Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249
Chương 249
Sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo cười gật đầu, Hương Giang ngây lập tức trở nên phấn kích, không nhịn được mà nhảy lên ôm lấy Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, ôn hương nhuyễn ngọc lao vào trong lòng, trong khoang mũi của Trần Gia Bảotrần đầy mùi hương thoang thoảng, nhưng mặt thì vẫn đỏ bừng lên, vì tay trái của anh vẫn đang nắm lấy bàn tay mềm mại của Hàn Đông Vy, nên không nhịn được mà ho khan hai tiếng.
Hương Giang cũng nhận ra “bạn gái thật” là Hàn Đông Vy vẫn đang đứng bên cạnh, thì vội vàng xấu hổ buông anh ra.
Hàn Đông Vy hào phóng nở nụ cười, khiến trong lòng Hương Giangthự sự rất cảm kích.
Lông Đỏ và những người khác nhìn thấy cảnh này, thì trong lòng lại càn ghen tị: “Mẹ kiếp, quang minh chính đại một chân đạp hai thuyền, đã thế lại còn là hai cô gái xuất sắc như vậy, tên này thật sự quá ngầu, quá kiêu ngạo rồi? Mẹ nó, thật đúng là khiến người khác phải ghen tị. Không được, mình nhất định phải thắng, để cho bọn họ biết kỹ thuật đua xe của mình lợi hại đến mức nào, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này chinh phục một em!”
Nghĩ đến đây Lông Đỏ duỗi ngón tay cái chỉ ra sau, khiêu khích nói: “Đây là khu vực trung tâm thành phố, không đua xe được, mấy người đi theo tôi.”
Nói xong Lông Đỏ và những người kia quay người bước đi, ra hiệu cho Trần Gia Bảo và hai cô đi theo bọn họ.
Điều khiến Hương Giang và Hàn Đông Vy ngạc nhiên là, xe của đám người này đều là những chiếc xe thể thao đắt tiền, đặc biệt là tên Lông Đỏ đó, xe của hắn lại là một chiếc Maserati màu đỏ đã được cải trang lại.
Hương Giang lái chiếc Bentley đi theo Lông Đỏ ra vùng ngoại ô.
Trần Gia Bảo chủ động ngồi vào vị trí phụ lái, quan sát thao tác lái xe của Hương Giang.
Trước đây anh vẫn luôn ở trên núi, không hiểu nhiều về đua xe, nhưng là một thằng đàn ông, sinh ra đã có máu thích đua xe, nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào, anh nói: “Hương Giang, để tôi lái thử đi.”
“Chủ nhân, không phải là anh không biết lái xe sao?” Hương Giang ngạc nhiên nói.
“Lúc trước không biết, nhưng bây giờ thì biết rồi.”
Trước đây không thể thì bây giờ có thể sao?
Hương Giang và Hàn Đông Vy không hiểu cho lắm.
“Đừng lo lắng, anh sẽ không đùa giỡn trên sự an toàn mọi người đâu.” Trần Gia Bảo tự tin mà nói.
“Được rồi.”
Thấy Trần Gia Bảo cố chấp như vậy, Hương Giang dừng xe lại rồi đổi vị trí cho anh.
“Dù sao mình cũng ngồi cạnh anh ta, với bản lĩnh của mình thì cho dù xe thể thao mất kiểm soát thì mình vẫn có thể kịp thời khống chế mà.” Hương Giang nghĩ.
Trần Gia Bảo ngồi vào ghế lái rồi vuốt ve chiếc vô lăng, anh nở một nụ cười, sau đó vội vàng đạp ga phóng về phía trước.
Lúc đầu, Trần Gia Bảo vẫn đang trong giai đoạn thích nghi nên anh cứ từ từ mà lái, sau khi thành thạo hơn thì anh ấy phóng như tên bay để nhanh chóng bắt kịp Mạnh Thắng và những người khác.
