• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-204

Chương 204: Bảo bối, con hình như mập rồi




Kiều Minh Anh cũng không muốn để Dương Ly kết hôn với một người chưa từng gặp mặt, tình cảm có thể bồi dưỡng gì đó đều là cái shit, ngay cả cơ bản không có, bồi dưỡng cái lông gì!



Kiều Minh Anh có khi sẽ cực kỳ đau lòng cho Dương Ly, cho dù thích Đặng Chiến cũng được, sao cứ phải thích cái tên lạnh băng băng Tô Nghiêm Thành đó chứ.



“Sẽ không đâu, còn có thời gian 5 tháng, khung thành với cả thủ môn chẽ lẽ không thể vào được? Không có cướp không được hoàng vị, chỉ có thái giám không cố gắng!” Kiều Minh Anh vỗ bả vai cổ vũ cô ta.



“Cậu nói tớ là thái giám?”



“So sánh mà thôi.” Kiều Minh Anh vô tội nhún nhún vai, ngoẹo đầu suy nghĩ, câu nói đó nên nói thế nào nhỉ?



Dương Ly bật cười: “Cậu không phải là vì chuyện tối qua mà đến báo thù đấy chứ?”



Tối qua?



Trong mắt của Kiều Minh Anh vụt qua một tia mê mang, sau đó nhớ đến cái gì đó, ánh mắt lạnh lẽo phóng tới!



“Cậu còn dám nói!” Kiều Minh Anh nghiến răng nghiêng lợi lườm cô ta, thiếu chút nữa hại chết cô rồi.



“Hai người chắc không phải…” Dương Ly tò mò nhìn Kiều Minh Anh.



Má của Kiều Minh Anh nhanh chóng đen lại, nếu như cô ta không phải đang ốm, cô nhất định phải bóp chết cô ta.



Vừa nhìn phản ứng này của cô, Dương Ly liền hiểu rồi, không ngờ, đồ ngốc này vậy mà thật sự dám đè Lê Hiếu Nhật!



“Xin hãy giải thích rõ quá trình!” Dương Ly túm lấy cánh tay của Kiều Minh Anh, hai mắt mang theo ánh sáng.



“Tránh ra, không muốn lát nữa thiếu cánh tay hay chân thì đừng làm phiền tớ.” Kiều Minh Anh không kiên nhẫn vỗ tay của cô ta, mặt mày chê bai.



Mắt của Dương Ly khẽ đảo quanh: “Không hỏi thì không hỏi, vậy cậu nói cho tớ biết ai đè ai!”



Cô ta còn chưa nói xong thì bị Kiều Minh Anh cắt ngang, rùng mình ôm đầu của mình trừng mắt nhìn cô.



“Nói nhảm thật nhiều, vẫn là bạo lực có tác dụng.” Kiều Minh Anh thổi thổi ít bụi bám trên nắm đấm, khiêu khích nhìn cô ta: “Thấy cậu bây giờ khỏe như vâm, đi thôi, xuất viện.”



Sau khi làm xong thủ tục xuất hiện và lấy mấy ngày thuốc, Kiều Minh Anh và Dương Ly bèn trở về chung cư.



Kiều Minh Anh vốn dĩ định qua hôm nay thì sẽ về trang viên, nhưng Dương Ly ốm rồi, vì thế cô ở lại chăm sóc cho cô ta.



Hai đứa bạn thân ngồi trên sô pha trong chung cư, bê một đĩa hoa quả xem phim, ánh đèn trong phòng mờ ảo, rất có bầu không khí.



Xem không được bao lâu thì có tiếng chuông cửa vang lên, Kiều Minh Anh đứng dậy đi ra mở cửa, lau nước mắt ở khóe mắt vì cười quá nhiều.



Cạch một tiếng, cửa mở ra: “Mami!”



Kiều Tiểu Bảo cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy gương mắt nhỏ đẹp trai đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo, trên người mặc bộ quần áo bình thường mà cũng rất ngầu, chiếc balo nhỏ cùng loại ở sau lưng, cửa vừa mở đã lao vào trong lòng của Kiều Minh Anh.



Kiều Minh Anh không ngờ Kiều Tiểu Bảo sẽ đến đây vào lúc này, cho nên hơi sững người, sau đó bèn bất ngờ.



“Bảo bối, con sao lại đến đây.”



Kiều Tiểu Bảo bày ra biểu tình của người lớn nhìn Kiều Minh Anh, thâm trầm nói: “Mami, chỗ này không thích hợp để nói chuyện, vẫn là mời con vào trong cái đã.”



Kiều Minh Anh phì cười một tiếng, tiểu quả này, giả bộ thành người lớn vẫn đặc biệt thú vị.



Cô giơ tay nhéo má mềm mại của Kiều Tiểu Bảo vừa bế cậu bé đi vào trong, hai má phúng phính, xem ra mấy ngày nay cô không ở nhà cậu bé vẫn sống nhàn hạ.



“Bảo bối, con hình như mập rồi.” Kiều Minh Anh lại bóp bóp cánh tay chân ngắn của Kiều Tiểu Bảo, ưm, so với trước nhiều hơn chút thịt, có điều ôm lại càng có cảm giác.



Nói đến điều này, gương mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo hơi nhăn lại, hết cách rồi, đồ ăn quá ngon, càng nuôi càng mập.



Thật ra Kiều Tiểu Bảo trước đây có hơi gầy, bây giờ nhiều thịt hơn, ngược lại là chuyện tốt.



Có điều cậu nhóc cho rằng, nhiều thịt thì không có đẹp trai nữa.



“Bảo bối không có mập, trên người bảo bối đều là tinh hoa!” Kiều Tiểu Bảo ôm Kiều Minh Anh, mấy ngày không có được ở bên cạnh mami, cậu bé không có quen.



“Ha ha, phải, đều là tinh hoa, trẻ con nên có thịt mới đáng yêu.” Dương Ly chìa tay ra, Kiều Minh Anh thuận thế đặt Kiều Tiểu Bảo vào trong lòng của cô ta, đi mở đèn phòng khách.



Kiều Tiểu Bảo được Dương Ly ôm trong lòng vừa hôn vừa nhéo ăn đủ đậu hũ, cũng không có chút gì không vui, để mặc cô ta làm gì thì làm.



“Có điều Tiểu Bảo, cháu không ở chỗ của daddy cháu nữa, qua đây sống với dì à?” Dương Ly nhìn thấy chiếc cặp nhỏ sau lưng, mở ra xem, vậy mà là một ít đồ dùng hằng ngày và một ít quần áo.



“Tiểu tử thối, mới tí tuổi đầu đã học bỏ nhà đi rồi?” Kiều Minh Anh nhìn đồ đạc bên trong, khóe miệng co rút, giơ tay kéo tai của Kiều Tiểu Bảo.



Lẽ nào Lê Hiếu Nhật đã làm gì với cậu bé? Nếu không thế nào đang yên đang lành chạy ra ngoài rồi?



Nhắc đến điều này, toàn thân trên dưới của Kiều Tiểu Bảo liền không thoải mái, gương mặt nhỏ xị ra, tức giận nói: “Còn không phải daddy ngốc đó sao, dẫn một người phụ nữ về nhà, người phụ nữ đó đến tìm bảo bối, nói xấu mami, bảo bối tức giận mới chạy ra ngoài.”



Kiều Minh Anh liền đau lòng, xoa đầu của Kiều Tiểu Bảo, nhìn đôi mắt to trong veo của cậu bé, có chút bất lực: “Daddy con cho dù đón cả nhà phụ nữ về nhà chúng ta đều không quản, cùng lắm mami dẫn con đi chở một xe đàn ông về là được rồi.”



Dương Ly vừa nuốt miệng hoa quả thiếu chút nữa thì bị nghẹn, cô ta cạn lời nhìn Kiều Minh Anh, ôm Kiều Tiểu Bảo vào trong lòng mình: “Có ai dạy con như cậu không?”



Kiều Minh Anh nhún nhún vai, lời nói tức giận mà thôi.



“Tiểu Bảo, dì nói cho cháu biết, tuyệt đối đừng nghe lời của mami cháu, daddy của cháu đẹp trai như vậy chắc chắn có không ít phụ nữ ái mộ, nếu như cháu bây giờ rời khỏi đó không phải cho người phụ nữ kia cơ hội hay sao?” Dương Ly biết Kiều Tiểu Bảo có thể nghe hiểu lời cô ta nói, cho nên trực tiếp nói.



Cô ta biết, Kiều Tiểu Bảo không phải đứa trẻ bình thường, tâm trí đều trầm ổn trưởng thành hơn những đứa khác rất nhiều, rất nhiều chuyện chỉ cần gợi ra chút thì có thể hiểu.



Kiều Tiểu Bảo bỗng ngộ ra, nhìn Dương Ly nói: “Cháu biết rồi, bảo bối không thể đi, bảo bối phải dẫn mami đi diệt yêu trừ ma!”



Kiều Tiểu Bảo có thông minh cũng là một đứa trẻ, đối với tâm kế của người lớn không có hiểu nhiều, chỉ là trước đây khi ở Anh có tiếp xúc một chút, cho nên Dương Ly vừa nói thế thì cậu bé biết xảy ra vấn đề ở đâu rồi.



Người phụ nữ đó chính là muốn đuổi cậu bé đi để dễ tiếp cận Lê Hiếu Nhật, nếu như cậu bé cứ đi như thế, không phải như ý nguyện của cô ta rồi sao?



Nghĩ đến đó cơ thể của Kiều Tiểu Bảo rơi run, quả khủng bố rồi, cái này so với tâm kế cung đình còn khiến người ta ghét hơn.



Cậu bé không hy vọng mami bị người khác nhằm vào hay lợi dụng, nhưng hình như, không có cách nào khác.



Kiều Minh Anh đang muốn nói cái gì đó, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô cầm điện thoại ở trên bàn liếc nhìn, là Lê Hiếu Nhật gọi đến.



“Nên nghe không?” Kiều Minh Anh chìa màn hình cho Dương Ly và Kiều Tiểu Bảo xem, nụ cười gian xảo, mang theo vào tia ác ý, rõ ràng là không muốn nghe.



Hừ, vừa khiến bảo bối của cô tức giận, chút trừng phạt như vậy nào có đủ?



“Không nghe.” Kiều Tiểu Bảo và Dương Ly nhất chí lắc đầu, kiên định nói.



“Vậy thì không nghe.” Kiều Minh Anh không có tắt máy, để điện thoại sang một bên, không quan tâm.



Nhưng sau khi tiếng chuông vang lên một lúc thì dừng, nhưng sau đó lại vang lên tiếp, dường như đang hối thúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom