• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (103 Viewers)

  • Chương 868-870

CHƯƠNG 868: CON CŨNG HÉT CÁCH

Lúc đầu bọn họ cũng chỉ đoán mà thôi, nhưng mà khi nhìn tháy hình do Tống Đình gửi tới, hai người đều trầm mặc.

“Chắc có lẽ là cái này phải đi hỏi Diệp Phong một chút.”

Đợi cả nửa ngày, Thẩm Hạ Lan mới nói một câu.

“Được rồi, để anh đi.”

Diệp Ân Tuấn hít một hơi thật sâu.

Đối với anh em ruột thịt, thật ra Diệp Ân Tuấn vô cùng trân trọng, lúc trước có Diệp Nam Phương anh cũng yêu thương đền tận xương tủy, hiện tại biết mình có một người em trai, nếu như không phải do không hợp với thói thường, anh cũng sẽ không ra tay với anh ta.

Bây giờ càng ngày càng có nhiều chuyện nhằm về phía Diệp Phong và chú hai, tâm trạng của Diệp Ân Tuần rất phiền muộn, cũng có chút đau lòng, dù sao thì trên đời này còn có cái gì khiến cho người ta khó chịu hơn so với người thân không đứng cùng chiến tuyến.

Thẩm Hạ Lan vỗ tay anh, dịu dàng nói: “Nếu anh cảm thấy khó khăn, vậy thì để em đi cũng được.”

“Không cần đâu, bây giờ em đang mang thai, còn để em phí tâm làm gì, em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chuyện này cứ để anh thăm dò là được.”

“Được tôi.”

Thẩm Hạ Lan cũng không tranh giành, cô nhẹ nhàng gật đầu giống như là người lúc nãy hung hăng đạp tài xế không phải là cô vậy đó.

Lại chờ một lát nữa, Diệp Ân Tuần liền đi ra ngoài, Thảm Hạ Lan biết anh đi tìm Diệp Phong.

Thẩm Hạ Lan dựa ở bên giường, hai mắt nhắm lại, rốt cuộc là hình xăm hoa anh túc này có ý gì vậy chứ?

Trước kia chú hai muốn tranh đoạt tài sản của nhà họ Diệp, bây giờ nền móng của Diệp Ân Tuần rất vững chắc, rốt cuộc là ông ta muốn trở về làm cái gì vậy chứ?

Hay là nói ông ta cảm thấy Diệp Ân Tuần là con trai ruột của ông ta, ông ta có thẻ ngang nhiên nhận hết mọi thứ của nhà họ Diệp vào trong tay?

Nhưng mà những chuyện này có liên quan gì tới nhà họ Lam?

Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không hiểu điểm này.

Cô cảm tháy có chút đau đầu, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, cái gì nên đến sớm muộn gì cũng sẽ đến, cô yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.

Điện thoại nhận được một tin nhắn, là liên quan đến chuyện vòng loại của cuộc thi, Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, nhìn những mục cần chú ý rồi sau đó để điện thoại xuống.

Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh vẫn còn đang ở trong bệnh viện, Diệp Minh Triết muốn đến thăm một chút, Thẩm Hạ Lan làm món ăn ngon rồi cùng đến bệnh viện với Diệp Minh Triết.

Diệp Tranh có vẻ như là cũng không biết tình trạng cơ thẻ mình, vừa nói vừa cười với Diệp Nghê Nghê.

Nhìn con cái như thế này, trong lòng của Thẩm Hạ Lan đau đớn như là bị kim đâm.

“Tranh, mẹ làm sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhát nè, mặc dù là không thẻ ăn quá nhiều dầu mỡ nhưng mà chúng ta có thể ăn một chút, được không nào?”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười đi vào.

Lúc Diệp Tranh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết tới, cậu bé vô củng vui vẻ.

“Dạ vâng ạ, mẹ nói cái gì cũng đúng.”

Diệp Nghê Nghê vốn dĩ là một cô bé ăn hàng, đây là lần đầu tiên cô bé không tranh giành muốn ăn, xem ra chuyện lần này để cô bé trưởng thành hơn một chút.

Thẩm Hạ Lan đặt cái bình giữ ấm lên trên tủ.

Diệp Minh Triết đi tới ôm Diệp Tranh, thấp giọng nói: “Anh trai, sau này em sẽ bảo vệ cho anh.”

“Từ lúc gặp mặt thì em đã nói câu nói này rồi, yên tâm đi, anh là anh trai, anh có thể bảo vệ cho bọn em.”

Diệp Tranh đầy Diệp Minh Triết ra, biểu cảm chân thành trong đôi mắt làm cánh mũi của Diệp Minh Triết chua xót.

“Anh trai, ngày mai em phải đi rồi, chắc có lẽ là không thẻ đón anh xuất viện được.”

Tay của Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.

Diệp Minh Triết muốn đi hả?

Sao cô lại không biết?

“Minh Triết, con quyết định từ khi nào vậy, sao mẹ lại không biết?”

“Mẹ ơi, con đã nói với ông ba xong rồi, ngày mai con sẽ đi, ở bên phía quân đội thúc giục rất gấp gáp, sau khi con đến đó rồi thì chắc có lẽ về được một ngày thứ bảy, trưa chủ nhật phải trở về đó, chẳng qua nếu như trong nhà có chuyện thì mẹ nhất định phải nói cho con biết.”

Diệp Minh Triết suy nghĩ thật lâu rồi mới đưa ra quyết định như thế.

Hiện tại cậu bé chính là người khỏe mạnh nhất trong thế hệ này của nhà họ Diệp, cậu bé nhất định phải tranh thủ thời gian học tốt bản lĩnh để bảo vệ cho anh trai và em gái.

Diệp Tranh có chút ghen tị, thấp giọng nói: “Anh đang bị thương, nếu không thì anh cũng đi cùng với em, còn có thể có người bầu bạn.”

Thân thể của Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan hơi cứng lại, Thẫm Hạ Lan vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Diệp Minh Triết cười nói: “Anh, hai anh em chúng ta không thể đều đi đầu quân, không phải là hiện tại anh đi theo Trương Linh học y hả, sau này sản nghiệp của gia đình chúng ta giao lại cho anh quản lý, có thể là em sẽ không tiếp quản đâu. Nếu như anh không tiếp quản, vậy thì ba mệt chết rồi, chắc có lẽ là mẹ cũng sẽ không vui, có đúng không mẹ?”

