Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Chương 68
Nhưng khi biết được Trần Gia Bảo là bác sĩ, ngay cả bệnh nan y của ông cụ Tạ Hoàng Dương cũng là do Trần Gia Bảo trị khỏi, thậm chí còn có quan hệ thân thiết với tất cả người trong nhà họ Tạ thì ngay lập tức lo sợ té ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Thế nên ngày hôm nay có Tạ Anh Dũng ra mặt, ông ta mới nhận tội.
Tạ Anh Dũng cười nói: “Cậu Trần có điều không biết, Đức Lâm là người của nhà họ Tạ chúng tôi, nếu việc làm ăn có chuyện khó giải quyết thì tôi sẽ để Đức Lâm dùng cách của cậu ta mà xử lý, cũng đã lập được không ít công lao rồi. Ngày hôm qua cậu ta đã xúc phạm tới cậu Trần, tôi cũng đã mắng cậu ta một trận rồi, xin cậu Trần hãy nể mặt nhà họ Tạ chúng tôi mà tha cho cậu ta lần này, Đức Lâm, còn không mau nói xin lỗi đi!”
Nói dứt câu cuối, Tạ Anh Dũng lại gằn giọng, trợn mắt nhìn Tưởng Đức Lâm.
Tưởng Đức Lâm hiểu ý, lập tức khom người cúi đầu với Trần Gia Bảo nói xin lỗi: “Là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xúc phạm tới cậu Trần rồi, xin cậu Trần thứ lỗi, đúng lúc tôi đang có một căn biệt thự ở vùng vịnh, có giá hơn 105 tỷ, đây coi như là quà nhận lỗi với cậu Trần, xin cầu Trần thấy người không biết không có tội, tha cho tôi lần này.”
Vừa nói, Tưởng Đức Lâm vừa lấy ra một xâu chìa khoá, cung kính đặt trên bàn đá.
Căn biệt thự này ông ta phải dùng một số tiền rất lớn để mua, mới vừa sửa sang lại xong, còn chưa từng ở qua một ngày, bây giờ lại phải lấy đưa người khác, trong lòng cảm thấy vô cùng nhức nhối.
Nhưng nếu lấy tài sản ra so với tính mạng của mình thì một căn biệt thự cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Lúc này Trần Gia Bảo đang ngồi trên băng đá ở đình nghỉ mát, còn Tưởng Đức Lâm thì ở bên cạnh cung kính cúi người nói xin lỗi, tình cảm này vô cùng quái lạ.
Nếu có người nhìn quen với Tưởng Đức Lâm nhìn thấy được cảnh này, chắc cũng phải bị doạ cho giật mình.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tưởng Đức Lâm được gọi là Đệ Nhất Hổ của thành phố Hoà Bình, trước đây chỉ có người khác nói xin lỗi với ông ta, chứ lý nào mà ông ta lại nói xin lỗi với người khác?
Mà bây giờ chẳng những Tưởng Đức Lâm cúi người nói xin lỗi, mà thậm chí còn sợ Trần Gia Bảo không chấp nhận nữa kìa.
Nói thật thì Trần Gia Bảo cũng đã động tâm rồi, bây giờ anh còn chưa có căn nhà của riêng mình, vẫn luôn sống ở nhà của Đàm Ánh Nguyệt, biệt thự này đúng là thứ mà bây giờ anh ta đang cần.
Anh muốn nhận lấy nhưng đột nhiên đôi mắt chuyển động một cái, lại bất động như núi.
Tưởng Đức Lâm cũng không dám nói gì nữa, mồ hôi lạnh trên trán chảy đầm đìa.
Đột nhiên Tạ Anh Dũng ho khan hai tiếng.
Tưởng Đức Lâm thay đổi sắc mặt, lấy từ trong túi ra một cái thẻ ngân hàng, đặt lên trên chìa khoá, cung kính nói: “Cậu Trần, trong này có 17,5 tỷ, xin cậu vui lòng nhận cho.”
Trần Gia Bảo vẫn bất động như núi.
Sắc mặt Tưởng Đức Lâm ngày càng tái xanh, cắn răng, lại lấy thêm một cái thẻ ngân hàng nữa để lên, cung kính nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên mất, ở đây còn có 35 tỷ cũng là quà được chuẩn bị cho cậu Trần.”
Trong lòng Tưởng Đức Lâm đã đau muốn chết rồi, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nụ cười hiền hoà, gương mặt cũng sắp cương cứng lên rồi.
Trần Gia Bảo thấy bao nhiêu đó cũng đủ rồi, lúc này mới vui vẻ ra mặt, cầm lấy chìa khoá và thẻ ngân hàng nói: “Nếu ông đã khách sáo như vậy, vậy thì tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy thôi.”
Không nghĩ tới chuyến đi này không những thấy được những dược liệu bên ngoài mà còn bỗng dưng có thêm một cái biệt thự với 52,5 tỷ, thu hoạch lần này lớn thật đó.
Tưởng Đức Lâm như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra sau lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Nhưng Trần Gia Bảo nói thêm một câu làm cho tim ông ta như bị treo lên.
