-
Chương 140: Lời thề
Cô đi phía sau Mục Tư Viễn, thỉnh thoảng lén nhìn anh một cái.
Nhưng anh một mực không nói làm cô cũng không biết nên nói gì, luôn thấy bầu không khí hình như là lạ.
Rốt cuộc, im lặng đi hai trăm mét, cô đã không nén được tức giận.
"Anh Tư Viễn." Cô đứng lại. "Sao anh không nói gì hết thế?"
Anh xoay người lại, bực tức nhìn cô: "Em bảo anh nói gì? Một mình em chạy đến đây cũng không nói với anh một tiếng, còn không mang theo di động nữa, bây giờ em muốn anh nói gì hả?"
Cô sốt ruột phân trần: "Không phải em cố ý, em quên mang di động thôi, em..."
Còn chưa nói xong anh đã hung dữ sấn tới, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.
"Cô bé này." Anh cắn răng nghiến lợi, "Em không nghe lời như thế, anh nhất định phải trừng phạt em."
Anh cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô.
Hơi thở nóng rực, cái lưỡi bá đạo, trong sự gắn bó ấy có bao nhiêu là nhớ nhung.
Mặt cô đỏ hồng, đại não không còn tự suy nghĩ được nữa, cơ thể mềm nhũn dựa vào anh.
Nụ hôn dài như thế kỷ, rốt cuộc anh buông cô ra, đôi mắt với tình ý giấu kín bên trong vẫn khóa chặt vào cô.
Cô đắm chìm trong đó, đọc hiểu tâm tư của anh, ngơ ngác thốt lên: "Anh Tư Viễn, em... cũng nhớ anh..."
Nụ hôn nóng như lửa lại tiếp tục ùn ùn kéo đến.
Anh gần như muốn nuốt cô vào bên trong người, hơn thế, anh còn muốn chiếm giữ cả linh hồn cô.
"A..." Cô kêu lên một tiếng duyên dáng, cả người lơ lửng trên không trung do bị anh nhấc bổng lên ôm vào lòng.
Thấy mình càng ngày càng gần xe anh, cô nắm vạt áo anh. "Anh Tư Viễn..."
Cô hoảng sợ lắc đầu, trong lòng biết rõ anh muốn làm gì.
Anh lại không để ý đến, một tay mở cửa, đặt cô vào trong rồi mình lập tức theo vào rồi đóng cửa xe.
"Anh Tư Viễn, không... không nên..." Cô trốn tránh, dính sát vào cửa sổ xe.
Dù ở trong xe nhưng nhà chú ba ở gần đây, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi qua.
"Qua đây nào bé con!"
Giọng anh khàn khàn mời gọi, tay vươn ra kéo cô, thân thể nhỏ bé lại bị giam cầm nằm bên dưới anh.
Một tay anh bấm chốt đóng rèm xe lại, chỉ để từng tia sáng nhỏ bé lọt vào.
Sau đó, anh kéo tay cô, cứng rắn đặt nó nắm lấy vật nóng bỏng của anh.
Cảm xúc nóng và cứng như thế khiến cô càng hoảng sợ.
Nhưng anh còn không tha, ra mệnh lệnh: "Bỏ nó ra đi."
Cô không muốn, vội vàng rút tay về nhưng làm sao so nổi với sức lực của anh?
Anh cầm tay cô tìm kiếm cái khóa quần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại như muốn khóc, anh càng muốn trêu chọc cô, nắm ngón tay cô cầm vào đầu khóa từ từ kéo xuống.
"Anh Tư Viễn..." Mặt cô như bị lửa đốt, gần như sắp nhỏ máu, anh còn không tha, cầm tay cô đặt lên lớp vải mỏng.
Từ từ, từ từ kéo xuống, ~~ diendanlequydon.com ~~ ngón tay cô chạm vào làn da co dãn rắn chắc của anh, nhiệt độ từ người anh truyền qua đầu ngón tay vào lòng cô.
Cô ngước nhìn thì bị thứ cứng rắn làm cho hết hồn.
Chẳng biết từ lúc nào mà dục vọng của anh đã nhảy ra nằm giữa những ngón tay của cô.
Tuy bọn họ đã có con, đã thân cận da thịt nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế...
Cô cắn môi, cảm thấy khó xử, mắt giả vờ ngây thơ nhìn sang chỗ khác, hình như cô rất không thích hợp, nhưng cứ nhìn thế cô thật không dám.
Nó to lớn thật khiến cô kinh hãi.
Nhìn nét mặt của cô, anh không nén nổi bật cười, đầu lưỡi ấm áp liếm lên vành tai cô. "Sợ à?"
Còn chưa nói xong, anh đã nắm lấy tay kia của cô tiếp xúc với "nó".
Cảm giác trơn nhẵn tức khắc truyền vào tay cô.
Cô hoang mang, luống cuống, sâu trong lòng lại có gì đó khó hiểu chuyển động.
Nhưng cảm giác mát lạnh từ tay cô với anh không khác gì một loại giày vò.
"Bảo Bảo." Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ thống khổ, điều này sao cô có thể không nghe hiểu?
Nhưng mà. "Anh Tư Viễn... Ở đây, ở đây... Nếu có trẻ con đến nghịch ngợm..."
Cô nói gì anh không nghe thấy, điều anh thấy chỉ là cặp môi đỏ mọng của cô non mịn mềm mại khiến cổ họng anh khô khốc.
Anh nâng đầu cô lên, thứ dục vọng nóng rực kia chuẩn xác đi vào cái miệng ấm áp ẩm ướt kia.
Cô chấn động, kiểu này trước giờ chưa thử khiến cô hóa đá.
Răng không động, lưỡi uốn cong, miệng cứ há ra.
"Bảo Bảo, liếm anh như vậy, Bảo Bảo..."
Nghe thế, không biết cô nghĩ đến cái gì, nước mắt chợt tuôn rơi lã chã.
Anh tạm thời rút vật nóng rực ra. "Làm sao vậy Bảo Bảo?"
Anh vừa hỏi vừa lau nước mắt cho cô.
Cô quay đầu sang bên, ý bảo không cần anh quan tâm.
Anh thở dài, ôm lấy cô. "Được rồi, do anh không tốt, anh không ép em, không ép em nữa."
Cô ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng nhìn anh.
Anh nhíu mày. "Bảo Bảo, đàn ông rất khó kiềm chế, nhất là ở trước mặt bà xã của mình. Em đừng giận nhé."
Nhưng cô vẫn lắc đầu. "Không phải việc này." Cô rốt cuộc lên tiếng.
"Vậy sao em?" Anh không biết làm sao, có trời mới biết bây giờ anh phải nhịn khó chịu thế nào?
"Em hỏi anh." Cô đẩy anh, nghẹn ngào hỏi: "Anh... thuần thục như thế... đã cùng với bao nhiêu cô gái..."
Vừa nói thì nước mắt cô đã cuộn trào mãnh liệt, câu nói kế tiếp không nói ra được.
Hóa ra là ghen!
Mục Tư Viễn cười rộ lên, môi áp vào liếm đi giọt nước mắt của cô.
Thật nhám! Cô đẩy anh, tay anh lỏng ra như buông thả nhưng rồi giây kế tiếp lại ôm chặt hơn.
"Cô ngốc." Môi anh lại gần tai cô thì thầm: "Đúng là đại ngốc, còn đi tức giận vì điều này nữa."
"Ai ngốc chứ?" Cô không phục chu môi rồi lại bị anh hôn một cái.
"Bé con." Mắt anh ngậm cười nhìn thẳng vào cô. "Không phải vì quen, đó là bản năng..."
Trong mắt anh thoáng qua tia xấu hổ.
Anh còn chưa từng làm chuyện như thế với phụ nữ, mấy người trước kia cũng chỉ là vội vã cho xong, chưa từng có nhiều trò thế này.
Thế nhưng Cố Bảo Bảo không tin, thở phì phò nhìn anh, vẫn quay mặt sang một bên.
Lời như vậy cũng đã nói ra, anh còn có cách nào đây?
Anh đành phải ôm chặt cô hơn, DĐ** LQĐ** thì thào: "Em không nhớ à? Nụ hôn đầu, đêm đầu của anh đều là em, em còn lo lắng gì nữa?"
Nghe vậy, cô cười thầm, gì mà đều là của cô? Là do cô dụ mãi mới được mà.
Nhưng ngoài miệng cô vẫn hừ hừ: "Ai tin, biết đâu..."
Anh cũng không cho cô hoài nghi, hung hăng che đi đôi môi cô.
Anh không bắt buộc cô nên đành phải dùng nụ hôn để dập lửa.
Nhưng anh lại quên mất, nụ hôn của cô chẳng những không thể dập lửa, ngược lại...
Từng giọt mồ hôi to đùng rơi xuống từ trán anh, anh nhịn rất khổ nhưng lại không muốn buông ra.
Giọt mồ hôi mặn chát lan ra trong miệng, Cố Bảo Bảo thấy thật không nỡ.
Một lúc sau, cô quyết định, tay thò vào bên trong thắt lưng của anh.
Cảm giác lạnh lẽo từ bụng truyền tới, Mục Tư Viễn sửng sốt buông môi cô ra, cúi đầu xuống.
Cô cúi người, mặt dán vào bụng dưới của anh.
Cái miệng ấm áp ẩm ướt không chút do dự nuốt lấy "nó".
Cái lưỡi mềm mại dịu dàng quấn quanh "nó", hút chặt lấy, anh nhíu mày, thả lỏng người, hưởng thụ từng chút từng chút một.
Giống như mỗi lần, vào lúc quan trọng nhất anh chiếm cứ tất cả của cô, cô cũng dùng cái lưỡi mềm mại ẩm ướt hút lấy "nó".
Dùng toàn bộ sức lực, toàn bộ tình yêu mang đến thiên đường đẹp nhất cho anh...
"Bảo Bảo, Bảo Bảo..."
Hai người quấn quít bên trong xe, mặc cho anh gọi thế nào cô cũng dính sát vào ngực anh không chịu trả lời.
Anh biết mặt cô còn đang đỏ bừng vì xấu hổ, trong lòng mềm nhũn, hôn lên gò má cô. "Bảo Bảo, lần sao không làm vậy nữa, đều là lỗi của anh."
"Anh thật hư!" Cô nắm tay lại đánh anh, anh bắt lấy nó đặt lên môi hôn. "Em nỡ đánh anh hả? Rất đau đó."
Đau gì chứ? Cô phải đánh, một tay bị chộp thì cô vươn tay kia ra.
Một quyền này là hàng thật giá thật, xem chừng cô không định bụng sẽ hạ thủ lưu tình.
Nhưng vẫn bị anh cản lại. "Bảo Bảo, em đánh thật đó à!"