Thẩm Hạ Lan trừng mắt liếc cậu bé một cái, nhưng mà vẫn cười cười.

Diệp Tranh có hơi bắt ngờ, vội vàng nói: “Anh không muốn đâu, anh làm bác sĩ là được rồi, sản nghiệp của gia tộc vẫn nên để Minh Triết trở về thừa kế.”

“Em không muốn, em cứ muốn phát triển ở quân đội. Anh, anh đừng có từ chối, anh cũng biết em không có hứng thú với máy chuyện trên thương trường, anh kêu em trở lại tiếp quản em sẽ khó chịu muốn chết đi được, em vẫn muốn ở ngoài thoải mái hơn một chút.”

Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh không biết nói sao.

“Nhưng mà…”

“Thôi mà, đừng có nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định như vậy đi. Em không ở nhà, anh phải chăm sóc cho mẹ và em gái thật tốt đó, em nhờ anh.”

Diệp Minh Triết cười vô cùng thoải mái.

Nhìn cậu bé vui vẻ như thế, rốt cuộc Diệp Tranh cũng đã gật đầu.

“Được rồi, ở trong nhà cứ giao lại cho anh là được.”

Thẩm Hạ Lan nhìn hai anh em bọn nó như thế này, cô đột nhiên cảm thấy đây không phải là hai đứa nhỏ mà giống y như là hai cậu thiếu niên.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ của hai đứa nó cũng lớn hơn những đứa nhỏ cùng tuổi rất nhiều.

Diệp Nghê Nghê vẫn luôn không nói chuyện, làm cho Thảm Hạ Lan không quen cho lắm.

“Nghê Nghê, sườn xào chua ngọt nè, con ăn một miếng đi?”

Thẩm Hạ Lan gắp một miếng đưa cho cô bé.

Diệp Nghê Nghê lắc đầu nói: “Để lại cho anh cả ăn đi ạ, sau này con sẽ nhường thịt của mình cho anh cả ăn, đề cho anh cả có thể khỏe lại.”

Diệp Tranh lập tức cười vô cùng sáng lạn.

“Không cần đâu, anh ăn một miếng là được rồi, em ăn nhanh lên đi, anh thích nhìn em ăn, nhìn em ăn anh cảm thấy mình rất muốn ăn, nếu như em không ăn thì anh ăn không vô nữa.”

Nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy, Diệp Nghê Nghê vội vàng hỏi: “Thật hả anh?”

*Đương nhiên là thật rồi, nếu như em không ăn anh cũng sẽ không ăn, không bằng chúng ta mỗi người một miếng nha?”

“Dạ vâng.”

Diệp Nghê Nghê vội vàng đưa tay ra.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Nghê Nghê nghe lời Diệp Tranh như thế, xem như đã an tâm.

Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan ở lại một hồi, sau đó cô liền dẫn Diệp Minh Triết rời khỏi.

Dù sao thì ở đây cũng có Tử, cô không sợ bọn nhỏ sẽ xảy ra nguy hiểm.

Diệp Minh Triết ngồi ở trên xe suy nghĩ thật lâu, sau đó mới mở miệng nói.

“Mẹ ơi, mẹ có trách con không vậy?”

“Hả? Mẹ trách con cái gì?”

Thẩm Hạ Lan nhìn đứa con trai này, trong lòng vô củng dễ chịu.

Diệp Minh Triết cắn môi nói: “Con đột nhiên lại muốn rời khỏi nhà để đến quân đội, mẹ có trách con không?”

*Tại sao mẹ lại phải trách con? Con có lý tưởng của mình, có khát vọng của mình, mẹ vui còn không kịp nữa là, tại sao mẹ lại phải trách con?”

Nghe thấy Thẫm Hạ Lan nói như vậy, lúc này Diệp Minh Triết mới thở phào một hơi Cậu bé giống như là làm nũng mà ghé vào trên người Thắm Hạ Lan, cười nói: “Mẹ ơi, mẹ đối xử tốt với con như thế, con sẽ kiêu ngạo đó.”

*Không có chuyện gì hết, con trai của mẹ có tư cách đề kiêu ngạo, có điều từ bỏ quyền thừa kế sản nghiệp của gia tộc, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Mặc dù Diệp Ân Tuần đã quyết định chuyện này, nhưng mà Thẫm Hạ Lan vẫn muốn nghe ý của Diệp Minh Triết Diệp Minh Triết nghiêm túc gật đầu: “Con quyết định rồi, con có thê tạo ra thiên ha mà mình muốn, anh cả vì Nghê Nghê mới trở thành như vậy, mặc dù là sau này có thể tỉnh dưỡng tốt nhưng mà có thế khôi phục như thế nào thì chẳng có ai biết được hết Nếu như trong tương lai anh ấy là bá chủ Hải Thành, vậy thì không có người nào dám bắt nạt anh ấy, đây cũng là do em gái đã nợ anh ấy.”

Thẩm Hạ Lan hết sức vui mừng vì Diệp Minh Triết đã nghĩ như vậy, nhưng mà cô sờ đầu của Diệp Minh Triết, dịu dàng nói: “Giữa anh em không có chuyện ai nợ ai, nếu như con nghĩ như vậy, thế thì con không xem thằng bé là anh ruột của mình, sau nảy con đừng có nói mây lời như vậy nữa, mẹ biết con muốn tốt cho thằng bé, nêu như sau này Tranh có chỗ cân con giúp đỡ, con không thê từ chối có biết chưa?”

*Con biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan đau lòng nhìn Diệp Minh Triết, cảm thấy sau khi về nước thì thời gian ở bên cạnh con cái càng ngày cảng ít, ngày mai cậu bé lại phải đến quân khu, sau này cậu bé sẽ được quản lý quân sự hóa, muốn gặp một lần cũng phải chờ một tuần lễ Nghĩ tới đây, trong lòng của Thẫm Hạ Lan khó chịu và không nỡ *Mẹ nhớ con rất thích chơi game có đúng không?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở miệng nói, ngược lại làm Diệp Minh Triết ngây ra một lúc.

*Con vẫn luôn rất thích, mẹ ơi, không phải là mẹ muôn dẫn con đi chơi trò chơi đó chứ?”

“Tại sao lại không thễ, nhưng mà mẹ không muôn chơi điện thoại với con, chúng ta đi đến máy trò chơi ở trong phòng trò chơi đi có được không? Mẹ cũng không tin là mẹ sẽ thua con.”

Đối với trò chơi di động đúng là Thẫm Hạ Lan chơi không tốt, tốc độ tay của cô theo không kip, chơi game điện thoại với Diệp Minh Triết chắc có lẽ là sẽ bị con trai của mình xem thường.

Nhưng mà khi chơi trò chơi thì lại khác biệt, lúc còn bé cô chơi rất thường xuyên.

Diệp Minh Triết nhìn vẻ khiêu chiến trong đáy mắt của Thẫm Hạ Lan, cậu bé không khỏi cười nói: “Được thôi, mẹ nói chơi cái gì thì chơi cái đó.”

“Đây chính là con nói đó nha, nếu như mẹ thắng thì con không được khóc nhè đâu.”

“Mẹ ơi, ai thua ai thắng còn chưa nói chính xác đâu.”

Diệp Minh Triết tràn đây tự tin Thẩm Hạ Lan nhếch miệng, lái xe chở Diệp Minh Triết đến phòng game cỡ lớn ở gần đó.

Ở đây có rất nhiều thanh thiếu niên, không có nhiều người dẫn con trai đến đây chơi như là Thắm Hạ Lan Nhân viên phục vụ đỗi tiền trò chơi cho bọn họ.

Diệp Minh Triết và Thắm Hạ Lan nhìn mấy trò chơi, cười hỏi: “Mẹ ơi, mẹ muốn chơi cái gì?”

“Chơi quyền thần?”

“Ok”

Diệp Minh Triết không hề do dự Trong lòng Thẫm Hạ Lan tràn đây lòng tin bước tới, sau khi bỏ tiền xu vào thì bắt đầu chơi với Diệp Minh Triết Lúc đầu cô cho rằng mình có thể đánh bại Diệp Minh Triết, nhưng mà chơi được hai ván, cô phát hiện mình là người bị đánh bại Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

“Con từng lén lút đến đây chơi sau lưng mẹ đúng không?”

“Không có, con thẻ là không có, đây là lần đầu tiên con chơi.”

Thẩm Hạ Lan không tin Diệp Minh Triết cho lắm “Lần đầu tiên chơi hả? Lừa gạt ai vây, mẹ chơi mười máy hai mươi năm rồi mà còn không chơi lại con?”

“Thật đó mẹ, có một vài người sinh ra đã có trí thông minh cao rồi, con cũng hết cách.”

Thẩm Hạ Lan tức ngứa hết cả răng Đứa con trai này là con ruột của cô hả?

Thiếu đòn lắm có đúng không?

“Đi đỗi một trò chơi khác.”

Thẩm Hạ Lan không tin là mình chơi không lại một đứa nhỏ Diệp Minh Triết cười ha hả đi theo Thắm Hạ Lan, mặc kệ là chơi trò chơi gì, chỉ cằn Diệp Minh Triết tham gia vào chơi được hai ván đã có thê nắm giữ kỹ xảo, sau đó thắng Thắm Hạ Lan Thẫm Hạ Lan hoàn toàn phiền muộn Toàn bộ những người ở trong phòng trò chơi đều bị hai mẹ con thu hút, đặc biệt là kỹ năng chơi lợi hại của Diệp Minh Triết cứ thắng mãi làm cho mọi người lớn tiếng khen hay.

Thấm Hạ Lan vừa vui lại vừa bực.

Đúng lúc này có một người trẻ tuổi đi về phía bọn họ.

“Này câu nhóc, hai người chúng ta chơi một ván, người nào thua thì sủa tiếng chó bò ra khỏi chỗ này. Như thế nào, có dám không hả?”
CHƯƠNG 869: ĐẦU CẬU BỊ LỪA ĐÁ À?

Đối với người trẻ tuổi đột nhiên chui ra khiêu khích như này, Thẩm Hạ Lan rất là phản cảm, cô vừa muốn làm cái gì đó thì nhìn thấy Diệp Minh Triết đứng dậy, nhìn người trẻ tuổi ở trước mặt lạnh lùng hỏi: “Anh là lão đại của nơi này?”

“Nhóc con hiểu không ít đấy. Nếu đã hiểu còn đến chỗ tôi phá đám? Nhóc có biết, trước khi nhóc chưa đến, tôi luôn là anh lớn của nơi này.”

Người trẻ tuổi rất là hung hăng nói.

Diệp Minh Triết trực tiếp mặc chiếc áo khoác bởi vì nóng mà cởi ra lên, sau đó quay đầu cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ, chúng ta đi thôi!”

“Ò, được.”

Thẩm Hạ Lan tưởng Diệp Minh Triết sẽ gây sự, không ngờ cậu bé căn bản khinh thường ngó ngàng đến người trẻ tuổi trước mắt.

Hành vi này rõ ràng đã kích thích đến người trẻ tuổi.

“Đi? Không đáp ứng thi đấu hai người không đi ra khu trò chơi này, không tin thì nhóc thử xem.”

Người trẻ tuổi không chịu buông tha.

Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chạy mày.

“Tránh rai”

Cậu bé lạnh lùng quát khẽ một tiếng.

Người trẻ tuổi bị một đứa trẻ ngó lơ như vậy, tự nhiên sẽ không cam tâm bỏ qua.

*Yo, tính khí không nhỏ đầy. Nhóc có tin tôi…”

Tay của cậu ta vừa giơ lên, Diệp Minh Triết trực tiếp tung chân, một cước đạp vào đầu gồi của anh ta. ‘Bụp’ một tiếng, người trẻ tuổi trực tiếp quỳ xuống trước đám Diệp Minh Triết.

