Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179
Chương 179
“Nếu không thì tôi mua hoa hồng nhé.” Tần Văn Nguyệt đề nghị, cô ta cho rằng Trần Gia Bảo và Tạ Cẩm Tú là quan hệ bạn trai bạn gái, mua hoa hồng khẳng định không sai.
“Được, vậy thì mua hoa hồng đi.”
Trần Gia Bảo vỗ tay cái bốp, nói với Tạ Cẩm Tú: “Cô thấy như thấy nào?”
Tạ Cẩm Tú kiêu ngạo “Ừ” một tiếng, nhìn thấy ánh mắt ám muội của Tần Văn Nguyệt, vội vã giải thích: “Hai người đừng hiểu lầm,chỉ đơn thuần là tôi thích hoa hồng mà thôi.”
Lời này này làm sao nghe cũng giống như là giấu đầu hở đuôi, sắc mặt Tạ Cẩm Tú càng thêm đỏ bừng.
Trần Gia Bảo gật đầu, cười nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Không phải cô nói muốn đánh golf sao, có muốn tới đánh vài gậy không?”
Tạ Cẩm Tú sẵng giọng: “Hừ, anh biến thái như vậy, người ta cũng không muốn tìm ngược, nếu không, anh đi theo tôi đi giải sầu đi.” Sau khi nói xong còn dùng ánh mắt trông mong nhìn anh ta.
“Được, có mỹ nhân làm bạn, cầu còn không được.” Trần Gia Bảo cười nói, dùng tay làm dấu mời.
“Hừ, coi như anh hiểu chuyện.” Tạ Cẩm Tú kiêu ngạo hừ một tiếng, chủ động bám vào tay Trần Gia Bảo, cười tươi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tần Văn Nguyệt rất biết điều rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra suy đoán của mình không sai, quan hệ giữa tổng giám đốc Tạ và anh Trần đúng là người yêu, cũng không biết bạch mã hoàng tử của mình ở nơi nào, tôi cũng không tham lam đâu, chỉ cần có thể có được một nửa bản lĩnh và lãng mạn của anh Trần là được.”
Vào buổi tối, Tạ Cẩm Tú mời Trần Gia Bảo đi ăn tối, cũng không biết là vô tình hay là cố ý mà cô chọn một phòng ăn tình nhân kèm ánh nến lung linh, sau đó lén lút nhìn Trần Gia Bảo, phát hiện anh không từ chối thì trong lòng vui sướng, mười phần vui vẻ ăn cơm.
Trăng sáng sao thưa, ngồi trên chiếc xe Bugatti Veyron, Trần Gia Bảo bị Tạ Cẩm Tú đưa đến một biệt thự, còn chưa kịp xuống xe đã thấy cửa biệt thự có một đám người đang đứng, Tưởng Đức Lâm và Lãnh Minh Phong cũng đứng ở đó.
Giờ khắc này, vẻ mặt đám người kia lo lắng, rất giống như đang chờ đợi cái gì. Tưởng Đức Lâm nhìn thấy xe của Tạ Cẩm Tú, biết Trần Gia Bảo đang ngồi trong xe, vẻ mặt vui vẻ, cùng Lãnh Minh Phong chạy chậm về phía này. Tạ Cẩm Tú hạ cửa kính xe xuống, cau mày hỏi:
“Tưởng Đức Lâm, ông đến đây làm gì?”
“Chào Tạ tiểu thư.” Tưởng Đức Lâm và Lãnh Minh Phong lễ phép chào hỏi, sau đó Tưởng Đức Lâm vội vàng hỏi:
“Tạ tiểu thư, anh Trần có ở trong xe không ạ?”
Trần Gia Bảo từ trong xe đi xuống, hiếu kỳ hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”
“Đúng, chuyện rất quan trọng.”
Tưởng Đức Lâm liếc nhìn Tạ Cẩm Tú, muốn nói lại thôi. Trần Gia Bảo hiểu ý, nói với Tạ Cẩm Tú:
“Cẩm Tú, cô đi về trước đi.”
Tạ Cẩm Tú lo lắng nói: “Có thể để lại một mình anh ở đây. . .”
“Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì.” Trần Gia Bảo cho cô một ý cười trấn an.
Tưởng Đức Lâm lập tức nói: “Tạ tiểu thư cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không dám vô lễ với anh Trần.”