Anh la lên, xoay người đặt cô bên dưới, không nói lời nào hôn lên mặt, lên cổ cô, tiếp tục đi xuống...
"Đừng làm rộn." Cô vội ngăn cản, tiếp tục như thế thì bọn họ còn muốn ở trong xe tới khi nào, có lẽ thím ba cũng từ suối về đến nhà rồi!
"Về cũng được." Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười mỉm: "Nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
Mặt anh dần trở nên nghiêm túc: "Sau khi về thì phải chuyển đến biệt thự của anh."
Đối mặt với điệu bộ nghiêm túc ấy, Cố Bảo Bảo chỉ biết cười: "Anh Tư Viễn, chú Mục và ba em không phải đã thương lượng rồi sao? Sau khi chúng ta kết hôn thì em mới chuyển đến biệt thự."
Anh lắc đầu: "Anh chỉ hỏi em, em có bằng lòng không? Chuyện còn lại anh sẽ nghĩ cách."
Cô sửng sốt, tưởng tượng ra những ngày sống cùng anh và Hoan Hoan Nhạc Nhạc, cô không muốn ư?
Anh biết, cô bằng lòng.
***
Dưới sự kiên trì của chú ba, bọn họ ăn cơm tối xong mới lên đường về.
Tiễn cô đến tận cửa nhà thì đã chín giờ tối.
Lái xe cả ngày, cô muốn anh về nghỉ ngơi sớm, còn chưa kịp nói anh đã đi theo vào.
"Anh muốn lên gặp chú thím một lúc." Anh nói rồi lên cầu thang.
Cô ở phía sau đóng cửa lại, trong lòng có hơi lo sợ, có phải anh muốn nói với ba chuyện cho cô chuyển sang biệt thự?
Bọn họ đều kiên trì với chuyện của mình, cô chỉ lo lắng hai người sẽ tranh chấp.
Vào nhà, mẹ Cố đã nghe được tiếng cửa sắt bên dưới nên đang chờ ở trong phòng khách.
Thấy Mục Tư Viễn cũng tới, bà liền cười: "Thiếu gia Tư Viễn, cậu cũng tới, mau ngồi đi." Bà nói xong định đi pha trà.
"Thím." Anh gọi bà lại, nhìn xung quanh không thấy bóng chú Cố liền hỏi: "Chú có ở đây không ạ? Cháu muốn nói chuyện với chú ấy một lúc."
"Tư Viễn!" Cố Bảo Bảo lo lắng. "Em thấy hay thôi đi, chuyện này để sau hẵng nói."
Ít ra cũng nên đợi sau khi tiệc đính hôn kết thúc, bây giờ anh nói liệu có làm ba thấy mất mặt không? Cô khẩn cầu nhìn anh: "Coi như em cầu xin anh đấy."
Mẹ Cố nghi hoặc nhìn bọn họ: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Mục Tư Viễn khẽ mỉm cười: "Đừng lo, anh sẽ xử lý tốt."
Anh nhìn mẹ Cố liếc vào phòng ngủ, hỏi bà xem có phải ba Cố ở bên trong không?
Mẹ Cố nhìn con gái rồi nhìn sang anh, gật đầu.
"Tư Viễn." Thấy anh chuẩn bị vào phòng ngủ, Cố Bảo Bảo vội tiến lên: "Em đi cùng anh."
"Không cần đâu." Anh lắc đầu, cầm tay cô: "Em ở ngoài chờ anh, anh muốn nói chuyện một mình với chú Cố, em yên tâm, anh biết nên làm thế nào."
Nói xong anh đi thẳng vào phòng ngủ.
Cô vẫn không yên lòng, muốn đi vào thì bị mẹ Cố kéo lại.
"Bảo Bảo." Bà kéo con gái ngồi xuống sofa. "Đàn ông đôi khi có những chuyện không muốn để phụ nữ nghe, chúng ta cứ chờ bên ngoài thôi."
"Nhưng..." Cố Bảo Bảo còn muốn nói thì bị mẹ Cố cười ngăn lại.
Cô thở dài, đành phải cố gắng khiến mình bình tĩnh lại chờ đợi.
Mục Tư Viễn vào phòng ngủ liền thấy chú Cố đang ngồi ở ban công uống trà.
Một tay ông cầm ấm trà, một tay cầm gậy xoa bóp, thỉnh thoảng vừa đập vừa vỗ lên đầu vai.
Năm nay chú Cố đã sắp sáu mươi tuổi, nếu không phải mấy năm trước anh bốc đồng đuổi Bảo Bảo đi khiến chú Cố từ chức, bằng không thì chú Cố bây giờ vẫn là đầu bếp của nhà họ Mục.
Làm đầu bếp nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều việc mở tiệm bán mỳ vằn thắn.
Anh áy náy, bước khẽ lên trước, vỗ nhẹ lên vai ba Cố.
Ông sửng sốt quay đầu lại, thấy là anh liền đứng lên, luôn miệng nói: "Không thể, không thể."
Mục Tư Viễn cười: "Chú Cố, sau khi cháu và Bảo Bảo kết hôn, chú cũng là ba cháu, có gì mà không thể."
Tuy nói vậy nhưng ba Cố vẫn lắc đầu, nhìn thoáng qua cái ghế bên cạnh: "Cậu đến rồi thì ngồi đi."
Ông biết Mục Tư Viễn đón Bảo Bảo dưới quê, cho nên cũng không ngạc nhiên sao anh lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, một mình anh vào phòng, ba Cố cũng biết là anh có điều muốn nói.
