• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cục cưng từ trên trời rơi xuống: Mẹ lơ mơ Ba lạnh lùng (2 Viewers)

  • Chương 119: Bị thương là em, đau là anh!

Trịnh Tâm Du vào phòng, Mục Tư Viễn vẫn còn mê man nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta lại gần, đặt tay lên trán anh rồi lại rụt về.

Thật nóng quá!

Cửa phòng bị đẩy ra, Mục Phong Minh đi vào. "Tâm Du, cháu đến rồi."

Con bé có quan hệ tốt với Tư Viễn cho nên ông nói chuyện Tư Viễn bị ốm cho con bé.

"Chú Mục!" Trịnh Tâm Du khẽ nhíu mày. "Cơn sốt của Tư Viễn còn chưa hạ sao ạ?"

Mục Phong Minh lắc đầu. "Lúc cao lúc thấp, sáng nóng tới bốn mươi hai độ, bây giờ đã hạ xuống ba mươi chín."

Nghiêm trọng vậy ư!

Cô ta thấy khó hiểu, Tư Viễn từ trước đến giờ rất ít khi bị ốm, lần này cảm đến hai ngày rồi còn chưa đỡ!

Còn đang không hiểu, Mục Phong Minh bất chợt lên tiếng. "Tư Viễn, con tỉnh rồi? Tư Viễn..."

Cô ta quay lại nhìn, quả thực thấy Mục Tư Viễn đang từ từ mở mắt ra.

"Tư Viễn, anh tỉnh rồi!" Cô ta cũng lại gần đứng cùng Mục Phong Minh.

Ánh mắt Mục Tư Viễn đảo qua cô ta, Mục Phong Minh, người giúp việc mà không hề dừng lại.

Một lúc sau, anh khẽ nhúc nhích đôi môi khô khốc, hỏi: "Vừa rồi... vừa rồi con nghe thấy... tiếng Bảo Bảo?"

"Cố Bảo Bảo?" Mục Phong Minh kỳ quái nhìn người giúp việc. "Vừa rồi cô Cố có tới à?"

Người giúp việc gật đầu. "Cô Cố có tới. Nhưng cô ấy đến một lúc rồi lại đi."

Còn chưa nói xong, Mục Tư Viễn bỗng ngồi dậy.

"Tư Viễn." Trịnh Tâm Du chỉ nhìn, cũng không đỡ anh, hờ hững hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Mục Tư Viễn không để ý, đôi mắt đỏ bừng nhìn người giúp việc, giọng khàn khàn nói. "Cô đi, kêu cô ấy quay lại!"

Người giúp việc lui lại hai bước, kiên trì nói: "Thiếu gia, cô Cố đã đi được nửa tiếng rồi!"

"Đi đi!"

Mục Tư Viễn hét lên, dùng hết hơi sức còn lại, cơ thể nặng nề nằm xuống giường.

"Tư Viễn à!" Mục Phong Minh vội khuyên nhủ: "Cô Cố nhất định là sợ làm phiền con nghỉ ngơi nên mới đi, con cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã, hôm nay khuya lắm rồi, mai ba gọi cô Cố tới!"

Mục Tư Viễn lắc đầu, anh biết, anh hiểu rõ cô, cô mà trông thấy bộ dạng này của anh, không thể nào đi ngay lập tức như vậy!

Trừ phi...

Trừ phi cô ấy chỉ đến gặp anh lần cuối cùng, trừ phi cô ấy muốn cắt đứt hoàn toàn!

Không, không được!

Cố Bảo Bảo, không có sự đồng ý của anh, anh không cho phép em đi!

Vĩnh viễn không cho phép em rời khỏi anh!

Anh mấy lần cắn răng bò dậy, chung quy không đánh lại thân thể suy yếu, mấy lần đều ngã xuống, mặt tái nhợt đỏ bừng lên do thiếu dưỡng khí.