Nhưng khi biết được Trần Gia Bảo là bác sĩ, ngay cả bệnh nan y của ông cụ Tạ Hoàng Dương cũng là do Trần Gia Bảo trị khỏi, thậm chí còn có quan hệ thân thiết với tất cả người trong nhà họ Tạ thì ngay lập tức lo sợ té ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Thế nên ngày hôm nay có Tạ Anh Dũng ra mặt, ông ta mới nhận tội.
Tạ Anh Dũng cười nói: “Cậu Trần có điều không biết, Đức Lâm là người của nhà họ Tạ chúng tôi, nếu việc làm ăn có chuyện khó giải quyết thì tôi sẽ để Đức Lâm dùng cách của cậu ta mà xử lý, cũng đã lập được không ít công lao rồi. Ngày hôm qua cậu ta đã xúc phạm tới cậu Trần, tôi cũng đã mắng cậu ta một trận rồi, xin cậu Trần hãy nể mặt nhà họ Tạ chúng tôi mà tha cho cậu ta lần này, Đức Lâm, còn không mau nói xin lỗi đi!”
Nói dứt câu cuối, Tạ Anh Dũng lại gằn giọng, trợn mắt nhìn Tưởng Đức Lâm.
Tưởng Đức Lâm hiểu ý, lập tức khom người cúi đầu với Trần Gia Bảo nói xin lỗi: “Là do tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xúc phạm tới cậu Trần rồi, xin cậu Trần thứ lỗi, đúng lúc tôi đang có một căn biệt thự ở vùng vịnh, có giá hơn 105 tỷ, đây coi như là quà nhận lỗi với cậu Trần, xin cầu Trần thấy người không biết không có tội, tha cho tôi lần này.”
Vừa nói, Tưởng Đức Lâm vừa lấy ra một xâu chìa khoá, cung kính đặt trên bàn đá.
Căn biệt thự này ông ta phải dùng một số tiền rất lớn để mua, mới vừa sửa sang lại xong, còn chưa từng ở qua một ngày, bây giờ lại phải lấy đưa người khác, trong lòng cảm thấy vô cùng nhức nhối.
Nhưng nếu lấy tài sản ra so với tính mạng của mình thì một căn biệt thự cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
Lúc này Trần Gia Bảo đang ngồi trên băng đá ở đình nghỉ mát, còn Tưởng Đức Lâm thì ở bên cạnh cung kính cúi người nói xin lỗi, tình cảm này vô cùng quái lạ.
Nếu có người nhìn quen với Tưởng Đức Lâm nhìn thấy được cảnh này, chắc cũng phải bị doạ cho giật mình.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tưởng Đức Lâm được gọi là Đệ Nhất Hổ của thành phố Hoà Bình, trước đây chỉ có người khác nói xin lỗi với ông ta, chứ lý nào mà ông ta lại nói xin lỗi với người khác?
Mà bây giờ chẳng những Tưởng Đức Lâm cúi người nói xin lỗi, mà thậm chí còn sợ Trần Gia Bảo không chấp nhận nữa kìa.
Nói thật thì Trần Gia Bảo cũng đã động tâm rồi, bây giờ anh còn chưa có căn nhà của riêng mình, vẫn luôn sống ở nhà của Đàm Ánh Nguyệt, biệt thự này đúng là thứ mà bây giờ anh ta đang cần.
Anh muốn nhận lấy nhưng đột nhiên đôi mắt chuyển động một cái, lại bất động như núi.
Tưởng Đức Lâm cũng không dám nói gì nữa, mồ hôi lạnh trên trán chảy đầm đìa.
Đột nhiên Tạ Anh Dũng ho khan hai tiếng.
Tưởng Đức Lâm thay đổi sắc mặt, lấy từ trong túi ra một cái thẻ ngân hàng, đặt lên trên chìa khoá, cung kính nói: “Cậu Trần, trong này có 17,5 tỷ, xin cậu vui lòng nhận cho.”
Trần Gia Bảo vẫn bất động như núi.
Sắc mặt Tưởng Đức Lâm ngày càng tái xanh, cắn răng, lại lấy thêm một cái thẻ ngân hàng nữa để lên, cung kính nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên mất, ở đây còn có 35 tỷ cũng là quà được chuẩn bị cho cậu Trần.”
Trong lòng Tưởng Đức Lâm đã đau muốn chết rồi, nhưng trên mặt vẫn phải giữ nụ cười hiền hoà, gương mặt cũng sắp cương cứng lên rồi.
Trần Gia Bảo thấy bao nhiêu đó cũng đủ rồi, lúc này mới vui vẻ ra mặt, cầm lấy chìa khoá và thẻ ngân hàng nói: “Nếu ông đã khách sáo như vậy, vậy thì tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy thôi.”
Không nghĩ tới chuyến đi này không những thấy được những dược liệu bên ngoài mà còn bỗng dưng có thêm một cái biệt thự với 52,5 tỷ, thu hoạch lần này lớn thật đó.
Tưởng Đức Lâm như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra sau lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Nhưng Trần Gia Bảo nói thêm một câu làm cho tim ông ta như bị treo lên.
Bình luận facebook