Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2025
Chương 2025
Trần Gia Bảo có thể cảm thấy được Lưu Ly vẫn luôn quan tâm anh, nhưng không hiểu tại sao anh luôn cảm giác giữa bọn họ có một tầng khoảng cách kể từ khi tách nhau ra ở tỉnh Phú Thọ, nói: “Nếu như Thiên Hành Cửu Châm không ở núi Vụ Ẩn, vậy tại sao cô lại đến đây, kịp thời cứu tôi?”
Lưu Ly ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cô ấy quyết định nói sự thật, nói: “Tôi chỉ biết rằng anh cũng đang ở Trung Thiên, nhưng lại không biết anh ở đâu. Sau đó, tôi nghe nói trên núi Vụ Ẩn tổ chức một cuộc thi trung y, tôi nghĩ anh sẽ đến tham gia, cho nên tôi tới đây. Không ngờ anh lại có thể gây ra trận náo động lớn như vậy, bị cả đám cường giả Truyền Kỳ vây đánh, anh đúng là đi đâu cũng không chịu ngồi yên.”
Trong lời nói của cô ấy có hơi tức giận, nhưng tâm trạng của Trần Gia Bảo lại rất tốt, nói: “Xem ra cô vẫn rất lo lắng cho tôi, cái này gọi là mỹ nữ cứu anh hùng, xem ra tôi phải lấy thân báo đáp mới có thể đền đáp cô.”
“Phật nói, mọi thứ đều có số phận đã định, tôi cứu anh, điều đó có nghĩa là số mệnh của anh vẫn chưa kết thúc, cho dù lần này không có tôi cứu thì anh vẫn có thể thoát chết, cho nên anh không cần biết ơn tôi, sau này không cần phải lấy mấy lời như lấy thân báo đáp ra đùa giỡn.” Lưu Ly lắc đầu, nói: “Anh còn một vấn đề cuối cùng.”
Giọng điệu cứng rắn, mang theo một tầng xa cách.
Nhưng mà trên môi Trần Gia Bảo lại cong lên một nụ cười ấm áp, nghiêm túc nói: “Lưu Ly, tôi nhớ cô.”
Lưu Ly sửng sốt, cảm nhận được sự chân thành của Trần Gia Bảo, mặc dù trong lòng rối loạn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhưng cô ấy lại lập tức xoay người, quay lưng về phía Trần Gia Bảo, nói: “Anh đã hỏi hết tất cả các vấn đề, nên chuẩn bị sẵn sàng, gặp lại nhau ở thành phố Văn Lan, lần sau đừng để tôi nhìn thấy bộ dạng chật vật kia của anh.”
Mặc dù là lời từ biệt, nhưng mà trong lời dặn dò của cô ấy lại tràn ngập tình cảm.
Trần Gia Bảo sửng sốt: “Cô phải rời khỏi núi Vụ Ẩn sao?”
Lưu Ly không trả lời, cô ấy đứng trên rìa của vách đá, đột nhiên nhảy lên thanh kiếm của mình, rơi về phía biển mây ở phía trước, quần áo trắng bay bay, giống như một nàng tiên đi ra từ trong đám mây.
Trần Gia Bảo sửng sốt, vội vàng bước tới, chỉ thấy bóng dáng màu trắng đã biến mất trong biển mây, không phân biệt được là người hay là mây.
Mặc dù khoảng cách là rất cao, nhưng Trần Gia Bảo tin rằng, với thực lực của Lưu Ly, độ cao hơn mấy nghìn mét đối với cô ấy giống như đi trên đất bằng.
“Thực sự là một cô gái phóng khoáng như gió.” Trần Gia Bảo ở trong lòng cảm thán: “Đến khi nào thì mình mới có thể để cô ấy làm bạn bên người?”
Khi Phương Hàn Diệc ngồi trên xe cả buổi chiều, về đến nhà họ Sầm ở thành phố Văn Lan thì đã khoảng bảy giờ tối.
Những người trong nhà họ Sầm rất ngạc nhiên khi thấy Phương Hàn Diệc có thể trốn thoát khỏi tay Trần Gia Bảo, nhanh chóng thông báo cho người đứng đầu nhà họ Sầm là Sầm Khiếu Uy.
“Làm thế nào mà cậu có thể từ trên núi Vụ Ẩn trốn về đây.”
Trong phòng khách rộng lớn của nhà họ Sầm, Sầm Khiếu Uy đang ngồi trên ghế gia chủ, nhìn Phương Hàn Diệc ở trước mặt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, ngay cả cường giả Truyền Kỳ cũng chết ở trong tay Trần Gia Bảo, tại sao Phương Hàn Diệc lại may mắn thoát khỏi?
Phương Hàn Diệc nhanh chóng trả lời: “Dù sao nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn và nhà họ Phương cùng thuộc Quỷ Y Môn. Mấy ngày nay, Vũ Lâm Giang vẫn luôn giúp tôi, tới trước mặt Trần Gia Bảo cầu xin, hơn nữa, Trần Gia Bảo biết bản thân đã đắc tội nhà họ Sầm và nhà họ Long, không muốn đắc tội thêm một thế lực khác nữa, cho nên mới thả tôi ra, không có ý định muốn làm kẻ địch với nhà họ Phương chúng ta.”
Khi nói chuyện, Phương Hàn Diệc hơi cúi đầu, nói dối ở trước mặt cường giả vô song, có thể gây chấn động toàn Trung Thiên như Sầm Khiếu Uy, không cần nói cũng biết ở trong lòng áp lực như thế nào.
Đột nhiên, Sầm Khiếu Uy cười lạnh: “Tôi thấy lý do không đơn giản như vậy đúng không?”
Trần Gia Bảo có thể cảm thấy được Lưu Ly vẫn luôn quan tâm anh, nhưng không hiểu tại sao anh luôn cảm giác giữa bọn họ có một tầng khoảng cách kể từ khi tách nhau ra ở tỉnh Phú Thọ, nói: “Nếu như Thiên Hành Cửu Châm không ở núi Vụ Ẩn, vậy tại sao cô lại đến đây, kịp thời cứu tôi?”
Lưu Ly ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cô ấy quyết định nói sự thật, nói: “Tôi chỉ biết rằng anh cũng đang ở Trung Thiên, nhưng lại không biết anh ở đâu. Sau đó, tôi nghe nói trên núi Vụ Ẩn tổ chức một cuộc thi trung y, tôi nghĩ anh sẽ đến tham gia, cho nên tôi tới đây. Không ngờ anh lại có thể gây ra trận náo động lớn như vậy, bị cả đám cường giả Truyền Kỳ vây đánh, anh đúng là đi đâu cũng không chịu ngồi yên.”
Trong lời nói của cô ấy có hơi tức giận, nhưng tâm trạng của Trần Gia Bảo lại rất tốt, nói: “Xem ra cô vẫn rất lo lắng cho tôi, cái này gọi là mỹ nữ cứu anh hùng, xem ra tôi phải lấy thân báo đáp mới có thể đền đáp cô.”
“Phật nói, mọi thứ đều có số phận đã định, tôi cứu anh, điều đó có nghĩa là số mệnh của anh vẫn chưa kết thúc, cho dù lần này không có tôi cứu thì anh vẫn có thể thoát chết, cho nên anh không cần biết ơn tôi, sau này không cần phải lấy mấy lời như lấy thân báo đáp ra đùa giỡn.” Lưu Ly lắc đầu, nói: “Anh còn một vấn đề cuối cùng.”
Giọng điệu cứng rắn, mang theo một tầng xa cách.
Nhưng mà trên môi Trần Gia Bảo lại cong lên một nụ cười ấm áp, nghiêm túc nói: “Lưu Ly, tôi nhớ cô.”
Lưu Ly sửng sốt, cảm nhận được sự chân thành của Trần Gia Bảo, mặc dù trong lòng rối loạn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhưng cô ấy lại lập tức xoay người, quay lưng về phía Trần Gia Bảo, nói: “Anh đã hỏi hết tất cả các vấn đề, nên chuẩn bị sẵn sàng, gặp lại nhau ở thành phố Văn Lan, lần sau đừng để tôi nhìn thấy bộ dạng chật vật kia của anh.”
Mặc dù là lời từ biệt, nhưng mà trong lời dặn dò của cô ấy lại tràn ngập tình cảm.
Trần Gia Bảo sửng sốt: “Cô phải rời khỏi núi Vụ Ẩn sao?”
Lưu Ly không trả lời, cô ấy đứng trên rìa của vách đá, đột nhiên nhảy lên thanh kiếm của mình, rơi về phía biển mây ở phía trước, quần áo trắng bay bay, giống như một nàng tiên đi ra từ trong đám mây.
Trần Gia Bảo sửng sốt, vội vàng bước tới, chỉ thấy bóng dáng màu trắng đã biến mất trong biển mây, không phân biệt được là người hay là mây.
Mặc dù khoảng cách là rất cao, nhưng Trần Gia Bảo tin rằng, với thực lực của Lưu Ly, độ cao hơn mấy nghìn mét đối với cô ấy giống như đi trên đất bằng.
“Thực sự là một cô gái phóng khoáng như gió.” Trần Gia Bảo ở trong lòng cảm thán: “Đến khi nào thì mình mới có thể để cô ấy làm bạn bên người?”
Khi Phương Hàn Diệc ngồi trên xe cả buổi chiều, về đến nhà họ Sầm ở thành phố Văn Lan thì đã khoảng bảy giờ tối.
Những người trong nhà họ Sầm rất ngạc nhiên khi thấy Phương Hàn Diệc có thể trốn thoát khỏi tay Trần Gia Bảo, nhanh chóng thông báo cho người đứng đầu nhà họ Sầm là Sầm Khiếu Uy.
“Làm thế nào mà cậu có thể từ trên núi Vụ Ẩn trốn về đây.”
Trong phòng khách rộng lớn của nhà họ Sầm, Sầm Khiếu Uy đang ngồi trên ghế gia chủ, nhìn Phương Hàn Diệc ở trước mặt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, ngay cả cường giả Truyền Kỳ cũng chết ở trong tay Trần Gia Bảo, tại sao Phương Hàn Diệc lại may mắn thoát khỏi?
Phương Hàn Diệc nhanh chóng trả lời: “Dù sao nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn và nhà họ Phương cùng thuộc Quỷ Y Môn. Mấy ngày nay, Vũ Lâm Giang vẫn luôn giúp tôi, tới trước mặt Trần Gia Bảo cầu xin, hơn nữa, Trần Gia Bảo biết bản thân đã đắc tội nhà họ Sầm và nhà họ Long, không muốn đắc tội thêm một thế lực khác nữa, cho nên mới thả tôi ra, không có ý định muốn làm kẻ địch với nhà họ Phương chúng ta.”
Khi nói chuyện, Phương Hàn Diệc hơi cúi đầu, nói dối ở trước mặt cường giả vô song, có thể gây chấn động toàn Trung Thiên như Sầm Khiếu Uy, không cần nói cũng biết ở trong lòng áp lực như thế nào.
Đột nhiên, Sầm Khiếu Uy cười lạnh: “Tôi thấy lý do không đơn giản như vậy đúng không?”
Bình luận facebook