"Tư Viễn!" Mục Phong Minh đau lòng than thở. "Con nghỉ ngơi đi, ba lập tức cho người đi đưa cô Cố về đây, con đừng lo quá!"

Nói xong, ông nhanh chóng ra khỏi phòng, sai người đi đón.

Người giúp việc thấy Mục Tư Viễn toát mồ hôi, vội vàng chạy xuống tầng dưới lấy khăn mặt nước nóng. Trong phòng chỉ còn lại Trịnh Tâm Du và anh.

Anh ngẩng lên nhìn cô ta, dĐ!L#QĐôn từ trong kẽ răng bật ra từng từ: "Du Nhi, đỡ anh dậy, anh..."

"Anh muốn đi tìm Cố Bảo Bảo đúng không?"

Cô ta hỏi, cũng không đỡ anh, ánh mắt dần trở nên lạnh giá.

Mục Tư Viễn nhìn thấy, trong thần trí hiện lên sự hoảng hốt, đây... là Tâm Du mà anh biết sao?

Anh lắc đầu, mặc kệ, bây giờ anh chỉ cần... Chỉ cần Bảo Bảo quay lại!

Anh cầm cái gối, dùng nó để chống tay lên, ai cũng không ngờ Trịnh Tâm Du lại đột nhiên giựt cái gối ra.

Anh khó khăn lắm mới chống người lên thì lập tức lại nằm xuống.

"Em..."

Anh khó hiểu nhìn cô ta, trong cổ họng phát ra tiếng thét mà không thốt ra được.

Nhưng anh không từ bỏ, muốn tiếp tục bò xuống giường.

"Tư Viễn, tại sao anh lại muốn tìm cô ta?"

Trịnh Tâm Du nhìn anh đang gian nan bò xuống, bò một bước nghỉ ba bước còn thở hồng hộc, nhưng anh lại không từ bỏ!

Lửa giận thiêu đốt trong lòng cô ta, gần như muốn đốt cháy anh, cũng đốt cháy cả chính cô ta!

"Tư Viễn, anh quên rồi sao? Trước kia anh ghét Cố Bảo Bảo thế nào? Anh quên rồi sao? Sinh nhật năm nào đó, nguyện vọng của anh là muốn Cố Bảo Bảo đừng bám lấy anh nữa, để cô ta vĩnh viễn biến mất! Những điều đó anh quên hết rồi ư?"

Anh dừng lại, lắc đầu, anh không quên, chưa từng quên, nhưng mà. "Khi đó, anh... không biết!"

Không biết cô ấy quan trọng với bản thân như thế!

"Không biết?" Trịnh Tâm Du cười lạnh. "Cái gì mà không biết? Trước đây anh không biết chỗ tốt của cô ta, bây giờ ngược lại xem cô ta như báu vật?"

Thanh âm cô ta không lớn nhưng thật sắc bén, Mục Tư Viễn nhíu chặt lông mày, anh chóng mặt quá, rất chóng mặt!

Anh muốn nằm xuống ngủ, nhưng thanh âm kia vẫn đang nói: Không thể gục, không thể gục, nhất định phải đuổi theo Bảo Bảo, nhất định phải...

Nếu không, nếu không anh sẽ vĩnh viễn mất cô ấy!

"Bịch!"

Anh đứng lên, lại ngã xuống, trán đập xuống đất, để lại một vết máu thật dài.

"Tư Viễn! Tư Viễn!"

Trịnh Tâm Du ngẩn ra, vội vàng tiến lên xem, anh gần như đã ngất xỉu.

Khi cô ta đỡ anh dậy, anh giữ chặt ống tay áo cô ta.

Cô ta sửng sốt, nghe anh cơ hồ liều mạng nói: "Giúp... giúp anh, gọi cô ấy... quay lại!"

Quật cường nói cho hết từ cuối cùng, anh mới không cam lòng hôn mê bất tỉnh.

Nước mắt tùy ý lăn xuống, đó không phải là đau lòng gì cả, mà là đố kị, ghen ghét, là sự căm hận, oán hận, căm ghét...

"Tư Viễn, anh cứ vậy thôi được không? Anh cứ như vậy thôi được không..."

Cô ta ôm anh, lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt vì ghen ghét bỗng trở nên vặn vẹo...

***

Đêm đã khuya, Công Tôn Diệp vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Tâm trạng cứ không yên, không biết bởi lí do gì.

Nếu là vì Bảo Bảo, bây giờ cô ấy chắc còn đang ngủ trong phòng, vậy còn chuyện gì dây?

Nhưng nếu không phải vì cô ấy, còn ai có thể khiến anh lo lắng đến tận phút này?

Anh luôn cảm thấy không ổn, quyết định xuống giường, sang phòng bệnh của Cố Bảo Bảo.

"Bảo Bảo?" Bên trong phòng tối om.

Anh đẩy cửa ra, kỳ quái phát hiện cửa không khóa!

Anh sửng sốt, vội vàng mở đèn, trong phòng không một bóng người!

"Bảo Bảo?!" Anh lo lắng gọi, ngờ là cô ấy không có ở gần đây, bằng không sẽ không tắt đèn!

Anh vội vã đến bàn làm thủ tục. "Xin hỏi cô Cố phòng 1152 đã đi đâu rồi?"

Cô y tá nhớ lại. "Hai tiếng trước cô ấy nói muốn ra ngoài mua ít đồ, đã lâu rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy về!"

Cô ấy đã ra ngoài hai tiếng? Cô ấy đi đâu?

Công Tôn Diệp khẩn trương cầm điện thoại gọi vào số cô, điện thoại có tín hiệu nhưng không ai nhận.

Gọi lại thì vẫn không có ai nhận.

"Đinh..." truyện%được#đăng@duy&nhất$trên#D.Đ.L.Q.Đ

Cửa thang máy mở ra, anh sốt ruột quay lại muốn xem có phải cô ấy đã về hay không thì gặp Thân Văn Hạo đang bước ra.

Hai người nhìn nhau đều thấy kỳ lạ.

"Sao anh cũng ở bệnh viện?" Thân Văn Hạo hỏi.

Công Tôn Diệp không đáp, hỏi lại: "Anh tới bệnh viện làm gì?"

Thân Văn Hạo nhìn anh: "Tôi mới xuống máy bay, nghe nói Bảo Bảo nằm viện nên tôi tới thăm."

Hóa ra là đến thăm Bảo Bảo, thế nhưng, Công Tôn Diệp sốt ruột nói: "Bảo Bảo không có trong phòng, cô ấy ra ngoài đã hai tiếng rồi, đến giờ vẫn chưa về!"

Nghe vậy, Thân Văn Hạo cũng nóng nảy. "Vậy khẳng định không ở gần đây, mau đi tìm thôi!"

Hai người khẩn trương gọi điện đến tiệm mỳ, gọi tới nhà Hoan Hoan Nhạc Nhạc đều không tìm được Bảo Bảo: "

Thân Văn Hạo bình tĩnh suy nghĩ. "Bây giờ chỉ còn một nơi có thể đi tìm!"

"Ở đâu?"

"Biệt thự của Mục Tư Viễn."

Nói xong, Thân Văn Hạo gật đầu với anh, ý bảo anh ta biết nơi đó ở đâu!

Công Tôn Diệp cũng gật đầu, hai người đi ra ngoài.

Tuy rất gấp nhưng trên xe hai người đều không nói gì.

Bọn họ đang nghĩ đến một vấn đề, người Bảo Bảo đi tìm là Mục Tư Viễn, bọn họ lấy lập trường gì để đưa cô ấy về?

Dường như không có bất kỳ lý do gì cả!

Bởi vì bọn họ đều không phải ai đó của Bảo Bảo.

Cuối cùng, Công Tôn Diệp lên tiếng. "Nếu... nếu Mục Tư Viễn không cho Bảo Bảo quay lại bệnh viện thì phải làm sao?"

Thân Văn Hạo bĩu môi, còn có thể làm sao?

Trái tim Bảo Bảo thủy chung dành cho Mục Tư Viễn, bọn họ có thể làm sao?

Hai người nhìn nhau, cùng thở dài, kỳ thực bọn họ đều giống nhau!

Thân Văn Hạo vỗ vai anh: "Chúng ta chỉ muốn biết, Bảo Bảo bình an vô sự là yên tâm! Anh nói sao?"

Công Tôn Diệp cười cay đắng, trong lòng lại có chút thoải mái. "Anh nói đúng! Chúng ta đi, chỉ cần thấy cô ấy bình an là được rồi!"

Bọn họ đều yêu cô ấy, dĩ nhiên đều hy vọng cô ấy có thể vui vẻ hạnh phúc!

Chỉ cần cô ấy vui vẻ hạnh phúc, bọn họ có thể xem như mình cũng vui vẻ hạnh phúc!

Thu ánh mắt về, Công Tôn Diệp nhìn con đường phía trước. Mục Tư Viễn, chỉ cần anh có thể mang đến hạnh phúc cho Bảo Bảo, tôi...

Mạch suy nghĩ trong đầu chợt bị gián đoạn, dưới ánh đèn đường cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt.

Anh còn có chút không tin, Thân Văn Hạo đã thấy rõ, kinh ngạc hô: "Là Bảo Bảo! Mau, mau lái tới đó, là Bảo Bảo!"

Trong lòng anh hoảng hốt, vội vàng lái xe lại gần, chiếc xe còn chưa kịp dừng hẳn, hai người đã nhảy xuống.

"Bảo Bảo!"

"Bảo Bảo!"

Giọng nói quen thuộc truyền tới, Cố Bảo Bảo mờ mịt ngoảnh lại, xuyên qua đôi mắt mông lung dẫm nước, cô nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

A Diệp! Văn Hạo!

Cô ngẩn ngơ, cả cơ thể rơi vào trong một cái ôm ấm áp.

Công Tôn Diệp ôm cô thật chặt, lo lắng lại đau lòng nhìn cô: "Bảo Bảo, sao em lại ở đây? Em làm sao thế? Sao lại khóc?"

Cô có khóc sao?

Cô giơ tay lên lau mặt, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên đầu ngón tay mới biết mình đã rơi lệ đầy mặt.

Cô lắc đầu, nhanh chóng nở nụ cười: "Em không có... khóc, em... chỉ là..."

Cô không nói dối nổi nữa, thanh âm cô khàn khàn như vậy, nghẹn ngào như thế.

"Bảo Bảo, em rốt cuộc làm sao? Nói cho anh biết, nói cho anh biết đi!" Công Tôn Diệp lo lắng.

Dưới ánh đèn đường, tóc cô dính vào hai gò má, đôi mắt sưng đỏ, gương mặt đẫm nước, lại bị gió lạnh thổi qua đến đỏ bừng!

Có trời mới biết cô đã khóc ở đây bao lâu!

"Không có, không có xảy ra chuyện gì, không..."

Cố Bảo Bảo nói nhanh, cô đi trên đường rồi chảy chút nước mắt thôi.

Sau này sẽ không nữa, sẽ không thế nữa!

"A Diệp... Anh đừng lo cho em, em không sao, thực sự không sao hết."

Còn nói cô ấy không sao, còn nói cô ấy không sao?

Khi anh trông thấy bộ dạng này của cô, trái tim anh như nát vụn, cô ấy còn nói không sao, không có chuyện gì ư?

"Bảo Bảo!" Đau đớn từ tận bên trong, Công Tôn Diệp không nhịn được ôm lấy cô khóc. "Vì sao, vì sao em cứ hành hạ bản thân như thế? Vì sao?"

Sự run rẩy của anh truyền sang cô, cô nhắm mắt, cơn đau lan tràn. "Oa..." Cô không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc.

Bởi vì cũng không thể nhịn nổi nữa.

Bởi vì không cần phải nhịn thêm nữa.

"A Diệp... Em đau quá... đau quá... Anh ấy vĩnh viễn sẽ không yêu em... Đời này kiếp này, vĩnh viễn không thể nào... A Diệp... Em nên làm gì bây giờ? Em phải làm thế nào mới quên được anh ấy? Em không biết, không biết..."

"Bảo Bảo!" Thân Văn Hạo nén nước mắt, đau lòng cầm lấy tay cô. "Nói ra hết đi, nói ra đi, em còn có anh, còn có bọn anh đây..."

Công Tôn Diệp nhẹ nhàng buông cô ra, nghe cô nói: "Em đi tìm anh ấy, gọi điện cho anh ấy, anh ấy cũng không để ý tới em, cô... cô Trịnh ở nhà anh ấy, em... em bị đuổi đi."

"Trịnh Tâm Du?" Thân Văn Hạo giận dữ, hỏi. "Cô ta ở nhà của Mục Tư Viễn?"

Cố Bảo Bảo không hiểu cơn giận của anh từ đâu tới, chỉ ngơ ngác gật đầu.

"Shit!" Anh quay ra đá vào bánh xe. "Lại là cô ta! Lại là cô ta!"

Cố Bảo Bảo lại càng hoảng sợ, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt. Công Tôn Diệp đau lòng ôm cô vào ngực, ôn nhu nói!"Khóc đi, cứ khóc đi..."

Hy vọng khóc xong, sau này em sẽ không còn khó chịu nữa.

Quay lại bệnh viện, Cố Bảo Bảo cực kỳ mệt mỏi nên đã thiếp đi.

Nhìn Công Tôn Diệp cẩn thận ôm cô xuống xe, Thân Văn Hạo không nói gì cả, yên lặng đi theo sau vào phòng bệnh.

Sau đó anh lại nhìn Công Tôn Diệp tỉ mỉ đắp kín chăn cho cô, anh ta cũng không đi mà ngồi xuống mép giường. dĐ!L#QĐôn

Anh nghi hoặc. "Anh không về phòng mình sao?"

Tối nay lắc đầu: "Tôi sợ cô ấy gặp ác mộng, tối nay tôi ở đây với cô ấy."

Ác mộng! Thân Văn Hạo ngơ ngác. "Mục Tư Viễn, thật sự là ác mộng của cô ấy sao?"

"Phải!" Công Tôn Diệp trả lời khẳng định. "Anh ta mang đến cho cô ấy quá nhiều đau khổ, tôi không muốn anh ta xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy nữa."

Nghe vậy, Thân Văn Hạo nhìn anh ta, hiểu được ý của anh ta, thản nhiên hỏi: "Anh khẳng định cô ấy bằng lòng đi theo anh?"

Anh ta lắc đầu, lại gật đầu. "Tôi sẽ cố hết sức mình, tôi sẽ không để cô ấy chịu thêm tổn thương nữa."

Nói xong, anh ta dường như đã hạ quyết tâm, nắm chặt vai Thân Văn Hạo.

Thân Văn Hạo không nói thêm, ánh mắt nhìn vào gương mặt đẫm nước của cô, muốn không để cô ấy chịu tổn thương, thực sự chỉ dựa vào một mình Công Tôn Diệp là được sao?

Anh khẽ lắc đầu.

***

Mắt thật là đau! Cố Bảo Bảo mở mắt ra, lại lập lức nhắm lại.

Mãi một lúc sau mới mở ra, phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh.

Mẹ bận rộn ngồi ở mép giường đang kiểm kê quần áo cho cô.

"Mẹ." Cô kinh ngạc hỏi. "Con sắp xuất viện sao?"

"Con tỉnh rồi." Mẹ Cố cười. "Mẹ đã hỏi bác sĩ, con có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi, lat nữa chúng ta đi."

Về nhà, tốt quá!

Cô cũng mỉm cười, đứng dậy rửa mặt xong, chuẩn bị đi nói với Công Tôn Diệp một tiếng.

"Đừng đi." Mẹ Cố gọi cô lại. "A Diệp không có trong phòng, cậu ấy ra ngoài rồi. Cậu ấy biết con hôm nay xuất viện, tối sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm."

Vậy à. Cố Bảo Bảo quay lại, cái tay không bị thương cầm mấy thứ đồ nhẹ, cùng mẹ rời khỏi bệnh viện.

Trong nhà vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

Chỉ có tâm tình của cô là khác đi, kìm nén bản thân không nghĩ đến anh, hình như thật sự có thể không nghĩ đến nữa.

Ngủ dậy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó xuống dưới nhà.

Kỳ lạ, bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, ba mẹ sao đóng cửa tiệm sớm vậy?

Cô xuống lầu xem, trên bàn đã bày biện hết thức ăn, ba mẹ vẫn còn bận rộn trong phòng bếp.

"Ba." Cô vào bếp kỳ quái hỏi. "Hôm nay có khách đến sao ạ?"

Mẹ Cố nhìn cô. "Mẹ không phải đã nói với con là A diệp sẽ tới sao?"

A Diệp...! Anh ấy đến ăn tối cũng không phải lần đầu, vì sao bây giờ ba mẹ lại làm long trọng như thế?

Cô bất an ra ngoài, đứng ngoài cửa tiệm mỳ vằn thắn.

"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp đúng lúc đang đi vào, nhìn thấy cô, trên mặt anh liền hiện lên nụ cười tươi.

"A Diệp."

Cô cũng cười với anh, một tay anh đặt lên vai cô, tay kia thì đút vào túi.

"Đừng ở đây, gió lớn lắm."

Anh khoác vai cô đi vào trong nhà, cao giọng chào hỏi ba Cố mẹ Cố. "Chú Cố, dì Cố, cháu tới rồi."

"Đến rồi hả!" Ba cố lại bưng ra một đĩa thức ăn. "Mau đến đây, hôm nay làm mấy món thanh đạm, mọi người đều có thể ăn!"

Cố Bảo Bảo bị Công Tôn Diệp kéo ngồi xuống, nhìn ba mẹ cũng ngồi cả rồi, ba còn lấy ra một chai rượu lúa đã ngâm nhiều năm, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn.

"Nào, A Diệp, uống với chú một chén."

Ba Cố rót ra hai chén, Cố Bảo Bảo không nhịn được nói: "Ba, A Diệp bị thương, không được uống rượu."

Ba Cố nhìn cô cười, lại nhìn Công Tôn Diệp. "A Diệp, ly rượu này cháu uống hay không do cháu quyết định!"

Công Tôn Diệp hít sâu một hơi, cười nói: "Uống, cháu đương nhiên là uống rồi!"

Nói xong, anh cầm cái chén uống cạn rồi đứng dậy.

Dự cảm trong lòng khiến Cố Bảo Bảo muốn trốn chạy, nhưng hai chân dưới cái nhìn soi mói của ba mẹ như đã mọc rễ không cách nào nhúc nhích.

"Bảo Bảo!"

Cô nghe thấy Công Tôn Diệp gọi cô, chỉ có thể kiên trì ngẩng lên hỏi: "Gì vậy?"

Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, vẫn tươi cười: "Bảo Bảo, anh có mấy lời muốn nói với em, nhưng đều không có cơ hội. Bây giờ anh đã biết, cơ hội không phải chờ có, mà do bản thân tạo ra, cho nên hôm nay, làm trò trước mặt chú cố và dì Cố, anh muốn nói hết những lời tận sau trong lòng mình."

Anh có thể đừng nói, đừng nói có được không?

Cố Bảo Bảo la hét trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra tâm tư cự tuyệt gì cả.

Cô sợ làm tổn thương anh, cũng sợ làm tổn thương ba mẹ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom