-
Chương 97: Em hy vọng người đó là anh
Cửa phòng đóng lại, người phục vụ rời đi.
Cơ thể nóng bỏng của Bội Bội dán lên Mục Tư Viễn, bàn tay nhỏ bé dày dạn kinh nghiệm đi tới vuốt ve nơi nào đó của anh.
"Cô tên là..." Mục Tư Viễn bỗng nhiên lên tiếng, nghi hoặc nhìn cô ta.
Bội Bội hơi sững sờ, "Mục tổng?"
Cô ta hờn dỗi cười nói: "Đã quên mất tên em nhanh vậy sao?"
Anh ngồi xuống sô-pha, nhìn thẳng vào cô ta làm cô ta có chút không được tự nhiên.
"Mục tổng, anh sao thế?" Cô ta muốn tiến tới thì lại trông thấy ánh mắt lạnh lẽo cự tuyệt của anh.
"Ông ta cho cô bao nhiêu?" Anh lên tiếng lần nữa, nhưng lại như một câu hỏi trực tiếp.
"Cái này thì Mục tổng anh không phải lo, chỉ cần em có thể để anh..." Nói xong cô ta lại dán lên người anh, Mục Tư Viễn đứng dậy tránh né, "Tôi cho cô gấp đôi."
Bội Bội sửng sốt, nghi hoặc đứng dậy, "Mục tổng, anh?"
"Tôi trả cô gấp đôi." Anh nói tiếp, "Chỉ cần cô giúp tôi làm một việc."
"Thực sự?" Bội Bội nhướng mày, có chuyện tốt như vậy sao cô ta có thể bỏ qua được? "Mục tổng, anh cứ việc nói."
Anh cười nhạt, "Đêm nay cô ở đây, sáng mai tôi sẽ tìm cô rồi chúng ta cùng ra ngoài."
"Hưm..." Cô ta không tin, "Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy! Nhưng nếu cô không làm tốt, hậu quả cũng rất nghiêm trọng."
Cô ta cười, "Cái này thì Mục tổng cứ yên tâm."
***
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc đợt này cao hơn đợt khác tràn ngập trong không gian chật chội. Những ánh đèn lập lòe chiếu lên vô số cặp trai gái nhiệt tình hăng say, ngoại trừ Cố Bảo Bảo ngồi uống rượu ở quầy ba.
Cô không có uống được bao nhiêu, chỉ vì vừa rồi cô đã nói với người pha rượu là muốn một ly rượu mạnh.
Người pha rượu nghĩ rồi đưa cho cô một ly đồ uống màu xanh nhạt, quả nhiên, cô mới uống vài hớp thôi đã bắt đầu choáng váng.
"Thế nào?" Người pha rượu lớn tiếng hỏi.
Cô khép hờ mắt nhìn anh ta, vươn ngón tay cái ra rồi lại uống một ngụm lớn.
Cay, gay mũi, miệng như bị lửa đốt, cồn đi vào dạ dày khiến người ta mê muội.
"Đúng là rượu ngon!" Cô lớn tiếng khen rồi móc mấy tờ tiền giá trị lớn đặt xuống quầy ba, "Cho tôi một người đàn ông!"
Người pha rượu cầm lấy tờ tiền lớn ấy: "Cô chờ chút!"
Khi anh ta định ra khỏi quầy ba đi lên lầu thì bất chợt một người đàn ông chắn trước mặt.
"Anh?" Đang sửng sốt thì nghe người đàn ông đó hỏi: "Cô ấy say?"
Người pha rượu đắc ý, "Đương nhiên, rượu tôi pha không có chuyện không say."
Người đàn ông mặt không thay đổi nhìn anh, "Tiền anh đã nhận, tốt nhất nên câm miệng."
Người đàn ông đó nói xong đi tới bên cạnh cô gái kia, đưa cánh tay ôm lấy eo cô.
Người tới nhanh vậy sao?
Cố Bảo Bảo mê say ngẩng lên, mắt cô không còn thấy được rõ, chỉ có cảm giác mơ hồ là một người đàn ông ôm lấy mình.
Thật là kỳ quái! Cái ôm này sao quen thuộc như vậy?
"Anh - anh là ai?" Cô muốn thấy rõ ai là chủ nhân của cái ôm giống như đã từng quen biết ấy.
