Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
Chương 193
Tạ Cẩm Tú cắn môi, rõ ràng nội tâm cô đang đấu tranh quyết liệt. Đột nhiên cô nghĩ đến Trần Gia Bảo. Cô cắn răng, lạnh lùng nói: “Cháu không đồng ý, cũng không gả cho Triệu Đình Nhiên.”
Âm thanh trong trẻo, véo von dễ nghe nhưng ngữ khí lại lạnh lùng như băng tuyết. Kiên định, đáng tin.
Sắc mặt Triệu Đình Nhiên trong nháy mắt biến đổi.
Sau khi Tạ Cẩm Tú nói xong, trên vai cô giống như gỡ bỏ một tảng đá nặng xuống, cả người thoải mái rất nhiều.
Tạ Hoàng Dương nhíu mày. Với sự hiểu rõ Tạ Cẩm Tú của ông ta, nếu như Tạ Cẩm Tú dám từ chối ở trước mặt mọi người thì đó chính là quyết tâm, không còn đường lùi.
“Đây chính là sự việc liên quan đến kế hoạch phát triển của nhà họ Tạ trong tương lai. Chẳng lẽ Anh Dũng không có nói rõ cho Cẩm Tú sao?”
Tạ Hoàng Dương không vui nhìn về phía Tạ Anh Dũng. Tạ Anh Dũng giả vờ không nhìn thấy, ông nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác. Tạ Hoàng Dương tức giận suýt chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra ngoài.
“Cẩm Tú, cô nói cái gì? Hôn sự của hai người chúng ta được người lớn hai bên quyết định.” Triệu Đình Nhiên nhíu mày hỏi.
“Cô ấy nói mày hãy bỏ cái ý định chết tiệt này đi. Cô ấy sẽ không bao giờ gả cho mày đâu.”
Một âm thanh lười biếng từ ngoài cửa vang lên.
Đối với Tạ Cẩm Tú, âm thanh này như sinh mệnh cô vậy, cô đột nhiên vui vẻ, hô một tiếng, vội vàng chạy ra mở cửa. Nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa về sau, hai hốc mắt của Tạ Cẩm Tú không tự chủ bốc lên một tầng sương.
Trần Gia Bảo đã thay một bộ quần áo khác, khóe miệng vẫn nhếch lên, cười trìu mến nhìn cô: “Xin lỗi, tôi đến chậm nhưng vừa rồi cô làm rất tốt. Tôi cảm thấy kiêu ngạo vì cô.”
“Cảm ơn.” Khóe mắt Tạ Cẩm Tú xuất hiện hạt nước mắt trong suốt. Cô cười rất vui vẻ, xinh đẹp như một tiên nữ.
Trần Gia Bảo lau đi nước mắt nơi khóe mặt cô. Sau đó anh nhìn về phía Triệu Đình Nhiên ngồi cách đó không xa. Khóe miệng nở một nụ cười gằn. Tạ Cẩm Tú đi theo sau lưng Trần Gia Bảo.
Tạ Hoàng Dương là một con cáo già, ông ta không khỏi âm thầm nghi ngờ: “Chẳng lẽ Cẩm Tú ưa tích Trần Gia Bảo cho nên mới từ chối Triệu Đình Nhiên? Thế nhưng Trần Gia Bảo đã có Hàn Đông Vy, làm sao cậu ta còn đánh chủ ý lên Cẩm Tú? Đây thực sự là một trò cười.”
Trong lòng Triệu Đình Nhiên nổi lên một cơn đố kị hừng hực thế nhưng mặt ngoài hắn ta vẫn phải giả vờ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta đứng lên nói: “Cậu là ai?”
Trần Gia Bảo không thèm để ý đến Triệu Đình Nhiên, anh nói với Tạ Cẩm Tú: “Ngoan, mau đi pha cho tôi một lu Bích Loa Xuân, chuyện ở đây có thể giao cho tôi xử lý.”
Tạ Cẩm Tú nhìn về phía Trần Gia Bảo, cô khẽ cắn môi, gật đầu nói: “Được rồi, em tin tưởng anh.” Nói xong cô cẩn thận bước từng bước lên trên tầng, phảng phất giống như một thiếu nữ vừa mới về nhà chồng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Tạ Cẩm Tú yêu thích Trần Gia Bảo!
Sắc mặt Triệu Đình Nhiên tái xanh, hắn ta có cảm giác như người phụ nữ của mình bị cướp đi. Hắn ta tức giận nắm chặt nắm đấm: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tao tên là Trần Gia Bảo, có thể mày chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng mà tao đảm bảo từ nay về sau cái tên này sẽ in sâu vào trong bộ não của mày.”
Trần Gia Bảo cười nhạt, anh tùy tiện ngồi xuống bên cạnh bàn ăn. Mọi người lúc này mới chú ý một bao vải xanh được Trần Gia Bảo cầm trong tay.
“Trần Gia Bảo?” Triệu Đình Nhiên khẽ nhíu mày, trong đầu lướt qua một lượt các gia tốc lớn ở tinh Trường Lâm. Hắn xác định chưa có nghe qua cái tên Trần Gia Bảo liền cười nhạo, nói một cách ngạo nghễ: “Một tên vô danh tiểu tốt chưa nghe tên bao giờ. Cậu có biết tôi là ai không?”
“Tao biết, mày tên là Triệu Đình Nhiên.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
“Không, cậu không biết cái gì cả.” Trong mắt Triệu Đình Nhiên lóe lên một vẻ ngạo nghễ. Hắn ta cười lạnh: “Tôi chính là con trai cả của nhà họ Triệu, là người thừa kế tương lai của nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu là một gia tộc lớn ở trong tỉnh Hòa Bình. Mà trước mắt tôi đảm nhiệm CEO công ty khoa học kỹ thuật Long Lan. Công ty có tất cả 12 chi nhánh trải dài khắp nội thành tỉnh Hòa Bình. Ngoài ra nó còn là xí nghiệp được chính phủ nâng đỡ. Còn tên vô danh tiểu tốt như cậu, lấy cái gì để tranh giành người phụ nữ với tôi? Cậu nghĩ cậu có phần thắng sao?”
Triệu Đình Nhiên chắp tay sau lưng, thái độ khinh bỉ hiện rõ ở trên mặt.
Tạ Hoàng Dương âm thầm gật đầu, ông quen biết rất nhiều người. Ông ta thấy trong đám người này, thì Triệu Du Hiên là một người nổi bất nhất, về sau cậu ta sẽ có một tương lai rộng lớn. Nếu không phải như vậy thì ông ta cũng không đồng ý nhà họ Triệu tới xin cưới.
Còn Trần Gia Bảo, mặc dù vũ lực và y thuật rất cường đại nhưng dù sao thì một cây làm sao chống đỡ vững một nhà. Cậu ta không có cách nào để chống lại con quái vật khổng lồ nhà họ Triệu này. Huống chi nhà họ Triệu còn có một vị cao thủ Đồ Bá Thạch hỗ trợ. Đó chính là ngọn núi mà Trần Gia Bảo không thể làm gì được.
Tạ Cẩm Tú cắn môi, rõ ràng nội tâm cô đang đấu tranh quyết liệt. Đột nhiên cô nghĩ đến Trần Gia Bảo. Cô cắn răng, lạnh lùng nói: “Cháu không đồng ý, cũng không gả cho Triệu Đình Nhiên.”
Âm thanh trong trẻo, véo von dễ nghe nhưng ngữ khí lại lạnh lùng như băng tuyết. Kiên định, đáng tin.
Sắc mặt Triệu Đình Nhiên trong nháy mắt biến đổi.
Sau khi Tạ Cẩm Tú nói xong, trên vai cô giống như gỡ bỏ một tảng đá nặng xuống, cả người thoải mái rất nhiều.
Tạ Hoàng Dương nhíu mày. Với sự hiểu rõ Tạ Cẩm Tú của ông ta, nếu như Tạ Cẩm Tú dám từ chối ở trước mặt mọi người thì đó chính là quyết tâm, không còn đường lùi.
“Đây chính là sự việc liên quan đến kế hoạch phát triển của nhà họ Tạ trong tương lai. Chẳng lẽ Anh Dũng không có nói rõ cho Cẩm Tú sao?”
Tạ Hoàng Dương không vui nhìn về phía Tạ Anh Dũng. Tạ Anh Dũng giả vờ không nhìn thấy, ông nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác. Tạ Hoàng Dương tức giận suýt chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra ngoài.
“Cẩm Tú, cô nói cái gì? Hôn sự của hai người chúng ta được người lớn hai bên quyết định.” Triệu Đình Nhiên nhíu mày hỏi.
“Cô ấy nói mày hãy bỏ cái ý định chết tiệt này đi. Cô ấy sẽ không bao giờ gả cho mày đâu.”
Một âm thanh lười biếng từ ngoài cửa vang lên.
Đối với Tạ Cẩm Tú, âm thanh này như sinh mệnh cô vậy, cô đột nhiên vui vẻ, hô một tiếng, vội vàng chạy ra mở cửa. Nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa về sau, hai hốc mắt của Tạ Cẩm Tú không tự chủ bốc lên một tầng sương.
Trần Gia Bảo đã thay một bộ quần áo khác, khóe miệng vẫn nhếch lên, cười trìu mến nhìn cô: “Xin lỗi, tôi đến chậm nhưng vừa rồi cô làm rất tốt. Tôi cảm thấy kiêu ngạo vì cô.”
“Cảm ơn.” Khóe mắt Tạ Cẩm Tú xuất hiện hạt nước mắt trong suốt. Cô cười rất vui vẻ, xinh đẹp như một tiên nữ.
Trần Gia Bảo lau đi nước mắt nơi khóe mặt cô. Sau đó anh nhìn về phía Triệu Đình Nhiên ngồi cách đó không xa. Khóe miệng nở một nụ cười gằn. Tạ Cẩm Tú đi theo sau lưng Trần Gia Bảo.
Tạ Hoàng Dương là một con cáo già, ông ta không khỏi âm thầm nghi ngờ: “Chẳng lẽ Cẩm Tú ưa tích Trần Gia Bảo cho nên mới từ chối Triệu Đình Nhiên? Thế nhưng Trần Gia Bảo đã có Hàn Đông Vy, làm sao cậu ta còn đánh chủ ý lên Cẩm Tú? Đây thực sự là một trò cười.”
Trong lòng Triệu Đình Nhiên nổi lên một cơn đố kị hừng hực thế nhưng mặt ngoài hắn ta vẫn phải giả vờ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta đứng lên nói: “Cậu là ai?”
Trần Gia Bảo không thèm để ý đến Triệu Đình Nhiên, anh nói với Tạ Cẩm Tú: “Ngoan, mau đi pha cho tôi một lu Bích Loa Xuân, chuyện ở đây có thể giao cho tôi xử lý.”
Tạ Cẩm Tú nhìn về phía Trần Gia Bảo, cô khẽ cắn môi, gật đầu nói: “Được rồi, em tin tưởng anh.” Nói xong cô cẩn thận bước từng bước lên trên tầng, phảng phất giống như một thiếu nữ vừa mới về nhà chồng.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Tạ Cẩm Tú yêu thích Trần Gia Bảo!
Sắc mặt Triệu Đình Nhiên tái xanh, hắn ta có cảm giác như người phụ nữ của mình bị cướp đi. Hắn ta tức giận nắm chặt nắm đấm: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tao tên là Trần Gia Bảo, có thể mày chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng mà tao đảm bảo từ nay về sau cái tên này sẽ in sâu vào trong bộ não của mày.”
Trần Gia Bảo cười nhạt, anh tùy tiện ngồi xuống bên cạnh bàn ăn. Mọi người lúc này mới chú ý một bao vải xanh được Trần Gia Bảo cầm trong tay.
“Trần Gia Bảo?” Triệu Đình Nhiên khẽ nhíu mày, trong đầu lướt qua một lượt các gia tốc lớn ở tinh Trường Lâm. Hắn xác định chưa có nghe qua cái tên Trần Gia Bảo liền cười nhạo, nói một cách ngạo nghễ: “Một tên vô danh tiểu tốt chưa nghe tên bao giờ. Cậu có biết tôi là ai không?”
“Tao biết, mày tên là Triệu Đình Nhiên.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
“Không, cậu không biết cái gì cả.” Trong mắt Triệu Đình Nhiên lóe lên một vẻ ngạo nghễ. Hắn ta cười lạnh: “Tôi chính là con trai cả của nhà họ Triệu, là người thừa kế tương lai của nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu là một gia tộc lớn ở trong tỉnh Hòa Bình. Mà trước mắt tôi đảm nhiệm CEO công ty khoa học kỹ thuật Long Lan. Công ty có tất cả 12 chi nhánh trải dài khắp nội thành tỉnh Hòa Bình. Ngoài ra nó còn là xí nghiệp được chính phủ nâng đỡ. Còn tên vô danh tiểu tốt như cậu, lấy cái gì để tranh giành người phụ nữ với tôi? Cậu nghĩ cậu có phần thắng sao?”
Triệu Đình Nhiên chắp tay sau lưng, thái độ khinh bỉ hiện rõ ở trên mặt.
Tạ Hoàng Dương âm thầm gật đầu, ông quen biết rất nhiều người. Ông ta thấy trong đám người này, thì Triệu Du Hiên là một người nổi bất nhất, về sau cậu ta sẽ có một tương lai rộng lớn. Nếu không phải như vậy thì ông ta cũng không đồng ý nhà họ Triệu tới xin cưới.
Còn Trần Gia Bảo, mặc dù vũ lực và y thuật rất cường đại nhưng dù sao thì một cây làm sao chống đỡ vững một nhà. Cậu ta không có cách nào để chống lại con quái vật khổng lồ nhà họ Triệu này. Huống chi nhà họ Triệu còn có một vị cao thủ Đồ Bá Thạch hỗ trợ. Đó chính là ngọn núi mà Trần Gia Bảo không thể làm gì được.
Bình luận facebook