-
Chương 82: Sự bày tỏ tàn khốc
Tan ca, Cố Bảo Bảo vội vã ra ngoài.
Ba vừa mới gọi tới nói ông đã đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà, hôm nay phải ăn tối sớm để còn đưa bọn trẻ ra ngoài sân chơi gần đấy.
Nhìn đồng hồ đã 5h30, cô phải mau lên!
Vừa tới cửa thì một chiếc xe đỗ lại trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống, đối diện với cô là gương mặt lạnh lùng của Cổ Tín Dương.
- Lên xe! - Anh phân phó rất đơn giản.
Cô ngẩn ngơ, không phản ứng kịp.
- Đi đâu?
- Đưa cô về nhà!
Cô dù kinh ngạc nhưng vẫn cười nói:
- Cám ơn anh, Phó tổng, tự tôi về được rồi...
Anh chống tay lên cửa sổ xe, con ngươi lạnh như băng hiện lên tia giễu cợt.
- Sao vậy? Không phải vì quan hệ đối nghịch giữa tôi và Mục Tư Viễn mà cô ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho tôi đấy chứ!
Cô không hiểu sao anh ta lại nói vậy, nhưng cũng không biết phải cự tuyệt thế nào, đành lên xe.
Xe vào nội thành, lúc đầu con tới tiệm mỳ vằn thắn, nhưng ra khỏi nội thành, anh lại bẻ tay lái, đi theo hướng ngược lại.
- Phó tổng, anh... - Cô khó hiểu. - Anh nhầm đường rồi.
- Không đâu! - Anh ta lại trả lời chắc chắn.
Cô sửng sốt, dường như hiểu mà lại không hiểu.
- Phó tổng, anh muốn đưa tôi đi đâu?
Nhưng anh ta lại không nói gì thêm, chỉ tăng tốc độ nhanh hơn.
Cô có hơi luống cuống, điều đầu tiên nghĩ tới chính là không biết có phải anh ta định dùng cô để uy hiếp Mục Tư Viễn,[lⓔ] cảm thấy xót xa.
- Anh không cần làm vậy. - Cô nói. - Tôi với Mục Tư Viễn chả là cái gì cả.
Cổ Tín Dương nhướng mày: "Cô cho là vậy sao?"
- Đương nhiên... - Cô gật đầu, lại cảm giác mình vô lý, sao cô lại thảo luận vấn đề này với anh ta.
- Tóm lại, mặc kệ anh muốn làm cái gì, tôi căn bản không có tác dụng gì với anh cả.
- Vẫn chưa biết được đâu!
Anh lạnh lùng nhếch môi, nghĩ lại bản hợp đồng ngày hôm qua, cô lại có thể bắt chiếc theo nét chữ của Mục Tư Viễn, có tác dụng rất lớn đấy.
Nhưng mà hôm nay không phải vì việc này.
- Trợ lý Cố. - Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu. - Hôm nay chỉ là việc riêng thôi.
- Việc riêng? - cô nghi hoặc, cũng ngẩng lên nhìn anh ta qua gương chiếu hậu.
Anh ta lại không nói gì thêm, rẽ xe vào một con đường gần bờ biển. Khi anh dừng xe, trời đã đen kịt, đèn đuốc nhà hàng ven biển cách đó không xa sáng trưng, vang lên từng tiếng nhạc dịu dàng.
Cô không có ý định thưởng thức, trong lòng chỉ có nghi hoặc và sợ hãi. Anh đi phía trước, lạnh lùng nói: "Theo tôi!"
Điện thoại cô lại reo lên lúc này, ba giục cô về nhà, cô đang lo lắng không biết tìm lý do gì từ chối anh ta, điện thoại lại bị anh ta đoạt rồi tắt đi.
- Anh...? !…
Anh ta cầm điện thoại bỏ vào túi quần của mình, lạnh lùng nhìn cô.
- Tối nay là một ngày quan trọng, cô nên tập trung.
- Anh rốt cuộc là muốn làm gì! - Cô có chút tức giận.
- Anh ép tôi tới đây, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể báo cảnh sát.
- Cô đương nhiên có thể báo cảnh sát! - Trên khóe môi anh hiện lên tiếu ý hiếm thấy, nhưng cũng cười lạnh đầy rét buốt.
- Nói vậy, ngày mai cô có thể thấy hình ảnh của mình được lên đầu đấy, về phần tiêu đề... Tôi sẽ cố gắng để người ta viết "hạ lưu" một chút.
- Anh...! - Cô nắm chặt tay lại, anh ta lại xoay người tiếp tục đi.
Phòng riêng nhà hàng ven biển chỉ dùng bức tường thủy tinh rộng lớn ngăn gió biển thổi lại, cạnh chỗ ngồi là từng hàng dừa tự do sinh trưởng, rất có hương vị thiên nhiên.
Chỉ thấy anh ta nói gì đó với người phục vụ, người phục vụ liền dẫn bọn họ đi ra phía sau, qua mấy ngã rẽ, ánh mắt cô ngẩn ra, cạnh bàn ăn cách đó không xa, người đang đứng lại là Thân Văn Hạo!
Thân Văn Hạo cũng nhìn thấy bọn họ, anh lập tức ngạc nhiên chào đón.
- Bảo Bảo, em đến rồi! - Nói xong anh hưng phấn nhìn Cổ Tín Dương, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Cổ Tín Dương nhướng mày: "Quà sinh nhật!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Thân Văn Hạo kéo cô ngồi xuống, cao hứng nói với phục vụ:
- Có thể mang đồ ăn lên được rồi!
Có thể mang đồ ăn lên? Cố Bảo Bảo đứng dậy nhìn Cổ Tín Dương: "Anh đưa tôi tới, là vì ăn?"
Lại thấy anh ta gật đầu, ngồi xuống đối diện, xem thường nói:
- Văn Hạo đi mời mà không mời được cô, tôi ngược lại muốn xem, phương pháp của tôi có hiệu quả hay không.
Cố Bảo Bảo giận dữ, đang muốn phát tác thì thấy người phục vụ bưng lên một cái bánh ga-tô, hỏi:
- Anh Thân, có cần thêm chút nến không?
