Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-205
Chương 205: Đại ma đầu lợi hại nhất
“Mami, hay là nghe đi? Cứ như thế đối với daddy không tốt lắm.” Kiều Tiểu Bảo có chút đau lòng cho Lê Hiếu Nhật, dù sao Lê Hiếu Nhật cũng không biết cậu bé tức giận mới ra ngoài, cũng không biết người phụ nữ đó đã nói với cậu bé cái gì.
Cảm thấy thật vô tội, bị bọn họ gạt sang một bên chứ.
“Quản daddy con làm cái gì, để daddy con sốt ruột một lúc.” Kiều Minh Anh hừ một tiếng, ở bệnh viện nhìn thấy một màn kia khiến ngọn lửa tức giận trong lòng cô còn chưa tiêu tán, đâu thể nhanh như vậy được?
Sau khi tiếng chuông vang lên một lúc thì dừng lại, không có tiếp tục vang lên nữa, Kiều Tiểu Bảo không có cầm điện thoại đi theo, cho nên Lê Hiếu Nhật không liên lạc được với cậu bé.
Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo nhìn nhau, đây là xong rồi?
Điện thoại lần nữa vang lên, nhưng không phải của Kiều Minh Anh.
“Của tớ.” Dương Ly cầm điện thoại của mình lên, nhìn màn hình hiển thị là mộ số lạ, có điều cô ta cũng không có nghĩ cái gì, ấn nghe: “Alo?”
“Bảo Kiều Minh Anh nghe điện thoại.” Giọng nói lạnh lùng ngưng trọng từ đầu dây bên kia truyền đến, mang theo hàn khí thấu xương, nghe rất trầm thấp.
“Mẹ ơi!” Dương Ly bị dọa trực tiếp vứt điện thoại vào lòng của Kiều Minh Anh: “Mau nghe đi, boss nhà cậu!”
Sao lại tìm ra cô ta chứ? Số điện thoại của cô ta đã đổi mấy lần rồi, trừ Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo mấy người biết, Lê Hiếu Nhật thế nào trong thời gian ngắn như vậy tìm được rồi.
Quá đáng sợ rồi.
Kiều Minh Anh nhìn màn hình, nuốt nước bọt, cuối cùng không có gan đi tắt điện thoại của anh, vì thế cẩn thận để bên tai, nói: “Alo?”
“Bảo bối không thấy đâu nữa, có phải ở chỗ em không?” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật rất bình tĩnh, mang theo tia nghi vấn.
“Ừm, không sai, thằng bé đang ở cùng tôi.” Da đầu của Kiều Minh Anh hơi tê dại, nhìn gương mặt vô tội của Kiều Tiểu Bảo, cái đồ ngốc này, lại chọc đại ma đầu lợi hại nhất rồi!
Bên kia trầm mặc vài giây, yên lặng khiến trống ngực Kiều Minh Anh đập thình thịch, sau đó nghe thấy Lê Hiếu Nhật nói: “Em đang ở đâu? Tôi không phải bảo sau khi em tỉnh lại thì về trang viên rồi sao?”
Không biết là có phải Kiều Minh Anh ảo giác hay như thế nào, giọng nói của anh tuy lạnh nhạt, nhưng lại mang theo vài phần bất lực, vài phần cưng chiều, giống như một chiếc lông vũ quét nhẹ vào trái tim của cô.
Cô đột nhiên nhớ đến đêm đó ở trong khách sạn, mặt mày bỗng đỏ bừng? Kiều Tiểu Bảo quay đầu, không lên tiếng nhìn Dương Ly.
Dương Ly khẽ gật đầu, ánh mắt tỏ ý, mami cháu chắc chắn nghĩ đến chuyện gì không thuần khiết mới như thế.
Kiều Tiểu Bảo cắn môi, như hiểu như không mà gật đầu.
“Sao không nói chuyện?” Lê Hiếu Nhật nghe được tin tức Kiều Tiểu Bảo an toàn, cũng không vội vàng nữa, từ tốn hỏi.
“Không có gì.” Má của Kiều Minh Anh ửng đỏ, cũng may anh không có ở đây, nếu không cô mất hết mặt mũi rồi.
“Bao giờ về?” Anh tiếp tục hỏi.
Kiều Minh Anh bị anh mê hoặc suýt nữa nói ‘ngay lập tức’, may cô kịp thời lấy lại thần trí, không nghĩ đến chuyện tối qua nữa.
“Xem tâm trạng của tôi.” Kiều Minh Anh nâng chiếc cằm tinh tế lên, kiêu ngạo nói.
Anh mang mấy bông hoa đào đó của anh một hai người phi nước đại đi!
“Hửm?” Lê Hiếu Nhật lười biếng mị hoặc ừm một tiếng, âm cuối đè rất nặng, xuyên qua màn hình Kiều Minh Anh dường như có thể nhìn thấy bộ dạng lười nhác tùy tính đó của anh.
Tay của cô hơi run, nhanh chóng cúp máy, nếu không sẽ thất thủ mất.
“Mami đang nghĩ cái gì vậy?” Kiều Tiểu Bảo thấy Kiều Minh Anh một lúc cười ngốc nghếch một lúc xoắn xuýt một lúc lại bực tức thì rất kỳ lạ, sờ trán của cô, không có sốt.
Điện thoại của daddy có ma tính làm cho mami choáng như vậy sao?
“Biến, mami không có nghĩ đến Lê Hiếu Nhật.” Kiều Minh Anh gạt bàn tay nhỏ của cậu ra, vô thức mở miệng nói.
“Ồ~ Thì ra mami đang nghĩ về daddy.” Kiều Tiểu Bảo lộ ra một nụ cười lớn, đôi mắt to vụt qua tia sáng gian xảo.
Dương Ly thuận tay ôm lấy Kiều Tiểu Bảo, cơ thể nhỏ nhắn có thịt không biết có bao nhiêu đáng yêu: “Mami cháu đang hoài xuân, cái miệng nhỏ còn khá thành thật.”
Kiều Minh Anh há miệng, không ngờ vô thức nói ra lời trong lòng, có chút bực tức, trừng mắt với bọn họ, sau đó xoay đầu đi.
Cô cho dù nghĩ đến anh, cũng là nghĩ làm sao bóp chết mấy bông hoa đào của anh!
Cùng lúc đó, Lê Hiếu Nhật dựa vào lan can ban công, nhìn vào màn hình điện thoại, lông mày như núi xa, mắt như vì sao, trên gương mắt tuấn tú lạnh nhạt xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Ngón tay của anh đang gõ gõ vài cái trên màn hình, sau đó gửi đi một tin nhắn.
Điện thoại rung lên, Kiều Minh Anh nhìn thấy một tin nhắn, là Lê Hiếu Nhật gửi đến.
[Lẽ nào tối qua không có thỏa mãn em?”
Đoàng một tiếng, Kiều Minh Anh vốn dĩ đã khôi phục bình thời thì mặt mày lập tức đỏ lên, lần này còn hơn lần trước, cả người đều thấy ngượng ngùng không thôi.
Anh anh anh sao có thể nói điềm nhiên như vậy!
Kiều Minh Anh không biết nên trả lời thế nào, mặt suýt chút nữa dán vào màn hình điện thoại, may mà Kiều Tiểu Bảo và Dương Ly đang xem TV, không có phát hiện động tác của cô, nếu không mất mặt chết đi được.
[Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi quên rồi!] Hai má của Kiều Minh Anh đỏ ứng tức giận viết một tin giận, sau đó ở đằng sau còn thêm một biểu tượng tức giận, ấn gửi đi.
Điện thoại ting ting một tiếng, Lê Hiếu Nhật ấn vào màn hình, xem tin nhắn mà Kiều Minh Anh gửi thì hơi ngây người, sau đó khóe môi cong lên lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhanh chóng gõ vài cái trên màn hình, sau đó gửi đi.
Kiều Minh Anh đang cầm chai sữa bò Kiều Tiểu Bảo đưa cho uống, nghe thấy điện thoại kêu lên, vừa hút vừa dùng tay lướt mở tin nhắn ra xem, hút một ngụm sữa bò ngọt dịu.
[Em tối qua nhiệt tình hơn hôm nay nhiều.]
“Phụt!” Kiều Minh Anh còn chưa nuốt sữa xuống khi đọc câu này thì lập tức sặc, may mà kịp thời quay đầu mới tránh làm khổ cho chiếc bàn pha lê cùng chiếc khăn trải bàn đáng yêu của Dương Ly.
“Kinh tởm, mau lau sạch đi.” Dương Ly ghét bỏ nhìn cô, từ bên cạnh lấy một tờ kinh giấy, vứt lên người Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh vừa vội vàng lau vết nước trên ghế sô pha, vừa để chai sữa lên bàn.
“Mami làm sao vậy? Đây chính là bi kịch.” Kiều Tiểu Bảo lặng lẽ nhìn cảnh tượng ly biệt của nam nữ chính trên màn hình TV, nghĩ không ra chỗ nào buồn cười.
“Mami cháu gần đầu động xuân tâm rồi, đừng quan tâm mami cháu.” Dương Ly tùy ý xua tay, nhìn màn hình, không cảm thấy bộ phim này có thương cảm gì.
Đơn giản là giết thời gian mà thôi!
Kiều Tiểu Bảo chống cằm, khẽ gật đầu, tiếp tục xem phim.
Kiều Minh Anh đem chiếc khăn giấy đã ướt vào trong thùng rác, sau đó cầm điện thoại lên, có hơi xấu hổ mở điện thoại ra, sau đó xóa hết tin nhắn anh gửi đến đi, trong lòng lúc này mới bình tĩnh lại được.
Trong lòng của Kiều Minh Anh có chút khó chịu, dựa vào cái gì anh có thể mập mờ với Diệp Tử như thế còn đến làm loạn cảm xúc của cô.
Cô thích anh, nhưng sẽ không vì thế mà thấp hèn.
Bình tĩnh, bình tĩnh, Kiều Minh Anh, đừng tức giận vì mấy chuyện bé như hạt vừng, hít thở sâu, hít vào, thở ra…
Ai biết sau khi hít thở sâu, trong lòng của Kiều Minh Anh giống như có một cục tức chặn ở bên trong lên không lên được xuống không xuống được, cực kỳ khó chịu.
Kìm nén cơn giận, không thoải mái như vậy không phải phong cách của cô!
“Mami, hay là nghe đi? Cứ như thế đối với daddy không tốt lắm.” Kiều Tiểu Bảo có chút đau lòng cho Lê Hiếu Nhật, dù sao Lê Hiếu Nhật cũng không biết cậu bé tức giận mới ra ngoài, cũng không biết người phụ nữ đó đã nói với cậu bé cái gì.
Cảm thấy thật vô tội, bị bọn họ gạt sang một bên chứ.
“Quản daddy con làm cái gì, để daddy con sốt ruột một lúc.” Kiều Minh Anh hừ một tiếng, ở bệnh viện nhìn thấy một màn kia khiến ngọn lửa tức giận trong lòng cô còn chưa tiêu tán, đâu thể nhanh như vậy được?
Sau khi tiếng chuông vang lên một lúc thì dừng lại, không có tiếp tục vang lên nữa, Kiều Tiểu Bảo không có cầm điện thoại đi theo, cho nên Lê Hiếu Nhật không liên lạc được với cậu bé.
Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo nhìn nhau, đây là xong rồi?
Điện thoại lần nữa vang lên, nhưng không phải của Kiều Minh Anh.
“Của tớ.” Dương Ly cầm điện thoại của mình lên, nhìn màn hình hiển thị là mộ số lạ, có điều cô ta cũng không có nghĩ cái gì, ấn nghe: “Alo?”
“Bảo Kiều Minh Anh nghe điện thoại.” Giọng nói lạnh lùng ngưng trọng từ đầu dây bên kia truyền đến, mang theo hàn khí thấu xương, nghe rất trầm thấp.
“Mẹ ơi!” Dương Ly bị dọa trực tiếp vứt điện thoại vào lòng của Kiều Minh Anh: “Mau nghe đi, boss nhà cậu!”
Sao lại tìm ra cô ta chứ? Số điện thoại của cô ta đã đổi mấy lần rồi, trừ Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo mấy người biết, Lê Hiếu Nhật thế nào trong thời gian ngắn như vậy tìm được rồi.
Quá đáng sợ rồi.
Kiều Minh Anh nhìn màn hình, nuốt nước bọt, cuối cùng không có gan đi tắt điện thoại của anh, vì thế cẩn thận để bên tai, nói: “Alo?”
“Bảo bối không thấy đâu nữa, có phải ở chỗ em không?” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật rất bình tĩnh, mang theo tia nghi vấn.
“Ừm, không sai, thằng bé đang ở cùng tôi.” Da đầu của Kiều Minh Anh hơi tê dại, nhìn gương mặt vô tội của Kiều Tiểu Bảo, cái đồ ngốc này, lại chọc đại ma đầu lợi hại nhất rồi!
Bên kia trầm mặc vài giây, yên lặng khiến trống ngực Kiều Minh Anh đập thình thịch, sau đó nghe thấy Lê Hiếu Nhật nói: “Em đang ở đâu? Tôi không phải bảo sau khi em tỉnh lại thì về trang viên rồi sao?”
Không biết là có phải Kiều Minh Anh ảo giác hay như thế nào, giọng nói của anh tuy lạnh nhạt, nhưng lại mang theo vài phần bất lực, vài phần cưng chiều, giống như một chiếc lông vũ quét nhẹ vào trái tim của cô.
Cô đột nhiên nhớ đến đêm đó ở trong khách sạn, mặt mày bỗng đỏ bừng? Kiều Tiểu Bảo quay đầu, không lên tiếng nhìn Dương Ly.
Dương Ly khẽ gật đầu, ánh mắt tỏ ý, mami cháu chắc chắn nghĩ đến chuyện gì không thuần khiết mới như thế.
Kiều Tiểu Bảo cắn môi, như hiểu như không mà gật đầu.
“Sao không nói chuyện?” Lê Hiếu Nhật nghe được tin tức Kiều Tiểu Bảo an toàn, cũng không vội vàng nữa, từ tốn hỏi.
“Không có gì.” Má của Kiều Minh Anh ửng đỏ, cũng may anh không có ở đây, nếu không cô mất hết mặt mũi rồi.
“Bao giờ về?” Anh tiếp tục hỏi.
Kiều Minh Anh bị anh mê hoặc suýt nữa nói ‘ngay lập tức’, may cô kịp thời lấy lại thần trí, không nghĩ đến chuyện tối qua nữa.
“Xem tâm trạng của tôi.” Kiều Minh Anh nâng chiếc cằm tinh tế lên, kiêu ngạo nói.
Anh mang mấy bông hoa đào đó của anh một hai người phi nước đại đi!
“Hửm?” Lê Hiếu Nhật lười biếng mị hoặc ừm một tiếng, âm cuối đè rất nặng, xuyên qua màn hình Kiều Minh Anh dường như có thể nhìn thấy bộ dạng lười nhác tùy tính đó của anh.
Tay của cô hơi run, nhanh chóng cúp máy, nếu không sẽ thất thủ mất.
“Mami đang nghĩ cái gì vậy?” Kiều Tiểu Bảo thấy Kiều Minh Anh một lúc cười ngốc nghếch một lúc xoắn xuýt một lúc lại bực tức thì rất kỳ lạ, sờ trán của cô, không có sốt.
Điện thoại của daddy có ma tính làm cho mami choáng như vậy sao?
“Biến, mami không có nghĩ đến Lê Hiếu Nhật.” Kiều Minh Anh gạt bàn tay nhỏ của cậu ra, vô thức mở miệng nói.
“Ồ~ Thì ra mami đang nghĩ về daddy.” Kiều Tiểu Bảo lộ ra một nụ cười lớn, đôi mắt to vụt qua tia sáng gian xảo.
Dương Ly thuận tay ôm lấy Kiều Tiểu Bảo, cơ thể nhỏ nhắn có thịt không biết có bao nhiêu đáng yêu: “Mami cháu đang hoài xuân, cái miệng nhỏ còn khá thành thật.”
Kiều Minh Anh há miệng, không ngờ vô thức nói ra lời trong lòng, có chút bực tức, trừng mắt với bọn họ, sau đó xoay đầu đi.
Cô cho dù nghĩ đến anh, cũng là nghĩ làm sao bóp chết mấy bông hoa đào của anh!
Cùng lúc đó, Lê Hiếu Nhật dựa vào lan can ban công, nhìn vào màn hình điện thoại, lông mày như núi xa, mắt như vì sao, trên gương mắt tuấn tú lạnh nhạt xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Ngón tay của anh đang gõ gõ vài cái trên màn hình, sau đó gửi đi một tin nhắn.
Điện thoại rung lên, Kiều Minh Anh nhìn thấy một tin nhắn, là Lê Hiếu Nhật gửi đến.
[Lẽ nào tối qua không có thỏa mãn em?”
Đoàng một tiếng, Kiều Minh Anh vốn dĩ đã khôi phục bình thời thì mặt mày lập tức đỏ lên, lần này còn hơn lần trước, cả người đều thấy ngượng ngùng không thôi.
Anh anh anh sao có thể nói điềm nhiên như vậy!
Kiều Minh Anh không biết nên trả lời thế nào, mặt suýt chút nữa dán vào màn hình điện thoại, may mà Kiều Tiểu Bảo và Dương Ly đang xem TV, không có phát hiện động tác của cô, nếu không mất mặt chết đi được.
[Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi quên rồi!] Hai má của Kiều Minh Anh đỏ ứng tức giận viết một tin giận, sau đó ở đằng sau còn thêm một biểu tượng tức giận, ấn gửi đi.
Điện thoại ting ting một tiếng, Lê Hiếu Nhật ấn vào màn hình, xem tin nhắn mà Kiều Minh Anh gửi thì hơi ngây người, sau đó khóe môi cong lên lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhanh chóng gõ vài cái trên màn hình, sau đó gửi đi.
Kiều Minh Anh đang cầm chai sữa bò Kiều Tiểu Bảo đưa cho uống, nghe thấy điện thoại kêu lên, vừa hút vừa dùng tay lướt mở tin nhắn ra xem, hút một ngụm sữa bò ngọt dịu.
[Em tối qua nhiệt tình hơn hôm nay nhiều.]
“Phụt!” Kiều Minh Anh còn chưa nuốt sữa xuống khi đọc câu này thì lập tức sặc, may mà kịp thời quay đầu mới tránh làm khổ cho chiếc bàn pha lê cùng chiếc khăn trải bàn đáng yêu của Dương Ly.
“Kinh tởm, mau lau sạch đi.” Dương Ly ghét bỏ nhìn cô, từ bên cạnh lấy một tờ kinh giấy, vứt lên người Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh vừa vội vàng lau vết nước trên ghế sô pha, vừa để chai sữa lên bàn.
“Mami làm sao vậy? Đây chính là bi kịch.” Kiều Tiểu Bảo lặng lẽ nhìn cảnh tượng ly biệt của nam nữ chính trên màn hình TV, nghĩ không ra chỗ nào buồn cười.
“Mami cháu gần đầu động xuân tâm rồi, đừng quan tâm mami cháu.” Dương Ly tùy ý xua tay, nhìn màn hình, không cảm thấy bộ phim này có thương cảm gì.
Đơn giản là giết thời gian mà thôi!
Kiều Tiểu Bảo chống cằm, khẽ gật đầu, tiếp tục xem phim.
Kiều Minh Anh đem chiếc khăn giấy đã ướt vào trong thùng rác, sau đó cầm điện thoại lên, có hơi xấu hổ mở điện thoại ra, sau đó xóa hết tin nhắn anh gửi đến đi, trong lòng lúc này mới bình tĩnh lại được.
Trong lòng của Kiều Minh Anh có chút khó chịu, dựa vào cái gì anh có thể mập mờ với Diệp Tử như thế còn đến làm loạn cảm xúc của cô.
Cô thích anh, nhưng sẽ không vì thế mà thấp hèn.
Bình tĩnh, bình tĩnh, Kiều Minh Anh, đừng tức giận vì mấy chuyện bé như hạt vừng, hít thở sâu, hít vào, thở ra…
Ai biết sau khi hít thở sâu, trong lòng của Kiều Minh Anh giống như có một cục tức chặn ở bên trong lên không lên được xuống không xuống được, cực kỳ khó chịu.
Kìm nén cơn giận, không thoải mái như vậy không phải phong cách của cô!
Bình luận facebook