Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 877-879
CHƯƠNG 877: CÓ LỜI MAU NÓI, CÓ RẮM MAU ĐÁNH
Tô Nam nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị dọa rồi, cũng có hơi không nhẫn tâm, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Trước mắt cái cô phải làm thì kịp thời tìm được người này, khiến anh ta nói ra tất cả chuyện này là do anh ta làm, như vậy khả năng Diệp Ân Tuấn còn có thể được bảo lãnh, nếu không, mặc kệ nhờ ai, tôi thấy đều rất khó bảo lãnh cậu ta ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ vô cùng tức giận.
Nội gián của nhà họ Diệp thanh lọc hết lần này đến lần khác, còn tưởng lần này không có sai sót gì, không ngờ vẫn xuất hiện kẽ hở, không những như vậy, còn bẫy Diệp Ân Tuấn vào trong.
Người này rốt cuộc là ai?
Thẩm Hạ Lan không muốn nghi ngờ bất kỳ ai, bởi vì người có thể trông chừng ở trong nhà giam đều là người thân cận và tín nhiệm nhất của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cô không muốn nghi ngờ những anh em này, nhưng Tô Nam nói cũng đúng, nếu như không nhanh chóng tìm được người này, sợ rằng Diệp Ân Tuấn thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Tô Nam thấy Thẩm Hạ Lan trầm mặc, thấp giọng nói: “Thật ra còn có một cách.”
“Cách gì?”
“Cô và bọn trẻ rời đi, tôi có cách dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô và bọn trẻ rời khỏi Hải Thành, chỉ cần rời khỏi Hải Thành, bên ngoài sẽ có người tiếp ứng cô, tôi có thể bảo đảm sự an toàn của các cô. Trên thực tế đây cũng là chuyện mà Diệp Ân Tuấn nhờ tôi làm, dù sao thân thể của cô bây giờ đặc biệt, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.”
Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan, nói rõ từng câu từng chữ.
Thẩm Hạ Lan không thèm nhìn anh ta, nói thẳng: “Tôi không đi, anh có thể đưa bọn trẻ đi. Tôi chết cũng phải ở đây cùng tiến cùng lùi với anh ấy.”
“Cô ở lại đây có tác dụng gì, đối phương đã nhắm mục tiêu vào người cô và Diệp Ân Tuấn, hiện nay cậu ta vào trong rồi, nếu như cô cũng vào trong, đến lúc đó ai lo cho bọn trẻ? Gia sản của nhà họ Diệp các cô sẽ không giữ được.”
Tô Nam có hơi tức giận, thậm chí cảm thấy Thẩm Hạ Lan có hơi phiền.
Nếu như cô vợ mà Diệp Ân Tuấn tìm không phải là cô, là bất kỳ cô gái nào trong quân khu anh ta đều không lo lắng, nhưng Thẩm Hạ Lan có thể làm cái gì?
Một nhà thiết kế xe hơi có thể có bản lĩnh lớn cỡ nào?
Bây giờ còn bụng dạ chửa, cho dù có chút thân thủ, lẽ nào còn có thể cướp tù?
Thẩm Hạ Lan không phải không nhìn thấy ánh mắt của Tô Nam, cô biết Tô Nam là anh em tốt nhất của Diệp Ân Tuấn, cũng biết Tô Nam đang khẩn trương, càng biết Tô Nam bây giờ nhìn cô như nào, nhưng cô cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng chờ đợi.
“Tôi nói này Thẩm Hạ Lan, lời tôi nói cô nghe không lọt phải không? Cô mau chóng thu dọn đồ đạc, tôi cho người đón thẳng bọn trẻ từ bệnh viện đi. Bên phía Ân Tuấn cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách cứu.”
Tô Nam có hơi sốt ruột.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, rất kiên định nói: “Tôi đã nói tôi không đi, anh ấy là người đàn ông của tôi, anh ấy bây giờ bị người ta tính kế bị bắt rồi, tôi lại mang tụi nhỏ rời đi? Anh thật sự nghĩ tôi chỉ có thể cùng hưởng phú quý không thể chịu khổ cùng anh ấy sao?”
“Cô ở lại căn bản không có tác dụng gì cả.”
“Có tác dụng hay không không phải anh nói là được.”
Thẩm Hạ Lan bướng bỉnh đến mức khiến người ta có hơi phát điên.
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô.
Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi, tưởng là Tử trở về rồi.
Cô vừa muốn đứng dậy thì nhìn thấy Diệp Minh Triết mặc một rằn ri đẩy cửa đi vào.
“Minh Triết? Con sao lại quay về rồi?”
“Lão Diệp có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Sắc mặt của Diệp Minh Triết không quá dễ nhìn.
Thẩm Hạ Lan nhìn con trai, gật đầu.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi lo lắng.
“Minh Triết, cháu đi chơi trước đi, chuyện này chú và mẹ cháu giải quyết là được.”
Tô Nam không hy vọng kéo Diệp Minh Triết vào, dù sao Diệp Minh Triết là hy vọng của nhà họ Diệp.
Diệp Minh Triết lại không nghe Tô Nam, mà nhìn sang Thẩm Hạ Lan.
“Con về phòng trước đi, mẹ bên này đợi tin của ông chú ba và ông ngoại của con, nếu như không được mẹ sẽ tìm con. Mẹ tin, nếu như con muốn biết chuyện gì, con sẽ biết.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, Diệp Minh Triết gật đầu.
Cô không có hỏi Diệp Minh Triết sao lại trở về, thật ra sau khi biết Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan biết Diệp Minh Triết sắp trở về rồi.
Quân khu là nơi nào?
Chỉ cần họ hàng trực hệ trong nhà có người xảy ra chuyện, Diệp Minh Triết căn bản không thể ở lại quân khu, cho dù cậu bé là thiên tài giỏi đến đâu đi nữa.
Chú hai thật sự là ác!
Không những muốn hủy hoại Diệp Ân Tuấn, còn muốn hủy Diệp Minh Triết.
Sự tức giận của Thẩm Hạ Lan không ngừng tăng lên, nhưng bây giờ lại chỉ có thể chờ đợi không làm cái gì cả.
Tô Nam thấy Thẩm Hạ Lan quyết tâm muốn chờ, cũng chỉ đành thở dài một tiếng nói: “Cô thật sự quá bướng!”
“Cảm ơn đã khen.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì ngồi trên sô pha chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tử và Phi đều chưa trở về, đầu óc của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận chuyển.
Sẽ là ai?
Tô Nam bây giờ cũng không dám rời khỏi, Thẩm Hạ Lan trước khi đi giao vợ con cho anh ta, anh ta nếu như đi rồi, Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì, anh ta không thể ăn nói với Diệp Ân Tuấn.
Tô Nam có một điểm không có nói với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn bị người của đại đội cảnh sát hình sự đưa đi không sai, nhưng người đưa Diệp Ân Tuấn đi là đội trưởng Hách nổi tiếng của đại đội cảnh sát hình sự, công chính vô tư, căn bản không có bất kỳ cách châm chước.”
Thẩm Hạ Lan lại mặc kệ Tô Nam đang nghĩ gì.
Khi Thẩm Hạ Lan sắp không chờ được nữa, Hoắc Chấn Đình gọi điện đến.
“Hạ Lan, xin lỗi, bên chú không có cách, bạn tốt của chú bây giờ đóng cửa không gặp chú, chuyện này sợ rằng phiền phức rồi.”
Kết quả như này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi thất vọng, có điều cũng có thể hiểu.
“Không sao, chú út, cố hết sức là được.”
Cô nhàn nhạt nói, lòng bàn tay lại siết chặt lại.
Bên đội đội cảnh sát hình sự không được, chỉ có thể đợi xem ông cụ Tiêu như nào.
Sau khi Hoắc Chấn Đình cúp máy không được bao lâu, ông cụ Tiêu đã gọi tới.
“Ông ngoại.”
“Hạ Lan à, bên phía ông không giúp được, bên trên căn bản không cho hỏi. Cháu nhìn như này có được không? Ông ngọai đưa các cháu ra nước ngoài trước, bên này ông ngoại tiếp tục nghĩ cách?”
“Không cần ông ngoại, cảm ơn ông.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy.
Tô Nam luôn lắng nghe, hiện nay nghe thấy ngay cả nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu cũng hết cách, không khỏi có hơi phiền muộn.
“Tôi nói rồi, chuyện này sớm đã bị thông báo lên trên rồi, nói không chừng đối phương sớm đã sắp đặt nhiều năm, bây giờ cô nếu như còn không đi, e là…”
Lời của Tô Nam còn chưa nói hết, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đứng dậy, dọa Tô Nam giật mình.
“Cô đây là muốn làm gì?”
Tô Nam thấu Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng của Diệp Minh Triết.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Diệp Minh Triết.
“Vào đi.”
“Minh Triết, gọi điện cho Ôn lão đại.”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết không có đi ra, chỉ nghe bên trong có tiếng cạch cạch gõ bàn phím.
Thẩm Hạ Lan lại quay lại sô pha, rút điện thoại của mình ra, từ trong túi còn lại lấy ra một chiếc thẻ sim lắp vào, sau đó mở máy.
Trong sim chỉ có bốn năm số điện thoại.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhận số 1.
Rất nhanh, đối phương truyền đến giọng tiếng anh lưu loát.
“Hello.”
“Là tôi.”
Giọng của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng đủ để đối phương trầm mặc hai giây.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Mượn ít người của anh.”
“Bao nhiêu.”
“Một trăm.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tô Nam ở một bên có hơi kinh hãi.
“Thẩm Hạ Lan, cô biết tự ý dẫn một trăm người đi gây sự thuộc vào hành vi gì không? Diệp Ân Tuấn có người là bởi vì phía trên đặc biệt phê chuẩn, tôi mặc kệ cô muốn mượn người của ai, cách làm như này không sáng suốt, cô thật sự định…”
“Cướp tù”
Thẩm Hạ Lan rất đanh thép có lực, dọa Tô Nam giật mình.
“Cô điên rồi sao?”
“Có lẽ vậy, không có Diệp Ân Tuấn, tôi thật sự sẽ điên.”
Thẩm Hạ Lan sau khi cúp máy, lần nữa ấn một dãy số.
“Cô gái thân yêu, sao lại nhớ tới gọi điện cho tôi thế.”
Bên kia là tiếng ngọt ngào của nữ.
“158 gần đây vẫn ổn chứ?”
Thẩm Hạ Lan hỏi như nói chuyện phiếm, nhưng Tô Nam lại trợn to mắt.
158?
Tổ chức này là một tổ chức thế giới rất thần bí, nghe nói kỹ thuật còn cao hơn liên minh hacker. Nơi đó vụ gì cũng nhận, cho dù người quyền lực nhất của nơi này cũng có việc nhờ tổ chức 158.
Trước kia anh ta và Diệp Ân Tuấn nghĩ mọi cách cũng không tìm được cách liên lạc với tổ chức 158, thế nào Thẩm Hạ Lan một cú điện thoại thì có thông tin của bên đó rồi?
Thẩm Hạ Lan lại không có quan tâm Tô Nam nghĩ gì, chỉ nghe thấy đối phương nói: “Vẫn ổn, Minh Triết không ở đây, bên này rất nhiều chuyện đều rất nhàm chán. Sao thế? Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Minh Triết đã gửi tin cho Ôn lão đại rồi, cụ thể làm như nào, bên phía Ôn lão đại sẽ nói cho các cô, chỉ có điều tôi muốn cô dừng hết tất cả hợp tác với bên phía chúng tôi.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, cả người Tô Nam đều sững ra.
“Cô thật sự điên rồi? Cô vậy mà muốn dùng sức một người đối kháng với cả phía trên?”
Thẩm Hạ Lan lại không có đáp lại anh ta.
Đối phương nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, rất sảng khoái đáp ứng.
Không lâu sau, Diệp Minh Triết từ trong phòng đi ra.
“Mẹ, Ôn lão đại nói đã gửi tin cho bọn họ rồi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan ngồi trên sô pha, cái gì cũng không nói.
Khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Thẩm Hạ Lan rất là điềm tĩnh nghe máy, bên trong truyền đến một giọng nói xa lạ của đàn ông.
“Thẩm Hạ Lan, tôi nghĩ cô chắc biết tôi, tôi là chú hai của cô, không, nói chính xác, tôi là bố chồng của cô.”
Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh một tiếng: “Có lời mau nói, có rắm mau đánh.”
Rõ ràng, chú hai dường như không ngờ Thẩm Hạ Lan lại vô lễ như vậy. Ông ta tưởng Diệp Ân Tuấn không ở đây, Thẩm Hạ Lan thế nào cũng khóc lóc, thậm chí sẽ cầu xin ông ta, nhưng tuyệt đối không phải là như này.
“Sao hả? Không nói chuyện? Hay là đợi tôi nói? Kêu tôi cầu xin ông thả Diệp Ân Tuấn phải không? Phải, ông muốn cái gì?”
Thẩm Hạ Lan sảng khoái đáp lại khiến chú hai lần nữa sững ra, có điều nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Thẩm Hạ Lan, vẫn có hơi hài lòng.
“Nếu cô đã biết hoàn cảnh hiện tại của mình thì đừng đặt mình quá cao như vậy. Tôi nói cho cô biết, tôi thừa nhận cô, cô là con dâu của nhà họ Diệp chúng tôi, tôi nếu như không thừa nhận cô, cô cái gì cũng không phải. Không những như vậy, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt ở Hải Thành. Không tin thì cô có thể thử. Chỉ có điều tôi không biết đứa con trai Ân Tuấn đó của tôi có đợi được cô không.”
Chủ hai nói chuyện rất hung hăng.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức tối sầm lại, cô lạnh lùng nói: “Ông muốn cái gì thì nói mau, nhưng nếu như để tôi biết ông làm Ân Tuấn bị thương, tôi sẽ khiến ông biết hai chữ hối hận viết như nào.”
Chú hai lại sững ra.
Ông ta vốn tưởng Thẩm Hạ Lan chính là một cô gái nhu nhược, gặp phải chuyện lớn như này cho dù không khóc lóc, cũng không nên có dáng vẻ bây giờ.
Ông ta tính là cái gì? Bị Thẩm Hạ Lan uy hiếp?
CHƯƠNG 878: ANH CÓ BIẾT MÌNH NHƯ NÀO RỒI KHÔNG
“Thẩm Hạ Lan, cô đang uy hiếp tôi?”
Khẩu khí của chú hai có chút cười lạnh.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.
“Minh Triết, tra được vị trí chưa?”
Thẩm Hạ Lan mở miệng hỏi thẳng.
Diệp Minh Triết thấp giọng nói: “Tra được rồi, ở số 32 đường Tây Hoàn. Con vừa mới xem, nơi này là một tòa nhà công nghệ, con không chắc là tầng nào, thời gian quá ngắn, không thể tra được rõ ràng.”
“Đủ rồi.”
Thẩm Hạ Lan gọi thẳng một cuộc điện thoại.
“Người cho tôi muốn đến chưa?”
“Đến rồi, ở bên ngoài, cô cứ dặn dò thẳng Thanh Đồng là được.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Cô đứng dậy đi lên lầu.
Tô Nam nghe mà mờ mịt, nhưng bây giờ cũng hiểu rồi, Thẩm Hạ Lan đây là định đi bắt chú hai?
Anh ta vội cản đường đi của Thẩm Hạ Lan.
“Cô muốn làm cái gì? Cô có biết, cô làm như vậy sẽ hại chết Ân Tuấn hay không.”
“Không có ai muốn anh ấy tốt hơn tôi.”
Thẩm Hạ Lan đẩy Tô Nam ra, về phòng ngủ thay một bộ quần áo thể thao.
Diệp Minh Triết cũng thay một bộ đồ mới, nhìn Tô Nam, thấp giọng nói: “Chú Tô, chú yên tâm đi, chúng cháu sẽ không có chuyện, chúng cháu nhất định sẽ cứu được lão Diệp.”
“Hai người thật sự là làm bậy!”
Tô Nam tức đến mức đau đầu, nhưng không thể không nói bây giờ Thẩm Hạ Lan nếu như có thể bắt được chú hai, đàm phán với ông ta, bên Diệp Ân Tuấn vẫn sẽ được cứu.
“Tôi đi cùng hai người.”
Lần này, Thẩm Hạ Lan không có bỏ lại Tô Nam.
Một nhóm người ra đến cửa của nhà tổ nhà họ Diệp, mới nhìn thấy Tử và Phi bọn họ trở về.
Xe của Phi có hơi tàn tạ, Tử tốt hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ không có bị thương, lúc này mới thở phào.
“Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Bà chủ, cô muốn đi đâu?”
Tử vội hỏi.
Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút rồi nói: “Ra ngoài làm chút việc, cô nghỉ ngơi trước, lát nữa nói không chừng còn cần đến cô.”
“Tôi đi cùng cô, Diệp tổng khi đi đã nói, tôi phải bảo vệ cho cô.”
Tử nói rồi muốn xoay người, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
“Tôi nói rồi, không cần, nghỉ ngơi trước đi, tôi và Minh Triết ra ngoài làm chút việc.”
Thẩm Hạ Lan từ chối rõ ràng như vậy, Tử nếu như còn muốn đi theo vậy thì quá không biết điều rồi.
Tô Nam có hơi không hiểu cho nên hỏi: “Võ thuật của Tử rất cao, có cô ấy ở đó tỷ lệ thành công của chúng ta sẽ cao hơn, cô tại sao không để cô ấy đi theo?”
“Vừa rồi có người của chú hai đuổi giết cô ấy, tuy bên ngoài nhìn không ra chỗ nào bị thương, nhưng ai biết cô ấy không có bị thương thật chứ, vẫn là để cô ấy nghỉ ngơi đi, tóm lại có người dùng.”
Khi Thẩm Hạ Lan nói chuyện này, Tô Nam không biết có ý gì, nhưng anh ta theo Thẩm Hạ Lan đến ngoại ô, khi nhìn thấy hơn một trăm lính đánh thuê, Tô Nam có hơi không bình tĩnh được.
“Cô còn có quan hệ với người của nước ngoài? Thẩm Hạ Lan, cô rốt cuộc có thân phận gì? Những lính đánh thuê này mượn từ đâu? Cô có biết hậu quả khi làm như vậy là gì?”
“Bọn họ là người của liên minh ngầm.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, sau đó đi về phía bọn họ.
Tô Nam cả người đều hóa đá.
Liên minh ngầm?
Đó là một tổ chức rất lợi hại, Thẩm Hạ Lan sao lại quen người như này?
“Có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Hỏi.”
Thẩm Hạ Lan từ sau khi biết Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện thì luôn cau có mặt mày, không có dao động cảm xúc gì quá lớn, cho dù là Tô Nam, cô cũng không có sắc mặt tốt gì, đối với cô mà nói, Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi, tương tự như một nửa bầu trời của cô sụp đổ vậy.
Tô Nam thấy dáng vẻ này của cô, do một lát thì hỏi: “Cô có bối cảnh mạnh mẽ như vậy, lúc đầu khi Phương Thiến đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, Diệp Tranh cũng mắc bệnh tự kỷ, các cô bị đuổi đến Lịch Thành, cô tại sao không liên lạc với bọn họ? Thà bản thân bị câm do trúng độc, vẫn lặng lẽ chịu đựng như vậy, tại sao?”
Cơ thể của Thẩm Hạ Lan khựng lại.
Cô ngoảnh đầu, nhìn Tô Nam, nói rõ từng câu từng chữ: “Bởi vì cơ hội như này tôi chỉ có một lần, còn là tôi dùng mạng để đổi. Một cơ hội lần này tôi không thể tùy tiện lãng phí, nhưng nếu như vì cứu Ân Tuấn, vậy cũng đáng rồi.”
Tuy Thẩm Hạ Lan không có nói rõ, nhưng những lời này cũng đủ khiến Tô Nam nghĩ đến rất nhiều thứ.
“Cô quen biết bọn họ như nào?”
“Chuyện này sau này rồi nói.”
Thẩm Hạ Lan không nói gì nhiều, đến trước mắt Thanh Đồng.
Khi Thanh Đồng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, gật đầu nói: “Cô Thẩm, lão đại bảo chúng tôi đến giúp, khoảng thời gian này chúng tôi đều nghe theo cô Thẩm.”
“Cảm ơn chị rồi. Tôi không có ý gì khác, chỉ là dựa vào địa chỉ này tìm được người này, sau đó nhốt ông ta lại là được.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Thanh Đồng sững người.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy, không cần động thủ, cũng không cần đánh người giết người, trông chừng ông ta, không để ông ta ra khỏi phòng một bước là được.”
Quyết định của Thẩm Hạ Lan Thanh Đồng hiểu rồi. Anh ta dẫn người rất nhanh dựa theo địa chỉ mà Diệp Minh Triết cho mà đến đó.
Tô Nam có hơi không hiểu rồi.
“Cô không phải là muốn đàm phán với chú hai hay sao?”
“Trong tình trạng không có tìm được nội gian là ai, tôi vẫn không muốn đàm phán với chú hai. Dù sao chuyện cấp bách là cứu Ân Tuấn ra ngoài, hoặc tôi có thể vào gặp anh ấy, biết anh ấy rốt cuộc ra sao đã.”
Đây mới là mục đích của Thẩm Hạ Lan.
Tô Nam thấy cô như này, cũng không tiện mở miệng.
Anh cảm thấy nhận thức về Thẩm Hạ Lan có sai lệch, người phụ nữ này vẫn rất có trách nhiệm.
Thẩm Hạ Lan dựa vào trước xe, không có đi về phía tòa nhà công nghệ, cô giống như đang đợi cái gì đó, lại rất thản nhiên.
Tô Nam cảm thấy có hơi nhìn không thấu người phụ nữ này.
Đoán chắc Diệp Ân Tuấn cũng không biết sau lưng Thẩm Hạ Lan còn có thực lực này.
Diệp Minh Triết lấy máy tính ra nhanh chóng gõ phím, cũng không biết đang làm cái gì, Thẩm Hạ Lan lại chỉ nhìn đằng xa, giống như đang trầm tư, lại giống như thả cảm xúc đi, cái gì cũng không nghĩ.
Tô Nam rút một điếu thuốc ra, nhưng không có châm, chỉ để ở mũi ngửi.
Thanh Đồng dẫn người đến tòa nhà công nghệ.
Thẩm Hạ Lan đợi một lát, điện thoại của cô đổ chuông, bên kia truyền đến một giọng nói.
“Đã gây sức ép rồi, đoán chắc không mất bao lâu nữa thì cô có thể đi gặp chồng của cô rồi. Cô Thẩm, nợ nần giữa chúng ta hết rồi.”
“Ừm, cảm ơn, không gặp lại trên giang hồ.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy, sau đó thở phào một hơi.
Người đó nói có thể đi gặp Diệp Ân Tuấn rồi, vậy tức là thật sự được rồi.
Thẩm Hạ Lan vội lên xe, nói với Tô Nam: “Lên xe, tôi muốn về nhà thay quần áo.”
“Lại thay?”
Tô Nam cảm thấy phụ nữ thật sự rất phiền, không khỏi hơi nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Ừm, lát nữa đi gặp anh ấy, phải mặc đẹp một chút, trang điểm tinh tế một chút, nếu không anh ấy sẽ lo lắng.”
“Cô như này cậu ta cũng lo lắng, cô chính là mạng của cậu ta, cô nếu như xảy ra chuyện gì, cậu ta sống cũng là cái xác biết đi.”
“Tôi cũng như vậy.”
Thẩm Hạ Lan chỉ nói bốn từ đơn giản, nhưng lại khiến Tô Nam động dung.
Anh ta luôn cảm thấy trong mối hôn nhân này, Diệp Ân Tuấn sau khi biết tâm ý của mình đã bỏ ra quá nhiều, anh ta có hơi thấy bất công cho Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện, bản thân võ đoán cỡ nào.
Tình cảm mà Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Ân Tuấn gần như vượt qua tất cả, thà bản thân lâm vào nguy hiểm cũng không dùng lực lượng đằng sau, hiện nay vì để gặp mặt Diệp Ân Tuấn một lần, vậy mà đều sử dụng rồi.
Anh ta không nói gì nữa, theo Thẩm Hạ Lan trở về nhà tổ nhà họ Diệp.
Thời gian trang điểm lần này của Thẩm Hạ Lan có hơi lâu, có điều khi xuất hiện ở trước mặt Tô Nam, cả người Thẩm Hạ Lan đã sinh ra sự thay đổi.
Trước giống bà chị hàng xóm, hiện nay cao quý ưu nhã, lại thêm một chút xinh đẹp.
Tô Nam không thể không thừa nhận, Thẩm Hạ Lan rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Sau khi Thẩm Hạ Lan làm xong tất cả thì yên lặng chờ đợi, không lâu sau thì có điện thoại gọi đến.
Là chú út của nhà họ Hoắc.
“Hạ Lan, cũng không biết như nào nữa, người bạn đó của chú chủ động liên lạc với chú, nói có thể để cháu và Diệp Ân Tuấn gặp mặt, nhưng cái khác tạm thời không được, chú cảm thấy đi gặp Diệp Ân Tuấn trước xem cậu ta có chịu thiệt hay không là rất quan trọng.”
Hoắc Chấn Đình nói liên hồi, Thẩm Hạ Lan chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng rồi cúp máy.
Thành công rồi!
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Tô Nam đối với kết quả như này cũng không bất ngờ, lính đánh thuê của nước ngoài, liên minh ngầm của nước ngoài, tổ chức 158 của nước ngoài Thẩm Hạ Lan đều dùng tới, nếu như vẫn không thể gặp mặt được Diệp Ân Tuấn, đoán chắc người bên trên kia cũng phải đổi chủ rồi.
“Tôi làm tài xế của các cô.”
Tô Nam không yên tâm cho sự an toàn của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng không có làm màu, ngồi lên xe được Tô Nam đưa thẳng đến nơi tạm giam.
Không gian hoàn cảnh trong nơi tạm giam không phải rất tốt, Thẩm Hạ Lan vừa đi vừa đau lòng, Diệp Ân Tuấn lớn như vậy đoán chắc cũng chưa từng vào đây, hiện nay ở trong này cũng không biết có quen không, nghe nói mỗi một nhà tù đều có lão đại trong tù, tuy lấy thân thủ của Diệp Ân Tuấn sẽ không chịu thiệt, nhưng cụ thể tình hình như nào cô thật sự không biết.
Thẩm Hạ Lan đứng ở bên ngoài nơi tạm giam mà có hơi sững sờ.
“Sợ cái gì? Người cô muốn gặp ở bên trong, bây giờ không muốn gặp rồi?”
Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan thì nhàn nhạt mở miệng.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào.
Người canh giữ dẫn Thẩm Hạ Lan đến ngồi phòng tiếp khách, có người khác dẫn Diệp Ân Tuấn đi ra.
Khi Thẩm Hạ Lan lần nữa nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, mắt bỗng nhiên hơi đỏ.
“Anh gầy rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào mở miệng.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, cười rồi nói: “Đâu có ai vào chưa đến nửa ngày đã gầy đi, là do tâm lý của em.”
“Em mặc kệ, em chính là cảm thấy gầy rồi.”
Thẩm Hạ Lan giống như một đứa trẻ mà giở thói.
“Được được được, em nói gầy thì gầy.”
Diệp Ân Tuấn cũng không cãi với cô, tiếp tục chiều cô, để mặc cô giống như bình thường.
Khóe mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng ươn ướt.
“Giờ phút này rồi, anh vẫn nhường em, anh có biết mình rốt cuộc như nào không?”
“Em đừng lo cho anh, dẫn bọn trẻ rời khỏi Hải Thành, chú hai mặc kệ muốn cái gì, em cho ông ta là được rồi, chỉ cần em và các con bình an thì anh biết đủ rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, nhìn anh hỏi: “Vậy anh thì sao? Cái gì nói là không cần lo cho anh? Anh là chồng của em, là ba của con em, em không lo cho anh thì ai lo cho anh?”
“Người phụ nữ này, em thật sự…”
Diệp Ân Tuấn đối với sự ương ngạnh của Thẩm Hạ Lan có hơi nghẹn lời.
Vào lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn Thẩm Hạ Lan, một rõ từng câu từng chữ: “Hạ Lan, những lời anh nói sau đây em nhất định phải nhớ kỹ, ra ngoài đừng vọng động, đợi thời cơ thích hợp thì tính, trước mắt em tốt nhất vẫn là rời khỏi Hải Thành.
CHƯƠNG 879: CON GÁI ĐỪNG THÙ DAI NHƯ VẬY
“Em không đi, anh ở đâu thì em ở đó, anh đừng nghĩ đến việc đuổi em đi. Em biết, chuyện lần này rất đột ngột, rất nan giải. Anh sợ em ở đây sẽ liên lụy đến em có đúng không? Anh yên tâm, sẽ không đâu, em có khả năng vào đây để thăm anh thì cũng có năng lực đưa anh ra ngoài. Em sẽ không để anh ở đây quá lâu đâu.”
Diệp Ân Tuấn có nói gì thì Thẩm Hạ Lan vẫn không nghe.
Diệp Ân Tuấn cũng ngạc nhiên khi biết Thẩm Hạ Lan đến thăm mình, dù sao thì người có thể chạy vào đây để thăm mình vào lúc này thì tuyệt đối không phải là người đơn giản. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ là Thẩm Hạ Lan.
Kết hôn tám năm, anh mới phát hiện ra anh biết rất ít về Thẩm Hạ Lan, anh vẫn tưởng mình biết hết tất cả những chuyện Thẩm Hạ Lan đã trải qua ở nước ngoài trong năm năm qua, đó chính là ít chuyện về Đường Trình Siêu, nhưng bây giờ có vẻ như thực sự không phải vậy, cũng không chỉ có như vậy.
“Anh hiểu ý em, nhưng Hạ Lan à, chúng ta còn có con cái, bây giờ em còn đang mang thai, em…”
“Chúng ta có con, có Minh Triết, anh tưởng chúng ta đi rồi thì mọi thứ sẽ chuyển biến tốt hơn sao? Không! Chú hai rất hung hãn, ông ta không định để chúng ta sống đâu. Nếu người khác không muốn để chúng ta sống nữa thì anh bảo em phải đi đâu đây? Anh có thể còn chưa biết, Diệp Phong là anh em ruột của anh, báo cáo xét nghiệm DNA đã nằm trong tay em rồi. Trong lúc đó, tim của anh ta chịu tác động của ngoại lực nên dẫn đến đột tử, đây là cố ý giết người. Nếu em không giúp anh thì anh sẽ phải ngồi tù nửa phần đời còn lại đó có biết không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến chân mày Diệp Ân Tuấn khẽ cau lại.
“Thật sự là anh em ruột?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chú hai biết, nhưng bây giờ cô không muốn gặp ông ta.
Diệp Ân Tuấn im lặng.
Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc anh.
Cô nhìn khuôn mặt Diệp Ân Tuấn, trông anh rất phờ phạc, dù sao đây cũng không phải là nơi để người ở.
Thẩm Hạ Lan đau lòng, cô thở dài.
Sau vài phút im lặng, Diệp Ân Tuấn nói: “Sau khi ra ngoài, chú hai muốn cái gì thì em hãy đưa cho ông ta, đừng so đo gì hết. Anh biết em có cách, nhưng tiền tài là vật ngoài thân. Nếu ông ta có thể bỏ qua cho chúng ta thì tốt, còn nếu không thể, em hãy đi tìm Tống Đình, Tống Đình sẽ nói cho em biết phải làm gì.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt buồn bã.
Anh đã từng nói anh sẽ bảo vệ Thẩm Hạ Lan, nhưng anh không ngờ rằng cuối cùng anh lại cần đến Thẩm Hạ Lan đến cứu mình.
“Đã liên lụy đến em rồi, có lẽ anh là tai họa của em, từ ngày gả cho anh, em chẳng có được một ngày vui vẻ.”
“Cũng không phải, mỗi ngày ở bên anh em đều rất vui vẻ, bất kể làm gì, chỉ cần được ở bên anh thì em sẽ rất mãn nguyện.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
Ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau.
Thẩm Hạ Lan thực sự hy vọng thời gian cứ dừng lại tại đây, cô và Diệp Ân Tuấn cứ như vậy cả đời, nhưng cô biết, điều này không thể.
Thời gian thăm nom đã sắp hết.
Thẩm Hạ Lan lưu luyến nhìn Diệp Ân Tuấn, cô thấp giọng nói: “Anh chờ em đến đón anh nhé.”
“Lượng sức mà làm, không được thì đừng cố, em biết là anh thà ở đây một mình còn hơn để em mạo hiểm.”
Diệp Ân Tuấn rất hiểu tính cách của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cho dù lưu luyến không nỡ nhưng cuối cùng cũng phải chia tay.
Khi Thẩm Hạ Lan ra ngoài thì đôi mắt hơi đỏ.
Thấy cô như vậy, Tô Nam vội hỏi: “Có phải Ân Tuấn có cách rồi không?”
Thẩm Hạ Lan không lên tiếng mà nhấc chân rời đi, đi được vài bước thì cô nhìn thấy Hoắc Chấn Đình và ông cụ Tiêu.
“Chú ba cháu có trận huấn luyện, không ra ngoài được nên bảo tôi đến thăm. Nhà họ Hoắc tuy không giúp được gì nhưng đến thăm thì vẫn có thể. Hạ Lan, mọi chuyện đã như vậy rồi, nên nghĩ thoáng một chút, dù thế nào đi nữa thì cánh cửa nhà họ Hoắc vẫn luôn rộng mở.”
Hoắc Chấn Đình đẩy xe lăn đi tới.
Ông cụ Tiêu cũng không cam lòng theo sau.
“Cháu à, mặc kệ nói thế nào thì ông vẫn còn có chút sức lực, chuyện này tuy rằng ông không giúp được, nhưng cháu yên tâm đi, ông đảm bảo Diệp Ân Tuấn ở trong đó sẽ không bị ức hiếp, cũng không ai dám bắt nạt nó. Nếu ở nhà họ Diệp không hạnh phúc thì cháu hãy về nhà họ Tiêu, ông và mẹ cháu đang đợi cháu ở nhà.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút ấm áp.
“Chú nhỏ, ông ngoại, cháu không sao, mọi người đừng lo, Ân Tuấn sẽ ra tù sớm thôi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì mỉm cười bước lên xe.
Tô Nam muốn đi theo nhưng Thẩm Hạ Lan lại ngăn lại.
“Anh Tô, tôi muốn yên tĩnh một mình, được không?”
Lúc này, Tô Nam còn có thể nói không sao?
Thẩm Hạ Lan rời khỏi trại giam, tạm biệt người nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu, sau đó một mình lái xe đến tòa khoa học công nghệ.
Thanh Đồng thấy Thẩm Hạ Lan đến thì vội bước đến.
“Cô Thẩm, đã tìm được người rồi, ở phòng 1308.”
“Cảm ơn, tôi muốn nói chuyện với ông ta, các người canh giữ bên ngoài.”
Thẩm Hạ Lan xuống xe, đẩy cửa đi vào.
“Được.”
Thanh Đồng không nói gì, đứng ở bên ngoài.
Thẩm Hạ Lan đi thang máy lên tầng 13, khi lên đến tầng 10 thì có người bước vào, trùng hợp là người đi vào lại là ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm.
“Thẩm Hạ Lan? Sao cô lại đến đây? Ôi, tôi biết rồi, chắc cô biết hôm nay tôi đến bái Tào Tư làm thầy nên cô cố ý đến cười cợt tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng quá đắc ý, tôi đã được thầy Tào Tư nhận làm học trò rồi, tương lai tôi sẽ là một người có thân phận, cô đừng dùng những thủ đoạn đê tiện đó với tôi nữa.”
Thẩm Niệm Niệm ngạo mạn nói.
Thực lòng mà nói thì Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp Thẩm Niệm Niệm ở trong tòa nhà Khoa học và Công nghệ, bây giờ cô đang có rất nhiều việc nên chẳng muốn nói chuyện với Thẩm Niệm Niệm.
Cô nghiêng đầu sang bên cạnh, khi nhìn thấy ba Thẩm thì khẽ gật đầu.
“Ba, hai người đã đi bái Tào Tư làm thầy rồi, bây giờ muốn đi lên đâu?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến ba Thẩm khó trả lời.
Thẩm Niệm Niệm nói: “Chúng tôi đi đâu cũng cần báo cho cô biết sao? Ngược lại là cô đó, cô muốn đi đâu?”
Thẩm Hạ Lan thực sự không muốn cãi nhau với Thẩm Niệm Niệm nên cô im lặng.
Ba Thẩm bối rối nhấn dãy số tầng 13.
Thẩm Hạ Lan nheo mắt lại.
Họ cũng lên tầng 13?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi gì thêm, cô cảm nhận được, cả mẹ Thẩm và ba Thẩm đều đang đề phòng cô về chuyện của Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Hạ Lan không muốn bị phân tâm, càng không muốn buồn bực nên coi như không thấy.
Thang máy dừng lại ở tầng 13, Thẩm Hạ Lan dẫn đầu đi ra ngoài thì nghe thấy Thẩm Niệm Niệm nói sau lưng: “Ba, ba xem cô ta đi, đi theo chúng ta như keo dính chuột vậy đó.”
“Được rồi, con đừng nói nữa.”
Giọng ba Thẩm không lớn, ông ta không muốn Thẩm Hạ Lan nghe thấy.
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan bỗng trầm xuống.
Vì chuyện của Diệp Ân Tuấn nên cô đang rất phiền muộn, bây giờ lại gặp phải ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm, thành thật mà nói, Thẩm Hạ Lan thực sự rất khó chịu.
Cô cũng không nghe thấy những gì Thẩm Niệm Niệm nói, đi thẳng đến phòng 1308.
Sau khi ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm ra khỏi thang máy, họ nhìn thấy rất nhiều người đứng ở hành lang, tất cả đều trông rất dữ tợn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khiếp sợ.
“Ba, ba xem thử đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Niệm Niệm nắm chặt lấy cánh tay của ba Thẩm.
Ba Thẩm cũng là người đã từng nhìn thấy cảnh tượng lớn rồi nhưng lúc này vẫn rất ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt.
“Các vị, chúng tôi là học trò của thầy Tào Tư, chúng tôi đến đây tìm trợ lý của ông ấy.”
Thanh Đồng nhìn bọn họ, thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì thì lạnh nhạt nói: “Nhanh lên, các người không thể ở đây quá lâu.”
“Được được, chúng tôi đi ngay bây giờ.”
Ba Thẩm kéo Thẩm Niệm Niệm đi về phòng 1302.
Mãi đến khi bước vào phòng và gặp trợ lý của Tào Tư thì Thẩm Niệm Niệm mới nhớ ra, không biết Thẩm Hạ Lan đã đi đâu rồi.
Nói cách khác, cô không theo dõi mình?
Vừa rồi cũng không nghe thấy Thẩm Hạ Lan la hét hay sợ hãi, có vẻ như đây là sự hiểu biết và dũng cảm khi sinh ra trong một gia đình giàu có.
Thẩm Niệm Niệm càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy cô ta bị như bây giờ đều là lỗi của Thẩm Hạ Lan hết.
Ba Thẩm dù sao cũng là một đại thần trong giới nghệ thuật, nhưng lúc này lại vì con gái ruột của mình mà đi cúi đầu cầu xin trợ lý của Tào Tư.
Thẩm Niệm Niệm có hơi coi thường ba Thẩm, nhưng vì tương lai của mình nên cô ta phải cố chịu đựng.
Thẩm Hạ Lan không biết bọn họ đã đi đâu, mà bây giờ cô không còn tâm trạng để nghĩ nữa.
Cô đẩy cửa phòng 1308.
Chú hai đang ngồi uống trà, bộ dạng không chút lo lắng, nghe thấy có người tới thì ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hạ Lan đang đi vào.
LÁnh nắng xuyên qua ô cửa sổ phản chiếu trên người Thẩm Hạ Lan, khiến chú hai bỗng chốc si mê.
Người phụ nữ này thật xinh đẹp, chẳng trách Diệp Ân Tuấn có thể làm mọi thứ vì cô.
Nhìn thấy sự si mê trong mắt chú hai, Thẩm Hạ Lan có chút chán ghét.
“Chú nhìn nữa đi, có tin tôi móc mắt chú ra không?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, sau đó ngồi xuống đối diện với chú hai.
Chú hai sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Rất xinh đẹp, nhưng cái miệng nhỏ kia lại rất lợi lại.”
“Chú cũng còn tâm trạng nói chuyện với tôi sao.”
Thẩm Hạ Lan lấy ly rót cho mình một tách trà, để dưới chóp mũi ngửi, ừm, trà Vân Vụ này rất ngon.
Cô khẽ nhấp một ngụm, dáng vẻ điềm tĩnh kia khiến chú hai nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
“Cô hiểu biết về trà sao?”
“Tôi còn biết giết người, chú muốn thử không?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Chú hai lắc đầu nói: “Con gái, đừng có thù dai như vậy. Cô nên biết người đàn ông của cô vẫn đang ở trong trại giam. Sống lâu trong đó hay ra tù sớm đều dựa vào một câu nói của tôi. Vì vậy, cô phải tôn trọng tôi một chút để khỏi bị thiệt chứ.”
“Nếu tôi nói với chú tôi vừa mới đến trại giam thăm anh ấy thì chú có gì muốn nói không?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn chú hai.
Không thể không nói người chú hai này còn trẻ hơn trong di ảnh của ba chồng trong nhà, nhưng mà ánh mắt lại không hiền hòa như ông ấy, vừa nhìn là đã biết không phải dạng vừa đâu.
Sau khi nghe thấy những lời Thẩm Hạ Lan nói, nụ cười của chú hai cũng đông cứng lại.
“Không thể nào!”
“Chú có thể gọi điện thoại hỏi xem, không sao đâu, tôi có thời gian.”
Thẩm Hạ Lan ném điện thoại qua.
Chú hai nhíu chặt mày, dường như không tin những gì Thẩm Hạ Lan nói, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Hạ Lan thì ông ta lại do dự.
Chuyện này không thể nào!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Nam nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị dọa rồi, cũng có hơi không nhẫn tâm, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Trước mắt cái cô phải làm thì kịp thời tìm được người này, khiến anh ta nói ra tất cả chuyện này là do anh ta làm, như vậy khả năng Diệp Ân Tuấn còn có thể được bảo lãnh, nếu không, mặc kệ nhờ ai, tôi thấy đều rất khó bảo lãnh cậu ta ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ vô cùng tức giận.
Nội gián của nhà họ Diệp thanh lọc hết lần này đến lần khác, còn tưởng lần này không có sai sót gì, không ngờ vẫn xuất hiện kẽ hở, không những như vậy, còn bẫy Diệp Ân Tuấn vào trong.
Người này rốt cuộc là ai?
Thẩm Hạ Lan không muốn nghi ngờ bất kỳ ai, bởi vì người có thể trông chừng ở trong nhà giam đều là người thân cận và tín nhiệm nhất của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cô không muốn nghi ngờ những anh em này, nhưng Tô Nam nói cũng đúng, nếu như không nhanh chóng tìm được người này, sợ rằng Diệp Ân Tuấn thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Tô Nam thấy Thẩm Hạ Lan trầm mặc, thấp giọng nói: “Thật ra còn có một cách.”
“Cách gì?”
“Cô và bọn trẻ rời đi, tôi có cách dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô và bọn trẻ rời khỏi Hải Thành, chỉ cần rời khỏi Hải Thành, bên ngoài sẽ có người tiếp ứng cô, tôi có thể bảo đảm sự an toàn của các cô. Trên thực tế đây cũng là chuyện mà Diệp Ân Tuấn nhờ tôi làm, dù sao thân thể của cô bây giờ đặc biệt, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.”
Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan, nói rõ từng câu từng chữ.
Thẩm Hạ Lan không thèm nhìn anh ta, nói thẳng: “Tôi không đi, anh có thể đưa bọn trẻ đi. Tôi chết cũng phải ở đây cùng tiến cùng lùi với anh ấy.”
“Cô ở lại đây có tác dụng gì, đối phương đã nhắm mục tiêu vào người cô và Diệp Ân Tuấn, hiện nay cậu ta vào trong rồi, nếu như cô cũng vào trong, đến lúc đó ai lo cho bọn trẻ? Gia sản của nhà họ Diệp các cô sẽ không giữ được.”
Tô Nam có hơi tức giận, thậm chí cảm thấy Thẩm Hạ Lan có hơi phiền.
Nếu như cô vợ mà Diệp Ân Tuấn tìm không phải là cô, là bất kỳ cô gái nào trong quân khu anh ta đều không lo lắng, nhưng Thẩm Hạ Lan có thể làm cái gì?
Một nhà thiết kế xe hơi có thể có bản lĩnh lớn cỡ nào?
Bây giờ còn bụng dạ chửa, cho dù có chút thân thủ, lẽ nào còn có thể cướp tù?
Thẩm Hạ Lan không phải không nhìn thấy ánh mắt của Tô Nam, cô biết Tô Nam là anh em tốt nhất của Diệp Ân Tuấn, cũng biết Tô Nam đang khẩn trương, càng biết Tô Nam bây giờ nhìn cô như nào, nhưng cô cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng chờ đợi.
“Tôi nói này Thẩm Hạ Lan, lời tôi nói cô nghe không lọt phải không? Cô mau chóng thu dọn đồ đạc, tôi cho người đón thẳng bọn trẻ từ bệnh viện đi. Bên phía Ân Tuấn cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách cứu.”
Tô Nam có hơi sốt ruột.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, rất kiên định nói: “Tôi đã nói tôi không đi, anh ấy là người đàn ông của tôi, anh ấy bây giờ bị người ta tính kế bị bắt rồi, tôi lại mang tụi nhỏ rời đi? Anh thật sự nghĩ tôi chỉ có thể cùng hưởng phú quý không thể chịu khổ cùng anh ấy sao?”
“Cô ở lại căn bản không có tác dụng gì cả.”
“Có tác dụng hay không không phải anh nói là được.”
Thẩm Hạ Lan bướng bỉnh đến mức khiến người ta có hơi phát điên.
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô.
Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi, tưởng là Tử trở về rồi.
Cô vừa muốn đứng dậy thì nhìn thấy Diệp Minh Triết mặc một rằn ri đẩy cửa đi vào.
“Minh Triết? Con sao lại quay về rồi?”
“Lão Diệp có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Sắc mặt của Diệp Minh Triết không quá dễ nhìn.
Thẩm Hạ Lan nhìn con trai, gật đầu.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi lo lắng.
“Minh Triết, cháu đi chơi trước đi, chuyện này chú và mẹ cháu giải quyết là được.”
Tô Nam không hy vọng kéo Diệp Minh Triết vào, dù sao Diệp Minh Triết là hy vọng của nhà họ Diệp.
Diệp Minh Triết lại không nghe Tô Nam, mà nhìn sang Thẩm Hạ Lan.
“Con về phòng trước đi, mẹ bên này đợi tin của ông chú ba và ông ngoại của con, nếu như không được mẹ sẽ tìm con. Mẹ tin, nếu như con muốn biết chuyện gì, con sẽ biết.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, Diệp Minh Triết gật đầu.
Cô không có hỏi Diệp Minh Triết sao lại trở về, thật ra sau khi biết Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan biết Diệp Minh Triết sắp trở về rồi.
Quân khu là nơi nào?
Chỉ cần họ hàng trực hệ trong nhà có người xảy ra chuyện, Diệp Minh Triết căn bản không thể ở lại quân khu, cho dù cậu bé là thiên tài giỏi đến đâu đi nữa.
Chú hai thật sự là ác!
Không những muốn hủy hoại Diệp Ân Tuấn, còn muốn hủy Diệp Minh Triết.
Sự tức giận của Thẩm Hạ Lan không ngừng tăng lên, nhưng bây giờ lại chỉ có thể chờ đợi không làm cái gì cả.
Tô Nam thấy Thẩm Hạ Lan quyết tâm muốn chờ, cũng chỉ đành thở dài một tiếng nói: “Cô thật sự quá bướng!”
“Cảm ơn đã khen.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì ngồi trên sô pha chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tử và Phi đều chưa trở về, đầu óc của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận chuyển.
Sẽ là ai?
Tô Nam bây giờ cũng không dám rời khỏi, Thẩm Hạ Lan trước khi đi giao vợ con cho anh ta, anh ta nếu như đi rồi, Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì, anh ta không thể ăn nói với Diệp Ân Tuấn.
Tô Nam có một điểm không có nói với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn bị người của đại đội cảnh sát hình sự đưa đi không sai, nhưng người đưa Diệp Ân Tuấn đi là đội trưởng Hách nổi tiếng của đại đội cảnh sát hình sự, công chính vô tư, căn bản không có bất kỳ cách châm chước.”
Thẩm Hạ Lan lại mặc kệ Tô Nam đang nghĩ gì.
Khi Thẩm Hạ Lan sắp không chờ được nữa, Hoắc Chấn Đình gọi điện đến.
“Hạ Lan, xin lỗi, bên chú không có cách, bạn tốt của chú bây giờ đóng cửa không gặp chú, chuyện này sợ rằng phiền phức rồi.”
Kết quả như này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi thất vọng, có điều cũng có thể hiểu.
“Không sao, chú út, cố hết sức là được.”
Cô nhàn nhạt nói, lòng bàn tay lại siết chặt lại.
Bên đội đội cảnh sát hình sự không được, chỉ có thể đợi xem ông cụ Tiêu như nào.
Sau khi Hoắc Chấn Đình cúp máy không được bao lâu, ông cụ Tiêu đã gọi tới.
“Ông ngoại.”
“Hạ Lan à, bên phía ông không giúp được, bên trên căn bản không cho hỏi. Cháu nhìn như này có được không? Ông ngọai đưa các cháu ra nước ngoài trước, bên này ông ngoại tiếp tục nghĩ cách?”
“Không cần ông ngoại, cảm ơn ông.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy.
Tô Nam luôn lắng nghe, hiện nay nghe thấy ngay cả nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu cũng hết cách, không khỏi có hơi phiền muộn.
“Tôi nói rồi, chuyện này sớm đã bị thông báo lên trên rồi, nói không chừng đối phương sớm đã sắp đặt nhiều năm, bây giờ cô nếu như còn không đi, e là…”
Lời của Tô Nam còn chưa nói hết, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đứng dậy, dọa Tô Nam giật mình.
“Cô đây là muốn làm gì?”
Tô Nam thấu Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng của Diệp Minh Triết.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Diệp Minh Triết.
“Vào đi.”
“Minh Triết, gọi điện cho Ôn lão đại.”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết không có đi ra, chỉ nghe bên trong có tiếng cạch cạch gõ bàn phím.
Thẩm Hạ Lan lại quay lại sô pha, rút điện thoại của mình ra, từ trong túi còn lại lấy ra một chiếc thẻ sim lắp vào, sau đó mở máy.
Trong sim chỉ có bốn năm số điện thoại.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhận số 1.
Rất nhanh, đối phương truyền đến giọng tiếng anh lưu loát.
“Hello.”
“Là tôi.”
Giọng của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng đủ để đối phương trầm mặc hai giây.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Mượn ít người của anh.”
“Bao nhiêu.”
“Một trăm.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tô Nam ở một bên có hơi kinh hãi.
“Thẩm Hạ Lan, cô biết tự ý dẫn một trăm người đi gây sự thuộc vào hành vi gì không? Diệp Ân Tuấn có người là bởi vì phía trên đặc biệt phê chuẩn, tôi mặc kệ cô muốn mượn người của ai, cách làm như này không sáng suốt, cô thật sự định…”
“Cướp tù”
Thẩm Hạ Lan rất đanh thép có lực, dọa Tô Nam giật mình.
“Cô điên rồi sao?”
“Có lẽ vậy, không có Diệp Ân Tuấn, tôi thật sự sẽ điên.”
Thẩm Hạ Lan sau khi cúp máy, lần nữa ấn một dãy số.
“Cô gái thân yêu, sao lại nhớ tới gọi điện cho tôi thế.”
Bên kia là tiếng ngọt ngào của nữ.
“158 gần đây vẫn ổn chứ?”
Thẩm Hạ Lan hỏi như nói chuyện phiếm, nhưng Tô Nam lại trợn to mắt.
158?
Tổ chức này là một tổ chức thế giới rất thần bí, nghe nói kỹ thuật còn cao hơn liên minh hacker. Nơi đó vụ gì cũng nhận, cho dù người quyền lực nhất của nơi này cũng có việc nhờ tổ chức 158.
Trước kia anh ta và Diệp Ân Tuấn nghĩ mọi cách cũng không tìm được cách liên lạc với tổ chức 158, thế nào Thẩm Hạ Lan một cú điện thoại thì có thông tin của bên đó rồi?
Thẩm Hạ Lan lại không có quan tâm Tô Nam nghĩ gì, chỉ nghe thấy đối phương nói: “Vẫn ổn, Minh Triết không ở đây, bên này rất nhiều chuyện đều rất nhàm chán. Sao thế? Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Minh Triết đã gửi tin cho Ôn lão đại rồi, cụ thể làm như nào, bên phía Ôn lão đại sẽ nói cho các cô, chỉ có điều tôi muốn cô dừng hết tất cả hợp tác với bên phía chúng tôi.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, cả người Tô Nam đều sững ra.
“Cô thật sự điên rồi? Cô vậy mà muốn dùng sức một người đối kháng với cả phía trên?”
Thẩm Hạ Lan lại không có đáp lại anh ta.
Đối phương nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, rất sảng khoái đáp ứng.
Không lâu sau, Diệp Minh Triết từ trong phòng đi ra.
“Mẹ, Ôn lão đại nói đã gửi tin cho bọn họ rồi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan ngồi trên sô pha, cái gì cũng không nói.
Khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Thẩm Hạ Lan rất là điềm tĩnh nghe máy, bên trong truyền đến một giọng nói xa lạ của đàn ông.
“Thẩm Hạ Lan, tôi nghĩ cô chắc biết tôi, tôi là chú hai của cô, không, nói chính xác, tôi là bố chồng của cô.”
Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh một tiếng: “Có lời mau nói, có rắm mau đánh.”
Rõ ràng, chú hai dường như không ngờ Thẩm Hạ Lan lại vô lễ như vậy. Ông ta tưởng Diệp Ân Tuấn không ở đây, Thẩm Hạ Lan thế nào cũng khóc lóc, thậm chí sẽ cầu xin ông ta, nhưng tuyệt đối không phải là như này.
“Sao hả? Không nói chuyện? Hay là đợi tôi nói? Kêu tôi cầu xin ông thả Diệp Ân Tuấn phải không? Phải, ông muốn cái gì?”
Thẩm Hạ Lan sảng khoái đáp lại khiến chú hai lần nữa sững ra, có điều nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Thẩm Hạ Lan, vẫn có hơi hài lòng.
“Nếu cô đã biết hoàn cảnh hiện tại của mình thì đừng đặt mình quá cao như vậy. Tôi nói cho cô biết, tôi thừa nhận cô, cô là con dâu của nhà họ Diệp chúng tôi, tôi nếu như không thừa nhận cô, cô cái gì cũng không phải. Không những như vậy, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt ở Hải Thành. Không tin thì cô có thể thử. Chỉ có điều tôi không biết đứa con trai Ân Tuấn đó của tôi có đợi được cô không.”
Chủ hai nói chuyện rất hung hăng.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức tối sầm lại, cô lạnh lùng nói: “Ông muốn cái gì thì nói mau, nhưng nếu như để tôi biết ông làm Ân Tuấn bị thương, tôi sẽ khiến ông biết hai chữ hối hận viết như nào.”
Chú hai lại sững ra.
Ông ta vốn tưởng Thẩm Hạ Lan chính là một cô gái nhu nhược, gặp phải chuyện lớn như này cho dù không khóc lóc, cũng không nên có dáng vẻ bây giờ.
Ông ta tính là cái gì? Bị Thẩm Hạ Lan uy hiếp?
CHƯƠNG 878: ANH CÓ BIẾT MÌNH NHƯ NÀO RỒI KHÔNG
“Thẩm Hạ Lan, cô đang uy hiếp tôi?”
Khẩu khí của chú hai có chút cười lạnh.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.
“Minh Triết, tra được vị trí chưa?”
Thẩm Hạ Lan mở miệng hỏi thẳng.
Diệp Minh Triết thấp giọng nói: “Tra được rồi, ở số 32 đường Tây Hoàn. Con vừa mới xem, nơi này là một tòa nhà công nghệ, con không chắc là tầng nào, thời gian quá ngắn, không thể tra được rõ ràng.”
“Đủ rồi.”
Thẩm Hạ Lan gọi thẳng một cuộc điện thoại.
“Người cho tôi muốn đến chưa?”
“Đến rồi, ở bên ngoài, cô cứ dặn dò thẳng Thanh Đồng là được.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Cô đứng dậy đi lên lầu.
Tô Nam nghe mà mờ mịt, nhưng bây giờ cũng hiểu rồi, Thẩm Hạ Lan đây là định đi bắt chú hai?
Anh ta vội cản đường đi của Thẩm Hạ Lan.
“Cô muốn làm cái gì? Cô có biết, cô làm như vậy sẽ hại chết Ân Tuấn hay không.”
“Không có ai muốn anh ấy tốt hơn tôi.”
Thẩm Hạ Lan đẩy Tô Nam ra, về phòng ngủ thay một bộ quần áo thể thao.
Diệp Minh Triết cũng thay một bộ đồ mới, nhìn Tô Nam, thấp giọng nói: “Chú Tô, chú yên tâm đi, chúng cháu sẽ không có chuyện, chúng cháu nhất định sẽ cứu được lão Diệp.”
“Hai người thật sự là làm bậy!”
Tô Nam tức đến mức đau đầu, nhưng không thể không nói bây giờ Thẩm Hạ Lan nếu như có thể bắt được chú hai, đàm phán với ông ta, bên Diệp Ân Tuấn vẫn sẽ được cứu.
“Tôi đi cùng hai người.”
Lần này, Thẩm Hạ Lan không có bỏ lại Tô Nam.
Một nhóm người ra đến cửa của nhà tổ nhà họ Diệp, mới nhìn thấy Tử và Phi bọn họ trở về.
Xe của Phi có hơi tàn tạ, Tử tốt hơn một chút.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ không có bị thương, lúc này mới thở phào.
“Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Bà chủ, cô muốn đi đâu?”
Tử vội hỏi.
Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút rồi nói: “Ra ngoài làm chút việc, cô nghỉ ngơi trước, lát nữa nói không chừng còn cần đến cô.”
“Tôi đi cùng cô, Diệp tổng khi đi đã nói, tôi phải bảo vệ cho cô.”
Tử nói rồi muốn xoay người, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
“Tôi nói rồi, không cần, nghỉ ngơi trước đi, tôi và Minh Triết ra ngoài làm chút việc.”
Thẩm Hạ Lan từ chối rõ ràng như vậy, Tử nếu như còn muốn đi theo vậy thì quá không biết điều rồi.
Tô Nam có hơi không hiểu cho nên hỏi: “Võ thuật của Tử rất cao, có cô ấy ở đó tỷ lệ thành công của chúng ta sẽ cao hơn, cô tại sao không để cô ấy đi theo?”
“Vừa rồi có người của chú hai đuổi giết cô ấy, tuy bên ngoài nhìn không ra chỗ nào bị thương, nhưng ai biết cô ấy không có bị thương thật chứ, vẫn là để cô ấy nghỉ ngơi đi, tóm lại có người dùng.”
Khi Thẩm Hạ Lan nói chuyện này, Tô Nam không biết có ý gì, nhưng anh ta theo Thẩm Hạ Lan đến ngoại ô, khi nhìn thấy hơn một trăm lính đánh thuê, Tô Nam có hơi không bình tĩnh được.
“Cô còn có quan hệ với người của nước ngoài? Thẩm Hạ Lan, cô rốt cuộc có thân phận gì? Những lính đánh thuê này mượn từ đâu? Cô có biết hậu quả khi làm như vậy là gì?”
“Bọn họ là người của liên minh ngầm.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, sau đó đi về phía bọn họ.
Tô Nam cả người đều hóa đá.
Liên minh ngầm?
Đó là một tổ chức rất lợi hại, Thẩm Hạ Lan sao lại quen người như này?
“Có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Hỏi.”
Thẩm Hạ Lan từ sau khi biết Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện thì luôn cau có mặt mày, không có dao động cảm xúc gì quá lớn, cho dù là Tô Nam, cô cũng không có sắc mặt tốt gì, đối với cô mà nói, Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi, tương tự như một nửa bầu trời của cô sụp đổ vậy.
Tô Nam thấy dáng vẻ này của cô, do một lát thì hỏi: “Cô có bối cảnh mạnh mẽ như vậy, lúc đầu khi Phương Thiến đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, Diệp Tranh cũng mắc bệnh tự kỷ, các cô bị đuổi đến Lịch Thành, cô tại sao không liên lạc với bọn họ? Thà bản thân bị câm do trúng độc, vẫn lặng lẽ chịu đựng như vậy, tại sao?”
Cơ thể của Thẩm Hạ Lan khựng lại.
Cô ngoảnh đầu, nhìn Tô Nam, nói rõ từng câu từng chữ: “Bởi vì cơ hội như này tôi chỉ có một lần, còn là tôi dùng mạng để đổi. Một cơ hội lần này tôi không thể tùy tiện lãng phí, nhưng nếu như vì cứu Ân Tuấn, vậy cũng đáng rồi.”
Tuy Thẩm Hạ Lan không có nói rõ, nhưng những lời này cũng đủ khiến Tô Nam nghĩ đến rất nhiều thứ.
“Cô quen biết bọn họ như nào?”
“Chuyện này sau này rồi nói.”
Thẩm Hạ Lan không nói gì nhiều, đến trước mắt Thanh Đồng.
Khi Thanh Đồng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, gật đầu nói: “Cô Thẩm, lão đại bảo chúng tôi đến giúp, khoảng thời gian này chúng tôi đều nghe theo cô Thẩm.”
“Cảm ơn chị rồi. Tôi không có ý gì khác, chỉ là dựa vào địa chỉ này tìm được người này, sau đó nhốt ông ta lại là được.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Thanh Đồng sững người.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Chỉ đơn giản như vậy, không cần động thủ, cũng không cần đánh người giết người, trông chừng ông ta, không để ông ta ra khỏi phòng một bước là được.”
Quyết định của Thẩm Hạ Lan Thanh Đồng hiểu rồi. Anh ta dẫn người rất nhanh dựa theo địa chỉ mà Diệp Minh Triết cho mà đến đó.
Tô Nam có hơi không hiểu rồi.
“Cô không phải là muốn đàm phán với chú hai hay sao?”
“Trong tình trạng không có tìm được nội gian là ai, tôi vẫn không muốn đàm phán với chú hai. Dù sao chuyện cấp bách là cứu Ân Tuấn ra ngoài, hoặc tôi có thể vào gặp anh ấy, biết anh ấy rốt cuộc ra sao đã.”
Đây mới là mục đích của Thẩm Hạ Lan.
Tô Nam thấy cô như này, cũng không tiện mở miệng.
Anh cảm thấy nhận thức về Thẩm Hạ Lan có sai lệch, người phụ nữ này vẫn rất có trách nhiệm.
Thẩm Hạ Lan dựa vào trước xe, không có đi về phía tòa nhà công nghệ, cô giống như đang đợi cái gì đó, lại rất thản nhiên.
Tô Nam cảm thấy có hơi nhìn không thấu người phụ nữ này.
Đoán chắc Diệp Ân Tuấn cũng không biết sau lưng Thẩm Hạ Lan còn có thực lực này.
Diệp Minh Triết lấy máy tính ra nhanh chóng gõ phím, cũng không biết đang làm cái gì, Thẩm Hạ Lan lại chỉ nhìn đằng xa, giống như đang trầm tư, lại giống như thả cảm xúc đi, cái gì cũng không nghĩ.
Tô Nam rút một điếu thuốc ra, nhưng không có châm, chỉ để ở mũi ngửi.
Thanh Đồng dẫn người đến tòa nhà công nghệ.
Thẩm Hạ Lan đợi một lát, điện thoại của cô đổ chuông, bên kia truyền đến một giọng nói.
“Đã gây sức ép rồi, đoán chắc không mất bao lâu nữa thì cô có thể đi gặp chồng của cô rồi. Cô Thẩm, nợ nần giữa chúng ta hết rồi.”
“Ừm, cảm ơn, không gặp lại trên giang hồ.”
Thẩm Hạ Lan cúp máy, sau đó thở phào một hơi.
Người đó nói có thể đi gặp Diệp Ân Tuấn rồi, vậy tức là thật sự được rồi.
Thẩm Hạ Lan vội lên xe, nói với Tô Nam: “Lên xe, tôi muốn về nhà thay quần áo.”
“Lại thay?”
Tô Nam cảm thấy phụ nữ thật sự rất phiền, không khỏi hơi nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Ừm, lát nữa đi gặp anh ấy, phải mặc đẹp một chút, trang điểm tinh tế một chút, nếu không anh ấy sẽ lo lắng.”
“Cô như này cậu ta cũng lo lắng, cô chính là mạng của cậu ta, cô nếu như xảy ra chuyện gì, cậu ta sống cũng là cái xác biết đi.”
“Tôi cũng như vậy.”
Thẩm Hạ Lan chỉ nói bốn từ đơn giản, nhưng lại khiến Tô Nam động dung.
Anh ta luôn cảm thấy trong mối hôn nhân này, Diệp Ân Tuấn sau khi biết tâm ý của mình đã bỏ ra quá nhiều, anh ta có hơi thấy bất công cho Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện, bản thân võ đoán cỡ nào.
Tình cảm mà Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Ân Tuấn gần như vượt qua tất cả, thà bản thân lâm vào nguy hiểm cũng không dùng lực lượng đằng sau, hiện nay vì để gặp mặt Diệp Ân Tuấn một lần, vậy mà đều sử dụng rồi.
Anh ta không nói gì nữa, theo Thẩm Hạ Lan trở về nhà tổ nhà họ Diệp.
Thời gian trang điểm lần này của Thẩm Hạ Lan có hơi lâu, có điều khi xuất hiện ở trước mặt Tô Nam, cả người Thẩm Hạ Lan đã sinh ra sự thay đổi.
Trước giống bà chị hàng xóm, hiện nay cao quý ưu nhã, lại thêm một chút xinh đẹp.
Tô Nam không thể không thừa nhận, Thẩm Hạ Lan rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Sau khi Thẩm Hạ Lan làm xong tất cả thì yên lặng chờ đợi, không lâu sau thì có điện thoại gọi đến.
Là chú út của nhà họ Hoắc.
“Hạ Lan, cũng không biết như nào nữa, người bạn đó của chú chủ động liên lạc với chú, nói có thể để cháu và Diệp Ân Tuấn gặp mặt, nhưng cái khác tạm thời không được, chú cảm thấy đi gặp Diệp Ân Tuấn trước xem cậu ta có chịu thiệt hay không là rất quan trọng.”
Hoắc Chấn Đình nói liên hồi, Thẩm Hạ Lan chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng rồi cúp máy.
Thành công rồi!
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có cảm giác giống như đang nằm mơ.
Tô Nam đối với kết quả như này cũng không bất ngờ, lính đánh thuê của nước ngoài, liên minh ngầm của nước ngoài, tổ chức 158 của nước ngoài Thẩm Hạ Lan đều dùng tới, nếu như vẫn không thể gặp mặt được Diệp Ân Tuấn, đoán chắc người bên trên kia cũng phải đổi chủ rồi.
“Tôi làm tài xế của các cô.”
Tô Nam không yên tâm cho sự an toàn của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng không có làm màu, ngồi lên xe được Tô Nam đưa thẳng đến nơi tạm giam.
Không gian hoàn cảnh trong nơi tạm giam không phải rất tốt, Thẩm Hạ Lan vừa đi vừa đau lòng, Diệp Ân Tuấn lớn như vậy đoán chắc cũng chưa từng vào đây, hiện nay ở trong này cũng không biết có quen không, nghe nói mỗi một nhà tù đều có lão đại trong tù, tuy lấy thân thủ của Diệp Ân Tuấn sẽ không chịu thiệt, nhưng cụ thể tình hình như nào cô thật sự không biết.
Thẩm Hạ Lan đứng ở bên ngoài nơi tạm giam mà có hơi sững sờ.
“Sợ cái gì? Người cô muốn gặp ở bên trong, bây giờ không muốn gặp rồi?”
Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan thì nhàn nhạt mở miệng.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào.
Người canh giữ dẫn Thẩm Hạ Lan đến ngồi phòng tiếp khách, có người khác dẫn Diệp Ân Tuấn đi ra.
Khi Thẩm Hạ Lan lần nữa nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, mắt bỗng nhiên hơi đỏ.
“Anh gầy rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào mở miệng.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, cười rồi nói: “Đâu có ai vào chưa đến nửa ngày đã gầy đi, là do tâm lý của em.”
“Em mặc kệ, em chính là cảm thấy gầy rồi.”
Thẩm Hạ Lan giống như một đứa trẻ mà giở thói.
“Được được được, em nói gầy thì gầy.”
Diệp Ân Tuấn cũng không cãi với cô, tiếp tục chiều cô, để mặc cô giống như bình thường.
Khóe mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng ươn ướt.
“Giờ phút này rồi, anh vẫn nhường em, anh có biết mình rốt cuộc như nào không?”
“Em đừng lo cho anh, dẫn bọn trẻ rời khỏi Hải Thành, chú hai mặc kệ muốn cái gì, em cho ông ta là được rồi, chỉ cần em và các con bình an thì anh biết đủ rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, nhìn anh hỏi: “Vậy anh thì sao? Cái gì nói là không cần lo cho anh? Anh là chồng của em, là ba của con em, em không lo cho anh thì ai lo cho anh?”
“Người phụ nữ này, em thật sự…”
Diệp Ân Tuấn đối với sự ương ngạnh của Thẩm Hạ Lan có hơi nghẹn lời.
Vào lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn Thẩm Hạ Lan, một rõ từng câu từng chữ: “Hạ Lan, những lời anh nói sau đây em nhất định phải nhớ kỹ, ra ngoài đừng vọng động, đợi thời cơ thích hợp thì tính, trước mắt em tốt nhất vẫn là rời khỏi Hải Thành.
CHƯƠNG 879: CON GÁI ĐỪNG THÙ DAI NHƯ VẬY
“Em không đi, anh ở đâu thì em ở đó, anh đừng nghĩ đến việc đuổi em đi. Em biết, chuyện lần này rất đột ngột, rất nan giải. Anh sợ em ở đây sẽ liên lụy đến em có đúng không? Anh yên tâm, sẽ không đâu, em có khả năng vào đây để thăm anh thì cũng có năng lực đưa anh ra ngoài. Em sẽ không để anh ở đây quá lâu đâu.”
Diệp Ân Tuấn có nói gì thì Thẩm Hạ Lan vẫn không nghe.
Diệp Ân Tuấn cũng ngạc nhiên khi biết Thẩm Hạ Lan đến thăm mình, dù sao thì người có thể chạy vào đây để thăm mình vào lúc này thì tuyệt đối không phải là người đơn giản. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ là Thẩm Hạ Lan.
Kết hôn tám năm, anh mới phát hiện ra anh biết rất ít về Thẩm Hạ Lan, anh vẫn tưởng mình biết hết tất cả những chuyện Thẩm Hạ Lan đã trải qua ở nước ngoài trong năm năm qua, đó chính là ít chuyện về Đường Trình Siêu, nhưng bây giờ có vẻ như thực sự không phải vậy, cũng không chỉ có như vậy.
“Anh hiểu ý em, nhưng Hạ Lan à, chúng ta còn có con cái, bây giờ em còn đang mang thai, em…”
“Chúng ta có con, có Minh Triết, anh tưởng chúng ta đi rồi thì mọi thứ sẽ chuyển biến tốt hơn sao? Không! Chú hai rất hung hãn, ông ta không định để chúng ta sống đâu. Nếu người khác không muốn để chúng ta sống nữa thì anh bảo em phải đi đâu đây? Anh có thể còn chưa biết, Diệp Phong là anh em ruột của anh, báo cáo xét nghiệm DNA đã nằm trong tay em rồi. Trong lúc đó, tim của anh ta chịu tác động của ngoại lực nên dẫn đến đột tử, đây là cố ý giết người. Nếu em không giúp anh thì anh sẽ phải ngồi tù nửa phần đời còn lại đó có biết không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến chân mày Diệp Ân Tuấn khẽ cau lại.
“Thật sự là anh em ruột?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Hạ Lan cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chú hai biết, nhưng bây giờ cô không muốn gặp ông ta.
Diệp Ân Tuấn im lặng.
Thẩm Hạ Lan cũng không hối thúc anh.
Cô nhìn khuôn mặt Diệp Ân Tuấn, trông anh rất phờ phạc, dù sao đây cũng không phải là nơi để người ở.
Thẩm Hạ Lan đau lòng, cô thở dài.
Sau vài phút im lặng, Diệp Ân Tuấn nói: “Sau khi ra ngoài, chú hai muốn cái gì thì em hãy đưa cho ông ta, đừng so đo gì hết. Anh biết em có cách, nhưng tiền tài là vật ngoài thân. Nếu ông ta có thể bỏ qua cho chúng ta thì tốt, còn nếu không thể, em hãy đi tìm Tống Đình, Tống Đình sẽ nói cho em biết phải làm gì.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt buồn bã.
Anh đã từng nói anh sẽ bảo vệ Thẩm Hạ Lan, nhưng anh không ngờ rằng cuối cùng anh lại cần đến Thẩm Hạ Lan đến cứu mình.
“Đã liên lụy đến em rồi, có lẽ anh là tai họa của em, từ ngày gả cho anh, em chẳng có được một ngày vui vẻ.”
“Cũng không phải, mỗi ngày ở bên anh em đều rất vui vẻ, bất kể làm gì, chỉ cần được ở bên anh thì em sẽ rất mãn nguyện.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
Ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau.
Thẩm Hạ Lan thực sự hy vọng thời gian cứ dừng lại tại đây, cô và Diệp Ân Tuấn cứ như vậy cả đời, nhưng cô biết, điều này không thể.
Thời gian thăm nom đã sắp hết.
Thẩm Hạ Lan lưu luyến nhìn Diệp Ân Tuấn, cô thấp giọng nói: “Anh chờ em đến đón anh nhé.”
“Lượng sức mà làm, không được thì đừng cố, em biết là anh thà ở đây một mình còn hơn để em mạo hiểm.”
Diệp Ân Tuấn rất hiểu tính cách của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cho dù lưu luyến không nỡ nhưng cuối cùng cũng phải chia tay.
Khi Thẩm Hạ Lan ra ngoài thì đôi mắt hơi đỏ.
Thấy cô như vậy, Tô Nam vội hỏi: “Có phải Ân Tuấn có cách rồi không?”
Thẩm Hạ Lan không lên tiếng mà nhấc chân rời đi, đi được vài bước thì cô nhìn thấy Hoắc Chấn Đình và ông cụ Tiêu.
“Chú ba cháu có trận huấn luyện, không ra ngoài được nên bảo tôi đến thăm. Nhà họ Hoắc tuy không giúp được gì nhưng đến thăm thì vẫn có thể. Hạ Lan, mọi chuyện đã như vậy rồi, nên nghĩ thoáng một chút, dù thế nào đi nữa thì cánh cửa nhà họ Hoắc vẫn luôn rộng mở.”
Hoắc Chấn Đình đẩy xe lăn đi tới.
Ông cụ Tiêu cũng không cam lòng theo sau.
“Cháu à, mặc kệ nói thế nào thì ông vẫn còn có chút sức lực, chuyện này tuy rằng ông không giúp được, nhưng cháu yên tâm đi, ông đảm bảo Diệp Ân Tuấn ở trong đó sẽ không bị ức hiếp, cũng không ai dám bắt nạt nó. Nếu ở nhà họ Diệp không hạnh phúc thì cháu hãy về nhà họ Tiêu, ông và mẹ cháu đang đợi cháu ở nhà.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút ấm áp.
“Chú nhỏ, ông ngoại, cháu không sao, mọi người đừng lo, Ân Tuấn sẽ ra tù sớm thôi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì mỉm cười bước lên xe.
Tô Nam muốn đi theo nhưng Thẩm Hạ Lan lại ngăn lại.
“Anh Tô, tôi muốn yên tĩnh một mình, được không?”
Lúc này, Tô Nam còn có thể nói không sao?
Thẩm Hạ Lan rời khỏi trại giam, tạm biệt người nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu, sau đó một mình lái xe đến tòa khoa học công nghệ.
Thanh Đồng thấy Thẩm Hạ Lan đến thì vội bước đến.
“Cô Thẩm, đã tìm được người rồi, ở phòng 1308.”
“Cảm ơn, tôi muốn nói chuyện với ông ta, các người canh giữ bên ngoài.”
Thẩm Hạ Lan xuống xe, đẩy cửa đi vào.
“Được.”
Thanh Đồng không nói gì, đứng ở bên ngoài.
Thẩm Hạ Lan đi thang máy lên tầng 13, khi lên đến tầng 10 thì có người bước vào, trùng hợp là người đi vào lại là ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm.
“Thẩm Hạ Lan? Sao cô lại đến đây? Ôi, tôi biết rồi, chắc cô biết hôm nay tôi đến bái Tào Tư làm thầy nên cô cố ý đến cười cợt tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô đừng quá đắc ý, tôi đã được thầy Tào Tư nhận làm học trò rồi, tương lai tôi sẽ là một người có thân phận, cô đừng dùng những thủ đoạn đê tiện đó với tôi nữa.”
Thẩm Niệm Niệm ngạo mạn nói.
Thực lòng mà nói thì Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp Thẩm Niệm Niệm ở trong tòa nhà Khoa học và Công nghệ, bây giờ cô đang có rất nhiều việc nên chẳng muốn nói chuyện với Thẩm Niệm Niệm.
Cô nghiêng đầu sang bên cạnh, khi nhìn thấy ba Thẩm thì khẽ gật đầu.
“Ba, hai người đã đi bái Tào Tư làm thầy rồi, bây giờ muốn đi lên đâu?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến ba Thẩm khó trả lời.
Thẩm Niệm Niệm nói: “Chúng tôi đi đâu cũng cần báo cho cô biết sao? Ngược lại là cô đó, cô muốn đi đâu?”
Thẩm Hạ Lan thực sự không muốn cãi nhau với Thẩm Niệm Niệm nên cô im lặng.
Ba Thẩm bối rối nhấn dãy số tầng 13.
Thẩm Hạ Lan nheo mắt lại.
Họ cũng lên tầng 13?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi gì thêm, cô cảm nhận được, cả mẹ Thẩm và ba Thẩm đều đang đề phòng cô về chuyện của Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Hạ Lan không muốn bị phân tâm, càng không muốn buồn bực nên coi như không thấy.
Thang máy dừng lại ở tầng 13, Thẩm Hạ Lan dẫn đầu đi ra ngoài thì nghe thấy Thẩm Niệm Niệm nói sau lưng: “Ba, ba xem cô ta đi, đi theo chúng ta như keo dính chuột vậy đó.”
“Được rồi, con đừng nói nữa.”
Giọng ba Thẩm không lớn, ông ta không muốn Thẩm Hạ Lan nghe thấy.
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan bỗng trầm xuống.
Vì chuyện của Diệp Ân Tuấn nên cô đang rất phiền muộn, bây giờ lại gặp phải ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm, thành thật mà nói, Thẩm Hạ Lan thực sự rất khó chịu.
Cô cũng không nghe thấy những gì Thẩm Niệm Niệm nói, đi thẳng đến phòng 1308.
Sau khi ba Thẩm và Thẩm Niệm Niệm ra khỏi thang máy, họ nhìn thấy rất nhiều người đứng ở hành lang, tất cả đều trông rất dữ tợn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khiếp sợ.
“Ba, ba xem thử đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Niệm Niệm nắm chặt lấy cánh tay của ba Thẩm.
Ba Thẩm cũng là người đã từng nhìn thấy cảnh tượng lớn rồi nhưng lúc này vẫn rất ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt.
“Các vị, chúng tôi là học trò của thầy Tào Tư, chúng tôi đến đây tìm trợ lý của ông ấy.”
Thanh Đồng nhìn bọn họ, thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì thì lạnh nhạt nói: “Nhanh lên, các người không thể ở đây quá lâu.”
“Được được, chúng tôi đi ngay bây giờ.”
Ba Thẩm kéo Thẩm Niệm Niệm đi về phòng 1302.
Mãi đến khi bước vào phòng và gặp trợ lý của Tào Tư thì Thẩm Niệm Niệm mới nhớ ra, không biết Thẩm Hạ Lan đã đi đâu rồi.
Nói cách khác, cô không theo dõi mình?
Vừa rồi cũng không nghe thấy Thẩm Hạ Lan la hét hay sợ hãi, có vẻ như đây là sự hiểu biết và dũng cảm khi sinh ra trong một gia đình giàu có.
Thẩm Niệm Niệm càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy cô ta bị như bây giờ đều là lỗi của Thẩm Hạ Lan hết.
Ba Thẩm dù sao cũng là một đại thần trong giới nghệ thuật, nhưng lúc này lại vì con gái ruột của mình mà đi cúi đầu cầu xin trợ lý của Tào Tư.
Thẩm Niệm Niệm có hơi coi thường ba Thẩm, nhưng vì tương lai của mình nên cô ta phải cố chịu đựng.
Thẩm Hạ Lan không biết bọn họ đã đi đâu, mà bây giờ cô không còn tâm trạng để nghĩ nữa.
Cô đẩy cửa phòng 1308.
Chú hai đang ngồi uống trà, bộ dạng không chút lo lắng, nghe thấy có người tới thì ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Hạ Lan đang đi vào.
LÁnh nắng xuyên qua ô cửa sổ phản chiếu trên người Thẩm Hạ Lan, khiến chú hai bỗng chốc si mê.
Người phụ nữ này thật xinh đẹp, chẳng trách Diệp Ân Tuấn có thể làm mọi thứ vì cô.
Nhìn thấy sự si mê trong mắt chú hai, Thẩm Hạ Lan có chút chán ghét.
“Chú nhìn nữa đi, có tin tôi móc mắt chú ra không?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, sau đó ngồi xuống đối diện với chú hai.
Chú hai sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Rất xinh đẹp, nhưng cái miệng nhỏ kia lại rất lợi lại.”
“Chú cũng còn tâm trạng nói chuyện với tôi sao.”
Thẩm Hạ Lan lấy ly rót cho mình một tách trà, để dưới chóp mũi ngửi, ừm, trà Vân Vụ này rất ngon.
Cô khẽ nhấp một ngụm, dáng vẻ điềm tĩnh kia khiến chú hai nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
“Cô hiểu biết về trà sao?”
“Tôi còn biết giết người, chú muốn thử không?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Chú hai lắc đầu nói: “Con gái, đừng có thù dai như vậy. Cô nên biết người đàn ông của cô vẫn đang ở trong trại giam. Sống lâu trong đó hay ra tù sớm đều dựa vào một câu nói của tôi. Vì vậy, cô phải tôn trọng tôi một chút để khỏi bị thiệt chứ.”
“Nếu tôi nói với chú tôi vừa mới đến trại giam thăm anh ấy thì chú có gì muốn nói không?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn chú hai.
Không thể không nói người chú hai này còn trẻ hơn trong di ảnh của ba chồng trong nhà, nhưng mà ánh mắt lại không hiền hòa như ông ấy, vừa nhìn là đã biết không phải dạng vừa đâu.
Sau khi nghe thấy những lời Thẩm Hạ Lan nói, nụ cười của chú hai cũng đông cứng lại.
“Không thể nào!”
“Chú có thể gọi điện thoại hỏi xem, không sao đâu, tôi có thời gian.”
Thẩm Hạ Lan ném điện thoại qua.
Chú hai nhíu chặt mày, dường như không tin những gì Thẩm Hạ Lan nói, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Hạ Lan thì ông ta lại do dự.
Chuyện này không thể nào!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bình luận facebook