"Cậu muốn nói gì với tôi?" Hai người ngồi xuống, ba Cố hỏi đi thẳng vào vấn đề.
"Chú Cố." Mục Tư Viễn cũng không do dự. "Cháu muốn để Bảo Bảo chuyển sang biệt thự ở, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc cũng cần mẹ."
Ba Cố nghe xong cũng không kích động như mấy lần trước, nhấp trà rồi mới nói: "Lần trước ông Mục qua đây, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Tôi nghĩ dù có là lý do gì cũng không thể thiếu nửa năm này."
Mục Tư Viễn sửng sốt, xem ra chú Cố đã quyết định, bất kể anh có nói gì cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nhưng anh cũng không dễ buông tha!
"Chú Cố." Anh đứng dậy đi tới trước mặt ba Cố, hơi cúi đầu. "Cháu không nên đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc ra làm cớ, cháu muốn Bảo Bảo chuyển sang biệt thự, là vì..."
Có thể những lời này quá khó nói nên anh hơi ngập ngừng.
Cuối cùng, vì muốn có được sự cho phép của ba Cố đã chiến thắng tất cả, anh lên tiếng lần nữa: "Vì cháu muốn ngày nào cũng có thể được chung sống với Bảo Bảo."
Chỉ một ngày ngắn ngủi mất liên lạc anh đã ý thức được trái tim mình đã hoàn toàn thuộc về cô.
Anh không muốn trải qua chuyện như thế một lần nữa, không muốn cảm nhận sự bất an khi mất đi cô.
Nghe vậy, nét mặt ba Cố cười như không cười: "Tôi sống hơn nửa đời người, nghe những câu này của cậu mới biết cái gì là không thể tin."
Mục Tư Viễn cười cay đắng: "Chú Cố, chú đã trông cháu từ nhỏ đến lớn, vì sao chú lại không tin cháu?"
"Tôi không tin cậu là bởi vì cậu không đáng để tôi tin." Chú Cố nhìn anh: "Trước đây cậu đối xử với Bảo Bảo thế nào? Cậu không nhớ sao? Nếu cậu không nhớ thì tôi có thể nói từng việc một cho cậu nghe! Thế nào?"
Mục Tư Viễn không trả lời, chú Cố lại nói tiếp: "Năm mười chín tuổi cậu đi du học, vì không để Bảo Bảo đi tiễn cậu mà cố ý nói sai thời gian, về sau..."
"Chú Cố, chú đừng nói nữa." Mục Tư Viễn cúi người giữ cổ tay ông lại, đau khổ lắc đầu: "Chú đừng nói, là khi đó cháu không biết, cháu..."
"Cậu không biết cái gì?" Từng chuyện cũ hiện ra, chú Cố vừa giận vừa đau lòng: "Cậu không biết người chạy xe đạp hai mươi km sẽ mệt lả, hay là không biết người dầm tuyết sẽ cảm lạnh? Cậu biết cái gì, cậu..."
"Chú Cố!"
Đột ngột, Mục Tư Viễn quỳ xuống trước mặt ông. "Chú Cố, xin chú cho cháu một cơ hội để cháu bù đắp cho Bảo Bảo. Cháu xin thề, cháu xin thề..."
Đàn ông cũng có nước mắt, chỉ khi chạm đến nỗi đau sâu nhất trong lòng thì nước mắt của anh mới chảy xuống, đó là giọt nước mắt thương tâm và khẩn cầu. "Đời này kiếp này, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Bảo, chú Cố, cháu xin chú cho cháu một cơ hội."
Ba Cố nhìn anh, quay đầu đi: "Cậu đứng lên đi, tôi không cần cậu quỳ."
"Chú Cố!" Anh không nghe: "Trước kia là cháu không hiểu chuyện, bây giờ cháu đã hiểu, cháu rất vui khi cháu và Bảo Bảo vẫn còn kịp, từ nay về sau, cháu sẽ dùng hết khả năng của mình để thương yêu cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, chú Cố, lần này, xin chú hãy tin cháu! Xin chú."
Mỗi câu mỗi từ của anh đều thật tâm, lúc này, anh không phải thiếu gia Tư Viễn, anh chỉ là một người đàn ông đang theo đuổi tình yêu mà thôi.
Ba Cố lắc đầu, thở dài: "Nếu lần này cậu vẫn khiến Bảo Bảo thất vọng thì làm sao?"
"Sẽ không ạ!" Ánh mắt anh kiên định nhìn ba Cố: "Chú Cố, cháu dùng tính mệnh của mình thề với chú, cả đời này cháu thà để bản thân chịu tội chứ không để Bảo Bảo phải chịu chút khổ nào!"
Nghe vậy, ba Cố nhìn anh một lúc lâu, chậm rãi cúi đầu, khoát tay.
"Cháu cám ơn chú!"
Anh lau đi giọt nước nơi khóe mắt, lùi lại một chút, anh cúi người dập dầu ba cái với ba Cố mới lại nói: "Con cám ơn ba!"
Ba Cố chỉ phất tay bảo anh ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, ông thở dài trầm trầm.
Ánh mắt ông đọng lại ở giọt nước trong suốt rơi trên mu bàn tay, là giọt nước mắt của Mục Tư Viễn vừa chảy xuống.
Giọt nước mắt này có hơi ấm.
Người ta nói nước mắt của ai có hơi ấm thì người đó chính là người tốt.
Ông chỉ hy vọng sự mềm lòng của mình không phải sai lầm!
