. Nhiều năm như vậy rồi, mặc dù là nơi này đã bị hoang phế, nhưng mà thuốc đông y ở đây càng ngày lại càng sinh trưởng tốt hơn, cho nên anh đã mua lại nơi này không đơn thuần là bởi vì thím Trương, anh vẫn hy vọng có thể biến những vị thuốc đông y này thành của anh, anh còn nhớ rõ là vì để chữa khỏi mà em đã đi với Khôn đến những nơi tồi tàn, từ nay về sau anh không hi vọng người nhà của anh bởi vì bị thiếu thuốc mà mất đi cơ hội để cứu chữa, đây mới chính là mục đích cuối cùng nhất của anh.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.
“Em không biết, cho dù anh là vì thím Trương thì em cũng sẽ không giận dỗi đâu, dù sao thì bà ấy cũng đã nuôi dưỡng anh, mặc dù trong lòng của em oán hận bà ấy nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng gì đối với tình cảm của em đối với anh, em cũng sẽ không can thiệp vào trách nhiệm hoàn thành chữ hiếu của anh với bà ấy, anh đừng nghĩ em quá nhỏ nhen.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm trong lòng có Diệp Ân Tuấn vô cùng cảm động.
Anh ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Cả đời này anh đều sẽ đối xử tốt với em.”
“Anh dám không đối tốt với em hả?”
“Không dám.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng tiếp lời.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giờ khắc này quả thật quá hạnh phúc.
Gió thổi cành cây rung động, Thẩm Hạ Lan rúc vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cảm thấy giờ phút này chính là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trên đời này.
Lúc Diệp Minh Triết tới thì nhìn thấy bọn họ như thế này, cậu bé lặng lẽ rời khỏi.
Cậu bé không đành lòng làm phiền bọn họ.
Trương Vũ nhìn thấy Diệp Minh Triết trở về, hỏi: “Sao vậy, không tìm được bọn họ hả?”
“Ai nha, chú đừng đi tìm bọn họ, đi thôi, hai chúng ta đi chơi.”
Diệp Minh Triết nói xong liền kéo tay của Trương Vũ đi ra ngoài.
“Hả, hai chúng ta chơi cái gì?”
“Xí, đừng có xem thường người ta nha, cháu cho chú chơi một trò chơi, chú mà có thể qua thì coi như cháu thua.”
Diệp Minh Triết làm Trương Vũ nở nụ cười.
“Trò chơi của một đứa nhỏ như cháu thì có thể khó bao nhiêu được chứ, nào, đến đây, chú cũng không tin là chú không chơi lại cháu.”
Trương Vũ được Diệp Minh Triết kéo đến dưới một gốc cây ngồi xuống.
Diệp Minh Triết đưa cho Trương Vũ trò chơi mà mình đã sắp xếp sẵn.
“Mười lăm phút, có thể qua cửa được không?”
“Cái này thì có gì khó, chỉ là game trên điện thoại mà thôi.”
Trương Vũ ôm theo lòng tin tràn đầy, trong lòng bắt đầu chơi tiếp, nhưng mà chơi chơi, lông mày của anh ta nhíu chặt lại cùng một chỗ, cứ chơi mãi anh ta bắt đầu trầm tư.
Hai tay của Diệp Minh Triết khoanh ở trước ngực, đứng ở một bên nhìn phong cảnh xinh đẹp, nở nụ cười.
Mười lăm phút trôi qua, Trương Vũ có chút thất bại mà nói: “Cái này căn bản không thể qua cửa được mà.”
“Mình ngốc thì cứ nói là mình ngốc đi, đừng có bịa nhiều lý do như vậy, đúng là không biết sao chú có thể thi đại học nữa, nếu như đại học dễ như vậy thì cháu cũng có thể.”
Diệp Minh Triết cầm lấy điện thoại di động từ trong tay của Trương Vũ, sau đó nhanh chóng bắt đầu chơi tiếp.
Tay của cậu bé đặc biệt nhanh, Trương Vũ nhìn thấy mà hoa cả mắt.
Đinh một tiếng, Diệp Minh Triết đã qua màn.
Trương Vũ há to miệng, có làm như thế nào cũng không dám tin đây là sự thật.
“Cháu không có hack đó chứ?”
“Nói đùa hả, cháu chơi game chưa từng hack đâu, chú đang sỉ nhục trí thông minh của cháu đó hả?”
Ánh mắt khinh miệt của Diệp Minh Triết làm Trương Vũ bị đả kích.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại không biết rõ tình huống ở bên phía Diệp Minh Triết, hai người bọn họ thắp nhang vái lạy, sau đó bắt đầu tìm kiếm cỏ Lam Tinh cùng với Diệp Ân Tuấn.
“Anh có biết cỏ Lam Tinh như thế nào không thế, hình dạng như thế nào, thím Trương đã từng nói chưa?”
“Đã từng nói qua rồi, anh phải tìm mới được, thím Trương nói là loài cỏ này sinh trưởng ở bên cạnh phần mộ ẩm ướt, cho nên chúng ta phải để ý một chút.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa đi, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan có đi kịp mình không.
Mặc dù là buổi chiều mặt trời đang chiếu sáng, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy rất âm trầm như cũ.
“Ân Tuấn, em có chút sợ.”
Thẩm Hạ Lan sờ lấy cánh tay của mình, cảm thấy đều nổi hết cả da gà.
Ở đây dưới bóng cây không có nhiều ánh nắng, lại có nhiều phần mộ như vậy, trong lòng của Thẩm Hạ Lan rất thấp thỏm.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của cô rồi nói: “Đi theo anh, không có chuyện gì đâu, tìm được cỏ Lam Tinh thì chúng ta trở về.”
“Ừm.”
Mặc dù là Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhưng mà cô vẫn cảm thấy thấp thỏm như cũ.
Hai người một trước một sau đi dọc theo bia mộ. Trời đất ơi, cô cảm thấy từng cơn gió âm trầm thổi tới, thỉnh thoảng cô liền nhìn về phía sau.
Có lẽ là do tâm lý tác động, cô cứ luôn cảm thấy có người đi theo mình, nhưng mà lúc quay đầu lại thì không có cái gì hết.
Diệp Ân Tuấn lôi kéo tay của Thẩm Hạ Lan, mắt nhìn bốn phía tìm kiếm tung tích của cỏ Lam Tinh.
“A!"
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại bước hụt một bước, té xuống.
Bình luận facebook