Hương Giang hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì cô tinh ý phát hiện ra kỹ thuật và kỹ năng lái xe của Trần Gia Bảo không giống một người mới học chút nào, cô ngạc nhiên: “Ông chủ, anh có chắc anh chỉ vừa mới học qua không?”
“Đương nhiên, tôi vừa mới học được khi nhìn cô lái xe đấy, thế nào, tôi có giỏi không?” Trần Gia Bảo cười đắc ý.
Anh vốn là một cao thủ võ học, cho nên sự phát triển của thân thể và đại não đều vượt qua giới hạn của một người bình thường, chỉ cần anh hiểu được nguyên lý lái xe thì anh có thể vô tư mà lái nó.
“Trời ơi, từ khi nào mà việc học lái xe lại trở nên dễ dàng như vậy?”
Hương Giang và Hàn Đông Vy nhìn nhau không nói nên lời, nhưng trong lòng họ lại cảm thấy rất vui và tự hào về anh.
Chẳng bao lâu thì bọn họ đã đến được vùng ngoại ô, Trần Gia Bảo và hai người còn lại vô cùng kinh ngạc khi thấy nơi đây đã tụ tập rất nhiều người. Hơn nữa còn có rất nhiều xe thể thao, tệ nhất cũng là BMW và Mercedes, dường như đây là bữa tiệc đua xe dành cho các cậu ấm cô chiêu ở thành phố Hòa Bình.
Mạnh Thắng vừa xuống xe thì đột nhiên có rất nhiều cậu ấm cô chiêu vây quanh anh mà chào hỏi.
“Anh Mạnh, đêm nay sao anh đến muộn vậy? Có phải lại chọc gái nhà lành không?”
“Cút đi cút đi, Anh Mạnh là ai? Chỉ có con gái luôn tự mình tìm đến anh. Anh Mạnh cần gì phải tự mình làm điều đó chứ?”
Mạnh Thắng cười đắc ý, anh nói: “Tao có hẹn đua xe với một người, mà người ta đúng thật là gái đẹp đó!”
Sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo cười gật đầu, Hương Giang ngây lập tức trở nên phấn kích, không nhịn được mà nhảy lên ôm lấy Trần Gia Bảo.
Đột nhiên, ôn hương nhuyễn ngọc lao vào trong lòng, trong khoang mũi của Trần Gia Bảotrần đầy mùi hương thoang thoảng, nhưng mặt thì vẫn đỏ bừng lên, vì tay trái của anh vẫn đang nắm lấy bàn tay mềm mại của Hàn Đông Vy, nên không nhịn được mà ho khan hai tiếng.
Hương Giang cũng nhận ra “bạn gái thật” là Hàn Đông Vy vẫn đang đứng bên cạnh, thì vội vàng xấu hổ buông anh ra.
Hàn Đông Vy hào phóng nở nụ cười, khiến trong lòng Hương Giangthự sự rất cảm kích.
Lông Đỏ và những người khác nhìn thấy cảnh này, thì trong lòng lại càn ghen tị: “Mẹ kiếp, quang minh chính đại một chân đạp hai thuyền, đã thế lại còn là hai cô gái xuất sắc như vậy, tên này thật sự quá ngầu, quá kiêu ngạo rồi? Mẹ nó, thật đúng là khiến người khác phải ghen tị. Không được, mình nhất định phải thắng, để cho bọn họ biết kỹ thuật đua xe của mình lợi hại đến mức nào, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này chinh phục một em!”
Nghĩ đến đây Lông Đỏ duỗi ngón tay cái chỉ ra sau, khiêu khích nói: “Đây là khu vực trung tâm thành phố, không đua xe được, mấy người đi theo tôi.”
Nói xong Lông Đỏ và những người kia quay người bước đi, ra hiệu cho Trần Gia Bảo và hai cô đi theo bọn họ.
Điều khiến Hương Giang và Hàn Đông Vy ngạc nhiên là, xe của đám người này đều là những chiếc xe thể thao đắt tiền, đặc biệt là tên Lông Đỏ đó, xe của hắn lại là một chiếc Maserati màu đỏ đã được cải trang lại.
Hương Giang lái chiếc Bentley đi theo Lông Đỏ ra vùng ngoại ô.
Trần Gia Bảo chủ động ngồi vào vị trí phụ lái, quan sát thao tác lái xe của Hương Giang.
Trước đây anh vẫn luôn ở trên núi, không hiểu nhiều về đua xe, nhưng là một thằng đàn ông, sinh ra đã có máu thích đua xe, nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào, anh nói: “Hương Giang, để tôi lái thử đi.”
“Chủ nhân, không phải là anh không biết lái xe sao?” Hương Giang ngạc nhiên nói.
“Lúc trước không biết, nhưng bây giờ thì biết rồi.”
Trước đây không thể thì bây giờ có thể sao?
Hương Giang và Hàn Đông Vy không hiểu cho lắm.
“Đừng lo lắng, anh sẽ không đùa giỡn trên sự an toàn mọi người đâu.” Trần Gia Bảo tự tin mà nói.
“Được rồi.”
Thấy Trần Gia Bảo cố chấp như vậy, Hương Giang dừng xe lại rồi đổi vị trí cho anh.
“Dù sao mình cũng ngồi cạnh anh ta, với bản lĩnh của mình thì cho dù xe thể thao mất kiểm soát thì mình vẫn có thể kịp thời khống chế mà.” Hương Giang nghĩ.
Trần Gia Bảo ngồi vào ghế lái rồi vuốt ve chiếc vô lăng, anh nở một nụ cười, sau đó vội vàng đạp ga phóng về phía trước.
Lúc đầu, Trần Gia Bảo vẫn đang trong giai đoạn thích nghi nên anh cứ từ từ mà lái, sau khi thành thạo hơn thì anh ấy phóng như tên bay để nhanh chóng bắt kịp Mạnh Thắng và những người khác.
Hương Giang hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì cô tinh ý phát hiện ra kỹ thuật và kỹ năng lái xe của Trần Gia Bảo không giống một người mới học chút nào, cô ngạc nhiên: “Ông chủ, anh có chắc anh chỉ vừa mới học qua không?”
“Đương nhiên, tôi vừa mới học được khi nhìn cô lái xe đấy, thế nào, tôi có giỏi không?” Trần Gia Bảo cười đắc ý.
Anh vốn là một cao thủ võ học, cho nên sự phát triển của thân thể và đại não đều vượt qua giới hạn của một người bình thường, chỉ cần anh hiểu được nguyên lý lái xe thì anh có thể vô tư mà lái nó.
“Trời ơi, từ khi nào mà việc học lái xe lại trở nên dễ dàng như vậy?”
Hương Giang và Hàn Đông Vy nhìn nhau không nói nên lời, nhưng trong lòng họ lại cảm thấy rất vui và tự hào về anh.
Chẳng bao lâu thì bọn họ đã đến được vùng ngoại ô, Trần Gia Bảo và hai người còn lại vô cùng kinh ngạc khi thấy nơi đây đã tụ tập rất nhiều người. Hơn nữa còn có rất nhiều xe thể thao, tệ nhất cũng là BMW và Mercedes, dường như đây là bữa tiệc đua xe dành cho các cậu ấm cô chiêu ở thành phố Hòa Bình.
Mạnh Thắng vừa xuống xe thì đột nhiên có rất nhiều cậu ấm cô chiêu vây quanh anh mà chào hỏi.
“Anh Mạnh, đêm nay sao anh đến muộn vậy? Có phải lại chọc gái nhà lành không?”
“Cút đi cút đi, Anh Mạnh là ai? Chỉ có con gái luôn tự mình tìm đến anh. Anh Mạnh cần gì phải tự mình làm điều đó chứ?”
Mạnh Thắng cười đắc ý, anh nói: “Tao có hẹn đua xe với một người, mà người ta đúng thật là gái đẹp đó!”
Bình luận facebook