Cổ Tín Dương gật đầu, nhìn Thân Văn Hạo.
- Năm nay anh bao tuổi? Lấy mấy cây?
Thân Văn Hạo cũng bởi vì Cố Bảo Bảo đến mà hưng phấn, thuận miệng nói:
- Mấy cây cũng được, nếu theo số tuổi mà cắm nến thì bánh ga-tô sẽ thành tổ ong vò vẽ mất.
Người phục vụ cũng vì câu nói hài hước của anh mà cười, tùy ý cắm mấy cây nến lên.
Cố Bảo Bảo đè nén sự giận dữ trong lòng, nhìn sang anh:
- Hôm nay là sinh nhật anh?
Thân Văn Hạo gật đầu, một bên kéo lấy cánh tay cô.
- Cho nên mới muốn mời em, Bảo Bảo, em mau ngồi xuống đi.
Cố Bảo Bảo không có ngồi xuống, chỉ nói:
- Em không phải được anh mời, em bị Cổ tiên sinh lừa, uy hiếp tới đây!
Bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, Thân Văn Hạo cười:
- Bảo Bảo, em đừng trách Tín Dương, anh ấy chỉ là... chỉ là lo lắng cho anh thôi.
Người phục vụ coi như không nghe được lời đối thoại của họ, tiếp tục nói:
- Thưa anh, có thể thổi nến được rồi, tôi đi mang thức ăn lên cho mọi người.
Người phục vụ đi rồi, Cố Bảo Bảo vẫn không chịu ngồi xuống, Cổ Tín Dương cũng không để ý tới cô, tự cầm lấy ba ly rượu, đặt trước mặt mỗi người.
- Tới, Văn Hạo, hôm nay là sinh nhật anh, tôi và cô Cố chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Nói xong anh ta tự nâng ly, lãnh mâu nhìn chằm chằm Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo nhìn anh ta chốc lát, tay cầm ly rượu hướng về phía Thân Văn Hạo: "Văn Hạo, hôm nay nếu là sinh nhật anh, chuyện ban nãy em cũng không so đo nữa, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Nói xong cũng không quản anh còn chưa kịp nâng ly, chỉ cầm ly của mình đụng vào ly của anh một cái, sau đó uống cạn rượu đỏ bên trong.
- Cám ơn em, Bảo Bảo! - Anh cho là cô không giận nữa, cũng bưng ly rượu lên.
Vừa định uống thì đã thấy cô đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, mắt lạnh nhìn Cổ Tín Dương.
- Cổ tiên sinh, bây giờ đã đạt được mục đích rồi chứ? Tôi đi trước!
Cô không chút do dự bước đi, Cổ Tín Dương lại nhanh hơn chặn đường cô lại.
- Cô Cố, cô cần gì đi vội vã như vậy! Đồ ăn còn chưa được mang lên nữa kìa!
- Tín Dương, anh đừng như vậy! - Thân Văn Hạo cũng vội đứng dậy, lại bị anh ta vung tay ngăn cản.
- Văn Hạo, anh đừng nói gì cả, tôi có mấy lời muốn nói với cô Cố đây.
- Tôi không muốn nghe anh nói gì cả! - Cô nói.
- Cô nhất định phải nghe! - Anh ta giữ chặt lấy cánh tay cô, ép cô phải ngồi xuống, mới nói.
- Văn Hạo phát triển rất tốt ở Pháp, điều kiện sinh hoạt cũng càng có đãi ngộ, anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ,[qu๖ۣۜY] tùy chọn một người cũng đều là người đẹp. Anh ta vì cô mà buông tha cho mọi thứ, lẽ nào một chút hồi báo mà cô cũng không cho anh ta được sao?
Trong lòng cô chấn động, cũng không biết là tức giận hay kinh ngạc, lúc sau, cô mới bình tâm lại, hỏi:
- Cổ tiên sinh, không biết tôi phải lấy cái gì để báo đáp đây?
Nghe ngữ điệu lạnh lùng trong giọng của cô, Thân Văn Hạo có phần lo lắng.
- Bảo Bảo, em đừng nói nữa. Ăn xong rồi anh sẽ đưa em về.
Cổ Tín Dương lại không chịu ngừng lại.
- Hồi báo tốt nhất, đương nhiên là thứ mà người đó thích nhất.
Cô mãi mà không nói gì, quay lại nhìn Thân Văn Hạo.
- Văn Hạo, đây cũng là ý của anh sao?
Thân Văn Hạo sửng sốt.
Là ý của anh ư? Anh không muốn nói với cô những lời này vào hôm nay, anh chỉ đơn thuần là muốn ở bên cô trong ngày sinh nhật của mình. Không phải ý của anh sao? Vì sao buổi sáng ở trong văn phòng, khi Tín Dương nói anh ta có cách để cô tới thì anh lại không cự tuyệt?
Kỳ thực anh hiểu rõ Tín Dương, anh có thể đoán được cách mà Tín Dương định làm. Không phải là anh không có ngăn cản đó sao?
Có lẽ là bởi vì trong lòng anh rất gấp, biết bên cạnh cô có một Công Tôn Diệp, cảm giác thái độ của Mục Tư Viễn với cô ngày càng khác biệt, sau đó... trong lòng anh rất gấp.
Anh do dự khiến cô hoàn toàn thất vọng, cô biết anh không còn là cậu bé đáng yêu mà trước đây hay chọc cô cười nữa.
- Văn Hạo! - Cô chậm rãi nói lên những lời không thể nghi ngờ.
- Tình cảm mà anh dành cho em, em thực sự thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), nhưng em chưa từng nghĩ rằng giữa chúng ta sẽ có cái gì, em không hợp với anh, anh cũng không hợp với em.
- Bảo Bảo... - Lời của cô khiến anh hoảng hốt: "Cách của anh đúng là không phải, em... em đừng nóng giận..."
- Em không có tức giận. - Cô nhìn anh, cặp mắt không có chút tạp niệm khiến anh tan nát cõi lòng. - Chính anh đã dạy em, người mình không thích thì đừng để anh ấy có hi vọng, lẽ nào em... có đưa anh hi vọng sao?
