Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Chương 2
“Xời, nói ra sợ cô không tin, tôi là Trần Gia Bảo, vợ tôi là Tô Ánh Mai, lần này tôi đến thành phố Hòa Bình là để tìm cô ấy, nếu có dịp sẽ cho cô đi gặp cô ấy, đến lúc ấy cô sẽ tin những lời tôi nói là thật.” Trần Gia Bảo cười nói.
Vẻ mặt của Liễu Ngọc Anh và viên cảnh sát cao lớn đang lái xe phía trước hơi thay đổi mà đồng thanh thốt lên: “Tô Ánh Mai?”
“Đúng vậy, Tô Ánh Mai, có chuyện gì sao?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Liễu Ngọc Anh không thèm để ý đến anh, mà liếc nhìn sang viên cảnh sát cao lớn kia.
“Đội trưởng Liễu, thành phố Hòa Bình còn ai khác tên Tô Ánh Mai không?” Viên cảnh sát cao lớn hỏi.
“Chắc là có.” Liễu Ngọc Anh gật đầu một cách hờ hững, thay vì đoán xem còn ai tên là Tô Ánh Mai hay không thì cô càng cảm thấy Trần Gia Bảo đang nói dóc.
Tô Ánh Mai là ai, là một người ưu tú khiến cô cũng phải ghen tị, là viên ngọc quý của thành phố Hòa Bình, sao có thể để mắt đến một người tầm thường quê mùa như Trần Gia Bảo được chứ?
Trần Gia Bảo cũng không thèm quan tâm đến thái độ của Liễu Ngọc Anh, chỉ mở miệng nói: “Đúng rồi, lát nữa mọi người cứ để tôi ở bên ngoài tòa nhà cao tầng của tập đoàn Nhiên Á là được, xe của tôi đậu ở đó.”
“Nói chơi hoài vậy cha, chúng tôi đều là người đang chấp hành nhiệm vụ, không phải tài xế chuyên dụng của anh, anh nghĩ… khoan đã, đội trường Liễu, tập đoàn Nhiên Á không phải là tập đoàn của Tô Ánh Mai sao?”
Hai vị cảnh sát cao to dường như đã phát hiện ra một bí mật khó tin nào đó, cả hai đều khiếp sợ lập tức hỏi cô.
Liễu Ngọc Anh cũng vô cùng kinh ngạc.
Thằng nhóc này đang nói đùa với cô sao?
Hay là bên trong tập đoàn Nhiên Á, ngoại trừ Tô Ánh Mai làm tổng giám đốc ra thì còn có một nhân viên khác tên là “Tô Ánh Mai” nữa.
Hay nói cách khác, người “vợ” trong lời Trần Gia Bảo nói chẳng lẽ thật sự là Tô Ánh Mai? Vị tổng giám đốc Tô Ánh Mai xinh đẹp như hoa, quyến rũ như mây của tập đoàn Nhiên Á kia?
Không, tuyệt đối không thể nào, chắc chắn là thằng nhóc này đang nói dối!
Liễu Ngọc Anh rất ghét mấy kẻ lừa đảo, vì thế ấn tượng của cô ấy về Trần Gia Bảo lập tức tồi tệ đến mức tận cùng, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên ghét bỏ.
“Đội trường Liễu, lát nữa chúng ta cứ trực tiếp thả anh ta xuống một con đường nào đó trong thành phố Hòa Bình đi, đừng để anh ta cản trở công việc của đội.”
Anh cảnh sát cao to đề nghị.
Liễu Ngọc Anh hài lòng gật đầu đồng ý, nhưng sau đó đột nhiên lại nghĩ lại, nói: “Không cần, bây giờ chúng ta đang rất gấp, một giây cũng không thể lãng phí, cứ trực tiếp đến địa điểm thực thi nhiệm vụ đi.”
“Hả?” Anh cảnh sát cao to kinh ngạc há hốc miệng.
“Hả cái gì mà hả, lần này chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, nếu như để cho nghi phạm chạy trốn, đến lúc đó cậu sẽ bị xử phạt đấy!”
Khóe miệng của Liễu Ngọc Anh hiện lên một nụ cười thần bí.
Bây giờ cô ấy đã bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng của Trần Gia Bảo khi nhìn thấy mình móc súng phá án, chắc chắn sẽ sợ tới mức run bần bật, cảnh tượng đó thật sự rất thú vị.
Trần Gia Bảo đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Liễu Ngọc Anh, bây giờ anh đang nghĩ lỡ như Tô Ánh Mai không giống như trong hình thì anh phải làm gì đây?
Đơn giản thôi, cứ để Liễu Ngọc Anh làm vợ của anh là được, dù sao Liễu Ngọc Anh trông cũng rất xinh đẹp, miễn cưỡng cưới cô ấy về làm vợ cũng không tệ lắm.
“Xời, nói ra sợ cô không tin, tôi là Trần Gia Bảo, vợ tôi là Tô Ánh Mai, lần này tôi đến thành phố Hòa Bình là để tìm cô ấy, nếu có dịp sẽ cho cô đi gặp cô ấy, đến lúc ấy cô sẽ tin những lời tôi nói là thật.” Trần Gia Bảo cười nói.
Vẻ mặt của Liễu Ngọc Anh và viên cảnh sát cao lớn đang lái xe phía trước hơi thay đổi mà đồng thanh thốt lên: “Tô Ánh Mai?”
“Đúng vậy, Tô Ánh Mai, có chuyện gì sao?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Liễu Ngọc Anh không thèm để ý đến anh, mà liếc nhìn sang viên cảnh sát cao lớn kia.
“Đội trưởng Liễu, thành phố Hòa Bình còn ai khác tên Tô Ánh Mai không?” Viên cảnh sát cao lớn hỏi.
“Chắc là có.” Liễu Ngọc Anh gật đầu một cách hờ hững, thay vì đoán xem còn ai tên là Tô Ánh Mai hay không thì cô càng cảm thấy Trần Gia Bảo đang nói dóc.
Tô Ánh Mai là ai, là một người ưu tú khiến cô cũng phải ghen tị, là viên ngọc quý của thành phố Hòa Bình, sao có thể để mắt đến một người tầm thường quê mùa như Trần Gia Bảo được chứ?
Trần Gia Bảo cũng không thèm quan tâm đến thái độ của Liễu Ngọc Anh, chỉ mở miệng nói: “Đúng rồi, lát nữa mọi người cứ để tôi ở bên ngoài tòa nhà cao tầng của tập đoàn Nhiên Á là được, xe của tôi đậu ở đó.”
“Nói chơi hoài vậy cha, chúng tôi đều là người đang chấp hành nhiệm vụ, không phải tài xế chuyên dụng của anh, anh nghĩ… khoan đã, đội trường Liễu, tập đoàn Nhiên Á không phải là tập đoàn của Tô Ánh Mai sao?”
Hai vị cảnh sát cao to dường như đã phát hiện ra một bí mật khó tin nào đó, cả hai đều khiếp sợ lập tức hỏi cô.
Liễu Ngọc Anh cũng vô cùng kinh ngạc.
Thằng nhóc này đang nói đùa với cô sao?
Hay là bên trong tập đoàn Nhiên Á, ngoại trừ Tô Ánh Mai làm tổng giám đốc ra thì còn có một nhân viên khác tên là “Tô Ánh Mai” nữa.
Hay nói cách khác, người “vợ” trong lời Trần Gia Bảo nói chẳng lẽ thật sự là Tô Ánh Mai? Vị tổng giám đốc Tô Ánh Mai xinh đẹp như hoa, quyến rũ như mây của tập đoàn Nhiên Á kia?
Không, tuyệt đối không thể nào, chắc chắn là thằng nhóc này đang nói dối!
Liễu Ngọc Anh rất ghét mấy kẻ lừa đảo, vì thế ấn tượng của cô ấy về Trần Gia Bảo lập tức tồi tệ đến mức tận cùng, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên ghét bỏ.
“Đội trường Liễu, lát nữa chúng ta cứ trực tiếp thả anh ta xuống một con đường nào đó trong thành phố Hòa Bình đi, đừng để anh ta cản trở công việc của đội.”
Anh cảnh sát cao to đề nghị.
Liễu Ngọc Anh hài lòng gật đầu đồng ý, nhưng sau đó đột nhiên lại nghĩ lại, nói: “Không cần, bây giờ chúng ta đang rất gấp, một giây cũng không thể lãng phí, cứ trực tiếp đến địa điểm thực thi nhiệm vụ đi.”
“Hả?” Anh cảnh sát cao to kinh ngạc há hốc miệng.
“Hả cái gì mà hả, lần này chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, nếu như để cho nghi phạm chạy trốn, đến lúc đó cậu sẽ bị xử phạt đấy!”
Khóe miệng của Liễu Ngọc Anh hiện lên một nụ cười thần bí.
Bây giờ cô ấy đã bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng của Trần Gia Bảo khi nhìn thấy mình móc súng phá án, chắc chắn sẽ sợ tới mức run bần bật, cảnh tượng đó thật sự rất thú vị.
Trần Gia Bảo đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Liễu Ngọc Anh, bây giờ anh đang nghĩ lỡ như Tô Ánh Mai không giống như trong hình thì anh phải làm gì đây?
Đơn giản thôi, cứ để Liễu Ngọc Anh làm vợ của anh là được, dù sao Liễu Ngọc Anh trông cũng rất xinh đẹp, miễn cưỡng cưới cô ấy về làm vợ cũng không tệ lắm.
Bình luận facebook