Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 272
Chương 272:
Nói xong anh không đợi Tôn Thiên Thiên nói gì, liền chạy như bay đi ra ngoài.
“Thầy!” Tôn Thiên Thiên còn chưa nói lên lời, đã không thấy Lâm Vũ đâu, trên mặt cô lập tức đầy oán giận.
“Không sao, sau bảo tiên sinh tăng thêm tiền thưởng cho cô.” Lệ Chấn Sinh mau chóng cười ha hả an ủi cô một tiếng.
Lâm Vũ về nhà thay bộ vest, liền vội đến khách sạn Shangri-la.
Phòng hội nghị Tạ Trường Phong đặt lần này rất rộng, có thể chứa tới trăm người, sau khi Lâm Vũ tới trong phòng hội nghị đã có rất nhiều người, đương nhiên, hầu hết đều là người anh không quen.
Bởi vì trước khi Lâm Vũ tới Tạ Trường Phong đã nói rồi, yến tiệc lần này có tích chất tiệc rượu, vì vậy trong cả phòng hội nghị chỉ có hai bàn đồ ăn dài đặt hai bên, trên bàn có đầy đủ các thứ như rượu, nước ngọt, trái cây, điểm tâm, bít tết, cánh nướng, khoai tây chiên.
Ở giữa có rất nhiều người cầm rượu tụ tập lại trò chuyện, còn có người mượn tiếng nhạc du dương để nhảy.
Lâm Vũ có hơi đói bụng, dứt khoát đi thẳng đến xiên máy miếng bít tết.
“Ăn nhanh như vậy làm gì, anh là quỷ đói chết thác sinh vào người sống à?” Lúc này một giọng nói dí dỏm truyền tới.
Lâm Vũ ngắng đầu nhìn liền nhận ra lại là Vệ Tuyết Ngưng, lướt nhìn cô ta một chút, ánh mắt không khỏi bị vẻ đẹp của bộ ngực cô ta thu hút.
Chỉ thầy Vệ Tuyết Ngưng hôm nay mặc một chiếc quần bò màu xanh lam bó sát, bởi vì thường xuyên luyện tập mà cặp mông đào hoa dựng vềnh lên rất đẹp, nhìn vô cùng đàn hồi, khiến người ta nhịn không nổi muốn vỗ một cái, còn trên người cô ấy lại là một chiếc áo cộc tay màu xanh lam đậm cổ thấp, bởi vì ngực cô ấy to quá mức, vì vậy áo cộc tay bị đẩy lên cao, lộ ra đường cong sâu, vô cùng hấp.
dẫn.
“Này, đồ lưu manh nhà anh, có biết xáu hỗ không hả, nhìn đi đâu vậy?” Vệ Tuyết Ngưng mau chóng bịt trước ngực.
“Đúng vậy, thô tục, bỉ ổi!”
Vệ Tuyết Ngưng vừa nói xong, bên cạnh liền truyền tới một giọng nói mang theo chút châm chọc, tiếp đó liền thấy một người đàn ông mặc áo vest màu đỏ rượu cầm một ly rượu vang chậm rãi bước tới. Thấy Lâm Vũ đang dùng dĩa chọc vào cả miếng bít tết ăn, trên mặt không khỏi hiện lên biểu cảm khinh thường, thấp giọng mắng nói: “Đồ nhà quê.
“Anh nói ai đấy?”
Không đợi Lâm Vũ lên tiếng, Vệ Tuyết Ngưng không vui trước tiên hét nói với anh ta.
*Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi đương nhiên không nói cô.”
Người đàn ông mặc vest đỏ rượu hào hoa phong nhã nói với Vệ Tuyết Ngưng một tiếng.
“Vậy anh nói bạn tôi cũng không được, cho dù anh ấy là đồ nhà quê, cũng chỉ được mình tôi nói!” Vệ Tuyết Ngưng vừa nói vừa có ý khiêu khích nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ đang ăn bít tết oán hận trừng mắt lại với cô ta, lại dám không kính trọng với chú Gia Vinh của cô như vậy!
“Ha ha, vị tiểu thư này thật hài hước, hóa ra anh ta là bạn của cô, chả trách có thể có vinh hạnh tới tham dự những nơi như thế này.”
Người đàn ông mặc vest đỏ rượu lườm Lâm Vũ với ánh mắt miệt thị, tiếp đó giơ tay ra với Vệ Tuyết Ngưng, nói: “Chào cô, tôi là Dương Tư Diễu, là tiến sĩ trở về từ nước ngoài do Chính phủ thành phố Thanh Hải đặc biệt mời về, trước khi về nước, tôi vẫn luôn làm việc tại Hollywood Mỹ.”
*Hollywood?” Vệ Tuyết Ngưng có chút không dám tin mở to mắt: “Thật hay giả vậy? Vậy những ngôi sao lớn của Hollywood anh đều quen sao?”
“Quen một ít.”
Khóe miệng Dương Tư Diễu nhếch lên một nụ cười đắc ý, thân phận của mình quả nhiên đều có lực sát thương cực lớn với hầu hết các cô gái.
“Vậy, vậy anh có quen Gordon Levitt không?” Vệ Tuyết Ngưng có chút hưng phấn không thôi, ngôi sao cô ta thích nhát chính là Gordon Levitt của Hollywood.
“Quen, từng có tiếp xúc một chút.” Dương Tư Diễu không khỏi đứng thẳng người, có chút kiêu ngạo, nhưng trên mặt lại cố ý giả vờ thành biểu cảm khiêm tốn.
“Vậy anh có thể giúp tôi xin được chữ ký của anh ấy không?” Vệ Tuyết ngưng càng hưng phần.
“Ừm… tôi tìm thử đồng nghiệp trước, chắc không có vấn đề gì lớn.”
Dương Tư Diễu lập tức gật đầu đồng ý, thật ra anh ta cũng không chắc chắn, nhưng để chiếm được thiện cảm của Vệ Tuyết Ngưng, anh ta trực tiếp khoác lác.
“Được, vậy tôi chắc chắn làm bạn với anh!” Vệ Tuyết Ngưng giơ bàn tay trắng nõn nắm lấy tay của Dương Tư Diễu.
Dương Tư Diễu không kìm lòng được khẽ vuốt ve trên bàn tay trắng nõn nà của Vệ Tuyết Ngưng một chút, cảm xúc mềm mại truyền tới, lập tức ngứa ngáy trong lòng.
“Anh làm ở Hollywood rất tốt, tại sao phải về nước vậy?”
Vệ Tuyết Ngưng có chút không hiểu hỏi.
*Đương nhiên là để đóng góp một phần sức lực của bản thân vào việc xây dựng sự nghiệp văn hóa của Tổ quốc!”
Dương Tư Diễu lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng nói, giống như bộ dạng của một thanh niên năm tốt của chủ nghĩa xã hội.
Nói xong anh không đợi Tôn Thiên Thiên nói gì, liền chạy như bay đi ra ngoài.
“Thầy!” Tôn Thiên Thiên còn chưa nói lên lời, đã không thấy Lâm Vũ đâu, trên mặt cô lập tức đầy oán giận.
“Không sao, sau bảo tiên sinh tăng thêm tiền thưởng cho cô.” Lệ Chấn Sinh mau chóng cười ha hả an ủi cô một tiếng.
Lâm Vũ về nhà thay bộ vest, liền vội đến khách sạn Shangri-la.
Phòng hội nghị Tạ Trường Phong đặt lần này rất rộng, có thể chứa tới trăm người, sau khi Lâm Vũ tới trong phòng hội nghị đã có rất nhiều người, đương nhiên, hầu hết đều là người anh không quen.
Bởi vì trước khi Lâm Vũ tới Tạ Trường Phong đã nói rồi, yến tiệc lần này có tích chất tiệc rượu, vì vậy trong cả phòng hội nghị chỉ có hai bàn đồ ăn dài đặt hai bên, trên bàn có đầy đủ các thứ như rượu, nước ngọt, trái cây, điểm tâm, bít tết, cánh nướng, khoai tây chiên.
Ở giữa có rất nhiều người cầm rượu tụ tập lại trò chuyện, còn có người mượn tiếng nhạc du dương để nhảy.
Lâm Vũ có hơi đói bụng, dứt khoát đi thẳng đến xiên máy miếng bít tết.
“Ăn nhanh như vậy làm gì, anh là quỷ đói chết thác sinh vào người sống à?” Lúc này một giọng nói dí dỏm truyền tới.
Lâm Vũ ngắng đầu nhìn liền nhận ra lại là Vệ Tuyết Ngưng, lướt nhìn cô ta một chút, ánh mắt không khỏi bị vẻ đẹp của bộ ngực cô ta thu hút.
Chỉ thầy Vệ Tuyết Ngưng hôm nay mặc một chiếc quần bò màu xanh lam bó sát, bởi vì thường xuyên luyện tập mà cặp mông đào hoa dựng vềnh lên rất đẹp, nhìn vô cùng đàn hồi, khiến người ta nhịn không nổi muốn vỗ một cái, còn trên người cô ấy lại là một chiếc áo cộc tay màu xanh lam đậm cổ thấp, bởi vì ngực cô ấy to quá mức, vì vậy áo cộc tay bị đẩy lên cao, lộ ra đường cong sâu, vô cùng hấp.
dẫn.
“Này, đồ lưu manh nhà anh, có biết xáu hỗ không hả, nhìn đi đâu vậy?” Vệ Tuyết Ngưng mau chóng bịt trước ngực.
“Đúng vậy, thô tục, bỉ ổi!”
Vệ Tuyết Ngưng vừa nói xong, bên cạnh liền truyền tới một giọng nói mang theo chút châm chọc, tiếp đó liền thấy một người đàn ông mặc áo vest màu đỏ rượu cầm một ly rượu vang chậm rãi bước tới. Thấy Lâm Vũ đang dùng dĩa chọc vào cả miếng bít tết ăn, trên mặt không khỏi hiện lên biểu cảm khinh thường, thấp giọng mắng nói: “Đồ nhà quê.
“Anh nói ai đấy?”
Không đợi Lâm Vũ lên tiếng, Vệ Tuyết Ngưng không vui trước tiên hét nói với anh ta.
*Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi đương nhiên không nói cô.”
Người đàn ông mặc vest đỏ rượu hào hoa phong nhã nói với Vệ Tuyết Ngưng một tiếng.
“Vậy anh nói bạn tôi cũng không được, cho dù anh ấy là đồ nhà quê, cũng chỉ được mình tôi nói!” Vệ Tuyết Ngưng vừa nói vừa có ý khiêu khích nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ đang ăn bít tết oán hận trừng mắt lại với cô ta, lại dám không kính trọng với chú Gia Vinh của cô như vậy!
“Ha ha, vị tiểu thư này thật hài hước, hóa ra anh ta là bạn của cô, chả trách có thể có vinh hạnh tới tham dự những nơi như thế này.”
Người đàn ông mặc vest đỏ rượu lườm Lâm Vũ với ánh mắt miệt thị, tiếp đó giơ tay ra với Vệ Tuyết Ngưng, nói: “Chào cô, tôi là Dương Tư Diễu, là tiến sĩ trở về từ nước ngoài do Chính phủ thành phố Thanh Hải đặc biệt mời về, trước khi về nước, tôi vẫn luôn làm việc tại Hollywood Mỹ.”
*Hollywood?” Vệ Tuyết Ngưng có chút không dám tin mở to mắt: “Thật hay giả vậy? Vậy những ngôi sao lớn của Hollywood anh đều quen sao?”
“Quen một ít.”
Khóe miệng Dương Tư Diễu nhếch lên một nụ cười đắc ý, thân phận của mình quả nhiên đều có lực sát thương cực lớn với hầu hết các cô gái.
“Vậy, vậy anh có quen Gordon Levitt không?” Vệ Tuyết Ngưng có chút hưng phấn không thôi, ngôi sao cô ta thích nhát chính là Gordon Levitt của Hollywood.
“Quen, từng có tiếp xúc một chút.” Dương Tư Diễu không khỏi đứng thẳng người, có chút kiêu ngạo, nhưng trên mặt lại cố ý giả vờ thành biểu cảm khiêm tốn.
“Vậy anh có thể giúp tôi xin được chữ ký của anh ấy không?” Vệ Tuyết ngưng càng hưng phần.
“Ừm… tôi tìm thử đồng nghiệp trước, chắc không có vấn đề gì lớn.”
Dương Tư Diễu lập tức gật đầu đồng ý, thật ra anh ta cũng không chắc chắn, nhưng để chiếm được thiện cảm của Vệ Tuyết Ngưng, anh ta trực tiếp khoác lác.
“Được, vậy tôi chắc chắn làm bạn với anh!” Vệ Tuyết Ngưng giơ bàn tay trắng nõn nắm lấy tay của Dương Tư Diễu.
Dương Tư Diễu không kìm lòng được khẽ vuốt ve trên bàn tay trắng nõn nà của Vệ Tuyết Ngưng một chút, cảm xúc mềm mại truyền tới, lập tức ngứa ngáy trong lòng.
“Anh làm ở Hollywood rất tốt, tại sao phải về nước vậy?”
Vệ Tuyết Ngưng có chút không hiểu hỏi.
*Đương nhiên là để đóng góp một phần sức lực của bản thân vào việc xây dựng sự nghiệp văn hóa của Tổ quốc!”
Dương Tư Diễu lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng nói, giống như bộ dạng của một thanh niên năm tốt của chủ nghĩa xã hội.
Bình luận facebook