Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Chương 213
Lâm Thanh Hà ngồi đối diện với anh, cô nhìn Trần Gia Bảo ngồi ăn như gió cuốn mây tan, con mắt đều cười thành trăng lưỡi liềm.
Hôm nay cô mặc đồng phục mùa hè của học sinh, trong xinh đẹp lộ ra thuần khiết, hôm nay cô còn muốn lên lớp nên hẹn Trần Gia Bảo ra, chủ yếu là vì cô có chuyện muốn nói với Trần Gia Bảo.
“Anh Bảo, ngày mai là sinh nhật của Thiên Hạnh, đúng lúc là thứ bảy, cô ấy tổ chức tiệc sinh nhật, ngày mai anh có thể đi cùng em không?”
Lâm Thanh Hà nói xong nhìn anh chờ mong, đôi má ửng đỏ khiến cho cô có một vẻ đẹp khác.
“Hoàng Thiên Hạnh?” Trần Gia Bảo dừng động tác ăn cơm lại, vốn dĩ anh muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lâm Thanh Hà, nuông chiều cười nói: ” Được rồi, ngày mai anh đi cùng em.”
“A, Anh Bảo là tuyệt nhất.” Lâm Thanh Hà vui vẻ đứng dậy hôn lên má Trần Gia Bảo đầy tình tứ, sau đó mặt cô đỏ bừng, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của Đàm Ánh Nguyệt cách đó không xa, trong lòng cô càng ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo bật cười, thật sự là một cô bé da mặt mỏng.
Sau khi đợi Trần Gia Bảo ăn cơm xong, Lâm Thanh Hà phất phất tay, vui vẻ mà cười nói: “Anh Bảo, hôm nay em muốn lên lớp học, em đi trước đây, ngày mai gặp lại.” Sau đó cô vui vẻ rời đi.
Trần Gia Bảo dùng giấy ăn lau miệng, sau khi nói với Đàm Ánh Nguyệt xong anh đi ra khỏi quán ăn ngồi vào xe Jeep.
“Ông chủ, đi nơi nào ạ?” Hương Giang ngồi ở vị trí lái khởi động xe cung kính nói.
Từ lúc chuyện xảy ra tối ngày hôm qua về sau, thái độ của Hương Giang đối với Trần Gia Bảo đã chuyển biến 180 độ.
Trần Gia Bảo ngẫu nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên hai mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, nói ra: “Dừng xe, không cần đi theo tôi cô về trước đi, không cần làm phiền tôi.”
Tuy rằng Hương Giang thấy là lạ nhưng cô cũng không hỏi nhiều, cô đợi Trần Gia Bảo xuống xe xong thì lái xe rời đi.
Trần Gia Bảo nhìn thân ảnh quen thuộc cách đó không xa trong quán cà phê, trên miệng chứa ý cười bước tới.
Trong quán cà phê, hôm nay Liễu Ngọc Anh không đi làm ở cục cảnh sát, mặc một chiếc váy ren màu đen, trang điểm nhẹ nhàng , bên tai mang theo khuyên tai bằng bạc tinh khiết, trông cô lộ ra xinh đẹp, hào phóng.
Nhưng tâm trạng cô không được tốt, hôm nay ba cô bắt cô phải hẹn hò, nếu không sẽ nhốt cô ở nhà không cho đi làm, trong lúc tuyệt vọng cô chỉ có thể đến đây.
Mà đối tượng cô phải xem mắt đang ngồi ở đối diện cô, anh ta khắp nơi khoe lấy thành tích của mình.
“Cô Liễu, tôi mới du học từ Mỹ trở về, trước mắt đảm nhiệm giám đốc sáng tạo của trung tâm thương mại thành phố Hòa Bình, Cô có thể được giảm giá 30% khi đi mua sắm trong thời gian tới.” Nguyễn Khiêm đắc ý nói nói.
Anh ta lớn lên tuấn tú lịch sự, trên tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin, bên hông treo chùm chìa khóa xe BMW, anh ta khắp nơi thể hiện ra là một một người thành đạt.
Vẻ mặt Liễu Ngọc Anh biểu lộ bình thản, lễ phép và xa cách nói: “Cảm ơn.”
Sau khi nói xong trong lòng cô cảm thấy tức giận, Trần Gia Bảo chết tiệt, lấy mất nụ hôn đầu tiên của bà đây xong chuồn mất, thời gian dài như vậy cũng không có liên lạc.
” Tên lưu manh chết tiệt kia, sau này nhất định phải bắt anh vào trong tù cẩn thận dạy dỗ lại!”
Liễu Ngọc Anh “ác ý” nghĩ.
“Tôi đã nộp hồ sơ cho trung tâm thương mại Hòa Bình cách đây một tuần, Hàn tổng giám đốc Hàn Đông Vy đích thân phỏng vấn, khả năng cảm thấy tôi rất có tài năng. Cô ấy ngay lập tức quyết định bổ nhiệm tôi làm giám đốc sáng tạo của trung tâm thương mại Hòa Bình. Nhưng tôi vừa mới trở về từ nước ngoài, tuy bằng cấp rất cao, nhưng kinh nghiệm công tác trong nước vẫn hơi khiếm khuyết, hi vọng đến lúc đó sẽ không để cho tổng giám đốc Hàn thất vọng.”
Nguyễn Khiêm tự hào đắc ý nói.
Rất hiển nhiên, có thể được sự tán thưởng của nữ doanh nhân Hàn Đông Vy khiến cho anh ta vô cùng đắc ý.
“Chúc anh thành công.” Liễu Ngọc Anh thản nhiên nói, trong lòng lại không cho là đúng.
Nguyễn Khiêm âm thầm nhíu mày, Liễu Ngọc Anh là một trong những người phụ nữ đẹp nhất mà anh ta từng thấy, trong lòng đã sớm động nổi lên tâm tư, chỉ là nhìn Liễu Ngọc Anh khó có thể chinh phục dễ dàng.
Tuy nhiên, một người phụ nữ như vậy, bắt đầu chinh phục càng có khoái cảm, nhất là đối với người có kinh nghiệm lão luyện trong bụi hoa như anh ta càng phải như vậy.
“Cô Liễu, một người phụ nữ xinh đẹp như cô có lẽ được nhiều người đàn ông theo đuổi mới đúng. Sao bây giờ cô vẫn còn độc thân?” Nguyễn Khiêm nhìn như trong lúc lơ đãng khen Liễu Ngọc Anh một câu.
Lâm Thanh Hà ngồi đối diện với anh, cô nhìn Trần Gia Bảo ngồi ăn như gió cuốn mây tan, con mắt đều cười thành trăng lưỡi liềm.
Hôm nay cô mặc đồng phục mùa hè của học sinh, trong xinh đẹp lộ ra thuần khiết, hôm nay cô còn muốn lên lớp nên hẹn Trần Gia Bảo ra, chủ yếu là vì cô có chuyện muốn nói với Trần Gia Bảo.
“Anh Bảo, ngày mai là sinh nhật của Thiên Hạnh, đúng lúc là thứ bảy, cô ấy tổ chức tiệc sinh nhật, ngày mai anh có thể đi cùng em không?”
Lâm Thanh Hà nói xong nhìn anh chờ mong, đôi má ửng đỏ khiến cho cô có một vẻ đẹp khác.
“Hoàng Thiên Hạnh?” Trần Gia Bảo dừng động tác ăn cơm lại, vốn dĩ anh muốn từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lâm Thanh Hà, nuông chiều cười nói: ” Được rồi, ngày mai anh đi cùng em.”
“A, Anh Bảo là tuyệt nhất.” Lâm Thanh Hà vui vẻ đứng dậy hôn lên má Trần Gia Bảo đầy tình tứ, sau đó mặt cô đỏ bừng, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt mập mờ của Đàm Ánh Nguyệt cách đó không xa, trong lòng cô càng ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo bật cười, thật sự là một cô bé da mặt mỏng.
Sau khi đợi Trần Gia Bảo ăn cơm xong, Lâm Thanh Hà phất phất tay, vui vẻ mà cười nói: “Anh Bảo, hôm nay em muốn lên lớp học, em đi trước đây, ngày mai gặp lại.” Sau đó cô vui vẻ rời đi.
Trần Gia Bảo dùng giấy ăn lau miệng, sau khi nói với Đàm Ánh Nguyệt xong anh đi ra khỏi quán ăn ngồi vào xe Jeep.
“Ông chủ, đi nơi nào ạ?” Hương Giang ngồi ở vị trí lái khởi động xe cung kính nói.
Từ lúc chuyện xảy ra tối ngày hôm qua về sau, thái độ của Hương Giang đối với Trần Gia Bảo đã chuyển biến 180 độ.
Trần Gia Bảo ngẫu nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên hai mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, nói ra: “Dừng xe, không cần đi theo tôi cô về trước đi, không cần làm phiền tôi.”
Tuy rằng Hương Giang thấy là lạ nhưng cô cũng không hỏi nhiều, cô đợi Trần Gia Bảo xuống xe xong thì lái xe rời đi.
Trần Gia Bảo nhìn thân ảnh quen thuộc cách đó không xa trong quán cà phê, trên miệng chứa ý cười bước tới.
Trong quán cà phê, hôm nay Liễu Ngọc Anh không đi làm ở cục cảnh sát, mặc một chiếc váy ren màu đen, trang điểm nhẹ nhàng , bên tai mang theo khuyên tai bằng bạc tinh khiết, trông cô lộ ra xinh đẹp, hào phóng.
Nhưng tâm trạng cô không được tốt, hôm nay ba cô bắt cô phải hẹn hò, nếu không sẽ nhốt cô ở nhà không cho đi làm, trong lúc tuyệt vọng cô chỉ có thể đến đây.
Mà đối tượng cô phải xem mắt đang ngồi ở đối diện cô, anh ta khắp nơi khoe lấy thành tích của mình.
“Cô Liễu, tôi mới du học từ Mỹ trở về, trước mắt đảm nhiệm giám đốc sáng tạo của trung tâm thương mại thành phố Hòa Bình, Cô có thể được giảm giá 30% khi đi mua sắm trong thời gian tới.” Nguyễn Khiêm đắc ý nói nói.
Anh ta lớn lên tuấn tú lịch sự, trên tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin, bên hông treo chùm chìa khóa xe BMW, anh ta khắp nơi thể hiện ra là một một người thành đạt.
Vẻ mặt Liễu Ngọc Anh biểu lộ bình thản, lễ phép và xa cách nói: “Cảm ơn.”
Sau khi nói xong trong lòng cô cảm thấy tức giận, Trần Gia Bảo chết tiệt, lấy mất nụ hôn đầu tiên của bà đây xong chuồn mất, thời gian dài như vậy cũng không có liên lạc.
” Tên lưu manh chết tiệt kia, sau này nhất định phải bắt anh vào trong tù cẩn thận dạy dỗ lại!”
Liễu Ngọc Anh “ác ý” nghĩ.
“Tôi đã nộp hồ sơ cho trung tâm thương mại Hòa Bình cách đây một tuần, Hàn tổng giám đốc Hàn Đông Vy đích thân phỏng vấn, khả năng cảm thấy tôi rất có tài năng. Cô ấy ngay lập tức quyết định bổ nhiệm tôi làm giám đốc sáng tạo của trung tâm thương mại Hòa Bình. Nhưng tôi vừa mới trở về từ nước ngoài, tuy bằng cấp rất cao, nhưng kinh nghiệm công tác trong nước vẫn hơi khiếm khuyết, hi vọng đến lúc đó sẽ không để cho tổng giám đốc Hàn thất vọng.”
Nguyễn Khiêm tự hào đắc ý nói.
Rất hiển nhiên, có thể được sự tán thưởng của nữ doanh nhân Hàn Đông Vy khiến cho anh ta vô cùng đắc ý.
“Chúc anh thành công.” Liễu Ngọc Anh thản nhiên nói, trong lòng lại không cho là đúng.
Nguyễn Khiêm âm thầm nhíu mày, Liễu Ngọc Anh là một trong những người phụ nữ đẹp nhất mà anh ta từng thấy, trong lòng đã sớm động nổi lên tâm tư, chỉ là nhìn Liễu Ngọc Anh khó có thể chinh phục dễ dàng.
Tuy nhiên, một người phụ nữ như vậy, bắt đầu chinh phục càng có khoái cảm, nhất là đối với người có kinh nghiệm lão luyện trong bụi hoa như anh ta càng phải như vậy.
“Cô Liễu, một người phụ nữ xinh đẹp như cô có lẽ được nhiều người đàn ông theo đuổi mới đúng. Sao bây giờ cô vẫn còn độc thân?” Nguyễn Khiêm nhìn như trong lúc lơ đãng khen Liễu Ngọc Anh một câu.
Bình luận facebook