Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Chương 271:
Nhưng không ngờ gần đây anh ta đi điều tra như thường lệ, mới phát hiện trong một năm này, tên vô dụng này lại có sự thay đổi kinh thiên động địa, không những trở thành thần y có chút danh tiếng của thành phó Thanh Hải, còn sở hữu hai chuỗi công ty, hơn nữa đều là công ty rất có tiềm lực phát triển!
Điều khiến người ta kinh ngạc nhát là, anh lại bám được lên cây đại thụ Sở Vân Tỉ này!
Phải biết rằng Sở Vân Tỉ là nhân vật nào? Một trong những tài năng trẻ xuất sắc trong máy đại gia tộc nỏi tiếng ở Bắc Kinh! Cũng là một trong những trụ cột chắc chắn sau này của Sở gial Rất nhiều quan chức cấp cao ở Bắc Kinh chen lắn muốn kết thân với anh ta nhưng đều bị từ chối, nhưng một tên Hà Gia Vinh nhỏ bé, ở tận Thanh Hải, lại có được quan hệ với Sở Vân Tỉ! Hơn nữa còn là đối tác hợp tác làm ăn mật thiết! Rốt cuộc anh đã làm thế nào mà được?
Phải biết rằng vào một năm trước, lúc người đàn ông mặt vuông điều tra Hà Gia Vinh, anh vẫn là một người sống thực vật…
Vì vậy tât cả những chuyện đột nhiên xảy ra, đôi với người đàn ông mặt vuông và chủ của anh ta, quả thật quá chấn động.
“Bỏ đi, chuyện đã tới nước này, cũng không cần thiết phải đi truy cứu ai đúng ai sai nữa.” Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng: “Nếu bây giờ cậu ta đã từ một con cừu biến thành một con sói, vậy chúng ta hãy khiến cậu ta trở về làm một con cừu lần nữa!”
“Vâng.
Người đàn ông mặt vuông cung kính gật đầu, nói: “Tôi đoán cậu ta cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi, đột nhiên lớn mạnh lên mà thôi, tính cách vô dụng nhiều năm như vậy chắc hẳn vẫn luôn khắc trong xương cốt cậu ta, chỉ cần chúng ta khẽ gây chút áp lực cho cậu ta, vậy chắc chắn cậu ta sẽ lại lần nữa trở về làm tên vô dụng ăn bám!”
“Không!”
Người đàn ông trung niên xua tay nói: “Cũng không thể chèn ép cậu ta quá mức, con giun xéo mãi cũng quằn còn cắn người đó, chúng ta chỉ cần hơi thêm áp chế với cậu ta, khiến cậu ta sống không tốt không tệ, khiến cậu ta không có chút ý chí chiến đấu, vậy là được rồi, hội chứng luộc ếch có hiểu không?”
“Hiểu ạ!” Người đàn ông mặt vuông gật đầu đáp.
“Tuy rằng với năng lực hiện giờ của cậu ta, muốn đối đầu với ta quả thật là kẻ ngốc nói mơ, nhưng cũng phải đề phòng bát trắc, néu tiếp tục bỏ mặc, đợi đến khi cậu ta trở thành một con sư tử mạnh mẽ, lại biết bí mật năm đó, ai biết được cậu ta liệu có không màng tính mạng cũng phải cắn ta một miếng hay không?” Người đàn ông trung niên bình thản nói, ánh mắt sâu xa.
“Vâng! Giờ tôi sẽ đi nghĩ cách!” Người đàn ông trung niên nói.
*Nghĩ cách? Cậu có biết ra tay từ đâu không?” Người đàn ông trung niên quay đầu quét nhìn anh ta một lượt.
*Vẫn mong ông chủ chỉ rõ!” Người đàn ông mặt vuông cung kính nói.
“Nếu muốn hạn chế Hà Gia Vinh, cậu phải học được giải quyết tận gốc.” Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, bình thản nói, sau đó vẫy tay với người đàn ông mặt vuông, ghé vào tai anh ta nói nhỏ máy câu.
Khóe miệng người đàn ông mặt vuông khẽ nhếch lên cười, giơ một ngón tay cái thẳng đứng với người đàn ông trung niên, bái phục nói: “Cao!”
Trung tuần tháng bảy, thành phó Thanh Hải dần dần hết mùa mưa, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày mưa triền miên, nhưng chưa tới vài ngày lại đến ngày nóng, nhiệt độ cao mang theo hơi nước, lập tức khiến thành phó Thanh Hải trở thành một cái lò hơi, đường phố nóng ẩm không chịu nổi, bóng người trên đường rất thưa thớt.
Nhưng trái ngược với khung cảnh vắng vẻ trên đường, bệnh nhân trong Hồi Sinh Đường lại đang chen chúc, rất nhiều người để có thể chiếm được một chút điều hòa, liều mạng quay lại trong đại sảnh Hồi Sinh Đường chen chúc.
Lâm Vũ và Tôn Thiên Thiên ngồi dưới điều hòa nhưng vẫn nóng bức đầu đầy mồ hôi, dẫu sao người quá nhiều, hơn nữa bởi vì quá mức ầm ï, bọn họ nói cũng phải tốn hết sức để tăng âm lượng.
“Tiên sinh, thuốc không còn nhiều nữa.” Lúc này Lệ Chấn Sinh phụ trách bốc thuốc vội vàng nhắc nhở Lâm Vũ.”
“Không sao, tôi đã liên hệ với doanh nghiệp thuốc rồi, máy ngày này chắc sẽ có thể giao thuốc chúng ta cần đến.”
Lâm Vũ gật đầu, ý bảo anh ta không sao.
Mãi đến chạng vạng tối, người bệnh mới hơi giảm một chút, rất nhiều dược liệu đều được bốc sạch, Lâm Vũ liền kê đơn thuốc cho bọn họ trước, bảo bọn họ qua một hai ngày nữa thì đến bốc thuốc.
Lúc này điện thoại của Lâm Vũ đột nhiên kêu lên, Lâm Vũ cúi đầu vừa nhìn thấy Tạ Trường Phong gọi điện tới, liền vội vàng nghe điện.
“Gia Vinh à, tối nay có rảnh không? Tôi tổ chức một buổi tiệc rượu ở Shangri-la, cậu nhất định phải tới đó.” Tạ Trường Phong mời khẩn thiết.
Lâm Vũ nhìn khoảng mười bệnh nhân trong Hồi Sinh Đường, lập tức cười khổ lắc đầu, nói: “Bí thư Tạ, không phải tôi không giữ thể diện cho ngài, là tôi thật sự quá bận, chắc khám cho bệnh nhân xong cũng phải hơn mười giờ tôi.
“Không được, Gia Vinh, cậu nhất định phải tới, không giấu gì cậu, đây có thể là lần cuối cùng tôi mời mọi người uống rượu với thân phận là bí thư thành phố Thanh Hải.” Tạ Trường Phong vội vàng nói.
“Hả?”
Lâm Vũ không khỏi giật mình, vội vàng nói: “Bí thư Tạ, ngài thế này là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không, chỉ là điều động công tác bình thường thôi, tối nay nhất định phải đến đó.” Tạ Trường Phong nói xong liền Cúp máy.
Lâm Vũ thấy Tạ Trường Phong sắp phải đi, cũng không tiện từ chói, ngẳng đầu nhìn bệnh nhân trong phòng, quay đầu nói với Tôn Thiên Thiên: “Thiên Thiên, xin lỗi, thầy Hà phải lừa cô một lần rồi, thầy có việc, đi trước đây.”
Nhưng không ngờ gần đây anh ta đi điều tra như thường lệ, mới phát hiện trong một năm này, tên vô dụng này lại có sự thay đổi kinh thiên động địa, không những trở thành thần y có chút danh tiếng của thành phó Thanh Hải, còn sở hữu hai chuỗi công ty, hơn nữa đều là công ty rất có tiềm lực phát triển!
Điều khiến người ta kinh ngạc nhát là, anh lại bám được lên cây đại thụ Sở Vân Tỉ này!
Phải biết rằng Sở Vân Tỉ là nhân vật nào? Một trong những tài năng trẻ xuất sắc trong máy đại gia tộc nỏi tiếng ở Bắc Kinh! Cũng là một trong những trụ cột chắc chắn sau này của Sở gial Rất nhiều quan chức cấp cao ở Bắc Kinh chen lắn muốn kết thân với anh ta nhưng đều bị từ chối, nhưng một tên Hà Gia Vinh nhỏ bé, ở tận Thanh Hải, lại có được quan hệ với Sở Vân Tỉ! Hơn nữa còn là đối tác hợp tác làm ăn mật thiết! Rốt cuộc anh đã làm thế nào mà được?
Phải biết rằng vào một năm trước, lúc người đàn ông mặt vuông điều tra Hà Gia Vinh, anh vẫn là một người sống thực vật…
Vì vậy tât cả những chuyện đột nhiên xảy ra, đôi với người đàn ông mặt vuông và chủ của anh ta, quả thật quá chấn động.
“Bỏ đi, chuyện đã tới nước này, cũng không cần thiết phải đi truy cứu ai đúng ai sai nữa.” Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng: “Nếu bây giờ cậu ta đã từ một con cừu biến thành một con sói, vậy chúng ta hãy khiến cậu ta trở về làm một con cừu lần nữa!”
“Vâng.
Người đàn ông mặt vuông cung kính gật đầu, nói: “Tôi đoán cậu ta cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi, đột nhiên lớn mạnh lên mà thôi, tính cách vô dụng nhiều năm như vậy chắc hẳn vẫn luôn khắc trong xương cốt cậu ta, chỉ cần chúng ta khẽ gây chút áp lực cho cậu ta, vậy chắc chắn cậu ta sẽ lại lần nữa trở về làm tên vô dụng ăn bám!”
“Không!”
Người đàn ông trung niên xua tay nói: “Cũng không thể chèn ép cậu ta quá mức, con giun xéo mãi cũng quằn còn cắn người đó, chúng ta chỉ cần hơi thêm áp chế với cậu ta, khiến cậu ta sống không tốt không tệ, khiến cậu ta không có chút ý chí chiến đấu, vậy là được rồi, hội chứng luộc ếch có hiểu không?”
“Hiểu ạ!” Người đàn ông mặt vuông gật đầu đáp.
“Tuy rằng với năng lực hiện giờ của cậu ta, muốn đối đầu với ta quả thật là kẻ ngốc nói mơ, nhưng cũng phải đề phòng bát trắc, néu tiếp tục bỏ mặc, đợi đến khi cậu ta trở thành một con sư tử mạnh mẽ, lại biết bí mật năm đó, ai biết được cậu ta liệu có không màng tính mạng cũng phải cắn ta một miếng hay không?” Người đàn ông trung niên bình thản nói, ánh mắt sâu xa.
“Vâng! Giờ tôi sẽ đi nghĩ cách!” Người đàn ông trung niên nói.
*Nghĩ cách? Cậu có biết ra tay từ đâu không?” Người đàn ông trung niên quay đầu quét nhìn anh ta một lượt.
*Vẫn mong ông chủ chỉ rõ!” Người đàn ông mặt vuông cung kính nói.
“Nếu muốn hạn chế Hà Gia Vinh, cậu phải học được giải quyết tận gốc.” Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, bình thản nói, sau đó vẫy tay với người đàn ông mặt vuông, ghé vào tai anh ta nói nhỏ máy câu.
Khóe miệng người đàn ông mặt vuông khẽ nhếch lên cười, giơ một ngón tay cái thẳng đứng với người đàn ông trung niên, bái phục nói: “Cao!”
Trung tuần tháng bảy, thành phó Thanh Hải dần dần hết mùa mưa, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày mưa triền miên, nhưng chưa tới vài ngày lại đến ngày nóng, nhiệt độ cao mang theo hơi nước, lập tức khiến thành phó Thanh Hải trở thành một cái lò hơi, đường phố nóng ẩm không chịu nổi, bóng người trên đường rất thưa thớt.
Nhưng trái ngược với khung cảnh vắng vẻ trên đường, bệnh nhân trong Hồi Sinh Đường lại đang chen chúc, rất nhiều người để có thể chiếm được một chút điều hòa, liều mạng quay lại trong đại sảnh Hồi Sinh Đường chen chúc.
Lâm Vũ và Tôn Thiên Thiên ngồi dưới điều hòa nhưng vẫn nóng bức đầu đầy mồ hôi, dẫu sao người quá nhiều, hơn nữa bởi vì quá mức ầm ï, bọn họ nói cũng phải tốn hết sức để tăng âm lượng.
“Tiên sinh, thuốc không còn nhiều nữa.” Lúc này Lệ Chấn Sinh phụ trách bốc thuốc vội vàng nhắc nhở Lâm Vũ.”
“Không sao, tôi đã liên hệ với doanh nghiệp thuốc rồi, máy ngày này chắc sẽ có thể giao thuốc chúng ta cần đến.”
Lâm Vũ gật đầu, ý bảo anh ta không sao.
Mãi đến chạng vạng tối, người bệnh mới hơi giảm một chút, rất nhiều dược liệu đều được bốc sạch, Lâm Vũ liền kê đơn thuốc cho bọn họ trước, bảo bọn họ qua một hai ngày nữa thì đến bốc thuốc.
Lúc này điện thoại của Lâm Vũ đột nhiên kêu lên, Lâm Vũ cúi đầu vừa nhìn thấy Tạ Trường Phong gọi điện tới, liền vội vàng nghe điện.
“Gia Vinh à, tối nay có rảnh không? Tôi tổ chức một buổi tiệc rượu ở Shangri-la, cậu nhất định phải tới đó.” Tạ Trường Phong mời khẩn thiết.
Lâm Vũ nhìn khoảng mười bệnh nhân trong Hồi Sinh Đường, lập tức cười khổ lắc đầu, nói: “Bí thư Tạ, không phải tôi không giữ thể diện cho ngài, là tôi thật sự quá bận, chắc khám cho bệnh nhân xong cũng phải hơn mười giờ tôi.
“Không được, Gia Vinh, cậu nhất định phải tới, không giấu gì cậu, đây có thể là lần cuối cùng tôi mời mọi người uống rượu với thân phận là bí thư thành phố Thanh Hải.” Tạ Trường Phong vội vàng nói.
“Hả?”
Lâm Vũ không khỏi giật mình, vội vàng nói: “Bí thư Tạ, ngài thế này là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không, chỉ là điều động công tác bình thường thôi, tối nay nhất định phải đến đó.” Tạ Trường Phong nói xong liền Cúp máy.
Lâm Vũ thấy Tạ Trường Phong sắp phải đi, cũng không tiện từ chói, ngẳng đầu nhìn bệnh nhân trong phòng, quay đầu nói với Tôn Thiên Thiên: “Thiên Thiên, xin lỗi, thầy Hà phải lừa cô một lần rồi, thầy có việc, đi trước đây.”
Bình luận facebook