Anh sửng sốt, lắc đầu.
- Xin lỗi, Văn Hạo.
Cô kiên quyết đứng dậy, bước thẳng ra khỏi nhà hàng.
- Bảo Bảo... - Anh lo lắng đứng lên. - Anh đưa... em về...
- Văn Hạo! - Cổ Tín Dương đè anh lại. - Đã nói rõ rồi, cớ gì còn dây dưa nữa.
Anh sửng sốt, tức khắc bừng tỉnh hiểu ra.
- Tín Dương, tôi cứ tưởng là anh giúp tôi... tôi...
Cổ Tín Dương cười lạnh lùng, lấy điện thoại của Cố Bảo Bảo bỏ lên bàn. - Nhất định phải để anh có được cô ta mới là giúp anh sao?
- Anh...! - Thân Văn Hạo trừng mắt đầy tức giận với anh ta, cầm lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài đuổi theo.
Người phục vụ đi tới, nhìn hai chỗ trống, sững ra nói:
- Thưa anh, có cần mang thức ăn lên nữa không ạ?
- Đương nhiên rồi!
Anh gật đầu, bảo người phục vụ bày đầy một bàn mỹ vị, một mình không thể hưởng thụ được sao? ! Anh cầm lấy dao nĩa, thản nhiên thưởng thức món ngon, ánh sáng lạnh trong mắt lại nhìn chằm chằm hai cô gái vội vàng đứng dậy góc bên kia, vội vàng ra khỏi nhà hàng.
Hai cô gái đi cách xa nhà hàng rồi mới tháo mớ tóc giả trên đầu ra, lộ ra gương mặt thật.
Một người là Mục Sơ Hàn, một người là Trịnh Tâm Du.
Mục Sơ Hàn từ công ty đã đi theo xe Cổ Tín Dương, phát hiện anh ta có thể là đưa cô ta tới nhà hàng ven biển liền lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Tâm Du.
Trịnh Tâm Du nhanh chóng tới nơi, cũng cầm lấy hai đầu tóc giả, sau khi cải trang liền bước vào nhà hàng, phát hiện Thân Văn Hạo và Cố Bảo Bảo rồi mới tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.
Khi ấy bọn họ đang nói chuyện, các cô lại cải trang, cho nên không có bị nhận ra.
- Thật sự quá ghê tởm! - Mục Sơ Hàn lớn tiếng mắng. - Cố Bảo Bảo chẳng biết dùng thủ đoạn gì mà ngay cả anh Văn Hạo cũng bị cô ta lừa!
Trịnh Tâm Du cúi thấp đầu không lên tiếng.
Mục Sơ Hàn tiếp tục nói: "Cô ta lừa anh Văn Hạo, lại ở với anh tôi, cô ta có ý gì? Bỡn cợt anh Văn Hạo sao?"
Cô càng nói càng căm phẫn.
- Cô ta không phải là muốn chứng minh sức quyến rũ của mình đấy chứ hả? Tâm Du, cô phải trông chừng thật kỹ anh tôi, đừng để anh ấy bị Cố Bảo Bảo đắc thủ! Tôi dám khẳng định, cô ta nhất định sẽ lấy thủ đoạn dùng trên người anh Văn Hạo ra thực hiện với anh tôi.
Nói tới đây, cô không nhịn được lại cười rộ lên.
- Xem ra anh Văn Hạo thật đúng là thông minh, Cố Bảo Bảo nhất định là thấy anh ấy không mắc câu, cho nên trước tiên cắn ngược một cái để giữ mặt mũi.
Nghe vậy, Trịnh Tâm Du cuối cùng cũng ngẩng lên khó tin nhìn cô một cái, lẽ nào cô ta đến bây giờ còn chưa hiểu?
Cô thầm trào phúng Mục Sơ Hàn, rồi lại hâm mộ Mục Sơ Hàn. Nếu cô có thể lừa mình dối người tới mức này, cô sẽ không còn đau khổ như bây giờ.
- Này, Tâm Du? - Mục Sơ Hàn vẫn đang eo eo không ngừng cuối cùng cũng ý thức được sự khác thường của Trịnh Tâm Du, nương theo ánh đèn đường ven biển, kỳ quái hỏi.
- Sắc mặt cô sao kém vậy?
Phản ứng của cô ấy thật kỳ quái, đúng rồi, cô ấy nhất định là bởi vì Cố Bảo Bảo biết dùng cùng một thủ đoạn đi quyến rũ anh mình mới lo lắng như vậy!
- Tâm Du. - Cô an ủi cô ấy. - Cô yên tâm đi, nếu Cố Bảo Bảo là đối thủ của cô, nhưng mà anh tôi đã thích cô từ lâu, cô ta sẽ không được đâu.
Trịnh Tâm Du cười miễn cưỡng, sắc mặt lại có vẻ tái nhợt.
Bỗng nhiên cô nói.
- Sơ Hàn, bây giờ Cố Bảo Bảo làm cùng Văn Hạo, cho dù bây giờ cô ta còn chưa có thành công, khó mà bảo đảm là sau này sẽ không!
Mục Sơ Hàn ngẩn ngơ, sao cô lại không nghĩ tới điều này nhỉ.
- Vậy, vậy phải làm thế nào? Tâm Du!
- Biện pháp duy nhất... - Trịnh Tâm Du cắn răng một cái: "Chính là đuổi cô ta đi! Để cô ta rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt!"
Cố Bảo Bảo, những lời tôi nói với cô, cô đều bỏ ngoài tai sao?
Tôi không muốn thấy anh ấy đau khổ, không muốn thấy anh ấy khó xử, cho nên tôi buông tha để người tôi yêu nhất cho cô, chỉ hi vọng cô có thể khiến anh ấy hạnh phúc!
Nhưng cô dám cự tuyệt anh ấy? Cô dám không quý trọng anh ấy? Vậy đừng có trách tôi!
…
Cố Bảo Bảo kéo cơ thể mệt mỏi về đến nhà. Trước đó Thân Văn Hạo đã trả lại máy cho cô, cô liền gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo bọn họ không cần lo lắng, đi ngủ trước với Hoan Hoan Nhạc Nhạc.
Nhưng mà, khi về phòng thì Hoan Hoan Nhạc Nhạc vẫn còn đang nằm chơi kim cương biến hình trên giường.
- Mẹ! - Thấy cô, hai bé lập tức bỏ đồ chơi lại, chạy xuống giường nhào vào ngực cô.
- Bảo bối! - Cô ôm chặt hai đứa, trong lòng mới có được chút an bình.
- Mẹ, mẹ đi đâu mà không về ăn tối gì cả! - Hoan Hoan nắm lấy mũi cô hỏi, Nhạc Nhạc cũng bắt chước, vươn tay ra bóp tai cô.
Cô nặn ra một nụ cười:
- Mẹ có chút việc, bây giờ Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngoan ngoãn, lên giường ngủ nhé được không?
Nhạc Nhạc khéo léo gật đầu, Hoan Hoan lại nói:
- Hôm nay ba còn chưa gọi điện!
Cô sửng sốt, bây giờ đã hơn mười một giờ, anh lại còn chưa gọi điện tới. Nhưng cô không nói điều đó với Hoan Hoan:
- Nếu bây giờ ba gọi điện mà biết con ngủ trễ, ba nhất định sẽ mắng con đó!
Ba mắng! Nghĩ vậy Hoan Hoan liền sợ.
- Vậy con ngủ trước đây, mai sẽ gọi điện cho ba!
Nói rồi, bé nắm tay Nhạc Nhạc, hai đứa cùng bò lên giường, lập tức ngủ.
Cô cúi xuống hôn hai đứa, trong đầu rất loạn, quyết định tắm rồi ngủ. Vừa cởi áo khoác, điện thoại lại vang lên, cô vội nhận sợ đánh thức Hoan Hoan Nhạc Nhạc, không ngờ bên kia là giọng nói quen thuộc.
- Cố Bảo Bảo, nghe nhanh vậy, lẽ nào một mực chờ điện thoại của tôi? - Giọng anh có chút trêu tức, kỳ thực trên mặt lại tràn đầy tiếu ý thỏa mãn.
Cô hơi sửng sốt, thanh âm này như ánh mặt trời sau cơn mưa lơ đãng bước vào tim cô.
Tối hôm nay, hành động của Cổ Tín Dương cô không phải là không sợ. Việc tình cảm của Thân Văn Hạo bức ép cô, cô cũng không phải là không sợ, chỉ là cô mạnh mẽ chống đỡ, chỉ là vì từng ấy năm bên cạnh anh, kiên cường chống đỡ đã thành thói quen, quen đến mức quên luôn cả trái tim mình, kỳ thực cô cũng yếu đuối như bao người khác thôi.
Nước mắt im lặng lăn xuống, cô nghẹn ngào, nói không ra lời.
Trầm mặc hồi lâu khiến Mục Tư Viễn ý thức được có điều không đúng.
- Cố Bảo Bảo? Sao vậy? Sao không nói gì hết thế?
Sự lo lắng của anh khiến sự khổ sở của cô bộc phát, nước mắt thấm ướt gò má, kèm theo đó là từng cơn đau nhói.
- Cố Bảo Bảo? Bảo Bảo? Bảo Bảo? - Anh sốt ruột, cẩn thận lắng nghe, bắt được tiếng nức nở đang đè nén.
- Em khóc hả? - Anh bỗng nói. - Em sao vậy? Sao lại khóc?
Cô sửng sốt, lập tức tỉnh lại cúp máy.
Vội lau nước mắt đi, cô cảm giác mình quá buồn cười, vậy mà khóc trước mặt anh, để giành lấy sự thương hại lần nữa của anh sao?
Thế nhưng anh đã sớm nói, cô có khóc trước mặt anh nhiều hơn nữa cũng vô ích, sự thương hại vĩnh viên không thể trở thành thương yêu. Cố Bảo Bảo, không được khóc! Chí ít là không được khóc trước mặt anh.
Cô lau khô nước mắt, cố ý tắt máy rồi chờ anh gọi lại, cô liền bảo với anh là sóng không tốt. Nhưng mà, lần này anh không có gọi lại nữa.
Chợt, cô cười bi ai, sao cô lại quên được nhỉ,[d☺n] cái mà anh chán ghét nhất là nước mắt của cô mà. Anh sao có thể... gọi lại? !
May là đúng lúc ngăn lại nước mắt, ngày thứ hai đi làm đỡ phải mang theo cặp mắt hột đào, cũng không cần lo lắng Thân Văn Hạo sẽ xấu hổ.
Tối hôm qua khi anh đuổi theo trả điện thoại cho cô, anh nói bảo cô quên chuyện tối nay đi, cô quên, anh cũng quên, sau này bọn họ vẫn là bạn tốt.
Thực sự còn là bạn được sao? Cô không dám hi vọng xa vời.
Bước vào văn phòng tổng giám đốc, cô tiếp tục làm nốt công việc chưa xong ngày hôm qua, viết đến mức nhập thần, cô tựa hồ nghe được bên tai có người kêu "Chào Mục tổng!"
Cô thấy kỳ lạ, chẳng lẽ xuất hiện huyễn thính? Cười vô vị, cô tiếp túc xử lý tài liệu, lại nghe cửa phòng "rầm" một tiếng, cứ như bị lực mạnh nào đó đẩy ra.
Cô chợt ngẩng lên, không nhịn nổi trợn to mắt. Hóa ra vừa rồi không phải là huyễn thính, mà là người thật đang đứng ở cửa.
Cô đứng dậy, không nhịn được hỏi:
- Không phải anh... ngày mai mới về sao? - Đến gần, lại phát hiện sắc mặt anh tiều tụy, cặp mắt đỏ bừng.
- Bảo Bảo! - Một tay anh vịn cửa, tay kia vươn ra chạm vào má cô, cặp mắt nhìn cô chăm chú.…
- Tối qua em...
Còn chưa dứt lời, người anh đã lảo đảo, nghiêng người tới trước rồi té vào ngực cô.
Ba vừa mới gọi tới nói ông đã đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà, hôm nay phải ăn tối sớm để còn đưa bọn trẻ ra ngoài sân chơi gần đấy.
Nhìn đồng hồ đã 5h30, cô phải mau lên!
Vừa tới cửa thì một chiếc xe đỗ lại trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống, đối diện với cô là gương mặt lạnh lùng của Cổ Tín Dương.
- Lên xe! - Anh phân phó rất đơn giản.
Cô ngẩn ngơ, không phản ứng kịp.
- Đi đâu?
- Đưa cô về nhà!
Cô dù kinh ngạc nhưng vẫn cười nói:
- Cám ơn anh, Phó tổng, tự tôi về được rồi...
Anh chống tay lên cửa sổ xe, con ngươi lạnh như băng hiện lên tia giễu cợt.
- Sao vậy? Không phải vì quan hệ đối nghịch giữa tôi và Mục Tư Viễn mà cô ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho tôi đấy chứ!
Cô không hiểu sao anh ta lại nói vậy, nhưng cũng không biết phải cự tuyệt thế nào, đành lên xe.
Xe vào nội thành, lúc đầu con tới tiệm mỳ vằn thắn, nhưng ra khỏi nội thành, anh lại bẻ tay lái, đi theo hướng ngược lại.
- Phó tổng, anh... - Cô khó hiểu. - Anh nhầm đường rồi.
- Không đâu! - Anh ta lại trả lời chắc chắn.
Cô sửng sốt, dường như hiểu mà lại không hiểu.
- Phó tổng, anh muốn đưa tôi đi đâu?
Nhưng anh ta lại không nói gì thêm, chỉ tăng tốc độ nhanh hơn.
Cô có hơi luống cuống, điều đầu tiên nghĩ tới chính là không biết có phải anh ta định dùng cô để uy hiếp Mục Tư Viễn,[lⓔ] cảm thấy xót xa.
- Anh không cần làm vậy. - Cô nói. - Tôi với Mục Tư Viễn chả là cái gì cả.
Cổ Tín Dương nhướng mày: "Cô cho là vậy sao?"
- Đương nhiên... - Cô gật đầu, lại cảm giác mình vô lý, sao cô lại thảo luận vấn đề này với anh ta.
- Tóm lại, mặc kệ anh muốn làm cái gì, tôi căn bản không có tác dụng gì với anh cả.
- Vẫn chưa biết được đâu!
Anh lạnh lùng nhếch môi, nghĩ lại bản hợp đồng ngày hôm qua, cô lại có thể bắt chiếc theo nét chữ của Mục Tư Viễn, có tác dụng rất lớn đấy.
Nhưng mà hôm nay không phải vì việc này.
- Trợ lý Cố. - Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu. - Hôm nay chỉ là việc riêng thôi.
- Việc riêng? - cô nghi hoặc, cũng ngẩng lên nhìn anh ta qua gương chiếu hậu.
Anh ta lại không nói gì thêm, rẽ xe vào một con đường gần bờ biển. Khi anh dừng xe, trời đã đen kịt, đèn đuốc nhà hàng ven biển cách đó không xa sáng trưng, vang lên từng tiếng nhạc dịu dàng.
Cô không có ý định thưởng thức, trong lòng chỉ có nghi hoặc và sợ hãi. Anh đi phía trước, lạnh lùng nói: "Theo tôi!"
Điện thoại cô lại reo lên lúc này, ba giục cô về nhà, cô đang lo lắng không biết tìm lý do gì từ chối anh ta, điện thoại lại bị anh ta đoạt rồi tắt đi.
- Anh...? !…
Anh ta cầm điện thoại bỏ vào túi quần của mình, lạnh lùng nhìn cô.
- Tối nay là một ngày quan trọng, cô nên tập trung.
- Anh rốt cuộc là muốn làm gì! - Cô có chút tức giận.
- Anh ép tôi tới đây, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể báo cảnh sát.
- Cô đương nhiên có thể báo cảnh sát! - Trên khóe môi anh hiện lên tiếu ý hiếm thấy, nhưng cũng cười lạnh đầy rét buốt.
- Nói vậy, ngày mai cô có thể thấy hình ảnh của mình được lên đầu đấy, về phần tiêu đề... Tôi sẽ cố gắng để người ta viết "hạ lưu" một chút.
- Anh...! - Cô nắm chặt tay lại, anh ta lại xoay người tiếp tục đi.
Phòng riêng nhà hàng ven biển chỉ dùng bức tường thủy tinh rộng lớn ngăn gió biển thổi lại, cạnh chỗ ngồi là từng hàng dừa tự do sinh trưởng, rất có hương vị thiên nhiên.
Chỉ thấy anh ta nói gì đó với người phục vụ, người phục vụ liền dẫn bọn họ đi ra phía sau, qua mấy ngã rẽ, ánh mắt cô ngẩn ra, cạnh bàn ăn cách đó không xa, người đang đứng lại là Thân Văn Hạo!
Thân Văn Hạo cũng nhìn thấy bọn họ, anh lập tức ngạc nhiên chào đón.
- Bảo Bảo, em đến rồi! - Nói xong anh hưng phấn nhìn Cổ Tín Dương, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Cổ Tín Dương nhướng mày: "Quà sinh nhật!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Thân Văn Hạo kéo cô ngồi xuống, cao hứng nói với phục vụ:
- Có thể mang đồ ăn lên được rồi!
Có thể mang đồ ăn lên? Cố Bảo Bảo đứng dậy nhìn Cổ Tín Dương: "Anh đưa tôi tới, là vì ăn?"
Lại thấy anh ta gật đầu, ngồi xuống đối diện, xem thường nói:
- Văn Hạo đi mời mà không mời được cô, tôi ngược lại muốn xem, phương pháp của tôi có hiệu quả hay không.
Cố Bảo Bảo giận dữ, đang muốn phát tác thì thấy người phục vụ bưng lên một cái bánh ga-tô, hỏi:
- Anh Thân, có cần thêm chút nến không?
Cổ Tín Dương gật đầu, nhìn Thân Văn Hạo.
- Năm nay anh bao tuổi? Lấy mấy cây?
Thân Văn Hạo cũng bởi vì Cố Bảo Bảo đến mà hưng phấn, thuận miệng nói:
- Mấy cây cũng được, nếu theo số tuổi mà cắm nến thì bánh ga-tô sẽ thành tổ ong vò vẽ mất.
Người phục vụ cũng vì câu nói hài hước của anh mà cười, tùy ý cắm mấy cây nến lên.
Cố Bảo Bảo đè nén sự giận dữ trong lòng, nhìn sang anh:
- Hôm nay là sinh nhật anh?
Thân Văn Hạo gật đầu, một bên kéo lấy cánh tay cô.
- Cho nên mới muốn mời em, Bảo Bảo, em mau ngồi xuống đi.
Cố Bảo Bảo không có ngồi xuống, chỉ nói:
- Em không phải được anh mời, em bị Cổ tiên sinh lừa, uy hiếp tới đây!
Bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, Thân Văn Hạo cười:
- Bảo Bảo, em đừng trách Tín Dương, anh ấy chỉ là... chỉ là lo lắng cho anh thôi.
Người phục vụ coi như không nghe được lời đối thoại của họ, tiếp tục nói:
- Thưa anh, có thể thổi nến được rồi, tôi đi mang thức ăn lên cho mọi người.
Người phục vụ đi rồi, Cố Bảo Bảo vẫn không chịu ngồi xuống, Cổ Tín Dương cũng không để ý tới cô, tự cầm lấy ba ly rượu, đặt trước mặt mỗi người.
- Tới, Văn Hạo, hôm nay là sinh nhật anh, tôi và cô Cố chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Nói xong anh ta tự nâng ly, lãnh mâu nhìn chằm chằm Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo nhìn anh ta chốc lát, tay cầm ly rượu hướng về phía Thân Văn Hạo: "Văn Hạo, hôm nay nếu là sinh nhật anh, chuyện ban nãy em cũng không so đo nữa, chúc anh sinh nhật vui vẻ!"
Nói xong cũng không quản anh còn chưa kịp nâng ly, chỉ cầm ly của mình đụng vào ly của anh một cái, sau đó uống cạn rượu đỏ bên trong.
- Cám ơn em, Bảo Bảo! - Anh cho là cô không giận nữa, cũng bưng ly rượu lên.
Vừa định uống thì đã thấy cô đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, mắt lạnh nhìn Cổ Tín Dương.
- Cổ tiên sinh, bây giờ đã đạt được mục đích rồi chứ? Tôi đi trước!
Cô không chút do dự bước đi, Cổ Tín Dương lại nhanh hơn chặn đường cô lại.
- Cô Cố, cô cần gì đi vội vã như vậy! Đồ ăn còn chưa được mang lên nữa kìa!
- Tín Dương, anh đừng như vậy! - Thân Văn Hạo cũng vội đứng dậy, lại bị anh ta vung tay ngăn cản.
- Văn Hạo, anh đừng nói gì cả, tôi có mấy lời muốn nói với cô Cố đây.
- Tôi không muốn nghe anh nói gì cả! - Cô nói.
- Cô nhất định phải nghe! - Anh ta giữ chặt lấy cánh tay cô, ép cô phải ngồi xuống, mới nói.
- Văn Hạo phát triển rất tốt ở Pháp, điều kiện sinh hoạt cũng càng có đãi ngộ, anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ,[qu๖ۣۜY] tùy chọn một người cũng đều là người đẹp. Anh ta vì cô mà buông tha cho mọi thứ, lẽ nào một chút hồi báo mà cô cũng không cho anh ta được sao?
Trong lòng cô chấn động, cũng không biết là tức giận hay kinh ngạc, lúc sau, cô mới bình tâm lại, hỏi:
- Cổ tiên sinh, không biết tôi phải lấy cái gì để báo đáp đây?
Nghe ngữ điệu lạnh lùng trong giọng của cô, Thân Văn Hạo có phần lo lắng.
- Bảo Bảo, em đừng nói nữa. Ăn xong rồi anh sẽ đưa em về.
Cổ Tín Dương lại không chịu ngừng lại.
- Hồi báo tốt nhất, đương nhiên là thứ mà người đó thích nhất.
Cô mãi mà không nói gì, quay lại nhìn Thân Văn Hạo.
- Văn Hạo, đây cũng là ý của anh sao?
Thân Văn Hạo sửng sốt.
Là ý của anh ư? Anh không muốn nói với cô những lời này vào hôm nay, anh chỉ đơn thuần là muốn ở bên cô trong ngày sinh nhật của mình. Không phải ý của anh sao? Vì sao buổi sáng ở trong văn phòng, khi Tín Dương nói anh ta có cách để cô tới thì anh lại không cự tuyệt?
Kỳ thực anh hiểu rõ Tín Dương, anh có thể đoán được cách mà Tín Dương định làm. Không phải là anh không có ngăn cản đó sao?
Có lẽ là bởi vì trong lòng anh rất gấp, biết bên cạnh cô có một Công Tôn Diệp, cảm giác thái độ của Mục Tư Viễn với cô ngày càng khác biệt, sau đó... trong lòng anh rất gấp.
Anh do dự khiến cô hoàn toàn thất vọng, cô biết anh không còn là cậu bé đáng yêu mà trước đây hay chọc cô cười nữa.
- Văn Hạo! - Cô chậm rãi nói lên những lời không thể nghi ngờ.
- Tình cảm mà anh dành cho em, em thực sự thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), nhưng em chưa từng nghĩ rằng giữa chúng ta sẽ có cái gì, em không hợp với anh, anh cũng không hợp với em.
- Bảo Bảo... - Lời của cô khiến anh hoảng hốt: "Cách của anh đúng là không phải, em... em đừng nóng giận..."
- Em không có tức giận. - Cô nhìn anh, cặp mắt không có chút tạp niệm khiến anh tan nát cõi lòng. - Chính anh đã dạy em, người mình không thích thì đừng để anh ấy có hi vọng, lẽ nào em... có đưa anh hi vọng sao?
Anh sửng sốt, lắc đầu.
- Xin lỗi, Văn Hạo.
Cô kiên quyết đứng dậy, bước thẳng ra khỏi nhà hàng.
- Bảo Bảo... - Anh lo lắng đứng lên. - Anh đưa... em về...
- Văn Hạo! - Cổ Tín Dương đè anh lại. - Đã nói rõ rồi, cớ gì còn dây dưa nữa.
Anh sửng sốt, tức khắc bừng tỉnh hiểu ra.
- Tín Dương, tôi cứ tưởng là anh giúp tôi... tôi...
Cổ Tín Dương cười lạnh lùng, lấy điện thoại của Cố Bảo Bảo bỏ lên bàn. - Nhất định phải để anh có được cô ta mới là giúp anh sao?
- Anh...! - Thân Văn Hạo trừng mắt đầy tức giận với anh ta, cầm lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài đuổi theo.
Người phục vụ đi tới, nhìn hai chỗ trống, sững ra nói:
- Thưa anh, có cần mang thức ăn lên nữa không ạ?
- Đương nhiên rồi!
Anh gật đầu, bảo người phục vụ bày đầy một bàn mỹ vị, một mình không thể hưởng thụ được sao? ! Anh cầm lấy dao nĩa, thản nhiên thưởng thức món ngon, ánh sáng lạnh trong mắt lại nhìn chằm chằm hai cô gái vội vàng đứng dậy góc bên kia, vội vàng ra khỏi nhà hàng.
Hai cô gái đi cách xa nhà hàng rồi mới tháo mớ tóc giả trên đầu ra, lộ ra gương mặt thật.
Một người là Mục Sơ Hàn, một người là Trịnh Tâm Du.
Mục Sơ Hàn từ công ty đã đi theo xe Cổ Tín Dương, phát hiện anh ta có thể là đưa cô ta tới nhà hàng ven biển liền lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Tâm Du.
Trịnh Tâm Du nhanh chóng tới nơi, cũng cầm lấy hai đầu tóc giả, sau khi cải trang liền bước vào nhà hàng, phát hiện Thân Văn Hạo và Cố Bảo Bảo rồi mới tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.
Khi ấy bọn họ đang nói chuyện, các cô lại cải trang, cho nên không có bị nhận ra.
- Thật sự quá ghê tởm! - Mục Sơ Hàn lớn tiếng mắng. - Cố Bảo Bảo chẳng biết dùng thủ đoạn gì mà ngay cả anh Văn Hạo cũng bị cô ta lừa!
Trịnh Tâm Du cúi thấp đầu không lên tiếng.
Mục Sơ Hàn tiếp tục nói: "Cô ta lừa anh Văn Hạo, lại ở với anh tôi, cô ta có ý gì? Bỡn cợt anh Văn Hạo sao?"
Cô càng nói càng căm phẫn.
- Cô ta không phải là muốn chứng minh sức quyến rũ của mình đấy chứ hả? Tâm Du, cô phải trông chừng thật kỹ anh tôi, đừng để anh ấy bị Cố Bảo Bảo đắc thủ! Tôi dám khẳng định, cô ta nhất định sẽ lấy thủ đoạn dùng trên người anh Văn Hạo ra thực hiện với anh tôi.
Nói tới đây, cô không nhịn được lại cười rộ lên.
- Xem ra anh Văn Hạo thật đúng là thông minh, Cố Bảo Bảo nhất định là thấy anh ấy không mắc câu, cho nên trước tiên cắn ngược một cái để giữ mặt mũi.
Nghe vậy, Trịnh Tâm Du cuối cùng cũng ngẩng lên khó tin nhìn cô một cái, lẽ nào cô ta đến bây giờ còn chưa hiểu?
Cô thầm trào phúng Mục Sơ Hàn, rồi lại hâm mộ Mục Sơ Hàn. Nếu cô có thể lừa mình dối người tới mức này, cô sẽ không còn đau khổ như bây giờ.
- Này, Tâm Du? - Mục Sơ Hàn vẫn đang eo eo không ngừng cuối cùng cũng ý thức được sự khác thường của Trịnh Tâm Du, nương theo ánh đèn đường ven biển, kỳ quái hỏi.
- Sắc mặt cô sao kém vậy?
Phản ứng của cô ấy thật kỳ quái, đúng rồi, cô ấy nhất định là bởi vì Cố Bảo Bảo biết dùng cùng một thủ đoạn đi quyến rũ anh mình mới lo lắng như vậy!
- Tâm Du. - Cô an ủi cô ấy. - Cô yên tâm đi, nếu Cố Bảo Bảo là đối thủ của cô, nhưng mà anh tôi đã thích cô từ lâu, cô ta sẽ không được đâu.
Trịnh Tâm Du cười miễn cưỡng, sắc mặt lại có vẻ tái nhợt.
Bỗng nhiên cô nói.
- Sơ Hàn, bây giờ Cố Bảo Bảo làm cùng Văn Hạo, cho dù bây giờ cô ta còn chưa có thành công, khó mà bảo đảm là sau này sẽ không!
Mục Sơ Hàn ngẩn ngơ, sao cô lại không nghĩ tới điều này nhỉ.
- Vậy, vậy phải làm thế nào? Tâm Du!
- Biện pháp duy nhất... - Trịnh Tâm Du cắn răng một cái: "Chính là đuổi cô ta đi! Để cô ta rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt!"
Cố Bảo Bảo, những lời tôi nói với cô, cô đều bỏ ngoài tai sao?
Tôi không muốn thấy anh ấy đau khổ, không muốn thấy anh ấy khó xử, cho nên tôi buông tha để người tôi yêu nhất cho cô, chỉ hi vọng cô có thể khiến anh ấy hạnh phúc!
Nhưng cô dám cự tuyệt anh ấy? Cô dám không quý trọng anh ấy? Vậy đừng có trách tôi!
…
Cố Bảo Bảo kéo cơ thể mệt mỏi về đến nhà. Trước đó Thân Văn Hạo đã trả lại máy cho cô, cô liền gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo bọn họ không cần lo lắng, đi ngủ trước với Hoan Hoan Nhạc Nhạc.
Nhưng mà, khi về phòng thì Hoan Hoan Nhạc Nhạc vẫn còn đang nằm chơi kim cương biến hình trên giường.
- Mẹ! - Thấy cô, hai bé lập tức bỏ đồ chơi lại, chạy xuống giường nhào vào ngực cô.
- Bảo bối! - Cô ôm chặt hai đứa, trong lòng mới có được chút an bình.
- Mẹ, mẹ đi đâu mà không về ăn tối gì cả! - Hoan Hoan nắm lấy mũi cô hỏi, Nhạc Nhạc cũng bắt chước, vươn tay ra bóp tai cô.
Cô nặn ra một nụ cười:
- Mẹ có chút việc, bây giờ Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngoan ngoãn, lên giường ngủ nhé được không?
Nhạc Nhạc khéo léo gật đầu, Hoan Hoan lại nói:
- Hôm nay ba còn chưa gọi điện!
Cô sửng sốt, bây giờ đã hơn mười một giờ, anh lại còn chưa gọi điện tới. Nhưng cô không nói điều đó với Hoan Hoan:
- Nếu bây giờ ba gọi điện mà biết con ngủ trễ, ba nhất định sẽ mắng con đó!
Ba mắng! Nghĩ vậy Hoan Hoan liền sợ.
- Vậy con ngủ trước đây, mai sẽ gọi điện cho ba!
Nói rồi, bé nắm tay Nhạc Nhạc, hai đứa cùng bò lên giường, lập tức ngủ.
Cô cúi xuống hôn hai đứa, trong đầu rất loạn, quyết định tắm rồi ngủ. Vừa cởi áo khoác, điện thoại lại vang lên, cô vội nhận sợ đánh thức Hoan Hoan Nhạc Nhạc, không ngờ bên kia là giọng nói quen thuộc.
- Cố Bảo Bảo, nghe nhanh vậy, lẽ nào một mực chờ điện thoại của tôi? - Giọng anh có chút trêu tức, kỳ thực trên mặt lại tràn đầy tiếu ý thỏa mãn.
Cô hơi sửng sốt, thanh âm này như ánh mặt trời sau cơn mưa lơ đãng bước vào tim cô.
Tối hôm nay, hành động của Cổ Tín Dương cô không phải là không sợ. Việc tình cảm của Thân Văn Hạo bức ép cô, cô cũng không phải là không sợ, chỉ là cô mạnh mẽ chống đỡ, chỉ là vì từng ấy năm bên cạnh anh, kiên cường chống đỡ đã thành thói quen, quen đến mức quên luôn cả trái tim mình, kỳ thực cô cũng yếu đuối như bao người khác thôi.
Nước mắt im lặng lăn xuống, cô nghẹn ngào, nói không ra lời.
Trầm mặc hồi lâu khiến Mục Tư Viễn ý thức được có điều không đúng.
- Cố Bảo Bảo? Sao vậy? Sao không nói gì hết thế?
Sự lo lắng của anh khiến sự khổ sở của cô bộc phát, nước mắt thấm ướt gò má, kèm theo đó là từng cơn đau nhói.
- Cố Bảo Bảo? Bảo Bảo? Bảo Bảo? - Anh sốt ruột, cẩn thận lắng nghe, bắt được tiếng nức nở đang đè nén.
- Em khóc hả? - Anh bỗng nói. - Em sao vậy? Sao lại khóc?
Cô sửng sốt, lập tức tỉnh lại cúp máy.
Vội lau nước mắt đi, cô cảm giác mình quá buồn cười, vậy mà khóc trước mặt anh, để giành lấy sự thương hại lần nữa của anh sao?
Thế nhưng anh đã sớm nói, cô có khóc trước mặt anh nhiều hơn nữa cũng vô ích, sự thương hại vĩnh viên không thể trở thành thương yêu. Cố Bảo Bảo, không được khóc! Chí ít là không được khóc trước mặt anh.
Cô lau khô nước mắt, cố ý tắt máy rồi chờ anh gọi lại, cô liền bảo với anh là sóng không tốt. Nhưng mà, lần này anh không có gọi lại nữa.
Chợt, cô cười bi ai, sao cô lại quên được nhỉ,[d☺n] cái mà anh chán ghét nhất là nước mắt của cô mà. Anh sao có thể... gọi lại? !
May là đúng lúc ngăn lại nước mắt, ngày thứ hai đi làm đỡ phải mang theo cặp mắt hột đào, cũng không cần lo lắng Thân Văn Hạo sẽ xấu hổ.
Tối hôm qua khi anh đuổi theo trả điện thoại cho cô, anh nói bảo cô quên chuyện tối nay đi, cô quên, anh cũng quên, sau này bọn họ vẫn là bạn tốt.
Thực sự còn là bạn được sao? Cô không dám hi vọng xa vời.
Bước vào văn phòng tổng giám đốc, cô tiếp tục làm nốt công việc chưa xong ngày hôm qua, viết đến mức nhập thần, cô tựa hồ nghe được bên tai có người kêu "Chào Mục tổng!"
Cô thấy kỳ lạ, chẳng lẽ xuất hiện huyễn thính? Cười vô vị, cô tiếp túc xử lý tài liệu, lại nghe cửa phòng "rầm" một tiếng, cứ như bị lực mạnh nào đó đẩy ra.
Cô chợt ngẩng lên, không nhịn nổi trợn to mắt. Hóa ra vừa rồi không phải là huyễn thính, mà là người thật đang đứng ở cửa.
Cô đứng dậy, không nhịn được hỏi:
- Không phải anh... ngày mai mới về sao? - Đến gần, lại phát hiện sắc mặt anh tiều tụy, cặp mắt đỏ bừng.
- Bảo Bảo! - Một tay anh vịn cửa, tay kia vươn ra chạm vào má cô, cặp mắt nhìn cô chăm chú.…
- Tối qua em...
Còn chưa dứt lời, người anh đã lảo đảo, nghiêng người tới trước rồi té vào ngực cô.
Bình luận facebook