Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2078
Chương 2078
“Anh Trần đừng hiểu lầm, ta sở dĩ không thể là bởi vì chuyện này rất quan trọng, tôi không làm được, mời anh Trần cùng Nhược Uyên tiểu thư đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn mấy người đi gặp người thật sự có thể quyết định.”
Trần Gia Bảo cùng Võ Nhược Uyên nhìn nhau, ở nhà họ Ân, địa vị cao hơn Ân Dương, vậy chỉ còn lại vị “cường giả Truyền Kỳ trung kỳ” của nhà họ Ân — Ân Thập Phương.
“Hai vị mời qua bên này.”
Ân Dương ra hiệu mời, dẫn Trần Gia Bảo và Võ Nhược Uyên đi về phía sau tòa nhà.
Một đường đi tới sân sau, Trần Gia Bảo chỉ thấy khu vườn có diện tích khá lớn, có núi giả, có hồ nước, mặt nước lăn tăn gợn sóng, liễu xanh tung bay, một phong cảnh đậm chất mùa thu.
Trong chòi nghỉ chân ở sân sau, có hai người một già một trẻ đang ngồi chơi cờ, ông lão đã già, nhưng hai mắt sáng ngời, chỉ đơn giản ngồi chơi cờ, nhưng lại tản ra một luồng khí thế dũng mãnh.
Trần Gia Bảo âm thầm gật đầu, nếu như đoán không sai, vị ông lão này hẳn là Ân Thập Phương cường giả đứng đầu nhà họ Ân.
Về phần thanh niên còn lại, khoảng ba mươi tuổi, giữa lông mày và Ân Dương có vài phần tương tự, hẳn là con của Ân Dương.
Quả nhiên, Ân Dương bước nhanh đến chỗ vọng lâu, nói:
“Bố, có khách quý đến.”
Người thanh niên đứng lên, cung kính hô một tiếng “Bố”, tiếp theo nhìn về phía Trần Gia Bảo và Võ Nhược Uyên, vẻ mặt hiện lên một tia kinh ngạc, cũng không biết là kinh ngạc với tuổi trẻ của Trần Gia Bảo, hay là kinh ngạc về sắc đẹp của Võ Nhược Uyên, hoặc là cả hai.
Ông lão ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Gia Bảo, đứng lên cười ha hả nói:
“Trần Gia Bảo nghe danh đã lâu, quả nhiên trẻ tuổi như trong lời đồn nói, vẻ mặt đặc biệt như vậy, tôi là Ân Thập Phương, hoan nghênh cậu tới nhà họ Ân làm khách.”
“Ý định của tôi, ông hẳn là rõ ràng chứ?”
Trần Gia Bảo cất bước đi tới, nếu Ân Thập Phương nhìn một cái là có thể nhận ra mình, chắc chắn lúc mình tới, Ân Thập Phương cũng đã biết. Ân Thập Phương cười mà không trả lời, ngược lại hỏi:
“Người ta nói rằng cờ tướng cũng giống như cuộc đời, thông qua cách đánh cờ của một người có thể thấy được đặc điểm của người này. Cậu Trần có muốn đến chơi tiếp ván cờ không?”
Tuy rằng ông ta hỏi một câu như vậy, nhưng đã ngồi xuống bày quân cờ, chờ Trần Gia Bảo ngồi cùng, không cho Trần Gia Bảo cự tuyệt.
Thật thú vị.
Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, xem ra Ân Thập Phương muốn thông qua chơi cờ để quan sát anh, nhưng là anh có gì phải e ngại?
Anh hào phóng đi tới, ngồi đối diện Ân Thập Phương, một bên bày cờ, một bên nói:
“Đã như vậy, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.”
Vũ Nhược Uyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Gia Bảo chơi cờ, cũng không biết thực lực của Trần Gia Bảo như thế nào, liền đi đến bên trong vọng lâu quan sát.
Ân Thập Phương đi cờ đỏ trước, một kích “đánh thẳng” ở chính giữa, “Bốp” một tiếng rất có khí thế, đột nhiên hỏi:
“Cậu biết rõ về nhà họ Sầm được bao nhiêu?”
Trần Gia Bảo thuận thế đánh ngựa, thành thật nói:
“Chỉ biết thực lực của nhà họ Sầm ở tỉnh Trung Thiên là đứng thứ nhất, so với các gia tộc khác, ví dụ như nhà họ Ân, nhà họ Sầm có vẻ rất mạnh.”
“Anh Trần đừng hiểu lầm, ta sở dĩ không thể là bởi vì chuyện này rất quan trọng, tôi không làm được, mời anh Trần cùng Nhược Uyên tiểu thư đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn mấy người đi gặp người thật sự có thể quyết định.”
Trần Gia Bảo cùng Võ Nhược Uyên nhìn nhau, ở nhà họ Ân, địa vị cao hơn Ân Dương, vậy chỉ còn lại vị “cường giả Truyền Kỳ trung kỳ” của nhà họ Ân — Ân Thập Phương.
“Hai vị mời qua bên này.”
Ân Dương ra hiệu mời, dẫn Trần Gia Bảo và Võ Nhược Uyên đi về phía sau tòa nhà.
Một đường đi tới sân sau, Trần Gia Bảo chỉ thấy khu vườn có diện tích khá lớn, có núi giả, có hồ nước, mặt nước lăn tăn gợn sóng, liễu xanh tung bay, một phong cảnh đậm chất mùa thu.
Trong chòi nghỉ chân ở sân sau, có hai người một già một trẻ đang ngồi chơi cờ, ông lão đã già, nhưng hai mắt sáng ngời, chỉ đơn giản ngồi chơi cờ, nhưng lại tản ra một luồng khí thế dũng mãnh.
Trần Gia Bảo âm thầm gật đầu, nếu như đoán không sai, vị ông lão này hẳn là Ân Thập Phương cường giả đứng đầu nhà họ Ân.
Về phần thanh niên còn lại, khoảng ba mươi tuổi, giữa lông mày và Ân Dương có vài phần tương tự, hẳn là con của Ân Dương.
Quả nhiên, Ân Dương bước nhanh đến chỗ vọng lâu, nói:
“Bố, có khách quý đến.”
Người thanh niên đứng lên, cung kính hô một tiếng “Bố”, tiếp theo nhìn về phía Trần Gia Bảo và Võ Nhược Uyên, vẻ mặt hiện lên một tia kinh ngạc, cũng không biết là kinh ngạc với tuổi trẻ của Trần Gia Bảo, hay là kinh ngạc về sắc đẹp của Võ Nhược Uyên, hoặc là cả hai.
Ông lão ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Gia Bảo, đứng lên cười ha hả nói:
“Trần Gia Bảo nghe danh đã lâu, quả nhiên trẻ tuổi như trong lời đồn nói, vẻ mặt đặc biệt như vậy, tôi là Ân Thập Phương, hoan nghênh cậu tới nhà họ Ân làm khách.”
“Ý định của tôi, ông hẳn là rõ ràng chứ?”
Trần Gia Bảo cất bước đi tới, nếu Ân Thập Phương nhìn một cái là có thể nhận ra mình, chắc chắn lúc mình tới, Ân Thập Phương cũng đã biết. Ân Thập Phương cười mà không trả lời, ngược lại hỏi:
“Người ta nói rằng cờ tướng cũng giống như cuộc đời, thông qua cách đánh cờ của một người có thể thấy được đặc điểm của người này. Cậu Trần có muốn đến chơi tiếp ván cờ không?”
Tuy rằng ông ta hỏi một câu như vậy, nhưng đã ngồi xuống bày quân cờ, chờ Trần Gia Bảo ngồi cùng, không cho Trần Gia Bảo cự tuyệt.
Thật thú vị.
Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, xem ra Ân Thập Phương muốn thông qua chơi cờ để quan sát anh, nhưng là anh có gì phải e ngại?
Anh hào phóng đi tới, ngồi đối diện Ân Thập Phương, một bên bày cờ, một bên nói:
“Đã như vậy, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.”
Vũ Nhược Uyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Gia Bảo chơi cờ, cũng không biết thực lực của Trần Gia Bảo như thế nào, liền đi đến bên trong vọng lâu quan sát.
Ân Thập Phương đi cờ đỏ trước, một kích “đánh thẳng” ở chính giữa, “Bốp” một tiếng rất có khí thế, đột nhiên hỏi:
“Cậu biết rõ về nhà họ Sầm được bao nhiêu?”
Trần Gia Bảo thuận thế đánh ngựa, thành thật nói:
“Chỉ biết thực lực của nhà họ Sầm ở tỉnh Trung Thiên là đứng thứ nhất, so với các gia tộc khác, ví dụ như nhà họ Ân, nhà họ Sầm có vẻ rất mạnh.”
Bình luận facebook