Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199
Chương 199
Tại sườn núi, Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn về phía xa, anh đại khái xác định khoảng cách, xem chừng nếu gia tăng tốc độ thì hai tiếng nữa anh sẽ tìm được động Bắc Giao. Tâm tình của anh không khỏi tốt lên.
Đột nhiên phía bên trái của anh truyền đến một âm thanh “Răng rác” vang giòn, tựa như là cành khô bị giẫm. Tiếp đó mấy tiếng của đàn chim bị hù dọa bay lên trời, kinh hãi bay về phương xa.
“Có người!”
Ánh mắt Trần Gia Bảo híp lại, cả người về trạn thái đề phòng.
Một lúc sau, có mấy người đi ra từ trong rừng rậm. Bọn họ trang bị súng ống đầy đủ, mặc áo đen, vừa nhìn là biết không phải hạng người dễ chọc. Người dẫn đầu phía trước là hai người phụ nữ xinh đẹp. Dáng người họ cao gầy, ước chừng khoảng 24-25 tuổi, có thể là hai chị em. Một người khí chất lạnh lùng, quý phái, một người thì dễ thương, năng động.
Hai chị em này mặc quần áo đỏ tươi đứng trong đám người mặc áo đen xung quanh lộ ra vô cùng nổi bật.
Sau khi Triệu Đình Nhiên nhìn thấy hai tỷ muội này trong lòng không khỏi vui mừng: “Quả nhiên là Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân, là hai chị em nhà họ Tần. Với thế lực của nhà họ Tần, hai chị em này không coi người khác ra gì, cùng đối thủ một mất một còn với nhà họ Triệu mình. Vừa vặn cho các ngươi đánh nhau, mình chỉ ngồi hưởng lợi là được.”
“Quả thực là oan gia ngõ hẹp nhà Triệu Đình Nhiên! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Tần Ly Nguyệt lạnh lùng nói. Đến nỗi Trần Gia Bảo, cô ta còn tưởng anh là tùy tùng của Triệu Đình Nhiên nên chỉ nhẹ nhàng lướt qua mà không thèm để ý.
Triệu Đình Nhiên cười nhạt: “Đúng vậy nha, quả thật là oan gia ngõ hẹp, nếu như tôi không đoán sai thì hai người các cô cũng đến đây để tìm Thiêm Tâm Quả?”
Quả nhiên khi anh ta vừa nói lời này ra thì ánh mắt của Trần Gia Bảo hơi lập lòe. Trong lòng anh ta không khỏi vui mừng.
“Tạo sao anh lại biết? Chẳng lẽ anh cũng tới đây vì Thiên Tâm Quả?” Thần sắc Tần Ly Nguyệt khẽ biến, cô ta liếc mắt nhìn em mình là Tần Thi Vân.
Tần Thi Vân hơi ngóc đầu lên, nói một cách ngạo nghễ: “Triệu Đình Nhiên, đừng tưởng rằng anh là con cả của nhà họ Triệu thì chúng tôi sẽ sợ anh. Thực lực của nhà họ Tần chúng tôi không ở phía dưới nhà họ Triệu của anh đâu, hơn nữa chúng tôi nhiều người hơn anh, anh khôn hồn thì cút đi, đừng có đánh chủ ý đến Thiên Tâm Quả, bằng không thì đừng trách chúng tôi ra tay độc ác với anh.”
Tần Ly Nguyệt không có lạc quan như Tần Thi Vân.
“Nhà họ Triệu là một gia tộc lớn trong ở trong tỉnh, hơn nữa quan hệ rất căng thẳng với nhà họ Tần. Mặc dù bây giờ bên canh Triệu Đình Nhiên chỉ có một tên tùy tùng (Trần Gia Bảo), nhưng mà đến đệ nhất cao thủ của nhà họ Triệu là Đồ Bá Thạch cũng ngấp nghé Thiên Tâm Quả. Nếu như Đồ Bá Thạch cũng tới mà nói, mặc dù chúng ta người đông thế mạnh, vũ khí đầy đủ cũng chưa chắc là đối thủ của Đồ Bá Thạch.”
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Tần Ly Nguyệt nghiêm túc.
Triệu Đình Nhiên nhún vai, cười bất đắc dĩ: “Hai vị tiểu thư, các cô hiểu lầm tôi rồi, các cô yên tâm, tôi không có ngấp nghé Thiên Tâm Quả.”
Tần Vũ Hình và Tần Thi Vân hai mắt trợn to, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Luôn tự cho mình là đúng Triệu Đình Nhiên lại nói chuyện dễ dàng như vậy sao? Chị, có phải tên này hôm nay lên cơn, hay là em nghe lầm?” Tần Thi Vân kinh ngạc.
Vẻ mặt của Tần Ly Nguyệt cũng trở nên khó hiểu, trong ấn tượng của cô ta, Triệu Đình Nhiên tuyệt đối không phải là một người dễ nói chuyện. Nói cách khác Đồ Bá Thạch không ở nơi này.
Cô ta càng nghĩ càng có khả năng, nhịn không được thở phào.
Trần Gia Bảo đứng một bên, đột nhiên anh tò mò hỏi: “Các cô cùng nhà họ Tần có quan hệ như thế nào? Các cô có mối quan hệ như thế nào với Tần Quang Đại?”
“Ông ấy là chú hai của tôi.” Tần Ly Nguyệt nói, đồng thời trong lòng cô ta không khỏi kỳ quái: “Người này không phải là tùy tùng của Triệu Đình Nhiên sao? Làm sao lại không biết thân phận của mình?”
Tần Thi Vân khinh bỉ nói: “Triệu Đình Nhiên, anh càng ngày càng đi xuống đi, đến bây giờ còn tìm một tên tùy tùng kém cỏi như vậy sao? Thậm chí ngay cả hai chị em chúng tôi cũng không nhận ra? Tôi nhìn nhà họ Triệu của anh đi về quê nuôi cá và trồng thêm rau đuuợc rồi đấy.”
“Hai tiểu thư, các cô hiểu lầm rồi, Trần Gia Bảo không phải là tùy tùng của tôi.” Triệu Đình Nhiên kinh ngạc há to mồm. Đệnh mệnh, bắt Trần Gia Bảo làm người hầu của mình, mình còn ngại mạng mình chưa đủ lớn sao?
Nghĩ tới đây anh ta không khỏi rùng mình một cái.
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi biết chú hai của các cô, xem ở trên mặt mũi của anh ta, tôi khuyên các cô một câu, các cô tới nơi này chỉ có tay không mà về thôi. Nên bỏ cuộc sớm đi, chúng ta đi thôi Triệu Đình Nhiên”
Tần Quang Đại là bạn làm ăn của anh, hơn nữa tin tức về Hỏa Tinh Thảo cũng là anh ta cung cấp, Về tình về nghĩa thì anh đã nhận ân tình của nhà họ Tần cho nên khi biết được hai chị em Tần Vũ hình vì Thiên Tâm Quả mà đến, Trần Gia Bảo cũng không làm khó hai cô.
Tại sườn núi, Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn về phía xa, anh đại khái xác định khoảng cách, xem chừng nếu gia tăng tốc độ thì hai tiếng nữa anh sẽ tìm được động Bắc Giao. Tâm tình của anh không khỏi tốt lên.
Đột nhiên phía bên trái của anh truyền đến một âm thanh “Răng rác” vang giòn, tựa như là cành khô bị giẫm. Tiếp đó mấy tiếng của đàn chim bị hù dọa bay lên trời, kinh hãi bay về phương xa.
“Có người!”
Ánh mắt Trần Gia Bảo híp lại, cả người về trạn thái đề phòng.
Một lúc sau, có mấy người đi ra từ trong rừng rậm. Bọn họ trang bị súng ống đầy đủ, mặc áo đen, vừa nhìn là biết không phải hạng người dễ chọc. Người dẫn đầu phía trước là hai người phụ nữ xinh đẹp. Dáng người họ cao gầy, ước chừng khoảng 24-25 tuổi, có thể là hai chị em. Một người khí chất lạnh lùng, quý phái, một người thì dễ thương, năng động.
Hai chị em này mặc quần áo đỏ tươi đứng trong đám người mặc áo đen xung quanh lộ ra vô cùng nổi bật.
Sau khi Triệu Đình Nhiên nhìn thấy hai tỷ muội này trong lòng không khỏi vui mừng: “Quả nhiên là Tần Ly Nguyệt và Tần Thi Vân, là hai chị em nhà họ Tần. Với thế lực của nhà họ Tần, hai chị em này không coi người khác ra gì, cùng đối thủ một mất một còn với nhà họ Triệu mình. Vừa vặn cho các ngươi đánh nhau, mình chỉ ngồi hưởng lợi là được.”
“Quả thực là oan gia ngõ hẹp nhà Triệu Đình Nhiên! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Tần Ly Nguyệt lạnh lùng nói. Đến nỗi Trần Gia Bảo, cô ta còn tưởng anh là tùy tùng của Triệu Đình Nhiên nên chỉ nhẹ nhàng lướt qua mà không thèm để ý.
Triệu Đình Nhiên cười nhạt: “Đúng vậy nha, quả thật là oan gia ngõ hẹp, nếu như tôi không đoán sai thì hai người các cô cũng đến đây để tìm Thiêm Tâm Quả?”
Quả nhiên khi anh ta vừa nói lời này ra thì ánh mắt của Trần Gia Bảo hơi lập lòe. Trong lòng anh ta không khỏi vui mừng.
“Tạo sao anh lại biết? Chẳng lẽ anh cũng tới đây vì Thiên Tâm Quả?” Thần sắc Tần Ly Nguyệt khẽ biến, cô ta liếc mắt nhìn em mình là Tần Thi Vân.
Tần Thi Vân hơi ngóc đầu lên, nói một cách ngạo nghễ: “Triệu Đình Nhiên, đừng tưởng rằng anh là con cả của nhà họ Triệu thì chúng tôi sẽ sợ anh. Thực lực của nhà họ Tần chúng tôi không ở phía dưới nhà họ Triệu của anh đâu, hơn nữa chúng tôi nhiều người hơn anh, anh khôn hồn thì cút đi, đừng có đánh chủ ý đến Thiên Tâm Quả, bằng không thì đừng trách chúng tôi ra tay độc ác với anh.”
Tần Ly Nguyệt không có lạc quan như Tần Thi Vân.
“Nhà họ Triệu là một gia tộc lớn trong ở trong tỉnh, hơn nữa quan hệ rất căng thẳng với nhà họ Tần. Mặc dù bây giờ bên canh Triệu Đình Nhiên chỉ có một tên tùy tùng (Trần Gia Bảo), nhưng mà đến đệ nhất cao thủ của nhà họ Triệu là Đồ Bá Thạch cũng ngấp nghé Thiên Tâm Quả. Nếu như Đồ Bá Thạch cũng tới mà nói, mặc dù chúng ta người đông thế mạnh, vũ khí đầy đủ cũng chưa chắc là đối thủ của Đồ Bá Thạch.”
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Tần Ly Nguyệt nghiêm túc.
Triệu Đình Nhiên nhún vai, cười bất đắc dĩ: “Hai vị tiểu thư, các cô hiểu lầm tôi rồi, các cô yên tâm, tôi không có ngấp nghé Thiên Tâm Quả.”
Tần Vũ Hình và Tần Thi Vân hai mắt trợn to, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Luôn tự cho mình là đúng Triệu Đình Nhiên lại nói chuyện dễ dàng như vậy sao? Chị, có phải tên này hôm nay lên cơn, hay là em nghe lầm?” Tần Thi Vân kinh ngạc.
Vẻ mặt của Tần Ly Nguyệt cũng trở nên khó hiểu, trong ấn tượng của cô ta, Triệu Đình Nhiên tuyệt đối không phải là một người dễ nói chuyện. Nói cách khác Đồ Bá Thạch không ở nơi này.
Cô ta càng nghĩ càng có khả năng, nhịn không được thở phào.
Trần Gia Bảo đứng một bên, đột nhiên anh tò mò hỏi: “Các cô cùng nhà họ Tần có quan hệ như thế nào? Các cô có mối quan hệ như thế nào với Tần Quang Đại?”
“Ông ấy là chú hai của tôi.” Tần Ly Nguyệt nói, đồng thời trong lòng cô ta không khỏi kỳ quái: “Người này không phải là tùy tùng của Triệu Đình Nhiên sao? Làm sao lại không biết thân phận của mình?”
Tần Thi Vân khinh bỉ nói: “Triệu Đình Nhiên, anh càng ngày càng đi xuống đi, đến bây giờ còn tìm một tên tùy tùng kém cỏi như vậy sao? Thậm chí ngay cả hai chị em chúng tôi cũng không nhận ra? Tôi nhìn nhà họ Triệu của anh đi về quê nuôi cá và trồng thêm rau đuuợc rồi đấy.”
“Hai tiểu thư, các cô hiểu lầm rồi, Trần Gia Bảo không phải là tùy tùng của tôi.” Triệu Đình Nhiên kinh ngạc há to mồm. Đệnh mệnh, bắt Trần Gia Bảo làm người hầu của mình, mình còn ngại mạng mình chưa đủ lớn sao?
Nghĩ tới đây anh ta không khỏi rùng mình một cái.
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi biết chú hai của các cô, xem ở trên mặt mũi của anh ta, tôi khuyên các cô một câu, các cô tới nơi này chỉ có tay không mà về thôi. Nên bỏ cuộc sớm đi, chúng ta đi thôi Triệu Đình Nhiên”
Tần Quang Đại là bạn làm ăn của anh, hơn nữa tin tức về Hỏa Tinh Thảo cũng là anh ta cung cấp, Về tình về nghĩa thì anh đã nhận ân tình của nhà họ Tần cho nên khi biết được hai chị em Tần Vũ hình vì Thiên Tâm Quả mà đến, Trần Gia Bảo cũng không làm khó hai cô.
Bình luận facebook