“Đố anh dám.” Tạ Cẩm Tú lạnh lùng gằn một câu, lưu luyến không rời nói với Trần Gia Bảo: “Gia Bảo, vậy em đi trước.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Trần Gia Bảo dặn dò.
Trong lòng Tưởng Đức Lâm vô cùng khiếp sợ, với sự từng trải của ông ta trên giang hồ thì đã nhìn ra Tạ Cẩm Tú có tình ý với Trần Gia Bảo.
“Mẹ kiếp, trước đây không lâu mới cua được Hàn Đông Vy, hiện tại lại ái muội với Tạ tiểu thư, anh Trần như là người tiên ấy!”
Tưởng Đức Lâm vô cùng kính nể. “Nói đi, có chuyện gì?” Chờ Tạ Cẩm Tú rời đi, Trần Gia Bảo lạnh nhạt hỏi. Tưởng Đức Lâm thu lại cảm xúc, nói rằng:
“Anh Trần, bây giờ tôi giới thiệu cho cậu mấy người, bọn họ đều là lão đại
một phương xung quanh thành phố này, lần này có chuyện rất quan trọng nên cùng tới gặp anh Trần.”
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, để Tưởng Đức Lâm và Lãnh Minh Phong đi trước dẫn đường, rồi đi theo sau lưng.
Sau khi đi tới cửa, Tưởng Đức Lâm lớn giọng nói: “Các vị, người này chính là Trần Gia Bảo.”
Đột nhiên, mọi người đồng loạt cúi người, kính cẩn nói: “Chào anh Trần.”
Âm thanh ấy làm kinh sợ bầu trời đêm.
Nếu như đổi thành người khác, chắc là đã bị dọa sợ.
Trần Gia Bảo quét mắt nhìn mọi người vài lần, phát hiện có mấy người là cao thủ võ cổ truyền, trong lòng nổi lên hứng thú, nhưng gương mặt vẫn không chút thay đổi, chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
“Có chuyện gì thì vào trong rồi nói.”
Tưởng Đức Lâm khẽ gật đầu, trong những người này, không ít người đều là lão đại độc bá nhất phương, vậy mà anh Trần không hề biến sắc, thật không hổ là người làm chuyện lớn.
“Vâng, anh Trần.” Mọi người cùng đồng thanh, đồng thời đứng thẳng người.
“Nếu không thì tôi mua hoa hồng nhé.” Tần Văn Nguyệt đề nghị, cô ta cho rằng Trần Gia Bảo và Tạ Cẩm Tú là quan hệ bạn trai bạn gái, mua hoa hồng khẳng định không sai.
“Được, vậy thì mua hoa hồng đi.”
Trần Gia Bảo vỗ tay cái bốp, nói với Tạ Cẩm Tú: “Cô thấy như thấy nào?”
Tạ Cẩm Tú kiêu ngạo “Ừ” một tiếng, nhìn thấy ánh mắt ám muội của Tần Văn Nguyệt, vội vã giải thích: “Hai người đừng hiểu lầm,chỉ đơn thuần là tôi thích hoa hồng mà thôi.”
Lời này này làm sao nghe cũng giống như là giấu đầu hở đuôi, sắc mặt Tạ Cẩm Tú càng thêm đỏ bừng.
Trần Gia Bảo gật đầu, cười nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Không phải cô nói muốn đánh golf sao, có muốn tới đánh vài gậy không?”
Tạ Cẩm Tú sẵng giọng: “Hừ, anh biến thái như vậy, người ta cũng không muốn tìm ngược, nếu không, anh đi theo tôi đi giải sầu đi.” Sau khi nói xong còn dùng ánh mắt trông mong nhìn anh ta.
“Được, có mỹ nhân làm bạn, cầu còn không được.” Trần Gia Bảo cười nói, dùng tay làm dấu mời.
“Hừ, coi như anh hiểu chuyện.” Tạ Cẩm Tú kiêu ngạo hừ một tiếng, chủ động bám vào tay Trần Gia Bảo, cười tươi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tần Văn Nguyệt rất biết điều rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra suy đoán của mình không sai, quan hệ giữa tổng giám đốc Tạ và anh Trần đúng là người yêu, cũng không biết bạch mã hoàng tử của mình ở nơi nào, tôi cũng không tham lam đâu, chỉ cần có thể có được một nửa bản lĩnh và lãng mạn của anh Trần là được.”
Vào buổi tối, Tạ Cẩm Tú mời Trần Gia Bảo đi ăn tối, cũng không biết là vô tình hay là cố ý mà cô chọn một phòng ăn tình nhân kèm ánh nến lung linh, sau đó lén lút nhìn Trần Gia Bảo, phát hiện anh không từ chối thì trong lòng vui sướng, mười phần vui vẻ ăn cơm.
Trăng sáng sao thưa, ngồi trên chiếc xe Bugatti Veyron, Trần Gia Bảo bị Tạ Cẩm Tú đưa đến một biệt thự, còn chưa kịp xuống xe đã thấy cửa biệt thự có một đám người đang đứng, Tưởng Đức Lâm và Lãnh Minh Phong cũng đứng ở đó.
Giờ khắc này, vẻ mặt đám người kia lo lắng, rất giống như đang chờ đợi cái gì. Tưởng Đức Lâm nhìn thấy xe của Tạ Cẩm Tú, biết Trần Gia Bảo đang ngồi trong xe, vẻ mặt vui vẻ, cùng Lãnh Minh Phong chạy chậm về phía này. Tạ Cẩm Tú hạ cửa kính xe xuống, cau mày hỏi:
“Tưởng Đức Lâm, ông đến đây làm gì?”
“Chào Tạ tiểu thư.” Tưởng Đức Lâm và Lãnh Minh Phong lễ phép chào hỏi, sau đó Tưởng Đức Lâm vội vàng hỏi:
“Tạ tiểu thư, anh Trần có ở trong xe không ạ?”
Trần Gia Bảo từ trong xe đi xuống, hiếu kỳ hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”
“Đúng, chuyện rất quan trọng.”
Tưởng Đức Lâm liếc nhìn Tạ Cẩm Tú, muốn nói lại thôi. Trần Gia Bảo hiểu ý, nói với Tạ Cẩm Tú:
“Cẩm Tú, cô đi về trước đi.”
Tạ Cẩm Tú lo lắng nói: “Có thể để lại một mình anh ở đây. . .”
“Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì.” Trần Gia Bảo cho cô một ý cười trấn an.
Tưởng Đức Lâm lập tức nói: “Tạ tiểu thư cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không dám vô lễ với anh Trần.”
“Đố anh dám.” Tạ Cẩm Tú lạnh lùng gằn một câu, lưu luyến không rời nói với Trần Gia Bảo: “Gia Bảo, vậy em đi trước.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Trần Gia Bảo dặn dò.
Trong lòng Tưởng Đức Lâm vô cùng khiếp sợ, với sự từng trải của ông ta trên giang hồ thì đã nhìn ra Tạ Cẩm Tú có tình ý với Trần Gia Bảo.
“Mẹ kiếp, trước đây không lâu mới cua được Hàn Đông Vy, hiện tại lại ái muội với Tạ tiểu thư, anh Trần như là người tiên ấy!”
Tưởng Đức Lâm vô cùng kính nể. “Nói đi, có chuyện gì?” Chờ Tạ Cẩm Tú rời đi, Trần Gia Bảo lạnh nhạt hỏi. Tưởng Đức Lâm thu lại cảm xúc, nói rằng:
“Anh Trần, bây giờ tôi giới thiệu cho cậu mấy người, bọn họ đều là lão đại
một phương xung quanh thành phố này, lần này có chuyện rất quan trọng nên cùng tới gặp anh Trần.”
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, để Tưởng Đức Lâm và Lãnh Minh Phong đi trước dẫn đường, rồi đi theo sau lưng.
Sau khi đi tới cửa, Tưởng Đức Lâm lớn giọng nói: “Các vị, người này chính là Trần Gia Bảo.”
Đột nhiên, mọi người đồng loạt cúi người, kính cẩn nói: “Chào anh Trần.”
Âm thanh ấy làm kinh sợ bầu trời đêm.
Nếu như đổi thành người khác, chắc là đã bị dọa sợ.
Trần Gia Bảo quét mắt nhìn mọi người vài lần, phát hiện có mấy người là cao thủ võ cổ truyền, trong lòng nổi lên hứng thú, nhưng gương mặt vẫn không chút thay đổi, chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
“Có chuyện gì thì vào trong rồi nói.”
Tưởng Đức Lâm khẽ gật đầu, trong những người này, không ít người đều là lão đại độc bá nhất phương, vậy mà anh Trần không hề biến sắc, thật không hổ là người làm chuyện lớn.
“Vâng, anh Trần.” Mọi người cùng đồng thanh, đồng thời đứng thẳng người.
Bình luận facebook