“Anh tưởng ai cũng xứng thi đấu với tôi sao? Biết sai là được, không cần hành lễ lớn như vậy với tôi đâu, tôi sợ tổn thọ.”

“Nhóc tìm chết!”

Người trẻ tuổi có khi nào bị người khác đối đãi như vậy, tức giận đến mức trực tiếp cằm chiếc ghế ở bên cạnh đập về phía Diệp Minh Triết.

Thẩm Hạ Lan vội lùi lại một bước, chừa chỗ cho Diệp Minh Triết, hơn nữa bản thân cũng không định ra tay.

Một tên lưu manh như này, Diệp Minh Triết giải quyết chắc dư sức, có điều ánh mắt của người xung quanh nhìn cô lại nhiều thêm một tia khiển trách.

“Cô làm mẹ kiểu gì thế? Con trai cô sắp bị đánh rồi, cô còn lùi lại trồn2”

“Chắc chắn là mẹ kế, mẹ ruột đâu có dẫn con đến khu trò chơi chơi chứ.”

Tiếng bàn tán của người xung quanh khiến Thẩm Hạ Lan có hơi dở khóc dở cười.

Diệp Minh Triết tránh được chiếc ghế của người trẻ tuổi, nghe thấy xung quanh có nhiều người nói Thẩm Hạ Lan như vậy, vội vàng mở miệng.

“Im miệng hết đi! Mẹ tôi là người như nào đến lượt máy người nói sao?”

“Thằng bé này thật sự là bướng quá.”

Người xung quanh lại bắt đầu lượt khiển trách và phê bình mới.

Diệp Minh Triết có hơi tức giận rồi.

Người trẻ tuổi thầy Diệp Minh Triết chỉ tránh né, không ra tay, nghĩ rằng thằng nhóc này chính là hoa thêu trên gối, lực đạo trên tay càng nặng thêm vài phần.

Ánh mắt của Diệp Minh Triết cuối cùng trở lạnh rồi.

“Tôi không ra tay với anh, không phải là tôi sợ anh, mà giáo quan của tôi nói với tôi, không thể động thủ với người dân, nếu anh cứ ép người như vậy, vậy thì đừng trách tôi.”

Ánh mắt của Diệp Minh Triết chợt lạnh đi, thân thủ bỗng chốc trở nên lăng liệt hơn.

Người trẻ tuổi còn chưa nhìn rõ là sao, Diệp Minh Triết đã đá cậu ta ra ngoài.

Cậu ta cao hơn Diệp Minh Triết không ít, lại bị một thằng nhóc đá bay rồi, cơ thể trực tiếp đập vào máy chơi game, sau đó ‘bụp’ một tiếng ngã ra sàn.

Xung quanh bỗng chốc yên lặng như tờ, yên lặng đến mức giống như một cây kim rơi xuống đắt đều có thể nghe thấy.

Bọn họ đều bị Diệp Minh Triết dọa rồi.

Diệp Minh Triết cắt bước đi tới, một chân đạp trên mu bàn tay của người trẻ tuổi, lạnh lùng nói: “Dựa vào anh cũng dám cản tôi?”

Người trẻ tuổi chưa nay chưa từng chịu thiệt như vậy, đau tới mức kêu xé lên.

“Thằng nhóc thối này, nhóc dám đánh tôi, nhóc biết tôi là ai không? Tôi là người của anh Phong, tôi nói cho nhóc biết, nhóc chết chắc rồi, nhóc xong đời rồi, anh Phong sẽ không tha cho nhóc!”

Người trẻ tuổi gào lên, lông mày của Thẩm Hạ Lan lại nhíu lại.

Anh Phong?

Cô bây giờ nghe thấy chữ Phong này thì nghĩ tới Diệp Phong, có điều Diệp Phong bây giờ bị Diệp Ân Tuần trông chừng, chắc không gây ra động tĩnh lớn gì, nhưng vì sự yên toàn, Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng mở miệng.

“Anh Phong gì? Đầu năm nay, ai cũng có thể gọi anh rồi sao? Không có tên à?”

Người trẻ tuổi tức phì phò nói: “Anh Phong của chúng tôi có tên, là Diệp Phong ông chủ của nhà họ Diệp ở Hải Thành.”

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết bỗng thay đồi.

“Anh nói ông chủ của nhà ai ở Hải Thành?”

Chân của Diệp Minh Triết hơi dùng sức.

“Áaaaa, đau đau đau! Thằng nhóc thối! Nhà họ Diệp ở Hải Thành, nhóc biết không? Nhà họ Diệp có một không hai! Hai người chọc giận tôi, tôi nói cho hai người biết, tôi sẽ khiến hai người không sống yên.”

Người trẻ tuổi tiếp tục hằn học.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười một tiếng, đưa điện thoại cho cậu ta.

“Nè, cho cậu một cơ hội, bây giờ gọi điện cho anh Phong của cậu, hỏi xem cậu ta ở đâu, có thể đến giúp cậu xử lý chúng ta được hay không.”

Người trẻ tuổi hơi sững người.

Cậu ta nhìn dáng vẻ cười nhạt của Thẩm Hạ Lan trước mặt, trái tim cứ đánh trống, có điều vẫn nhận láy điện thoại.

Diệp Minh Triết cũng nhân lúc này mà buông cậu ta ra.

Người trẻ tuổi nhanh chóng gọi điện cho Diệp Phong.

Điện thoại rất nhanh được kết nói.

Người trẻ tuổi giống như nhìn thầy cứu tinh, vội vàng hô lên: “Anh Phong, em ở khu trò chơi bị người ta đánh. Bọn họ quá hung hăng rồi, ở trên địa bàn của chúng ta tác oai tác quái, anh Phong, anh phải làm chủ cho em.”

Thẩm Hạ Lan nhìn một màn trước mắt này, đột nhiên có một loại cảm giác nhìn nhận của địa chủ ông to bà lớn.

Cô lại đâu có ép người ngoan thành đĩ, muốn sao nữa.

Diệp Minh Triết cũng có hơi khinh thường nhìn cậu ta, nếu như không phải là mẹ yêu cầu, cậu bé trực tiếp phế tên này rồi.