Nhưng anh một mực không nói làm cô cũng không biết nên nói gì, luôn thấy bầu không khí hình như là lạ.
Rốt cuộc, im lặng đi hai trăm mét, cô đã không nén được tức giận.
"Anh Tư Viễn." Cô đứng lại. "Sao anh không nói gì hết thế?"
Anh xoay người lại, bực tức nhìn cô: "Em bảo anh nói gì? Một mình em chạy đến đây cũng không nói với anh một tiếng, còn không mang theo di động nữa, bây giờ em muốn anh nói gì hả?"
Cô sốt ruột phân trần: "Không phải em cố ý, em quên mang di động thôi, em..."
Còn chưa nói xong anh đã hung dữ sấn tới, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.
"Cô bé này." Anh cắn răng nghiến lợi, "Em không nghe lời như thế, anh nhất định phải trừng phạt em."
Anh cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô.
Hơi thở nóng rực, cái lưỡi bá đạo, trong sự gắn bó ấy có bao nhiêu là nhớ nhung.
Mặt cô đỏ hồng, đại não không còn tự suy nghĩ được nữa, cơ thể mềm nhũn dựa vào anh.
Nụ hôn dài như thế kỷ, rốt cuộc anh buông cô ra, đôi mắt với tình ý giấu kín bên trong vẫn khóa chặt vào cô.
Cô đắm chìm trong đó, đọc hiểu tâm tư của anh, ngơ ngác thốt lên: "Anh Tư Viễn, em... cũng nhớ anh..."
Nụ hôn nóng như lửa lại tiếp tục ùn ùn kéo đến.
Anh gần như muốn nuốt cô vào bên trong người, hơn thế, anh còn muốn chiếm giữ cả linh hồn cô.
"A..." Cô kêu lên một tiếng duyên dáng, cả người lơ lửng trên không trung do bị anh nhấc bổng lên ôm vào lòng.
Thấy mình càng ngày càng gần xe anh, cô nắm vạt áo anh. "Anh Tư Viễn..."
Cô hoảng sợ lắc đầu, trong lòng biết rõ anh muốn làm gì.
Anh lại không để ý đến, một tay mở cửa, đặt cô vào trong rồi mình lập tức theo vào rồi đóng cửa xe.
"Anh Tư Viễn, không... không nên..." Cô trốn tránh, dính sát vào cửa sổ xe.
Dù ở trong xe nhưng nhà chú ba ở gần đây, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi qua.
"Qua đây nào bé con!"
Giọng anh khàn khàn mời gọi, tay vươn ra kéo cô, thân thể nhỏ bé lại bị giam cầm nằm bên dưới anh.
Một tay anh bấm chốt đóng rèm xe lại, chỉ để từng tia sáng nhỏ bé lọt vào.
Sau đó, anh kéo tay cô, cứng rắn đặt nó nắm lấy vật nóng bỏng của anh.
Cảm xúc nóng và cứng như thế khiến cô càng hoảng sợ.
Nhưng anh còn không tha, ra mệnh lệnh: "Bỏ nó ra đi."
Cô không muốn, vội vàng rút tay về nhưng làm sao so nổi với sức lực của anh?
Anh cầm tay cô tìm kiếm cái khóa quần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại như muốn khóc, anh càng muốn trêu chọc cô, nắm ngón tay cô cầm vào đầu khóa từ từ kéo xuống.
"Anh Tư Viễn..." Mặt cô như bị lửa đốt, gần như sắp nhỏ máu, anh còn không tha, cầm tay cô đặt lên lớp vải mỏng.
Từ từ, từ từ kéo xuống, ~~ diendanlequydon.com ~~ ngón tay cô chạm vào làn da co dãn rắn chắc của anh, nhiệt độ từ người anh truyền qua đầu ngón tay vào lòng cô.
Cô ngước nhìn thì bị thứ cứng rắn làm cho hết hồn.
Chẳng biết từ lúc nào mà dục vọng của anh đã nhảy ra nằm giữa những ngón tay của cô.
Tuy bọn họ đã có con, đã thân cận da thịt nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế...
Cô cắn môi, cảm thấy khó xử, mắt giả vờ ngây thơ nhìn sang chỗ khác, hình như cô rất không thích hợp, nhưng cứ nhìn thế cô thật không dám.
Nó to lớn thật khiến cô kinh hãi.
Nhìn nét mặt của cô, anh không nén nổi bật cười, đầu lưỡi ấm áp liếm lên vành tai cô. "Sợ à?"
Còn chưa nói xong, anh đã nắm lấy tay kia của cô tiếp xúc với "nó".
Cảm giác trơn nhẵn tức khắc truyền vào tay cô.
Cô hoang mang, luống cuống, sâu trong lòng lại có gì đó khó hiểu chuyển động.
Nhưng cảm giác mát lạnh từ tay cô với anh không khác gì một loại giày vò.
"Bảo Bảo." Trong giọng nói của anh lộ ra vẻ thống khổ, điều này sao cô có thể không nghe hiểu?
Nhưng mà. "Anh Tư Viễn... Ở đây, ở đây... Nếu có trẻ con đến nghịch ngợm..."
Cô nói gì anh không nghe thấy, điều anh thấy chỉ là cặp môi đỏ mọng của cô non mịn mềm mại khiến cổ họng anh khô khốc.
Anh nâng đầu cô lên, thứ dục vọng nóng rực kia chuẩn xác đi vào cái miệng ấm áp ẩm ướt kia.
