-
Chương 35: Nếu anh ta bảo em đi
"Cái gì mà không đúng?" Cô kinh ngạc.
"Mỗi lần đi toilet đều rất lâu, hơn nữa nhiều lần thầy cô đi tìm còn không thấy."
Cố Bảo Bảo cười xót xa: "Có lẽ... Có lẽ bé quên đường về phòng học thôi."
Trước đây lúc còn ở Mỹ, cho dù bé chơi trong vườn hoa cũng có lúc không tìm được đường về nhà.
Cô có phần áy náy: "A Diệp, chút chuyện nhỏ này anh... Không cần phải tự mình tới đâu."
"Anh không cho đây là việc nhỏ! Có lẽ..."
Trong lúc nói, hắn chợt ngừng lại, mắt nhìn thấy vệt nước mắt ở khóe mắt cô.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn lo lắng nắm tay cô.
"Không có..."
"Bảo Bảo, em có phải quyết định chuyện gì mà không nói cho anh có đúng không?" Hắn cắt ngang lời biện bạch của cô, có chút tức giận.
Tâm tình của cô đều viết hết lên mặt thì còn có thể giấu được ai? !
Hắn nhấn mạnh: "Nếu đã vậy, về sau chuyện của em anh cũng không quan tâm nữa, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết!"
"A Diệp..." Ánh mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, "Em..." cô không biết nên nói từ đâu.
Công Tôn Diệp lập tức đoán được bảy tám phần, "Có phải Mục Tư Viễn nói cái gì với em không hả?"
Chỉ có hắn ta mới khiến Cố Bảo Bảo thành như này, "Anh ta nói với em cái gì?"
Tay Cố Bảo Bảo xoắn lại với nhau, thấp giọng nói: "Không có như trước đây," Cô không muốn Công Tôn Diệp lo lắng, thế là giả bộ nhẹ nhõm: "Anh ta còn có thể nói được lời nào nữa đây? Em cũng quen rồi."
Quen thật sao? Vậy thì đã không đau lòng rồi.
Công Tôn Diệp thở dài, phối hợp với cô thể hiện ra ý cười bên ngoài: "A? Vậy anh ta nói "đừng làm phiền tôi" hay là "cút xa một chút"?"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, lại nghe hắn nói tiếp: "Bảo Bảo, nếu anh ta bảo em cút xa một chút, vậy anh tới bên anh đây này, anh sẽ đỡ em, không cho em ngã xuống."
"A... Diệp..." Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ân cần kia rồi lại lo sợ không yên dời tầm mắt sang nơi khác.
Năm năm, sự quan tâm này vẫn không thay đổi, bảo cô làm sao dám nhận đây?
Cố Bảo Bảo, mày không thể, không thể kéo dài nữa, Mục Tư Viễn và Công Tôn Diệp đều nên kết thúc thôi!
Ngày thứ hai đi làm, Mục Tư Viễn và chủ nhiệm thư ký đi công tác, cô không cần đối mặt với Mục Tư Viễn, ngược lại có vẻ thoải mái.
"Cô Cố!" Không ngờ, lúc tới bữa trưa, Linda lại chủ động tới chỗ cô.
"Cám ơn cô hôm qua đã dạy tôi pha cà phê!" Linda thân thiết ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Cô biết hôm qua sau khi tổng giám đốc uống cà phê đã nói gì không?"
Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô cũng không muốn biết.
Linda cũng tự nói không ngừng: "Lúc mà tổng giám đốc mới uống, lông mày nhăn nhó cả lại, nói anh ấy đã lâu không có uống hương vị cà phê này, sắc mặt anh ấy trông rất nặng nề, thật làm tôi sợ hãi không!"
* * *
"Mỗi lần đi toilet đều rất lâu, hơn nữa nhiều lần thầy cô đi tìm còn không thấy."
Cố Bảo Bảo cười xót xa: "Có lẽ... Có lẽ bé quên đường về phòng học thôi."
Trước đây lúc còn ở Mỹ, cho dù bé chơi trong vườn hoa cũng có lúc không tìm được đường về nhà.
Cô có phần áy náy: "A Diệp, chút chuyện nhỏ này anh... Không cần phải tự mình tới đâu."
"Anh không cho đây là việc nhỏ! Có lẽ..."
Trong lúc nói, hắn chợt ngừng lại, mắt nhìn thấy vệt nước mắt ở khóe mắt cô.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn lo lắng nắm tay cô.
"Không có..."
"Bảo Bảo, em có phải quyết định chuyện gì mà không nói cho anh có đúng không?" Hắn cắt ngang lời biện bạch của cô, có chút tức giận.
Tâm tình của cô đều viết hết lên mặt thì còn có thể giấu được ai? !
Hắn nhấn mạnh: "Nếu đã vậy, về sau chuyện của em anh cũng không quan tâm nữa, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết!"
"A Diệp..." Ánh mắt Cố Bảo Bảo rũ xuống, "Em..." cô không biết nên nói từ đâu.
Công Tôn Diệp lập tức đoán được bảy tám phần, "Có phải Mục Tư Viễn nói cái gì với em không hả?"
Chỉ có hắn ta mới khiến Cố Bảo Bảo thành như này, "Anh ta nói với em cái gì?"
Tay Cố Bảo Bảo xoắn lại với nhau, thấp giọng nói: "Không có như trước đây," Cô không muốn Công Tôn Diệp lo lắng, thế là giả bộ nhẹ nhõm: "Anh ta còn có thể nói được lời nào nữa đây? Em cũng quen rồi."
Quen thật sao? Vậy thì đã không đau lòng rồi.
Công Tôn Diệp thở dài, phối hợp với cô thể hiện ra ý cười bên ngoài: "A? Vậy anh ta nói "đừng làm phiền tôi" hay là "cút xa một chút"?"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, lại nghe hắn nói tiếp: "Bảo Bảo, nếu anh ta bảo em cút xa một chút, vậy anh tới bên anh đây này, anh sẽ đỡ em, không cho em ngã xuống."
"A... Diệp..." Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt ân cần kia rồi lại lo sợ không yên dời tầm mắt sang nơi khác.
Năm năm, sự quan tâm này vẫn không thay đổi, bảo cô làm sao dám nhận đây?
Cố Bảo Bảo, mày không thể, không thể kéo dài nữa, Mục Tư Viễn và Công Tôn Diệp đều nên kết thúc thôi!
Ngày thứ hai đi làm, Mục Tư Viễn và chủ nhiệm thư ký đi công tác, cô không cần đối mặt với Mục Tư Viễn, ngược lại có vẻ thoải mái.
"Cô Cố!" Không ngờ, lúc tới bữa trưa, Linda lại chủ động tới chỗ cô.
"Cám ơn cô hôm qua đã dạy tôi pha cà phê!" Linda thân thiết ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Cô biết hôm qua sau khi tổng giám đốc uống cà phê đã nói gì không?"
Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô cũng không muốn biết.
Linda cũng tự nói không ngừng: "Lúc mà tổng giám đốc mới uống, lông mày nhăn nhó cả lại, nói anh ấy đã lâu không có uống hương vị cà phê này, sắc mặt anh ấy trông rất nặng nề, thật làm tôi sợ hãi không!"
* * *
Bình luận facebook