Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186
Chương 186
Đồ Bá Thạch tựa hồ rất thỏa mãn khi trông thấy phản ứng của mọi người. Hắn ta tiếp tục nói: “Bùi Phong là một người có dã tâm rất lớn. Có thể bước tiếp theo hắn ta sẽ đem bàn tay can thiệp vào tỉnh Hòa Bình của chúng ta. Mọi người đều là một trong các thế lực quan trọng của tỉnh Hòa Bình. Mặc dù thực lực rất mạnh nhưng lại đấu tranh nội bộ với nhau. Bây giờ có Bùi Phong đang nhìn chằm chằm, nếu chúng ta không thay đổi thì rất có thể sẽ bị hắn ta đập tan từng thế lực một. Cho nên gia tộc họ Triệu tình nguyện gánh vác trách nhiệm này. Bọn tôi sẽ là người lãnh đạo thế lực ngầm của tỉnh Hòa Bình. Dẫn dắt một đám người đối kháng với Bùi Phong. Mọi người thấy như thế nào?”
Mọi người ở đây ai cũng là một tên cáo già. Mặc dù lời nói của Đồ Bá Thạch rất dễ nghe nhưng tóm lại bọn hắn muốn chiếm đoạt thế lực ngầm của bọn họ để cho gia tộc họ Triệu sử dụng. Đến nỗi Bùi Phong, hắn ta chỉ là cái bia đỡ đạn mà gia tộc họ Triệu lấy ra sử dụng thôi.
Dù vậy nhưng Đồ Bá Thạch cũng là cao thủ “Thông U hậu kỳ”. Bọn họ cũng không trực tiếp phản đối mà nhìn về phía Chúc Càn Khôn.
Chúc Càn Khôn rất hưởng thụ khi nhận được ánh mắt của mọi người. Ông ta đắc ý vuốt chòm râu, đứng dậy nói: “Đồ Bá Thạch, coi như mọi người đoàn kết lại thì tại lại phải để cho gia tộc họ Triệu lãnh đạo? Trên đời này còn có chuyện thơm bơ như vậy sao?”
Đồ Bá Thạch chắp hai tay ở sau lưng, cười ngạo nghễ: “Đây là một cái xã hội cá lớn nuốt cá bé. Sức mạnh mới là chân lý. Nói thẳng ra, trong tất cả thế lực thì tôi chính là người mạnh nhất ở gia tộc họ Triệu và tỉnh Hòa Bình này.”
“Đã như vậy thì để tôi lĩnh giáo thực lực của ông Đồ một chút.” Chúc Càn Khôn không hề nhượng bộ. Quần áo của ông ta phiêu lãng, giống như một quả khí cầu cực lớn, phát ra âm thanh lốp bốp liên tục.
Bầu không khí hết sức căng thẳng.
Trong ánh mắt Đồ Bá Thạch lóe lên một sự khinh bỉ. Hắn ta nói một cách ngạo nghễ: “Nếu ông muốn chiến thì tôi liền thỏa mãn ông vậy.”
Chúc Càn Khôn khẽ quát một tiếng, hai mắt trợn lên, uy phong hiển hách. Ông ta sải bước tiến lên phía trước, nhưng nơi ông ta đi qua đều để lại từng dấu chân in trên nền đá.
Đám Thành Trung rất vui vẻ. Khí thế như vậy mới có thể ngăn cản được Đồ Bá Thạch.
Đột nhiên tốc độ của Chúc Càn Khôn tăng lên. Trong chốc lát, khoảng cách giữa Chúc Càn Khôn và Đồ Bá Thạch rút ngắn lại. Chúc Càn Khôn nắm chặt bàn tay, đấm một đấm về phía ngực của Đồ Bá Thạch.
Đồ Bá Thạch khẽ nhíu mày, chân hắn ta hơi xoáy, nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công của Chúc Càn Khôn. Một đấm của Chúc Càn Khôn không trúng mục tiêu, một luồng nội kình mãnh liệt phát ra làm nổ mộ bình hoa bằng men sứ màu xanh nát tung tóe tại chỗ.
“Hừ!” Đồ Bá Thạch nghiêng người, hắn ta ra song quyền như cuồng phong vũ bão, hắn tiến lại gần Chúc Càn Khôn, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ yếu hại.
“Đến đúng lúc lắm.” Chúc Càn Khôn hét lên, khí thế ông ta không yếu đi, lập tức ông ta gặp chiêu phá chiêu, nghênh đón những đợt tấn công không ngừng.
Hai người đấm đá nhau đã hơn 20 chiêu, hơn nữa các chiêu thức còn rất tinh diệu, ngoại trừ Trần Gia Bảo ra thì mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Hai người này vốn là cao thủ “Thông U hậu kỳ”, mặc dù chỉ dùng nắm đấm để đánh nhau nhưng chiêu nào cũng vô cùng hung hiểm. Quanh thân có những đợt cuồng phong đang gào rít, kình khí không ngừng bắn ra ngoài. Phàm là những nơi bị nội kình quét đến đề bị vỡ nát.
Đám người Trình Lập Phu, Kinh Đại Vĩ kinh hãi, nhao nhao lùi lại phía sau, sợ bị nội kình đánh trúng.
“Cậu Trần, ngài nói xem Chúc Càn Khôn với Đồ Bá Thạch, ai lợi hại hơn?”
Đột nhiên, Tưởng Đức Lâm nghiêm túc hỏi anh.
Trần Gia Bảo nhẹ nhàng trả lời: “Đồ Bá Thạch.”
Tựa hồ là để chứng minh lời nói của Trần Gia Bảo, tình thế giữa sân đột nhiên biến đổi. Đồ Bá Thạch ra một quyền về phía Chúc Càn Khôn. Một âm thanh va chạm vang lên, không khí xung quanh bạo liệt.
Chúc Càn Khôn biến sắc. Ông ta không tự chủ được lùi lại phía sau mấy bước, hô hấp cũng có chút rối loạn. Trái lại thì Đồ Bá Thạch hô hấp vẫn bình thường, hắn ta đứng bất động ở đó.
Một đấm này đã phân ra cao thấp!
Đồ Bá Thạch lạnh lùng cười nói: “Ông chỉ mới đột phá lên “Thông U hậu kỳ” mà thôi, mặc dù thực lực không tệ nhưng nếu so với cao thủ “Thông U hậu kỳ” chân chính thì vẫn chưa đủ!”
Bao quát Tưởng Đức Lâm, đám người Thành Trung sắc mặt biến đổi.
Sắc mặt Chúc Càn Khôn tái xanh, ông ta giận dữ: “Đấu lại!”. Ông ta dậm chân lao về phía trước, chiến đấu với Đồ Bá Thạch rất kịch liệt.
Trận tái chiến này, tình thế rất nhanh phân ra kết quả. Đồ Bá Thạch hoàn toàn ngược Chúc Càn Khôn. Phút chốc, trên người Chúc Càn Khôn xuất hiện hai cái dấu chân. Nếu không phải cơ thể của ông ta cường tráng thì chỉ sợ ông ta đã bị thương nặng.
Sắc mặt đám người Thành Trung ngưng lại. Một loại dự cảm không lành đi tới.
Đồ Bá Thạch tựa hồ rất thỏa mãn khi trông thấy phản ứng của mọi người. Hắn ta tiếp tục nói: “Bùi Phong là một người có dã tâm rất lớn. Có thể bước tiếp theo hắn ta sẽ đem bàn tay can thiệp vào tỉnh Hòa Bình của chúng ta. Mọi người đều là một trong các thế lực quan trọng của tỉnh Hòa Bình. Mặc dù thực lực rất mạnh nhưng lại đấu tranh nội bộ với nhau. Bây giờ có Bùi Phong đang nhìn chằm chằm, nếu chúng ta không thay đổi thì rất có thể sẽ bị hắn ta đập tan từng thế lực một. Cho nên gia tộc họ Triệu tình nguyện gánh vác trách nhiệm này. Bọn tôi sẽ là người lãnh đạo thế lực ngầm của tỉnh Hòa Bình. Dẫn dắt một đám người đối kháng với Bùi Phong. Mọi người thấy như thế nào?”
Mọi người ở đây ai cũng là một tên cáo già. Mặc dù lời nói của Đồ Bá Thạch rất dễ nghe nhưng tóm lại bọn hắn muốn chiếm đoạt thế lực ngầm của bọn họ để cho gia tộc họ Triệu sử dụng. Đến nỗi Bùi Phong, hắn ta chỉ là cái bia đỡ đạn mà gia tộc họ Triệu lấy ra sử dụng thôi.
Dù vậy nhưng Đồ Bá Thạch cũng là cao thủ “Thông U hậu kỳ”. Bọn họ cũng không trực tiếp phản đối mà nhìn về phía Chúc Càn Khôn.
Chúc Càn Khôn rất hưởng thụ khi nhận được ánh mắt của mọi người. Ông ta đắc ý vuốt chòm râu, đứng dậy nói: “Đồ Bá Thạch, coi như mọi người đoàn kết lại thì tại lại phải để cho gia tộc họ Triệu lãnh đạo? Trên đời này còn có chuyện thơm bơ như vậy sao?”
Đồ Bá Thạch chắp hai tay ở sau lưng, cười ngạo nghễ: “Đây là một cái xã hội cá lớn nuốt cá bé. Sức mạnh mới là chân lý. Nói thẳng ra, trong tất cả thế lực thì tôi chính là người mạnh nhất ở gia tộc họ Triệu và tỉnh Hòa Bình này.”
“Đã như vậy thì để tôi lĩnh giáo thực lực của ông Đồ một chút.” Chúc Càn Khôn không hề nhượng bộ. Quần áo của ông ta phiêu lãng, giống như một quả khí cầu cực lớn, phát ra âm thanh lốp bốp liên tục.
Bầu không khí hết sức căng thẳng.
Trong ánh mắt Đồ Bá Thạch lóe lên một sự khinh bỉ. Hắn ta nói một cách ngạo nghễ: “Nếu ông muốn chiến thì tôi liền thỏa mãn ông vậy.”
Chúc Càn Khôn khẽ quát một tiếng, hai mắt trợn lên, uy phong hiển hách. Ông ta sải bước tiến lên phía trước, nhưng nơi ông ta đi qua đều để lại từng dấu chân in trên nền đá.
Đám Thành Trung rất vui vẻ. Khí thế như vậy mới có thể ngăn cản được Đồ Bá Thạch.
Đột nhiên tốc độ của Chúc Càn Khôn tăng lên. Trong chốc lát, khoảng cách giữa Chúc Càn Khôn và Đồ Bá Thạch rút ngắn lại. Chúc Càn Khôn nắm chặt bàn tay, đấm một đấm về phía ngực của Đồ Bá Thạch.
Đồ Bá Thạch khẽ nhíu mày, chân hắn ta hơi xoáy, nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công của Chúc Càn Khôn. Một đấm của Chúc Càn Khôn không trúng mục tiêu, một luồng nội kình mãnh liệt phát ra làm nổ mộ bình hoa bằng men sứ màu xanh nát tung tóe tại chỗ.
“Hừ!” Đồ Bá Thạch nghiêng người, hắn ta ra song quyền như cuồng phong vũ bão, hắn tiến lại gần Chúc Càn Khôn, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ yếu hại.
“Đến đúng lúc lắm.” Chúc Càn Khôn hét lên, khí thế ông ta không yếu đi, lập tức ông ta gặp chiêu phá chiêu, nghênh đón những đợt tấn công không ngừng.
Hai người đấm đá nhau đã hơn 20 chiêu, hơn nữa các chiêu thức còn rất tinh diệu, ngoại trừ Trần Gia Bảo ra thì mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Hai người này vốn là cao thủ “Thông U hậu kỳ”, mặc dù chỉ dùng nắm đấm để đánh nhau nhưng chiêu nào cũng vô cùng hung hiểm. Quanh thân có những đợt cuồng phong đang gào rít, kình khí không ngừng bắn ra ngoài. Phàm là những nơi bị nội kình quét đến đề bị vỡ nát.
Đám người Trình Lập Phu, Kinh Đại Vĩ kinh hãi, nhao nhao lùi lại phía sau, sợ bị nội kình đánh trúng.
“Cậu Trần, ngài nói xem Chúc Càn Khôn với Đồ Bá Thạch, ai lợi hại hơn?”
Đột nhiên, Tưởng Đức Lâm nghiêm túc hỏi anh.
Trần Gia Bảo nhẹ nhàng trả lời: “Đồ Bá Thạch.”
Tựa hồ là để chứng minh lời nói của Trần Gia Bảo, tình thế giữa sân đột nhiên biến đổi. Đồ Bá Thạch ra một quyền về phía Chúc Càn Khôn. Một âm thanh va chạm vang lên, không khí xung quanh bạo liệt.
Chúc Càn Khôn biến sắc. Ông ta không tự chủ được lùi lại phía sau mấy bước, hô hấp cũng có chút rối loạn. Trái lại thì Đồ Bá Thạch hô hấp vẫn bình thường, hắn ta đứng bất động ở đó.
Một đấm này đã phân ra cao thấp!
Đồ Bá Thạch lạnh lùng cười nói: “Ông chỉ mới đột phá lên “Thông U hậu kỳ” mà thôi, mặc dù thực lực không tệ nhưng nếu so với cao thủ “Thông U hậu kỳ” chân chính thì vẫn chưa đủ!”
Bao quát Tưởng Đức Lâm, đám người Thành Trung sắc mặt biến đổi.
Sắc mặt Chúc Càn Khôn tái xanh, ông ta giận dữ: “Đấu lại!”. Ông ta dậm chân lao về phía trước, chiến đấu với Đồ Bá Thạch rất kịch liệt.
Trận tái chiến này, tình thế rất nhanh phân ra kết quả. Đồ Bá Thạch hoàn toàn ngược Chúc Càn Khôn. Phút chốc, trên người Chúc Càn Khôn xuất hiện hai cái dấu chân. Nếu không phải cơ thể của ông ta cường tráng thì chỉ sợ ông ta đã bị thương nặng.
Sắc mặt đám người Thành Trung ngưng lại. Một loại dự cảm không lành đi tới.
Bình luận facebook