"Hai kẻ điên!"
Cố Khuynh Thành cũng không quan tâm Phó Du Nhiên nói gì, nàng chỉ một mực lẳng lặng cúi đầu đi về phía trước, giống như vừa rồi người có thể dễ dàng đem tương lai của mình ra đánh cuộc hoàn toàn không phải là nàng.
Phó Du Nhiên quay đầu lại chặn trước người của nàng, lớn tiếng nói: "Sư huynh của cô muốn đi thì cô nên cố gắng theo sát hắn để phát triển tình cảm, tranh thủ hành động mà trói hắn lại, không thì ít nhất cũng nên giống Lâm Hi Nguyệt để lại một ký ức tốt đẹp mới phải chứ, vậy mà mới gặp chút trở ngại đã dễ dàng buông tay đi tìm đến nhà khác, một nhà chưa đủ mà còn tìm tới hai nhà! Cô . . . . ." Phó Du Nhiên hắng hắng giọng, "Tức chết ta rồi"
Cố Khuynh Thành rầu rĩ nói: "Huynh ấy muốn đi sao?" Sau đó cười khổ một tiếng, "Huynh ấy muốn rời đi lại không nói cho ta biết."
Phó Du Nhiên lại vuốt vuốt ngực, buồn bực nói: "Cái tên cọc gỗ kia! Cũng làm ta tức chết!"
"Biểu tẩu cũng đừng tức giận nữa." Cô Khuynh Thành hít sâu một hơi, "Mọi sự đều tùy duyên vậy."
Cứ trò chuyện như vậy đã thấy cung Tử Hòe ở ngay trước mắt, Phó Du Nhiên cũng không tiện phiền muộn nữa, cúi đầu đi vào.
Nguyên phi, Thục phi đang thưởng thức trà cùng với Hoàng hậu, trên mặt Hoàng hậu đều là vẻ tươi cười, có vẻ tâm tình của bà không tệ, sau khi vấn an xong, Phó Du Nhiên đưa mắt lên nhìn thì hơi ngạc nhiên nói: "Mẫu hậu trẻ ra rất nhiều."
Nếu nói nữ nhân trong hậu cung có gì nhiều nhất thì đó chính là thời gian rảnh rỗi, trừ lúc phải bận rộn lục đục đấu đá ở bên ngoài, bảo dưỡng cũng là một vấn đề rất quan trọng, Hoàng hậu lại rất tuân thủ thời gian nghỉ ngơi và ăn uống nên nếp nhăn trên khóe mắt cũng không thấy mấy, làn da cũng căng mọng lên không ít.
Nghe được lời ấy thì khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng hậu cười thành một đóa hoa, "Cũng nhờ con giúp ta lấy đan dược từ chỗ Quốc sư, lúc nào thì lại đi lấy thêm nữa vậy?"
Thục phi nghe vậy liền nói: "Đan dược của Quốc sư sao? Là tiên đan á?"
Hoàng hậu cười cười, "Cũng gần như vậy."
Thục phi cười nói: "Du Nhiên, vậy cũng phải lấy giúp ta với nhé."
Nguyên phi há miệng nhưng cũng không dám đòi lấy, bà cũng không quên ban đầu mình đã "Hãm hại" Phó Du Nhiên như thế nào, và bà cũng không ngây thơ đến mức cho rằng Phó Du Nhiên thật không để bụng.
Cũng chỉ là tiện tay nên Phó Du Nhiên đương nhiên sẽ đồng ý, chỉ là vẻ mặt hình như không yên lòng, xưa nay Thục phi luôn nhanh mồm nhanh miệng, thấy nàng như vậy thì hơi không vui nói: "Nếu như khó xử thì thôi vậy."
Phó Du Nhiên thở dài, "Thục phi nương nương là biểu muội của mẫu hậu, cũng là dì của Du Nhiên, sao Du Nhiên có thể thấy khó xử được ạ, con là đang lo lắng chuyện khác."
Hoàng hậu thấy thế cũng ngạc nhiên nói: "Đến tột cùng là chuyện gì?"
Phó Du Nhiên nhìn qua Cô Khuynh Thành rồi nói: "Hay là mẫu hậu hỏi Khuynh Thành đi ạ."
"Khuynh Thành?"
Cố Khuynh Thành đang mất hồn chợt nghe thấy Hoàng hậu kêu nàng, đôi mắt nàng lúc này mới lại có tiêu cự.
Hoàng hậu hơi cau mày: "Hai người các con đều bị sao vậy?"
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành mờ mịt, Phó Du Nhiên liền bĩu môi nói: "Nàng ấy đang nghĩ tới chuyện làm tân nương tử đấy ạ."
Hoàng hậu lấy làm lạ hỏi: "Khuynh Thành, không phải là con thật sự muốn gả cho cái đó tên Đông Phương Cẩn bất nam bất nữ đó chứ?"
Phó Du Nhiên kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, "Mẫu hậu cũng đánh giá Đông Phương Cẩn như vậy ạ?"
Hoàng hậu từ trong mắt Phó Du Nhiên nhìn ra được hai người là cùng chung chí hướng, bất giác hai người nắm chặt tay nhau, "Chí lớn gặp nhau!"
Nhìn dáng vẻ ước gì không sớm gặp được nhau của Hoàng hậu và Phó Du Nhiên, Cố Khuynh Thành cười cười rồi ném ra một quả bom, "Ban đầu cũng tính như vậy ạ, nhưng mà bây giờ con muốn gả cho Ung vương ca ca."
"Cái gì?" Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống: "Tuyệt đối không được!"
Lại giống nhau, đang lúc Phó Du Nhiên lại muốn cảm thán đây mới là tri kỷ thì Hoàng hậu lớn tiếng nói: "Ta thà rằng gả con cho Đông Phương Cẩn cũng không con gả cho Ung vương."
Cái gì?
Cố Khuynh Thành kinh ngạc, Hoàng hậu chạm rãi nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Nếu con muốn lập gia đình, thanh niên tài tuấn trong thiên hạ tùy con chọn lựa, vì sao cố tình phải gả cho Ung vương?"
Phó Du Nhiên quên mất là chuyện tình do mình khởi xướng, lại lên tiếng bất bình thay cho Tề Vũ Tây, "Mẫu hậu, Ung vương. . . . . . Không được sao?"
Hoàng hậu chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái nhưng không lên tiếng, Thục phi và Nguyên phi liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý đứng dậy nhẹ giọng cáo từ, trực giác nói cho Phó Du Nhiên biết, tuyệt đối có vấn đề.
Nhưng mãi cho đến họ rời đi, Hoàng hậu cũng không phát biểu thêm một câu bình luận nào đối với hôn sự của Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành không đi theo Phó Du Nhiên trở lại Đông cung mà xuất cung luôn, Phó Du Nhiên vẫn ngồi yên đến buổi trưa nhưng vẫn không biết rõ rốt cuộc hai người này đang đùa cái gì.
"Đang nghĩ gì thế?"
Thân thể bị ai đó ôm từ phía sau, Phó Du Nhiên lui dần về phía sau tìm cho mình một vị trí thoải mái hơn, "Khuynh thành muội muội sắp biến thành Tam Hoàng tẩu rồi, có thích không?"
Tề Diệc Bắc ngồi xuống bên người nàng, "Cái gì mà Tam Hoàng tẩu?"
Phó Du Nhiên thuật lại chuyện lúc nãy cho Tề Diệc Bắc nghe, sau khi nghe xong hai hàng lông mày xinh đẹp của hắn dính vào một chỗ, "Bọn họ điên rồi!"
"Chắc là vậy." Làm Phó Du Nhiên đau đầu không chỉ một kiện sự này, "Mẫu hậu không thích Tề Vũ Tây sao?"
"Sao nàng lại hỏi như thế?"
"Mẫu hậu nói, thà để Khuynh Thành gả cho Đông Phương Cẩn cũng không muốn gả nàng ấy cho Tề Vũ Tây."
Tề Diệc Bắc bật cười thành tiếng: "Đơn giản chỉ là lòng ghen tị của nữ nhân mà thôi."
Phó Du Nhiên tò mò nói: "Là sao?"
"Cụ thể ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là khi ta còn bé mẫu hậu và mẫu phi của Tam ca rất hay ồn ào."
"Dung phi?" Phó Du Nhiên không tin nói: "Ta đã từng đến cung Cự Sương, ta cảm thấy chủ nhân nơi đó là một người rất vui vẻ, người như vậy nhất định tính tình rất tốt, làm sao có thể kết thù với mẫu hậu được."
Tề Diệc Bắc nhéo chóp mũi của nàng, cười nói: "Đương nhiên Dung phi không có ý nghĩ này nhưng mẫu lại có tâm lý thù hằn với những phi tử được sủng ái, hơn nữa khi đó phụ hoàng lại sủng ái Dung phi có thừa nên khiến mẫu hậu cảm giác được nguy cơ, coi bà ấy thành kẻ địch cũng không phải là không thể."
Phó Du Nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra là như vậy, khó trách khi đó hắn nói cung đấu gay gắt, các người tránh xa được thì tránh xa, ta còn tưởng là Đức phi, ai ngờ lại là Dung phi."
"Tam ca nói với nàng vậy à?" Tề Diệc Bắc đưa tay tháo kim quan trên đầu xuống rồi dựa sát vào người Phó Du Nhiên, suy nghĩ một chút bèn nói: "Ngay cả bây giờ Đức phi cũng không dám trắng trợn ganh đua với mẫu hậu, huống chi khi đó bà ấy chỉ là một Tiệp dư. Nhưng nói đến Dung phi, cũng có liên hệ với Đức phi đấy, bà ấy vốn là thị nữ thiếp thân của Đức phi, cho nên từ trước đến giờ mẫu hậu luôn coi họ là một nhóm, cho đến lúc Dung phi qua đời, người còn khắp nơi chèn ép Đức phi, nếu như không phải là Tề Thụy Nam mấy năm này có biểu hiện xuất sắc, có lẽ Đức phi cũng không được tấn phong làm phi đâu."
"Thì ra là như vậy." Giờ Phó Du Nhiên mới hiểu được, "Không trách được mẫu hậu lại không thích Tề Vũ Tây." Chỉ là chuyện đã xảy ra vài chục năm mà vẫn mang thù như thế, cho nên mới nói không nên đắc tội với nữ nhân.
Phó Du Nhiên đứng lên, nhìn thấy mái tóc tán loạn của Tề Diệc Bắc đột nhiên cười nói: "Đừng động đậy."
Tề Diệc Bắc ngồi im một chỗ mặc cho Phó Du Nhiên "Thi công" trên đầu mình.
"Tốt rồi." Phó Du Nhiên cười hì hì cầm lấy gương, "Tề mỹ nhân, người có hài lòng không?"
Tề Diệc Bắc vừa nhìn thấy thì thiếu chút nữa nôn ra máu, Phó Du Nhiên lại chải tóc của hắn thành kiểu búi của nữ tử, tuy rằng diện mạo hắn tuấn tú nhưng dù sao vẫn là một nam tử, nhìn người trong gương mang bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ, trong đầu Tề Diệc Bắc đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Đông Phương Cẩn, tướng mạo của tên kia mà búi tóc kiểu này khẳng định sẽ rất thời thượng đấy.
Gỡ hết búi tóc xuống xong Tề Diệc Bắc ném gương trả lại cho Phó Du Nhiên, tức giận nói:"Đừng đùa nữa, suy nghĩ chuyện của Khuynh Thành xem, Đông Phương Cẩn nhất định là không được rồi, nhưng muội ấy và Tam ca cũng không phù hợp, không biết hai người đó phát điên cái gì nữa."
"Phát điên vì cái gì sao? Đương nhiên là khốn khổ vì tình chứ sao." Phó Du Nhiên gãi gãi đầu, "Khuynh Thành là khốn khổ vì tình còn Tề Vũ Tây cũng vậy hay sao? Chưa từng nghe nói hắn có tình sử bi thương nào."
Tề Diệc Bắc cũng lắc đầu: "Ta thấy vẫn là nên đi tìm hai người bọn họ nói chuyện một chút, chuyện đại sự cả đời đâu có thể tùy tiện như vậy được."
Phó Du Nhiên duỗi lưng, "Cố gắng thôi, à đúng rồi, ta muốn xuất cung đi tìm Huyền Sắc, chàng có muốn đi cùng không?"
Lão bà muốn đi ra ngoài tìm nam nhân, Tề Diệc Bắc đương nhiên phải đi theo.
Vận khí bọn họ thật không tệ, lần đầu tiên Huyền Sắc không có chạy loạn mà ngoan ngoãn ở trong phủ Quốc sư.
Sau khi nghe Phó Du Nhiên nói rõ mục đích đến, Huyền Sắc chỉ cười cười rồi dẫn Phó Du Nhiên đến phòng trữ đan của hắn, thật xin lỗi Thái tử, dương khí quá nặng nên người không thể vào bên trong.
Tề Diệc Bắc rất buồn bực, thì ra bị phân biệt đối xử chính là cảm giác này đây, khó trách Đông Phương Cẩn muốn đi tĩnh tọa. Thế bản thân tên Huyền Sắc không phải là nam nhân sao? Sao hắn có thể vào mà mình thì không?
Huyền Sắc và Phó Du Nhiên cùng nhau đi vào gần nửa canh giờ, Tề Diệc Bắc cảm thấy mình không chờ nổi nữa, đi lấy một lọ thuốc đã luyện xong có cần lâu như vậy không hả?
Vừa định dán người lên cửa nghe lén động tĩnh bên trong thì lão quản gia ở bên cạnh đã nhanh chóng ngăn ở trước cửa, lão cũng không nói chuyện, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc ngượng ngùng sờ lỗ mũi, đành tiếp tục chờ thôi.
Chờ a chờ a, mắt thấy đã qua một canh giờ, quả thật lúc này hắn không thể đợi nổi nữa rồi liền vung tay "Mời" quản gia đứng qua một bên, Tề Diệc Bắc vừa định đẩy cửa liền nghe được tiếng lách cách trong phòng giống như là thứ gì bị đổ vỡ vậy.
Tề Diệc Bắc không chần chờ vội nhấc chân đá văng cửa phòng ra nhưng tình cảnh trước làm cho hắn trợn tròn cặp mắt, "Phó Du Nhiên!"
Huyền Sắc nằm ngửa trên mặt đất mà Phó Du Nhiên lại dạng chân ngồi ở trên eo hắn, mấy chai lọ đan dược quý hiếm lăn lóc đầy xuống đất, giống như là vừa mới bị động tác quá mạnh gây ra.
"Nàng. . . . . ." Tề Diệc Bắc giận đến muốn khóc, tại sao lão bà của hắn có thể. . . . . . Nhưng một giây sau, Tề Diệc Bắc lại phát hiện không đúng, từ lúc hắn đi vào cũng đã một lúc mà Phó Du Nhiên không hề đứng dậy cũng không quay đầu lại, thế này cũng quá trắng trợn rồi hả? Nhìn kỹ lại thì thấy hai tay của Phó Du Nhiên đang cắm thật mạnh vào cổ Huyền Sắc! Mà Huyền Sắc bịt mắt nên không nhìn ra sống chết, nhưng hình như có vẻ rất suy yếu, đừng!
Không phải là yêu cầu hắn đưa cho hay sao, sao lại đổi thành trắng trợn cướp đoạt vậy?
"Du Nhiên!"
Tề Diệc Bắc nắm lấy bả vai Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên bị chấn động mạnh mẽ nên từ từ quay đầu lại, trong mắt đều là một màu đỏ ngầu, đến khi thấy rõ là Tề Diệc Bắc thì màu đỏ trong mắt dần biến mất, cuối cùng cả người giống như mệt lả, ngã người về phía sau rồi ngất đi.
Bình luận facebook