Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2156
Chương 2156
Lưu Ly thở phào, cũng may, tuy trải qua trắc trở, nửa sau của quyển Thiên Hành Cửu Châm cuối cùng cũng đã tới tay. Chuyến đi tới tỉnh Trung Thiên này cũng coi như trọn vẹn.
Tôn Khai Sơn vì tránh bị nghi ngờ, ông ta quay lưng đi về một góc xa khác ở phòng khách, chờ Trần Gia Bảo để quyển Thiên Hành Cửu Châm vào chiếc hộp gấm. Ông ta mới cười ha hả đi tới, chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng cậu Trần hoàn thành tâm nguyện. Bây giờ có phải chúng ta nên bàn làm sao xử lý nhà họ Sầm đây?”
Sầm Khiếu Uy run người, bản tuyên án cuối cùng dành cho nhà họ Sầm cũng tới!
Lúc Tôn Khai Sơn đề nghị, Sầm Khiếu Uy dặn người đi bày tiệc rượu ở vườn hoa phía sau.
Trên bàn chỉ có Trần Gia Bảo, Lưu Ly và Tôn Khai Sơn ngồi vào chỗ.
Còn Sầm Khiếu Uy nghiêng mình ôm bình rượu đứng bên cạnh phục vụ, cơ bản không có tư cách để ngồi.
Anh ta ủ một ấm lá trúc xanh, từ từ rót rượu trong veo cho Trần Gia Bảo, mùi thơm nồng đượm lan toả trong vườn hoa.
Tiếp theo, Sầm Khiếu Uy tỏ ra cung kính, hơi cúi người và lui về sau vài bước.
Ai có thể ngờ, chỉ một ngày trước, anh ta còn là gia chủ của gia tộc mạnh nhất tỉnh Trung Thiên, không ai dám làm trái lời anh ta. Đó là người vô cùng oai phong lẫm liệt và hăng hái.
Chớp mắt một cái, anh ta đã thành tù nhân của Trần Gia Bảo, sống hay chết đều phụ thuộc vào anh.
Cảm giác tương phản mạnh mẽ này khiến trái tim Sầm Khiếu Uy đầy chua xót.
“Tôi từng nói, Trần Gia Bảo tôi có ân báo ân, có thù báo thù, chuyện xảy ra trên núi Phượng Hoàng, tôi nhận cái tình của ông, tôi có thể tha cho nhà họ Sầm, nhưng…”
Trần Gia Bảo bỗng dưng khựng lại. Anh bưng ly rượu nhưng không uống.
Tôn Khai Sơn mỉm cười và không nói gì, ông ta nhìn sang Sầm Khiếu Uy.
Sầm Khiếu Uy trở về từ núi Phượng Hoàng thì đã bình tĩnh lại, không muốn chết chung với Trần Gia Bảo. Dù gì, nếu có thể sống thì ai lại bằng lòng đi chết chứ?
Ông ta lập tức cúi người hỏi: “Anh Trần, xin cứ nói, nhưng mà chuyện gì?”
Trần Gia Bảo cười, hớp một ngụm rượu và liếc nhìn Sầm Khiếu Uy: “Nhà họ Sầm liên tiếp tìm tôi gây chuyện, hại tôi bị thương trên người, thậm chí xém chết trên núi Phượng Hoàng. Bất luận là thể xác hay linh hồn đều gây tổn hại nghiêm trọng cho tôi. Nếu cứ bỏ qua nhà họ Sầm như vậy, ít nhiều thì tôi cũng thấy trong lòng không dễ chịu.”
Đột nhiên trong lòng Sầm Khiếu Uy thảng thốt, ôi, người mạnh nhất trong truyền thuyết nhà họ Sầm chúng tôi bị anh và Lưu Ly giết hại, ngay cả nửa sau quyển Thiên Hành Cửu Châm cũng rơi vào tay anh, nhà họ Sầm mới đúng là bị tổn thất nghiêm trọng được chưa?
Đương nhiên, oán thầm cũng chỉ là oán thầm, anh ta đâu dám mắng ra mặt, anh ta cung kính nói: “Anh Trần nói chí phải, nhà họ Sầm chúng tôi quả thật đã làm chuyện không đúng. Như vậy đi, vì để bù đắp tổn hại mà nhà họ Sầm đã gây ra cho anh Trần, dưới trướng nhà họ Sầm chúng tôi có một khách sạn 5 sao trị giá 105 tỷ, tôi bằng lòng nhường lại cho anh Trần vô điều kiện, hy vọng anh Trần có thể nguôi giận.”
“Khách sạn 5 sao?” Trần Gia Bảo cười nhẹ và lắc đầu: “Anh cảm thấy tính mạng của anh chỉ đáng giá một khách sạn 5 sao thôi ư?”
“Anh Trần dạy chí phải.” Khoé miệng của Sầm Khiếu Uy miễn cưỡng giương lên nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nữa. Anh ta nói tiếp: “Ngoài ra, dưới trướng của nhà họ Sầm còn có hai trường tư, một công ty giải trí, đều có thể tặng cho anh Trần và cô Lưu Ly.”
Trần Gia Bảo lắc đầu: “Không đủ.”
“Ngoài ra còn có ba công ty F&B, trị giá mấy trăm triệu, không biết có thể đổi lại sự bình an cho trên dưới của nhà họ Sầm không.”
Trần Gia Bảo vẫn lắc đầu: “Không đủ.”
Lưu Ly thở phào, cũng may, tuy trải qua trắc trở, nửa sau của quyển Thiên Hành Cửu Châm cuối cùng cũng đã tới tay. Chuyến đi tới tỉnh Trung Thiên này cũng coi như trọn vẹn.
Tôn Khai Sơn vì tránh bị nghi ngờ, ông ta quay lưng đi về một góc xa khác ở phòng khách, chờ Trần Gia Bảo để quyển Thiên Hành Cửu Châm vào chiếc hộp gấm. Ông ta mới cười ha hả đi tới, chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng cậu Trần hoàn thành tâm nguyện. Bây giờ có phải chúng ta nên bàn làm sao xử lý nhà họ Sầm đây?”
Sầm Khiếu Uy run người, bản tuyên án cuối cùng dành cho nhà họ Sầm cũng tới!
Lúc Tôn Khai Sơn đề nghị, Sầm Khiếu Uy dặn người đi bày tiệc rượu ở vườn hoa phía sau.
Trên bàn chỉ có Trần Gia Bảo, Lưu Ly và Tôn Khai Sơn ngồi vào chỗ.
Còn Sầm Khiếu Uy nghiêng mình ôm bình rượu đứng bên cạnh phục vụ, cơ bản không có tư cách để ngồi.
Anh ta ủ một ấm lá trúc xanh, từ từ rót rượu trong veo cho Trần Gia Bảo, mùi thơm nồng đượm lan toả trong vườn hoa.
Tiếp theo, Sầm Khiếu Uy tỏ ra cung kính, hơi cúi người và lui về sau vài bước.
Ai có thể ngờ, chỉ một ngày trước, anh ta còn là gia chủ của gia tộc mạnh nhất tỉnh Trung Thiên, không ai dám làm trái lời anh ta. Đó là người vô cùng oai phong lẫm liệt và hăng hái.
Chớp mắt một cái, anh ta đã thành tù nhân của Trần Gia Bảo, sống hay chết đều phụ thuộc vào anh.
Cảm giác tương phản mạnh mẽ này khiến trái tim Sầm Khiếu Uy đầy chua xót.
“Tôi từng nói, Trần Gia Bảo tôi có ân báo ân, có thù báo thù, chuyện xảy ra trên núi Phượng Hoàng, tôi nhận cái tình của ông, tôi có thể tha cho nhà họ Sầm, nhưng…”
Trần Gia Bảo bỗng dưng khựng lại. Anh bưng ly rượu nhưng không uống.
Tôn Khai Sơn mỉm cười và không nói gì, ông ta nhìn sang Sầm Khiếu Uy.
Sầm Khiếu Uy trở về từ núi Phượng Hoàng thì đã bình tĩnh lại, không muốn chết chung với Trần Gia Bảo. Dù gì, nếu có thể sống thì ai lại bằng lòng đi chết chứ?
Ông ta lập tức cúi người hỏi: “Anh Trần, xin cứ nói, nhưng mà chuyện gì?”
Trần Gia Bảo cười, hớp một ngụm rượu và liếc nhìn Sầm Khiếu Uy: “Nhà họ Sầm liên tiếp tìm tôi gây chuyện, hại tôi bị thương trên người, thậm chí xém chết trên núi Phượng Hoàng. Bất luận là thể xác hay linh hồn đều gây tổn hại nghiêm trọng cho tôi. Nếu cứ bỏ qua nhà họ Sầm như vậy, ít nhiều thì tôi cũng thấy trong lòng không dễ chịu.”
Đột nhiên trong lòng Sầm Khiếu Uy thảng thốt, ôi, người mạnh nhất trong truyền thuyết nhà họ Sầm chúng tôi bị anh và Lưu Ly giết hại, ngay cả nửa sau quyển Thiên Hành Cửu Châm cũng rơi vào tay anh, nhà họ Sầm mới đúng là bị tổn thất nghiêm trọng được chưa?
Đương nhiên, oán thầm cũng chỉ là oán thầm, anh ta đâu dám mắng ra mặt, anh ta cung kính nói: “Anh Trần nói chí phải, nhà họ Sầm chúng tôi quả thật đã làm chuyện không đúng. Như vậy đi, vì để bù đắp tổn hại mà nhà họ Sầm đã gây ra cho anh Trần, dưới trướng nhà họ Sầm chúng tôi có một khách sạn 5 sao trị giá 105 tỷ, tôi bằng lòng nhường lại cho anh Trần vô điều kiện, hy vọng anh Trần có thể nguôi giận.”
“Khách sạn 5 sao?” Trần Gia Bảo cười nhẹ và lắc đầu: “Anh cảm thấy tính mạng của anh chỉ đáng giá một khách sạn 5 sao thôi ư?”
“Anh Trần dạy chí phải.” Khoé miệng của Sầm Khiếu Uy miễn cưỡng giương lên nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nữa. Anh ta nói tiếp: “Ngoài ra, dưới trướng của nhà họ Sầm còn có hai trường tư, một công ty giải trí, đều có thể tặng cho anh Trần và cô Lưu Ly.”
Trần Gia Bảo lắc đầu: “Không đủ.”
“Ngoài ra còn có ba công ty F&B, trị giá mấy trăm triệu, không biết có thể đổi lại sự bình an cho trên dưới của nhà họ Sầm không.”
Trần Gia Bảo vẫn lắc đầu: “Không đủ.”
Bình luận facebook