Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Chương 183
Hoa Hồng Đen đi đến tủ ly bên cạnh, lấy ra hai cái ly đế cao đổ đầy rượu đỏ vào, đưa cho Quỳnh Tím một chén và cười nói: “Cạn ly, chúc mừng chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ.”
Quỳnh Tím lạnh nhạt nói: “Tôi không uống rượu trong lúc làm nhiệm vụ.”
“Thật đúng là một người phụ nữ không biết tận hưởng.” Hoa Hồng Đen lắc đầu nói, uống một hơi cạn sạch chén rượu ngon trong tay.
Đương nhiên lúc Trần Gia Bảo và Tạ Quốc An so tài, sân bãi bị niêm phong. Hoa Hồng Đen và Quỳnh Tím cũng không biết Tạ Quốc An đã đột phá đến “Thông U trung kỳ”. Lại càng không biết sau khi Tạ Quốc An đột phá thì vẫn dễ dàng thua dưới tay Trần Gia Bảo. Nếu không sẽ càng tăng thêm sự kinh ngạc của họ.
Giờ phút này, Trần Gia Bảo ngồi tại trong biệt thự nhắm mắt dưỡng thần, đem trạng thái tinh thần điều chỉnh đến mức tốt nhất.
Căn cứ vào lời Tưởng Đức Lâm mà nói, Đồ Bá Thạch là cao thủ đỉnh phong “Thông U hậu kỳ”, cũng là đối thủ mạnh nhất mà Trần Gia Bảo gặp được từ lúc xuống núi cho đến nay. Cho dù Trần Gia Bảo có đầy sự tự tin sẽ thắng Đồ Bá Thạch thì cũng phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo mở to mắt, ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên.
Sau khi Trần Gia Bảo đi ra, Tưởng Đức Lâm và Lệ Công Danh dẫn đầu một đám đàn em cung kính hô to: “Xin chào cậu Trần!”
Thật là vô cùng khoa trương!
Trần Gia Bảo gật đầu, chắp tay đi về phía chiếc xe sang trọng đang dừng bên ven đường.
Tưởng Đức Lâm tự mình lái xe, Lệ Công Danh đi cùng, trực tiếp xuất phát đến hội quán Vọng Giang.
Trên tòa nhà cao tầng cách đó không xa, Quỳnh Tím thấy được cảnh này thông qua ống nhòm. Trong mắt cô ta xuất hiện vẻ kinh ngạc, thè lưỡi liếm môi dưới, khẽ cười nói: “Tưởng Đức Lâm, cả Lệ Công Danh nữa, đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới xã hội đen. Chậc chậc, Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, anh khiến tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi đấy.”
Sau đó ánh mắt cô chuyển sang lạnh lẽo, lấy bộ đàm ra: “Hoa Hồng Đen, mục tiêu đã xuất hiện. Chúng ta có thể bắt đầu hành động.”
Sóng ngầm mãnh liệt, mưa gió nổi lên!
Sau khi ngồi xe đi vào hội quán Vọng Giang, Trần Gia Bảo xuống xe, đi vào bên trong cùng với Tưởng Đức Lâm và Lệ Công Danh.
Hội quán Vọng Giang có kiến trúc giả cổ, tổng cộng có bốn tầng, cách đó không xa chính là một một con sông lớn đổ ra biển. Đứng trong nhà hàng mà trông về phía xa, nước sông sóng vỗ mãnh liệt, vừa liếc qua một cái có thể thấy hết toàn bộ, không sót một thứ gì, nên được gọi là hội quán Vọng Giang.
Đi lên cầu thang được làm bằng gỗ màu son, Trần Gia Bảo vừa mới đến sân thượng đã cảm nhận được trong sảnh chính có mấy hơi thở của những võ sĩ. Trong đó có một hơi thở còn nồng hậu hơn cả Tạ Quốc An, đã đạt đến “Thông U hậu kỳ”.
“Chẳng lẽ là Đồ Bá Thạch sao?” Trần Gia Bảo lập tức cảm thấy hứng thú.
“Cậu Trần, mời.” Tưởng Đức Lâm hơi khom người đứng tại cửa ra vào của phòng khách.
Trần Gia Bảo khẽ gật đầu, sau khi đi vào thì anh thấy đám người Trình Vĩnh Quốc, Kinh Đại Vĩ, Thành Trung đều có mặt ở đây, nhưng mà cường giả đang phát ra hơi thở “Thông U hậu kỳ” kia đang ngồi bên cạnh Thành Trung. Đoán chừng ông ta hơn sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, chẳng qua tinh thần vẫn sáng ngời ngời. Ông ta mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng, hai mắt hơi nheo lại giống như không đặt ai vào trong mắt.
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày. Hơi thở của người này cũng không kém bác Trung nhà họ Tạ bao nhiêu, chẳng qua chỉ mới vừa vào “Thông U hậu kỳ” mà thôi. Chắc hẳn không phải là Đồ Bá Thạch.
Kinh Đại Vĩ đứng lên cười nói: “Cậu Trần, anh Tưởng, Lệ Công Danh, mọi người đã tới rồi.”
Trình Vĩnh Quốc cười nhạo một tiếng, liếc mắt nói: “Đồ yếu sinh lý, tôi còn tưởng rằng các người còn không dám tới đây.”
Tưởng Đức Lâm cười gằn một tiếng, nói: “Hừ, Trình Vĩnh Quốc, ông hãy chờ đấy. Đệt mợ, chờ cho chuyện hôm nay được giải quyết xong, hôm nào tôi nhất định phải qua tỉnh Hà Nam của ông đùa giỡn một chút. Nhớ canh chừng người phụ nữ của ông cho kỹ, đừng để tôi cướp đi, nếu không thì anh em sẽ chê cười ông lắm đấy.”
“Được, tôi sẽ nhớ kỹ. Nếu ông dám đến tỉnh Hà Nam, ông đây sẽ dẫn một ngàn đàn em ra để đích thân tiếp đãi ông, lúc đó đừng có mà để mình bị dọa vỡ mật mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đấy nhé.” Trình Vĩnh Quốc khinh bỉ nói.
Sắc mặt Tưởng Đức Lâm giận dữ, đang chuẩn bị chế giễu lại thì đột nhiên Thành Trung đứng lên hoà giải, ha ha cười nói: “Đã lúc nào rồi mà hai ông còn cãi nhau vậy. Nào nào, hôm nay tôi giới thiệu cho các ông một vị cao nhân, vị này là Chúc Càn Khôn – sư phụ Chúc, trình độ võ thuật của ông ấy đã đạt đến mức cao siêu, ông ấy đã đạt đến cảnh giới ‘Thông U hậu kỳ” rồi, là cao thủ đứng đầu tỉnh Hà Nam chúng tôi đấy.”
“Cao thủ Thông U hậu kỳ sao?”
Hoa Hồng Đen đi đến tủ ly bên cạnh, lấy ra hai cái ly đế cao đổ đầy rượu đỏ vào, đưa cho Quỳnh Tím một chén và cười nói: “Cạn ly, chúc mừng chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ.”
Quỳnh Tím lạnh nhạt nói: “Tôi không uống rượu trong lúc làm nhiệm vụ.”
“Thật đúng là một người phụ nữ không biết tận hưởng.” Hoa Hồng Đen lắc đầu nói, uống một hơi cạn sạch chén rượu ngon trong tay.
Đương nhiên lúc Trần Gia Bảo và Tạ Quốc An so tài, sân bãi bị niêm phong. Hoa Hồng Đen và Quỳnh Tím cũng không biết Tạ Quốc An đã đột phá đến “Thông U trung kỳ”. Lại càng không biết sau khi Tạ Quốc An đột phá thì vẫn dễ dàng thua dưới tay Trần Gia Bảo. Nếu không sẽ càng tăng thêm sự kinh ngạc của họ.
Giờ phút này, Trần Gia Bảo ngồi tại trong biệt thự nhắm mắt dưỡng thần, đem trạng thái tinh thần điều chỉnh đến mức tốt nhất.
Căn cứ vào lời Tưởng Đức Lâm mà nói, Đồ Bá Thạch là cao thủ đỉnh phong “Thông U hậu kỳ”, cũng là đối thủ mạnh nhất mà Trần Gia Bảo gặp được từ lúc xuống núi cho đến nay. Cho dù Trần Gia Bảo có đầy sự tự tin sẽ thắng Đồ Bá Thạch thì cũng phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo mở to mắt, ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên.
Sau khi Trần Gia Bảo đi ra, Tưởng Đức Lâm và Lệ Công Danh dẫn đầu một đám đàn em cung kính hô to: “Xin chào cậu Trần!”
Thật là vô cùng khoa trương!
Trần Gia Bảo gật đầu, chắp tay đi về phía chiếc xe sang trọng đang dừng bên ven đường.
Tưởng Đức Lâm tự mình lái xe, Lệ Công Danh đi cùng, trực tiếp xuất phát đến hội quán Vọng Giang.
Trên tòa nhà cao tầng cách đó không xa, Quỳnh Tím thấy được cảnh này thông qua ống nhòm. Trong mắt cô ta xuất hiện vẻ kinh ngạc, thè lưỡi liếm môi dưới, khẽ cười nói: “Tưởng Đức Lâm, cả Lệ Công Danh nữa, đây đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới xã hội đen. Chậc chậc, Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, anh khiến tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi đấy.”
Sau đó ánh mắt cô chuyển sang lạnh lẽo, lấy bộ đàm ra: “Hoa Hồng Đen, mục tiêu đã xuất hiện. Chúng ta có thể bắt đầu hành động.”
Sóng ngầm mãnh liệt, mưa gió nổi lên!
Sau khi ngồi xe đi vào hội quán Vọng Giang, Trần Gia Bảo xuống xe, đi vào bên trong cùng với Tưởng Đức Lâm và Lệ Công Danh.
Hội quán Vọng Giang có kiến trúc giả cổ, tổng cộng có bốn tầng, cách đó không xa chính là một một con sông lớn đổ ra biển. Đứng trong nhà hàng mà trông về phía xa, nước sông sóng vỗ mãnh liệt, vừa liếc qua một cái có thể thấy hết toàn bộ, không sót một thứ gì, nên được gọi là hội quán Vọng Giang.
Đi lên cầu thang được làm bằng gỗ màu son, Trần Gia Bảo vừa mới đến sân thượng đã cảm nhận được trong sảnh chính có mấy hơi thở của những võ sĩ. Trong đó có một hơi thở còn nồng hậu hơn cả Tạ Quốc An, đã đạt đến “Thông U hậu kỳ”.
“Chẳng lẽ là Đồ Bá Thạch sao?” Trần Gia Bảo lập tức cảm thấy hứng thú.
“Cậu Trần, mời.” Tưởng Đức Lâm hơi khom người đứng tại cửa ra vào của phòng khách.
Trần Gia Bảo khẽ gật đầu, sau khi đi vào thì anh thấy đám người Trình Vĩnh Quốc, Kinh Đại Vĩ, Thành Trung đều có mặt ở đây, nhưng mà cường giả đang phát ra hơi thở “Thông U hậu kỳ” kia đang ngồi bên cạnh Thành Trung. Đoán chừng ông ta hơn sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, chẳng qua tinh thần vẫn sáng ngời ngời. Ông ta mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng, hai mắt hơi nheo lại giống như không đặt ai vào trong mắt.
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày. Hơi thở của người này cũng không kém bác Trung nhà họ Tạ bao nhiêu, chẳng qua chỉ mới vừa vào “Thông U hậu kỳ” mà thôi. Chắc hẳn không phải là Đồ Bá Thạch.
Kinh Đại Vĩ đứng lên cười nói: “Cậu Trần, anh Tưởng, Lệ Công Danh, mọi người đã tới rồi.”
Trình Vĩnh Quốc cười nhạo một tiếng, liếc mắt nói: “Đồ yếu sinh lý, tôi còn tưởng rằng các người còn không dám tới đây.”
Tưởng Đức Lâm cười gằn một tiếng, nói: “Hừ, Trình Vĩnh Quốc, ông hãy chờ đấy. Đệt mợ, chờ cho chuyện hôm nay được giải quyết xong, hôm nào tôi nhất định phải qua tỉnh Hà Nam của ông đùa giỡn một chút. Nhớ canh chừng người phụ nữ của ông cho kỹ, đừng để tôi cướp đi, nếu không thì anh em sẽ chê cười ông lắm đấy.”
“Được, tôi sẽ nhớ kỹ. Nếu ông dám đến tỉnh Hà Nam, ông đây sẽ dẫn một ngàn đàn em ra để đích thân tiếp đãi ông, lúc đó đừng có mà để mình bị dọa vỡ mật mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đấy nhé.” Trình Vĩnh Quốc khinh bỉ nói.
Sắc mặt Tưởng Đức Lâm giận dữ, đang chuẩn bị chế giễu lại thì đột nhiên Thành Trung đứng lên hoà giải, ha ha cười nói: “Đã lúc nào rồi mà hai ông còn cãi nhau vậy. Nào nào, hôm nay tôi giới thiệu cho các ông một vị cao nhân, vị này là Chúc Càn Khôn – sư phụ Chúc, trình độ võ thuật của ông ấy đã đạt đến mức cao siêu, ông ấy đã đạt đến cảnh giới ‘Thông U hậu kỳ” rồi, là cao thủ đứng đầu tỉnh Hà Nam chúng tôi đấy.”
“Cao thủ Thông U hậu kỳ sao?”
Bình luận facebook