-
Chương 23: Không ngờ lại gặp hắn
Đi theo Mục Tư Viễn vào hội trường, Cố Bảo Bảo mới biết rằng đây là một bữa tiệc sinh nhật.
Thế nhưng vòng vo nửa ngày cũng không gặp được nhân vật chính, ngược lại thấy không ít phóng viên.
"Anh, anh tới rồi." Lại còn đung phải Mục Sơ Hàn.
"Anh nói anh có bạn gái, hóa ra là cô ta à." Mục Sơ Hàn liếc cô một cái, trong mắt không chút che dấu toát ra sự chán ghét.
Cố Bảo Bảo cúi đầu không nói, thực sự không biết có thể nói cái gì.
Song, Mục Tư Viễn chợt ôm vai cô, nói với Mục Sơ Hàn: "Sao vậy, không được sao? Anh cảm thấy mang theo cô ấy cũng không có gì là mất mặt cả."
Cố Bảo Bảo quả thực được sủng ái mà lo sợ, ngạc nhiên nhìn hắn, không tin được câu đó là từ miệng hắn thốt ra.
Qua nhiều năm như vậy, mặc dù bọn họ chưa từng cùng xuất hiện ở nơi công cộng, nhưng đều là cô tử triền lạn đả, chưa có lần nào là hắn cam tâm tình nguyện cả.
"Anh, sao anh...?" Mục Sơ Hàn hiển nhiên cũng giật mình không kém.
Mục Tư Viễn nhếch môi cười, "Anh cái gì mà anh? Hai người chắc là đã lâu không gặp rồi hả? Vừa lúc có thể tâm sự với nhau!"
Nói rồi, hắn đẩy Cố Bảo Bảo tới bên cạnh cô em, còn mình thì đi thẳng.
"Tôi với cô không có chuyện gì để nói cả!"
Mục Sơ Hàn trợn mắt nhìn cô, "Tôi nhắc lại lần cuối, đừng có đánh chủ ý gì với anh trai tôi, người phụ nữ trong lòng anh ấy chắc hẳn cô còn rõ hơn tôi!" Nói rồi hất đầu đi.
Cố Bảo Bảo buồn bã nhìn bóng lưng cô ấy, Sơ Hàn, từ ban đầu... Đã không thích cô.
"Bảo Bảo!" Trong lúc hoảng hốt, bất chợt có người gọi cô.
Cô nghi hoặc quay lại thì thấy một người đàn ông cao lớn, ăn bận cầu kì nhìn cô cười.
"Anh là...?" Hắn là ai vậy, sao lại dùng từ ngữ thân thiết như thế gọi cô.
"Bảo Bảo, em không nhận ra anh sao?"
Hắn tiến lên ôm vai cô, cao hứng nói: "Anh là Thân Văn Hạo đây, người ngồi cùng bàn lớp 189, giúp em làm đề tài số học, sau lại ra nước ngoài ấy..."
Thân Văn Hạo, đề tài số học... Trong đầu cô chợt hiện lên một bóng dáng lùn tịt mơ hồ, hoàn toàn không liên quan gì tới anh chàng đẹp trai cao to trước mặt này...
Nhưng nhìn kỹ lại thì, mặt mũi dường như có phần tương tự.
Người ta không phải nói con gái mười tám thay đổi sao? Hắn dường như là chín chín bảy mươi hai thay đổi thì phải!
"Bảo Bảo," Sự xa lạ của cô cũng không ngăn cản sự nhiệt tình của hắn, "Em khỏe chưa? Hôm qua lúc ở bệnh viện ra ngoài mua thuốc lá quay về đã không thấy em rồi. Ạnh còn đang nghĩ phải làm sao để tìm em đấy, không ngờ lại gặp em ở đây!"
Cố Bảo Bảo ngẩn ra, "Hôm qua người đụng em đấy... Là anh?"
Thân Văn Hạo giơ tay kêu oan, "Hôm qua người vượt đèn đỏ là em nhé, nếu không phải anh nhanh mắt thì thật sự đã đụng phải em rồi!"
Nhìn dáng điệu tức cười của hắn, cảm giác quen thuộc liền quay về, Cố Bảo Bảo không chút nghi ngờ thân phận hắn, vẫn còn nhớ hồi cấp hai hắn thích để hai tay lên đầu giả vờ làm con thỏ rồi ra quậy cô.
Trong lúc nói chuyện, bản nhạc liền vang lên, trên sàn nhảy giữa hoa viên lấp lánh những ánh đèn rực rỡ.
Thân Văn Hạo giơ tay ra với cô: "Bảo Bảo, mời em nhảy một điệu nhé!"
Thế nhưng vòng vo nửa ngày cũng không gặp được nhân vật chính, ngược lại thấy không ít phóng viên.
"Anh, anh tới rồi." Lại còn đung phải Mục Sơ Hàn.
"Anh nói anh có bạn gái, hóa ra là cô ta à." Mục Sơ Hàn liếc cô một cái, trong mắt không chút che dấu toát ra sự chán ghét.
Cố Bảo Bảo cúi đầu không nói, thực sự không biết có thể nói cái gì.
Song, Mục Tư Viễn chợt ôm vai cô, nói với Mục Sơ Hàn: "Sao vậy, không được sao? Anh cảm thấy mang theo cô ấy cũng không có gì là mất mặt cả."
Cố Bảo Bảo quả thực được sủng ái mà lo sợ, ngạc nhiên nhìn hắn, không tin được câu đó là từ miệng hắn thốt ra.
Qua nhiều năm như vậy, mặc dù bọn họ chưa từng cùng xuất hiện ở nơi công cộng, nhưng đều là cô tử triền lạn đả, chưa có lần nào là hắn cam tâm tình nguyện cả.
"Anh, sao anh...?" Mục Sơ Hàn hiển nhiên cũng giật mình không kém.
Mục Tư Viễn nhếch môi cười, "Anh cái gì mà anh? Hai người chắc là đã lâu không gặp rồi hả? Vừa lúc có thể tâm sự với nhau!"
Nói rồi, hắn đẩy Cố Bảo Bảo tới bên cạnh cô em, còn mình thì đi thẳng.
"Tôi với cô không có chuyện gì để nói cả!"
Mục Sơ Hàn trợn mắt nhìn cô, "Tôi nhắc lại lần cuối, đừng có đánh chủ ý gì với anh trai tôi, người phụ nữ trong lòng anh ấy chắc hẳn cô còn rõ hơn tôi!" Nói rồi hất đầu đi.
Cố Bảo Bảo buồn bã nhìn bóng lưng cô ấy, Sơ Hàn, từ ban đầu... Đã không thích cô.
"Bảo Bảo!" Trong lúc hoảng hốt, bất chợt có người gọi cô.
Cô nghi hoặc quay lại thì thấy một người đàn ông cao lớn, ăn bận cầu kì nhìn cô cười.
"Anh là...?" Hắn là ai vậy, sao lại dùng từ ngữ thân thiết như thế gọi cô.
"Bảo Bảo, em không nhận ra anh sao?"
Hắn tiến lên ôm vai cô, cao hứng nói: "Anh là Thân Văn Hạo đây, người ngồi cùng bàn lớp 189, giúp em làm đề tài số học, sau lại ra nước ngoài ấy..."
Thân Văn Hạo, đề tài số học... Trong đầu cô chợt hiện lên một bóng dáng lùn tịt mơ hồ, hoàn toàn không liên quan gì tới anh chàng đẹp trai cao to trước mặt này...
Nhưng nhìn kỹ lại thì, mặt mũi dường như có phần tương tự.
Người ta không phải nói con gái mười tám thay đổi sao? Hắn dường như là chín chín bảy mươi hai thay đổi thì phải!
"Bảo Bảo," Sự xa lạ của cô cũng không ngăn cản sự nhiệt tình của hắn, "Em khỏe chưa? Hôm qua lúc ở bệnh viện ra ngoài mua thuốc lá quay về đã không thấy em rồi. Ạnh còn đang nghĩ phải làm sao để tìm em đấy, không ngờ lại gặp em ở đây!"
Cố Bảo Bảo ngẩn ra, "Hôm qua người đụng em đấy... Là anh?"
Thân Văn Hạo giơ tay kêu oan, "Hôm qua người vượt đèn đỏ là em nhé, nếu không phải anh nhanh mắt thì thật sự đã đụng phải em rồi!"
Nhìn dáng điệu tức cười của hắn, cảm giác quen thuộc liền quay về, Cố Bảo Bảo không chút nghi ngờ thân phận hắn, vẫn còn nhớ hồi cấp hai hắn thích để hai tay lên đầu giả vờ làm con thỏ rồi ra quậy cô.
Trong lúc nói chuyện, bản nhạc liền vang lên, trên sàn nhảy giữa hoa viên lấp lánh những ánh đèn rực rỡ.
Thân Văn Hạo giơ tay ra với cô: "Bảo Bảo, mời em nhảy một điệu nhé!"
Bình luận facebook