Cô chấn động, kiểu này trước giờ chưa thử khiến cô hóa đá.
Răng không động, lưỡi uốn cong, miệng cứ há ra.
"Bảo Bảo, liếm anh như vậy, Bảo Bảo..."
Nghe thế, không biết cô nghĩ đến cái gì, nước mắt chợt tuôn rơi lã chã.
Anh tạm thời rút vật nóng rực ra. "Làm sao vậy Bảo Bảo?"
Anh vừa hỏi vừa lau nước mắt cho cô.
Cô quay đầu sang bên, ý bảo không cần anh quan tâm.
Anh thở dài, ôm lấy cô. "Được rồi, do anh không tốt, anh không ép em, không ép em nữa."
Cô ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng nhìn anh.
Anh nhíu mày. "Bảo Bảo, đàn ông rất khó kiềm chế, nhất là ở trước mặt bà xã của mình. Em đừng giận nhé."
Nhưng cô vẫn lắc đầu. "Không phải việc này." Cô rốt cuộc lên tiếng.
"Vậy sao em?" Anh không biết làm sao, có trời mới biết bây giờ anh phải nhịn khó chịu thế nào?
"Em hỏi anh." Cô đẩy anh, nghẹn ngào hỏi: "Anh... thuần thục như thế... đã cùng với bao nhiêu cô gái..."
Vừa nói thì nước mắt cô đã cuộn trào mãnh liệt, câu nói kế tiếp không nói ra được.
Hóa ra là ghen!
Mục Tư Viễn cười rộ lên, môi áp vào liếm đi giọt nước mắt của cô.
Thật nhám! Cô đẩy anh, tay anh lỏng ra như buông thả nhưng rồi giây kế tiếp lại ôm chặt hơn.
"Cô ngốc." Môi anh lại gần tai cô thì thầm: "Đúng là đại ngốc, còn đi tức giận vì điều này nữa."
"Ai ngốc chứ?" Cô không phục chu môi rồi lại bị anh hôn một cái.
"Bé con." Mắt anh ngậm cười nhìn thẳng vào cô. "Không phải vì quen, đó là bản năng..."
Trong mắt anh thoáng qua tia xấu hổ.
Anh còn chưa từng làm chuyện như thế với phụ nữ, mấy người trước kia cũng chỉ là vội vã cho xong, chưa từng có nhiều trò thế này.
Thế nhưng Cố Bảo Bảo không tin, thở phì phò nhìn anh, vẫn quay mặt sang một bên.
Lời như vậy cũng đã nói ra, anh còn có cách nào đây?
Anh đành phải ôm chặt cô hơn, DĐ** LQĐ** thì thào: "Em không nhớ à? Nụ hôn đầu, đêm đầu của anh đều là em, em còn lo lắng gì nữa?"
Nghe vậy, cô cười thầm, gì mà đều là của cô? Là do cô dụ mãi mới được mà.
Nhưng ngoài miệng cô vẫn hừ hừ: "Ai tin, biết đâu..."
Anh cũng không cho cô hoài nghi, hung hăng che đi đôi môi cô.
Anh không bắt buộc cô nên đành phải dùng nụ hôn để dập lửa.
Nhưng anh lại quên mất, nụ hôn của cô chẳng những không thể dập lửa, ngược lại...
Từng giọt mồ hôi to đùng rơi xuống từ trán anh, anh nhịn rất khổ nhưng lại không muốn buông ra.
Giọt mồ hôi mặn chát lan ra trong miệng, Cố Bảo Bảo thấy thật không nỡ.
Một lúc sau, cô quyết định, tay thò vào bên trong thắt lưng của anh.
Cảm giác lạnh lẽo từ bụng truyền tới, Mục Tư Viễn sửng sốt buông môi cô ra, cúi đầu xuống.
Cô cúi người, mặt dán vào bụng dưới của anh.
Cái miệng ấm áp ẩm ướt không chút do dự nuốt lấy "nó".
Cái lưỡi mềm mại dịu dàng quấn quanh "nó", hút chặt lấy, anh nhíu mày, thả lỏng người, hưởng thụ từng chút từng chút một.
Giống như mỗi lần, vào lúc quan trọng nhất anh chiếm cứ tất cả của cô, cô cũng dùng cái lưỡi mềm mại ẩm ướt hút lấy "nó".
Dùng toàn bộ sức lực, toàn bộ tình yêu mang đến thiên đường đẹp nhất cho anh...
"Bảo Bảo, Bảo Bảo..."
Hai người quấn quít bên trong xe, mặc cho anh gọi thế nào cô cũng dính sát vào ngực anh không chịu trả lời.
Anh biết mặt cô còn đang đỏ bừng vì xấu hổ, trong lòng mềm nhũn, hôn lên gò má cô. "Bảo Bảo, lần sao không làm vậy nữa, đều là lỗi của anh."
"Anh thật hư!" Cô nắm tay lại đánh anh, anh bắt lấy nó đặt lên môi hôn. "Em nỡ đánh anh hả? Rất đau đó."
Đau gì chứ? Cô phải đánh, một tay bị chộp thì cô vươn tay kia ra.
Một quyền này là hàng thật giá thật, xem chừng cô không định bụng sẽ hạ thủ lưu tình.
Nhưng vẫn bị anh cản lại. "Bảo Bảo, em đánh thật đó à!"
Anh la lên, xoay người đặt cô bên dưới, không nói lời nào hôn lên mặt, lên cổ cô, tiếp tục đi xuống...
"Đừng làm rộn." Cô vội ngăn cản, tiếp tục như thế thì bọn họ còn muốn ở trong xe tới khi nào, có lẽ thím ba cũng từ suối về đến nhà rồi!
"Về cũng được." Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười mỉm: "Nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
Mặt anh dần trở nên nghiêm túc: "Sau khi về thì phải chuyển đến biệt thự của anh."
Đối mặt với điệu bộ nghiêm túc ấy, Cố Bảo Bảo chỉ biết cười: "Anh Tư Viễn, chú Mục và ba em không phải đã thương lượng rồi sao? Sau khi chúng ta kết hôn thì em mới chuyển đến biệt thự."
Anh lắc đầu: "Anh chỉ hỏi em, em có bằng lòng không? Chuyện còn lại anh sẽ nghĩ cách."
Cô sửng sốt, tưởng tượng ra những ngày sống cùng anh và Hoan Hoan Nhạc Nhạc, cô không muốn ư?
Anh biết, cô bằng lòng.
***
Dưới sự kiên trì của chú ba, bọn họ ăn cơm tối xong mới lên đường về.
Tiễn cô đến tận cửa nhà thì đã chín giờ tối.
Lái xe cả ngày, cô muốn anh về nghỉ ngơi sớm, còn chưa kịp nói anh đã đi theo vào.
"Anh muốn lên gặp chú thím một lúc." Anh nói rồi lên cầu thang.
Cô ở phía sau đóng cửa lại, trong lòng có hơi lo sợ, có phải anh muốn nói với ba chuyện cho cô chuyển sang biệt thự?
Bọn họ đều kiên trì với chuyện của mình, cô chỉ lo lắng hai người sẽ tranh chấp.
Vào nhà, mẹ Cố đã nghe được tiếng cửa sắt bên dưới nên đang chờ ở trong phòng khách.
Thấy Mục Tư Viễn cũng tới, bà liền cười: "Thiếu gia Tư Viễn, cậu cũng tới, mau ngồi đi." Bà nói xong định đi pha trà.
"Thím." Anh gọi bà lại, nhìn xung quanh không thấy bóng chú Cố liền hỏi: "Chú có ở đây không ạ? Cháu muốn nói chuyện với chú ấy một lúc."
"Tư Viễn!" Cố Bảo Bảo lo lắng. "Em thấy hay thôi đi, chuyện này để sau hẵng nói."
Ít ra cũng nên đợi sau khi tiệc đính hôn kết thúc, bây giờ anh nói liệu có làm ba thấy mất mặt không? Cô khẩn cầu nhìn anh: "Coi như em cầu xin anh đấy."
Mẹ Cố nghi hoặc nhìn bọn họ: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Mục Tư Viễn khẽ mỉm cười: "Đừng lo, anh sẽ xử lý tốt."
Anh nhìn mẹ Cố liếc vào phòng ngủ, hỏi bà xem có phải ba Cố ở bên trong không?
Mẹ Cố nhìn con gái rồi nhìn sang anh, gật đầu.
"Tư Viễn." Thấy anh chuẩn bị vào phòng ngủ, Cố Bảo Bảo vội tiến lên: "Em đi cùng anh."
"Không cần đâu." Anh lắc đầu, cầm tay cô: "Em ở ngoài chờ anh, anh muốn nói chuyện một mình với chú Cố, em yên tâm, anh biết nên làm thế nào."
Nói xong anh đi thẳng vào phòng ngủ.
Cô vẫn không yên lòng, muốn đi vào thì bị mẹ Cố kéo lại.
"Bảo Bảo." Bà kéo con gái ngồi xuống sofa. "Đàn ông đôi khi có những chuyện không muốn để phụ nữ nghe, chúng ta cứ chờ bên ngoài thôi."
"Nhưng..." Cố Bảo Bảo còn muốn nói thì bị mẹ Cố cười ngăn lại.
Cô thở dài, đành phải cố gắng khiến mình bình tĩnh lại chờ đợi.
Mục Tư Viễn vào phòng ngủ liền thấy chú Cố đang ngồi ở ban công uống trà.
Một tay ông cầm ấm trà, một tay cầm gậy xoa bóp, thỉnh thoảng vừa đập vừa vỗ lên đầu vai.
Năm nay chú Cố đã sắp sáu mươi tuổi, nếu không phải mấy năm trước anh bốc đồng đuổi Bảo Bảo đi khiến chú Cố từ chức, bằng không thì chú Cố bây giờ vẫn là đầu bếp của nhà họ Mục.
Làm đầu bếp nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều việc mở tiệm bán mỳ vằn thắn.
Anh áy náy, bước khẽ lên trước, vỗ nhẹ lên vai ba Cố.
Ông sửng sốt quay đầu lại, thấy là anh liền đứng lên, luôn miệng nói: "Không thể, không thể."
Mục Tư Viễn cười: "Chú Cố, sau khi cháu và Bảo Bảo kết hôn, chú cũng là ba cháu, có gì mà không thể."
Tuy nói vậy nhưng ba Cố vẫn lắc đầu, nhìn thoáng qua cái ghế bên cạnh: "Cậu đến rồi thì ngồi đi."
Ông biết Mục Tư Viễn đón Bảo Bảo dưới quê, cho nên cũng không ngạc nhiên sao anh lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, một mình anh vào phòng, ba Cố cũng biết là anh có điều muốn nói.