Người trẻ tuổi khóc lóc xong, bên kia cuối cùng cũng truyền đến giọng của Diệp Phong.

“Chút chuyện như vậy cậu cũng không xử lý được, còn muốn tôi ra mặt, cậu là heo à2 Tôi là anh hay là cậu là anh? Chuyện gì cũng muốn tôi dọn dẹp thay cho cậu, tôi muốn tôi làm cái gì nữa?”

“Anh Phong, không phải, tên nhóc này rất biết đánh nhau, em đánh không lại.”

Người trẻ tuổi có hơi rầu rĩ nói.

Diệp Phong vừa nghe thì càng tức giận.

“Đánh không lại cậu không thể đánh hội đồng sao? Đánh đơn với người khác? Cậu đâu heo à”

Khi Thắm Hạ Lan nghe thầy Diệp Phong có thể tự do nói chuyện điện thoại thì hơi bực, bây giờ nghe anh ta nói như vậy, không khỏi nhíu mày, sau đó nhàn nhạt mở miệng.

“Diệp Phong, tôi là Thẩm Hạ Lan, người đánh cậu ta là Diệp Minh Triết, sao hả? Cậu còn muốn đánh hội đồng chúng tôi? Cậu chắc chứ?”

Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, đầu bên kia bỗng trầm mặc, một chút âm thanh cũng không có.

Người trẻ tuổi tưởng điện thoại mắt tín hiệu, cằm lên xem, tín hiệu căng.

“Alo, anh Phong, anh còn nghe chứ?”

Diệp Phong ở đầu bên kia tức đến mức muốn bùng nỗ.

“Cậu có bệnh à? Người đánh cậu là cháu trai của tôi, người vừa rồi nói chuyện là chị dâu của tôi, cậu kêu tôi xả giận cho cậu?

Đầu của cậu bị lừa đá à?”

Người trẻ tuổi lập tức đơ rồi, sau không dám tin nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết.

Thẩm Hạ Lan ngược lại thấy hơi lạ.

Diệp Phong trước đó hung hăng như vậy, sao đột nhiên gọi cô là chị dâu rồi?

Diệp Ân Tuần rốt cuộc đã làm gì với anh ta?

Người trẻ tuổi cũng là kẻ xoay theo chiều gió, sau khi đơ ra một lát thì nhanh chóng nặn ra nụ cười, khom lưng uồn gồi nói: “Chị dâu, cậu chủ, là tôi mắt mù, xin lỗi.”

Thẩm Hạ Lan chỉ mỉm cười nhàn hạt, Diệp Minh Triết lại càng nhíu mày.

“Bớt thấy sang bắt quàng làm họ, ai là chị dâu của cậu?”

“Phải phải phải, nữ thần, chị là nữ thần của tôi, cầu xin hai người lương tay, tha cho tôi. Tôi nói mà, người bình thường sao có thể có kỹ thuật tốt như vậy, thì ra là cậu chủ, vậy thì không sai rồi.”

Người trẻ tuổi với trước đó thật sự là có hai loại thái độ.

Người xung quanh nghe thấy là Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết, có người đã bắt đầu chụp ảnh đăng lên facebook, dù sao đối với bọn họ mà nói, người ni tiếng giống như Diệp Ân Tuần, muốn gặp mặt một lần rất không dễ dàng gì, hiện nay có thể nhìn thấy vợ con của anh cũng là một loại vinh hạnh.

Thẩm Hạ Lan thấy người ở đây càng lúc càng nhiều, nắm tay của Diệp Minh Triết, tháp giọng nói: “Chúng ta vẫn là đi thôi.”

“Dạ”

Diệp Minh Triết cũng không quá thích bị người khác chú ý.

Thấy hai người sắp rời đi, người trẻ tuổi cuối cùng cũng thở phào, đưa tay lau mồ hôi, hình xăm hoa anh túc trên cánh tay cậu ta lại khiến Thẩm Hạ Lan dùng bước chân.

*Nữ thân, chị còn có gì căn dặn sao?”

Người trẻ tuổi thật sự sắp rầu chét rồi.

Không phải là muốn đi rồi sao?

Thế nào lại dừng lại rồi?

Thẩm Hạ Lan nhìn hình xăm trên cánh tay cậu ta, lạnh lùng hỏi: “Hình xăm trên cánh tay cậu là sao?”

*Á? Cái này à, đây là hình xăm mà ai đi theo anh Phong đều sẽ xăm như vậy, đây là ký hiệu của chúng tôi.”

Người trẻ tuổi vội trả lời.

Đáy mắt của Thảm Hạ Lan vụt qua một tia thâm ý.

Nói như vậy hoa anh túc và Diệp Phong quả thật có quan hệ.

Cũng không biết bên Diệp Ân Tuần hỏi ra được cái gì rồi.

“Cậu tên là gì?”

Thẩm Hạ Lan bỗng hỏi tên của người trẻ tuổi thì dọa người trẻ tuổi giật mình, có điều vẫn vội nói: “Tôi tên Trương Huy.”

“Cho tôi số điện thoại, có chuyện tôi sẽ tìm cậu, nhưng cậu tốt nhát đừng rời khỏi Hải Thành, cậu biết đó, tôi không muốn để cậu rời khỏi thì cậu đi không được.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.

Trương Huy vội gật đầu.

“Được được được, nữ thần nói cái gì thì là cái đó.”

Trương Huy vội cho Thẩm Hạ Lan số điện thoại của mình.

Thẩm Hạ Lan sau khi lưu lại thì dẫn Diệp Minh Triết rời khỏi khu trò chơi.

Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, tháp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có phải là muốn điều tra chuyện trong nhà dì Lam không?”

“Phải, chuyện này không giải quyết, sự ngăn cách giữa mẹ và dì Lam của con không gỡ bỏ được. Có điều đây đều là chuyện giữa người lớn bọn mẹ, con không cần nhọc lòng.”

Thẩm Hạ Lan xoa xoa đầu của Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết là thật sự trưởng thành rồi, cách thức xử lý sự việc vừa rồi khiến Thẩm Hạ Lan rát là an ủi.