Thanh âm dễ nghe của anh lại trầm thấp bên tai cô: "Anh là tình - nhân tối nay của em!"
Tình - nhân?
Cố Bảo Bảo cười đau lòng, cầm ly rượu đưa tới gần miệng anh, "Vậy - vậy anh uống rượu với tôi."
Người đàn ông nghe theo cúi xuống uống, nghe cô cười hỏi: "Uống ngon chứ?"
Người đàn ông cũng không đáp, tay giữ đầu cô, đặt lên môi cô nụ hôn, chất lỏng gay mũi cuồn cuộn không ngừng rót vào trong miệng.
"Khụ khụ" thật là cay!
Cô bị sặc nên bất giác há miệng ra, lưỡi anh thừa cơ trượt vào khuấy động lưỡi cô, chia xẻ chất lỏng sâu cay ấy. Cô sửng sốt, giữa làn sương mù dường như lấy được chút thanh tỉnh, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt khi cô cố gắng mở chúng ra.
Mười ngón tay anh giữ chặt, cô không tin điều mình trông thấy.
Cô càng cố mở to hơn để muốn xem rõ ràng hơn, rượu lại dâng lên làm cô đầu váng mắt hoa.
Cô chỉ có thể chờ anh buông môi cô ra rồi mới hỏi: "Anh Tư Viễn?"
Anh ôm lấy cô vào ngực, hơi thở quen thuộc phả vào bên tai cô: "Đừng hỏi!"
Đừng hỏi? Nước mắt lăn xuống, cô cũng ôm chặt lấy người đàn ông này.
Coi như, coi như đó là anh!
"Vậy - vậy anh cùng tôi..." Cô nằm trong ngực anh ngước mặt lên, "Cùng tôi uống rượu."
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, "Được." Nói xong, anh cầm lấy ly rượu uống ngụm lớn, cũng không nuốt xuống mà lại cúi đầu hôn cô.
Vài lần như thế, Cố Bảo Bảo sặc không ngừng, lớn tiếng kháng nghị, "Không được, đều là tôi uống mà anh không uống."
Anh khẽ cười, vuốt nhẹ gò má cô, "Em say thật hay say giả vậy?"
Cô quật cường lắc đầu, "Tất nhiên tôi không say, tôi..."
Cô cầm lấy cánh tay anh, "Tôi trả tiền, anh - anh đưa tôi ra biển."
"Ra biển làm gì?" Anh buồn cười hỏi, "Lúc này trời rất lạnh."
Cô mặc kệ, lắc đầu quầy quậy, "Tôi muốn đi, tôi muốn thấy mặt trời mọc ngày mai."
Anh đặt tay lên đầu làm cô không lắc được nữa, cưng chiều nói: "Được, anh đưa em đi."
Nói xong anh cầm hai tay cô vòng qua cổ mình, ôm cả người cô vào trong áo khoác ngoài rồi ra khỏi quán bar.
Cố Bảo Bảo vừa thấy choáng váng vừa thấy ấm áp, cô một mực rúc sâu vào trong nơi ấm cúng kia, hoàn toàn chẳng biết mình đã đi từ quán bar ra bờ biển.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?" Bỗng cô nghe thấy có người gọi cô.
Thanh âm với ngữ điệu thật quen thuộc làm cô say đắm.
Cô lắc lắc đầu, hiện ra trong mắt chỉ là một mảng tối.
Tự cười nhạo bản thân, cô úp sấp vào nơi ấm áp ngủ tiếp, nhất định cô xuất hiện ảo giác rồi. Lúc nào cô cũng xuất hiện ảo giác về anh.
Anh giờ còn đang ở khách sạn với một cô gái khác.
Cô đau đớn che tai lại, cô không muốn, không muốn nghĩ thêm nữa.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?" Song, thanh âm kia lại vang lên quấy cô không cách nào ngủ được.
"Làm gì vậy?" Cô không kiên nhẫn đáp lại.
Đôi bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên mặt cô, thanh âm dễ nghe nói bên tai: "Chúng ta đã ra bờ biển rồi."
Bờ biển? Quả nhiên cô nghe được tiếng sóng vỗ rì rào.
"Hóa ra đã đến rồi à."
Cô gãi tóc, định đứng dậy lại mơ hồ thấy mình đang ở trong xe. Ngay sau đó cô đẩy mạnh cửa xe, không ngờ cửa xe đã mở từ trước làm cô té xuống bờ cát.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo!" Thanh âm lo lắng vang lên, "Có phải ngã không?"
Nghe vậy, cô kỳ quái ngẩng lên, mượn lấy sự tỉnh táo không nhiều lắm này nhìn anh.
Cạnh đèn xe, dưới ánh sao, anh trở nên rõ ràng, biến thành khuôn mặt quen thuộc bất khả tư nghị.
"Anh" Cô mở to mắt khó tin, "Sao anh lại ở đây?"
Không phải anh đang - ở trong khách sạn sao?
Anh không đáp, trái tim vì cô mà mềm mại, ôm lấy cô tiếp tục nụ hôn vừa rồi còn chưa hoàn thành.
Nhớ nhung, áy náy, đau lòng pha trộn với nhau, anh càng muốn nhiều hơn, tay đi từ dưới eo cô vòng lên trên, nắm lấy vật dẻo dai.
"Bảo Bảo" Anh thở dài thỏa mãn, nụ hôn nóng bỏng đi xuống, tay kia chính xác tìm được khóa kéo bên trái chiếc váy.
Còn chưa kịp kéo xuống thì Cố Bảo Bảo đẩy mạnh anh ra, cùng với hai tiếng "ba" "ba" là hai cái tát vang dội lên mặt anh.
Cô vừa căm phẫn vừa đau lòng, "Anh coi em là gì hả?"
Nói xong cô vùng vẫy, dù bước chân nghiêng ngả nhưng vẫn cứ đi về phía trước.
Cô không biết mình muốn đi đâu, cô đã say, không rõ mình đang làm cái gì, bằng không thì cũng không ra tay đánh anh.
"Bảo Bảo!"
Mục Tư Viễn từ hết sức ngạc nhiên tỉnh táo lại đuổi theo cô, “ Em đừng chạy lung tung.”
“ Anh bỏ ra!” Cô gầm lên, “ Anh cút ngay!”
Anh không buông ra mà càng ôm chặt lấy cố, “ Đừng có chạy lung tung!”
“ Không cần anh lo!”
Cô không muốn anh chạm vào cô, lần này anh xem cô thành Trịnh Tâm Du hay là cái cô Bội Bội vừa rồi?
“ Anh bỏ ra, em không cần anh lo, không cần anh lo, không cần anh lo!”
Cô nói không ngừng đến mức không thở được, bỗng “ ọe”, cả phần trước chiếc váy đều ô uế.
Mục Tư Viễn nhíu mày, “ Đừng làm rộn!”
Anh dễ dàng nhấc bổng cô lên như ôm một con gà con vào trong xe, dùng hai tay xé chiếc váy ra.
“ Anh cút đi!” Cô không biết anh muốn làm gì, tay giơ lên lại tát anh một cái nữa.
Mục Tư Viễn không khỏi chán nản, đôi tay càng thô lỗ, một lần đã xé vụn cái váy.
Cơn gió lạnh ùa tới, cô biết mình không có sức kháng cự liền bắt đầu khóc.
“ Em khóc cái gì?” Anh giả vờ tức giận quát, tay lại bắt đầu cởi áo khoác.
Tiếng khóc càng lớn hơn nữa, cô bắt đầu dùng chân đá anh.
Anh đẩy cô vào bên trong, cơ thể khỏe mạnh theo đó ngồi lên chân cô khiến cô không còn chỗ mà giãy giụa.
Sau đó anh cởi áo sơ mi.
“ Anh- anh” Cô hoảng sợ lắc đầu, tỏ ý cô không muốn, không muốn.
Nhưng anh đã cởi xong chiếc áo sơ mi làm lộ ra lồng ngực cường tráng.
Nhìn tay anh duỗi ra với mình, cô cắn chặt môi, hoàn toàn mất đi chủ ý.
Nhưng, kỳ quái là anh không cởi móc áo lót của cô ra mà ôm lấy cô, mặc áo sơ mi lên cho cô.
“ Tay!” Anh ra lệnh.
Cô vẫn còn kinh ngạc, không tự chủ ngoan ngoãn chìa tay ra.
Anh mặc xong áo sơ mi cho cô, cài lại từng cái cúc áo, khuôn mặt tuấn tú gần sát lại vẻ mặt ngơ ngác của cô mà thở ra một hơi mạnh, “ Bé con, anh chưa đén mức ép buộc em đâu!”
Nói xong, anh ôm cô vào lòng, lấy áo khoác của mình bọc lấy hai người, đôi môi lại bổ sung thêm một câu bên tai cô: “ Mặc dù là anh rất muốn em.”
Mặt cô thoáng đỏ ửng, lúng túng cúi đầu lại ngẩng lên: “ Sao anh ở đây?”
Anh khẽ cười, ôm cô chặt hơn nhưng không đáp.
Bên ngoài cửa sổ xe truyền tới từng tiếng sóng vỗ, tiếng gió thổi, dường như thế giói chỉ còn hai người đang ôm nhau tại đây.
“ Bảo Bảo?” Trầm mặc một lúc, anh không nhịn được gọi cô một tiếng, đáp lại là tiếng ngáy nhẹ của cô. Cồn cùng tức giận đau khổ cả tối, cuối cùng là cô thiếp đi.
Anh mỉm cười, hôn lên cổ cô, “ Ngủ đi, bé con.”
***
Đầu thật đau quá!
Cố Bảo Bảo gắng mở mắt ra, còn chưa kịp phân biệt rõ mình đang ở đâu thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Mặt biển xanh thẫm, tia nắng ban mai rọi xuống, hải âu tung cánh bay đi, những chiếc lông vũ như dải lục trắng mỏng lướt trên bầu trời như mộng như ảo.
Cơn gió nhẹ thổi qua, áng mây đẹp đẽ chậm rãi tản đi nhô lên một vòng mặt trời đỏ từ từ mọc lên phía chân trời.
Đẹp quá !
Cô nhìn đến ngây người, mãi sau mới phát hiện mình nằm trong ngực một người đàn ông.
Cô vội nhìn kỹ hơn, ngạc nhiên như từng cơn sóng lớn đánh tới tấp vào lòng.
Sao anh lại ở đây?
Mà mình sao lại mặc áo sơ mi của anh?
Cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua nhưng trong đầu cô trống rỗng, càng nghĩ thì càng đau nhức.
Ngay giờ phút này điều duy nhất cô nghĩ tới đó là, thừa dịp anh còn chưa tỉnh lại, cô phải đi ngay!
Khẽ đẩy cánh tay vòng bên eo ra, cô nhẹ nhàng đẩy cửa xe, làm xong mọi chuyện, anh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô nghi hoặc, lẽ nào tối qua anh cũng uống say sao?
Có lẽ vậy, bằng không cô cũng không nghĩ ra được lý do nào khác để anh có thể xuất hiện cùng lúc ở đây với cô.
Lần này có phải anh xem cô thành cô gái Bội Bội xinh đẹp tối qua?
Cô cười thê lương, đôi chân đã đứng trên bờ cát.
Đóng cửa lại, mới đi được vài bước rồi lại quay về.
Nhẹ nhàng mở cửa xe, anh vẫn ngủ say.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay quyến luyến lướt qua góc cạnh khuôn mặt anh tuấn ấy. “ Anh Tư Viễn” Giọng cô khàn khàn đau đớn, “ Em có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng chẳng có cơ hội nào.”
Khi anh tỉnh, cô không nói nên lời mà cũng không muốn nói.
Những lời này, cô chỉ muốn bộc lộ hết, lại không muốn có đáp án.
“ Em không rõ vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Ngày đó trong văn phòng, anh không tin em, trái tim em đau đớn nhưng không trách anh.”
Trên gương mặt lộ ra nụ cười đau thương mà xinh đẹp, “ Từ nhỏ đến lớn, anh làm bất cứ chuyện gì khiến em đau lòng, em cũng không trách anh, em biết, anh làm vậy là hi vọng em không quấn lấy anh nữa. Em cũng muốn quên anh, quên đi hết sạch tất cả mọi chuyện, quên không còn nhớ chút gì nữa. Cọng cỏ nhỏ chỉ khi bị nhổ rễ mới không mọc lại nữa, tình cảm dành cho anh cũng là đạo lý như thế.”
“ Nhưng” Nước mắt không kìm nổi tuôn trào. “ Ai là người nhổ đi gốc cây này? Nếu là người khác, em không muốn, em tình nguyện người đó là anh.”
Nói tới đây, ngón tay cô từ trên mặt anh rút lại, chậm rãi ra ngoài rồi đóng cửa xe.
Cơ thể nóng bỏng của Bội Bội dán lên Mục Tư Viễn, bàn tay nhỏ bé dày dạn kinh nghiệm đi tới vuốt ve nơi nào đó của anh.
"Cô tên là..." Mục Tư Viễn bỗng nhiên lên tiếng, nghi hoặc nhìn cô ta.
Bội Bội hơi sững sờ, "Mục tổng?"
Cô ta hờn dỗi cười nói: "Đã quên mất tên em nhanh vậy sao?"
Anh ngồi xuống sô-pha, nhìn thẳng vào cô ta làm cô ta có chút không được tự nhiên.
"Mục tổng, anh sao thế?" Cô ta muốn tiến tới thì lại trông thấy ánh mắt lạnh lẽo cự tuyệt của anh.
"Ông ta cho cô bao nhiêu?" Anh lên tiếng lần nữa, nhưng lại như một câu hỏi trực tiếp.
"Cái này thì Mục tổng anh không phải lo, chỉ cần em có thể để anh..." Nói xong cô ta lại dán lên người anh, Mục Tư Viễn đứng dậy tránh né, "Tôi cho cô gấp đôi."
Bội Bội sửng sốt, nghi hoặc đứng dậy, "Mục tổng, anh?"
"Tôi trả cô gấp đôi." Anh nói tiếp, "Chỉ cần cô giúp tôi làm một việc."
"Thực sự?" Bội Bội nhướng mày, có chuyện tốt như vậy sao cô ta có thể bỏ qua được? "Mục tổng, anh cứ việc nói."
Anh cười nhạt, "Đêm nay cô ở đây, sáng mai tôi sẽ tìm cô rồi chúng ta cùng ra ngoài."
"Hưm..." Cô ta không tin, "Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy! Nhưng nếu cô không làm tốt, hậu quả cũng rất nghiêm trọng."
Cô ta cười, "Cái này thì Mục tổng cứ yên tâm."
***
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc đợt này cao hơn đợt khác tràn ngập trong không gian chật chội. Những ánh đèn lập lòe chiếu lên vô số cặp trai gái nhiệt tình hăng say, ngoại trừ Cố Bảo Bảo ngồi uống rượu ở quầy ba.
Cô không có uống được bao nhiêu, chỉ vì vừa rồi cô đã nói với người pha rượu là muốn một ly rượu mạnh.
Người pha rượu nghĩ rồi đưa cho cô một ly đồ uống màu xanh nhạt, quả nhiên, cô mới uống vài hớp thôi đã bắt đầu choáng váng.
"Thế nào?" Người pha rượu lớn tiếng hỏi.
Cô khép hờ mắt nhìn anh ta, vươn ngón tay cái ra rồi lại uống một ngụm lớn.
Cay, gay mũi, miệng như bị lửa đốt, cồn đi vào dạ dày khiến người ta mê muội.
"Đúng là rượu ngon!" Cô lớn tiếng khen rồi móc mấy tờ tiền giá trị lớn đặt xuống quầy ba, "Cho tôi một người đàn ông!"
Người pha rượu cầm lấy tờ tiền lớn ấy: "Cô chờ chút!"
Khi anh ta định ra khỏi quầy ba đi lên lầu thì bất chợt một người đàn ông chắn trước mặt.
"Anh?" Đang sửng sốt thì nghe người đàn ông đó hỏi: "Cô ấy say?"
Người pha rượu đắc ý, "Đương nhiên, rượu tôi pha không có chuyện không say."
Người đàn ông mặt không thay đổi nhìn anh, "Tiền anh đã nhận, tốt nhất nên câm miệng."
Người đàn ông đó nói xong đi tới bên cạnh cô gái kia, đưa cánh tay ôm lấy eo cô.
Người tới nhanh vậy sao?
Cố Bảo Bảo mê say ngẩng lên, mắt cô không còn thấy được rõ, chỉ có cảm giác mơ hồ là một người đàn ông ôm lấy mình.
Thật là kỳ quái! Cái ôm này sao quen thuộc như vậy?
"Anh - anh là ai?" Cô muốn thấy rõ ai là chủ nhân của cái ôm giống như đã từng quen biết ấy.
Thanh âm dễ nghe của anh lại trầm thấp bên tai cô: "Anh là tình - nhân tối nay của em!"
Tình - nhân?
Cố Bảo Bảo cười đau lòng, cầm ly rượu đưa tới gần miệng anh, "Vậy - vậy anh uống rượu với tôi."
Người đàn ông nghe theo cúi xuống uống, nghe cô cười hỏi: "Uống ngon chứ?"
Người đàn ông cũng không đáp, tay giữ đầu cô, đặt lên môi cô nụ hôn, chất lỏng gay mũi cuồn cuộn không ngừng rót vào trong miệng.
"Khụ khụ" thật là cay!
Cô bị sặc nên bất giác há miệng ra, lưỡi anh thừa cơ trượt vào khuấy động lưỡi cô, chia xẻ chất lỏng sâu cay ấy. Cô sửng sốt, giữa làn sương mù dường như lấy được chút thanh tỉnh, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt khi cô cố gắng mở chúng ra.
Mười ngón tay anh giữ chặt, cô không tin điều mình trông thấy.
Cô càng cố mở to hơn để muốn xem rõ ràng hơn, rượu lại dâng lên làm cô đầu váng mắt hoa.
Cô chỉ có thể chờ anh buông môi cô ra rồi mới hỏi: "Anh Tư Viễn?"
Anh ôm lấy cô vào ngực, hơi thở quen thuộc phả vào bên tai cô: "Đừng hỏi!"
Đừng hỏi? Nước mắt lăn xuống, cô cũng ôm chặt lấy người đàn ông này.
Coi như, coi như đó là anh!
"Vậy - vậy anh cùng tôi..." Cô nằm trong ngực anh ngước mặt lên, "Cùng tôi uống rượu."
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, "Được." Nói xong, anh cầm lấy ly rượu uống ngụm lớn, cũng không nuốt xuống mà lại cúi đầu hôn cô.
Vài lần như thế, Cố Bảo Bảo sặc không ngừng, lớn tiếng kháng nghị, "Không được, đều là tôi uống mà anh không uống."
Anh khẽ cười, vuốt nhẹ gò má cô, "Em say thật hay say giả vậy?"
Cô quật cường lắc đầu, "Tất nhiên tôi không say, tôi..."
Cô cầm lấy cánh tay anh, "Tôi trả tiền, anh - anh đưa tôi ra biển."
"Ra biển làm gì?" Anh buồn cười hỏi, "Lúc này trời rất lạnh."
Cô mặc kệ, lắc đầu quầy quậy, "Tôi muốn đi, tôi muốn thấy mặt trời mọc ngày mai."
Anh đặt tay lên đầu làm cô không lắc được nữa, cưng chiều nói: "Được, anh đưa em đi."
Nói xong anh cầm hai tay cô vòng qua cổ mình, ôm cả người cô vào trong áo khoác ngoài rồi ra khỏi quán bar.
Cố Bảo Bảo vừa thấy choáng váng vừa thấy ấm áp, cô một mực rúc sâu vào trong nơi ấm cúng kia, hoàn toàn chẳng biết mình đã đi từ quán bar ra bờ biển.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?" Bỗng cô nghe thấy có người gọi cô.
Thanh âm với ngữ điệu thật quen thuộc làm cô say đắm.
Cô lắc lắc đầu, hiện ra trong mắt chỉ là một mảng tối.
Tự cười nhạo bản thân, cô úp sấp vào nơi ấm áp ngủ tiếp, nhất định cô xuất hiện ảo giác rồi. Lúc nào cô cũng xuất hiện ảo giác về anh.
Anh giờ còn đang ở khách sạn với một cô gái khác.
Cô đau đớn che tai lại, cô không muốn, không muốn nghĩ thêm nữa.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?" Song, thanh âm kia lại vang lên quấy cô không cách nào ngủ được.
"Làm gì vậy?" Cô không kiên nhẫn đáp lại.
Đôi bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên mặt cô, thanh âm dễ nghe nói bên tai: "Chúng ta đã ra bờ biển rồi."
Bờ biển? Quả nhiên cô nghe được tiếng sóng vỗ rì rào.
"Hóa ra đã đến rồi à."
Cô gãi tóc, định đứng dậy lại mơ hồ thấy mình đang ở trong xe. Ngay sau đó cô đẩy mạnh cửa xe, không ngờ cửa xe đã mở từ trước làm cô té xuống bờ cát.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo!" Thanh âm lo lắng vang lên, "Có phải ngã không?"
Nghe vậy, cô kỳ quái ngẩng lên, mượn lấy sự tỉnh táo không nhiều lắm này nhìn anh.
Cạnh đèn xe, dưới ánh sao, anh trở nên rõ ràng, biến thành khuôn mặt quen thuộc bất khả tư nghị.
"Anh" Cô mở to mắt khó tin, "Sao anh lại ở đây?"
Không phải anh đang - ở trong khách sạn sao?
Anh không đáp, trái tim vì cô mà mềm mại, ôm lấy cô tiếp tục nụ hôn vừa rồi còn chưa hoàn thành.
Nhớ nhung, áy náy, đau lòng pha trộn với nhau, anh càng muốn nhiều hơn, tay đi từ dưới eo cô vòng lên trên, nắm lấy vật dẻo dai.
"Bảo Bảo" Anh thở dài thỏa mãn, nụ hôn nóng bỏng đi xuống, tay kia chính xác tìm được khóa kéo bên trái chiếc váy.
Còn chưa kịp kéo xuống thì Cố Bảo Bảo đẩy mạnh anh ra, cùng với hai tiếng "ba" "ba" là hai cái tát vang dội lên mặt anh.
Cô vừa căm phẫn vừa đau lòng, "Anh coi em là gì hả?"
Nói xong cô vùng vẫy, dù bước chân nghiêng ngả nhưng vẫn cứ đi về phía trước.
Cô không biết mình muốn đi đâu, cô đã say, không rõ mình đang làm cái gì, bằng không thì cũng không ra tay đánh anh.
"Bảo Bảo!"
Mục Tư Viễn từ hết sức ngạc nhiên tỉnh táo lại đuổi theo cô, “ Em đừng chạy lung tung.”
“ Anh bỏ ra!” Cô gầm lên, “ Anh cút ngay!”
Anh không buông ra mà càng ôm chặt lấy cố, “ Đừng có chạy lung tung!”
“ Không cần anh lo!”
Cô không muốn anh chạm vào cô, lần này anh xem cô thành Trịnh Tâm Du hay là cái cô Bội Bội vừa rồi?
“ Anh bỏ ra, em không cần anh lo, không cần anh lo, không cần anh lo!”
Cô nói không ngừng đến mức không thở được, bỗng “ ọe”, cả phần trước chiếc váy đều ô uế.
Mục Tư Viễn nhíu mày, “ Đừng làm rộn!”
Anh dễ dàng nhấc bổng cô lên như ôm một con gà con vào trong xe, dùng hai tay xé chiếc váy ra.
“ Anh cút đi!” Cô không biết anh muốn làm gì, tay giơ lên lại tát anh một cái nữa.
Mục Tư Viễn không khỏi chán nản, đôi tay càng thô lỗ, một lần đã xé vụn cái váy.
Cơn gió lạnh ùa tới, cô biết mình không có sức kháng cự liền bắt đầu khóc.
“ Em khóc cái gì?” Anh giả vờ tức giận quát, tay lại bắt đầu cởi áo khoác.
Tiếng khóc càng lớn hơn nữa, cô bắt đầu dùng chân đá anh.
Anh đẩy cô vào bên trong, cơ thể khỏe mạnh theo đó ngồi lên chân cô khiến cô không còn chỗ mà giãy giụa.
Sau đó anh cởi áo sơ mi.
“ Anh- anh” Cô hoảng sợ lắc đầu, tỏ ý cô không muốn, không muốn.
Nhưng anh đã cởi xong chiếc áo sơ mi làm lộ ra lồng ngực cường tráng.
Nhìn tay anh duỗi ra với mình, cô cắn chặt môi, hoàn toàn mất đi chủ ý.
Nhưng, kỳ quái là anh không cởi móc áo lót của cô ra mà ôm lấy cô, mặc áo sơ mi lên cho cô.
“ Tay!” Anh ra lệnh.
Cô vẫn còn kinh ngạc, không tự chủ ngoan ngoãn chìa tay ra.
Anh mặc xong áo sơ mi cho cô, cài lại từng cái cúc áo, khuôn mặt tuấn tú gần sát lại vẻ mặt ngơ ngác của cô mà thở ra một hơi mạnh, “ Bé con, anh chưa đén mức ép buộc em đâu!”
Nói xong, anh ôm cô vào lòng, lấy áo khoác của mình bọc lấy hai người, đôi môi lại bổ sung thêm một câu bên tai cô: “ Mặc dù là anh rất muốn em.”
Mặt cô thoáng đỏ ửng, lúng túng cúi đầu lại ngẩng lên: “ Sao anh ở đây?”
Anh khẽ cười, ôm cô chặt hơn nhưng không đáp.
Bên ngoài cửa sổ xe truyền tới từng tiếng sóng vỗ, tiếng gió thổi, dường như thế giói chỉ còn hai người đang ôm nhau tại đây.
“ Bảo Bảo?” Trầm mặc một lúc, anh không nhịn được gọi cô một tiếng, đáp lại là tiếng ngáy nhẹ của cô. Cồn cùng tức giận đau khổ cả tối, cuối cùng là cô thiếp đi.
Anh mỉm cười, hôn lên cổ cô, “ Ngủ đi, bé con.”
***
Đầu thật đau quá!
Cố Bảo Bảo gắng mở mắt ra, còn chưa kịp phân biệt rõ mình đang ở đâu thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Mặt biển xanh thẫm, tia nắng ban mai rọi xuống, hải âu tung cánh bay đi, những chiếc lông vũ như dải lục trắng mỏng lướt trên bầu trời như mộng như ảo.
Cơn gió nhẹ thổi qua, áng mây đẹp đẽ chậm rãi tản đi nhô lên một vòng mặt trời đỏ từ từ mọc lên phía chân trời.
Đẹp quá !
Cô nhìn đến ngây người, mãi sau mới phát hiện mình nằm trong ngực một người đàn ông.
Cô vội nhìn kỹ hơn, ngạc nhiên như từng cơn sóng lớn đánh tới tấp vào lòng.
Sao anh lại ở đây?
Mà mình sao lại mặc áo sơ mi của anh?
Cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua nhưng trong đầu cô trống rỗng, càng nghĩ thì càng đau nhức.
Ngay giờ phút này điều duy nhất cô nghĩ tới đó là, thừa dịp anh còn chưa tỉnh lại, cô phải đi ngay!
Khẽ đẩy cánh tay vòng bên eo ra, cô nhẹ nhàng đẩy cửa xe, làm xong mọi chuyện, anh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô nghi hoặc, lẽ nào tối qua anh cũng uống say sao?
Có lẽ vậy, bằng không cô cũng không nghĩ ra được lý do nào khác để anh có thể xuất hiện cùng lúc ở đây với cô.
Lần này có phải anh xem cô thành cô gái Bội Bội xinh đẹp tối qua?
Cô cười thê lương, đôi chân đã đứng trên bờ cát.
Đóng cửa lại, mới đi được vài bước rồi lại quay về.
Nhẹ nhàng mở cửa xe, anh vẫn ngủ say.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, ngón tay quyến luyến lướt qua góc cạnh khuôn mặt anh tuấn ấy. “ Anh Tư Viễn” Giọng cô khàn khàn đau đớn, “ Em có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng chẳng có cơ hội nào.”
Khi anh tỉnh, cô không nói nên lời mà cũng không muốn nói.
Những lời này, cô chỉ muốn bộc lộ hết, lại không muốn có đáp án.
“ Em không rõ vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Ngày đó trong văn phòng, anh không tin em, trái tim em đau đớn nhưng không trách anh.”
Trên gương mặt lộ ra nụ cười đau thương mà xinh đẹp, “ Từ nhỏ đến lớn, anh làm bất cứ chuyện gì khiến em đau lòng, em cũng không trách anh, em biết, anh làm vậy là hi vọng em không quấn lấy anh nữa. Em cũng muốn quên anh, quên đi hết sạch tất cả mọi chuyện, quên không còn nhớ chút gì nữa. Cọng cỏ nhỏ chỉ khi bị nhổ rễ mới không mọc lại nữa, tình cảm dành cho anh cũng là đạo lý như thế.”
“ Nhưng” Nước mắt không kìm nổi tuôn trào. “ Ai là người nhổ đi gốc cây này? Nếu là người khác, em không muốn, em tình nguyện người đó là anh.”
Nói tới đây, ngón tay cô từ trên mặt anh rút lại, chậm rãi ra ngoài rồi đóng cửa xe.
Bình luận facebook