"Cậu muốn nói gì với tôi?" Hai người ngồi xuống, ba Cố hỏi đi thẳng vào vấn đề.
"Chú Cố." Mục Tư Viễn cũng không do dự. "Cháu muốn để Bảo Bảo chuyển sang biệt thự ở, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc cũng cần mẹ."
Ba Cố nghe xong cũng không kích động như mấy lần trước, nhấp trà rồi mới nói: "Lần trước ông Mục qua đây, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Tôi nghĩ dù có là lý do gì cũng không thể thiếu nửa năm này."
Mục Tư Viễn sửng sốt, xem ra chú Cố đã quyết định, bất kể anh có nói gì cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nhưng anh cũng không dễ buông tha!
"Chú Cố." Anh đứng dậy đi tới trước mặt ba Cố, hơi cúi đầu. "Cháu không nên đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc ra làm cớ, cháu muốn Bảo Bảo chuyển sang biệt thự, là vì..."
Có thể những lời này quá khó nói nên anh hơi ngập ngừng.
Cuối cùng, vì muốn có được sự cho phép của ba Cố đã chiến thắng tất cả, anh lên tiếng lần nữa: "Vì cháu muốn ngày nào cũng có thể được chung sống với Bảo Bảo."
Chỉ một ngày ngắn ngủi mất liên lạc anh đã ý thức được trái tim mình đã hoàn toàn thuộc về cô.
Anh không muốn trải qua chuyện như thế một lần nữa, không muốn cảm nhận sự bất an khi mất đi cô.
Nghe vậy, nét mặt ba Cố cười như không cười: "Tôi sống hơn nửa đời người, nghe những câu này của cậu mới biết cái gì là không thể tin."
Mục Tư Viễn cười cay đắng: "Chú Cố, chú đã trông cháu từ nhỏ đến lớn, vì sao chú lại không tin cháu?"
"Tôi không tin cậu là bởi vì cậu không đáng để tôi tin." Chú Cố nhìn anh: "Trước đây cậu đối xử với Bảo Bảo thế nào? Cậu không nhớ sao? Nếu cậu không nhớ thì tôi có thể nói từng việc một cho cậu nghe! Thế nào?"
Mục Tư Viễn không trả lời, chú Cố lại nói tiếp: "Năm mười chín tuổi cậu đi du học, vì không để Bảo Bảo đi tiễn cậu mà cố ý nói sai thời gian, về sau..."
"Chú Cố, chú đừng nói nữa." Mục Tư Viễn cúi người giữ cổ tay ông lại, đau khổ lắc đầu: "Chú đừng nói, là khi đó cháu không biết, cháu..."
"Cậu không biết cái gì?" Từng chuyện cũ hiện ra, chú Cố vừa giận vừa đau lòng: "Cậu không biết người chạy xe đạp hai mươi km sẽ mệt lả, hay là không biết người dầm tuyết sẽ cảm lạnh? Cậu biết cái gì, cậu..."
"Chú Cố!"
Đột ngột, Mục Tư Viễn quỳ xuống trước mặt ông. "Chú Cố, xin chú cho cháu một cơ hội để cháu bù đắp cho Bảo Bảo. Cháu xin thề, cháu xin thề..."
Đàn ông cũng có nước mắt, chỉ khi chạm đến nỗi đau sâu nhất trong lòng thì nước mắt của anh mới chảy xuống, đó là giọt nước mắt thương tâm và khẩn cầu. "Đời này kiếp này, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Bảo, chú Cố, cháu xin chú cho cháu một cơ hội."
Ba Cố nhìn anh, quay đầu đi: "Cậu đứng lên đi, tôi không cần cậu quỳ."
"Chú Cố!" Anh không nghe: "Trước kia là cháu không hiểu chuyện, bây giờ cháu đã hiểu, cháu rất vui khi cháu và Bảo Bảo vẫn còn kịp, từ nay về sau, cháu sẽ dùng hết khả năng của mình để thương yêu cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, chú Cố, lần này, xin chú hãy tin cháu! Xin chú."
Mỗi câu mỗi từ của anh đều thật tâm, lúc này, anh không phải thiếu gia Tư Viễn, anh chỉ là một người đàn ông đang theo đuổi tình yêu mà thôi.
Ba Cố lắc đầu, thở dài: "Nếu lần này cậu vẫn khiến Bảo Bảo thất vọng thì làm sao?"
"Sẽ không ạ!" Ánh mắt anh kiên định nhìn ba Cố: "Chú Cố, cháu dùng tính mệnh của mình thề với chú, cả đời này cháu thà để bản thân chịu tội chứ không để Bảo Bảo phải chịu chút khổ nào!"
Nghe vậy, ba Cố nhìn anh một lúc lâu, chậm rãi cúi đầu, khoát tay.
"Cháu cám ơn chú!"
Anh lau đi giọt nước nơi khóe mắt, lùi lại một chút, anh cúi người dập dầu ba cái với ba Cố mới lại nói: "Con cám ơn ba!"
Ba Cố chỉ phất tay bảo anh ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, ông thở dài trầm trầm.
Ánh mắt ông đọng lại ở giọt nước trong suốt rơi trên mu bàn tay, là giọt nước mắt của Mục Tư Viễn vừa chảy xuống.
Giọt nước mắt này có hơi ấm.
Người ta nói nước mắt của ai có hơi ấm thì người đó chính là người tốt.
Ông chỉ hy vọng sự mềm lòng của mình không phải sai lầm!
Bình luận facebook