*Ò, có chỗ nào cần con thì con sẽ giúp, hoa anh túc này con về sẽ lên mạng tra, xem thử là ký hiệu của tổ chức gì, có lẽ chúng ta sẽ có phương hướng điều tra.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Minh Triết ra ngoài ăn chút gì đó, lúc này mới về đến nhà tổ nhà họ Diệp.

Chỉ có điều khi bọn họ về đến, ở cửa nhà thấy một chiếc xe, nhìn trông không phải quá quen.

Nhà có khách đến?

Sao không có ai gọi điện cho cô?

Thẩm Hạ Lan sau khi dừng xe ở trong gara, dắt tay của Diệp Minh Triết đi vào phòng khách.

“Má Hoàng, có khách đến sao?”

Tử ở bệnh viện chăm sóc cho bọn trẻ, Triệu Ninh ở bên ngoài làm việc, Diệp Ân Tuấn không yên tâm để Thẩm Hạ Lan một mình, thuê một giúp việc theo giờ về, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, nghe tháy Thẩm Hạ Lan gọi bà ta, vội vàng chạy ra.

“Mợ chủ, có một cặp vợ chồng già nói là ba mẹ của cô, dẫn một cô gái đến, tôi nói để tôi gọi điện cho cô, bọn họ nói không cân, đợi cô trở về là được, bây giờ được tôi sắp xếp xem TV ở trong phòng khách.”

Lời của má Hoàng khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại.

Một cặp vợ chồng già? Ba mẹ?

Lẽ nào là ba mẹ Thẩm đi du lịch về rồi?

Trên mặt Thảm Hạ Lan bỗng xuất hiện nụ cười, rảo bước dắt tay của Thẩm Minh Triết đi về phía phòng khách.

“Ba mẹ, hai người về rồi sao?”

Cô bỗng kéo mở cửa của phòng khách ra, một màn trước mắt khiến nụ cười của cô lập tức cứng đờ trên mặt.
CHƯƠNG 870: TÁT CẢ NHỮNG THỨ NÀY VÓN NÊN LÀ CỦA TÔI

Ba mẹ Thẩm quả thật là về nhà rồi, có điều bọn họ đang vây quanh một cô gái, giống như người hầu mà nịnh nọt cô gái.

“Niệm Niệm, nào, ăn quýt.”

Mẹ Thẩm đưa quả quýt bóc sạch vỏ mặt mày tràn ngập hy vọng nhìn cô gái, cô gái lại rất không kiên nhẫn nói: “Aiya, con không ăn, mẹ có thể đừng cho con nữa được không? Con đâu phải là trẻ con. Bây giờ nghĩ tới đối tốt với con, trước kia đã đi đâu chứ?”

Vừa dứt lời này, mẹ Thẩm bỗng sững ra, mắt vụt qua một tia đau lòng.

Ba Thẩm không nhìn nổi nữa, tháp giọng nói: “Thẩm Niệm Niệm, con sao lại nói chuyện với mẹ con như vậy chứ?”

“Con nói chuyện như vậy thì làm sao? Con nói chuyện như vậy còn nhẹ đó. Hai người từ nhỏ làm mắt con, lại nuôi con của người khác, ba mẹ nhìn xem, bây giờ cô ta sống cuộc sống như nào, con sống cuộc sống như nào? Vốn dĩ tắt cả những thứ này nên là của con! Bây giờ thì sao? Con lại giống như một người ngoài ngồi ở đây, ba mẹ còn kêu con nói chuyện tử tế thế nào nữa?”

Thẩm Hạ Lan khi nghe đến đây đã không có sự vui mừng vừa rồi, cô cũng bỗng nghĩ tới, ba mẹ Thẩm lúc đầu rời khỏi là vì điều gì, còn cả bức ảnh kẹp trong ảnh của cô, không phải là Thẩm Niệm Niệm trước mắt thì lại là ai?

Thẩm Niệm Niệm?

Ngay cả họ cũng đổi rồi sao?

Cho nên cô gái này là con gái ruột của ba mẹ Thẩm?

Trong lòng Thẩm Hạ Lan không rõ có cảm giác gì, lúc này đứng ở đây, đi vào cũng không phải, không đi vào cũng không đúng.

Đã từng là ba mẹ thân cận nhát, hiện nay lại trở nên có hơi xa lạ.

Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, tuy Thẩm Hạ Lan cái gì cũng không nói, nhưng cậu bé nhìn ra được tâm trạng của mẹ không tốt.

Cậu bé hít sâu một hơi, sau đó nhoẻn miệng cười, gọi một tiếng: “Ông ngoại bà ngoại, hai người đến rồi?”

Ba mẹ Thẩm sau khi nghe thấy giọng của Diệp Minh Triết thì vội quay đâu thì nhìn tháy Thẩm Hạ Lan dắt tay của Diệp Minh Triết đứng ở bậc thềm ở phòng khách, cũng không biết trở về được bao lâu rồi, không khỏi trên mặt có hơi ngại ngùng.

“Hạ Lan về rồi à? Mau vào ngồi.”

Mẹ Thẩm xem như phản ứng nhanh, vội vàng để quả quýt trong tay xuống, chạy tới đón Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có một loại cảm giác, đây không phải là về nhà mình, mà đến nhà họ Thẩm vậy.

Cô mỉm cười gật đầu, dẫn Diệp Minh Triết đi vào.

Thẩm Niệm Niệm cứ nhìn Thảm Hạ Lan, khi cô ta nhìn thấy nhan sắc của Thẩm Hạ Lan hơn mình thì bỗng nói: “Mặt của cô là sửa nhŸ?”

“Niệm Niệm!”

Mẹ Thẩm vội vàng kéo tay áo của cô ta.

Người khác không biết mặt của Thẩm Hạ Lan tại sao phải chỉnh sửa, bọn họ biết, bây giờ Thẩm Niệm Niệm rõ ràng muốn thị uy trước mặt của Thẩm Hạ Lan, bà ta vội vàng ngăn cản.

Thẩm Niệm Niệm lại có hơi không vui.

“Con nói sai gì sao? Mẹ kéo con! Gương mặt đó của cô ta vừa nhìn là biết sửa có được không hả? Bản thân sửa mặt còn không để người khác nói sao? Quả nhiên đích thân nuôi ở bên cạnh chính là không giống nhau.”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan giống như bị cái gì đó đâm vào, đau xót.

*Di là ai? Dựa vào đâu mà nói bà ngoại tôi như vậy?”

Diệp Minh Triết không đợi Thẩm Hạ Lan mở miệng, trực tiếp mở miệng với Thẩm Niệm Niệm.

Thầm Niệm Niệm không ngờ Thẩm Hạ Lan chưa mở miệng, một đứa trẻ lại không tôn trọng mình như vậy, bỗng chốc hừ lạnh một tiếng: “Tôi là ai2 Nhóc hỏi bà ngoại của nhóc xem tôi rốt cuộc là ai.”

Nhất thời, cả phòng khách bỗng chốc trở nên yên ắng.

Ba mẹ Thẩm lúc đầu khi đi không có nói với Thẩm Hạ Lan mình muốn ra ngoài đi làm cái gì, chỉ nói muốn đi du lịch, hiện nay dẫn con gái ruột trở về, điều này khiến bọn họ nhát thời không biết nên giải thích với Thẩm Hạ Lan như nào.

Sắc mặt của ba Thẩm cũng có hơi lúng túng.

“Hạ Lan, con bé tên Thầm Niệm Niệm.”

Ba Thẩm trằm tư nửa ngày mới nhả ra một câu như này.

“ð”

Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười gật đầu, đáy mắt ý vị không rõ.

Ba Thẩm đột nhiên không biết nên nói gì tiếp nữa, cầu cứu nhìn sang mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm ho khan một tiếng, vội rót một ly nước cho Thẩm Hạ Lan.

“Hạ Lan, uống chút nước.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan ngoan ngoãn nhận lấy ly nước nhấp một ngụm, sau đó ngồi trên sô pha.

Bầu không khí lần nữa ngưng trọng lại.

Thẩm Niệm Niệm thầy ba mẹ Thẩm chỉ nói tên của mình mà không tiếp tục nói chuyện, không khỏi có hơi bát mãn.

“Sao hả? Ba mẹ sợ cô ta làm cái gì? Cô ta tuy là bà Diệp, nhưng nếu như không có ba mẹ nuôi dưỡng, cô ta bây giờ không biết nhặt rác ở đâu. Con khiến ba mẹ mắt mặt như vậy sao? Khiến ba mẹ không mở được miệng sao?”

“Thẩm Niệm Niệm phải không?”

Thẩm Hạ Lan tuy trong lòng rất không thoải mái với cách làm của ba mẹ, nhưng cũng không để người khác nói ba mẹ của cô như vậy, sắc mặt của cô không khỏi sa sầm vài phần.

“Mời cô ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, tôi biết cô là ai.”

“Cô biết?”

Thẩm Niệm Niệm có hơi bắt ngờ.

“Phải, tôi biết, cô là con gái ruột của ba mẹ.”

Lời này của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, mẹ Thẩm và ba Thẩm bỗng nhìn sang cô, cả người đều đơ ra.

“Hạ Lan, con…”

“Con sớm đã biết rồi, bắt đầu từ khi ba mẹ rời khỏi Hải Thành, nói muốn ra ngoài du lịch thì con đã biết ba mẹ đi làm gì rồi. Thật ra cũng không phải là điều tra ba mẹ, chỉ là về nhà thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình đụng phải khung ảnh trên tủ đầu giường, khung ảnh vỡ rồi, đồ bên trong rơi ra.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, không có cảm xúc dao động gì quá lớn, nhất thời khiến ba mẹ Thẩm không biết trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Đứa trẻ này từ sau khi gả cho Diệp Ân Tuấn, dường như càng lúc càng khiến bọn họ nhìn không thầu rồi.

Trước kia cô còn kể khổ, tâm sự với bọn họ, bây giờ ngay cả biểu cảm trên mặt cũng khiến người khác nhìn không thấu rồi, cứ luôn điềm tĩnh thản nhiên như vậy, lại khiến người khác không thẻ phót lờ.

Ba mẹ Thẩm tự nhiên biết trong khung ảnh đề cái gì, hiện nay nghe tháy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, mặt mày có hơi ửng đỏ.

“Hạ Lan, ba mẹ không phải là có muốn giấu con, chỉ là lúc đó thông tin còn chưa chắc chắn, ba mẹ chỉ là muốn tới xem thử.”

Mẹ Thẩm có hơi luống cuồng vặn tay giải thích.

“Mẹ, mẹ ngồi, con không trách ba mẹ, dù sao ba mẹ đã nuôi dưỡng con nhiều năm như Vậy, muốn tìm lại con của mình cũng là điều dễ hiểu, con vẫn khá vui mừng cho ba mẹ.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến mẹ Thẩm không khỏi thở phào.

“Không có trách chúng ta là được, ba mẹ cũng là tuổi tác cao rồi, vốn dĩ cũng không có suy nghĩ gì, nhưng đột nhiên có một ngày biết con gái của mình còn sống, ba mẹ sao có thể không tìm về chứ? Dù sao là cốt nhục ruột già của ba mẹ.”

Mẹ Thẩm nói rồi thì mắt đỏ hoe.

Thẩm Hạ Lan biết, năm đó nếu như không phải vì Tiêu Ái, cô cũng không thể lớn lên ở nhà họ Thẩm, hiện nay bọn họ tìm được con gái của mình, cũng xem như là một chuyện vui.

“Mẹ, con đều hiểu.”

“Cô hiểu cái gì? Cô nếu như hiểu, sao lại một mình ở nhà họ Diệp hưởng phúc, mặc kệ mẹ ba ra ngoài bôn ba vắt vả? Thời gian dài như vậy, cũng không thấy cô gọi một cuộc điện hỏi han ba mẹ một tiếng, quả nhiên không phải con ruột thì khác biệt thật.”

Lời của Thẩm Niệm Niệm rất chói tai, bỗng chốc khiến ba Thẳm có hơi tức giận.

“Niệm Niệm, không cho phép nói năng linh tinh. Dựa theo thời gian chào đời, con phải gọi Hạ Lan là chị.”

“Chị? Cô ta cũng xứng sao! Cô ta đã cướp ba mẹ của con, khiến con từ nhỏ ở cô nhi viện bị người ta bắt nạt mà lớn lên, chiếm thân phận của con, hiện nay càng là gả cho Diệp Ân Tuần, trở thành người phụ nữ có mặt mũi nhất giàu có nhát Hải Thành, cướp đi hết mọi thứ vốn dĩ thuộc về con rồi, ba mẹ còn kêu con gọi cô ta là chị? Ba mẹ rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?”

Lời lẽ chanh chua cay nghiệt của Thẩm Niệm Niệm khiến lông mày của Thảm Hạ Lan không tự chủ mà nhíu lại.

“Tôi đã cướp ba mẹ của cô, nhưng cuộc đời sau này trải qua như nào không phải cô nói là của cô thì là của cô. Thẩm Niệm Niệm, nhà họ Thẩm là dòng dõi thư hương, xin cô chú ý thái độ của mình.”

“Thái độ? Dòng dõi thư hương? Tôi nếu như sinh ra trưởng thành ở nhà họ Thẩm, tôi cũng có thể ưu nhã như cô. Cô đừng đó nói chuyện không chê mỏi eo, cô nếu như thật sự cảm tháy tôi nên trở về, được, bắt đầu từ hôm nay tôi muốn sóng ở đây.”

Lời của Thảm Niệm Niệm khiến lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu càng chặt.

“Sống ở đây?”

“Sao hả? Không bằng lòng? Cô đã cướp tình yêu thương của ba mẹ dành cho tôi hơn 20 năm, chiếm phòng ngủ nên thuộc về tôi ở nhà họ Thẩm hơn 20 năm, bây giờ tôi muốn sóng ở nhà cô một khoảng thời gian thì cô không vui?”

Thẩm Niệm Niệm thật sự chính là cưỡng từ đoạt ý.

Mẹ Thẩm sợ Thẩm Hạ Lan tức giận, vội nói: “Là như này, Hạ Lan, ba mẹ định trở về thì sửa lại căn nhà, phòng của con vẫn giữ nguyên, ba mẹ muốn làm một phòng riêng cho Niệm Niệm. Trong thời gian thi công Niệm Niệm không có chỗ ở, cho nên ba mẹ hy vọng nó có thể sống ở đây máy ngày. Con yên tâm, thời gian sẽ không quá lâu, ba mẹ làm xong thì sẽ kêu nó chuyển về.”

Thẩm Hạ Lan có hơi khó xử.

Không phải là không muốn giữ Thẩm Niệm Niệm lại, chủ yếu là chuyện gần đây của chú hai và Diệp Phong còn không biết xử lý như nào, Thẩm Niệm Niệm sống ở đây, sợ sẽ gặp phải nguy hiểm. Mẹ ba Thẩm không dễ gì mới tìm lại được con gái, nếu như: cô ta ở đây xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô thật sự sợ ba mẹ không thừa nhận được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Ba mẹ, theo lý mà nói ba mẹ yêu cầu như này con không tiện từ chối, nhưng trong nhà gần đây có chút chuyện, không thích hợp để Niệm Niệm vào ở, như này có được không, ngoại ô phía tây của con có căn biệt thự, để Niệm Niệm đến bên đó ở, ngoài ra con cử thêm máy vệ sĩ qua đó, rồi tìm mấy người giúp việc chăm sóc cô ta, ba mẹ thấy được không?”

Ba Thẳm và mẹ Thẳm vừa nghe như vậy thì cũng cảm thấy được, có điều Thẳm Niệm Niệm lại không chịu.

“Tôi đâu cũng không đi, tôi cứ muốn sống ở đây, ai không biết biệt thự tốt nhát Hải Thành chính là nhà tổ của nhà họ Diệp, đây là tòa kiến trúc cổ hàng trăm năm. Người có thể ở đây đều đại biểu cho thân phận. Cô bây giờ kêu tôi ra ngoài ở, sợ tôi cướp người đàn ông của cô hay là sợ tôi cướp hào quang của cô? Cô nhớ lấy cho tôi, tắt cả những thứ này vốn dĩ nên là của tôi! Là của tôi!”

Thẩm Niệm Niệm vô cùng ngang ngược.

Tay của Thảm Hạ Lan có hơi ngứa, có điều nẻ mặt của ba mẹ Thẩm nên cô luôn nhẫn nhịn, hiện nay thấy ba mẹ Thẩm không có ngăn cản lời của Thẩm Niệm Niệm thì không khỏi cười lạnh một tiếng.

“Ba mẹ, ba mẹ cũng cảm thấy như vậy sao? Tắt cả mọi thứ của con bây giờ nên là của Thảm Niệm Niệm? Tình cảm của con và Ân Tuần cũng nên là của cô ta?”

Lúc đầu Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuần bắt đầu như thế nào, ba mẹ Thẩm biết, bây giờ Thẩm Hạ Lan đột nhiên hỏi như vậy, khiến cả người bọn họ chợt khựng lại, sau đó có hơi xấu hỗ.

“Hạ Lan, hoàn cảnh cuộc sống của Niệm Niệm khác biệt, nói chuyện khó tránh có hơi thô tục, con đừng tính toán với nó.”

Lời này của mẹ Thẩm đã chặn đứng Thẩm Hạ Lan khiến cô một từ cũng không nói ra được.

Cô nếu như còn không đồng ý nữa, khả năng thật sự thành cô tính toán với cô ta rồi?

“Được, cô ta muốn ở thì ở, có điều con nói thẳng trước mặt, nếu như ở đây xảy ra chuyện gì, con không chịu trách nhiệm.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Minh Triết đứng dậy đi về phía phòng ngủ, sự vui vẻ trước đó sớm đã bị quét đi hết sạch.

Thẩm Niệm Niệm còn ở phòng khách nói cái gì đó, Thẩm Hạ Lan đã không muốn nghe rồi, cô đột nhiên cảm tháy, tình cảm giữa cô và nhà họ Thẩm có lẽ sắp đi đến hồi kết rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom