Edit: Ha Phuong
"Chứng mộng du?" Phó Du Nhiên kinh ngạc chỉ vào mình, "Ta sao?"
Tề Diệc Bắc không trả lời, lại hỏi: "Hồi nãy nàng đã làm gì, không nhớ ra sao?"
Phó Du Nhiên trầm tư hồi lâu, "Hồi nãy không phải ta đang ngủ sao?"
Chân mày Tề Diệc Bắc hơi nhíu lại, không nói thêm gì nữa, Phó Du Nhiên mang vẻ mặt khó hiểu nhìn bắp chân mình mãi cho đến khi Thái y tới.
Vị Thái y xui xẻo này làm thế nào cũng không nghĩ ra, Thái tử phi vừa mới tỉnh ngủ nhưng vì sao lại muốn tự tổn thương thân thể mình? Thật khó hiểu, rất khó mà lý giải.
Đợi đến lúc đắp thuốc rồi băng bó lại thì cái chân của Phó Du Nhiên đã không nhìn ra được diện mạo ban đầu nữa, cũng không biết vị Thái y kia nghĩ gì, chỉ là bị thương ở bắp chân mà thôi, có cần phải băng bó kín mít lên tới đùi hay không vậy? Có lẽ vị Thái y kia nghĩ rằng chỉ cần không di chuyển nữa thì sẽ yên ổn chăng? Phó Du Nhiên đàng hoàng một chút thì hắn cũng có thể yên tĩnh không ít.
Vì vậy Phó Du Nhiên cứ như vậy mà thành người "Tàn tật", nàng mãnh liệt yêu cầu Tề Diệc Bắc gỡ cái cục băng bó kia xuống nhưng Tề Diệc Bắc cũng có chung ý tưởng với Thái y, đánh chết hắn cũng không đồng ý, chứng mộng du sao? Rất nghiêm trọng nha.
Tề Diệc Bắc đưa Thái y đi ra ngoài, sau một hồi thật lâu mới quay trở về, hắn nói với Phó Du Nhiên: "Chân của nàng thật sự là tự mình đụng vào, cho nên ta mới hỏi có phải nàng bị chứng mộng du hay không, vừa nãy ta có hỏi Thái y, hắn nói nếu thường xuyên làm việc vất vả, nghỉ ngơi không đủ cũng có khả năng bị mắc chứng mộng du tạm thời, vì vậy mấy ngày này nàng nên ngoan ngoãn ở trong cung nghỉ ngơi cho thật tốt đi, không cần lo lắng chuyện của Khuynh Thành nữa."
Sau khi Phó Du Nhiên nghe xong thì hoảng hốt nhìn Tề Diệc Bắc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không có nói ra.
Chứng mộng du sao? Nàng khỏe mạnh cường tráng hơn mười bảy năm, sao chưa bao giờ biết mình bị bệnh này? Nhưng quả thật gần đây nàng có phần không bình thường, lại nói mấy ngày trước nàng cũng nghỉ ngơi rất tốt nhưng bộ dáng vẫn phờ phạc rã rượi, hơn nữa trên người vô duyên vô dien dan le quy don xuất hiện mấy vết bầm tím, chẳng lẽ đều là bị "Chứng mộng du" sao?
Còn có cái đêm ở Mặc phủ đó, nàng rõ ràng đã tha thứ cho Tề Diệc Bắc nhưng vì sao sau đó hắn giống như là bị tổn thương vì nàng không tin lời hắn, cuối cùng còn phải phát ra lời thề độc để nàng tin tưởng chứ? Còn nữa, lúc ở phủ Quốc Sư hắn lại có ý định muốn bóp chết Huyền Sắc, nghe nói còn đẩy Huyền Sắc ngã xuống đất, hơn nữa còn cưỡi lên trên người hắn, mẹ nó chứ, trường hợp hương diễm như vậy mà sao một chút ấn tượng nàng cũng không có? Chẳng lẽ ban ngày cũng mộng du? Thật là bà nội nó chứ!
Giằng co tới hơn nửa đêm cũng đến lúc Tề Diệc Bắc phải đi lâm triều, hắn phân phó đám người Tiểu An Tử canh chừng Phó Du Nhiên, lại nhẹ giọng dặn dò Phó Du Nhiên không được lộn xộn cẩn thận mộng du vân vân, lúc này mới mang theo vẻ mặt lo lắng đi lên triều.
Tề Diệc Bắc vừa đi, Phó Du Nhiên liền đuổi cổ cả đám người Tiểu An Tử ra ngoài, một mình ngồi ở trên giường không biết đang suy nghĩ gì.
Bầu trời u ám,
Trên giường khắc hoa,
Chân bánh chưng.
Màn trướng buông xuống, nến đỏ rơi lệ, mỹ nhân khẽ dựa, ưu sầu vô hạn. . . . . .
Đột nhiên,
Nàng chuyển động,
Không ai thấy rõ nàng di chuyển thế nào -- bởi vì trong phòng chỉ có một mình nàng.
Phó Du Nhiên khập khễnh đi đến trước bàn trang điểm, ngồi vào trên ghế rồi trừng mắt nhìn chằm chằm vào gương.
Nói chính xác, nàng ở nhìn chằm chằm bóng mình ở trong gương.
Trong gương không có người khác, chỉ có hình ảnh của nàng.
Khóe miệng Phó Du Nhiên khẽ động, để ý thì thấy khi nó cong đến một độ nhất định rồi từ từ hạ xuống chợt nàng hét lớn một tiếng: "Đứng lại!"
Trong phòng không có ai, chỉ có mình nàng.
"Ra ngoài." Phó Du Nhiên vẫn nhìn chằm chằm gương, "Ta biết rõ ngươi đang ở đây."
Nếu có ai đang ở trong phòng này thì nhất định sẽ bị sợ đến hồn bay phách tán, nàng đang cùng ai nói chuyện, chẳng lẽ là. . . . . . Quỷ?
"Ngươi -- biết -- ta?"
Đang lúc Phó Du Nhiên trợn hai mắt đến ê ẩm, thiếu chút nữa cho là mình nghĩ quá nhiều thì trong đầu lại nhẹ nhàng vang lên một câu nói như vậy.
"A --"
Tiểu An Tử ở ngoài cửa liền loạng choạng chạy vào, "Thái tử phi điện hạ!"
Phó Du Nhiên hoảng sợ đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, trên đầu, miệng, lỗ mũi, lỗ tai, hễ là cái gì có thể mở thì toàn bộ đều dien dan le quy don mở ra, nhưng nàng ngoại trừ quát to một tiếng ra thì cũng không có co cẳng chạy hoặc là ngã ngồi trên mặt đất, trừ bỏ trên chân bị băng bó nên bất tiện, nhưng chủ yếu là do nàng kinh hoảng đến nửa người dưới chết lặng cũng là một nguyên nhân trọng yếu.
Nàng cũng chỉ ôm hi vọng muốn thử một chút nên ở trong lòng kêu lên hai tiếng, không ngờ lại được thật!
Trong thân thể của nàng thật sự có một người khác. . . . . . Không biết đó là cái gì nữa.
Bàn tay nàng bám chặt vào mép bàn đến phát đau, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, quay đầu lại liền thấy ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Tiểu An Tử, nàng run giọng nói: "Ngươi cứ đi ra ngoài đi, ta không gọi không cho phép ngươi đi vào."
Phó Du Nhiên run rẩy ôm chiếc gương vào trong ngực, nuốt nuốt nước miếng một cách khó khăn, nhắm chặt mắt lại rồi chuyển gương qua trước người mình, từ từ, từ từ hé mắt ra một cái khe nhỏ, trong gương phản chiếu ra một cô gái thanh tú, nhưng mà trên mặt lại pha lẫn sự ngạc nhiên và e ngại, vất vả lắm mới ổn định được tâm thần, Phó Du Nhiên miễn cưỡng mở miệng nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"
Chờ thật lâu, vẫn không thấy cái thanh âm mờ ảo đó truyền đến, Phó Du Nhiên gần như lại muốn cảm thấy tất cả mọi chuyện khi nãy đều chỉ là áo giác của mình.
"Ta. . . . . ."
Một giọng nói chợt truyền ra khiến lông tơ quanh ngươi Phó Du Nhiên dựng hết lên, giọng nói kia tựa như ở bên tai nàng, rồi lại như ở một nơi rất xa xôi truyền đến, lay động theo chiều gió không giống như là thật.
Lại đợi một hồi, giọng nói kia chỉ nói một chữ "Ta" chữ liền im bặt, mà trong lòng Phó Du Nhiên lại chậm rãi dâng lên một cảm xúc mê mang, đó là một loại cảm giác giống như là lạc đường, lo lắng, sợ hãi, và không biết chính mình đang ở nơi nào.
"Này!" Phó Du Nhiên thử dò xét gọi một tiếng, nhưng bất kể nàng gọi như thế nào, bên tai cũng không còn vang lên giọng nói kia nữa, nhưng trong đầu lại hiện lên mấy hình ảnh. Hai nam tử, một nữ tử, rừng cây, hồ nhỏ, tảng đá lớn. . . . . . Nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già.
Chính là nơi đó!
Phó Du Nhiên đứng bật dậy, quên mất đau đớn trên chân, nàng thấy hình ảnh trong đầu dần dần nhạt đi, làm như người nhớ tới những hình ảnh này rồi lại bỏ quên chúng, rồi sau đó, lại là một sự mê mang vô tận.
Phó Du Nhiên nhón chân lên khập khễnh đi tới cửa, kéo cửa điện ra lớn tiếng nói: "Tiểu An Tử, nhanh đi chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuất cung."
Vẻ mặt Tiểu An Tử đau khổ nhìn Phó Du Nhiên, tại sao những chuyện khó khăn như thế này lần nào cũng rơi vào trên người hắn? Để cho nàng xuất cung, Thái tử trở về không lột da hắn mới là lạ!
Nhưng. . . . . . "huyền quan bất như hiện quản", người thông minh vẫn phải nhìn việc trước mắt mà làm, đừng có thấy cái chân Phó Du Nhiên như vậy mà xem thường, một khi nàng phát động tấn công thì mười Tiểu An Tử cũng không phải là đối thủ của nàng.
"Thái tử phi điện hạ, hay là chúng ta chờ Thái tử điện hạ trở lại. . . . . ." Tiểu An Tử đang làm một cố gắng cuối cùng.
Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Ngươi sai người đến cung Tử Thần đi, đợi Thái tử vừa hạ triều, nói hắn đi . . . . . . Đi phủ Ung Vương tìm ta."
Tiểu An Tử sợ hết hồn, "Điện hạ, ngài muốn đến phủ Ung Vương sao? Cái này không được hay lắm phải không ạ?"
"Ngươi chớ xía vào nữa, nói với Thái tử, nguyên nhân mộng du tìm được rồi, nói hắn lập tức đến nhanh."
Tiểu An Tử không còn cách nào khác đành phải sai người đi báo tin, mình thì đi theo Phó Du Nhiên lên xe.
Có kim bài của Hoàng hậu mở đường, dĩ nhiên là thông suốt.
Đến phủ Ung Vương thì thấy nơi đó đang được sửa chữa lại, giống như đang vì hôn lễ mà chuẩn bị, Phó Du Nhiên hành động không tiện nên sai Tiểu An Tử đi vào kêu Tề Vũ Tây ra, đợi hơn nửa ngày mới thấy Tiểu An Tử đi ra ngoài một mình, hồi báo lại rằng Ung vương Điện hạ đang chuyên tâm chuẩn bị công việc thành thân, đại thể là không tiếp khách.
Phó Du Nhiên không thèm để ý mấy chuyện đó, Tề Vũ tây không ra được thì nàng đi vào vậy.
Chỉ là Tề Vũ tây hình như còn rất hiểu rõ Phó Du Nhiên, ngay lúc Tiểu An Tử một mình đi ra thì Tề Vũ Tây cũng vội đi ra ngoài Vương phủ bằng cửa sau, không rõ là đi đâu nữa.
Phó Du Nhiên tức muốn chết, nàng đâu có ăn thịt người, sao phải dùng tới chiếu trốn tránh nàng chứ?
Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là ở lại phủ Ung Vương chờ Tề Diệc Bắc đến, Tề Diệc Bắc rất bất mãn với việc mình phải đến phủ của người khác để gặp mặt lão bà, nhưng ở trước mặt Phó Du Nhiên lại không dám toát ra nửa điểm dị nghị, nghe nói Tề Vũ Tây đã trốn ra từ cửa sau đi mất, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tam ca mấy ngày nay cũng trốn tránh gặp ta, thấy nàng tới nhất định cho là nàng đến để làm thuyết khách, cho nên mới rời khỏi Vương phủ."
Thì ra là hắn mới chính là đầu sỏ gây nên chuyện, Phó Du Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn Tề Diệc Bắc một cái, lại triệu quản gia của Vương phủ đến, hỏi thăm trong phủ có một lão phu xe có đôi mắt tròn hay không, quản gia làm việc hiệu suất cũng rất cao, không bao lâu liền dẫn gã phu xe ngày đó chở Phó Du Nhiên đi "Tiên cảnh" đến.
Phó Du Nhiên nói: "Một nơi xuân về hoa nở như vậy mà ngươi lại quên được sao?"
Phu xe ngượng chín cả mặt mà nói: "Điện hạ đừng nói đùa, hiện tại đã là đầu mùa đông, ngài bảo tiểu nhân đi đâu tìm một chỗ xuân về hoa nở đây ạ."
Phó Du Nhiên lấy làm lạ hỏi: "Chính là cái nơi mà ngày đó ta cùng với Ung vương đến."
Phu xe suy nghĩ một chút, trên mặt như đã tìm ra được đáp án, gật đầu nói: "Tiểu nhân hiểu rồi."
Vì vậy Tề Diệc Bắc ôm Phó Du Nhiên lên xe ngựa, Vinh Thăng cùng Tiểu An Tử hộ tống phu xe ngồi ở trước xe, một đường đi rất nhanh.
Phó Du Nhiên ngồi ở trong xe không nói một lời, Tề Diệc Bắc hỏi mấy lần nhưng Phó Du Nhiên cũng chỉ lắc đầu, cho đến lúc phu xe ở ngoài mành khẽ gọi một tiếng, "Hai vị Điện hạ, đến rồi."
Phó Du Nhiên nhắc rèm cửa lên, vừa nhìn thì nhất thời sắc mặt trầm xuống, nhìn qua phu xe kia nói: "Có phải ngươi đang đùa ta hay không? Nơi này chỉ có một mảnh đồi trọc."
Phu xe kia nói: "Tiểu nhân ăn tim gấu mật báo cũng không dám trêu Điện hạ, chỗ lần trước ngài và Ung vương Điện hạ tới xác thực chính là chỗ này, sau khi hai vị xuống xe thì liền đi đâu mất, tiểu nhân không nhìn thấy một bóng người, tiểu nhân đợi ở trên xe cho đến khi chân trời bắt đầu tối mới thấy hai vị trở về."
Phó Du Nhiên ngơ ngác nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc cũng sinh lòng nghi ngờ, nghe tình cảnh Phó Du Nhiên miêu tả lúc trước, có bài có bản, không giống như là giả, chẳng lẽ đó cũng là do nàng đang nằm mơ?
Nhảy xuống xe ngựa, Tề Diệc Bắc đỡ Phó Du Nhiên chậm rãi đi về phía trước, Phó Du Nhiên nhìn trái nhìn phải, chính là cảnh tượng không giống với hôm đó, đi lên trên ngọn đồi thấp rồi nhìn qua bên kia dãy núi, trên mặt Phó Du Nhiên càng thêm nghi ngờ.
Bên kia núi có một nơi đất trũng, giống như là một cái hồ khô khốc, nhìn hình dáng, cũng thấy giống tám phần cái hồ trong "Tiên cảnh".
Tề Diệc Bắc kinh ngạc nói: "Chỗ nàng nói chính là chỗ này sao?"
Phó Du Nhiên không tài nào thuyết phục được mình rằng "Tiên cảnh" mà mình thấy ngày đó chính là chỗ này, từ từ đi xuống núi, nàng nhớ trên đường thông đến "Tiên cảnh" còn có một rừng cây, nhưng bây giờ làm gì có cái rừng cây nào, chỉ có mấy cây cổ thụ cao ngút trời, cây cối to lớn khác xa với lần trước Phó Du Nhiên nhìn thấy, giống như đã trải qua mấy trăm năm, vô cùng to lớn cứng cáp.
Tề Diệc Bắc không hiểu rõ nội tình, Phó Du Nhiên sợ hắn lo lắng nên cũng không nói quá nhiều, chỉ nói muốn mang hắn đi "Tiên cảnh" xem một chút liền đến "Tiên cảnh" nhưng xem ra bây giờ không được gì rồi, phu xe kia thấy hai người quay lại thì vẻ mặt không hiểu ra sao, lấy can đảm nói: "Không biết Thái tử phi điện hạ muốn đi đâu nữa ạ?"
Bình luận facebook